Chương 310: Chương 310: Pn2
Mặc Kỳ Lân
31/10/2017
“Đi đâu?”. Nam nhân ngước mắt nhìn Nham Vân, hành lang không có đèn ***g, chỉ có thể mượn ánh trăng lờ mờ thấy rõ ràng bộ dáng của đối phương, nhìn đến Nham Vân đang trầm mặc nhìn chăm chú vào hắn.
Qua một hồi lâu, Nham Vân mới trả lời nam nhân, “Quay về Nham môn”.
Nam nhân biết chính mình không giữ lại được người trước mắt này, cho nên nửa năm qua hắn mới như gần như xa đối Nham Vân, Nham Vân muốn đi, muốn ở lại, hắn thủy chung đều không can thiệp được…….
Mà hiện giờ, Nham Vân đề xuất muốn rời đi với hắn……
Nam nhân không có trả lời Nham Vân, chỉ là đẩy cửa ra vào phòng, nhưng thấy Nham Vân đứng ở ngoài cửa chậm chạp không đi vào. Hắn liền đi tới cạnh cửa, hắn vịn cửa, nhưng không có nhìn Nham Vân.
“Ngươi không đi vào?”. Nam nhân rủ mắt, thanh âm nói chuyện không lớn lắm, trầm thấp cũng rất có từ tính.
Nham Vân không nghĩ tới nam nhân sẽ để y vào phòng, y xác nhận hỏi lại: “Ta có thể đi vào?”. Trong song mâu từ trước đến nay đều lạnh lùng của y tựa hồ mơ hồ lộ ra một chút chờ mong……..
“Ân, có thể”. Nam nhân gật đầu, để Nham Vân vào phòng.
Nham Vân vừa mới tiến vào phòng thì nam nhân liền thong dong đóng cửa lại, ngược lại khiến cho Nham Vân khẩn trương lên. Ánh nến trong phòng thực hôn ám, bởi vì từ trước đến nay nam nhân cũng không thích chói mắt quá.
“Ngày mai sau khi ngươi rời đi, có định trở lại hay không?”. Nam nhân cũng thực trực tiếp hỏi Nham Vân, hắn cảm thấy được chuyện tới hiện giờ thì không cần phải nói xa nói gần.
Nham Vân ngồi ở bên cạnh, uống trà nam nhân rót cho y, “Xem tình huống, có thể trở về, cũng có thể không trở về”. Y một thân trường bào hoa mĩ màu tím đậm, tôn làn da y dị thường trắng nõn. Y cúi đầu uống trà, cái khóa mẫu đơn tinh mỹ kia (???) thõng ở ngực. Đôi môi dính nước ẩm ướt, vì nước ấm bôi trơn mà sắc trạch no đủ.
Nam nhân ngồi xuống bên cạnh Nham Vân, ngồi 1 lát mới mở miệng: “Ngươi đây xem như trả lời gì chứ”. Hắn nhìn về phía Nham Vân đang bỏ chén trà xuống, thanh âm nói chuyện của nam nhân rất nhẹ…….
Nham Vân nhìn nam nhân 1 lát, mới như có như không nói một câu: “Ngươi lại không cần ta”. Y ở lại có tác dụng gì, nam nhân bình thường lại không nhìn y, lại không nói chuyện với y, càng thêm sẽ không thân mật cùng y, ở tại chỗ này đều nửa năm rồi, lại vẫn là không thay đổi được cái gì. Lúc trước y cho rằng y có thể, nhưng mà thực tế có chút khó khăn.
“Ngươi ở tại chỗ này bồi ta nửa năm. nếu như ngươi muốn đi liền đi, khi nào ngươi muốn trở về liền trở về”. Nam nhân ngồi ở trước bàn, bình tĩnh nhìn chăm chú vào Nham Vân.
Hắn đối đãi Nham Vân kỳ thật cùng bọn họ đều giống nhau, muốn đi muốn ở lại đều tùy ý, nhưng mà nam nhân biết Nham Vân không nhất định sẽ trở về, mà bọn Cửu Hoàng sẽ trở về.
“Phòng ta cho ngươi ở”. Nam nhân bình tĩnh nói xong, liền đứng dậy đi buồng trong. Nham Vân suy nghĩ 1 chút, trong lòng có chút hờn dỗi. Y cảm thấy nam nhân rất không coi trọng y.
Y đứng lên đi theo nam nhân vào buồng trong, nhìn đến nam nhân đang cởi ngoại y. Y đi qua cởi y sam cho nam nhân, “Đêm nay ta cũng không thể ở lại được sao?”.
