Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng
Chương 305: Hợp hôn môi hơn
Chi Chen
04/07/2023
Rõ ràng lúc nãy là vì nhát gan nên cô mới sợ đến nỗi không dám vào đấy chứ!
Lúc này Ninh Tịch cảm giác như bị điểm huyệt, vẫn duy trì tư thế chân nhấc lên nhưng không dám hạ xuống.
Cô cẩn thận quan sát vẻ mặt Lục Đình Kiêu, tiếc là đạo hạnh của Đại ma vương cao quá nên cô hoàn toàn không nhìn ra rốt cuộc anh đang đùa hay nghiêm túc thật.
Ninh Tịch động động não, sau đó lanh lợi mở miệng: "Có cái người tên gì ấy nhỉ... à đúng rồi, là Tagore! Tagore từng nói: Nếu như bạn yêu một người, hãy để tình yêu của bạn như ánh nắng mặt trời bao phủ cô ấy và để cô ấy tự do!"
Lục Đình Kiêu vừa nghe vậy, khóe miệng bất giác nhếch lên vài phần.
Ninh Tịch cũng không rõ anh cười cười như vậy là có ý gì, vậy nên cô lại vắt óc suy tính rồi nói tiếp: "Tagore còn nói: Thích thì có thể phóng túng nhưng yêu thì phải khắc chế! Còn... còn nói: Yêu không phải là cố giữ lại một cách bất chấp hậu quả, mà phải cho người ấy một cuộc sống tự do!"
Lục Đình Kiêu vẫn thản nhiên nhìn cô: "Những điều này đều là do Tagore nói sao?"
"Khụ, đại khái là vậy..." Ninh Tịch cười gượng. Thật ra lúc này đầu cô đang hoàn toàn trống rỗng, thật sự không biết những lời này là do ai nói nữa.
"Còn nữa không?" Lục Đình Kiêu hỏi tiếp.
Ninh Tịch gật đầu như gà mổ thóc: "Còn... ông ấy còn nói, giam cầm người khác là phạm pháp..."
Ý cười trên khóe miệng Lục Đình Kiêu dần lộ rõ hơn, ngón tay mát lạnh khẽ miết cằm cô: "Vậy... Tagore có nói cái miệng này của em, không hợp nói linh tinh chỉ hợp để... hôn thôi không?"
Vừa dứt lời, anh liền lấp môi cô lại.
Ninh Tịch: "!!!"
Rõ ràng anh mới là người đang nói lung tung đấy! Tagore còn lâu mới nói những câu như vậy nhé!
Bị giật mình, vali trên tay Ninh Tịch rơi bịch một cái xuống đất, sau đó bên tai lại truyền tới một tiếng "rầm", cửa phòng bị đóng chặt lại.
Ninh Tịch bỗng thấy trời đất trở nên quay cuồng, rồi cô ngã bụp xuống chiếc giường mềm mại sau lưng.
Cô chỉ thấy Lục Đình Kiêu đứng trước giường, động tác không nhanh cũng không chậm vô cùng tao nhã... cởi áo khoác ra...
Ninh Tịch thấy vậy suýt nữa thì hộc máu, trong lúc hoảng sợ mà cô vẫn lướt qua một tia suy nghĩ đáng chết là động tác cởi áo của Boss đại nhân thật mê người quá đi…
Ninh Tịch vội lắc đầu xua đi suy nghĩ vớ vẩn ấy, cô vội nói: "Lục tổng, ngài ngài ngài... ngài tuyệt đối phải bình tĩnh! Phạm pháp vì một con kiến hôi như tôi thật sự không đáng đâu... Hay để tôi dạy ngài niệm Thanh Tâm Chú1 nhé... có ích lắm…”
1 Thanh Tâm Chú: bài niệm giúp con người xua tan đi mọi dục vọng.
Vừa dứt lời, Lục Đình Kiêu đã cởi xong áo, phủ cả người lên cô.
Thấy hơi thở của đàn ông bỗng bao chùm quanh mình, Ninh Tịch bức bách cực độ, cuối cùng cô không nhịn được nữa: "Lục Đình Kiêu! Anh đừng có mà quá đáng!!! Đừng ép tôi phải ra tay với anh!"
Nghe thấy cô giận giữ quát tên mình, gương mặt người đàn ông ngược lại lại hiện lên một tia thỏa mãn.
Sau đó, anh hoàn toàn lờ đi lời cảnh cáo của cô, tiếp tục tiến lại gần...
Chết tiệt! Lão hổ không phát uy còn tưởng là mèo bệnh!
Ninh Tịch húc đầu gối lên, nhân lúc Lục Đình Kiêu đang đỡ lấy đòn của cô, cô thoát một tay ra, kết quả sau khi thoát ra xong còn chưa kịp đánh thêm cái nào, cổ tay không kịp phòng bị bất ngờ truyền tới một cảm giác lạnh toát, sau đó, “rắc” một tiếng, cổ tay cô bị một chiếc còng khóa chặt lại…
Lúc này Ninh Tịch cảm giác như bị điểm huyệt, vẫn duy trì tư thế chân nhấc lên nhưng không dám hạ xuống.
