Chương 74: Chương 74
Mặc Kỳ Lân
02/11/2017
Lúc này.
Một cái hắc ảnh lung lay phóng đến, khinh phiêu dừng lại phía sau Tích Duyên. Tích Duyên vừa mới nhìn sang… liền đã thấy Mạt Đồng đứng ở phía sau mình, phản quang của bóng tối bao phủ lấy gương mặt tinh xảo của hắn. Tích Duyên cảm giác được hơi thở của Mạt Đồng rất gần, khiến cho y giật mình khẩn trương mà vội vàng lui lại mấy bước.
Mạt Đồng nhìn đến bộ dáng vô thố của nam nhân, khóe miệng khẽ cong lên tạo thành nụ cười nhàn nhạt. Tà ý dưới đáy mắt hắn không ngừng càng lúc càng đậm hơn, nhãn thần cũng trở nên có chút âm trầm, mang theo chút hơi thở nguy hiểm khó có thể phát hiện.
“Ngươi lén lút làm cái gì?” Tích Duyên khe khẽ nhíu mày, y không có thói quen cùng Mạt Đồng dựa vào gần như vậy, “Ngươi không phải còn uống hoa tửu sao, nhanh như vậy đã xong?”
Thanh âm bình tĩnh của Tích Duyên rất nhẹ. Y chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi, cũng đã nghĩ trước Mạt Đồng sẽ không thành thật trả lời mình. Y như rằng, Mạt Đồng căn bản là không thèm trả lời đến vấn đề của y.
“Tích thúc, ngươi liền như vậy bị Xích huynh đệ của ngươi vứt bỏ sao?” Mạt Đồng đánh giá Tích Duyên một phen, phát hiện Tích Duyên sắc mặt không tốt lắm, còn tiếp tục trêu đùa y, “Xích huynh đệ của ngươi căn bản không thích nam nhân, ngươi đau khổ mà theo đuổi như vậy, không phải là không quan tâm đến thê tử ở nhà của ngươi sao.” Hắn ghé sát vào bên tai Tích Duyên cười nhẹ, câu nói vô tâm kia lại khiến cho Tích Duyên không khỏi khó xử.
“Ta đối Xích huynh đệ không phải cái loại suy nghĩ đó......” Tuy rằng Tích Duyên cảm thấy được Xích Luyện bộ dạng cũng không tồi, nhưng hắn đối Xích Luyện tuyệt đối chỉ là huynh đệ cảm tình, là tình bạn sâu sắc mà kẻ khác không thể chia cắt.
Bọn họ là anh em kết nghĩa, Mạt Đồng như thế nào lại hiểu nhầm thành loại đó.
Tích Duyên chậm rãi đi trước, Mạt Đồng liền đi theo bên người y. Sau khi đi được vài bước, Tích Duyên liền cảm giác được đai lưng bị người nắm lấy, y theo bản năng thân thủ chế trụ bàn tay của Mạt Đồng.
“Ngươi đừng quá phận.”
“Ta không có quá phận.”
“Vậy ngươi đang làm cái gì?”
“Ta xem đai lưng của ngươi bị lỏng, chỉ muốn thay ngươi buộc lại.” Mạt Đồng đẩy ra bàn tay đang chế trụ tay mình của nam nhân, vẫn nắm lấy đai lưng y không chịu buông tay, “Tích thúc, ngươi yên tâm, Xích huynh đệ của ngươi nếu không muốn ngươi, không quan hệ, ta muốn ngươi.”
Mạt Đồng thấp giọng cười, khiến cho Tích Duyên khó có tể phân biệt được rõ ràng lời nói của hắn rốt cuộc là thực hay là giả. Tích Duyên sửng sốt trong chốc lát, y không nghĩ tới Mạt Đồng sẽ nói nói như vậy, thực là làm cho y cảm thấy ngoài ý muốn.
Tích Duyên xấu hổ giương mắt nhìn về phía Mạt Đồng: “Ngươi nói bậy chuyện này để làm gì?”
