Chương 10:
KDNM
14/10/2021
Kính Coong! Kính Coong!
- Ra liền ra liền đây, ai đó? - cái kiểu bấm chuông liên hồi này đích thị là thím Kha rồi.
- Hi Duy, Kiều nè!
- Ủa, bà...à Giáng Kiều qua đây có gì không? - tên khó đọc mà bắt người ta đọc hoài, ứ.
- Mở cửa, mở cửa ra! - bé Kiều vừa nói vừa day cái cổng
- Từ từ, mở khóa đã. - cổng vừa mở thì bé Kiều đã lao tới.
- Từ nay sẽ quên từ bà, quên từ bà. - vừa nói bé Kiều vừa dùng ngón tay xoay vòng tròn trước mắt mình.
- Làm gì vậy?
- Thôi miên chi thuật, mới học trên TV tuần trước đó.
- Bớt giùm em đi chụy, qua đây có gì không? Hôm qua bỏ quên gì hả?
- Không có...
- Không có gì vậy qua đây chi? - mình hỏi tới, trong lòng nôn nao vì chảo cua vẫn đang nóng ở trong nhà.
- Bộ...không có gì không qua được hả?
- Ợ....ý tui không phải vậy.
- Nãy Kiều với anh Phùng đi ngang qua tiệm bánh ngọt, Kiều có mua một cái cho Duy nè, quà đền ơn ngày hôm qua đó.
- Anh Phùng, à bạn trai Giáng Kiều hồi chiều đó hả? Khách sáo ghê, hôm qua mời ăn cơm ngon quá chừng rồi, mà tính tui sởi lởi lắm, ai cho gì lấy đó à, hê hê.
- Bạn trai nào? - Bé Kiều hỏi ngược lại.
- Thì cái anh cao cao hồi chiều đó.
- À, không phải đâu, ổng là anh họ của Kiều, bữa nay ảnh nghỉ làm nên dẫn Kiều đi thăm thú khu này, nhà ảnh cũng gần đây.
- Ra vậy. - lại tự nhiên, mình cảm thấy nhẹ nhõm (ơ hờ hờ). - Mà ổng đâu sao ko đưa Giáng Kiều về, đi lạc nữa rồi sao?
- Ảnh đi theo tiếng gọi của bạn gái rồi, bỏ Kiều ở tiệm bánh luôn. Mà lạc gì lạc hoài, hứ!
- Không đi lạc là tốt, hê hê!
*Xèo xèo*
Bỗng dưng có một âm thanh quen thuộc vang lên, đi kèm là mùi khen khét, quay đầu lại thì thấy có khói bốc lên cao.
- Chết tôi dồi! - mình chỉ kịp vang lên một câu cảm thán rồi phóng như bay vào bếp
*Cạch*
Tắt bếp rồi mình mở thêm cái cửa sau cho khói bay ra, tình hình khá là nghi ngút.
- Chuyện gì vậy Duy, sao khói nhiều thế? - bé Kiều không biết từ lúc nào đã ở phía sau mình.
- Đang nấu dở thì bà...à...Giáng Kiều tới, nói chuyện hồi quên mất - mình vừa giải thích vừa xử lý hậu quả.
Cũng hên là nó mới cháy xem có chút xíu, vẫn con ăn được, có phần nước sốt thì bốc hơi hết rồi, may mà còn một nửa kia lấy ra sớm không thì toi cơm cả nút. Múc hết cua ra tô, mình ngó sơ lại cái chảo, đúng ở hiền gặp lành, chỉ hơi cháy tí xíu, lát ăn xong tốn ít công chà đồ nhà, trong cái rủi có cái may.
- Còn bác gái đâu? Bác có sao không Duy?
- Bác gái nào?
- Mẹ Duy đó!
- Bả thì sao? - mình ngạc nhiên hỏi
- Không phải bác gái đang nấu à?
À, ra là em nó hỏi vụ đó.
- Không, bả làm gì có nhà đâu.
- Vậy cái này là...
- Là tui đó - mình ngắt lời - Hên quá, vẫn còn ăn được, cháy xém chút xíu, khét khét nghe có vẻ thơm.
Lúc này mình quay qua dọn đồ ăn lên bàn thì thấy bé kiều kiểu mặt chứ A mồm chữ O.
- Ăn chung không? - hi vọng em nó biết mình mời lơi thôi, chứ mình cũng không có ý định chia sẽ con cua này, dù cháy xém nhưng vẫn còn ngon lắm các bạn ạ.
