Chương 44:
KDNM
20/10/2021
- Nay má Kiều không đón được, tính nhờ bác xe ôm chở về mà chờ lâu quá chừng, bộ...ngủ trong đó luôn hả?
- Có...chút chuyện.
- Nói chuyện gì với Thanh Tuyền mà lâu vậy?
- Hả, Tuyền gì? - giật cả mình.
- Nãy thấy hai người đi về phía căng tin. - vải thưa không che được mắt...gái.
- À...thì...
- Nếu khó nói quá thì thôi, không cần...á, tay sao bầm tím hết vậy?
- Bị...té, lăn lóc xong nó bầm dập vậy đó.
- Nói xạo trắng trợn luôn. Định làm gì con người ta phải không?
- Làm gì là làm gì?
- Nghi lắm!
- Có chút chuyện hiểu lầm thôi.
- Vậy...vẫn chở Kiều về được ha.
- Mắc gì không được? Lên xe đi về, trễ rồi.
- Bé Kiều hỏi linh tinh đó mà, hihi, về nào.
Chở bé Kiều về mà trong lòng trăn trở quá. Không biết vụ bé Tuyền tính sao. Chắc mình hơi ảo tưởng sức mạnh nhưng nghĩ lỡ rủi em nó cứ bám mình thì không phải càng buồn hơn à? Nếu mà mình ảo tưởng thật thì có lẽ lại tốt, chắc tại lần đầu em nó để ý trai thôi, vài hôm nhìn ngó lại cuộc đời chắc lại kiếm ra mấy anh ngon lành thì quên ngay đó mà. Chắc chắn là vậy, giờ mình cần phải tập trung vào bé Kiều. Bé Kiều là số một, hú hú.
- Duy nè.
- Sao đó?
- Mai mốt đó, mà có bạn gái rồi đó, vẫn dạy Kiều nấu ăn nghen.
- Tự nhiên nói chuyện đó vậy? Mà lỡ có rồi thì mắc gì không dạy được, Duy cũng cần người giúp làm bài tập mà.
- Nhỡ người ta không thích Kiều đó. Xong cái không cho Duy dạy Kiều nấu ăn nữa đó.
- Chơi xa tới vậy luôn hả?
- Thì ví dụ vậy đó.
- Có cách giải quyết.
- Cách nào?
- Cách này bảo đảm hay luôn, giờ Giáng Kiều sợ bạn gái Duy không thích Duy thân với nhỏ khác đúng không?
- Đúng rồi.
- Vậy giờ chỉ cần làm cho bạn gái Duy không ghét Giáng Kiều là được.
- Làm được không đó?
- Dễ mà. Hỏi Giáng Kiều nè, có bao giờ có suy nghĩ là Giáng Kiều đáng ghét lắm không?
- Không, bé Kiều dễ thương mà, hihi.
- Đó vấn để giải quyết rồi
- Là sao?
- Thì Giáng Kiều...làm bạn gái của Duy là xong. Thấy giải quyết hay không?
- A...quỷ...ăn gian...
- Thì giải quyết vậy hay quá rồi còn gì, các bên đều vui vẻ.
- Ai thèm...làm bạn gái Duy...xí!!!
- Ừ, không ai thèm đâu nên khỏi lo nhé!
- Ơ, nói vậy mà giận hả?
- Giận gì đâu, sự thật mà.
- À, vậy nãy hẹn Thanh Tuyền ra tỏ tỉnh thất bại rồi phải không?
- Nhỏ mỏ thôi, người ta nghe, cười thối đầu.
- Thiệt hả???
- Ừ, bé Tuyền xinh đẹp nóng bỏng thế, thằng nào chả mê. Tính làm liều một cú mà thất bại thảm hại, còn bầm dập te tua luôn nè.
- Ghê chưa, nãy còn chối bai bải.
- Tốt khoe xấu che chứ.
- Che hay quá, thấy hết trơn, hihi.
- Đang rầu nghe, không có chọc nghe.
- Đâu có chọc ghẹo gì đâu.
