Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 634

Lạc Xoong

14/12/2021



Chương 634:

 

Hạ Mộc Ngôn tự an ủi mình, sau đó một mình vào bếp rửa tay, rửa rau, rửa rửa cắt cắt chuẩn bị nấu ăn.

 

Không được Lục Cẩn Phàm nấu cơm cho ăn thì cô cũng không đến mức đói chết. Tuy tay nghề của cô kém xa anh, nhưng dầu gì cũng ăn được. Lúc trước ở Campuchia, anh em trong căn cứ XI ai cũng ăn ngon lành đấy thôi.

 

Chẳng bao lâu sau, Hạ Mộc Ngôn đã nấu xong hai bát mì. Dù sao cũng không còn sớm nữa, giờ có muốn làm thêm thức ăn này kia thì quá lãng phí thời gian. Chỉ có nấu mì là nhanh nhất.

 

Nấu xong, cô cắt hành lá rau thơm trứng gà trang trí lên một bát mì theo hình trái tim, sau đó bê bát mì tình yêu này vào phòng sách, khẽ gõ hai tiếng rồi bước vào.

 

Lục Cẩn Phàm đang đọc tài liệu của công ty. Hạ Mộc Ngôn không quấy rầy anh, cô bước đến gần đặt bát mì cách anh khoảng hơn hai mươi centimetre. Sau đó cô liếc sang nhìn anh đang bận rộn chăm chú với công việc, yên tĩnh lãnh đạm, khẽ nói: “Em nấu mì, anh ăn một chút đi.”

 

Anh không trả lời, nhưng cô biết anh có nghe thấy.

 

Cô không nhắc lại nữa, quay người đi ra ngoài, khẽ khàng đóng cửa phòng sách lại.

 

Không có ai ăn cùng, thì cùng lắm là ăn cơm một mình.

 

Hạ Mộc Ngôn nhanh chóng ăn sạch sẽ bát mì của mình, sau đó tự đi dọn bếp, dọn tủ lạnh, còn cắt ít hoa quả, để một nửa vào một cái đĩa riêng, định chờ đến bao giờ Lục Cẩn Phàm đi ra thì đưa cho anh ăn. Dù sao bây giờ cô đi vào quấy rầy anh cũng không tiện.

 



Sau khi tắm gội, Hạ Mộc Ngôn tìm một quyển sách để đọc. Anh vẫn chưa ra khỏi phòng sách, nên cô lặng lẽ ngồi trên sofa phòng khách đọc sách.

 

Cuộc sống với những ngày tháng yên bình như vậy đã từng tồn tại cách đây không lâu, ở Quốc tế Oran, ở Ngự Viên, ở thành phố T.

 

Một đời, hai người, ba bữa, bốn mùa.

 

Thật ra cuộc sống giản dị bình thường mới là cuộc sống hạnh phúc nhất.

 

Trời dần về khuya, mưa bên ngoài cũng đã tạnh. Mưa xuân vốn dĩ ngắn ngủi, nhưng trận mưa tối nay dường như hiểu lòng Hạ Mộc Ngôn, đến lúc cần thiết thì vẫn mưa, lúc đêm khuya thanh vắng thì tĩnh lặng, không còn tiếng tí tách phiền nhiễu nữa.

 

Bây giờ đã hơn mười hai giờ đêm, đèn trong phòng khách đã tắt, chỉ còn một chiếc đèn sàn bên cạnh sofa. Ánh đèn rọi từ đầu xuống người cô, Hạ Mộc Ngôn đưa tay lật từng trang sách, rồi nhìn về phía cửa phòng sách.

 

Lúc cô đưa mì vào là hơn tám giờ, bây giờ cô vào lấy bát ra cũng được xem là hợp lý, không phải là quấy rầy, đúng không?

 

Cô đặt sách xuống đứng dậy khỏi sofa, bước đến cửa phòng sách ghé tai vào lắng nghe.

 

Không biết bây giờ Lục Cẩn Phàm đã hết việc để nghỉ ngơi chưa, hay vẫn bận bịu như trước.

 

Trong phòng sách của Quốc tế Oran không giường, chỉ có một chiếc ghế dài. Không phải vì cô ở lại đây nên anh định cứ như vậy mà ngủ trong phòng sách đấy chứ?

 

Quốc tế Oran cũng không phải chỉ có một phòng ngủ, anh không cần phải tự mình chịu thiệt như vậy.

 



Hạ Mộc Ngôn khẽ đẩy cửa ra, nhìn thấy đèn trong phòng sách vẫn sáng, lại thấy anh vẫn ngồi trước máy tính đọc tài liệu của công ty, cửa phòng sách bị cô đẩy vào tạo ra tiếng động mà anh cũng không thèm để ý tới.

 

“Sao anh còn chưa ngủ?” Hạ Mộc Ngôn khẽ hỏi.

 

Biết anh không để ý đến mình, Hạ Mộc Ngôn cũng không tự làm mình bẽ mặt mà trông chờ anh trả lời. Cô nhìn sang bên cạnh tay anh, phát hiện ra anh không hề đụng đến bát mì cô đưa vào mấy tiếng trước.

 

Đến cả gia vị trang trí hình trái tim cũng không hề suy chuyển.

 

Hơn nữa mì cũng đã nguội ngắt, dính vào nhau. Thật sự là mấy tiếng vừa rồi anh còn không thèm đụng đũa vào.

 

Hạ Mộc Ngôn nghi ngờ, sau khi cô đưa tô mì vào, anh chẳng thèm nhìn lấy một cái, nói gì đến chuyện đụng đến hay ăn mì.

 

Có nghĩa kể cả có đói bụng thì anh cũng không thèm ăn món cô làm sao?

 

Khoảng cách mười năm giữa cô và anh khó có thể vượt qua đến như vậy ư?

 

Hạ Mộc Ngôn không lên tiếng, chỉ nhìn bóng lưng anh rồi chợt bước đến, bê bát mì nguội ngắt lên, không nói câu nào xoay người bước đi. Thế nhưng lúc đi ra khỏi phòng sách cô chẳng thèm khống chế lực mở cửa, cửa phòng sách nặng nề đóng sập lại một tiếng thật lớn.

 

Trong phòng, tay anh đang đặt lên chuột máy tính khựng lại trong chớp mắt, rồi không chút vết tích tiếp tục yên lặng làm việc.

 

Nhưng hơn mười phút sau, anh đứng dậy rời phòng sách, vì anh nghe thấy tiếng ai đó đang ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Một Người Nợ Một Đời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook