Chương 6: Qua nhà ăn cơm
Lôi Bất Dịch Phong
29/10/2022
Phùng Hách tự nhiên là có quyết định của riêng mình, hắn gọi đi một cuộc điện thoại.
Buổi chiều tự nhiên là sẽ đúng giờ tan ca. Phùng Hách đi đến trước cửa phòng làm việc của Mạc Ninh Tử, sau đó hai người cùng song song tiến về thang máy đi xuống sảnh lớn công ty. Lúc thang máy mở cửa ra, một đạo thân ảnh đang từ cửa chính tiến lại gần.
Nàng ấy mặc một chiếc đầm đắp chéo màu lam nhạt, quanh eo có nút thắt nơ, cử chỉ mềm mại nhẹ nhàng, nhìn thấy là một bộ mang theo dáng vẻ thanh xuân. Tóc dài lung lay theo từng bước chân của nàng, trong con ngươi lại không thể hiện ra bất kì một tia cảm xúc nào. Phùng Hách trước tiên đi đến trước mặt đối phương, nhưng người nọ dường như không để ý đến hắn, trực tiếp đứng đối diện Mạc Ninh Tử.
Vì đang là giờ tan làm, một màn này hiển nhiên thu hút vô số sự chú ý, có người còn cố ý lấy điện thoại len lén quay lại cảnh này. Phần nhiều những người có mặt ở đây đều suy đoán rằng, là chính thất đến vả mặt tiểu tam, liền trong lòng hả hê, vui sướng khi thấy người gặp họa. Vài người nhanh chóng nhận ra người đến là con gái út nhà họ Ôn.
"Mạc Ninh Tử." Rất trực tiếp thẳng thắn, không chút nào kiêng kị.
Phùng Hách nhìn thấy xung quanh nhiều người, liền kéo lấy tay của nàng ấy, "Ôn Vi Hạ, trước tiên trở về nhà đã."
Ôn Vi Hạ liếc nhìn Phùng Hách, không chút nể mặt hất ra cánh tay bị nắm giữ: "Buông tay, ở đây không có chuyện của anh."
Tập thể nhân viên trong công ty cảm thấy một trận gió lạnh, áp suất xuất phát từ người phụ nữ tên Ôn Vi Hạ tỏa ra là không hề nhỏ. Hơn nữa, Phó chủ tịch thế nhưng lại bị ép yếu thế đi một bậc, trong lòng cũng sợ hãi thay Mạc Ninh Tử.
Ôn Vi Hạ không cảm thấy nhiều người bất tiện, một cánh tay giơ lên, người vây quanh nín thở. Nhưng bọn họ không nghe được tiếng tát nào, mà là Ôn Vi Hạ vòng lấy một bên cánh tay của Mạc Ninh Tử: "Nói, em về nước từ lúc nào tại sao không nói cho chị biết. Nếu không phải chị hỏi Phùng Hách, thì em cũng không tính nói cho chị biết phải không."
Mạc Ninh Tử ý cười nhẹ nhàng, nhìn qua Phùng Hách đang đứng một bên xoa cổ, lại nhanh chóng nắm lấy bàn tay của Ôn Vi Hạ: "Chẳng phải bây giờ chị biết rồi hay sao."
"Nhưng chị biết sau cùng." Ôn Vi Hạ bĩu môi không vừa lòng.
Phùng Hách cản trở hai người tiếp tục nói chuyện: "Được rồi, ở đây nhiều người. Ra quán cà phê gần đây đi."
Ôn Vi Hạ cũng thấy đứng tán gẫu cũng không phải ý tưởng tốt, rất nhanh đồng ý, ra lệnh cho Phùng Hách: "Vậy anh còn chờ gì mà không đi lái xe lại đây, tính để hai mỹ nữ đi bộ chung với anh hay gì."
Một người chiều bạn gái như Phùng Hách sau khi nhận được mệnh lệnh không hề than phiền vội đi lấy xe. Còn phía sau Ôn Vi Hạ nắm tay Mạc Ninh Tử không gấp gáp ra ngoài, hai người nói chuyện rất thân mật, tựa như thân nhau đã từ lâu. Sau đó Phùng Hách mở cửa sau cho hai người ngồi vào, mới quay lại ghế lái chạy đi.
Toàn thể những nhân viên đang đứng ở đây chứng kiến từ đầu đến cuối liền há hốc mồm, hóa ra Phó chủ tịch của bọn họ đứng trước bạn gái lại trở nên dịu dàng như vậy. Liền những người lan truyền tin đồn không mấy tốt đẹp về Phó chủ tịch cùng Tổng giám đốc, cảm thấy cuộc sống sau này không còn tươi đẹp nữa rồi. Tất nhiên sau đó những tin đồn bốc hơi hoàn toàn như trước giờ chưa từng tồn tại.
Mạc Ninh Tử ngồi ở ghế sau cùng với Ôn Vi Hạ không nhịn cười nữa, "Hai người còn thật biết diễn, làm bọn họ còn tưởng em sắp bị đánh ghen rồi."
Ôn Vi Hạ không thèm nhìn nàng: "Diễn chỉ là một phần do ông anh của em nói mà thôi. Phần lớn vẫn là em không qua hỏi thăm chị lấy một câu."
Đang ngồi ở phía trước lái xe, Phùng Hách cũng nhịn không được nói: "Ây, thân phận bạn gái của anh cũng bị lộ hết rồi. Còn tính không cho ai nhìn thấy cô bạn gái xinh đẹp của anh đây."
Ôn Vi Hạ bất mãn: "Ý của anh là, không muốn công khai chuyện của chúng ta, để có nhiều em gái xinh tươi hơn vây quanh?"
Phùng Hách nhận ra Ôn Vi Hạ nổi giận rồi, vội sửa lời: "Không phải, em hiểu sai. Anh chỉ không muốn những ánh mắt của người khác nhìn bạn gái của anh. Vẻ đẹp của em, chỉ có anh mới được chiêm ngưỡng."
"Anh mới là kẻ biến thái, em có tỏa sáng trước thiên hạ, thì cũng chỉ có một người bạn trai là anh, chỉ mình anh." Ôn Vi Hạ đánh gãy ý tưởng của Phùng Hách.