Chắc là không có chọc, nghe mà thấy trào máu. Nhưng thôi mình không chấp nhất con nít, mình người nhớn dòi, được hun dòi. Chợt nghĩ giá mà lúc nãy cứ vơ bừa vô là ít nhất cũng làm thêm được vài cú cho có thêm kinh nghiệm rồi. Uổng ghê.
- Cám ơn Duy nghen, mai nhớ qua đón bé Kiều nghen.
- Chắc là bé, nặng thầy mồ tổ.
- Chê tui mập phải không?
- Có nói vậy hồi nào đâu.
- Không thèm, mai đừng có qua nữa, không cần mấy người rước, hứ.
Nói rồi bé Kiều bỏ vô nhà luôn. Ây dà, cái miệng hại cái mỏ, trong một ngày mà làm hai em xinh tươi quay lưng ra đi. Đành chịu vậy.
Về tới nhà làm cơm tối tắm rửa rồi lấy bài ra học, những lúc đầu óc rối bới chuyện tình cảm thì học hành nó lại sáng suốt hẳn ra. Học hành xong thì mở TV coi chút rồi đi ngủ, quả là một ngày dài đầy biến động, trên người vẫn còn ê ẩm vì vụ chơi ngu buổi chiều.
Sáng hôm sau ngủ banh mắt ra mới dậy lúc 6h10, vội vội vàng vàng vệ sinh cả nhân thay đồ rồi bò đi đón bé Kiều. Quần áo nhăn nheo hết cả vì không có thời gian ủi. Đi được nửa đường mới nhớ hôm qua bé Kiều có bảo khỏi qua đón. Không biết lúc đó có ánh sáng nào soi đường chỉ lối mà mình nghĩ thôi lỡ rồi cứ ghé qua xem sao. Và định mệnh có lẽ là có thật, bé Kiều đang đứng chờ mình trước cổng.
- Chê tui mập mà, chở nặng còn qua đây chi? - miệng thì nói vậy nhưng người vẫn nhảy lên yên xe ngồi.
- Xin lỗi mà, không có ý mà.
- Xin lỗi là xong hả, phải có đền bù.
- Chầu ăn sáng này Duy khao nghen.
- Coi như là có lòng, tha thứ đó, hihi.
Con đường đến trai tim của người con gái luôn đi ngang qua bao tử là có thật.
- Mà sao qua trễ dzạ, tưởng không qua luôn.
- Ngủ quên, tôi qua thức khuya học bài.
- Ù ôi, giỏi ghê ta.
- Chuyện, bạn Duy mà, người bạn gương mẫu.
Bữa nay chở bé Kiều đi ăn bún măng vịt, khá là ngon và ấm bụng, chỉ có điều không mua hộp mang theo được nên ngồi ăn tại chỗ. Đi trễ bị tui sao đỏ ghi tên, quả này chắc lại nát đít với cô Thu. Vô lớp bữa nay lại thấy tụi con trai xôn xao gì đó.
- Tụi bay làm gì cứ nhôm nhổm cả lũ vậy? - mình hỏi thằng Trí
- Nhìn qua bên phải của mày hướng 3 giờ.
- Thấy, thằng nhôi Tuấn Anh, bữa nay nó đi cua gái à?
- Góc sát tường ấy, ai bảo mày nhìn gần.
- Rồi thấy bức tường rồi.
- Thằng đầu đất, bé Tuyền kìa.
- Nói ra từ đầu có phải hay không, còn bày đặt màu mè, à mà...ừ... - bữa nay bé Tuyền đã quay trở lại style đýt chai tóc xõa huyền thoại.
- Lại mày nữa phải không con tó.
- Bố làm clg gì đâu?
- Ai biết được, thấy mấy hôm trước nó thân với mày lắm mà.
- Thân ai nấy lo chứ cái củ cải gì đâu, nhiều khi nó chán đeo kính sát tròng rồi. Nó cận dày cui thế kia đeo sát tròng không nặng mắt mới lạ.
- Cũng...có lý.
Giáo viên vô lớp thì chúng nó cũng hết nhoi. Giờ giải lao mình lại ra sân bóng ngồi một mình, bất giác ngó qua bên kia thấy bé Tuyền cũng ngồi đó. Thấy mình em nó quay mặt đi hướng khác. Có quay đi thì mình cũng thấy em nó rồi, tưởng trốn mà được à? Mình chậm rãi bò qua.
