Chương 1:
KDNM
14/10/2021
Năm ấy mị vừa tròn 18 tuổi, tóc đen da trắng thân hình mi nhon. Lan môi ấy đỏ như son, ngực to mông mẩy, eo thon, chân dài….
Ước mơ về người yêu lý tưởng của mình đấy các bạn ạ. Nhớ lai ngày ấy, nhiều khi vừa buồn vừa cười, người ta gọi tắt là buồn cười đó.
15 tuổi, vừa thi cuối cấp xong, vào được cấp 3 mừng hết lớn luôn. Nhà minh nếu bảo nghèo thì là nói xao, nhưng giàu thì lại nói quá, chắc cũng tầm vừa vừa. Bản thân mình thì thông minh hơi thiếu nhưng nguy hiểm lại thừa hơi nhiều. Hầu như tháng nào cũng được vinh danh và mời phụ huynh lên uống trà đàm đạo. Nhưng đỡ cái là nhà mình cũng tâm lý, phụ huynh chả bao giờ chửi bới đánh đập cả. Mỗi lần như vậy thì bà má lại càm ràm vài câu kiểu “…ăn ở sao bị mời phụ huynh hoài nghe mậy…”. Nói chung là cũng thoải mái, bị cái không phải ai cũng giỏi việc học chữ. Ông ba thì bảo cứ đi học ráng lấy cái bằng, có chút kiến thức cũng đỡ khổ hơn (hồi đó cũng kiểu nghe lời thôi, giờ ra đời mới thấy thấm các bạn ạ, nên có điều kiện thì cứ học nhé, bảo đảm chỉ có lời không có lỗ). Nói vậy nên lúc mình vào được một trường cấp 3 khá ngon lành trong quận, cả nhà cứ gọi là mở tiệc ăn mừng.
Nói sơ qua quá trình ôn luyện vào cấp 3 của mình. Bí kíp là thật ra chả có bí kíp gì, toàn trắc nghiệm cả, ăn ở tốt thì ông bà phù. Một phần có lẽ cũng nhờ định mệnh. Mùa hè năm đó thì có biến. Số là nhà mình có ông chú ở Úc làm nông trại (kiểu nông trại vui vẻ), trồng trọt, chăn nuôi, các thứ. Ổng bảo xin đi du lịch rồi qua bển phụ ổng thu hoạch, tiền công trừ tiền vé máy bay thì phần còn lại ở VN có khi làm vài năm mới có. Thế là hai ông bà lăng xăng xuất ngoại, chuẩn bị cũng mấy tháng trời từ hồi đầu năm, xin mãi mới được visa du lịch cho cả hai vợ chồng (bị phải chứng minh là đi chơi rồi sẽ về chứ không trốn ở lại). Ngày chia tay cũng bứt rứt bịn rịn lắm
- Coi nhà đàng hoàng nghe con, mẻ miếng nào thì nát đít. - Ông ba dặn dò.
- Ông này, cái nhà thì nó cạp thế nào được mà mẻ. Nghe má dặn nè con, quét dọn sạch sẽ, tao về mà đóng bụi thì mày đóng gạch nhé. - Bà má cũng khá là ân cần.
- Đề nghị các tiền bối không đe dọa măng non, cứ yên tâm mà đi, nhà cửa vãn bối lo.
Đấy, thế là chia tay. Bình thường thì phụ huynh vẫn đi làm cả ngày, nhà cửa cũng mình lo, cơm nước mình tự xử nên giờ thay vì mỗi ngày gặp ổng bả vài tiếng thì giờ ko gặp nữa thôi, cũng chẳng có gì to tát.
- Tối về có sợ ma thì qua nhà chị ngủ nhé. - Bà chị họ nói sau khi từ sân bay về
- Em sợ chị hơn ma luôn đó.
Mình vừa dứt câu thì ăn nguyên combo lên gối xuống chỏ, chị với chả họ, con gái con đứa bạo lực voãi da, cỡ bà này thỉ chỉ có ế dài dài. Sau đó thì đường ai nấy đi nhà ai nấy v ề. Tiện đường ghé chợ mua ít đồ ăn. Thường ngày phải mua cho cả ba người, nay chỉ còn một người, nghĩ thấy cũng nhẹ nhàng. Ổng bả để cho mình tận 10tr (hồi mấy năm 2000s thì cũng coi là lớn đó). Sau khi trả tiền điện nước thì vẫn con hơn 9tr, nghĩ vậy nên hôm đó mình quyết đinh chơi lớn, làm hẳn con cua to bự, ăn được hai bữa. Bữa trưa mình sẽ xào chua ngọt, bữa tối thì rang me. Hăm hở ra hàng hải sản.
- Hết cua rồi con! - giọng bác bán cua như sét đánh ngang tai.