- Được luôn hả?
- Được chứ sao không! - đậu.
- Vậy thì làm phiền gia chủ nghen, hihi - ngập ngừng hồi lâu rồi em nó phán cho một câu nghe mà ứa nước mắt, hic, đúng cái miệng hại cái mỏ.
- Vậy Giáng Kiều lấy mấy cái chén trên kệ rồi ngồi vào ăn đi, tụi ra đóng cổng rồi vô liền.
Quay ra quay vào thì thấy bàn ăn đã bày biện xong, bé Kiều ngồi chờ sẵn. Dưới ánh đèn neon sáng trắng, khung cảnh gia đình đầm ấm, đã bảo lâu rồi mới có lại mình cũng không nhớ nữa. Như đã nói vì phụ huynh đi làm về trễ nên hầu như bữa tối toàn là ăn một mình. Mà cữ gì bữa tối, bữa nào chả ăn một mình, hic. Nghĩ sơ qua thì cũng xót con cua, mà nghĩ kĩ lại thì có người ăn chung lại còn là gái đẹp nữa, cũng không phí lắm.
- Món này là cua rang me hả Duy, nghe mùi chua chua mà nhìn thì không giống lắm?
- Cua xào chua ngọt đó, cực phẩm nhà tui do tui sáng chế ra - được dịp lên mặt nè.
- Lần đầu tiên thấy luôn, Duy cũng giỏi nè, biết làm đồ ăn.
- Chuyện thường ngày đó mà, ăn đi ăn đi rồi cho ý kiến.
Nói rồi mình bóc một cái càng bự cho bé Kiều, vì trước khi nấu càng đã bị đập vỡ nên dễ bóc lắm, ngoài ra thì vì mấy cai vết nứt đó mà nước sốt gạch cua nó ngấm vào trong làm cho vị thịt cua thêm đậm đà. Món này thưởng thức ngon nhất là thấm cua vào nước sốt, xong rồi bỏ miệng mút hết nước, sau đó thì ăn tới phần thịt cua, ăn kèm một miếng hành lá, cà chua và dứa, thêm miếng cơm, bảo đảm quen chết.
- Cám ơn Duy, ngon quá trời luôn.
- Tui làm mà không ngon sao được, hê hê hê.
- Sau nay cô nào mà lấy Duy chắc phải tốt số lắm, tốt bụng lại còn nấu ăn ngon nữa. Chắc là nhiều bạn nữ để ý Duy lắm hả?
- Chắc là nhiều...
- Thật hả? - mắt bé Kiều tròn vo
- Ừ, không đếm được luôn
- Ghê vậy luôn?
- Thì có ai đâu mà đếm... - nói ra câu này mà nghe như vạn tiễn xuyên tim.
- Xạo hoài, như Duy con gái mà gặp là thích tít con mắt liền luôn.
- Có không đó? Sao tui không biết ta.
- Người ta con gái mà, ai lại nói mấy điều thầm kín đó ra bao giờ.
- Ố ồ, vậy GIÁNG KIỀU có...tít con mắt lại hơm?
- ...Có, hihi - hơi ngập ngừng rồi bé KIỀU trả lời kèm theo nụ cười dễ thương của em nó.
- Thiệt hả? - ô ô ô, con xắp thoát kiếp FA dòi ôi giàng ơi.
- Không, Kiều giỡn thui, tưởng bở kìa, lêu lêu.
Q này đau còn hơn bò đá, tưởng thính mà hóa ra bả. Một lời chân thành cho các chị em, trái tim anh em tụi mình nhìn thế chứ mong manh dễ vỡ nhắm, kiến nghị hội chị em không dùng bả dưới mọi hình thức. Đúng tuổi trẻ ăn cơm để lớn còn ăn bả thì mới khôn ra.
- Tui thèm vào ý, hứ.
- Kiều biết mà, hihi.
Nghe cái giọng cười là biết bỉ dòi, lúc đó chỉ ước có hộp kem chống nhục bôi cho đỡ ngượng.
...
Ăn xong mình dọn dẹp các thứ và cắt bánh ra ăn, cũng ngon lắm. Phần kem làm bằng sữa tươi, kem này ăn ngon hơn kem bơ nhiều vì nó béo chứ không ngấy, ăn sẽ không ngán, còn phần bánh thì vừa mềm vừa mịn đúng chuẩn bông lan. Ở giữa bánh là phần mứt dứa sựt sựt ngọt ngọt, cắn một lại muốn cắn miếng thứ 2.