- Ổi ngon lắm nè, ăn chung không? - mình hỏi.
- Có - em nó hơi ngạc nhiên nhưng cũng đáp lại - Tuyền có xoài chua nè, đổi xoài lấy ổi.
- Cũng được, sao ra đây ngồi một mình vậy?
- Duy cũng vậy mà?
- À...ừ.
- Còn đau không?
- Hết rồi.
- Nay ra đây chi?
- Tiếc vụ hôm qua.
- Tiếc cái gì?
- Tí nữa là có gấu.
- Tiếc vậy cho một cơ hội nữa đó, có lấy không?
- Không...lấy được.
- Nếu đã muốn thứ gì thì nên lấy nó bằng mọi giá, nếu không sau này sẽ hối hận đó, hai đứa bạn Tuyền nói vậy đó. Đừng suy nghĩ nhiều quá, hãy là chính mình ít nhất một lần.
- Duy hiểu rồi...
- Vụ hôm qua vẫn còn hiệu lực chứ?
- Vụ gì?
- Đi tỏ tình với Diễm Kiều, không được thì cho phép Duy làm bạn trai Tuyền đó, hihi.
- Chơi thì chơi, sợ gì.
- Nói cứ như là lỗ lắm vậy đó.
- Diễn sâu chút cho lên giá.
- Lên quá mốt bán ế không ai mua thi biết nhé.
- Vậy là phải xuống hả?
- Không biết, hihi.
- Nói như biết mọi thứ vậy, thôi ăn đi.
Chuyện tình cảm trai gái có lẽ không thành, nhưng tình bạn tốt giữa hai đứa mình đã bắt đầu như thế. Cái mối quan hệ kiều như vầy sau này nó sinh ra một vài rắc rối cho cả hai đứa. Đại loại là mấy ai tin được có một tình bạn trong sáng giữa một đứa con trai và một đứa con gái? Đó là chưa kể thực ra cũng có những giai đoạn...trong tối. Có dịp mình sẽ kể.
- Có...chút chuyện.
- Nói chuyện gì với Thanh Tuyền mà lâu vậy?
- Hả, Tuyền gì? - giật cả mình.
- Nãy thấy hai người đi về phía căng tin. - vải thưa không che được mắt...gái.
- À...thì...
- Nếu khó nói quá thì thôi, không cần...á, tay sao bầm tím hết vậy?
- Bị...té, lăn lóc xong nó bầm dập vậy đó.
- Nói xạo trắng trợn luôn. Định làm gì con người ta phải không?
- Làm gì là làm gì?
- Nghi lắm!
- Có chút chuyện hiểu lầm thôi.
- Vậy...vẫn chở Kiều về được ha.
- Mắc gì không được? Lên xe đi về, trễ rồi.
- Bé Kiều hỏi linh tinh đó mà, hihi, về nào.
Chở bé Kiều về mà trong lòng trăn trở quá. Không biết vụ bé Tuyền tính sao. Chắc mình hơi ảo tưởng sức mạnh nhưng nghĩ lỡ rủi em nó cứ bám mình thì không phải càng buồn hơn à? Nếu mà mình ảo tưởng thật thì có lẽ lại tốt, chắc tại lần đầu em nó để ý trai thôi, vài hôm nhìn ngó lại cuộc đời chắc lại kiếm ra mấy anh ngon lành thì quên ngay đó mà. Chắc chắn là vậy, giờ mình cần phải tập trung vào bé Kiều. Bé Kiều là số một, hú hú.
- Duy nè.
- Sao đó?
- Mai mốt đó, mà có bạn gái rồi đó, vẫn dạy Kiều nấu ăn nghen.
- Tự nhiên nói chuyện đó vậy? Mà lỡ có rồi thì mắc gì không dạy được, Duy cũng cần người giúp làm bài tập mà.
- Nhỡ người ta không thích Kiều đó. Xong cái không cho Duy dạy Kiều nấu ăn nữa đó.