- Hự, thế mực bữa nay ngon không bác? - mình liếc sơ qua mấy con mục, nhìn có vẻ èo uột nhưng vã quá thì cám cũng như cơm.
- Mày ra giờ này thì làm gì còn đồ ngon hả con, mai ra sớm bác để dành ra cho.
- Dạ, vậy mai bác để cho con con cua bự bự nghen.
- Bự nhất chợ cho mày luôn - bác vui vẻ nói - à, còn mấy con tôm nè, mang về ăn tạm đi.
- Dạ, hết bao nhiêu bác?
- Cho mày luôn, còn có mấy con, bán mang tiếng, mai tăng giá cua bù.
- Bác tốt quá, của ít lòng nhiều, con xin ợ.
Người tình không bằng bà bán cua tính, thôi kệ, ăn tôm cũng được, lại còn được miễn phí. Kể ra bác này cũng vui tính lại sởi lởi, chả thế mà nhà cũng có của ăn của để, lại được mọi người yêu mến. Bán hàng cũng có tâm lắm, mấy cái đồ hải sản mà không tươi ngon thì bả cũng không bán đâu. Bả bảo thà để ăn còn hơn bán mấy cái đồ phế thải, thất đức lắm, lời lãi không bao nhiêu tổ nghe chúng nó chửi. Mua tôm cá của bả không bao giờ sợ lỗ. Cáp kèo tôm, sau đó mình đi mua ít rau củ quả rồi về. Về đến nhà cũng quá 12h trưa rồi (hèn gì chợ vắng hoe lại chả còn gì, rau thì héo, trái cây thì bầm dập, hic). Bữa đó mình làm tôm sốt cà chua, vừa nhanh vừa gọn lại ngon lành. Loay hoay nấu nướng hơn tiếng đồng hồ mới có cơm ăn, rã cả họng. Vừa dọn cơm chuẩn bị quất thì trời mưa.
- Đệch, trời đánh tránh bữa ăn, trời nhà nào chứ không phải trời nhà này.
Lật đật mình chạy ra gom quần áo đang phơi từ hồi sáng. Cũng chỉ có vài bộ vì không có đồ của phụ huynh, cơ mà ở trển làm lẹ quá, đồ bị ướt chút xíu, nguy cơ chiều nay ở truồng không cao cũng không thấp. Cơ mà có ở truồng thì nhà cũng có ai mờ éo đâu mà sợ. Định đóng cái cửa cho mưa khỏi hắt thì thấy có bóng người đứng trước cổng từ đời nào rồi, chắc mắc mưa đứng trú. Định mệnh nghiệt ngã bắt đầu.
Ước mơ về người yêu lý tưởng của mình đấy các bạn ạ. Nhớ lai ngày ấy, nhiều khi vừa buồn vừa cười, người ta gọi tắt là buồn cười đó.
15 tuổi, vừa thi cuối cấp xong, vào được cấp 3 mừng hết lớn luôn. Nhà minh nếu bảo nghèo thì là nói xao, nhưng giàu thì lại nói quá, chắc cũng tầm vừa vừa. Bản thân mình thì thông minh hơi thiếu nhưng nguy hiểm lại thừa hơi nhiều. Hầu như tháng nào cũng được vinh danh và mời phụ huynh lên uống trà đàm đạo. Nhưng đỡ cái là nhà mình cũng tâm lý, phụ huynh chả bao giờ chửi bới đánh đập cả. Mỗi lần như vậy thì bà má lại càm ràm vài câu kiểu “…ăn ở sao bị mời phụ huynh hoài nghe mậy…”. Nói chung là cũng thoải mái, bị cái không phải ai cũng giỏi việc học chữ. Ông ba thì bảo cứ đi học ráng lấy cái bằng, có chút kiến thức cũng đỡ khổ hơn (hồi đó cũng kiểu nghe lời thôi, giờ ra đời mới thấy thấm các bạn ạ, nên có điều kiện thì cứ học nhé, bảo đảm chỉ có lời không có lỗ). Nói vậy nên lúc mình vào được một trường cấp 3 khá ngon lành trong quận, cả nhà cứ gọi là mở tiệc ăn mừng.
Nói sơ qua quá trình ôn luyện vào cấp 3 của mình. Bí kíp là thật ra chả có bí kíp gì, toàn trắc nghiệm cả, ăn ở tốt thì ông bà phù. Một phần có lẽ cũng nhờ định mệnh. Mùa hè năm đó thì có biến. Số là nhà mình có ông chú ở Úc làm nông trại (kiểu nông trại vui vẻ), trồng trọt, chăn nuôi, các thứ. Ổng bảo xin đi du lịch rồi qua bển phụ ổng thu hoạch, tiền công trừ tiền vé máy bay thì phần còn lại ở VN có khi làm vài năm mới có. Thế là hai ông bà lăng xăng xuất ngoại, chuẩn bị cũng mấy tháng trời từ hồi đầu năm, xin mãi mới được visa du lịch cho cả hai vợ chồng (bị phải chứng minh là đi chơi rồi sẽ về chứ không trốn ở lại). Ngày chia tay cũng bứt rứt bịn rịn lắm
- Coi nhà đàng hoàng nghe con, mẻ miếng nào thì nát đít. - Ông ba dặn dò.
