Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1224

Lạc Xoong

27/12/2021



Chương 1224:

 

Dù cho mọi người bắt đầu hô hào bảo Phong Lăng mau ngồi lên đùi Lệ lão đại hầu rượu thì Nam Hành vẫn ngồi yên tại chỗ như thể chuyện đó chẳng liên quan gì tới mình. Chỉ khi ánh mắt của Phong Lăng nhìn về phía anh thì dù không nói lời nào, nhưng anh vẫn dựa hẳn lưng vào phần tựa của ghế sofa, mở rộng hai chân. Tuy im lặng không hề lên tiếng nhưng cũng thể hiện rõ rằng anh đang đợi cô tự đến.

 

Phong Lăng im lặng đưa mắt nhìn mấy ly rượu sạch chưa bị dùng đến và chai rượu trên bàn, trầm ngâm suy nghĩ.

 

Tam Bàn thấy Phong Lăng cứ chần chừ mãi thì sốt ruột, không nhịn được nói: “Bình thường lúc nào tên Phong Lăng này cũng trầm mặc, chỉ lúc ở trên sân tập mới ra dáng đàn ông, lợi hại hơn bất cứ ai. Hôm nay đổi sang trang phục nữ xong thì m* nó nghĩ mình là con gái chắc? Cậu nhanh lên đi, đều là đàn ông cả, có cái gì mà ngại! Lão đại là người nghiêm túc như vậy, khó khăn lắm mới chơi đùa thoải mái như ngày hôm nay! Không thấy lão đại không từ chối à? M* nó, trong mấy trăm anh em chúng ta chỉ có cậu có cơ hội ngồi lên đùi lão đại thôi đó!”

 

“Nếu như cậu ước thế thì bây giờ cũng có thể thay quần áo ngồi thử xem!” Hàn Kình cười, nói.

 

Tam Bàn: “… M* nó chứ tôi mặc không vừa!”

 

“Không phải còn một bộ size XXXL à? Cố nhét là có thể mặc vừa thôi.”

 

“Đậu xanh, nhưng không phải tôi thua, hiện giờ người bị phạt hầu rượu là Phong Lăng cơ mà!”

 

Tiểu Hứa cười: “Cậu đừng có rũ sạch quan hệ. Phải nói là, nếu cậu có thua, hiện giờ để cậu mặc đồ nữ tới hầu rượu cho lão đại, thì chắc lão đại thà thay cậu uống phạt một trăm ly cũng không muốn để cậu ngồi lên đùi anh ấy đâu!”



 

“Đúng đó, Tam Bàn, con m* nó chứ, cậu mà ngồi xuống thì chân lão đại chắc bị đè liệt mất!”

 

Tam Bàn: “…”

 

Cả đám người lại bắt đầu rú lên cười.

 

Phong Lăng ở bên này đã cầm rượu trên bàn trà lên rót vào ly, sau đó đưa mắt nhìn Nam Hành vẫn ngồi yên không hề thay đổi sắc mặt. Có điều đôi mắt đen sâu thẳm của anh trước sau vẫn luôn nhìn cô chằm chằm. Cô nhìn bắp đùi rắn chắc gồ lên dưới chiếc quần màu đen của anh nhưng không ngồi xuống mà chỉ nâng rượu tới trước mặt anh, cung kính nói: “Lão đại.”

 

Nam Hành hơi nhướng mày, vẻ mặt lạnh lùng, anh không nhận rượu, cũng không nhúc nhích, chỉ cười như không cười, không nóng không lạnh nhìn cô.

 

“Xì…” Các anh em trong phòng nhao nhao lên tiếng: “Phong Lăng, cậu đang mời trà bậc trưởng bối nào đấy à? Vừa rồi lúc mấy anh bị phạt hầu rượu đã làm như thế nào? Kể cả cậu không hiểu rõ quy tắc trò chơi, nhưng nhìn mà học theo thì vẫn làm được chứ? Vừa rồi hai người đội một ngồi lên đùi huấn luyện viên tiếp rượu cậu cũng cười theo đó, đừng có nói là cậu không biết phải làm thế nào!”

