Chương 84:
KDNM
25/10/2021
Nguyên tuần đó nói chung cũng không có gì đặc biệt, học hành thì làng nhàng, vài vị giáo viên thấy mình có cố gắng cũng động viên chút đính. Mấy người còn lại thì cũng không có phàn nàn gì nhiều, chỉ riêng cô Hiền không biết mình làm gì bả mà tối ngày réo mình lên thông. Nghe bả càm ràm riết nó cũng nhàm, lời cô thánh thót từ tai này qua tai kia rồi đi mất. Một phần cũng do bé Kiều châm dầu vào lửa, mỗi lần bả sạc mình một trận là giờ giải lao hoặc lúc chở nàng về là có một bài nói xấu sau lưng bả. Đỉnh nhất là nàng vẽ tranh minh họa bà cô vật lý lớp mình rồi dán lên cây bao cát. Các bạn biết rồi đấy, mình thì cũng không quan tâm mấy nhưng nghe chửi riết cũng ấm ức mà. Hai đứa giải tỏa thẳng mặt luôn. Mấy hôm như vậy cũng giảm được vài kg mỡ chứ chả ít. Dặn các bạn lỡ có ghét đứa nào cứ vẽ hình minh họa nó rồi dán lên bao cát mà sọc dưa nó. Thoải mái lắm ợ.
Sau cú đấm đá đó thì tinh thần lên hẳn, hôm sau vô học lại có tiết bả. Không biết cái mặt mình cười nhìn thấy ghét lắm sao mà bả lại kiếm chuyện.
- Tôi nói nãy giờ em có nghe không? Bị mắng vui lắm mà cười?
- Má em dạy dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không được bi quan.
- Không bi quan nên em có quyền bỏ ngoài tai lời tôi dạy?
- Thì đầu năm tới giờ vô tiết của cô không bị cô mắng thì cũng bị ra ngoài cửa đứng, mấy cái cần học thì chữ được chữ mất, mấy cái không cần học thì em thuộc hết rồi. Nào là cữ như em thì sau này không làm nên trò trống gì, nào là đừng nghĩ em làm bài được một hai lần là em ngon lành rồi...
- Em...
Chiêu này bé Kiều bày cho mình, nói chứ lúc đó cũng run lắm. Chỉ là sau khi bị em nó tẩy não thì mình cũng thấy có lý. Bà thím làm thơ dạy kiểu méo gì vô lớp toàn đọc sách ròi chép lên bảng chứ có dạy dỗ được chữ nào. Muốn ngon lành trong lớp bả phải đi học thêm cơ. Trừ mấy đứa đột biến như bé Kiều, còn lại mấy đứa không đi học thêm như mình thì chỉ có sói trán.
Sau khi bị mình bật lại thì cô Hiền chuyển qua chế độ bò cạp. Dang tay tát thẳng mặt mình. Nhưng cô lại sai tập hai rồi cô ơi, thân pháp của em đâu phải để chơi. Mình lùi lại một bước là né được rồi.
- Em dám...
- Dạ, một là ngu, hai là thiểu năng, ba là làm sai mới đứng yên chịu đòn thôi. Em không thỏa một trong ba điều kiện trên thì mắc gì phải đứng im chịu trận ạ?
- Mai mời phụ huynh lên gặp tôi!
- Dạ vậy cô viết cho em cái thư mời.
Xong, bả viết thư mời rồi đuổi mình ra khỏi lớp cho đến hết tiết luôn. Không biết mọi người mà vô trường hợp như vậy thì sao, chứ mình thì cảm thấy khá là hả dạ vì cuối cùng cũng được nói những gì mình nghĩ (dù phần lớn là do bé Kiều sắp xếp, nhỏ đoán trước các tình huống có thể xay ra rồi dặn mình phản ứng thế này thế nọ).
- Thằng này bữa nay ghê mậy, mà vậy có khi bả đuổi mày dài dài đó con.
