Chương 80:
KDNM
20/10/2021
Mình cùng bé Kiều đang hưởng thụ những phút giây thăng hoa của bữa trưa thì bị phụ huynh hai bên úp sọt. Bữa trưa đầm ấm của mình với gấu yêu trở thành buổi họp mặt bạn cũ của các bậc tiền bối. Mình được giao nhiệm vụ đảm bảo sản lượng thịt cho các thánh nhúng. Thái thịt muốn hốc mỏ mà cung không đủ cầu.
Bạn cũ lâu ngày không gặp nên có nhiều chuyện để nói, mình hóng hớt được quả sau khi tốt nghiệp thì ba má bé Kiều dẫn nhau đi học nhạc rồi cũng lăn lóc vất vưởng chỗ này chỗ nọ, cũng mất 5-6 năm mới ổn định. Phụ huynh nhà mình thì cũng không chịu thua kém, sau bao năm cày cuốc cũng đã gầy dựng được một sự nghiệp có tuổi nhưng chưa có tên. Tình bạn giữa các cụ có vẻ sâu đậm, qua bao thăng trầm của cuộc sống, gia cảnh hiện tại có khác nhau nhưng độ thân thiết không thay đổi. Khác chăng là tại có hai đứa nhỏ nên không tiện mày tao với nhau thôi. Người lớn hay thật, lúc đó mình đã nghĩ như thế.
- Hôm nào rảnh qua chơi nữa nghen.
- Ừ, thấy ông còn sống khỏe mạnh là tôi vui rồi.
- Vợ yêu, tiễn vong giùm anh.
- Hai ông bớt đi mấy đứa nhỏ nó cười cho, hai bạn về cẩn thận. Duy mai lại qua chơi nghe con, ngày nào không thấy con bé Kiều nó buồn dữ thần lắm.
- Ơ dạ...
- Má giỡn đó, không có đâu, anh về đi.
- Ờ ờ ờ...
Ăn dộng xong, chém gió xong, đường ai nấy đi nhà ai nấy về.
- Em về trước đi Trang, anh về với thằng Duy.
Tưởng lâu lâu ông ba nghĩa hiệp chứ ai dè...
- Chở ba đi con.
- Sao con chở nổi ba?
- Sáng cái lõm đầu mày giờ, lâu lâu ba nhờ tí mà kiếm cớ thoái thác ha mậy?
- Rồi rồi tiểu điệt biết rồi, sư phụ bớt nóng.
- Vậy mới được chứ, lên đi con đạp mạnh bạo vào.
Thế là bao nhiêu thịt, bún rau ra đi theo từng vòng quay của bánh xe đạp. Tư nhiên nay nổi máu bắt mình chở mới ghê.
- Ê cu.
- Dạ ba?
- Mày với bé Kiều sao rồi?
- Sao là sao ba?
- Là mày với nó yêu đương ở giai đoạn nào rồi? Thấy mày còn gọi tên thân mật với nó nữa mà?
- Thân mật gì đâu ba?
- Bố mẹ nó chỉ gọi nó bằng tên thôi còn mày gọi nó bằng cả tên đệm, à mà tên đệm của nó hình như là Diễm Kiều chư có phải Giáng Kiều đâu?
- Ba để ý kỹ dữ vậy?
- Kinh nghiệm đầy mình mà con, không sao làm ba mày được.
- Dạ thì cũng bình thường.
- Bình thường là thế nào, đừng bảo hai đứa bay trên tình bạn dưới tình yêu nhé?
- Đại...đại loại vậy...con biết con thôi chứ có biết gì bé Kiều nhiều đâu.
- Nói rõ ra xem nào.
- Thì con...thích nhỏ thôi...
- Thích thôi à?
- Cũng trên mức thích môt chút...
- Một chút?
- Nhiều, nhiều lắm.
- Đã là đàn ông, tình cảm phải rõ ràng nghe con. Cỡ con bé đó sổng ra là cả tá thằng rinh đi mất đấy..
- Ơ dạ...
- Tìm được người hợp với mình đã khó, giữ được con khó hơn. Ba ngày xưa cũng trầy trật mới giữ được má mày đó.
- Ghê vậy hả?
- Đùa mậy, má mày ngày xưa nói đẹp số hai trong trường chắc có bà vợ ông Phong dám đứng ra tranh ngôi số một.
- Đù, vậy mà má chịu lấy ba hả?
- Giỡn hoài con, ba làm má mày hạnh phúc nhất đời còn gì.
- Cũng...đúng, chưa thấy má buồn bao giờ.
- Quan trọng là chỗ đó. Vậy nhớ nghe con, nếu mày thật sự yêu người ta thì phải làm cho người ta hạnh phúc, mỗi người sẽ có một tiêu chuẩn khác nhau, đừng có áp đặt mấy cái định kiến xã hội vào.
- Tiểu điệt khắc cốt ghi tâm.
- Còn mày cũng phải cố gắng lên con, con gái nhà người ta vừa xinh vừa hiểu chuyện, cành vàng lá ngọc đó. Làm sao cho xứng với người ta thì làm.
- Con có cố gắng mà, dạo gần đây tiến bộ nhiều rồi đó.
- Ừ, ba thấy dạo này mày khá hơn trước nhiều.
- Mà nay ba nói nhiều cái nghe nổi da gà quá.
- Lâu lâu nói chuyện chút, đi học đi làm, tự kiếm tiền đi chơi với người yêu, cũng coi như trưởng thành rồi, ba cũng tự hào về mày con trai ạ.
- Ba theo dõi con hả?
- Tầm tuổi mày lúc ba quen má cũng khác gì mày đâu con, tối ngày dẫn ghệ đi chơi, mà lúc đó ba dở hơn mày, toàn xin tiền ông bà nội.
- Ợ.
- Con hơn cha nhà có phúc, mốt có cần gì thì nói ba.
- Ngon vậy hả ba?
- Ừ, ba bảo mày lớn rồi mà, nếu còn nhỏ nhỏ thì ba con kiểm soát chút chứ giờ mày ngon lành rồi, ba chỉ giúp được gì thì giúp thôi, còn lại do mày hết.
- Dạ con hiểu rồi.
- Hiểu rồi thì đạp lẹ lên về má mày chờ, à đừng nói bả vụ hôm nay nhé. Không bả lại bỉ ba mày thối đầu. Bả mà chơi ba thì mày cũng không thọ đâu con.
- Ơ hờ hờ...con biết rồi.
Ra đây là lí do ông ba muốn mình đạp chở ổng về. Tâm sự hai người đàn ông với nhau. Nhỏ lớn lần đầu tiên thấy ổng nói chuyện nghiêm túc vậy, nghe cũng muốn vã mồ hôi hột với ổng. Cơ mà nhờ vậy mình hiểu ra được thêm nhiều chuyện hơn. Mình cũng cảm thấy mạnh mẽ hơn hẳn, kiểu trưởng thành ra. Mình là mình ngán nhất kiểu phụ huynh tối ngày can thiệp vào chuyện riêng của con cái rồi cấm cái này cản cái kia. Phụ huynh nhà mình thì không cấm cũng không ủng hộ, chỉ nói những điều cần nói rồi cho mình tự quyết định. Nhờ vậy mà mình có vài lần nghịch dại, cơ mà ổng bả cũng chỉ nói cho mày chừa nghe con rồi hết.
Trở lại chuyện với bé Kiều thì ổng không cần nói mình cũng căng hết sức ra rồi, mình tự biết sức mình đến đâu mà. Mình thua thiệt so với người khác ở nhiều điểm nhưng độ chai mặt và dai dẳng thì mình bảo đảm không ai bằng. Khi đã làm một chuyện gì thì mình luôn cố gắng đến cùng, lỡ có tạch thì cũng không có gì luyến tiếc. Mình không hiểu điều gì làm bé Kiều thích mình nhưng mình vẫn luôn cố gắng để cho bản thân xứng với nhỏ hơn. Lúc nghe ông ba nói mình cần cố gắng hơn thì giống như hổ về rừng, cá kình về biển, nhiệt huyết tuôn trào. Giọng điệu của ổng không phải muốn dạy đời mà là muốn cổ vũ mình cứ tiến lên, có ba bảo kê mày rồi đại loại vậy.
Đó là một trong những ngày thứ 7 đáng nhớ nhất trong cuộc đời của mình. Tối hôm đấy thì ra quán phụ chị Kha, ổng bả vẫn đảm nhiệm khâu chuẩn bị nguyên vật liệu. Bé Kiều chạy bàn khách cứ nườm nượp làm không xuể. Mình từng tự hào về trình dụ khách của mình thuộc loại cao thủ rồi mà vẫn không bằng bé Kiều. Hôm nào mà nhỏ chạy bàn là y như rằng đồ đạc bán sạch sẽ, khách tới bình thường ăn miếng cơm làm ly trà đá miễn phí toàn bị em nó dụ mua thêm nước này nước kia. Thu nhập của quán mấy ngày đó tăng theo cấp số mũ. Tới hơn 7h một chút thì quán đóng cửa luôn vì…không còn gì để bán.
