Chương 20
LeeHannie
13/03/2018
#20
Cuối cùng tôi đành hẹn Hiếu khi khác để đến nhà cái tên quái gở kia làm ôsin cho hắn. Kiếp nô tài này chắc sẽ khó nhằn đây
Tay sách tay cầm cả một đống rau củ quả thịt thà cá mú….hắn đã thích ăn như vậy tôi sẽ cho hắn ăn tới chết luôn
Đứng trước cổng ngôi biệt thự to tổ bố tôi mới phát hiện mình đéo có chìa khóa vào…
Võ Phương Anh à… Mày thật ngu quá đi
-Vào đi. Đứng đấy vào gì?
Lãnh nhíu mày nhìn con bé tây đang khổ sở ôm cả cái siêu thị đứng ngoài cổng
Tôi cười méo mó
-Tôi không có chìa khóa.
-Đồ ngốc.
Gớm cứ chờ đấy chị sẽ cho chú biết thế nào là lễ độ
-Vào đi
Lãnh” nhân ái” giúp con bé mở cổng. Còn một đống thức ăn ấy hả…hắn mặc kệ nàng tây mang vào thôi, tay hắn còn bận xỏ túi quần
Hay cái là nó cũng chả ý ới gì. Đi thì cứ đi thôi
****”
Tôi nhìn xung quanh, nơi này đẹp lắm không khí trong lành nhiều cây cối có cả hồ bơi nữa cơ
Nhà giàu thích nhỉ .
Đợi sau khi ba mẹ và Henry về tôi cũng sẽ đổ quỹ đen ra mua một căn thật lớn
-Vào đi, đứng đó mà cười nhìn như con dở ý
-Tôi không chấp anh.
Tôi chun chun mũi ôm đồ vào nhà
Thật xa hoa quá…
Cái bếp của nhà hắn cũng to hơn cái phòng tôi. Thật bất công
Chiếc tủ lạnh to oành, trống trơn chỉ có vài hộp sữa tươi và nước khoáng
Tôi lắc đầu một cái rồi chuẩn bị tác nghiệp
-Anh thích ăn gì?
-Tôi không kén. Cứ nấu gì cô thích
Lãnh đáp, mắt vẫn chăm chú vào mấy bản văn kiện. Nói chung ai làm việc lấy chả liên quan gì đến nhau
Tiếng xào nấu trong bếp mang theo hương thơm quyến rũ của đồ ăn làm cái bụng của anh Lãnh càng háu đói hơn
-Bao giờ có cơm?
-Một chút nữa. Anh chờ một chút
Lãnh quay lại, ở khoảng cách này hắn có thể nhìn rõ con bé tóc vàng nhưng nó thì không thể nhìn thấy anh bởi bị chắn tầm nhìn qua cái tấm kính đặc biệt
Đôi bàn tay bé nhỏ thái rau củ , tốc độ nấu không nhanh không chậm, rất tỉ mỉ
Mái tóc vàng cột hờ hững sau lưng…khuôn mặt con bé ửng hồng
Đôi mắt hai màu đặc biệt lấp lánh
-Tôi sắp sẵn ra bàn rồi. Anh ăn đi .
