Chương 22
Nguyễn Phương Linh
11/01/2020
Tôi có hẹn Quân về nhà
Quân về,bố mẹ không nói với anh một lời,cũng không buồn hỏi thăm dù trong lòng họ rất muốn.Anh có vẻ tiều tuỵ đi nhiều,gầy hơn,râu cũng đã mọc.
Tôi nhìn mà trong lòng không khỏi đau xót.Anh lên phòng.Tôi và anh nhìn nhau một hồi lâu
Tôi đưa cho anh tờ giấy li hôn tôi đã kí sẵn.
—Đây là sự cầu xin cuối cùng của em.Chúng ta li hôn đi
Quân nhẹ nhàng cầm lấy rồi đọc qua một lượt
—Cuộc đời này là anh nợ em.
Tôi cười rồi lắc đầu
—Cuộc đời này,anh không nợ em,em cũng không nợ anh.Chúng ta vốn dĩ đến được với nhau cũng là một phần do duyên số,đến nay duyên cạn tình tan thì chia li,Không cần phải cảm thấy có lỗi.Hơn nữa chúng ta cũng chưa từng có với nhau khoảng thời gian yêu nhau sâu đậm đến mức có thể chết vì nhau,nên em nghĩ,mình đi đến đây cũng là một kì tích rồi.
—Em thực sự là một người tốt
—Anh cũng vậy.
Nói xong tôi đã sắp sẵn vali để rời khỏi nhà,từ nay về sau tôi sẽ không còn quyền để bước chân vào căn nhà này nữa.
Tôi đi trong một cách im lặng,đi ra đến cửa,mẹ chồng có nói với tôi một câu làm bản thân tôi vô cùng xúc động
—Đây là nhà con.Sau này chỉ cần con muốn là có thể về,từ nay con bước chân vào đây với tư cách là con gái của mẹ,chứ không phải là con dâu
—Con cảm ơn
Tôi thấy bà buồn nhưng không khóc,chỉ thấy trong khoé mắt có chút nước long lanh,như vậy là tôi đã ấm lòng rồi.
Tôi về nhà mẹ đẻ,sự việc mẹ cũng nắm bắt khá kĩ.Lúc ấy mẹ chỉ ôm tôi vào lòng mà an ủi,không một lời trách móc.
—Con có thể sai nhưng mẹ thì không thể chối bỏ con được,vì con là con của mẹ
Chúng tôi không chấp nhận hoà giải nên việc li hôn diễn ra nhanh chóng.Tôi cũng nghe Quân kể là mẹ chồng cũng đã phần nào chấp nhận Hiệu.Hai người họ sẽ chuyển hẳn vào Nam sống,bẮt đầu cuộc sống mới.Tôi cũng thầm mừng cho họ,dù đến bây giờ trong lòng vẫn tổn thương không ít.
Từ hôm ấy đến nay cũng đã 2,3 tháng tôi chưa gặp Thiên.Quân có nói rằng Thiên đã chuyển nhà,đổi luôn cả số điện thoại nên anh ấy cũng không biết
Tôi muốn gặp Thiên để cảm ơn cũng muốn xin lỗi anh vài chuyện,nhưng xem ra anh không muốn gặp tôi rồi thì phải.
Sau bao quyết định,cùng với sự động viên của mẹ và anh trai bên Nhật,tôi quyết định đi du học.Thế cũng tốt,dù gì tôi cũng còn trẻ,giờ đã đến lúc sống cho cuộc đời của bản thân tôi rồi.
Việc xin visa nhanh hơn dự kiến do anh tôi đã bảo lãnh.Chỉ cần đặt vé máy bay là có thể bay thôi.Việc tôi đi nước ngoài,tôi không kể cho ai ngoài Hiệu.Không biết từ bao giờ tình địch một thời lại trở thành một người bạn tâm giao không thể tách rời đến như vậy.
Hiệu cũng kể cho tôi nghe về cuộc sống của Cậu ta và Quân,mọi thứ đang vẫn rất suôn sẻ.Tôi thầm mừng cho họ
Ngày mai là tôi sẽ bay sang một đất nước mới,hơn nữa chuyến bay này mẹ tôi cũng sẽ đi cùng.Anh trai tôi đã bảo lãnh cả hai mẹ con sang bên ấy,cũng chẳng biết bao giờ mới về lại Việt Nam
Tối hôm ấy,sau khi dùng bữa xong thì tôi có nhận được một cuộc điện thoại từ một số máy lạ.Do dự một lúc tôi cũng nhấc máy
—Alo
Đầu giây bên kia ngập ngừng không đáp lại,tôi lại nói thêm câu nữa
—Alo..Ai đấy ạ.