- Đuổi thì chịu, tính ra đầu năm đến giờ môn của bả toàn bé Kiều dạy tao, tiết nào cũng kiếm cớ đuổi tao ra ngoài...
- Bả cũng quá đáng, chắc cay cú vụ ném phấn hụt hồi đầu mùa.
- Giáo viên mà nhỏ nhen vãi, à còn cái thư mời mày tính sao?
- Thì về đưa phụ huynh thôi.
- Đù thằng này ngon, không biến sắc luôn.
- Bình thường mà, chính ra từ lúc lên cấp ba lần này là lần đầu đó, hồi cấp 1,2 ổng bả lên trường đều đều à.
- Móa, rồi có sao không?
- Không, phụ huynh nhà tao riết chai rồi, mời thì ổng bả lên cho có vậy thôi.
- Đậu, cỡ phụ huynh nhà tao mà bị mời là tao bị hành cho ra bã luôn.
...
Hội anh em trên bên dưới thuyền giờ giải lao cũng động viên mình một ít, chủ yếu tại bị mời phụ huynh. Nhưng sau khi biết phụ huynh nhà mình có mời lên làm việc cũng như không thì tụi nó cũng yên tâm. Chống đối bà cô độc tài thì không dám chứ ngầm ủng hộ người anh em này thì chúng nó chưa bao giờ từ bỏ.
Chiều hôm đấy về mình đưa thư mời cho phụ huynh. Ổng bả cũng thoáng ngạc nhiên rồi bé Kiều giải thích này nọ, ông ba thì vẫn như thường lệ không tỏ ra quan tâm lắm còn bà má thì gật gù.
- Đưa thư thì mình anh đưa là được rồi mà.
- Anh tính đưa như vậy thôi phải không?
- Thì đưa thư mời cho phụ huynh như anh vẫn làm thôi.
- Không ổn ở chỗ đó đó. Bởi vậy không có em là không được mà, anh chờ đi mai có trò vui để xem đó.
- Trò gì?
- Mai rồi biết.
Úp úp mở mở ghét thế không biết. Tính mình là mình ghét vậy lắm. Cứ làm mình phải tò mò. Dù vậy thì mình cũng không dám chống đối bé Kiều vì mặt nhỏ lúc đó nhìn đúng nguy hiểm luôn. Kèo này không đơn giản rồi.
Ngày hôm sau đầu giờ thì mình lên phòng giáo viên với bà má, thường thì ổng sẽ đi trừ khi bận quá thì bả mới xuất hiện.
Sau vài câu chào xã giao thì hai thánh bắt đầu đàm đạo.
- Duy ngồi đi con đứng chi mỏi chân.
- Dạ má.
Bà má vừa nói vừa kéo ghê ra cho mình ngồi, cô Hiền thì nhìn mặt có vẻ không ổn, chắc ý bả bắt mình phải đứng. Kệ bả, lệnh phụ huynh to hơn.
- Uống miếng trà luôn đi con - bả vừa nói vừa rót nước cho mình, bữa đó mình còn tưởng không phải là má mình luôn - khách tới nhà không trà cũng bánh, mấy cái nghi lễ cơ bản vậy mà cũng không biết thì chả hiểu còn dạy dỗ được ai?
- Chị ám chỉ ai? - bà cô mình có vẻ nhột.
- Nói vậy thôi ai biết điều thì tự hiểu, toàn người lớn với nhau cả mà. Không lẽ giờ tôi phải đi dạy học ngược lại cho giáo viên của con tôi à?
Cứng họng, tội bà giáo vật lý của mình, lúc đó mình cũng chả biết bà má mình ăn trúng gì mà tự nhiên bật cho bà cô sấp mặt luôn. Buổi đàm đạo sau đó tiếp diễn và áp lực nghiêng hẳn về một hướng. Cô Hiền vừa nói cái gì về mình là phụ huynh đập lại ngay. Ngày hôm trước bé Kiều mới bảo có trò vui để xem, hôm sau thấy liền, không lẽ nhỏ nhập hồn vào bá má mình? Chi tiết cuộc hội thoại thì mình không nhớ rõ vì lúc đó lên tới mây rồi. Mười mấy năm cuộc đời lần nào bị mời phụ huynh cũng bị ổng bả kí đầu rồi bắt xin lỗi giáo viên xong thề hứa các kiểu không tái phạm. Lần đầu tiên mỗi lần bà cô kể tội mình thì má mình lại hỏi:
- Con có như vậy không?