- Nay mọi người vất vả rồi, lại ăn miếng cơm rồi về nè. Kiều lấy lương nè em.
- Sao nhiều vậy chị?
- Làm nhiều ăn nhiều, nay khách của em gọi đồ nhiều nhất.
- Dạ em cám ơn chị.
- Cám ơn em, ăn cơm đi rồi về.
- Chị Kha, còn thằng em thì sao, em cũng có công làm đồ ăn ngon mà?
- Không nhờ chụy mày dạy thì chắc mà nấu được hả em? Chụy chưa tính tiền công dạy học nhé.
- Ợ...
Lại một pha làm liều đi vào lòng đất, không những không được tăng lương lại còn bị lật kèo. May mà bả không tính tiền phí dạy nấu ăn chứ không hôm đó đói rồi.
Nhà hàng, hay cái quán này làm việc theo kiểu gia đình trị nên mọi người cũng khá là thân thiết, có mỗi bé Kiều là mới thôi. Hai anh chị sinh viên kia thì cũng quen với kiểu của chị Kha rồi, làm việc tốt thì được thưởng, không tốt thì thôi bỏ qua lần sau cố gắng hơn. Công việc thì nhiều khi cũng gọi là quá tải do đông khách quá nhưng mọi người thân thiết vui vẻ với nhau nên về mặt tinh thần thì khá là thoải mái. Với cũng nhờ cái quán này mà kinh tế gia đình mình và nhà chị Kha cũng ổn định hơn, chị Kha ngoài khoản thu nhập của bả thì mỗi tháng cũng trợ cấp cho phụ huynh bả một mớ. Nhà mình thì do phụ huynh không còn đi làm hãng nữa mà cứ vài tháng lại đi Úc lao động dạo một lần nên thu nhập chính cho những hôm ở Việt Nam thì đào từ quán ăn ra. Căn cơ không lo đói. Mình thì có thêm việc làm thêm cuối tuần để có tiền tiêu vặt với...nuôi gấu.
- Nay kiếm được nhiều nên có vẻ vui ha.
- Chứ sao, đâu có như ai kia.
- Á à, giờ em ngon lành dòi em cho tui ra rìa phớ hơm.
- Ơ đâu có, em nào dám có ý nghĩ như thế.
- Thiệt hơm đó?
- Thiệt mừ, bé Kiều dễ thương mừ, bé Kiều âu biết nói xạo âu.
- Dồi tui tin dồi.
- Thương chàng lắm mừ, mai em đền bù cho chàng nghen.
- Bù gì dợ?
- Sáng mai đi ăn phở đi, em bao hớt.
- Cái đó thì...
- Quyết định vậy đi, chống đối vô hiệu.
- Độc tài quá.
- Với anh là phải vậy, chớt anh gồi.
- Banh xác, tới nhà rồi em về nghỉ đi sáng mai qua đón.
- Em vào đây, sao nhìn mặt anh kì vậy?
- Kì là sao?
- Nhìn mắt thấy có vẻ ấm ức gì đó.
- Có...có đâu...
- Đừng có xạo, nói em nghe coi, bị gì? Vãn ấm ức vụ không được tăng lương hả?
- Không, làm gì có. Chỉ là...anh muốn...
- Muốn gì?
- Muốn...hun.
- Gớm thấy ớn không, tưởng gì hóa ra dụ dỗ con gái nhà người ta. Không cho.
Miệng nói không cho nhưng nàng vẫn chường mặt ra và nhắm mắt lại. À, con gái nói có là không, tới luôn bệnh gì cữ.
- Ghê lắm, nói không cho mà vẫn hun nhoa.
- Bị nó...thèm quá rồi...
- Thấy ớn hơm, hun lại nè... mốt thèm thì phải nói người ta mới biết.
- Biết xong có được đáp ứng yêu cầu không?
- Còn phải coi đằng ấy có ngoan không đã, hihi.
- Bảo đảm với em, ngoan nhất xóm.
- Em thích trai hư cơ.
- Vậy hư nhất xóm.