Mạc Ninh Tử ngồi một bên bật cười: "Từ nhỏ đến giờ hai người vẫn luôn là như vậy, đúng là không thay đổi."
"Chỉ có người kia mới ấu trĩ không thay đổi." Cả hai đồng thanh đáp.
"Đừng cướp lời, thừa nhận đi." Vẫn rất chi là ăn ý.
Ôn Vi Hạ hạ giọng: "Phùng Hách."
Sợ bạn gái Phùng Hách: "Là anh, anh ấu trĩ từ bé."
Nghe như vậy, Ôn Vi Hạ mới vừa lòng chấp nhận. Xe sắp quẹo thì Mạc Ninh Tử lên tiếng: "Anh, chị Vi Hạ, hai người đi ăn tối đi, để em bắt xe về nhà là được. Hôm nay thật sự rất cảm ơn hai người."
Ôn Vi Hạ không vui hỏi lại: "Vì sao, không thích đi chung với chị."
Mạc Ninh Tử lắc đầu: "Không phải, em cần xử lý một ít chuyện. Lần khác sẽ hẹn hai người đi ăn sau."
Phùng Hách không miễn cưỡng nàng, nhưng một hai muốn đưa nàng về nhà, Mạc Ninh Tử không nói lại được chỉ đành đồng ý. Đến nơi Ôn Vi Hạ liền chuyển lên vị trí phó lái, tạm biệt Mạc Ninh Tử.
"Em qua nhà anh ăn cơm tối đi, có cả ba và mẹ anh cũng ở nhà." Phùng Hách vẫn còn nhớ lời lão Phùng dặn hồi chiều.
Ôn Vi Hạ cũng không ngại: "Cũng được, lâu rồi em chưa gặp bác trai bác gái, thuận tiện qua hỏi thăm hai bác."
Vì thế hai người cũng thay đổi lộ trình về Phùng gia.
Mạc Ninh Tử trở về nhà, việc trước tiên là đi tắm rửa. Tắm xong, Mạc Ninh Tử xắn tay áo đi vào trong bếp. Trong tủ vẫn còn một ít thức ăn hôm trước đi siêu thị. Nàng lấy ra một ít thịt bò với hai quả cà chua rửa sạch. Lúc này di động vang lên tiếng tin nhắn, Mạc Ninh Tử lau khô tay rồi cầm điện thoại lên xem.
[ Văn Tích ]: Chị ăn tối chưa?
[Mạc Ninh Tử ]: Vẫn chưa ăn, chị chuẩn bị nấu.
Văn Tích mới vừa tắm xong, nàng đang cầm khăn lau tóc, không nghĩ đến Mạc Ninh Tử sẽ trả lời nhanh như vậy, hơn nữa nàng ấy còn nấu cơm sao?
[ Mạc Ninh Tử ]: Nếu em cũng chưa ăn thì qua nhà chị đi.
Ý định ban đầu của Văn Tích là rủ Tống Nhược Lạc, nhưng ngẫm lại chị ấy còn chăm sóc cho Lâm Lâm, liền bỏ qua. Sau đó mới nghĩ đến Mạc Ninh Tử, cũng chỉ đơn giản là ra ngoài ăn thứ gì đó.
Lúc đối phương nói chuẩn bị nấu cơm, Văn Tích gần như mặt dày định hỏi ăn ké có được không, vậy mà Mạc Ninh Tử trước tiên đã mở lời, nàng mừng còn không kịp đây.
[ Văn Tích ]: Vậy tốt quá, chị thiếu đồ gì nữa không em mua thêm.
[Mạc Ninh Tử ]: Không cần đâu, bên nhà chị còn nhiều.
[ Văn Tích]: Đã biết ^^
[ Văn Tích ]: cute.jpg
Văn Tích ngân nga hát vài lời, nhanh chóng đi vào phòng ngủ lấy máy sấy bắt đầu sấy tóc, nàng phải qua đó phụ Mạc Ninh Tử nấu cơm, không thể chỉ ăn thôi.
Hơn ba mươi phút sau, Mạc Ninh Tử lại nhận được tin nhắn từ Văn Tích, nàng ấy đã ở trước cổng tiểu khu, nhưng không vào được. Mạc Ninh Tử mỉm cười, liền nhanh chóng đi xuống.
Nàng hướng dẫn cho Văn Tích chỗ để xe, sau đó dẫn Văn Tích vào nhà.
"Chị bảo không cần mua gì mà." Mạc Ninh Tử thuận tay cầm lấy túi trái cây mà Văn Tích mua đến, "Còn mua nhiều như vậy."
Văn Tích cười ha ha, "Đến nhà chị làm khách, cũng không thể đến tay không."
Lúc bước vào nhà, lần đầu tiên đến nhà của Mạc Ninh Tử, Văn Tích biết là rộng rãi, nhưng không nghĩ rộng như vậy. Đối diện cửa là phòng khách, đầy đủ bàn ghế tivi, còn có cả bình hoa ấm trà, một tivi màn hình phẳng 50 inch. Bên trái phòng khách có một căn phòng dành cho khách, vào bên trong là phòng bếp, đối diện có lẽ là thư phòng. Bên cạnh có một cầu thang dẫn lên tầng trên.
Văn Tích thu lại tầm mắt, Mạc Ninh Tử bảo nàng ngồi xuống ghế ở phòng khách chờ, đồ ăn sắp xong rồi. Văn Tích đem túi trái cây theo Mạc Ninh Tử tiến vào phòng bếp, giúp nàng đem chúng bỏ vào tủ lạnh, xong cũng không có rời đi mà đứng ở một bên xem Mạc Ninh Tử nấu cơm.
Mạc Ninh Tử hiểu ý, cho nên cũng tùy ý đối phương, thỉnh thoảng sẽ bảo Văn Tích rửa rau củ, Văn Tích cũng rất nghe lời làm theo, sau đó dọn chén đũa lên bàn ăn, đem những món Mạc Ninh Tử nấu xong cung đặt lên.
Hai món một canh được Mạc Ninh Tử nấu chỉnh chỉnh tề tề được mang ra. Mạc Ninh Tử lau khô ta ngồi vào bàn, nhận lấy chén cơm Văn Tích đưa đến, cả hai bắt đầu ăn cơm.
Đồ ăn Mạc Ninh Tử nấu rất ngon, vị đậm nhạt vừa phải, thịt bò xào vẫn còn mang vị ngọt của thịt, ăn vào mềm nhưng không dai. Canh xương gà nấu nấm đậm vị gà nhưng vẫn phảng phất mùi thơm của nấm, thêm sườn xào ngọt và một ít salad. Một bữa này Văn Tích cảm thấy ăn ngon vô cùng.
Ăn xong, mặc kệ Mạc Ninh Tử nói thế nào, Văn Tích vẫn nhanh chóng giành rửa chén, Mạc Ninh Tử hết cách, chỉ đành lau lại bàn, xong rồi gọt một ít trái cây Văn Tích mang đến. Ngón tay nàng ấy mảnh khảnh thon dài, cầm con dao nhẹ nhàng gọt từng mảnh vỏ táo, bàn tay uyển chuyển đem từng miếng táo tách ra đặt vào đĩa, lại rửa thêm ít dâu tây.
Lúc Mạc Ninh Tử đem đĩa trái cây ra ngoài phòng khách, rót thêm một ít nước lọc đổ vào hai cái ly, Văn Tích cũng vừa vặn rửa xong chén bát bước ra.
"Mau lại đây ăn trái cây." Mạc Ninh Tử ngồi xê dịch sang một bên chưa ra một khoảng trống, ý bảo Văn Tích ngồi xuống. Văn Tích cũng rất tự nhiên mà ngồi vào. Giữa hai người không còn sự ngượng ngùng như lần gặp đầu tiên nữa, mà thoải mái tự nhiên hơn hẳn.
Văn Tích một bên ngả lưng ra sau ghế, một bên cầm miếng táo ăn, "Chị ở một mình sao?"
"Đúng vậy." Mạc Ninh Tử đáp lại.
"Tại sao chị không ở chỗ Chủ tịch luôn."
"Ban đầu cậu cũng bảo chị đến ở, nhưng chị thấy ra ở ngoài vẫn tiện hơn, lại gần công ty." Mạc Ninh Tử cầm điều khiển chuyển kênh tivi, "Em muốn xem gì."
Văn Tích tùy tiện đáp gì cũng được. "Người nhà chị không ở đây sao?"
Lần này Mạc Ninh Tử không có trả lời ngay, mà từ tốn tìm một kênh đang chiếu một bộ phim mới phát sóng, sau đó mới ngừng lại. "Ừm, chị có một anh trai, hiện tại cũng không ở đây."
Văn Tích không biết 'không ở đây' của Mạc Ninh Tử nghĩa là đang ở nước ngoài, hay là ở thành phố khác. Nhưng hiển nhiên không nghe thấy nàng ấy nói về ba mẹ, Văn Tích đương nhiên là cái người tinh ý, cũng không hỏi thêm.
"Vậy lúc nào chị buồn chán, có thể gọi cho em, em sẽ cùng chị làm những thứ chị muốn."
Mạc Ninh Tử hỏi lại: "Thật vậy chăng?"
Văn Tích kiên định gật đầu không nghĩ ngợi: "Tất nhiên, em đảm bảo. Chỉ cần chị muốn, em sẽ đến."
Mạc Ninh Tử dâng lên một mạt ý cười, "Hứa rồi thì phải giữ lời."
"Tất nhiên là giữ lời." Như để minh chứng cho câu nói của mình, Văn Tích giơ lên ngón út, Mạc Ninh Tử cũng không ngại là người trưởng thành, thích thú mà dùng ngón tay của mình câu lấy ngón tay đang chìa ra của Văn Tích.
"Một lời đã định." Hai người đồng thanh nói, đồng thời cũng nhìn đối phương bật cười.
Hôm sau Văn Tích đi làm, miệng nàng hát la la, tinh thần sảng khoái mười phần. Tống Nhược Lạc ghé lại đây đùa trêu: "Có chuyện gì mà vui như vậy, em đây là yêu đương?"
Văn Tích liền không vui nữa, "Chị lúc nào cũng nghĩ em yêu đương, rõ ràng toàn thân em đều bốc lên hương vị của chó độc thân. Với cả em vui cũng phải thôi, công việc đã hoàn thành, lại sắp được nghỉ tết rồi, thật là vui vẻ biết bao nhiêu."
"Vậy năm nay em tính ăn tết ở đâu." Nàng hỏi như vậy bởi vì biết, hai năm nay Văn Tích không có trở về nhà đón tết như bao người, con bé chỉ lủi thủi một mình trong chung cư, một mình đón năm mới. Lúc đó, Tống Nhược Lạc có gọi cho Văn Tích bảo nàng sang nhà chơi, nhưng bản thân nàng cũng phải đưa con gái đi chúc tết, Văn Tích chỉ ở lại một lúc cũng trở về.
Văn Tích giả bộ nghĩ ngợi vài giây: "Chắc cũng giống như năm trước, dẫu sao em cũng không có người thân ở đây."
Tống Nhược Lạc biết Văn Tích với gia đình có xảy ra một số chuyện, nhưng không nghĩ là nghiêm trọng đến mức tết nguyên đán cũng không trở về nhà. Có đôi khi Tống Nhược Lạc muốn hỏi, lại sợ tiếp tục gây ra tổn thương không đáng có cho Văn Tích nên cũng thôi.
"Qua chỗ chị ở hết tết đi, dù sao chỉ có chị với Lâm Lâm hai người cũng buồn chán, em qua chơi với con bé luôn. Lâu rồi không gặp, Lâm Lâm cũng rất nhớ em."
"Em sẽ qua nhà chị chơi, còn ở lại thì chắc không được, em vẫn còn có việc." Văn Tích mỉm cười từ chối.
Tống Nhược Lạc không có vạch trần, ở một mình trong thành phố xa lạ, thì còn có thể làm việc gì. Nhưng dẫu sao thì Tống Nhược Lạc vẫn tôn trọng ý kiến của nàng ấy, chỉ cần Văn Tích thấy ổn thì tất cả đều ổn.
Năm này tập đoàn Anh Tài cũng không làm tất niên lớn như mọi năm, nhưng tiền thưởng thì lại nhiều hơn, giống như bù đắp lại vậy, quà tết cũng rất nhiều. Nhưng ai quan tâm chứ, tài khoản được cộng thêm nhiều chữ số là được.
Văn Tích nằm trên ghế sô pha hai tay cầm điện thoại nhìn số dư trên màn hình, tâm thoải mái vô cùng. Nhiêu đây dư dả cho nàng mua sắm thêm đồ đạc cùng đồ trang trí trong nhà. Nhưng bởi chỉ có một người một chỗ, cũng không cần quá phô trương tốn kém, nàng chỉ mua những thứ thật sự cần thiết. Tiền nhiều nhưng không thể tiêu xài quá phung phí, đề phòng có chuyện bất trắc xảy đến, một mình nàng vẫn có thể xoay sở.
Màn hình điện thoại lại chuyển, ngón tay Văn Tích trượt xuống một dãy số điện thoại. Đã rất lâu rồi nàng không có liên hệ với số này, cũng không biết nó còn được sử dụng hay không. Văn Tích lộ ra một mạt cười khổ, nàng rời khỏi phòng khách, mở cửa ra ngoài ban công.
Dạo này mặc dù thời tiết có ấm hơn, nhưng ban đêm gió thổi đến vẫn là mang theo chút hơi lạnh. Văn Tích ngồi xuống chiếc ghế gỗ nhỏ đặt ngoài ban công, bên cạnh có một một cái bàn vuông đang đặt vài cuốn sách mà Văn Tích đem ra hồi chiều.
Nàng ngửa đầu nhìn trời, nhẹ nhàng nhắm lại hai mắt thả lỏng tâm trí, cảm nhận từng trận gió lạnh thổi qua da thịt. Như vậy mới khiến cho nàng chân chính có cảm giác tự do.
Trời càng khuya, sương càng dày, cũng càng lạnh. Văn Tích không trụ thêm nữa, nàng đóng cửa đi vào phòng ngủ, nằm trên giường mềm mại, đắp lên mình chiếc chăn bông ấm áp, rất nhanh liền ngủ.
Buổi sáng Văn Tích bị tiếng chuông báo thức gọi dậy, mấy ngày trước dậy sớm chạy bộ cho nên tối hôm qua quên đem nó tắt đi. Văn Tích hít hít cái mũi, dậy thì dậy thôi. Nhưng hôm nay nàng lười, không muốn ra ngoài sớm.
Văn Tích rời giường, khoác thêm áo ngoài đi vào phòng bếp đun nước pha cà phê, rồi mới rửa mặt đánh răng. Bữa sáng nàng cũng làm đơn giản, bánh mì với trứng ốp la, thêm một ít ngũ cốc hoa quả với sữa chua. Sau khi ăn sáng, Văn Tích nhâm nhi tách cà phê vẫn mang chút khói ra ban công, lật mở cuốn sách hôm qua tiếp tục xem.
Ánh nắng dần leo cao, chiếu rọi vào khuôn mặt nàng nhưng Văn Tích không để ý. Ngón tay thanh mảnh lật từng trang sách, tiếng loạt soạt của sách nhẹ nhàng từ tốn đối lập hoàn toàn với khung cảnh sửa sang đón tết nhộn nhịp ngoài kia. Trông như hai thế giới riêng biệt.
Tiếng âm báo tin nhắn vang lên đánh vỡ sự tập trung của Văn Tích, kéo nàng trở về thực tại.
'Vẫn không trở về sao?'
Văn Tích nhìn màn hình vẫn còn đang sáng lên, tâm lại lần nữa không thoải mái.
Người gửi là em trai nàng, Văn Triết, cậu nhóc còn đang là sinh viên năm hai, cũng đi học xa nhà. Một năm Văn Tích chuyển khoản cho Văn Triết vài lần. Dù biết là thằng bé cũng không thiếu tiền sinh hoạt, nhưng dẫu sao cũng giảm được một phần gánh nặng cho ba mẹ.
Hôm qua cũng như vậy, nàng gửi cho Văn Triết một số tiền không nhỏ, vì năm nay nàng không về, nên cũng giống hai lần trước, gần tết sẽ để Văn Triết thay nàng mua sắm vật dụng. Cái chính là trong bóng tối giúp ba mẹ.
Dù lấy danh nghĩa Văn Triết, nhưng hiển nhiên ba nàng Văn Hàm hiểu rõ. Thậm chí năm đầu tiên Văn Hàm còn rất tức giận, bảo nàng vẫn còn để tâm đến cái gia đình này hay sao. Cũng may nhờ có Văn Triết và mẹ nàng nói đỡ cho nàng, Văn Hàm mới nguôi bớt phẫn nộ. Cho nên những lần sau này cũng không có nói thêm gì nữa, giả làm như cái gì cũng không biết.
Sau hơn mười phút chưa có hồi đáp, lại tiếp tục nhảy lên một cái tin nhắn.
[ Văn Triết ]: Chị?
[ Văn Tích ]: Chị còn không muốn phá hỏng bầu không khí đón năm mới của cả nhà.
[ Văn Triết ]: Thực ra có lẽ ba đã nguôi giận, còn có vẻ mong chờ chị về.
[ Văn Tích ]: 'Có lẽ' cũng không nói được gì.
[ Văn Triết ]: Vậy chị cũng không tính gọi về nhà luôn hay sao.
Văn Tích nhìn chằm chằm dòng chữ vừa mới được gửi đến. Gọi về nhà sao? Liệu ba nàng có thèm nghe điện thoại, hay là đã xóa luôn số của nàng rồi. Văn Tích âm thầm cười khổ, nàng siết chặt điện trong tay. Hơi thở vốn dĩ bình ổn lại không kiềm chế được dồn dập hơn. Trong con ngươi hàm chứa xúc cảm mãnh liệt.
[ Văn Tích ]: Đừng nói chuyện nhảm nữa, giúp ba mẹ dọn dẹ nhà cửa đi.
Văn Tích từ chối trả lời vấn đề 'gọi về nhà', nàng nói lảng sang chuyện khách. Văn Triết cũng không muốn làm phiền chị gái thêm, chỉ đơn giản nhắc nàng ăn uống giữ sức khỏe.
Khóe môn Văn Tích lúc này mới vươn lên một mạt cười, có em trai cũng thật tốt.
Buổi chiều tự nhiên là sẽ đúng giờ tan ca. Phùng Hách đi đến trước cửa phòng làm việc của Mạc Ninh Tử, sau đó hai người cùng song song tiến về thang máy đi xuống sảnh lớn công ty. Lúc thang máy mở cửa ra, một đạo thân ảnh đang từ cửa chính tiến lại gần.
Nàng ấy mặc một chiếc đầm đắp chéo màu lam nhạt, quanh eo có nút thắt nơ, cử chỉ mềm mại nhẹ nhàng, nhìn thấy là một bộ mang theo dáng vẻ thanh xuân. Tóc dài lung lay theo từng bước chân của nàng, trong con ngươi lại không thể hiện ra bất kì một tia cảm xúc nào. Phùng Hách trước tiên đi đến trước mặt đối phương, nhưng người nọ dường như không để ý đến hắn, trực tiếp đứng đối diện Mạc Ninh Tử.
Vì đang là giờ tan làm, một màn này hiển nhiên thu hút vô số sự chú ý, có người còn cố ý lấy điện thoại len lén quay lại cảnh này. Phần nhiều những người có mặt ở đây đều suy đoán rằng, là chính thất đến vả mặt tiểu tam, liền trong lòng hả hê, vui sướng khi thấy người gặp họa. Vài người nhanh chóng nhận ra người đến là con gái út nhà họ Ôn.
"Mạc Ninh Tử." Rất trực tiếp thẳng thắn, không chút nào kiêng kị.
Phùng Hách nhìn thấy xung quanh nhiều người, liền kéo lấy tay của nàng ấy, "Ôn Vi Hạ, trước tiên trở về nhà đã."
Ôn Vi Hạ liếc nhìn Phùng Hách, không chút nể mặt hất ra cánh tay bị nắm giữ: "Buông tay, ở đây không có chuyện của anh."
Tập thể nhân viên trong công ty cảm thấy một trận gió lạnh, áp suất xuất phát từ người phụ nữ tên Ôn Vi Hạ tỏa ra là không hề nhỏ. Hơn nữa, Phó chủ tịch thế nhưng lại bị ép yếu thế đi một bậc, trong lòng cũng sợ hãi thay Mạc Ninh Tử.
Ôn Vi Hạ không cảm thấy nhiều người bất tiện, một cánh tay giơ lên, người vây quanh nín thở. Nhưng bọn họ không nghe được tiếng tát nào, mà là Ôn Vi Hạ vòng lấy một bên cánh tay của Mạc Ninh Tử: "Nói, em về nước từ lúc nào tại sao không nói cho chị biết. Nếu không phải chị hỏi Phùng Hách, thì em cũng không tính nói cho chị biết phải không."
Mạc Ninh Tử ý cười nhẹ nhàng, nhìn qua Phùng Hách đang đứng một bên xoa cổ, lại nhanh chóng nắm lấy bàn tay của Ôn Vi Hạ: "Chẳng phải bây giờ chị biết rồi hay sao."
"Nhưng chị biết sau cùng." Ôn Vi Hạ bĩu môi không vừa lòng.
Phùng Hách cản trở hai người tiếp tục nói chuyện: "Được rồi, ở đây nhiều người. Ra quán cà phê gần đây đi."
Ôn Vi Hạ cũng thấy đứng tán gẫu cũng không phải ý tưởng tốt, rất nhanh đồng ý, ra lệnh cho Phùng Hách: "Vậy anh còn chờ gì mà không đi lái xe lại đây, tính để hai mỹ nữ đi bộ chung với anh hay gì."
Một người chiều bạn gái như Phùng Hách sau khi nhận được mệnh lệnh không hề than phiền vội đi lấy xe. Còn phía sau Ôn Vi Hạ nắm tay Mạc Ninh Tử không gấp gáp ra ngoài, hai người nói chuyện rất thân mật, tựa như thân nhau đã từ lâu. Sau đó Phùng Hách mở cửa sau cho hai người ngồi vào, mới quay lại ghế lái chạy đi.
Toàn thể những nhân viên đang đứng ở đây chứng kiến từ đầu đến cuối liền há hốc mồm, hóa ra Phó chủ tịch của bọn họ đứng trước bạn gái lại trở nên dịu dàng như vậy. Liền những người lan truyền tin đồn không mấy tốt đẹp về Phó chủ tịch cùng Tổng giám đốc, cảm thấy cuộc sống sau này không còn tươi đẹp nữa rồi. Tất nhiên sau đó những tin đồn bốc hơi hoàn toàn như trước giờ chưa từng tồn tại.
Mạc Ninh Tử ngồi ở ghế sau cùng với Ôn Vi Hạ không nhịn cười nữa, "Hai người còn thật biết diễn, làm bọn họ còn tưởng em sắp bị đánh ghen rồi."
Ôn Vi Hạ không thèm nhìn nàng: "Diễn chỉ là một phần do ông anh của em nói mà thôi. Phần lớn vẫn là em không qua hỏi thăm chị lấy một câu."
Đang ngồi ở phía trước lái xe, Phùng Hách cũng nhịn không được nói: "Ây, thân phận bạn gái của anh cũng bị lộ hết rồi. Còn tính không cho ai nhìn thấy cô bạn gái xinh đẹp của anh đây."
Ôn Vi Hạ bất mãn: "Ý của anh là, không muốn công khai chuyện của chúng ta, để có nhiều em gái xinh tươi hơn vây quanh?"
Phùng Hách nhận ra Ôn Vi Hạ nổi giận rồi, vội sửa lời: "Không phải, em hiểu sai. Anh chỉ không muốn những ánh mắt của người khác nhìn bạn gái của anh. Vẻ đẹp của em, chỉ có anh mới được chiêm ngưỡng."
"Anh mới là kẻ biến thái, em có tỏa sáng trước thiên hạ, thì cũng chỉ có một người bạn trai là anh, chỉ mình anh." Ôn Vi Hạ đánh gãy ý tưởng của Phùng Hách.
Mạc Ninh Tử ngồi một bên bật cười: "Từ nhỏ đến giờ hai người vẫn luôn là như vậy, đúng là không thay đổi."