Cái nào có thì mình nói có, không thì nói không. Rồi sau đó là màn đáp trả tưng bừng của má mình. Căn bản của hôm đó là cô Hiền muốn dằn mặt mình nhưng kết cục lại bị má mình dằn mặt lại. Lần đầu tiền trong đời mình mới có cảm giác bả cũng không phải dạng vừa đâu. Lời ông ba mới mấy hôm trước vang vọng lại "ba mầy cũng trầy trật mới lấy được má đó con". Hóa ra ở nhà có cao thủ võ lâm ẩn tàng, bao năm không hề hay biết.
Chốt lại sau cú đó, mối quan hệ giáo viên - học sinh của mình và cô Hiền ngày càng xấu đi. Được cái bả cũng né mình ra, bớt kiếm chuyện hơn. Thôi thì nước sông không đụng nước giếng, nước nhà ai nấy xài.
Thấy mình về lớp vẻ mặt tươi cười hớn hở, hội anh em hỏi han tình hình. Mình cũng chỉ trả lời qua loa:
- Thì qua tao bảo rồi, mấy trò này như cơm bữa.
Và nhờ vậy vị thế trong hội của mình ngày càng được nâng cao, thanh niên duy nhất bị mời phụ huynh mà vẫn tỉnh như không có gì xảy ra.
...
- Sáng nay sao anh? Có gì vui kể em nghe.
- Sao em biết vui?
- Anh tự soi gương là hiểu.
- Hề hề, sáng nay má vô dợt bà cô một trận ra trò luôn.
Rồi mình kể lại chuyện đầu cua tai nheo ra sao cho bé Kiều nghe.
- Mà sao em biết hay vậy?
- Biết gì?
- Thì qua em bảo bữa nay có trò vui đó.
- À, má em là bận thân của má anh mà. Hôm nọ em hỏi má kế chuyện hai người cho em nghe. Má nói là má anh giỏi lắm, nếu cần thì chỉ cần dùng lời nói là có khả năng chết người chứ không đùa được đâu.
- Ghê vậy hả?
- Ba anh ngày xưa thuộc dạng côn đồ xếp sòng của trường mà còn xếp ve với má anh đó.
- Đù, dữ vậy.
- Chính ra anh không quan tâm tiểu sử ba má mình luôn đó.
- Thì em cũng thấy mà, ổng bả thấy mặt anh toàn sỉ vả chứ có bao giờ nói chuyện tử tế đâu.
- Cái này là em sai nè, nhìn mặt anh thì tử tế gì nổi, mặt nhìn như sát thủ mà nhìn thấy là muốn cười à, hihi.
- Đến em còn vậy, hic.
- Thôi thôi em đùa tí mòa, thương mòa. Mà đó, theo lời má em kể thì em nghĩ nếu má anh mà biết rõ sự việc đầu đuôi ra sao thì thế nào cô Hiền cũng bị bả dợt. Đúng y chóc, hihi.
- Nói qua nói lại thì em mới là đứa nguy hiểm nhất.
- Sao anh lại nói bé Kiều hiền lành dễ thương ngây thơ trong sáng là nguy hiểm?
- Thì em dự đoán hết mọi thứ luôn đó.
- Ứ, mấy cái đó ai chả biết, có mình anh khờ khạo nên không biết đó. Bắt đền đi.
- Hự, vậy giờ tiểu thư muốn gì?
- Kem!!!! Cho bé Kiều ly bự nhoa.
- Ok rồi thì kem.
Lái trước lái sau, lái tới lái lui cuối cùng cũng lái vào kèo ăn hàng.