Tự nhiên trong đầu tôi hiện lên một cái tên và tôi nói lên thành lời
—Nam Thiên,có phải anh không?
Tôi còn nghe rõ tiếng thở của người bên đầu giây,tôi vui mừng nói
—Là anh,là anh,nhất định là anh rồi?
—Anh có thể gặp em không Lam?
—Được,anh muốn gặp ở đâu?em sẽ tới
—phố đi bộ.Chỗ ngày xưa anh,em và Quân vẫn hay đứng
—Được,em sẽ tới
—Anh đợi em
Tôi bắt taxi đi đến điểm hẹn.Vừa đến nơi,tôi đảo mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy anh.Có phải tôi đã đến quá sớm hay không?
Từ phía sau vang lên một giọng nói vô cùng quen thuộc.
—Quỳnh lam
Tôi quay lại
—Nam Thiên
Chúng tôi ngồi xuống một chiếc ghế đá,mắt cùng nhìn ra phía ngoài mặt hồ
Thiên mở lời trước
—Em định đi mà không nói với anh lời nào sao
Tôi dở giọng trách móc
—Là tại anh chuyển nhà,thay cả số điện thoại chứ bộ
Thiên cười
—Xem ra là lỗi của anh rồi
Lúc này tôi mới để ý anh hơn,mái tóc đã dài bao lâu chưa cắt,anh gầy đi nhiều,không còn da thịt như trước nữa.Tôi nhìn vậy cũng hơi động lòng.
—Mà dạo này anh thế nào?
—Anh khoẻ?
—Mà ai nói cho anh biết là em đi du học.
—Là Hiệu đấy
—Cậu bạn này lẻo mép thật
—Quỳnh Lam,anh xin lỗi
—Xin lỗi cái gì chứ?
—Xin lỗi đã không liên lạc với em suốt mấy tháng qua
—Không sao.
—Lần này em định đi trong bao lâu
—Em cũng chưa biết,có thể là 3 năm,5 năm,10 năm hoặc cả đời
—Lâu vậy cơ à.
—Ừm
—Vậy buồn nhở
—Buồn
—Lam này
—Em nghe
—Giờ em độc thân rồi đúng không?
—Không những độc thân mà còn là độc thân quyến rũ nữa.
—Vậy cho anh cơ hội để chờ em nhé
—Anh muốn chờ em bao nhiêu lâu
—Bao nhiêu lâu cũng được.Miễn là em gật đầu thôi
—5 năm
—Anh chò được
—10 năm
—Vẫn có thể chờ
—30 năm
—Chắc chắn vẫn chờ
—50 năm
—Lúc ấy thành ông già rồi,nếu còn minh mẫn thì anh nhất định sẽ chờ em.
—Cả đời thì sao?
—Cả đời này của em đều là của em.Anh đợi em cả đời xem ra anh còn lãi hơn cả em rồi.
—Vậy thì anh cứ chờ đến lúc đấy đi nhé.
—Em dám trêu anh..
Tôi và Thiên cùng cười dưới màn đêm tĩnh mịch không chút cô đơn,thay lại là cảm giác bình yên.Chúng tôi đều hi vọng về một tương lai tốt,chỉ là bây giờ vẫn chưa là thời điểm thích hợp để bắt đầu một mối quan hệ.
Chỉ cần có niềm tin thôi thì thời gian đâu có là gì cơ chứ.
Yêu một người đã có vợ..Phía sau cái tên là cả một câu chuyện trầm lắng của những con người thuộc giới tính thứ ba.Có thể nó không sâu sắc,cũng không lãng mạng nhưng nó lại mang một hoài niệm tuổi trẻ không phai
“Trong một đời của chúng ta,có được là hạnh phúc,mất đi là bất hạnh.Dù trong lòng em có mơ hồ đến như thế nào,thì tôi vẫn hiểu em như vậy,Quỳnh Lam”
Giọng nói Thiên thủ thỉ bên tai vang lên trầm mặc.....