- Hư thì không được đáp ứng cái gì hết nghen!
- Thôi dẹp tui đi dề!!!
- Tới nhà nhớ gọi cho em đó.
Sao cũng bị nhỏ này đè đầu cưỡi cổ, đúng cú.
Bạn cũ lâu ngày không gặp nên có nhiều chuyện để nói, mình hóng hớt được quả sau khi tốt nghiệp thì ba má bé Kiều dẫn nhau đi học nhạc rồi cũng lăn lóc vất vưởng chỗ này chỗ nọ, cũng mất 5-6 năm mới ổn định. Phụ huynh nhà mình thì cũng không chịu thua kém, sau bao năm cày cuốc cũng đã gầy dựng được một sự nghiệp có tuổi nhưng chưa có tên. Tình bạn giữa các cụ có vẻ sâu đậm, qua bao thăng trầm của cuộc sống, gia cảnh hiện tại có khác nhau nhưng độ thân thiết không thay đổi. Khác chăng là tại có hai đứa nhỏ nên không tiện mày tao với nhau thôi. Người lớn hay thật, lúc đó mình đã nghĩ như thế.
- Hôm nào rảnh qua chơi nữa nghen.
- Ừ, thấy ông còn sống khỏe mạnh là tôi vui rồi.
- Vợ yêu, tiễn vong giùm anh.
- Hai ông bớt đi mấy đứa nhỏ nó cười cho, hai bạn về cẩn thận. Duy mai lại qua chơi nghe con, ngày nào không thấy con bé Kiều nó buồn dữ thần lắm.
- Ơ dạ...
- Má giỡn đó, không có đâu, anh về đi.
- Ờ ờ ờ...
Ăn dộng xong, chém gió xong, đường ai nấy đi nhà ai nấy về.
- Em về trước đi Trang, anh về với thằng Duy.
Tưởng lâu lâu ông ba nghĩa hiệp chứ ai dè...
- Chở ba đi con.
- Sao con chở nổi ba?
- Sáng cái lõm đầu mày giờ, lâu lâu ba nhờ tí mà kiếm cớ thoái thác ha mậy?
- Rồi rồi tiểu điệt biết rồi, sư phụ bớt nóng.
- Vậy mới được chứ, lên đi con đạp mạnh bạo vào.
Thế là bao nhiêu thịt, bún rau ra đi theo từng vòng quay của bánh xe đạp. Tư nhiên nay nổi máu bắt mình chở mới ghê.
- Ê cu.
- Dạ ba?
- Mày với bé Kiều sao rồi?
- Sao là sao ba?
- Là mày với nó yêu đương ở giai đoạn nào rồi? Thấy mày còn gọi tên thân mật với nó nữa mà?
- Thân mật gì đâu ba?
- Bố mẹ nó chỉ gọi nó bằng tên thôi còn mày gọi nó bằng cả tên đệm, à mà tên đệm của nó hình như là Diễm Kiều chư có phải Giáng Kiều đâu?
- Ba để ý kỹ dữ vậy?
- Kinh nghiệm đầy mình mà con, không sao làm ba mày được.
- Dạ thì cũng bình thường.
- Bình thường là thế nào, đừng bảo hai đứa bay trên tình bạn dưới tình yêu nhé?
- Đại...đại loại vậy...con biết con thôi chứ có biết gì bé Kiều nhiều đâu.
- Nói rõ ra xem nào.
- Thì con...thích nhỏ thôi...
- Thích thôi à?
- Cũng trên mức thích môt chút...
- Một chút?
- Nhiều, nhiều lắm.
- Đã là đàn ông, tình cảm phải rõ ràng nghe con. Cỡ con bé đó sổng ra là cả tá thằng rinh đi mất đấy..
- Ơ dạ...
- Tìm được người hợp với mình đã khó, giữ được con khó hơn. Ba ngày xưa cũng trầy trật mới giữ được má mày đó.
- Ghê vậy hả?
- Đùa mậy, má mày ngày xưa nói đẹp số hai trong trường chắc có bà vợ ông Phong dám đứng ra tranh ngôi số một.
- Đù, vậy mà má chịu lấy ba hả?
- Giỡn hoài con, ba làm má mày hạnh phúc nhất đời còn gì.
- Cũng...đúng, chưa thấy má buồn bao giờ.
