Chương 62: Chương 62
Mặc Kỳ Lân
02/11/2017
Ống quần của Mạt Đồng bị rách một mảng lớn, thấy tình hình đã có vẻ không ổn, Mạt Đồng cấp tốc lắc mình nhảy vào không trung, hắn không có ngốc đến như vậy ở trong này bồi nam nhân ngoạn, chỉ cần nam nhân dám đuổi theo, hắn còn có biện pháp khiến nam nhân không thể giết hắn.
“Mạt Đồng, ngươi không thể chạy thoát đâu.”
“Vậy ngươi thử xem xem.” Mạt Đồng khóe miệng hiện nụ cười lạnh khó để ý thấy, hắn còn rất nhiều biện pháp để đối phó với nam nhân Tích Duyên này. Màn đêm dần hạ xuống, lưỡng đạo quang ảnh xẹt ngang qua bầu trời không chút dấu vết......
Một đạo cường quang đánh úp lại, Nham miếu mới vừa được sửa chữa đã lại lần thứ hai bị Tích Duyên đập nát, mọi người trong Trương phủ đang chuẩn bị rời đi bị biến cố bất thình lình này dọa sợ tới mức kinh hồn bạt vía.
Mạt Đồng chậm rãi dừng lại bên trong đám người. Nơi này đều là người của Trương phủ, hắn không tin cái nam nhân dễ mềm lòng kia lại dám đánh xuống, quả nhiên y như dự đoán của hắn, Tích Duyên đúng lúc này bắt buộc phải thu liễm lại kiếm khí.
Tích Duyên khinh thân rơi trên mặt đất, nhìn đến Mạt Đồng đứng ở phía sau Trương Tử Yến, y cũng không có biện pháp, mà Trương Tử Yến vừa nhìn đến phu quân của mình cầm kiếm đuổi theo sau Mạt Đồng liền lập tức đưa tay đánh về phía y, khóc như mưa làm cho Tích Duyên không dám động đậy lấy một li.
Tích Duyên thấy nàng khóc đến tâm lại nhuyễn. Mạt Đồng vì thực hiện kế hoạch thành công, miệng nở nụ cười: “Mặc kệ ta là cái gì, ngươi chắc chắn sẽ không nhẫn tâm mà giết ta.” Trên mặt hắn tràn đầy tiếu dung đắc ý, còn không quên mà “Trêu chọc” nam nhân. Nhìn thấy bộ dáng nam nhân tức giận đến hai má phiếm hồng quang, hắn liền khẽ nhíu mày, “Tích thúc, biểu tình vô khả kháng của ngươi thực mê người.”
“Phu quân, cầu ngươi buông tha hắn, hắn không có làm chuyện xấu, chúng ta còn có thể cảm hóa hắn.” Trương Tử Yến khóc đến lê hoa đái vũ, bộ dáng nước mắt lưng tròng làm cho tâm Tích Duyên hảo đau.
“Tích phu nhân nói vô cùng đúng, Tích thúc, ngươi có thể nghĩ biện pháp mà cảm hóa ta a.” Mạt Đồng ở bên cạnh lãnh đạm cười nhạo, giỡn chơi, hắn như thế nào có thể bị Tích Duyên cảm hóa, hắn có tự tôn của chính mình a.
Tích Duyên bắt đầu do dự.
“Tử Yến ngươi tránh ra......” Ngữ khí của Tích Duyên vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại bốn bề sóng dậy.
“Không, ta không!” Trương Tử Yến ngăn lại Tích Duyên đang muốn tiến lên, còn Mạt Đồng thì đứng ở Nham miếu bị nam nhân phá hủy không lâu trước đó mà thảnh thảnh thơi thơi nhìn chằm chằm vào hai người đang không ngừng dây dưa. Giờ phút này Trương Tử Yến đã hoàn toàn không để ý đến hình tượng của mình mà khóc hô, túm lấy quần áo Tích Duyên, “Phu quân, bỏ qua cho hắn đi mà, ngươi nếu...... Ngươi nếu muốn giết hắn, vậy ngươi trước giết ta đi!”