- Bánh ngon quá.
- Duy thích là được rồi, à mà ngon thiệt, hihi.
- Cám ơn Giáng Kiều nhiều nghen, đã qua cho bánh còn ăn cơm chung với tui.
- Ủa, ăn cơm chung có gì mà cám ơn?
- Ơ, vậy hả, chắc tui hố...
- Duy lạ ghê, hihi.
- Ứ!!!
...
Nói chuyện một tí thì mình tiễn bé Kiều về
- Đi về cẩn thận, cần hộ tống không?
- Có phiền Duy không?
- Không hề gì, để tui đưa Giáng Kiều về.
- Cám ơn Duy nhiều, hihihi.
Chắc mình bị nghiện cái điệu cười đó mất, kiểu nghe xong là anh sẽ vì em làm hết mọi thứ. Bữa nay biết đường rồi tầm mười phút là tới nơi. Bé Kiều vẫn ngồi vắt vẻo suốt trên đường về, kiểu yêu đời vô tư không lo nghĩ, đôi khi mình ước cũng có ai chở mình đi như vậy, làm con trai đúng thiệt thòi mà. Đến nhà thì bé Kiều nhảy phóc xuống sau khi mình dừng xe.
- Ui...
- Gì vậy Giáng Kiều?
- Kiều nhảy xuống trúng cục đá thì phải, mà không sao đâu. Duy đi về cẩn thận nhen.
- Vậy thôi hả? - mình hỏi
- Còn gì nữa hả Duy?
- Vụ giống hôm qua đó. - vừa nói mình vửa chỉ ngón tay vào má.
- A, Duy kì quá à, Kiều vô nhà đây.
Nói rồi em nó sáng vào vai mình cái bốp rồi quay mặt chạy biến vô nhà.
Mình cảm thấy kì kì, mà theo kiểu vui vui ấy, không hiểu tại sao. À mà đó có phải là yêu không, mà sao vắng em cũng chả buồn, ố ồ, ố ô.
Ngày hôm đó khép lại như vậy thôi.
- Ra liền ra liền đây, ai đó? - cái kiểu bấm chuông liên hồi này đích thị là thím Kha rồi.
- Hi Duy, Kiều nè!
- Ủa, bà...à Giáng Kiều qua đây có gì không? - tên khó đọc mà bắt người ta đọc hoài, ứ.
- Mở cửa, mở cửa ra! - bé Kiều vừa nói vừa day cái cổng
- Từ từ, mở khóa đã. - cổng vừa mở thì bé Kiều đã lao tới.
- Từ nay sẽ quên từ bà, quên từ bà. - vừa nói bé Kiều vừa dùng ngón tay xoay vòng tròn trước mắt mình.
- Làm gì vậy?
- Thôi miên chi thuật, mới học trên TV tuần trước đó.
- Bớt giùm em đi chụy, qua đây có gì không? Hôm qua bỏ quên gì hả?
- Không có...
- Không có gì vậy qua đây chi? - mình hỏi tới, trong lòng nôn nao vì chảo cua vẫn đang nóng ở trong nhà.
- Bộ...không có gì không qua được hả?
- Ợ....ý tui không phải vậy.
- Nãy Kiều với anh Phùng đi ngang qua tiệm bánh ngọt, Kiều có mua một cái cho Duy nè, quà đền ơn ngày hôm qua đó.
- Anh Phùng, à bạn trai Giáng Kiều hồi chiều đó hả? Khách sáo ghê, hôm qua mời ăn cơm ngon quá chừng rồi, mà tính tui sởi lởi lắm, ai cho gì lấy đó à, hê hê.
- Bạn trai nào? - Bé Kiều hỏi ngược lại.
- Thì cái anh cao cao hồi chiều đó.
- À, không phải đâu, ổng là anh họ của Kiều, bữa nay ảnh nghỉ làm nên dẫn Kiều đi thăm thú khu này, nhà ảnh cũng gần đây.
- Ra vậy. - lại tự nhiên, mình cảm thấy nhẹ nhõm (ơ hờ hờ). - Mà ổng đâu sao ko đưa Giáng Kiều về, đi lạc nữa rồi sao?