- Kem ở đây ngon ghê, mà bán rẻ nửa, ly to ụ má cũng bằng giá mấy hàng ngoài kia.
- Ừ, chưa kể vị trí đắc địa, hợp cho mấy kèo hẹn hò yêu đương trong tối.
- Chưa gì đã âm mưu tối tối gì đó?
- Anh có nói gì đa...
Chưa nói dứt câu thì mình phải thắng gấp.
- Ui, sao dừng bất ngờ vậy anh.
- Có cướp!
- Còn nhớ tụi tao không?
Là mấy thằng hôm nọ trấn lột thằng Trí.
Sau cú đấm đá đó thì tinh thần lên hẳn, hôm sau vô học lại có tiết bả. Không biết cái mặt mình cười nhìn thấy ghét lắm sao mà bả lại kiếm chuyện.
- Tôi nói nãy giờ em có nghe không? Bị mắng vui lắm mà cười?
- Má em dạy dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không được bi quan.
- Không bi quan nên em có quyền bỏ ngoài tai lời tôi dạy?
- Thì đầu năm tới giờ vô tiết của cô không bị cô mắng thì cũng bị ra ngoài cửa đứng, mấy cái cần học thì chữ được chữ mất, mấy cái không cần học thì em thuộc hết rồi. Nào là cữ như em thì sau này không làm nên trò trống gì, nào là đừng nghĩ em làm bài được một hai lần là em ngon lành rồi...
- Em...
Chiêu này bé Kiều bày cho mình, nói chứ lúc đó cũng run lắm. Chỉ là sau khi bị em nó tẩy não thì mình cũng thấy có lý. Bà thím làm thơ dạy kiểu méo gì vô lớp toàn đọc sách ròi chép lên bảng chứ có dạy dỗ được chữ nào. Muốn ngon lành trong lớp bả phải đi học thêm cơ. Trừ mấy đứa đột biến như bé Kiều, còn lại mấy đứa không đi học thêm như mình thì chỉ có sói trán.
Sau khi bị mình bật lại thì cô Hiền chuyển qua chế độ bò cạp. Dang tay tát thẳng mặt mình. Nhưng cô lại sai tập hai rồi cô ơi, thân pháp của em đâu phải để chơi. Mình lùi lại một bước là né được rồi.
- Em dám...
- Dạ, một là ngu, hai là thiểu năng, ba là làm sai mới đứng yên chịu đòn thôi. Em không thỏa một trong ba điều kiện trên thì mắc gì phải đứng im chịu trận ạ?
- Mai mời phụ huynh lên gặp tôi!
- Dạ vậy cô viết cho em cái thư mời.
Xong, bả viết thư mời rồi đuổi mình ra khỏi lớp cho đến hết tiết luôn. Không biết mọi người mà vô trường hợp như vậy thì sao, chứ mình thì cảm thấy khá là hả dạ vì cuối cùng cũng được nói những gì mình nghĩ (dù phần lớn là do bé Kiều sắp xếp, nhỏ đoán trước các tình huống có thể xay ra rồi dặn mình phản ứng thế này thế nọ).
- Thằng này bữa nay ghê mậy, mà vậy có khi bả đuổi mày dài dài đó con.
- Đuổi thì chịu, tính ra đầu năm đến giờ môn của bả toàn bé Kiều dạy tao, tiết nào cũng kiếm cớ đuổi tao ra ngoài...
- Bả cũng quá đáng, chắc cay cú vụ ném phấn hụt hồi đầu mùa.
- Giáo viên mà nhỏ nhen vãi, à còn cái thư mời mày tính sao?
- Thì về đưa phụ huynh thôi.
- Đù thằng này ngon, không biến sắc luôn.
- Bình thường mà, chính ra từ lúc lên cấp ba lần này là lần đầu đó, hồi cấp 1,2 ổng bả lên trường đều đều à.
- Móa, rồi có sao không?