The end
Quân về,bố mẹ không nói với anh một lời,cũng không buồn hỏi thăm dù trong lòng họ rất muốn.Anh có vẻ tiều tuỵ đi nhiều,gầy hơn,râu cũng đã mọc.
Tôi nhìn mà trong lòng không khỏi đau xót.Anh lên phòng.Tôi và anh nhìn nhau một hồi lâu
Tôi đưa cho anh tờ giấy li hôn tôi đã kí sẵn.
—Đây là sự cầu xin cuối cùng của em.Chúng ta li hôn đi
Quân nhẹ nhàng cầm lấy rồi đọc qua một lượt
—Cuộc đời này là anh nợ em.
Tôi cười rồi lắc đầu
—Cuộc đời này,anh không nợ em,em cũng không nợ anh.Chúng ta vốn dĩ đến được với nhau cũng là một phần do duyên số,đến nay duyên cạn tình tan thì chia li,Không cần phải cảm thấy có lỗi.Hơn nữa chúng ta cũng chưa từng có với nhau khoảng thời gian yêu nhau sâu đậm đến mức có thể chết vì nhau,nên em nghĩ,mình đi đến đây cũng là một kì tích rồi.
—Em thực sự là một người tốt
—Anh cũng vậy.
Nói xong tôi đã sắp sẵn vali để rời khỏi nhà,từ nay về sau tôi sẽ không còn quyền để bước chân vào căn nhà này nữa.
Tôi đi trong một cách im lặng,đi ra đến cửa,mẹ chồng có nói với tôi một câu làm bản thân tôi vô cùng xúc động
—Đây là nhà con.Sau này chỉ cần con muốn là có thể về,từ nay con bước chân vào đây với tư cách là con gái của mẹ,chứ không phải là con dâu
—Con cảm ơn
Tôi thấy bà buồn nhưng không khóc,chỉ thấy trong khoé mắt có chút nước long lanh,như vậy là tôi đã ấm lòng rồi.
Tôi về nhà mẹ đẻ,sự việc mẹ cũng nắm bắt khá kĩ.Lúc ấy mẹ chỉ ôm tôi vào lòng mà an ủi,không một lời trách móc.
—Con có thể sai nhưng mẹ thì không thể chối bỏ con được,vì con là con của mẹ
Chúng tôi không chấp nhận hoà giải nên việc li hôn diễn ra nhanh chóng.Tôi cũng nghe Quân kể là mẹ chồng cũng đã phần nào chấp nhận Hiệu.Hai người họ sẽ chuyển hẳn vào Nam sống,bẮt đầu cuộc sống mới.Tôi cũng thầm mừng cho họ,dù đến bây giờ trong lòng vẫn tổn thương không ít.
Từ hôm ấy đến nay cũng đã 2,3 tháng tôi chưa gặp Thiên.Quân có nói rằng Thiên đã chuyển nhà,đổi luôn cả số điện thoại nên anh ấy cũng không biết
Tôi muốn gặp Thiên để cảm ơn cũng muốn xin lỗi anh vài chuyện,nhưng xem ra anh không muốn gặp tôi rồi thì phải.
Sau bao quyết định,cùng với sự động viên của mẹ và anh trai bên Nhật,tôi quyết định đi du học.Thế cũng tốt,dù gì tôi cũng còn trẻ,giờ đã đến lúc sống cho cuộc đời của bản thân tôi rồi.
Việc xin visa nhanh hơn dự kiến do anh tôi đã bảo lãnh.Chỉ cần đặt vé máy bay là có thể bay thôi.Việc tôi đi nước ngoài,tôi không kể cho ai ngoài Hiệu.Không biết từ bao giờ tình địch một thời lại trở thành một người bạn tâm giao không thể tách rời đến như vậy.
Hiệu cũng kể cho tôi nghe về cuộc sống của Cậu ta và Quân,mọi thứ đang vẫn rất suôn sẻ.Tôi thầm mừng cho họ
Ngày mai là tôi sẽ bay sang một đất nước mới,hơn nữa chuyến bay này mẹ tôi cũng sẽ đi cùng.Anh trai tôi đã bảo lãnh cả hai mẹ con sang bên ấy,cũng chẳng biết bao giờ mới về lại Việt Nam
Tối hôm ấy,sau khi dùng bữa xong thì tôi có nhận được một cuộc điện thoại từ một số máy lạ.Do dự một lúc tôi cũng nhấc máy
—Alo
Đầu giây bên kia ngập ngừng không đáp lại,tôi lại nói thêm câu nữa
—Alo..Ai đấy ạ.
