Chương 17
LeeHannie
13/03/2018
#17
Tôi giật mình nhìn cái người đứng dựa bên cửa. Hắn…hắn vào đây từ lúc nào???
Không….không nghe thấy tiếng bước chân???
Với 1 người nhạy cảm với âm thanh như tôi sao lại không phát hiện ra??? Hắn …hắn là người hay ma quỷ vậy?
-Sao thế ? Không thốt lên lời à? Cũng giỏi gớm hack được mật khẩu của tôi cơ à.
-Anh….
-Sao?
-Những thứ này????
Tôi hoảng loạn… Hắn biết mọi thứ nhưng vẫn dung túng cô ta, không ngại dùng chung người yêu với bao nhiêu kẻ
-Cô đang xâm phạm quyền riêng tư của tôi đấy cô người mẫu đại diện ạ.
Lãnh nhếch mép
-Anh….anh biết tất cả nhưng lại bao che cô ta… Tôi không ngờ anh còn có sở thích dùng chung đồ với người khác. Haha….
Lãnh nhếch môi tiện thể bật điện trong phòng lên
-Tôi đây thế nào không cần cô phải quan tâm.
Lãnh túm lấy cổ áo tôi rồi quăng xuống sàn
Phải tôi không được xen vào chuyện của hắn.
-Cút ra khỏi đây. Đồ của tôi cô đừng hòng động đến
-….
-Che mắt mọi người được chứ không qua được mắt tôi đâu. Cút đi.
Hắn gằn giọng. Tôi cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết
Chân tay luống cuống chạy khỏi nơi quỷ quái ấy.
Lãnh cười lạnh, bước đến máy tính vừa được mã hóa xong…thật không ngờ, con nhỏ đó cũng có bản lĩnh đấy, có mấy phút mà đã mã hóa khóa máy tính của hắn….
Nhìn ảnh nền của máy tính Lãnh khóe môi in sâu hơn nụ cười. Chẳng ai hiểu được lòng hắn cả
-mày làm gì mà chạy như ma đuổi thế?
Hải vừa ăn miếng hoa quả vừa hỏi
-Hơn cả gặp ma. Em muốn về.
-Sớm mà về làm gì ?
Hải tỉnh bơ. Nhìn con em mặt mũi tái mét mà buồn cười
-Em mệt
Tôi đáp qua loa. Thực sự tim gan phèo phổi nó đang chạy loạn trong tôi luôn mẹ nó rồi đây.
-Tao chưa ăn no
Hải thở dài thườn thượt
-Đưa em về em sẽ nấu cơm cho anh.
Hai mắt Hải sáng quắc. Nhìn con em họ của mình mà cười như thằng điên
-Được. Mày nhớ cái mồm mày vừa nói gì đấy. Tao muốn ăn sườn chua ngọt, canh cá rau cải, thịt kho tàu, trứng cuộn thịt băm, gà rán cay, rau muống xào thịt bò…
Lão liệt kê đủ các thể loại.
Miệng tôi co rút vài cái. Con mẹ nó chứ… Lão là lợn à?
-Chỉ cần anh đưa em về. Liền nấu cho anh
Tôi gật đầu. Nấu thì nấu
-Về à? Vừa hay tao muốn sang mày lấy chút tài liệu
Lãnh thư thả nhấp ngụm rượu vang , đưa đôi mắt cười nhạo về phía nàng tây đang kinh ngạc nhìn anh ta
-Tài liệu à? Ừ qua đi. Vừa hay con em tao noa đòi về
Hải nhếch môi
Em gái à anh xin lỗi. Nhìn cái là anh mày biết mày sợ cái gì rồi. Nhưng mà mày càng sợ anh mày càng có hứng thú đưa mày tới hang hùm
Hai bàn tay bấu chặt vào nhau
Trời lạnh như băng mà tôi vẫn đổ mồ hôi hột
Nguyên tắc của Hải. Không phải người lão yêu không được ngồi ghế trước cùng lão. Điềm nhiên tôi phải ngồi chung với cái tên mặt đen không biết trắng đen kia
-Này. Con kia. Muộn rồi anh thương mày…. Chỉ cần nấu cho anh 4 món thôi. Canh cải thịt băm, sườn chua ngọt, gà rán cay với thịt bò xào rau muống thôi.
-Ừm
Tôi khẽ đáp
-Hóa ra người mẫu đại diện của chúng ta biết nấu ăn à? Ngạc nhiên thật đấy
Lãnh hơi cười
-Đừng khinh em gái tao. Em gái tao nấu ăn ngon hết sẩy luôn.
-….
Hải hết mực ca tụng.
Ngày trước hay ăn ngoài chứ từ khi Nhím tới ở cùng lão lười ra nhà hàng luôn. Căn bản tài nấu ăn của con em họ này lão mê mẩn luôn
Toàn vị rất riêng. Ăn là nhớ mãi
Nghiện luôn ấy chứ
-Thật đa tài quá… Phải không cô Võ?
Tôi giật mình nhìn cái người đứng dựa bên cửa. Hắn…hắn vào đây từ lúc nào???
Không….không nghe thấy tiếng bước chân???
Với 1 người nhạy cảm với âm thanh như tôi sao lại không phát hiện ra??? Hắn …hắn là người hay ma quỷ vậy?
-Sao thế ? Không thốt lên lời à? Cũng giỏi gớm hack được mật khẩu của tôi cơ à.
-Anh….
-Sao?
-Những thứ này????
Tôi hoảng loạn… Hắn biết mọi thứ nhưng vẫn dung túng cô ta, không ngại dùng chung người yêu với bao nhiêu kẻ
-Cô đang xâm phạm quyền riêng tư của tôi đấy cô người mẫu đại diện ạ.
Lãnh nhếch mép
-Anh….anh biết tất cả nhưng lại bao che cô ta… Tôi không ngờ anh còn có sở thích dùng chung đồ với người khác. Haha….
Lãnh nhếch môi tiện thể bật điện trong phòng lên
-Tôi đây thế nào không cần cô phải quan tâm.
Lãnh túm lấy cổ áo tôi rồi quăng xuống sàn
Phải tôi không được xen vào chuyện của hắn.
-Cút ra khỏi đây. Đồ của tôi cô đừng hòng động đến
-….
-Che mắt mọi người được chứ không qua được mắt tôi đâu. Cút đi.
Hắn gằn giọng. Tôi cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết
Chân tay luống cuống chạy khỏi nơi quỷ quái ấy.
Lãnh cười lạnh, bước đến máy tính vừa được mã hóa xong…thật không ngờ, con nhỏ đó cũng có bản lĩnh đấy, có mấy phút mà đã mã hóa khóa máy tính của hắn….
Nhìn ảnh nền của máy tính Lãnh khóe môi in sâu hơn nụ cười. Chẳng ai hiểu được lòng hắn cả
-mày làm gì mà chạy như ma đuổi thế?
Hải vừa ăn miếng hoa quả vừa hỏi
-Hơn cả gặp ma. Em muốn về.
-Sớm mà về làm gì ?
Hải tỉnh bơ. Nhìn con em mặt mũi tái mét mà buồn cười
-Em mệt
Tôi đáp qua loa. Thực sự tim gan phèo phổi nó đang chạy loạn trong tôi luôn mẹ nó rồi đây.
-Tao chưa ăn no
Hải thở dài thườn thượt
-Đưa em về em sẽ nấu cơm cho anh.
Hai mắt Hải sáng quắc. Nhìn con em họ của mình mà cười như thằng điên
-Được. Mày nhớ cái mồm mày vừa nói gì đấy. Tao muốn ăn sườn chua ngọt, canh cá rau cải, thịt kho tàu, trứng cuộn thịt băm, gà rán cay, rau muống xào thịt bò…
Lão liệt kê đủ các thể loại.
Miệng tôi co rút vài cái. Con mẹ nó chứ… Lão là lợn à?
-Chỉ cần anh đưa em về. Liền nấu cho anh
Tôi gật đầu. Nấu thì nấu
-Về à? Vừa hay tao muốn sang mày lấy chút tài liệu
Lãnh thư thả nhấp ngụm rượu vang , đưa đôi mắt cười nhạo về phía nàng tây đang kinh ngạc nhìn anh ta
-Tài liệu à? Ừ qua đi. Vừa hay con em tao noa đòi về
Hải nhếch môi
Em gái à anh xin lỗi. Nhìn cái là anh mày biết mày sợ cái gì rồi. Nhưng mà mày càng sợ anh mày càng có hứng thú đưa mày tới hang hùm
Hai bàn tay bấu chặt vào nhau
Trời lạnh như băng mà tôi vẫn đổ mồ hôi hột
Nguyên tắc của Hải. Không phải người lão yêu không được ngồi ghế trước cùng lão. Điềm nhiên tôi phải ngồi chung với cái tên mặt đen không biết trắng đen kia
-Này. Con kia. Muộn rồi anh thương mày…. Chỉ cần nấu cho anh 4 món thôi. Canh cải thịt băm, sườn chua ngọt, gà rán cay với thịt bò xào rau muống thôi.
-Ừm
Tôi khẽ đáp
-Hóa ra người mẫu đại diện của chúng ta biết nấu ăn à? Ngạc nhiên thật đấy
Lãnh hơi cười
-Đừng khinh em gái tao. Em gái tao nấu ăn ngon hết sẩy luôn.
-….
Hải hết mực ca tụng.
Ngày trước hay ăn ngoài chứ từ khi Nhím tới ở cùng lão lười ra nhà hàng luôn. Căn bản tài nấu ăn của con em họ này lão mê mẩn luôn
Toàn vị rất riêng. Ăn là nhớ mãi
Nghiện luôn ấy chứ
-Thật đa tài quá… Phải không cô Võ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.