"Chỉ có người kia mới ấu trĩ không thay đổi." Cả hai đồng thanh đáp.
"Đừng cướp lời, thừa nhận đi." Vẫn rất chi là ăn ý.
Ôn Vi Hạ hạ giọng: "Phùng Hách."
Sợ bạn gái Phùng Hách: "Là anh, anh ấu trĩ từ bé."
Nghe như vậy, Ôn Vi Hạ mới vừa lòng chấp nhận. Xe sắp quẹo thì Mạc Ninh Tử lên tiếng: "Anh, chị Vi Hạ, hai người đi ăn tối đi, để em bắt xe về nhà là được. Hôm nay thật sự rất cảm ơn hai người."
Ôn Vi Hạ không vui hỏi lại: "Vì sao, không thích đi chung với chị."
Mạc Ninh Tử lắc đầu: "Không phải, em cần xử lý một ít chuyện. Lần khác sẽ hẹn hai người đi ăn sau."
Phùng Hách không miễn cưỡng nàng, nhưng một hai muốn đưa nàng về nhà, Mạc Ninh Tử không nói lại được chỉ đành đồng ý. Đến nơi Ôn Vi Hạ liền chuyển lên vị trí phó lái, tạm biệt Mạc Ninh Tử.
"Em qua nhà anh ăn cơm tối đi, có cả ba và mẹ anh cũng ở nhà." Phùng Hách vẫn còn nhớ lời lão Phùng dặn hồi chiều.
Ôn Vi Hạ cũng không ngại: "Cũng được, lâu rồi em chưa gặp bác trai bác gái, thuận tiện qua hỏi thăm hai bác."
Vì thế hai người cũng thay đổi lộ trình về Phùng gia.
Mạc Ninh Tử trở về nhà, việc trước tiên là đi tắm rửa. Tắm xong, Mạc Ninh Tử xắn tay áo đi vào trong bếp. Trong tủ vẫn còn một ít thức ăn hôm trước đi siêu thị. Nàng lấy ra một ít thịt bò với hai quả cà chua rửa sạch. Lúc này di động vang lên tiếng tin nhắn, Mạc Ninh Tử lau khô tay rồi cầm điện thoại lên xem.
[ Văn Tích ]: Chị ăn tối chưa?
[Mạc Ninh Tử ]: Vẫn chưa ăn, chị chuẩn bị nấu.
Văn Tích mới vừa tắm xong, nàng đang cầm khăn lau tóc, không nghĩ đến Mạc Ninh Tử sẽ trả lời nhanh như vậy, hơn nữa nàng ấy còn nấu cơm sao?
[ Mạc Ninh Tử ]: Nếu em cũng chưa ăn thì qua nhà chị đi.
Ý định ban đầu của Văn Tích là rủ Tống Nhược Lạc, nhưng ngẫm lại chị ấy còn chăm sóc cho Lâm Lâm, liền bỏ qua. Sau đó mới nghĩ đến Mạc Ninh Tử, cũng chỉ đơn giản là ra ngoài ăn thứ gì đó.
Lúc đối phương nói chuẩn bị nấu cơm, Văn Tích gần như mặt dày định hỏi ăn ké có được không, vậy mà Mạc Ninh Tử trước tiên đã mở lời, nàng mừng còn không kịp đây.
[ Văn Tích ]: Vậy tốt quá, chị thiếu đồ gì nữa không em mua thêm.
[Mạc Ninh Tử ]: Không cần đâu, bên nhà chị còn nhiều.
[ Văn Tích]: Đã biết ^^
[ Văn Tích ]: cute.jpg
Văn Tích ngân nga hát vài lời, nhanh chóng đi vào phòng ngủ lấy máy sấy bắt đầu sấy tóc, nàng phải qua đó phụ Mạc Ninh Tử nấu cơm, không thể chỉ ăn thôi.
Hơn ba mươi phút sau, Mạc Ninh Tử lại nhận được tin nhắn từ Văn Tích, nàng ấy đã ở trước cổng tiểu khu, nhưng không vào được. Mạc Ninh Tử mỉm cười, liền nhanh chóng đi xuống.
Nàng hướng dẫn cho Văn Tích chỗ để xe, sau đó dẫn Văn Tích vào nhà.
"Chị bảo không cần mua gì mà." Mạc Ninh Tử thuận tay cầm lấy túi trái cây mà Văn Tích mua đến, "Còn mua nhiều như vậy."
Văn Tích cười ha ha, "Đến nhà chị làm khách, cũng không thể đến tay không."
Lúc bước vào nhà, lần đầu tiên đến nhà của Mạc Ninh Tử, Văn Tích biết là rộng rãi, nhưng không nghĩ rộng như vậy. Đối diện cửa là phòng khách, đầy đủ bàn ghế tivi, còn có cả bình hoa ấm trà, một tivi màn hình phẳng 50 inch. Bên trái phòng khách có một căn phòng dành cho khách, vào bên trong là phòng bếp, đối diện có lẽ là thư phòng. Bên cạnh có một cầu thang dẫn lên tầng trên.
Văn Tích thu lại tầm mắt, Mạc Ninh Tử bảo nàng ngồi xuống ghế ở phòng khách chờ, đồ ăn sắp xong rồi. Văn Tích đem túi trái cây theo Mạc Ninh Tử tiến vào phòng bếp, giúp nàng đem chúng bỏ vào tủ lạnh, xong cũng không có rời đi mà đứng ở một bên xem Mạc Ninh Tử nấu cơm.
Mạc Ninh Tử hiểu ý, cho nên cũng tùy ý đối phương, thỉnh thoảng sẽ bảo Văn Tích rửa rau củ, Văn Tích cũng rất nghe lời làm theo, sau đó dọn chén đũa lên bàn ăn, đem những món Mạc Ninh Tử nấu xong cung đặt lên.
Hai món một canh được Mạc Ninh Tử nấu chỉnh chỉnh tề tề được mang ra. Mạc Ninh Tử lau khô ta ngồi vào bàn, nhận lấy chén cơm Văn Tích đưa đến, cả hai bắt đầu ăn cơm.