Tự nhiên trong đầu tôi hiện lên một cái tên và tôi nói lên thành lời
—Nam Thiên,có phải anh không?
Tôi còn nghe rõ tiếng thở của người bên đầu giây,tôi vui mừng nói
—Là anh,là anh,nhất định là anh rồi?
—Anh có thể gặp em không Lam?
—Được,anh muốn gặp ở đâu?em sẽ tới
—phố đi bộ.Chỗ ngày xưa anh,em và Quân vẫn hay đứng
—Được,em sẽ tới
—Anh đợi em
Tôi bắt taxi đi đến điểm hẹn.Vừa đến nơi,tôi đảo mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy anh.Có phải tôi đã đến quá sớm hay không?
Từ phía sau vang lên một giọng nói vô cùng quen thuộc.
—Quỳnh lam
Tôi quay lại
—Nam Thiên
Chúng tôi ngồi xuống một chiếc ghế đá,mắt cùng nhìn ra phía ngoài mặt hồ
Thiên mở lời trước
—Em định đi mà không nói với anh lời nào sao
Tôi dở giọng trách móc
—Là tại anh chuyển nhà,thay cả số điện thoại chứ bộ
Thiên cười
—Xem ra là lỗi của anh rồi
Lúc này tôi mới để ý anh hơn,mái tóc đã dài bao lâu chưa cắt,anh gầy đi nhiều,không còn da thịt như trước nữa.Tôi nhìn vậy cũng hơi động lòng.
—Mà dạo này anh thế nào?
—Anh khoẻ?
—Mà ai nói cho anh biết là em đi du học.
—Là Hiệu đấy
—Cậu bạn này lẻo mép thật
—Quỳnh Lam,anh xin lỗi
—Xin lỗi cái gì chứ?
—Xin lỗi đã không liên lạc với em suốt mấy tháng qua
—Không sao.
—Lần này em định đi trong bao lâu
—Em cũng chưa biết,có thể là 3 năm,5 năm,10 năm hoặc cả đời
—Lâu vậy cơ à.
—Ừm
—Vậy buồn nhở
—Buồn
—Lam này
—Em nghe
—Giờ em độc thân rồi đúng không?
—Không những độc thân mà còn là độc thân quyến rũ nữa.
—Vậy cho anh cơ hội để chờ em nhé
—Anh muốn chờ em bao nhiêu lâu
—Bao nhiêu lâu cũng được.Miễn là em gật đầu thôi
—5 năm
—Anh chò được
—10 năm
—Vẫn có thể chờ
—30 năm
—Chắc chắn vẫn chờ
—50 năm
—Lúc ấy thành ông già rồi,nếu còn minh mẫn thì anh nhất định sẽ chờ em.
—Cả đời thì sao?
—Cả đời này của em đều là của em.Anh đợi em cả đời xem ra anh còn lãi hơn cả em rồi.
—Vậy thì anh cứ chờ đến lúc đấy đi nhé.
—Em dám trêu anh..
Tôi và Thiên cùng cười dưới màn đêm tĩnh mịch không chút cô đơn,thay lại là cảm giác bình yên.Chúng tôi đều hi vọng về một tương lai tốt,chỉ là bây giờ vẫn chưa là thời điểm thích hợp để bắt đầu một mối quan hệ.
Chỉ cần có niềm tin thôi thì thời gian đâu có là gì cơ chứ.
Yêu một người đã có vợ..Phía sau cái tên là cả một câu chuyện trầm lắng của những con người thuộc giới tính thứ ba.Có thể nó không sâu sắc,cũng không lãng mạng nhưng nó lại mang một hoài niệm tuổi trẻ không phai
“Trong một đời của chúng ta,có được là hạnh phúc,mất đi là bất hạnh.Dù trong lòng em có mơ hồ đến như thế nào,thì tôi vẫn hiểu em như vậy,Quỳnh Lam”
Giọng nói Thiên thủ thỉ bên tai vang lên trầm mặc.....
The end
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.