- Ông này, cái nhà thì nó cạp thế nào được mà mẻ. Nghe má dặn nè con, quét dọn sạch sẽ, tao về mà đóng bụi thì mày đóng gạch nhé. - Bà má cũng khá là ân cần.
- Đề nghị các tiền bối không đe dọa măng non, cứ yên tâm mà đi, nhà cửa vãn bối lo.
Đấy, thế là chia tay. Bình thường thì phụ huynh vẫn đi làm cả ngày, nhà cửa cũng mình lo, cơm nước mình tự xử nên giờ thay vì mỗi ngày gặp ổng bả vài tiếng thì giờ ko gặp nữa thôi, cũng chẳng có gì to tát.
- Tối về có sợ ma thì qua nhà chị ngủ nhé. - Bà chị họ nói sau khi từ sân bay về
- Em sợ chị hơn ma luôn đó.
Mình vừa dứt câu thì ăn nguyên combo lên gối xuống chỏ, chị với chả họ, con gái con đứa bạo lực voãi da, cỡ bà này thỉ chỉ có ế dài dài. Sau đó thì đường ai nấy đi nhà ai nấy v ề. Tiện đường ghé chợ mua ít đồ ăn. Thường ngày phải mua cho cả ba người, nay chỉ còn một người, nghĩ thấy cũng nhẹ nhàng. Ổng bả để cho mình tận 10tr (hồi mấy năm 2000s thì cũng coi là lớn đó). Sau khi trả tiền điện nước thì vẫn con hơn 9tr, nghĩ vậy nên hôm đó mình quyết đinh chơi lớn, làm hẳn con cua to bự, ăn được hai bữa. Bữa trưa mình sẽ xào chua ngọt, bữa tối thì rang me. Hăm hở ra hàng hải sản.
- Hết cua rồi con! - giọng bác bán cua như sét đánh ngang tai.
- Hự, thế mực bữa nay ngon không bác? - mình liếc sơ qua mấy con mục, nhìn có vẻ èo uột nhưng vã quá thì cám cũng như cơm.
- Mày ra giờ này thì làm gì còn đồ ngon hả con, mai ra sớm bác để dành ra cho.
- Dạ, vậy mai bác để cho con con cua bự bự nghen.
- Bự nhất chợ cho mày luôn - bác vui vẻ nói - à, còn mấy con tôm nè, mang về ăn tạm đi.
- Dạ, hết bao nhiêu bác?
- Cho mày luôn, còn có mấy con, bán mang tiếng, mai tăng giá cua bù.
- Bác tốt quá, của ít lòng nhiều, con xin ợ.
Người tình không bằng bà bán cua tính, thôi kệ, ăn tôm cũng được, lại còn được miễn phí. Kể ra bác này cũng vui tính lại sởi lởi, chả thế mà nhà cũng có của ăn của để, lại được mọi người yêu mến. Bán hàng cũng có tâm lắm, mấy cái đồ hải sản mà không tươi ngon thì bả cũng không bán đâu. Bả bảo thà để ăn còn hơn bán mấy cái đồ phế thải, thất đức lắm, lời lãi không bao nhiêu tổ nghe chúng nó chửi. Mua tôm cá của bả không bao giờ sợ lỗ. Cáp kèo tôm, sau đó mình đi mua ít rau củ quả rồi về. Về đến nhà cũng quá 12h trưa rồi (hèn gì chợ vắng hoe lại chả còn gì, rau thì héo, trái cây thì bầm dập, hic). Bữa đó mình làm tôm sốt cà chua, vừa nhanh vừa gọn lại ngon lành. Loay hoay nấu nướng hơn tiếng đồng hồ mới có cơm ăn, rã cả họng. Vừa dọn cơm chuẩn bị quất thì trời mưa.
- Đệch, trời đánh tránh bữa ăn, trời nhà nào chứ không phải trời nhà này.
Lật đật mình chạy ra gom quần áo đang phơi từ hồi sáng. Cũng chỉ có vài bộ vì không có đồ của phụ huynh, cơ mà ở trển làm lẹ quá, đồ bị ướt chút xíu, nguy cơ chiều nay ở truồng không cao cũng không thấp. Cơ mà có ở truồng thì nhà cũng có ai mờ éo đâu mà sợ. Định đóng cái cửa cho mưa khỏi hắt thì thấy có bóng người đứng trước cổng từ đời nào rồi, chắc mắc mưa đứng trú. Định mệnh nghiệt ngã bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.