Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng
Chương 317: Đồ Lừa đảo
Chi Chen
04/07/2023
"Ninh Tịch, Tuyết Lạc đã nói vậy rồi thì cô cũng đừng phụ lòng tốt của cô ấy!"
"Chắc không phải cô đang nghi ngờ Tuyết Lạc đưa cô đồ rẻ tiền chứ, cô cứ thử tra bất cứ bộ nào cũng biết những bộ đồ này thực sự rất đắt, so với bất kì bộ đồ nào của cô đều tốt hơn nhiều!"
"Chuyện tốt từ trên trời rơi xuống như thế còn không mau nhận đi!". truyện tiên hiệp hay
...
Ninh Tịch luôn làm theo nguyên tắc "Chỉ cùng người giỏi tranh cao thấp, không cùng thằng ngu bàn sự đời". Cùng tranh đua với một đám não tàn khác nào tự ngược trí thông minh của mình, vì vậy bất kể bọn họ ầm ĩ thế nào cô cũng chỉ tựa cửa dùng con mắt như đang xem hài kịch mà nhìn...
Cuối cùng thì chính Ninh Tuyết Lạc bị ánh mắt kia làm cho chột dạ, không biết cô ta có nói sai chỗ nào hay không...
Ngay lúc đó, một cô gái đang dựa vào bàn trang điểm của Ninh Tịch đột nhiên kêu lên một tiếng.
"Aaaa..."
Ninh Tịch đưa mắt nhìn sang, chuyện gì vậy?
"Ninh Tịch, sao nhà cô lại có loại đồ vật tự chuyển động như này! Sợ chết tôi rồi!" Cô gái bị giật mình nhìn chằm chằm vào cái giá cắm nến sau eo bị mình đẩy ra.
Một giây sau, một chuỗi tiếng cạch cạch cạch kì quái vang lên bên tai mọi người.
Tất cả còn đang thắc mắc xem âm thanh này đến từ đâu, tiếp theo đó là trong ánh mắt trố lồi ngạc nhiên của mọi người, một trong những bức tường của phòng quần áo đột nhiên tách ra hai bên, ánh đèn màu bạc lọt ra ngoài khe hở từng chút một, hình ảnh kia giống như hình ảnh cánh cửa kho báu chậm chạp mở ra trong phim...
Một lát sau, hai bên tường đã hoàn toàn được mở ra.
Sau khi nhìn rõ bên trong, toàn trường vang lên từng đợt hút khí lạnh, sau đó là sự yên lặng thật dài...
Tất cả mọi người đứng yên tại chỗ không nói được gì...
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn không gian phía sau bức tường...
Ngơ ngác nhìn căn phòng quần áo cực kì vĩ đại...
Trên trần là một chiếc đèn chùm bằng thủy tinh phát ra ánh sáng lung linh, trong phòng bày đầy các bộ trang phục hoa lệ, lấp lánh đến độ khiến người ta không mở nổi mắt.
Những bộ quần áo Phương Nhã cầm trong tay lập tức rơi hết xuống đất, bởi vì quá mức khiếp sợ nên nói được câu nào.
Tất cả mọi người đều phản ứng giống nhau, một lúc lâu sau mới bắt đầu lục tục tỉnh lại.
"Tôi đang nằm mơ sao? Ninh Tịch, nhà cô có phòng bí mật!"
"Trời ơi! Mắt tôi sắp mù rồi! Phòng quần áo quá lớn, quá xa hoa rồi!"
"Ninh Tịch cô quá đáng quá! Nhà cô có phòng quần áo lớn như vậy mà không mở ra để chúng tôi thăm quan một chút!"
Ninh Tịch: "..."
Cô cũng mới biết nhà mình có cái đồ chơi này được không???
Hiện tại cô cũng biết một đống quần áo kia rốt cuộc được để đi đâu...
Nếu không phải nhờ trận ngoài ý muốn này thì chắc đánh chết cô cũng không biết trong nhà mình có một căn phòng bí mật lớn đến như thế.
Ninh Tịch đỡ trán, hoàn toàn câm nín với Lục Đình Kiêu.
Cái tên này rốt cuộc là ăn cái gì lớn lên mà suốt ngày dùng dáng vẻ rất có học, uy tín cùng với cái giọng khiến người ta tín nhiệm lừa cô hết lần này đến lần khác?
Mọi người không ngừng cảm thán ngắm nhìn những bộ lễ phục cực đẹp, vô tình phát hiện ra tất cả quần áo trong này đều cùng một phong cách với nhà thiết kế của bộ váy kia - Garbriel Elvis.
Không ít người không nhịn được mà len lén tiến sát lại gần xem nhãn hiệu, quả nhiên đều là của GE.
Phải biết rằng vấn đề ở đây không phải là tiền, GE này ra mắt không được bao lâu đã biến mất, các tác phẩm lưu lại cực ít, có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Bây giờ đối diện với một phòng quần áo toàn các mẫu của GE sẽ là sự rung động thế nào?
