Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng
Chương 62: Đại chiến ba trăm hiệp
Chi Chen
07/11/2022
Xe đến trước cổng lớn của khu biệt thự, Ninh Tịch mới tuỳ tiện hỏi một câu: “Giang Mục Dã, ông ở số bao nhiêu?”
“Số 6”
“....” Ninh Tịch nghe thế liền có chút kinh ngạc, thế mà là căn số 6 cơ đấy.
Biệt thự trong khu Bạch Kim Đế Cung cũng phân làm ba bảy loại, căn tốt nhất chính là ngôi biệt thự số tám của Đại ma vương, đằng sau có cả một vườn hoa và hồ nước rất lớn, còn có cả sân golf tư nhân nữa, diện tích vô cùng lớn. Đứng thứ hai là căn số 7 của Lục Cảnh Lễ nằm ngay bên cạnh, ngôi biệt thự có quy cách thiết kết giống căn số 7 chính là căn số 6.
Chủ nhân của căn số 6 từ trước đến nay vẫn không có ai biết, không ngờ lại là của cái tên của nợ này.
Thấy Lôi Minh định rẽ phải, Ninh Tịch theo bản năng nhắc nhở: “Ây, anh Minh, đừng đi đường đó, đường bên đó bị chặn rồi.”
“Sao bà biết đường đó bị chặn?” Giang Mục Dã hỏi ngay lập tức.
Ninh Tịch thầm giật mình nhưng ngoài mặt vẫn trấn định liếc xéo Giang Mục Dã một cái: “Không nhìn thấy cái biển cảnh báo đằng kia à!”
Thực ra, đoạn đường đó ngày hôm qua bị một gã phú nhị đại uống rượu say rồi lái xe tông hỏng, chính mắt cô chứng kiến mà.
Giang Mục Dã nhìn thấy cái biển cảnh báo "công trường đang thi công" mới "À" lên một tiếng.
Ninh Tịch âm thầm thở phào một hơi.
Tuy rằng cô ở cùng với Lục Đình Kiêu là có lý do chính đáng nhưng chuyện này kể ra thì cũng phức tạp. Thôi, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện!
Sau khi đến nơi, vẻ mặt Ninh Tịch đầy u oán, thật muốn chuồn luôn về nhà ôm bánh bao nhỏ quá đi!
Lôi Minh xuống xe hỏi Giang Mục Dã: “Bên này vẫn luôn có người quét dọn thường xuyên, thế nên có thể dọn luôn vào ở được, em xem xem, về nước rồi thì ở đây hay ở chung cư do công ty sắp xếp? Nếu ở đây thì giao thông có vẻ hơi bất tiện.”
Ninh Tịch đứng bên nghĩ thầm, đừng có ở bên này! Nếu lỡ đụng mặt nhau thì làm thế nào?
“Để xem đã!” Giang Mục Dã không kiên nhẫn xua tay, ánh mắt nhìn Lôi Minh với vẻ thúc giục.
Minh Lôi nhìn hai người, thở dài một tiếng, không yên tâm dặn dò: “Hai đứa đừng có quậy khuya quá, Mục Dã, đừng có quên ngày mai em phải...”
”Biết rồi, biết rồi!” Giang Mục Dã coi như gió thoảng bên tai, kéo Ninh Tịch chạy cái vèo vào trong nhà như thổ phỉ.
Minh Lôi: “....” Anh đã chẳng còn trông mong gì vào chuyện sáng sớm ngày mai hai người này có thể dậy được.
Vào trong nhà rồi, Giang Mục Dã chỉ vào cô bằng cái vẻ mặt mài dao xoèn xoẹt: “Đừng nghe anh Minh, Ninh Tiểu Tịch, tối nay tôi nhất định phải đại chiến ba trăm hiệp với bà! Để xem xem tôi có hành chết bà không?”
Ninh Tịch khinh bỉ liếc xéo một cái: “Ha ha, thích thì chiều, thủ hạ bại tướng thế mà còn dám xuất khẩu cuồng ngôn! Tôi sẽ khiến ông tâm phục khẩu phục gọi tôi một tiếng bà nội! ”
“Đừng có mơ! Bà phải gọi tôi là ông nội thì có!” Giang Mục Dã bắt đầu đào bới trong cái va li du lịch to đùng của mình: “Hứ! Tôi mang trang bị mới nhất từ nước ngoài về đó, bà đúng là vớ bở!”
Nói rồi, anh ta quay ra nhìn cô với cái vẻ mặt thê thảm không nỡ nhìn: “Bà rửa sạch lớp hoá trang đó đi hộ tôi cái, đúng là chọc mù mắt con nhà người ta! Bà muốn dùng chiêu này để làm giảm năng lực chiến đấu của tôi sao? Đồ vô sỉ, Tôi nói cho bà biết, tôi mà thua tôi không nhận đâu!”
“Giảm cái khỉ ấy mà giảm, ông cho rằng tôi biến thành như thế này dễ chịu lắm à?”
Ninh Tịch giật bộ tóc giả nặng nề trên đầu xuống, cởi cúc cổ ra. Chiêu này của cô đúng là hại được người thì cũng tự hại mình mà.
Giang Mục Dã bật màn hình ti vi to đùng trong phòng khách lên, bắt đầu kết nối với trò chơi: “Trong phòng tôi có quần áo đó, bà tìm xem cái nào mặc được thì mặc! Mau lên, mau lên! Tâm hồn chiến đấu của tôi đang bốc cháy rừng rực đây này!
“....” Nhìn dáng vẻ kích động của cậu ta, Ninh Tịch cạn cmn lời.