- Chơi xa tới vậy luôn hả?
- Thì ví dụ vậy đó.
- Có cách giải quyết.
- Cách nào?
- Cách này bảo đảm hay luôn, giờ Giáng Kiều sợ bạn gái Duy không thích Duy thân với nhỏ khác đúng không?
- Đúng rồi.
- Vậy giờ chỉ cần làm cho bạn gái Duy không ghét Giáng Kiều là được.
- Làm được không đó?
- Dễ mà. Hỏi Giáng Kiều nè, có bao giờ có suy nghĩ là Giáng Kiều đáng ghét lắm không?
- Không, bé Kiều dễ thương mà, hihi.
- Đó vấn để giải quyết rồi
- Là sao?
- Thì Giáng Kiều...làm bạn gái của Duy là xong. Thấy giải quyết hay không?
- A...quỷ...ăn gian...
- Thì giải quyết vậy hay quá rồi còn gì, các bên đều vui vẻ.
- Ai thèm...làm bạn gái Duy...xí!!!
- Ừ, không ai thèm đâu nên khỏi lo nhé!
- Ơ, nói vậy mà giận hả?
- Giận gì đâu, sự thật mà.
- À, vậy nãy hẹn Thanh Tuyền ra tỏ tỉnh thất bại rồi phải không?
- Nhỏ mỏ thôi, người ta nghe, cười thối đầu.
- Thiệt hả???
- Ừ, bé Tuyền xinh đẹp nóng bỏng thế, thằng nào chả mê. Tính làm liều một cú mà thất bại thảm hại, còn bầm dập te tua luôn nè.
- Ghê chưa, nãy còn chối bai bải.
- Tốt khoe xấu che chứ.
- Che hay quá, thấy hết trơn, hihi.
- Đang rầu nghe, không có chọc nghe.
- Đâu có chọc ghẹo gì đâu.
Chắc là không có chọc, nghe mà thấy trào máu. Nhưng thôi mình không chấp nhất con nít, mình người nhớn dòi, được hun dòi. Chợt nghĩ giá mà lúc nãy cứ vơ bừa vô là ít nhất cũng làm thêm được vài cú cho có thêm kinh nghiệm rồi. Uổng ghê.
- Cám ơn Duy nghen, mai nhớ qua đón bé Kiều nghen.
- Chắc là bé, nặng thầy mồ tổ.
- Chê tui mập phải không?
- Có nói vậy hồi nào đâu.
- Không thèm, mai đừng có qua nữa, không cần mấy người rước, hứ.
Nói rồi bé Kiều bỏ vô nhà luôn. Ây dà, cái miệng hại cái mỏ, trong một ngày mà làm hai em xinh tươi quay lưng ra đi. Đành chịu vậy.
Về tới nhà làm cơm tối tắm rửa rồi lấy bài ra học, những lúc đầu óc rối bới chuyện tình cảm thì học hành nó lại sáng suốt hẳn ra. Học hành xong thì mở TV coi chút rồi đi ngủ, quả là một ngày dài đầy biến động, trên người vẫn còn ê ẩm vì vụ chơi ngu buổi chiều.
Sáng hôm sau ngủ banh mắt ra mới dậy lúc 6h10, vội vội vàng vàng vệ sinh cả nhân thay đồ rồi bò đi đón bé Kiều. Quần áo nhăn nheo hết cả vì không có thời gian ủi. Đi được nửa đường mới nhớ hôm qua bé Kiều có bảo khỏi qua đón. Không biết lúc đó có ánh sáng nào soi đường chỉ lối mà mình nghĩ thôi lỡ rồi cứ ghé qua xem sao. Và định mệnh có lẽ là có thật, bé Kiều đang đứng chờ mình trước cổng.
- Chê tui mập mà, chở nặng còn qua đây chi? - miệng thì nói vậy nhưng người vẫn nhảy lên yên xe ngồi.
- Xin lỗi mà, không có ý mà.
- Xin lỗi là xong hả, phải có đền bù.
- Chầu ăn sáng này Duy khao nghen.
- Coi như là có lòng, tha thứ đó, hihi.