- Quan trọng là chỗ đó. Vậy nhớ nghe con, nếu mày thật sự yêu người ta thì phải làm cho người ta hạnh phúc, mỗi người sẽ có một tiêu chuẩn khác nhau, đừng có áp đặt mấy cái định kiến xã hội vào.
- Tiểu điệt khắc cốt ghi tâm.
- Còn mày cũng phải cố gắng lên con, con gái nhà người ta vừa xinh vừa hiểu chuyện, cành vàng lá ngọc đó. Làm sao cho xứng với người ta thì làm.
- Con có cố gắng mà, dạo gần đây tiến bộ nhiều rồi đó.
- Ừ, ba thấy dạo này mày khá hơn trước nhiều.
- Mà nay ba nói nhiều cái nghe nổi da gà quá.
- Lâu lâu nói chuyện chút, đi học đi làm, tự kiếm tiền đi chơi với người yêu, cũng coi như trưởng thành rồi, ba cũng tự hào về mày con trai ạ.
- Ba theo dõi con hả?
- Tầm tuổi mày lúc ba quen má cũng khác gì mày đâu con, tối ngày dẫn ghệ đi chơi, mà lúc đó ba dở hơn mày, toàn xin tiền ông bà nội.
- Ợ.
- Con hơn cha nhà có phúc, mốt có cần gì thì nói ba.
- Ngon vậy hả ba?
- Ừ, ba bảo mày lớn rồi mà, nếu còn nhỏ nhỏ thì ba con kiểm soát chút chứ giờ mày ngon lành rồi, ba chỉ giúp được gì thì giúp thôi, còn lại do mày hết.
- Dạ con hiểu rồi.
- Hiểu rồi thì đạp lẹ lên về má mày chờ, à đừng nói bả vụ hôm nay nhé. Không bả lại bỉ ba mày thối đầu. Bả mà chơi ba thì mày cũng không thọ đâu con.
- Ơ hờ hờ...con biết rồi.
Ra đây là lí do ông ba muốn mình đạp chở ổng về. Tâm sự hai người đàn ông với nhau. Nhỏ lớn lần đầu tiên thấy ổng nói chuyện nghiêm túc vậy, nghe cũng muốn vã mồ hôi hột với ổng. Cơ mà nhờ vậy mình hiểu ra được thêm nhiều chuyện hơn. Mình cũng cảm thấy mạnh mẽ hơn hẳn, kiểu trưởng thành ra. Mình là mình ngán nhất kiểu phụ huynh tối ngày can thiệp vào chuyện riêng của con cái rồi cấm cái này cản cái kia. Phụ huynh nhà mình thì không cấm cũng không ủng hộ, chỉ nói những điều cần nói rồi cho mình tự quyết định. Nhờ vậy mà mình có vài lần nghịch dại, cơ mà ổng bả cũng chỉ nói cho mày chừa nghe con rồi hết.
Trở lại chuyện với bé Kiều thì ổng không cần nói mình cũng căng hết sức ra rồi, mình tự biết sức mình đến đâu mà. Mình thua thiệt so với người khác ở nhiều điểm nhưng độ chai mặt và dai dẳng thì mình bảo đảm không ai bằng. Khi đã làm một chuyện gì thì mình luôn cố gắng đến cùng, lỡ có tạch thì cũng không có gì luyến tiếc. Mình không hiểu điều gì làm bé Kiều thích mình nhưng mình vẫn luôn cố gắng để cho bản thân xứng với nhỏ hơn. Lúc nghe ông ba nói mình cần cố gắng hơn thì giống như hổ về rừng, cá kình về biển, nhiệt huyết tuôn trào. Giọng điệu của ổng không phải muốn dạy đời mà là muốn cổ vũ mình cứ tiến lên, có ba bảo kê mày rồi đại loại vậy.
Đó là một trong những ngày thứ 7 đáng nhớ nhất trong cuộc đời của mình. Tối hôm đấy thì ra quán phụ chị Kha, ổng bả vẫn đảm nhiệm khâu chuẩn bị nguyên vật liệu. Bé Kiều chạy bàn khách cứ nườm nượp làm không xuể. Mình từng tự hào về trình dụ khách của mình thuộc loại cao thủ rồi mà vẫn không bằng bé Kiều. Hôm nào mà nhỏ chạy bàn là y như rằng đồ đạc bán sạch sẽ, khách tới bình thường ăn miếng cơm làm ly trà đá miễn phí toàn bị em nó dụ mua thêm nước này nước kia. Thu nhập của quán mấy ngày đó tăng theo cấp số mũ. Tới hơn 7h một chút thì quán đóng cửa luôn vì…không còn gì để bán.