- Ảnh đi theo tiếng gọi của bạn gái rồi, bỏ Kiều ở tiệm bánh luôn. Mà lạc gì lạc hoài, hứ!
- Không đi lạc là tốt, hê hê!
*Xèo xèo*
Bỗng dưng có một âm thanh quen thuộc vang lên, đi kèm là mùi khen khét, quay đầu lại thì thấy có khói bốc lên cao.
- Chết tôi dồi! - mình chỉ kịp vang lên một câu cảm thán rồi phóng như bay vào bếp
*Cạch*
Tắt bếp rồi mình mở thêm cái cửa sau cho khói bay ra, tình hình khá là nghi ngút.
- Chuyện gì vậy Duy, sao khói nhiều thế? - bé Kiều không biết từ lúc nào đã ở phía sau mình.
- Đang nấu dở thì bà...à...Giáng Kiều tới, nói chuyện hồi quên mất - mình vừa giải thích vừa xử lý hậu quả.
Cũng hên là nó mới cháy xem có chút xíu, vẫn con ăn được, có phần nước sốt thì bốc hơi hết rồi, may mà còn một nửa kia lấy ra sớm không thì toi cơm cả nút. Múc hết cua ra tô, mình ngó sơ lại cái chảo, đúng ở hiền gặp lành, chỉ hơi cháy tí xíu, lát ăn xong tốn ít công chà đồ nhà, trong cái rủi có cái may.
- Còn bác gái đâu? Bác có sao không Duy?
- Bác gái nào?
- Mẹ Duy đó!
- Bả thì sao? - mình ngạc nhiên hỏi
- Không phải bác gái đang nấu à?
À, ra là em nó hỏi vụ đó.
- Không, bả làm gì có nhà đâu.
- Vậy cái này là...
- Là tui đó - mình ngắt lời - Hên quá, vẫn còn ăn được, cháy xém chút xíu, khét khét nghe có vẻ thơm.
Lúc này mình quay qua dọn đồ ăn lên bàn thì thấy bé kiều kiểu mặt chứ A mồm chữ O.
- Ăn chung không? - hi vọng em nó biết mình mời lơi thôi, chứ mình cũng không có ý định chia sẽ con cua này, dù cháy xém nhưng vẫn còn ngon lắm các bạn ạ.
- Được luôn hả?
- Được chứ sao không! - đậu.
- Vậy thì làm phiền gia chủ nghen, hihi - ngập ngừng hồi lâu rồi em nó phán cho một câu nghe mà ứa nước mắt, hic, đúng cái miệng hại cái mỏ.
- Vậy Giáng Kiều lấy mấy cái chén trên kệ rồi ngồi vào ăn đi, tụi ra đóng cổng rồi vô liền.
Quay ra quay vào thì thấy bàn ăn đã bày biện xong, bé Kiều ngồi chờ sẵn. Dưới ánh đèn neon sáng trắng, khung cảnh gia đình đầm ấm, đã bảo lâu rồi mới có lại mình cũng không nhớ nữa. Như đã nói vì phụ huynh đi làm về trễ nên hầu như bữa tối toàn là ăn một mình. Mà cữ gì bữa tối, bữa nào chả ăn một mình, hic. Nghĩ sơ qua thì cũng xót con cua, mà nghĩ kĩ lại thì có người ăn chung lại còn là gái đẹp nữa, cũng không phí lắm.
- Món này là cua rang me hả Duy, nghe mùi chua chua mà nhìn thì không giống lắm?
- Cua xào chua ngọt đó, cực phẩm nhà tui do tui sáng chế ra - được dịp lên mặt nè.
- Lần đầu tiên thấy luôn, Duy cũng giỏi nè, biết làm đồ ăn.
- Chuyện thường ngày đó mà, ăn đi ăn đi rồi cho ý kiến.
Nói rồi mình bóc một cái càng bự cho bé Kiều, vì trước khi nấu càng đã bị đập vỡ nên dễ bóc lắm, ngoài ra thì vì mấy cai vết nứt đó mà nước sốt gạch cua nó ngấm vào trong làm cho vị thịt cua thêm đậm đà. Món này thưởng thức ngon nhất là thấm cua vào nước sốt, xong rồi bỏ miệng mút hết nước, sau đó thì ăn tới phần thịt cua, ăn kèm một miếng hành lá, cà chua và dứa, thêm miếng cơm, bảo đảm quen chết.