“Cho dù vị thê tử xinh đẹp của ngươi cũng không muốn ngươi, ta vẫn muốn ngươi, tái nói như thế nào thì nhất dạ phu thê bách nhật ân......” Tiếu dung nơi khóe miệng của Mạt Đồng tràn ngập tà khí, đồng tử sâu thẳm đen nhánh của hắn dần lắng đọng lại một loại tình tự khác thường.
Khiến cho Tích Duyên không thể nắm bắt được......
“Ngươi đừng nói nữa.” Tích Duyên thân thủ bưng kín miệng Mạt Đồng, bàn tay vừa mới đặt lên đôi môi mềm mại của hắn, y liền vô cùng hối hận hành vi của chính mình.
Mạt Đồng bắt lấy tay y, đem y kéo lại gần, khoảng cách giữa hai người nháy mắt đã thu gọn lại. Một cỗ khí lưu nhẹ nhàng cuốn lấy những sợi tóc của Tích Duyên cùng suối tóc ô hắc của Mạt Đồng, trong gió đêm chậm rãi đong đưa......
Ban đêm nơi thành môn, âm phong từng trận, tứ phía yên tĩnh, không có lấy một ngọn đèn dầu, Tích Duyên bị Mạt Đồng đè ép trên bức tường nơi hẻm nhỏ, khiến y không còn đường lui nữa.
Nhãn thần của Tích Duyên khó có thể phát hiện ra lại có chút rung động, ý niệm nguyên bản vẫn luôn bình tĩnh của y đã ở dưới đôi môi một chút lại một chút tiến đến gần của Mạt Đồng trở nên hỗn loạn vô cùng, thẳng đến khi nhiệt khí thở ra từ miệng Mạt Đồng phun vào khóe môi của y......
Tích Duyên thân thủ đẩy ra Mạt Đồng, y cự tuyệt sự thân cận của hắn: “Ta là nam nhân, ta không biết ngươi có đoạn tụ chi phích, nếu biết ta nhất định đã không lưu ngươi lại, ngươi nếu thích có thể đến kỹ viện tìm tiểu quan, ta không...... Không có cái loại sở thích này.”
Một cái hắc ảnh lung lay phóng đến, khinh phiêu dừng lại phía sau Tích Duyên. Tích Duyên vừa mới nhìn sang… liền đã thấy Mạt Đồng đứng ở phía sau mình, phản quang của bóng tối bao phủ lấy gương mặt tinh xảo của hắn. Tích Duyên cảm giác được hơi thở của Mạt Đồng rất gần, khiến cho y giật mình khẩn trương mà vội vàng lui lại mấy bước.
Mạt Đồng nhìn đến bộ dáng vô thố của nam nhân, khóe miệng khẽ cong lên tạo thành nụ cười nhàn nhạt. Tà ý dưới đáy mắt hắn không ngừng càng lúc càng đậm hơn, nhãn thần cũng trở nên có chút âm trầm, mang theo chút hơi thở nguy hiểm khó có thể phát hiện.
“Ngươi lén lút làm cái gì?” Tích Duyên khe khẽ nhíu mày, y không có thói quen cùng Mạt Đồng dựa vào gần như vậy, “Ngươi không phải còn uống hoa tửu sao, nhanh như vậy đã xong?”
Thanh âm bình tĩnh của Tích Duyên rất nhẹ. Y chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi, cũng đã nghĩ trước Mạt Đồng sẽ không thành thật trả lời mình. Y như rằng, Mạt Đồng căn bản là không thèm trả lời đến vấn đề của y.
“Tích thúc, ngươi liền như vậy bị Xích huynh đệ của ngươi vứt bỏ sao?” Mạt Đồng đánh giá Tích Duyên một phen, phát hiện Tích Duyên sắc mặt không tốt lắm, còn tiếp tục trêu đùa y, “Xích huynh đệ của ngươi căn bản không thích nam nhân, ngươi đau khổ mà theo đuổi như vậy, không phải là không quan tâm đến thê tử ở nhà của ngươi sao.” Hắn ghé sát vào bên tai Tích Duyên cười nhẹ, câu nói vô tâm kia lại khiến cho Tích Duyên không khỏi khó xử.