Cô cẩn thận quan sát vẻ mặt Lục Đình Kiêu, tiếc là đạo hạnh của Đại ma vương cao quá nên cô hoàn toàn không nhìn ra rốt cuộc anh đang đùa hay nghiêm túc thật.
Ninh Tịch động động não, sau đó lanh lợi mở miệng: "Có cái người tên gì ấy nhỉ... à đúng rồi, là Tagore! Tagore từng nói: Nếu như bạn yêu một người, hãy để tình yêu của bạn như ánh nắng mặt trời bao phủ cô ấy và để cô ấy tự do!"
Lục Đình Kiêu vừa nghe vậy, khóe miệng bất giác nhếch lên vài phần.
Ninh Tịch cũng không rõ anh cười cười như vậy là có ý gì, vậy nên cô lại vắt óc suy tính rồi nói tiếp: "Tagore còn nói: Thích thì có thể phóng túng nhưng yêu thì phải khắc chế! Còn... còn nói: Yêu không phải là cố giữ lại một cách bất chấp hậu quả, mà phải cho người ấy một cuộc sống tự do!"
Lục Đình Kiêu vẫn thản nhiên nhìn cô: "Những điều này đều là do Tagore nói sao?"
"Khụ, đại khái là vậy..." Ninh Tịch cười gượng. Thật ra lúc này đầu cô đang hoàn toàn trống rỗng, thật sự không biết những lời này là do ai nói nữa.
"Còn nữa không?" Lục Đình Kiêu hỏi tiếp.
Ninh Tịch gật đầu như gà mổ thóc: "Còn... ông ấy còn nói, giam cầm người khác là phạm pháp..."
Ý cười trên khóe miệng Lục Đình Kiêu dần lộ rõ hơn, ngón tay mát lạnh khẽ miết cằm cô: "Vậy... Tagore có nói cái miệng này của em, không hợp nói linh tinh chỉ hợp để... hôn thôi không?"
Vừa dứt lời, anh liền lấp môi cô lại.
Ninh Tịch: "!!!"
Rõ ràng anh mới là người đang nói lung tung đấy! Tagore còn lâu mới nói những câu như vậy nhé!
Bị giật mình, vali trên tay Ninh Tịch rơi bịch một cái xuống đất, sau đó bên tai lại truyền tới một tiếng "rầm", cửa phòng bị đóng chặt lại.
Ninh Tịch bỗng thấy trời đất trở nên quay cuồng, rồi cô ngã bụp xuống chiếc giường mềm mại sau lưng.
Cô chỉ thấy Lục Đình Kiêu đứng trước giường, động tác không nhanh cũng không chậm vô cùng tao nhã... cởi áo khoác ra...
Ninh Tịch thấy vậy suýt nữa thì hộc máu, trong lúc hoảng sợ mà cô vẫn lướt qua một tia suy nghĩ đáng chết là động tác cởi áo của Boss đại nhân thật mê người quá đi…
Ninh Tịch vội lắc đầu xua đi suy nghĩ vớ vẩn ấy, cô vội nói: "Lục tổng, ngài ngài ngài... ngài tuyệt đối phải bình tĩnh! Phạm pháp vì một con kiến hôi như tôi thật sự không đáng đâu... Hay để tôi dạy ngài niệm Thanh Tâm Chú1 nhé... có ích lắm…”
1 Thanh Tâm Chú: bài niệm giúp con người xua tan đi mọi dục vọng.
Vừa dứt lời, Lục Đình Kiêu đã cởi xong áo, phủ cả người lên cô.
Thấy hơi thở của đàn ông bỗng bao chùm quanh mình, Ninh Tịch bức bách cực độ, cuối cùng cô không nhịn được nữa: "Lục Đình Kiêu! Anh đừng có mà quá đáng!!! Đừng ép tôi phải ra tay với anh!"
Nghe thấy cô giận giữ quát tên mình, gương mặt người đàn ông ngược lại lại hiện lên một tia thỏa mãn.
Sau đó, anh hoàn toàn lờ đi lời cảnh cáo của cô, tiếp tục tiến lại gần...
Chết tiệt! Lão hổ không phát uy còn tưởng là mèo bệnh!
Ninh Tịch húc đầu gối lên, nhân lúc Lục Đình Kiêu đang đỡ lấy đòn của cô, cô thoát một tay ra, kết quả sau khi thoát ra xong còn chưa kịp đánh thêm cái nào, cổ tay không kịp phòng bị bất ngờ truyền tới một cảm giác lạnh toát, sau đó, “rắc” một tiếng, cổ tay cô bị một chiếc còng khóa chặt lại…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.