Người khác vừa về nước đều đi tìm tình nhân XXX, cái gã này thì ngược lại, sống chết bắt cô đến chơi game với gã, hơn nữa còn là chơi thâu đêm! Đúng thật là đồ thần kinh!
“Số 6”
“....” Ninh Tịch nghe thế liền có chút kinh ngạc, thế mà là căn số 6 cơ đấy.
Biệt thự trong khu Bạch Kim Đế Cung cũng phân làm ba bảy loại, căn tốt nhất chính là ngôi biệt thự số tám của Đại ma vương, đằng sau có cả một vườn hoa và hồ nước rất lớn, còn có cả sân golf tư nhân nữa, diện tích vô cùng lớn. Đứng thứ hai là căn số 7 của Lục Cảnh Lễ nằm ngay bên cạnh, ngôi biệt thự có quy cách thiết kết giống căn số 7 chính là căn số 6.
Chủ nhân của căn số 6 từ trước đến nay vẫn không có ai biết, không ngờ lại là của cái tên của nợ này.
Thấy Lôi Minh định rẽ phải, Ninh Tịch theo bản năng nhắc nhở: “Ây, anh Minh, đừng đi đường đó, đường bên đó bị chặn rồi.”
“Sao bà biết đường đó bị chặn?” Giang Mục Dã hỏi ngay lập tức.
Ninh Tịch thầm giật mình nhưng ngoài mặt vẫn trấn định liếc xéo Giang Mục Dã một cái: “Không nhìn thấy cái biển cảnh báo đằng kia à!”
Thực ra, đoạn đường đó ngày hôm qua bị một gã phú nhị đại uống rượu say rồi lái xe tông hỏng, chính mắt cô chứng kiến mà.
Giang Mục Dã nhìn thấy cái biển cảnh báo "công trường đang thi công" mới "À" lên một tiếng.
Ninh Tịch âm thầm thở phào một hơi.
Tuy rằng cô ở cùng với Lục Đình Kiêu là có lý do chính đáng nhưng chuyện này kể ra thì cũng phức tạp. Thôi, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện!
Sau khi đến nơi, vẻ mặt Ninh Tịch đầy u oán, thật muốn chuồn luôn về nhà ôm bánh bao nhỏ quá đi!
Lôi Minh xuống xe hỏi Giang Mục Dã: “Bên này vẫn luôn có người quét dọn thường xuyên, thế nên có thể dọn luôn vào ở được, em xem xem, về nước rồi thì ở đây hay ở chung cư do công ty sắp xếp? Nếu ở đây thì giao thông có vẻ hơi bất tiện.”
Ninh Tịch đứng bên nghĩ thầm, đừng có ở bên này! Nếu lỡ đụng mặt nhau thì làm thế nào?
“Để xem đã!” Giang Mục Dã không kiên nhẫn xua tay, ánh mắt nhìn Lôi Minh với vẻ thúc giục.
Minh Lôi nhìn hai người, thở dài một tiếng, không yên tâm dặn dò: “Hai đứa đừng có quậy khuya quá, Mục Dã, đừng có quên ngày mai em phải...”
”Biết rồi, biết rồi!” Giang Mục Dã coi như gió thoảng bên tai, kéo Ninh Tịch chạy cái vèo vào trong nhà như thổ phỉ.
Minh Lôi: “....” Anh đã chẳng còn trông mong gì vào chuyện sáng sớm ngày mai hai người này có thể dậy được.
Vào trong nhà rồi, Giang Mục Dã chỉ vào cô bằng cái vẻ mặt mài dao xoèn xoẹt: “Đừng nghe anh Minh, Ninh Tiểu Tịch, tối nay tôi nhất định phải đại chiến ba trăm hiệp với bà! Để xem xem tôi có hành chết bà không?”
Ninh Tịch khinh bỉ liếc xéo một cái: “Ha ha, thích thì chiều, thủ hạ bại tướng thế mà còn dám xuất khẩu cuồng ngôn! Tôi sẽ khiến ông tâm phục khẩu phục gọi tôi một tiếng bà nội! ”
“Đừng có mơ! Bà phải gọi tôi là ông nội thì có!” Giang Mục Dã bắt đầu đào bới trong cái va li du lịch to đùng của mình: “Hứ! Tôi mang trang bị mới nhất từ nước ngoài về đó, bà đúng là vớ bở!”
Nói rồi, anh ta quay ra nhìn cô với cái vẻ mặt thê thảm không nỡ nhìn: “Bà rửa sạch lớp hoá trang đó đi hộ tôi cái, đúng là chọc mù mắt con nhà người ta! Bà muốn dùng chiêu này để làm giảm năng lực chiến đấu của tôi sao? Đồ vô sỉ, Tôi nói cho bà biết, tôi mà thua tôi không nhận đâu!”
“Giảm cái khỉ ấy mà giảm, ông cho rằng tôi biến thành như thế này dễ chịu lắm à?”
Ninh Tịch giật bộ tóc giả nặng nề trên đầu xuống, cởi cúc cổ ra. Chiêu này của cô đúng là hại được người thì cũng tự hại mình mà.
Giang Mục Dã bật màn hình ti vi to đùng trong phòng khách lên, bắt đầu kết nối với trò chơi: “Trong phòng tôi có quần áo đó, bà tìm xem cái nào mặc được thì mặc! Mau lên, mau lên! Tâm hồn chiến đấu của tôi đang bốc cháy rừng rực đây này!
“....” Nhìn dáng vẻ kích động của cậu ta, Ninh Tịch cạn cmn lời.
Người khác vừa về nước đều đi tìm tình nhân XXX, cái gã này thì ngược lại, sống chết bắt cô đến chơi game với gã, hơn nữa còn là chơi thâu đêm! Đúng thật là đồ thần kinh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.