“Ta đối Xích huynh đệ không phải cái loại suy nghĩ đó......” Tuy rằng Tích Duyên cảm thấy được Xích Luyện bộ dạng cũng không tồi, nhưng hắn đối Xích Luyện tuyệt đối chỉ là huynh đệ cảm tình, là tình bạn sâu sắc mà kẻ khác không thể chia cắt.
Bọn họ là anh em kết nghĩa, Mạt Đồng như thế nào lại hiểu nhầm thành loại đó.
Tích Duyên chậm rãi đi trước, Mạt Đồng liền đi theo bên người y. Sau khi đi được vài bước, Tích Duyên liền cảm giác được đai lưng bị người nắm lấy, y theo bản năng thân thủ chế trụ bàn tay của Mạt Đồng.
“Ngươi đừng quá phận.”
“Ta không có quá phận.”
“Vậy ngươi đang làm cái gì?”
“Ta xem đai lưng của ngươi bị lỏng, chỉ muốn thay ngươi buộc lại.” Mạt Đồng đẩy ra bàn tay đang chế trụ tay mình của nam nhân, vẫn nắm lấy đai lưng y không chịu buông tay, “Tích thúc, ngươi yên tâm, Xích huynh đệ của ngươi nếu không muốn ngươi, không quan hệ, ta muốn ngươi.”
Mạt Đồng thấp giọng cười, khiến cho Tích Duyên khó có tể phân biệt được rõ ràng lời nói của hắn rốt cuộc là thực hay là giả. Tích Duyên sửng sốt trong chốc lát, y không nghĩ tới Mạt Đồng sẽ nói nói như vậy, thực là làm cho y cảm thấy ngoài ý muốn.
Tích Duyên xấu hổ giương mắt nhìn về phía Mạt Đồng: “Ngươi nói bậy chuyện này để làm gì?”
“Cho dù vị thê tử xinh đẹp của ngươi cũng không muốn ngươi, ta vẫn muốn ngươi, tái nói như thế nào thì nhất dạ phu thê bách nhật ân......” Tiếu dung nơi khóe miệng của Mạt Đồng tràn ngập tà khí, đồng tử sâu thẳm đen nhánh của hắn dần lắng đọng lại một loại tình tự khác thường.
Khiến cho Tích Duyên không thể nắm bắt được......
“Ngươi đừng nói nữa.” Tích Duyên thân thủ bưng kín miệng Mạt Đồng, bàn tay vừa mới đặt lên đôi môi mềm mại của hắn, y liền vô cùng hối hận hành vi của chính mình.
Mạt Đồng bắt lấy tay y, đem y kéo lại gần, khoảng cách giữa hai người nháy mắt đã thu gọn lại. Một cỗ khí lưu nhẹ nhàng cuốn lấy những sợi tóc của Tích Duyên cùng suối tóc ô hắc của Mạt Đồng, trong gió đêm chậm rãi đong đưa......
Ban đêm nơi thành môn, âm phong từng trận, tứ phía yên tĩnh, không có lấy một ngọn đèn dầu, Tích Duyên bị Mạt Đồng đè ép trên bức tường nơi hẻm nhỏ, khiến y không còn đường lui nữa.
Nhãn thần của Tích Duyên khó có thể phát hiện ra lại có chút rung động, ý niệm nguyên bản vẫn luôn bình tĩnh của y đã ở dưới đôi môi một chút lại một chút tiến đến gần của Mạt Đồng trở nên hỗn loạn vô cùng, thẳng đến khi nhiệt khí thở ra từ miệng Mạt Đồng phun vào khóe môi của y......
Tích Duyên thân thủ đẩy ra Mạt Đồng, y cự tuyệt sự thân cận của hắn: “Ta là nam nhân, ta không biết ngươi có đoạn tụ chi phích, nếu biết ta nhất định đã không lưu ngươi lại, ngươi nếu thích có thể đến kỹ viện tìm tiểu quan, ta không...... Không có cái loại sở thích này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.