- Cám ơn Duy, ngon quá trời luôn.
- Tui làm mà không ngon sao được, hê hê hê.
- Sau nay cô nào mà lấy Duy chắc phải tốt số lắm, tốt bụng lại còn nấu ăn ngon nữa. Chắc là nhiều bạn nữ để ý Duy lắm hả?
- Chắc là nhiều...
- Thật hả? - mắt bé Kiều tròn vo
- Ừ, không đếm được luôn
- Ghê vậy luôn?
- Thì có ai đâu mà đếm... - nói ra câu này mà nghe như vạn tiễn xuyên tim.
- Xạo hoài, như Duy con gái mà gặp là thích tít con mắt liền luôn.
- Có không đó? Sao tui không biết ta.
- Người ta con gái mà, ai lại nói mấy điều thầm kín đó ra bao giờ.
- Ố ồ, vậy GIÁNG KIỀU có...tít con mắt lại hơm?
- ...Có, hihi - hơi ngập ngừng rồi bé KIỀU trả lời kèm theo nụ cười dễ thương của em nó.
- Thiệt hả? - ô ô ô, con xắp thoát kiếp FA dòi ôi giàng ơi.
- Không, Kiều giỡn thui, tưởng bở kìa, lêu lêu.
Q này đau còn hơn bò đá, tưởng thính mà hóa ra bả. Một lời chân thành cho các chị em, trái tim anh em tụi mình nhìn thế chứ mong manh dễ vỡ nhắm, kiến nghị hội chị em không dùng bả dưới mọi hình thức. Đúng tuổi trẻ ăn cơm để lớn còn ăn bả thì mới khôn ra.
- Tui thèm vào ý, hứ.
- Kiều biết mà, hihi.
Nghe cái giọng cười là biết bỉ dòi, lúc đó chỉ ước có hộp kem chống nhục bôi cho đỡ ngượng.
...
Ăn xong mình dọn dẹp các thứ và cắt bánh ra ăn, cũng ngon lắm. Phần kem làm bằng sữa tươi, kem này ăn ngon hơn kem bơ nhiều vì nó béo chứ không ngấy, ăn sẽ không ngán, còn phần bánh thì vừa mềm vừa mịn đúng chuẩn bông lan. Ở giữa bánh là phần mứt dứa sựt sựt ngọt ngọt, cắn một lại muốn cắn miếng thứ 2.
- Bánh ngon quá.
- Duy thích là được rồi, à mà ngon thiệt, hihi.
- Cám ơn Giáng Kiều nhiều nghen, đã qua cho bánh còn ăn cơm chung với tui.
- Ủa, ăn cơm chung có gì mà cám ơn?
- Ơ, vậy hả, chắc tui hố...
- Duy lạ ghê, hihi.
- Ứ!!!
...
Nói chuyện một tí thì mình tiễn bé Kiều về
- Đi về cẩn thận, cần hộ tống không?
- Có phiền Duy không?
- Không hề gì, để tui đưa Giáng Kiều về.
- Cám ơn Duy nhiều, hihihi.
Chắc mình bị nghiện cái điệu cười đó mất, kiểu nghe xong là anh sẽ vì em làm hết mọi thứ. Bữa nay biết đường rồi tầm mười phút là tới nơi. Bé Kiều vẫn ngồi vắt vẻo suốt trên đường về, kiểu yêu đời vô tư không lo nghĩ, đôi khi mình ước cũng có ai chở mình đi như vậy, làm con trai đúng thiệt thòi mà. Đến nhà thì bé Kiều nhảy phóc xuống sau khi mình dừng xe.
- Ui...
- Gì vậy Giáng Kiều?
- Kiều nhảy xuống trúng cục đá thì phải, mà không sao đâu. Duy đi về cẩn thận nhen.
- Vậy thôi hả? - mình hỏi
- Còn gì nữa hả Duy?
- Vụ giống hôm qua đó. - vừa nói mình vửa chỉ ngón tay vào má.
- A, Duy kì quá à, Kiều vô nhà đây.
Nói rồi em nó sáng vào vai mình cái bốp rồi quay mặt chạy biến vô nhà.
Mình cảm thấy kì kì, mà theo kiểu vui vui ấy, không hiểu tại sao. À mà đó có phải là yêu không, mà sao vắng em cũng chả buồn, ố ồ, ố ô.
Ngày hôm đó khép lại như vậy thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.