Tích Duyên bị Trương Tử Yến khóc đến tâm tư đều loạn cả lên, kiếm trong tay y nháy mắt tiêu thất. Y nhẹ an ủi Trương Tử Yến vài câu, nàng vẫn là khóc mãi không dứt, vì không muốn để Trương Tử Yến thất thố, Tích Duyên vội gọi Trương quản gia đem tất cả hạ nhân trong phủ hồi phủ. Mà Trương Tử Yến cứ mãi khóc nháo như vậy, thật khiến cho Tích Duyên có chút tâm phiền ý loạn, rơi vào đường cùng Tích Duyên đành phải đáp ứng Trương Tử Yến không giết Mạt Đồng.
“Ta có thể không giết ngươi, nhưng là ngươi không thể ở lại ta Trương......”
Tích Duyên lời nói còn chưa nói hoàn, đã bị Mạt Đồng mở miệng đánh gảy: “Ngươi giết không được ta là chuyện khác, ta vẫn được quyền lưu lại Trương phủ lại là chuyện khác, Tích phu nhân khi trước nhặt ta trở về, với lại không phải chính ngươi cũng đã đáp ứng sẽ chiếu cố ta a.”
“Ngươi vô lại.” Tích Duyên thực sinh khí, y nhăn mặt, không có lấy chút gì gọi là vui vẻ.
Mạt Đồng ngây ra một lúc, hắn thế nhưng chết tiệt cảm thấy được thời điểm vừa rồi khi nam nhân nói câu kia tựa như là đang làm nũng. Theo lý thuyết, một lão nam nhân nếu nói như vậy, hơn nữa còn mang theo biểu tình bất đắc dĩ kia, lý ra phải là thực ác tục, thực ghê tởm, nhưng biểu hiện của nam nhân vừa rồi lại làm cho Mạt Đồng cảm thấy thực ngoài ý muốn, khiến Mạt Đồng nhịn không được, còn thật sự tái đánh giá lại nam nhân vài lần......
Dáng người của nam nhân cũng không tệ lắm, nhìn qua rất rắn chắc, có lẽ là lúc nãy vận động quá kịch liệt nên khiến cho vạt áo của y hiện tại đã ướt mồ hôi. Đôi chân bị quần ôm lấy cùng với kia đồn bộ có đường cong hoàn mĩ khiến cho Mạt Đồng tà khí mà nheo lại hai tròng mắt, miệng hắn cong lên một mạt tiếu dung bất hảo càng ngày càng đậm. Hắn đột nhiên có điểm muốn biết, Xích Luyện vì sao như thế mê luyến thân thể của nam nhân.
Hắn tò mò......
“Mạt Đồng, ngươi không thể chạy thoát đâu.”
“Vậy ngươi thử xem xem.” Mạt Đồng khóe miệng hiện nụ cười lạnh khó để ý thấy, hắn còn rất nhiều biện pháp để đối phó với nam nhân Tích Duyên này. Màn đêm dần hạ xuống, lưỡng đạo quang ảnh xẹt ngang qua bầu trời không chút dấu vết......
Một đạo cường quang đánh úp lại, Nham miếu mới vừa được sửa chữa đã lại lần thứ hai bị Tích Duyên đập nát, mọi người trong Trương phủ đang chuẩn bị rời đi bị biến cố bất thình lình này dọa sợ tới mức kinh hồn bạt vía.
Mạt Đồng chậm rãi dừng lại bên trong đám người. Nơi này đều là người của Trương phủ, hắn không tin cái nam nhân dễ mềm lòng kia lại dám đánh xuống, quả nhiên y như dự đoán của hắn, Tích Duyên đúng lúc này bắt buộc phải thu liễm lại kiếm khí.
Tích Duyên khinh thân rơi trên mặt đất, nhìn đến Mạt Đồng đứng ở phía sau Trương Tử Yến, y cũng không có biện pháp, mà Trương Tử Yến vừa nhìn đến phu quân của mình cầm kiếm đuổi theo sau Mạt Đồng liền lập tức đưa tay đánh về phía y, khóc như mưa làm cho Tích Duyên không dám động đậy lấy một li.
Tích Duyên thấy nàng khóc đến tâm lại nhuyễn. Mạt Đồng vì thực hiện kế hoạch thành công, miệng nở nụ cười: “Mặc kệ ta là cái gì, ngươi chắc chắn sẽ không nhẫn tâm mà giết ta.” Trên mặt hắn tràn đầy tiếu dung đắc ý, còn không quên mà “Trêu chọc” nam nhân. Nhìn thấy bộ dáng nam nhân tức giận đến hai má phiếm hồng quang, hắn liền khẽ nhíu mày, “Tích thúc, biểu tình vô khả kháng của ngươi thực mê người.”