- Nay mọi người vất vả rồi, lại ăn miếng cơm rồi về nè. Kiều lấy lương nè em.
- Sao nhiều vậy chị?
- Làm nhiều ăn nhiều, nay khách của em gọi đồ nhiều nhất.
- Dạ em cám ơn chị.
- Cám ơn em, ăn cơm đi rồi về.
- Chị Kha, còn thằng em thì sao, em cũng có công làm đồ ăn ngon mà?
- Không nhờ chụy mày dạy thì chắc mà nấu được hả em? Chụy chưa tính tiền công dạy học nhé.
- Ợ...
Lại một pha làm liều đi vào lòng đất, không những không được tăng lương lại còn bị lật kèo. May mà bả không tính tiền phí dạy nấu ăn chứ không hôm đó đói rồi.
Nhà hàng, hay cái quán này làm việc theo kiểu gia đình trị nên mọi người cũng khá là thân thiết, có mỗi bé Kiều là mới thôi. Hai anh chị sinh viên kia thì cũng quen với kiểu của chị Kha rồi, làm việc tốt thì được thưởng, không tốt thì thôi bỏ qua lần sau cố gắng hơn. Công việc thì nhiều khi cũng gọi là quá tải do đông khách quá nhưng mọi người thân thiết vui vẻ với nhau nên về mặt tinh thần thì khá là thoải mái. Với cũng nhờ cái quán này mà kinh tế gia đình mình và nhà chị Kha cũng ổn định hơn, chị Kha ngoài khoản thu nhập của bả thì mỗi tháng cũng trợ cấp cho phụ huynh bả một mớ. Nhà mình thì do phụ huynh không còn đi làm hãng nữa mà cứ vài tháng lại đi Úc lao động dạo một lần nên thu nhập chính cho những hôm ở Việt Nam thì đào từ quán ăn ra. Căn cơ không lo đói. Mình thì có thêm việc làm thêm cuối tuần để có tiền tiêu vặt với...nuôi gấu.
- Nay kiếm được nhiều nên có vẻ vui ha.
- Chứ sao, đâu có như ai kia.
- Á à, giờ em ngon lành dòi em cho tui ra rìa phớ hơm.
- Ơ đâu có, em nào dám có ý nghĩ như thế.
- Thiệt hơm đó?
- Thiệt mừ, bé Kiều dễ thương mừ, bé Kiều âu biết nói xạo âu.
- Dồi tui tin dồi.
- Thương chàng lắm mừ, mai em đền bù cho chàng nghen.
- Bù gì dợ?
- Sáng mai đi ăn phở đi, em bao hớt.
- Cái đó thì...
- Quyết định vậy đi, chống đối vô hiệu.
- Độc tài quá.
- Với anh là phải vậy, chớt anh gồi.
- Banh xác, tới nhà rồi em về nghỉ đi sáng mai qua đón.
- Em vào đây, sao nhìn mặt anh kì vậy?
- Kì là sao?
- Nhìn mắt thấy có vẻ ấm ức gì đó.
- Có...có đâu...
- Đừng có xạo, nói em nghe coi, bị gì? Vãn ấm ức vụ không được tăng lương hả?
- Không, làm gì có. Chỉ là...anh muốn...
- Muốn gì?
- Muốn...hun.
- Gớm thấy ớn không, tưởng gì hóa ra dụ dỗ con gái nhà người ta. Không cho.
Miệng nói không cho nhưng nàng vẫn chường mặt ra và nhắm mắt lại. À, con gái nói có là không, tới luôn bệnh gì cữ.
- Ghê lắm, nói không cho mà vẫn hun nhoa.
- Bị nó...thèm quá rồi...
- Thấy ớn hơm, hun lại nè... mốt thèm thì phải nói người ta mới biết.
- Biết xong có được đáp ứng yêu cầu không?
- Còn phải coi đằng ấy có ngoan không đã, hihi.
- Bảo đảm với em, ngoan nhất xóm.
- Em thích trai hư cơ.
- Vậy hư nhất xóm.
- Hư thì không được đáp ứng cái gì hết nghen!
- Thôi dẹp tui đi dề!!!
- Tới nhà nhớ gọi cho em đó.
Sao cũng bị nhỏ này đè đầu cưỡi cổ, đúng cú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.