- Không, phụ huynh nhà tao riết chai rồi, mời thì ổng bả lên cho có vậy thôi.
- Đậu, cỡ phụ huynh nhà tao mà bị mời là tao bị hành cho ra bã luôn.
...
Hội anh em trên bên dưới thuyền giờ giải lao cũng động viên mình một ít, chủ yếu tại bị mời phụ huynh. Nhưng sau khi biết phụ huynh nhà mình có mời lên làm việc cũng như không thì tụi nó cũng yên tâm. Chống đối bà cô độc tài thì không dám chứ ngầm ủng hộ người anh em này thì chúng nó chưa bao giờ từ bỏ.
Chiều hôm đấy về mình đưa thư mời cho phụ huynh. Ổng bả cũng thoáng ngạc nhiên rồi bé Kiều giải thích này nọ, ông ba thì vẫn như thường lệ không tỏ ra quan tâm lắm còn bà má thì gật gù.
- Đưa thư thì mình anh đưa là được rồi mà.
- Anh tính đưa như vậy thôi phải không?
- Thì đưa thư mời cho phụ huynh như anh vẫn làm thôi.
- Không ổn ở chỗ đó đó. Bởi vậy không có em là không được mà, anh chờ đi mai có trò vui để xem đó.
- Trò gì?
- Mai rồi biết.
Úp úp mở mở ghét thế không biết. Tính mình là mình ghét vậy lắm. Cứ làm mình phải tò mò. Dù vậy thì mình cũng không dám chống đối bé Kiều vì mặt nhỏ lúc đó nhìn đúng nguy hiểm luôn. Kèo này không đơn giản rồi.
Ngày hôm sau đầu giờ thì mình lên phòng giáo viên với bà má, thường thì ổng sẽ đi trừ khi bận quá thì bả mới xuất hiện.
Sau vài câu chào xã giao thì hai thánh bắt đầu đàm đạo.
- Duy ngồi đi con đứng chi mỏi chân.
- Dạ má.
Bà má vừa nói vừa kéo ghê ra cho mình ngồi, cô Hiền thì nhìn mặt có vẻ không ổn, chắc ý bả bắt mình phải đứng. Kệ bả, lệnh phụ huynh to hơn.
- Uống miếng trà luôn đi con - bả vừa nói vừa rót nước cho mình, bữa đó mình còn tưởng không phải là má mình luôn - khách tới nhà không trà cũng bánh, mấy cái nghi lễ cơ bản vậy mà cũng không biết thì chả hiểu còn dạy dỗ được ai?
- Chị ám chỉ ai? - bà cô mình có vẻ nhột.
- Nói vậy thôi ai biết điều thì tự hiểu, toàn người lớn với nhau cả mà. Không lẽ giờ tôi phải đi dạy học ngược lại cho giáo viên của con tôi à?
Cứng họng, tội bà giáo vật lý của mình, lúc đó mình cũng chả biết bà má mình ăn trúng gì mà tự nhiên bật cho bà cô sấp mặt luôn. Buổi đàm đạo sau đó tiếp diễn và áp lực nghiêng hẳn về một hướng. Cô Hiền vừa nói cái gì về mình là phụ huynh đập lại ngay. Ngày hôm trước bé Kiều mới bảo có trò vui để xem, hôm sau thấy liền, không lẽ nhỏ nhập hồn vào bá má mình? Chi tiết cuộc hội thoại thì mình không nhớ rõ vì lúc đó lên tới mây rồi. Mười mấy năm cuộc đời lần nào bị mời phụ huynh cũng bị ổng bả kí đầu rồi bắt xin lỗi giáo viên xong thề hứa các kiểu không tái phạm. Lần đầu tiên mỗi lần bà cô kể tội mình thì má mình lại hỏi:
- Con có như vậy không?