Đồ ăn Mạc Ninh Tử nấu rất ngon, vị đậm nhạt vừa phải, thịt bò xào vẫn còn mang vị ngọt của thịt, ăn vào mềm nhưng không dai. Canh xương gà nấu nấm đậm vị gà nhưng vẫn phảng phất mùi thơm của nấm, thêm sườn xào ngọt và một ít salad. Một bữa này Văn Tích cảm thấy ăn ngon vô cùng.
Ăn xong, mặc kệ Mạc Ninh Tử nói thế nào, Văn Tích vẫn nhanh chóng giành rửa chén, Mạc Ninh Tử hết cách, chỉ đành lau lại bàn, xong rồi gọt một ít trái cây Văn Tích mang đến. Ngón tay nàng ấy mảnh khảnh thon dài, cầm con dao nhẹ nhàng gọt từng mảnh vỏ táo, bàn tay uyển chuyển đem từng miếng táo tách ra đặt vào đĩa, lại rửa thêm ít dâu tây.
Lúc Mạc Ninh Tử đem đĩa trái cây ra ngoài phòng khách, rót thêm một ít nước lọc đổ vào hai cái ly, Văn Tích cũng vừa vặn rửa xong chén bát bước ra.
"Mau lại đây ăn trái cây." Mạc Ninh Tử ngồi xê dịch sang một bên chưa ra một khoảng trống, ý bảo Văn Tích ngồi xuống. Văn Tích cũng rất tự nhiên mà ngồi vào. Giữa hai người không còn sự ngượng ngùng như lần gặp đầu tiên nữa, mà thoải mái tự nhiên hơn hẳn.
Văn Tích một bên ngả lưng ra sau ghế, một bên cầm miếng táo ăn, "Chị ở một mình sao?"
"Đúng vậy." Mạc Ninh Tử đáp lại.
"Tại sao chị không ở chỗ Chủ tịch luôn."
"Ban đầu cậu cũng bảo chị đến ở, nhưng chị thấy ra ở ngoài vẫn tiện hơn, lại gần công ty." Mạc Ninh Tử cầm điều khiển chuyển kênh tivi, "Em muốn xem gì."
Văn Tích tùy tiện đáp gì cũng được. "Người nhà chị không ở đây sao?"
Lần này Mạc Ninh Tử không có trả lời ngay, mà từ tốn tìm một kênh đang chiếu một bộ phim mới phát sóng, sau đó mới ngừng lại. "Ừm, chị có một anh trai, hiện tại cũng không ở đây."
Văn Tích không biết 'không ở đây' của Mạc Ninh Tử nghĩa là đang ở nước ngoài, hay là ở thành phố khác. Nhưng hiển nhiên không nghe thấy nàng ấy nói về ba mẹ, Văn Tích đương nhiên là cái người tinh ý, cũng không hỏi thêm.
"Vậy lúc nào chị buồn chán, có thể gọi cho em, em sẽ cùng chị làm những thứ chị muốn."
Mạc Ninh Tử hỏi lại: "Thật vậy chăng?"
Văn Tích kiên định gật đầu không nghĩ ngợi: "Tất nhiên, em đảm bảo. Chỉ cần chị muốn, em sẽ đến."
Mạc Ninh Tử dâng lên một mạt ý cười, "Hứa rồi thì phải giữ lời."
"Tất nhiên là giữ lời." Như để minh chứng cho câu nói của mình, Văn Tích giơ lên ngón út, Mạc Ninh Tử cũng không ngại là người trưởng thành, thích thú mà dùng ngón tay của mình câu lấy ngón tay đang chìa ra của Văn Tích.
"Một lời đã định." Hai người đồng thanh nói, đồng thời cũng nhìn đối phương bật cười.
Hôm sau Văn Tích đi làm, miệng nàng hát la la, tinh thần sảng khoái mười phần. Tống Nhược Lạc ghé lại đây đùa trêu: "Có chuyện gì mà vui như vậy, em đây là yêu đương?"
Văn Tích liền không vui nữa, "Chị lúc nào cũng nghĩ em yêu đương, rõ ràng toàn thân em đều bốc lên hương vị của chó độc thân. Với cả em vui cũng phải thôi, công việc đã hoàn thành, lại sắp được nghỉ tết rồi, thật là vui vẻ biết bao nhiêu."
"Vậy năm nay em tính ăn tết ở đâu." Nàng hỏi như vậy bởi vì biết, hai năm nay Văn Tích không có trở về nhà đón tết như bao người, con bé chỉ lủi thủi một mình trong chung cư, một mình đón năm mới. Lúc đó, Tống Nhược Lạc có gọi cho Văn Tích bảo nàng sang nhà chơi, nhưng bản thân nàng cũng phải đưa con gái đi chúc tết, Văn Tích chỉ ở lại một lúc cũng trở về.
Văn Tích giả bộ nghĩ ngợi vài giây: "Chắc cũng giống như năm trước, dẫu sao em cũng không có người thân ở đây."
Tống Nhược Lạc biết Văn Tích với gia đình có xảy ra một số chuyện, nhưng không nghĩ là nghiêm trọng đến mức tết nguyên đán cũng không trở về nhà. Có đôi khi Tống Nhược Lạc muốn hỏi, lại sợ tiếp tục gây ra tổn thương không đáng có cho Văn Tích nên cũng thôi.
"Qua chỗ chị ở hết tết đi, dù sao chỉ có chị với Lâm Lâm hai người cũng buồn chán, em qua chơi với con bé luôn. Lâu rồi không gặp, Lâm Lâm cũng rất nhớ em."
"Em sẽ qua nhà chị chơi, còn ở lại thì chắc không được, em vẫn còn có việc." Văn Tích mỉm cười từ chối.
Tống Nhược Lạc không có vạch trần, ở một mình trong thành phố xa lạ, thì còn có thể làm việc gì. Nhưng dẫu sao thì Tống Nhược Lạc vẫn tôn trọng ý kiến của nàng ấy, chỉ cần Văn Tích thấy ổn thì tất cả đều ổn.
Năm này tập đoàn Anh Tài cũng không làm tất niên lớn như mọi năm, nhưng tiền thưởng thì lại nhiều hơn, giống như bù đắp lại vậy, quà tết cũng rất nhiều. Nhưng ai quan tâm chứ, tài khoản được cộng thêm nhiều chữ số là được.
Văn Tích nằm trên ghế sô pha hai tay cầm điện thoại nhìn số dư trên màn hình, tâm thoải mái vô cùng. Nhiêu đây dư dả cho nàng mua sắm thêm đồ đạc cùng đồ trang trí trong nhà. Nhưng bởi chỉ có một người một chỗ, cũng không cần quá phô trương tốn kém, nàng chỉ mua những thứ thật sự cần thiết. Tiền nhiều nhưng không thể tiêu xài quá phung phí, đề phòng có chuyện bất trắc xảy đến, một mình nàng vẫn có thể xoay sở.
Màn hình điện thoại lại chuyển, ngón tay Văn Tích trượt xuống một dãy số điện thoại. Đã rất lâu rồi nàng không có liên hệ với số này, cũng không biết nó còn được sử dụng hay không. Văn Tích lộ ra một mạt cười khổ, nàng rời khỏi phòng khách, mở cửa ra ngoài ban công.
Dạo này mặc dù thời tiết có ấm hơn, nhưng ban đêm gió thổi đến vẫn là mang theo chút hơi lạnh. Văn Tích ngồi xuống chiếc ghế gỗ nhỏ đặt ngoài ban công, bên cạnh có một một cái bàn vuông đang đặt vài cuốn sách mà Văn Tích đem ra hồi chiều.
Nàng ngửa đầu nhìn trời, nhẹ nhàng nhắm lại hai mắt thả lỏng tâm trí, cảm nhận từng trận gió lạnh thổi qua da thịt. Như vậy mới khiến cho nàng chân chính có cảm giác tự do.
Trời càng khuya, sương càng dày, cũng càng lạnh. Văn Tích không trụ thêm nữa, nàng đóng cửa đi vào phòng ngủ, nằm trên giường mềm mại, đắp lên mình chiếc chăn bông ấm áp, rất nhanh liền ngủ.
Buổi sáng Văn Tích bị tiếng chuông báo thức gọi dậy, mấy ngày trước dậy sớm chạy bộ cho nên tối hôm qua quên đem nó tắt đi. Văn Tích hít hít cái mũi, dậy thì dậy thôi. Nhưng hôm nay nàng lười, không muốn ra ngoài sớm.
Văn Tích rời giường, khoác thêm áo ngoài đi vào phòng bếp đun nước pha cà phê, rồi mới rửa mặt đánh răng. Bữa sáng nàng cũng làm đơn giản, bánh mì với trứng ốp la, thêm một ít ngũ cốc hoa quả với sữa chua. Sau khi ăn sáng, Văn Tích nhâm nhi tách cà phê vẫn mang chút khói ra ban công, lật mở cuốn sách hôm qua tiếp tục xem.
Ánh nắng dần leo cao, chiếu rọi vào khuôn mặt nàng nhưng Văn Tích không để ý. Ngón tay thanh mảnh lật từng trang sách, tiếng loạt soạt của sách nhẹ nhàng từ tốn đối lập hoàn toàn với khung cảnh sửa sang đón tết nhộn nhịp ngoài kia. Trông như hai thế giới riêng biệt.
Tiếng âm báo tin nhắn vang lên đánh vỡ sự tập trung của Văn Tích, kéo nàng trở về thực tại.
'Vẫn không trở về sao?'
Văn Tích nhìn màn hình vẫn còn đang sáng lên, tâm lại lần nữa không thoải mái.
Người gửi là em trai nàng, Văn Triết, cậu nhóc còn đang là sinh viên năm hai, cũng đi học xa nhà. Một năm Văn Tích chuyển khoản cho Văn Triết vài lần. Dù biết là thằng bé cũng không thiếu tiền sinh hoạt, nhưng dẫu sao cũng giảm được một phần gánh nặng cho ba mẹ.
Hôm qua cũng như vậy, nàng gửi cho Văn Triết một số tiền không nhỏ, vì năm nay nàng không về, nên cũng giống hai lần trước, gần tết sẽ để Văn Triết thay nàng mua sắm vật dụng. Cái chính là trong bóng tối giúp ba mẹ.
Dù lấy danh nghĩa Văn Triết, nhưng hiển nhiên ba nàng Văn Hàm hiểu rõ. Thậm chí năm đầu tiên Văn Hàm còn rất tức giận, bảo nàng vẫn còn để tâm đến cái gia đình này hay sao. Cũng may nhờ có Văn Triết và mẹ nàng nói đỡ cho nàng, Văn Hàm mới nguôi bớt phẫn nộ. Cho nên những lần sau này cũng không có nói thêm gì nữa, giả làm như cái gì cũng không biết.
Sau hơn mười phút chưa có hồi đáp, lại tiếp tục nhảy lên một cái tin nhắn.
[ Văn Triết ]: Chị?
[ Văn Tích ]: Chị còn không muốn phá hỏng bầu không khí đón năm mới của cả nhà.
[ Văn Triết ]: Thực ra có lẽ ba đã nguôi giận, còn có vẻ mong chờ chị về.
[ Văn Tích ]: 'Có lẽ' cũng không nói được gì.
[ Văn Triết ]: Vậy chị cũng không tính gọi về nhà luôn hay sao.
Văn Tích nhìn chằm chằm dòng chữ vừa mới được gửi đến. Gọi về nhà sao? Liệu ba nàng có thèm nghe điện thoại, hay là đã xóa luôn số của nàng rồi. Văn Tích âm thầm cười khổ, nàng siết chặt điện trong tay. Hơi thở vốn dĩ bình ổn lại không kiềm chế được dồn dập hơn. Trong con ngươi hàm chứa xúc cảm mãnh liệt.
[ Văn Tích ]: Đừng nói chuyện nhảm nữa, giúp ba mẹ dọn dẹ nhà cửa đi.
Văn Tích từ chối trả lời vấn đề 'gọi về nhà', nàng nói lảng sang chuyện khách. Văn Triết cũng không muốn làm phiền chị gái thêm, chỉ đơn giản nhắc nàng ăn uống giữ sức khỏe.
Khóe môn Văn Tích lúc này mới vươn lên một mạt cười, có em trai cũng thật tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.