 

Mọi người hò hét không ngừng. Từ đầu đến cuối Nam Hành không hề lên tiếng. Phong Lăng quét mắt một vòng quanh đám người, âm thầm nhớ kỹ mấy tên to miệng nhất trong đám hôm nay. Lần sau gặp bọn họ ở sân tập, cô tuyệt đối sẽ không khách sáo, phải đá cho bọn họ sưng vù lên đến cha mẹ ruột cũng không nhận ra mới được.

 

Nam Hành đương nhiên đã nhìn ra vẻ mặt yên lặng nhưng rõ ràng đang ghi nợ trong lòng của Phong Lăng. Anh thản nhiên quét mắt nhìn đám người vẫn còn đang ồn ào kia, cuối cùng tầm mắt lại hướng về phía “thiếu niên” đang bưng ly rượu trước mắt mình.

 

Phong Lăng thấy thật sự không thể thoát nổi nên không thể không hùa theo ý của đám đông: “Được, tôi ngồi.”



 

Dứt lời, Phong Lăng lập tức ngồi lên đùi Nam Hành, đồng thời nhếch miệng, sau đó tháo bỏ bộ mặt tươi cười, bưng ly rượu vàng óng ánh kia tới bên miệng anh.

 

Cô chớp mắt nhìn người đàn ông đang nhướng mày cúi đầu nhìn mình với khoảng cách càng lúc càng gần, lớn tiếng nói: “Lão đại, anh uống đi!”

 

Mọi người trong phòng cười vang, nhảy nhót tưng bừng.

 

Nam Hành khẽ nhếch môi, trông anh hơi lạnh lùng, mà cũng hơi thiếu đứng đắn. Bàn tay đang thoải mái khoác lên lưng ghế sofa lúc này lại buông xuống, vô cùng tự nhiên đặt lên eo cô. Ngón tay mới chạm tới eo thì ánh mắt anh lại càng dính chặt vào khuôn mặt cô hơn.

 

Bình thường lúc cậu nhóc này mặc đồng phục chiến đấu thì nhìn còn có chút cơ bắp, trông hơi cường tráng. Nhưng bây giờ, anh sờ vào eo cậu ta lại thấy nhỏ nhắn, mềm mại, không hề thô dày như lúc bình thường nhìn. Tay của Nam Hành mơn trớn như có như không bên eo cô, giống như đang trêu chọc, mà cũng giống như đang cố ý đùa bỡn. Phong Lăng vốn nghĩ hầu rượu xong có thể rời đi ngay, kết quả bàn tay nóng rực đầy nam tính kia lại làm lông tóc cô dựng hết cả lên.

 

“Cách chơi vừa nãy là như thế này à? Phải nói như thế nào?” Lòng bàn tay của người đàn ông cứ mơn trớn bên eo cô, ngón tay dịu dàng như có như không vuốt nhẹ, đồng thời giọng nói khàn khàn của anh gần như dính sát bên tai cô, hơi thở mát lạnh khiến tai cô thấy ngưa ngứa.

 

Phong Lăng siết chặt ly rượu trong tay, tiếp tục nhếch miệng lên cười: “Lệ đại gia à, anh uống rượu nhé!” Lúc này cô cố tình giả giọng, nghe vừa giả vừa thỏ thẻ.

 

Bốn phía lại bùng lên một trận cười vì được thấy trò vui, hiển nhiên bọn họ không hề thỏa mãn đối với khung cảnh này, tiếng huýt sáo và tiếng hô hào khen hay liên tiếp nổi lên.

 

“Sao eo lại nhỏ nhắn như thế này? Bình thường vẫn thế à?” Nam Hành không hề để ý tới mọi người. Khi anh mơn trớn eo của Phong Lăng thì không hiểu sao giống như bị nghiện. Anh cảm thấy nếu hai tay mình cứ thế khép lại thì dường như có thể ôm trọn vòng eo của Phong Lăng. Cái gọi là vòng eo nhỏ nhắn không đủ một vòng tay chắc chính là như thế này nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Một Người Nợ Một Đời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook