Chương 12
LeeHannie
12/03/2018
-Đừng tưởng tôi không dám đánh cô.
-Tôi không tin anh dám đánh tôi ở đây. Phó tổng cứ thử xem….chiếc camera kia sẽ quay lại tất cả, phó tổng đánh phụ nữ. Tin hot như vậy các tờ báo sẽ rất thích đấy
-Cô uy hiếp tôi. Cô nghĩ các tờ báo đó dám đối đầu với tôi ư?
-Anh bịt miệng nhà báo được nhưng lời ra tiếng xấu anh nghĩ với danh tiếng của ba mẹ anh và cả Vương thị này có ảnh hưởng không? Không phải lúc nào có quyền thì cũng có tất cả đâu
-Cô đừng có phách lối. Tôi không sợ mang tiếng. 1 chút ảnh hưởng cô nghĩ mình quan trọng hơn hay con trai họ quan trọng hơn? Loại người giả tạo như cô chỉ biết dựa dẫm vào người khác thì vinh quang quá.
Lãnh nhìn Phương Anh. So với lúc còn bé, con nhóc này lỳ lợm hơn nhiều
-Có sao đâu. Chị Liên đó có anh dựa vào nên coi trời bằng vung . Tôi có mẹ anh, tin tôi tuyệt đối có ngu mới không dựa
Lãnh cau mày. Mẹ luôn bảo vệ cô ta từ nhỏ đã bao bọc dù biết anh không phải người sai cũng luôn thiên vị. Anh rất muốn biết tại sao…mọi người luôn đứng về phía nó
-Cô…
-Nếu phó tổng không còn gì để nói với tôi, mà có còn thì tôi cũng không còn nghĩa vụ giải thích nữa. Nên tôi xin phép về. Chào phó tổng
-Đứng lại.
Lãnh cau mày. Thái độ của cô ta thật kiêu ngạo
-Đừng ra lệnh cho tôi. Đây không phải là công ty. Anh cũng không phải anh trai tôi tại sao tôi phải nghe lời anh nhỉ?
-Võ Phương Anh…à không. Lucy, đừng quá đà. Liên không phải là đối tượng mà cô nên trêu chọc. Nếu tôi còn thấy 1 lần nữa tôi sẽ hủy hoại cô
Lãnh gằn giọng. Hắn không nói chơi đâu, nhất là với con bé Lucy này.
Lý do hắn nhân nhượng cho đến tận bây giờ là vì giao tình giữa mẹ và ba con bé. Nếu không thì nó đã bị xử đẹp rồi
-Nếu tôi nói không thì sao? Tôi là người không thích nghe lệnh người khác.
-Cho cô cơ hội mà không biết nắm giữ. Lucy cứ chờ đấy.
Lãnh lên xe đi mất
Khi không còn nghe thấy tiếng động cơ nữa tôi mới chắc hắn đã đi rồi.
Cả người ướt đầm mồ hôi, toàn thân run rẩy
Lucy…lâu rồi không có ai gọi tôi tên đó. Cũng lâu rồi…tôi không dám dùng nó
Bởi vì cứ nhắc tới là tôi sợ. Nỗi sợ vô hình cuốn lấy tôi như ác mộng
Khoảng thời gian trước tôi đã gặp chuyện gì chính tôi cũng không hay. Tôi chỉ biết khoảng kí ức của năm tôi 10 tuổi đã không cánh mà bay
Lucy…gắn liền với quá khứ tồi tệ vậy thì cứ quên nó đi gửi nó vào quên lãng
############$##############
Liên châm điếu thuốc hút cho thỏa tâm trạng. Người đàn ông trên giường chỉnh lại áo quần
Chiếc ga giường nhăn nhúm chứng tỏ cho cuộc hoan lạc mãnh liệt vừa qua
-Suy nghĩ làm gì. Con nhóc vắt mũi chưa sạch đó cứ để đấy để dượng xử lý nó
-Dượng định làm gì nó ?
-Tò mò cơ. Ngày xưa lúc dượng xử lý bọn con gái bên cạnh thằng Lãnh sao cưng không có hứng thú?
-con này khác. Nó là chị gái thằng nhóc con đụng phải. Dượng phải xử đẹp thôi. Để lâu con sợ nó làm ảnh hưởng đến tương lai của chúng ta
-Con không phải sợ. Đ*t đứa nào có thể phá vỡ kế hoạch hoàn hảo của chúng ta
Liên rên 1 tiếng thật khiêu gợi khi ông bố hờ bóp đôi gò bồng đào đến méo mó
-Được. Con yên tâm
…..
———————————————-
Tôi thu mình trong căn phòng nhỏ của bản thân
Ngôi nhà này…trống trải quá
Chiếc MP3 trên mặt bàn của cậu nhóc lưu chứa gần 300 bài hát
Suốt ngày đập cửa đòi lại, nghĩ đến thôi lại buồn cười
Ở nhà 1 mình cũng sợ lắm
Máy tính mở suốt cả đêm. Tôi đời tra dữ liệu về Liên , các cụ có câu “biết người biết ta trăm trận trăm thắng ”
Hiểu rõ cô ta dễ bề ứng phó
Thật sự là rất nhiều bất ngờ đấy.
Trên hình mô phỏng phòng của Lucy nhé. Chap sau có biến…
M.n đoán xem
-Tôi không tin anh dám đánh tôi ở đây. Phó tổng cứ thử xem….chiếc camera kia sẽ quay lại tất cả, phó tổng đánh phụ nữ. Tin hot như vậy các tờ báo sẽ rất thích đấy
-Cô uy hiếp tôi. Cô nghĩ các tờ báo đó dám đối đầu với tôi ư?
-Anh bịt miệng nhà báo được nhưng lời ra tiếng xấu anh nghĩ với danh tiếng của ba mẹ anh và cả Vương thị này có ảnh hưởng không? Không phải lúc nào có quyền thì cũng có tất cả đâu
-Cô đừng có phách lối. Tôi không sợ mang tiếng. 1 chút ảnh hưởng cô nghĩ mình quan trọng hơn hay con trai họ quan trọng hơn? Loại người giả tạo như cô chỉ biết dựa dẫm vào người khác thì vinh quang quá.
Lãnh nhìn Phương Anh. So với lúc còn bé, con nhóc này lỳ lợm hơn nhiều
-Có sao đâu. Chị Liên đó có anh dựa vào nên coi trời bằng vung . Tôi có mẹ anh, tin tôi tuyệt đối có ngu mới không dựa
Lãnh cau mày. Mẹ luôn bảo vệ cô ta từ nhỏ đã bao bọc dù biết anh không phải người sai cũng luôn thiên vị. Anh rất muốn biết tại sao…mọi người luôn đứng về phía nó
-Cô…
-Nếu phó tổng không còn gì để nói với tôi, mà có còn thì tôi cũng không còn nghĩa vụ giải thích nữa. Nên tôi xin phép về. Chào phó tổng
-Đứng lại.
Lãnh cau mày. Thái độ của cô ta thật kiêu ngạo
-Đừng ra lệnh cho tôi. Đây không phải là công ty. Anh cũng không phải anh trai tôi tại sao tôi phải nghe lời anh nhỉ?
-Võ Phương Anh…à không. Lucy, đừng quá đà. Liên không phải là đối tượng mà cô nên trêu chọc. Nếu tôi còn thấy 1 lần nữa tôi sẽ hủy hoại cô
Lãnh gằn giọng. Hắn không nói chơi đâu, nhất là với con bé Lucy này.
Lý do hắn nhân nhượng cho đến tận bây giờ là vì giao tình giữa mẹ và ba con bé. Nếu không thì nó đã bị xử đẹp rồi
-Nếu tôi nói không thì sao? Tôi là người không thích nghe lệnh người khác.
-Cho cô cơ hội mà không biết nắm giữ. Lucy cứ chờ đấy.
Lãnh lên xe đi mất
Khi không còn nghe thấy tiếng động cơ nữa tôi mới chắc hắn đã đi rồi.
Cả người ướt đầm mồ hôi, toàn thân run rẩy
Lucy…lâu rồi không có ai gọi tôi tên đó. Cũng lâu rồi…tôi không dám dùng nó
Bởi vì cứ nhắc tới là tôi sợ. Nỗi sợ vô hình cuốn lấy tôi như ác mộng
Khoảng thời gian trước tôi đã gặp chuyện gì chính tôi cũng không hay. Tôi chỉ biết khoảng kí ức của năm tôi 10 tuổi đã không cánh mà bay
Lucy…gắn liền với quá khứ tồi tệ vậy thì cứ quên nó đi gửi nó vào quên lãng
############$##############
Liên châm điếu thuốc hút cho thỏa tâm trạng. Người đàn ông trên giường chỉnh lại áo quần
Chiếc ga giường nhăn nhúm chứng tỏ cho cuộc hoan lạc mãnh liệt vừa qua
-Suy nghĩ làm gì. Con nhóc vắt mũi chưa sạch đó cứ để đấy để dượng xử lý nó
-Dượng định làm gì nó ?
-Tò mò cơ. Ngày xưa lúc dượng xử lý bọn con gái bên cạnh thằng Lãnh sao cưng không có hứng thú?
-con này khác. Nó là chị gái thằng nhóc con đụng phải. Dượng phải xử đẹp thôi. Để lâu con sợ nó làm ảnh hưởng đến tương lai của chúng ta
-Con không phải sợ. Đ*t đứa nào có thể phá vỡ kế hoạch hoàn hảo của chúng ta
Liên rên 1 tiếng thật khiêu gợi khi ông bố hờ bóp đôi gò bồng đào đến méo mó
-Được. Con yên tâm
…..
———————————————-
Tôi thu mình trong căn phòng nhỏ của bản thân
Ngôi nhà này…trống trải quá
Chiếc MP3 trên mặt bàn của cậu nhóc lưu chứa gần 300 bài hát
Suốt ngày đập cửa đòi lại, nghĩ đến thôi lại buồn cười
Ở nhà 1 mình cũng sợ lắm
Máy tính mở suốt cả đêm. Tôi đời tra dữ liệu về Liên , các cụ có câu “biết người biết ta trăm trận trăm thắng ”
Hiểu rõ cô ta dễ bề ứng phó
Thật sự là rất nhiều bất ngờ đấy.
Trên hình mô phỏng phòng của Lucy nhé. Chap sau có biến…
M.n đoán xem
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.