Nam nhân nhìn y, lại lắc đầu.
Nham Vân có chút mất hứng nhìn chằm chằm vẻ mặt bình tĩnh của nam nhân, thân hình y nhoáng lên một cái, nháy mắt đặt nam nhân tại bên giường khắc hoa mộc lan. Nam nhân bị Nham Vân áp tại thành giường.
“Sư thúc, vì sao ngươi không giữ ta lại?”. Hai tay Nham Vân nắm thành giường sau lưng nam nhân, giam cả người nam nhân ở giữa song chưởng (2 cánh tay). Hai người đều cúi đầu, nhưng mà hơi thở lại ái muội giao hòa. Hơi thở nong óng kia đã ươn ướt hai má lẫn nhau của hai người, Nham Vân nghiêng quan sát thần tình của nam nhân, “Vì sao ngươi không giữ ta lại”.
Nam nhân không nói lời nào.
“Có phải ngươi một mực chờ ta nói [muốn đi] hay không, có phải ngươi cho tới bây giờ đều không có tin tưởng ta. Lúc trước thời điểm ta trở về, ngươi đều chỉ là vì không cho ta gây rối, mới đáp ứng ta vào ở”. Nham Vân nói mỗi một chữ, hơi thở kia đều phun ở sườn mặt của nam nhân, nam nhân muốn tránh đi, nhưng mà tránh như thế nào đều tránh không được.
Nam nhân trầm mặc 1 lúc lâu, sau đó bị Nham Vân nâng cằm lên, đôi môi bị gắt gao lấp kín. Nam nhân nhúc nhích loạn xạ muốn đẩy Nham Vân ra, nhưng mà Nham Vân lấy linh khí áp chế hắn……..
“Nhị Cẩu tử, đừng như vậy”. Hai tay nam nhân để ở ngực của Nham Vân. Thanh âm nói chuyện của hắn thực hàm hồ, đầu lưỡi bị Nham Vân ngậm ở miệng mút đi mút lại, “Không muốn”.
Nam nhân nghe được “roẹt” 1 tiếng, y sam bị Nham Vân xé đứt. Hắn tránh né 1 lát, nhưng tại dưới vuốt ve của Nham Vân, hắn cũng liền dần dần an tĩnh lại.
Thân thể mềm dẻo của nam nhân bị Nham Vân ôm vào trong ngực. Hắn cảm giác được động tác của Nham Vân thực dùng sức, thật giống như nghẹn thật lâu, hắn bị Nham Vân khiến cho phát ra tiếng hút không khí rất nhỏ.
Đầu lưỡi của 2 người giao triền, nam nhân không trốn tránh được. Nham Vân đặt nam nhân ở thành giường, giơ tay kéo y sam của nam nhân tới bên hông, thân thể mềm dẻo của nam nhân bị y sờ tới sờ lui, nam nhân bảo y ngừng, y cũng không ngừng. Hơi thở của 2 người không ngừng dây dưa tại trong nụ hôn, trở nên càng ngày càng trầm, càng ngày càng sâu xa, thế cho nên lộ ra vài phần ái muội…….
Nam nhân cảm giác được thành giường phía sau bị Nham Vân chen chúc tới lay động. Đôi môi của hắn bị Nham Vân hôn tới nóng bỏng, xúc cảm nóng rát làm cho đầu lưỡi của hắn có chút tê dại……
“Đừng gọi ta Nhị Cẩu tử, gọi tên ta, gọi ta Nham Vân”. Nham Vân ôm chặt phía sau lưng trần trụi của nam nhân, nam nhân cơ hồ là bị chen tới vách tường. Nam nhân bị để tại trên tường…….
Cái lưng tinh tế mềm dẻo của nam nhân, tại dưới ánh nến u ám lộ ra một chút mồ hôi ẩm ướt, hiện giờ đúng là vào hạ (đầu hè), không khí trong phòng cũng có chút oi bức……..
Nam nhân thấp giọng gọi 1 tiếng tên của Nham Vân, Nham Vân cúi đầu đáp lại 1 tiếng. Môi của 2 người tách ra, hơi thở của lẫn nhau gần kề như thế.
“Được rồi chứ”. Nam nhân giật giật môi, môi của hắn có chút tê dại.