Con đường đến trai tim của người con gái luôn đi ngang qua bao tử là có thật.
- Mà sao qua trễ dzạ, tưởng không qua luôn.
- Ngủ quên, tôi qua thức khuya học bài.
- Ù ôi, giỏi ghê ta.
- Chuyện, bạn Duy mà, người bạn gương mẫu.
Bữa nay chở bé Kiều đi ăn bún măng vịt, khá là ngon và ấm bụng, chỉ có điều không mua hộp mang theo được nên ngồi ăn tại chỗ. Đi trễ bị tui sao đỏ ghi tên, quả này chắc lại nát đít với cô Thu. Vô lớp bữa nay lại thấy tụi con trai xôn xao gì đó.
- Tụi bay làm gì cứ nhôm nhổm cả lũ vậy? - mình hỏi thằng Trí
- Nhìn qua bên phải của mày hướng 3 giờ.
- Thấy, thằng nhôi Tuấn Anh, bữa nay nó đi cua gái à?
- Góc sát tường ấy, ai bảo mày nhìn gần.
- Rồi thấy bức tường rồi.
- Thằng đầu đất, bé Tuyền kìa.
- Nói ra từ đầu có phải hay không, còn bày đặt màu mè, à mà...ừ... - bữa nay bé Tuyền đã quay trở lại style đýt chai tóc xõa huyền thoại.
- Lại mày nữa phải không con tó.
- Bố làm clg gì đâu?
- Ai biết được, thấy mấy hôm trước nó thân với mày lắm mà.
- Thân ai nấy lo chứ cái củ cải gì đâu, nhiều khi nó chán đeo kính sát tròng rồi. Nó cận dày cui thế kia đeo sát tròng không nặng mắt mới lạ.
- Cũng...có lý.
Giáo viên vô lớp thì chúng nó cũng hết nhoi. Giờ giải lao mình lại ra sân bóng ngồi một mình, bất giác ngó qua bên kia thấy bé Tuyền cũng ngồi đó. Thấy mình em nó quay mặt đi hướng khác. Có quay đi thì mình cũng thấy em nó rồi, tưởng trốn mà được à? Mình chậm rãi bò qua.
- Ổi ngon lắm nè, ăn chung không? - mình hỏi.
- Có - em nó hơi ngạc nhiên nhưng cũng đáp lại - Tuyền có xoài chua nè, đổi xoài lấy ổi.
- Cũng được, sao ra đây ngồi một mình vậy?
- Duy cũng vậy mà?
- À...ừ.
- Còn đau không?
- Hết rồi.
- Nay ra đây chi?
- Tiếc vụ hôm qua.
- Tiếc cái gì?
- Tí nữa là có gấu.
- Tiếc vậy cho một cơ hội nữa đó, có lấy không?
- Không...lấy được.
- Nếu đã muốn thứ gì thì nên lấy nó bằng mọi giá, nếu không sau này sẽ hối hận đó, hai đứa bạn Tuyền nói vậy đó. Đừng suy nghĩ nhiều quá, hãy là chính mình ít nhất một lần.
- Duy hiểu rồi...
- Vụ hôm qua vẫn còn hiệu lực chứ?
- Vụ gì?
- Đi tỏ tình với Diễm Kiều, không được thì cho phép Duy làm bạn trai Tuyền đó, hihi.
- Chơi thì chơi, sợ gì.
- Nói cứ như là lỗ lắm vậy đó.
- Diễn sâu chút cho lên giá.
- Lên quá mốt bán ế không ai mua thi biết nhé.
- Vậy là phải xuống hả?
- Không biết, hihi.
- Nói như biết mọi thứ vậy, thôi ăn đi.
Chuyện tình cảm trai gái có lẽ không thành, nhưng tình bạn tốt giữa hai đứa mình đã bắt đầu như thế. Cái mối quan hệ kiều như vầy sau này nó sinh ra một vài rắc rối cho cả hai đứa. Đại loại là mấy ai tin được có một tình bạn trong sáng giữa một đứa con trai và một đứa con gái? Đó là chưa kể thực ra cũng có những giai đoạn...trong tối. Có dịp mình sẽ kể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.