Cái nào có thì mình nói có, không thì nói không. Rồi sau đó là màn đáp trả tưng bừng của má mình. Căn bản của hôm đó là cô Hiền muốn dằn mặt mình nhưng kết cục lại bị má mình dằn mặt lại. Lần đầu tiền trong đời mình mới có cảm giác bả cũng không phải dạng vừa đâu. Lời ông ba mới mấy hôm trước vang vọng lại "ba mầy cũng trầy trật mới lấy được má đó con". Hóa ra ở nhà có cao thủ võ lâm ẩn tàng, bao năm không hề hay biết.
Chốt lại sau cú đó, mối quan hệ giáo viên - học sinh của mình và cô Hiền ngày càng xấu đi. Được cái bả cũng né mình ra, bớt kiếm chuyện hơn. Thôi thì nước sông không đụng nước giếng, nước nhà ai nấy xài.
Thấy mình về lớp vẻ mặt tươi cười hớn hở, hội anh em hỏi han tình hình. Mình cũng chỉ trả lời qua loa:
- Thì qua tao bảo rồi, mấy trò này như cơm bữa.
Và nhờ vậy vị thế trong hội của mình ngày càng được nâng cao, thanh niên duy nhất bị mời phụ huynh mà vẫn tỉnh như không có gì xảy ra.
...
- Sáng nay sao anh? Có gì vui kể em nghe.
- Sao em biết vui?
- Anh tự soi gương là hiểu.
- Hề hề, sáng nay má vô dợt bà cô một trận ra trò luôn.
Rồi mình kể lại chuyện đầu cua tai nheo ra sao cho bé Kiều nghe.
- Mà sao em biết hay vậy?
- Biết gì?
- Thì qua em bảo bữa nay có trò vui đó.
- À, má em là bận thân của má anh mà. Hôm nọ em hỏi má kế chuyện hai người cho em nghe. Má nói là má anh giỏi lắm, nếu cần thì chỉ cần dùng lời nói là có khả năng chết người chứ không đùa được đâu.
- Ghê vậy hả?
- Ba anh ngày xưa thuộc dạng côn đồ xếp sòng của trường mà còn xếp ve với má anh đó.
- Đù, dữ vậy.
- Chính ra anh không quan tâm tiểu sử ba má mình luôn đó.
- Thì em cũng thấy mà, ổng bả thấy mặt anh toàn sỉ vả chứ có bao giờ nói chuyện tử tế đâu.
- Cái này là em sai nè, nhìn mặt anh thì tử tế gì nổi, mặt nhìn như sát thủ mà nhìn thấy là muốn cười à, hihi.
- Đến em còn vậy, hic.
- Thôi thôi em đùa tí mòa, thương mòa. Mà đó, theo lời má em kể thì em nghĩ nếu má anh mà biết rõ sự việc đầu đuôi ra sao thì thế nào cô Hiền cũng bị bả dợt. Đúng y chóc, hihi.
- Nói qua nói lại thì em mới là đứa nguy hiểm nhất.
- Sao anh lại nói bé Kiều hiền lành dễ thương ngây thơ trong sáng là nguy hiểm?
- Thì em dự đoán hết mọi thứ luôn đó.
- Ứ, mấy cái đó ai chả biết, có mình anh khờ khạo nên không biết đó. Bắt đền đi.
- Hự, vậy giờ tiểu thư muốn gì?
- Kem!!!! Cho bé Kiều ly bự nhoa.
- Ok rồi thì kem.
Lái trước lái sau, lái tới lái lui cuối cùng cũng lái vào kèo ăn hàng.
- Kem ở đây ngon ghê, mà bán rẻ nửa, ly to ụ má cũng bằng giá mấy hàng ngoài kia.
- Ừ, chưa kể vị trí đắc địa, hợp cho mấy kèo hẹn hò yêu đương trong tối.
- Chưa gì đã âm mưu tối tối gì đó?
- Anh có nói gì đa...
Chưa nói dứt câu thì mình phải thắng gấp.
- Ui, sao dừng bất ngờ vậy anh.
- Có cướp!
- Còn nhớ tụi tao không?
Là mấy thằng hôm nọ trấn lột thằng Trí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.