Nham Vân thật lâu không hôn nam nhân, lâu tới y đều không nhớ rõ một lần cuối cùng hôn nam nhân chính xác là khi nào. Nửa năm với y mà nói là rất lâu, nhất là tại mỗi ngày dưới tình huống đều có thể nhìn đến nam nhân, phải chịu đựng như vậy, thật sự rất cực khổ.
Nham Vân sáp tới còn muốn hôn nam nhân, lần này nam nhân một chút phản kháng đều không có. Hắn tùy ý Nham Vân hôn tới đủ thì thôi, sau khi xong, xúc cảm nóng rát trên môi hắn khiến cho hắn có chút ngượng ngùng.
“Ta đi châm trà”. Nam nhân muốn lảng sang chuyện khác.
“Ta không uống trà”. Nham Vân ngăn cản nam nhân.
Nham Vân ôm nam nhân, lưng của nam nhân để tại vách tường, theo vách tường chuyển qua trên ngăn tủ. Chốt cài của ngăn tủ lỏng ra rồi rớt xuống, một cái hộp chứa đầy thư theo trong ngăn tủ rớt ra……..
Nam nhân cả kinh.
Nham Vân theo bản năng nhìn lướt qua thư tán loạn trên mặt đất, nhưng mà liền thản nhiên liếc mắt một cái như vậy, lại khiến cho y dừng lại tất cả động tác. Đôi môi của y dán đôi môi của nam nhân, hai tay nắm cổ tay của nam nhân, nhưng mà ánh mắt của y lại rơi trên các lá thư trên mặt đất………
Nam nhân nhắm mắt lại.
Xong rồi, xong rồi……
Bị thấy rồi…….
Một đống thư trên mặt đất, bên trên đều có chữ viết thanh tú viết “Phong” gửi “Vân”……
Nam nhân cảm giác được đôi môi của Nham Vân rời khỏi đôi môi bị hôn tới nóng ướt của hắn. Hiện tại hắn căn bản không dám nhìn biểu tình của Nham Vân, thư trên mặt đất này đều là nửa năm qua Liễu Phong viết cho Nham Vân. Liễu Phong không quá mấy ngày sẽ để người mang 1 lá thư tới, nhưng mà tất cả đều bị Trương quản gia len lén chặn lại, cho tới ngày hôm qua Trương quản gia mới đưa cái hộp này cho nam nhân.
Nam nhân xem 1 lá thư trong đó, là Liễu Phong giải thích với Nham Vân, hơn nữa ám chỉ y muốn hòa hảo (làm lành, làm hòa) cùng Nham Vân. Hắn liền đặt cái hộp ở trong ngăn tủ, chuẩn bị tìm cơ hội nói với Nham Vân. Hắn biết tự ý xem thư của Nham Vân là không phải phép, nhưng hắn chỉ là muốn xem 1 chút, muốn xem Liễu Phong rốt cuộc muốn nói gì, trước đây là Liễu Phong không cần Nham Vân, hiện tại lại muốn vãn hồi (cứu vãn, bù đắp)……
Thư trên mặt đất đã thuyết minh hết thảy rồi, hiện tại bản thân nam nhân giải thích như thế nào đều nói không rõ được, giải thích càng nhiều, chứng cớ đã lộ ra trước mắt, cũng không có ích gì.
Nhìn đến Nham Vân ngồi xuống nhặt thư, nam nhân cũng chỉ đành nhặt tất cả thư lên giúp y. Nhiệt tình vừa rồi giống như bị một chậu nước lạnh giội tắt, nhìn đến lực chú ý của Nham Vân tất cả đều ở trên thư, nam nhân đành phải mặc y sam vào……
Nam nhân đứng ở một bên cũng không biết nên nói cái gì, sau khi Nham Vân xem mấy lá thư, trầm mặc 1 lát mới thấp giọng hỏi nam nhân, “Vì sao ngươi phải chặn thư của ta?”.
Không phải ta chặn lại…….
Nếu như hiện tại nam nhân trả lời Nham Vân như thế, Nham Vân khẳng định là sẽ không tin. Hắn đành phải cái gì cũng không nói. Hắn xoay người đi mở ngăn tủ ra, từ trong ngăn tủ ôm một cái bao đồ dùng vải gấm bao tốt.
“Đây là Hỏa Nhận của ngươi, hiện tại cũng nên vật quy nguyên chủ”. Nam nhân đặt Hỏa Nhận ở trên bàn, hắn nhìn đến Nham Vân còn nhìn chằm chằm đám thư này, hắn cũng hiểu được.