“Phu quân, cầu ngươi buông tha hắn, hắn không có làm chuyện xấu, chúng ta còn có thể cảm hóa hắn.” Trương Tử Yến khóc đến lê hoa đái vũ, bộ dáng nước mắt lưng tròng làm cho tâm Tích Duyên hảo đau.
“Tích phu nhân nói vô cùng đúng, Tích thúc, ngươi có thể nghĩ biện pháp mà cảm hóa ta a.” Mạt Đồng ở bên cạnh lãnh đạm cười nhạo, giỡn chơi, hắn như thế nào có thể bị Tích Duyên cảm hóa, hắn có tự tôn của chính mình a.
Tích Duyên bắt đầu do dự.
“Tử Yến ngươi tránh ra......” Ngữ khí của Tích Duyên vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại bốn bề sóng dậy.
“Không, ta không!” Trương Tử Yến ngăn lại Tích Duyên đang muốn tiến lên, còn Mạt Đồng thì đứng ở Nham miếu bị nam nhân phá hủy không lâu trước đó mà thảnh thảnh thơi thơi nhìn chằm chằm vào hai người đang không ngừng dây dưa. Giờ phút này Trương Tử Yến đã hoàn toàn không để ý đến hình tượng của mình mà khóc hô, túm lấy quần áo Tích Duyên, “Phu quân, bỏ qua cho hắn đi mà, ngươi nếu...... Ngươi nếu muốn giết hắn, vậy ngươi trước giết ta đi!”
Tích Duyên bị Trương Tử Yến khóc đến tâm tư đều loạn cả lên, kiếm trong tay y nháy mắt tiêu thất. Y nhẹ an ủi Trương Tử Yến vài câu, nàng vẫn là khóc mãi không dứt, vì không muốn để Trương Tử Yến thất thố, Tích Duyên vội gọi Trương quản gia đem tất cả hạ nhân trong phủ hồi phủ. Mà Trương Tử Yến cứ mãi khóc nháo như vậy, thật khiến cho Tích Duyên có chút tâm phiền ý loạn, rơi vào đường cùng Tích Duyên đành phải đáp ứng Trương Tử Yến không giết Mạt Đồng.
“Ta có thể không giết ngươi, nhưng là ngươi không thể ở lại ta Trương......”
Tích Duyên lời nói còn chưa nói hoàn, đã bị Mạt Đồng mở miệng đánh gảy: “Ngươi giết không được ta là chuyện khác, ta vẫn được quyền lưu lại Trương phủ lại là chuyện khác, Tích phu nhân khi trước nhặt ta trở về, với lại không phải chính ngươi cũng đã đáp ứng sẽ chiếu cố ta a.”
“Ngươi vô lại.” Tích Duyên thực sinh khí, y nhăn mặt, không có lấy chút gì gọi là vui vẻ.
Mạt Đồng ngây ra một lúc, hắn thế nhưng chết tiệt cảm thấy được thời điểm vừa rồi khi nam nhân nói câu kia tựa như là đang làm nũng. Theo lý thuyết, một lão nam nhân nếu nói như vậy, hơn nữa còn mang theo biểu tình bất đắc dĩ kia, lý ra phải là thực ác tục, thực ghê tởm, nhưng biểu hiện của nam nhân vừa rồi lại làm cho Mạt Đồng cảm thấy thực ngoài ý muốn, khiến Mạt Đồng nhịn không được, còn thật sự tái đánh giá lại nam nhân vài lần......
Dáng người của nam nhân cũng không tệ lắm, nhìn qua rất rắn chắc, có lẽ là lúc nãy vận động quá kịch liệt nên khiến cho vạt áo của y hiện tại đã ướt mồ hôi. Đôi chân bị quần ôm lấy cùng với kia đồn bộ có đường cong hoàn mĩ khiến cho Mạt Đồng tà khí mà nheo lại hai tròng mắt, miệng hắn cong lên một mạt tiếu dung bất hảo càng ngày càng đậm. Hắn đột nhiên có điểm muốn biết, Xích Luyện vì sao như thế mê luyến thân thể của nam nhân.
Hắn tò mò......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.