"Chắc không phải cô đang nghi ngờ Tuyết Lạc đưa cô đồ rẻ tiền chứ, cô cứ thử tra bất cứ bộ nào cũng biết những bộ đồ này thực sự rất đắt, so với bất kì bộ đồ nào của cô đều tốt hơn nhiều!"
"Chuyện tốt từ trên trời rơi xuống như thế còn không mau nhận đi!". truyện tiên hiệp hay
...
Ninh Tịch luôn làm theo nguyên tắc "Chỉ cùng người giỏi tranh cao thấp, không cùng thằng ngu bàn sự đời". Cùng tranh đua với một đám não tàn khác nào tự ngược trí thông minh của mình, vì vậy bất kể bọn họ ầm ĩ thế nào cô cũng chỉ tựa cửa dùng con mắt như đang xem hài kịch mà nhìn...
Cuối cùng thì chính Ninh Tuyết Lạc bị ánh mắt kia làm cho chột dạ, không biết cô ta có nói sai chỗ nào hay không...
Ngay lúc đó, một cô gái đang dựa vào bàn trang điểm của Ninh Tịch đột nhiên kêu lên một tiếng.
"Aaaa..."
Ninh Tịch đưa mắt nhìn sang, chuyện gì vậy?
"Ninh Tịch, sao nhà cô lại có loại đồ vật tự chuyển động như này! Sợ chết tôi rồi!" Cô gái bị giật mình nhìn chằm chằm vào cái giá cắm nến sau eo bị mình đẩy ra.
Một giây sau, một chuỗi tiếng cạch cạch cạch kì quái vang lên bên tai mọi người.
Tất cả còn đang thắc mắc xem âm thanh này đến từ đâu, tiếp theo đó là trong ánh mắt trố lồi ngạc nhiên của mọi người, một trong những bức tường của phòng quần áo đột nhiên tách ra hai bên, ánh đèn màu bạc lọt ra ngoài khe hở từng chút một, hình ảnh kia giống như hình ảnh cánh cửa kho báu chậm chạp mở ra trong phim...
Một lát sau, hai bên tường đã hoàn toàn được mở ra.
Sau khi nhìn rõ bên trong, toàn trường vang lên từng đợt hút khí lạnh, sau đó là sự yên lặng thật dài...
Tất cả mọi người đứng yên tại chỗ không nói được gì...
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn không gian phía sau bức tường...
Ngơ ngác nhìn căn phòng quần áo cực kì vĩ đại...
Trên trần là một chiếc đèn chùm bằng thủy tinh phát ra ánh sáng lung linh, trong phòng bày đầy các bộ trang phục hoa lệ, lấp lánh đến độ khiến người ta không mở nổi mắt.
Những bộ quần áo Phương Nhã cầm trong tay lập tức rơi hết xuống đất, bởi vì quá mức khiếp sợ nên nói được câu nào.
Tất cả mọi người đều phản ứng giống nhau, một lúc lâu sau mới bắt đầu lục tục tỉnh lại.
"Tôi đang nằm mơ sao? Ninh Tịch, nhà cô có phòng bí mật!"
"Trời ơi! Mắt tôi sắp mù rồi! Phòng quần áo quá lớn, quá xa hoa rồi!"
"Ninh Tịch cô quá đáng quá! Nhà cô có phòng quần áo lớn như vậy mà không mở ra để chúng tôi thăm quan một chút!"
Ninh Tịch: "..."
Cô cũng mới biết nhà mình có cái đồ chơi này được không???
Hiện tại cô cũng biết một đống quần áo kia rốt cuộc được để đi đâu...
Nếu không phải nhờ trận ngoài ý muốn này thì chắc đánh chết cô cũng không biết trong nhà mình có một căn phòng bí mật lớn đến như thế.
Ninh Tịch đỡ trán, hoàn toàn câm nín với Lục Đình Kiêu.
Cái tên này rốt cuộc là ăn cái gì lớn lên mà suốt ngày dùng dáng vẻ rất có học, uy tín cùng với cái giọng khiến người ta tín nhiệm lừa cô hết lần này đến lần khác?
Mọi người không ngừng cảm thán ngắm nhìn những bộ lễ phục cực đẹp, vô tình phát hiện ra tất cả quần áo trong này đều cùng một phong cách với nhà thiết kế của bộ váy kia - Garbriel Elvis.
Không ít người không nhịn được mà len lén tiến sát lại gần xem nhãn hiệu, quả nhiên đều là của GE.
Phải biết rằng vấn đề ở đây không phải là tiền, GE này ra mắt không được bao lâu đã biến mất, các tác phẩm lưu lại cực ít, có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Bây giờ đối diện với một phòng quần áo toàn các mẫu của GE sẽ là sự rung động thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.