Ngón tay của Nham Vân bấu hộp gỗ, ngón tay y trở nên có chút trắng bệch. Nam nhân nhìn y cái dạng này, liền nói: “Hiện tại có phải ngươi rất muốn đánh ta, rất hận ta hay không……..”
Qua một hồi lâu, Nham Vân mới trả lời nam nhân, “Quay về Nham môn”.
Nam nhân biết chính mình không giữ lại được người trước mắt này, cho nên nửa năm qua hắn mới như gần như xa đối Nham Vân, Nham Vân muốn đi, muốn ở lại, hắn thủy chung đều không can thiệp được…….
Mà hiện giờ, Nham Vân đề xuất muốn rời đi với hắn……
Nam nhân không có trả lời Nham Vân, chỉ là đẩy cửa ra vào phòng, nhưng thấy Nham Vân đứng ở ngoài cửa chậm chạp không đi vào. Hắn liền đi tới cạnh cửa, hắn vịn cửa, nhưng không có nhìn Nham Vân.
“Ngươi không đi vào?”. Nam nhân rủ mắt, thanh âm nói chuyện không lớn lắm, trầm thấp cũng rất có từ tính.
Nham Vân không nghĩ tới nam nhân sẽ để y vào phòng, y xác nhận hỏi lại: “Ta có thể đi vào?”. Trong song mâu từ trước đến nay đều lạnh lùng của y tựa hồ mơ hồ lộ ra một chút chờ mong……..
“Ân, có thể”. Nam nhân gật đầu, để Nham Vân vào phòng.
Nham Vân vừa mới tiến vào phòng thì nam nhân liền thong dong đóng cửa lại, ngược lại khiến cho Nham Vân khẩn trương lên. Ánh nến trong phòng thực hôn ám, bởi vì từ trước đến nay nam nhân cũng không thích chói mắt quá.
“Ngày mai sau khi ngươi rời đi, có định trở lại hay không?”. Nam nhân cũng thực trực tiếp hỏi Nham Vân, hắn cảm thấy được chuyện tới hiện giờ thì không cần phải nói xa nói gần.
Nham Vân ngồi ở bên cạnh, uống trà nam nhân rót cho y, “Xem tình huống, có thể trở về, cũng có thể không trở về”. Y một thân trường bào hoa mĩ màu tím đậm, tôn làn da y dị thường trắng nõn. Y cúi đầu uống trà, cái khóa mẫu đơn tinh mỹ kia (???) thõng ở ngực. Đôi môi dính nước ẩm ướt, vì nước ấm bôi trơn mà sắc trạch no đủ.
Nam nhân ngồi xuống bên cạnh Nham Vân, ngồi 1 lát mới mở miệng: “Ngươi đây xem như trả lời gì chứ”. Hắn nhìn về phía Nham Vân đang bỏ chén trà xuống, thanh âm nói chuyện của nam nhân rất nhẹ…….
Nham Vân nhìn nam nhân 1 lát, mới như có như không nói một câu: “Ngươi lại không cần ta”. Y ở lại có tác dụng gì, nam nhân bình thường lại không nhìn y, lại không nói chuyện với y, càng thêm sẽ không thân mật cùng y, ở tại chỗ này đều nửa năm rồi, lại vẫn là không thay đổi được cái gì. Lúc trước y cho rằng y có thể, nhưng mà thực tế có chút khó khăn.
“Ngươi ở tại chỗ này bồi ta nửa năm. nếu như ngươi muốn đi liền đi, khi nào ngươi muốn trở về liền trở về”. Nam nhân ngồi ở trước bàn, bình tĩnh nhìn chăm chú vào Nham Vân.
Hắn đối đãi Nham Vân kỳ thật cùng bọn họ đều giống nhau, muốn đi muốn ở lại đều tùy ý, nhưng mà nam nhân biết Nham Vân không nhất định sẽ trở về, mà bọn Cửu Hoàng sẽ trở về.
“Phòng ta cho ngươi ở”. Nam nhân bình tĩnh nói xong, liền đứng dậy đi buồng trong. Nham Vân suy nghĩ 1 chút, trong lòng có chút hờn dỗi. Y cảm thấy nam nhân rất không coi trọng y.
Y đứng lên đi theo nam nhân vào buồng trong, nhìn đến nam nhân đang cởi ngoại y. Y đi qua cởi y sam cho nam nhân, “Đêm nay ta cũng không thể ở lại được sao?”.
Nam nhân nhìn y, lại lắc đầu.
Nham Vân có chút mất hứng nhìn chằm chằm vẻ mặt bình tĩnh của nam nhân, thân hình y nhoáng lên một cái, nháy mắt đặt nam nhân tại bên giường khắc hoa mộc lan. Nam nhân bị Nham Vân áp tại thành giường.
“Sư thúc, vì sao ngươi không giữ ta lại?”. Hai tay Nham Vân nắm thành giường sau lưng nam nhân, giam cả người nam nhân ở giữa song chưởng (2 cánh tay). Hai người đều cúi đầu, nhưng mà hơi thở lại ái muội giao hòa. Hơi thở nong óng kia đã ươn ướt hai má lẫn nhau của hai người, Nham Vân nghiêng quan sát thần tình của nam nhân, “Vì sao ngươi không giữ ta lại”.
Nam nhân không nói lời nào.
“Có phải ngươi một mực chờ ta nói [muốn đi] hay không, có phải ngươi cho tới bây giờ đều không có tin tưởng ta. Lúc trước thời điểm ta trở về, ngươi đều chỉ là vì không cho ta gây rối, mới đáp ứng ta vào ở”. Nham Vân nói mỗi một chữ, hơi thở kia đều phun ở sườn mặt của nam nhân, nam nhân muốn tránh đi, nhưng mà tránh như thế nào đều tránh không được.
Nam nhân trầm mặc 1 lúc lâu, sau đó bị Nham Vân nâng cằm lên, đôi môi bị gắt gao lấp kín. Nam nhân nhúc nhích loạn xạ muốn đẩy Nham Vân ra, nhưng mà Nham Vân lấy linh khí áp chế hắn……..
“Nhị Cẩu tử, đừng như vậy”. Hai tay nam nhân để ở ngực của Nham Vân. Thanh âm nói chuyện của hắn thực hàm hồ, đầu lưỡi bị Nham Vân ngậm ở miệng mút đi mút lại, “Không muốn”.
Nam nhân nghe được “roẹt” 1 tiếng, y sam bị Nham Vân xé đứt. Hắn tránh né 1 lát, nhưng tại dưới vuốt ve của Nham Vân, hắn cũng liền dần dần an tĩnh lại.
Thân thể mềm dẻo của nam nhân bị Nham Vân ôm vào trong ngực. Hắn cảm giác được động tác của Nham Vân thực dùng sức, thật giống như nghẹn thật lâu, hắn bị Nham Vân khiến cho phát ra tiếng hút không khí rất nhỏ.
Đầu lưỡi của 2 người giao triền, nam nhân không trốn tránh được. Nham Vân đặt nam nhân ở thành giường, giơ tay kéo y sam của nam nhân tới bên hông, thân thể mềm dẻo của nam nhân bị y sờ tới sờ lui, nam nhân bảo y ngừng, y cũng không ngừng. Hơi thở của 2 người không ngừng dây dưa tại trong nụ hôn, trở nên càng ngày càng trầm, càng ngày càng sâu xa, thế cho nên lộ ra vài phần ái muội…….
Nam nhân cảm giác được thành giường phía sau bị Nham Vân chen chúc tới lay động. Đôi môi của hắn bị Nham Vân hôn tới nóng bỏng, xúc cảm nóng rát làm cho đầu lưỡi của hắn có chút tê dại……
“Đừng gọi ta Nhị Cẩu tử, gọi tên ta, gọi ta Nham Vân”. Nham Vân ôm chặt phía sau lưng trần trụi của nam nhân, nam nhân cơ hồ là bị chen tới vách tường. Nam nhân bị để tại trên tường…….
Cái lưng tinh tế mềm dẻo của nam nhân, tại dưới ánh nến u ám lộ ra một chút mồ hôi ẩm ướt, hiện giờ đúng là vào hạ (đầu hè), không khí trong phòng cũng có chút oi bức……..
Nam nhân thấp giọng gọi 1 tiếng tên của Nham Vân, Nham Vân cúi đầu đáp lại 1 tiếng. Môi của 2 người tách ra, hơi thở của lẫn nhau gần kề như thế.
“Được rồi chứ”. Nam nhân giật giật môi, môi của hắn có chút tê dại.
Nham Vân thật lâu không hôn nam nhân, lâu tới y đều không nhớ rõ một lần cuối cùng hôn nam nhân chính xác là khi nào. Nửa năm với y mà nói là rất lâu, nhất là tại mỗi ngày dưới tình huống đều có thể nhìn đến nam nhân, phải chịu đựng như vậy, thật sự rất cực khổ.
Nham Vân sáp tới còn muốn hôn nam nhân, lần này nam nhân một chút phản kháng đều không có. Hắn tùy ý Nham Vân hôn tới đủ thì thôi, sau khi xong, xúc cảm nóng rát trên môi hắn khiến cho hắn có chút ngượng ngùng.
“Ta đi châm trà”. Nam nhân muốn lảng sang chuyện khác.
“Ta không uống trà”. Nham Vân ngăn cản nam nhân.
Nham Vân ôm nam nhân, lưng của nam nhân để tại vách tường, theo vách tường chuyển qua trên ngăn tủ. Chốt cài của ngăn tủ lỏng ra rồi rớt xuống, một cái hộp chứa đầy thư theo trong ngăn tủ rớt ra……..
Nam nhân cả kinh.
Nham Vân theo bản năng nhìn lướt qua thư tán loạn trên mặt đất, nhưng mà liền thản nhiên liếc mắt một cái như vậy, lại khiến cho y dừng lại tất cả động tác. Đôi môi của y dán đôi môi của nam nhân, hai tay nắm cổ tay của nam nhân, nhưng mà ánh mắt của y lại rơi trên các lá thư trên mặt đất………
Nam nhân nhắm mắt lại.
Xong rồi, xong rồi……
Bị thấy rồi…….
Một đống thư trên mặt đất, bên trên đều có chữ viết thanh tú viết “Phong” gửi “Vân”……
Nam nhân cảm giác được đôi môi của Nham Vân rời khỏi đôi môi bị hôn tới nóng ướt của hắn. Hiện tại hắn căn bản không dám nhìn biểu tình của Nham Vân, thư trên mặt đất này đều là nửa năm qua Liễu Phong viết cho Nham Vân. Liễu Phong không quá mấy ngày sẽ để người mang 1 lá thư tới, nhưng mà tất cả đều bị Trương quản gia len lén chặn lại, cho tới ngày hôm qua Trương quản gia mới đưa cái hộp này cho nam nhân.
Nam nhân xem 1 lá thư trong đó, là Liễu Phong giải thích với Nham Vân, hơn nữa ám chỉ y muốn hòa hảo (làm lành, làm hòa) cùng Nham Vân. Hắn liền đặt cái hộp ở trong ngăn tủ, chuẩn bị tìm cơ hội nói với Nham Vân. Hắn biết tự ý xem thư của Nham Vân là không phải phép, nhưng hắn chỉ là muốn xem 1 chút, muốn xem Liễu Phong rốt cuộc muốn nói gì, trước đây là Liễu Phong không cần Nham Vân, hiện tại lại muốn vãn hồi (cứu vãn, bù đắp)……
Thư trên mặt đất đã thuyết minh hết thảy rồi, hiện tại bản thân nam nhân giải thích như thế nào đều nói không rõ được, giải thích càng nhiều, chứng cớ đã lộ ra trước mắt, cũng không có ích gì.
Nhìn đến Nham Vân ngồi xuống nhặt thư, nam nhân cũng chỉ đành nhặt tất cả thư lên giúp y. Nhiệt tình vừa rồi giống như bị một chậu nước lạnh giội tắt, nhìn đến lực chú ý của Nham Vân tất cả đều ở trên thư, nam nhân đành phải mặc y sam vào……
Nam nhân đứng ở một bên cũng không biết nên nói cái gì, sau khi Nham Vân xem mấy lá thư, trầm mặc 1 lát mới thấp giọng hỏi nam nhân, “Vì sao ngươi phải chặn thư của ta?”.
Không phải ta chặn lại…….
Nếu như hiện tại nam nhân trả lời Nham Vân như thế, Nham Vân khẳng định là sẽ không tin. Hắn đành phải cái gì cũng không nói. Hắn xoay người đi mở ngăn tủ ra, từ trong ngăn tủ ôm một cái bao đồ dùng vải gấm bao tốt.
“Đây là Hỏa Nhận của ngươi, hiện tại cũng nên vật quy nguyên chủ”. Nam nhân đặt Hỏa Nhận ở trên bàn, hắn nhìn đến Nham Vân còn nhìn chằm chằm đám thư này, hắn cũng hiểu được.
Ngón tay của Nham Vân bấu hộp gỗ, ngón tay y trở nên có chút trắng bệch. Nam nhân nhìn y cái dạng này, liền nói: “Hiện tại có phải ngươi rất muốn đánh ta, rất hận ta hay không……..”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.