Lãnh bước lại gần nhìn bàn ăn phong phú trước mặt
-Một mình anh ăn nên tôi không nấu nhiều. Anh ăn cơm vui vẻ. Tôi về đây
-Chìa khóa ở trên bàn cầm lấy. Tan làm đến nấu bữa tối. Cô về đi
Tôi gật đầu
Cởi tạp dề treo lên móc rồi xách túi về. Hơn 7giờ rồi chắc ông Hải cũng đã về nhà rồi
Tôi đi bộ một đoạn ra gần chỗ cột đèn cho sáng, định bắt taxi về nhưng chờ mãi không thấy chỗ này lại vắng khiến tôi hơi lo lắng
Một bóng người to lớn bước lại gần
Linh cảm chanh lành. Tôi định gọi cho Hải để lão tới đón
Chưa kịp gọi đã bị người ta bịt miệng bằng khăn tẩm thuốc mê… Tôi mơ màng ấn gọi cho ai đó mà cũng chẳng nhớ rõ rồi nhét điện thoại vào túi áo khoác
Lãng thấy điện thoại đổ chuông thì nhíu mày. Anh không định nghe nhưng cảm giác không yên tâm khiến anh nhấc máy
Tiếng giằng co không rõ
Tiếng hét của con bé thì hắn nghe như bung cả lỗ tai luôn
Vội vã chạy luôn ra ngoài
Địa điểm tôi bị bắt cách nhà của Lãnh cũng tầm 200m
Khi Lãnh tới nơi con bé đang bị kéo lên xe
Không hiểu nổi. Con nhóc này đắc tội với bao nhiêu người nữa
Cuối cùng tôi đành hẹn Hiếu khi khác để đến nhà cái tên quái gở kia làm ôsin cho hắn. Kiếp nô tài này chắc sẽ khó nhằn đây
Tay sách tay cầm cả một đống rau củ quả thịt thà cá mú….hắn đã thích ăn như vậy tôi sẽ cho hắn ăn tới chết luôn
Đứng trước cổng ngôi biệt thự to tổ bố tôi mới phát hiện mình đéo có chìa khóa vào…
Võ Phương Anh à… Mày thật ngu quá đi
-Vào đi. Đứng đấy vào gì?
Lãnh nhíu mày nhìn con bé tây đang khổ sở ôm cả cái siêu thị đứng ngoài cổng
Tôi cười méo mó
-Tôi không có chìa khóa.
-Đồ ngốc.
Gớm cứ chờ đấy chị sẽ cho chú biết thế nào là lễ độ
-Vào đi
Lãnh” nhân ái” giúp con bé mở cổng. Còn một đống thức ăn ấy hả…hắn mặc kệ nàng tây mang vào thôi, tay hắn còn bận xỏ túi quần
Hay cái là nó cũng chả ý ới gì. Đi thì cứ đi thôi
****”
Tôi nhìn xung quanh, nơi này đẹp lắm không khí trong lành nhiều cây cối có cả hồ bơi nữa cơ
Nhà giàu thích nhỉ .
Đợi sau khi ba mẹ và Henry về tôi cũng sẽ đổ quỹ đen ra mua một căn thật lớn
-Vào đi, đứng đó mà cười nhìn như con dở ý
-Tôi không chấp anh.
Tôi chun chun mũi ôm đồ vào nhà
Thật xa hoa quá…
Cái bếp của nhà hắn cũng to hơn cái phòng tôi. Thật bất công
Chiếc tủ lạnh to oành, trống trơn chỉ có vài hộp sữa tươi và nước khoáng
Tôi lắc đầu một cái rồi chuẩn bị tác nghiệp
-Anh thích ăn gì?
-Tôi không kén. Cứ nấu gì cô thích
Lãnh đáp, mắt vẫn chăm chú vào mấy bản văn kiện. Nói chung ai làm việc lấy chả liên quan gì đến nhau
Tiếng xào nấu trong bếp mang theo hương thơm quyến rũ của đồ ăn làm cái bụng của anh Lãnh càng háu đói hơn
-Bao giờ có cơm?
-Một chút nữa. Anh chờ một chút
Lãnh quay lại, ở khoảng cách này hắn có thể nhìn rõ con bé tóc vàng nhưng nó thì không thể nhìn thấy anh bởi bị chắn tầm nhìn qua cái tấm kính đặc biệt
Đôi bàn tay bé nhỏ thái rau củ , tốc độ nấu không nhanh không chậm, rất tỉ mỉ
Mái tóc vàng cột hờ hững sau lưng…khuôn mặt con bé ửng hồng
Đôi mắt hai màu đặc biệt lấp lánh
-Tôi sắp sẵn ra bàn rồi. Anh ăn đi .
Lãnh bước lại gần nhìn bàn ăn phong phú trước mặt
-Một mình anh ăn nên tôi không nấu nhiều. Anh ăn cơm vui vẻ. Tôi về đây
-Chìa khóa ở trên bàn cầm lấy. Tan làm đến nấu bữa tối. Cô về đi
Tôi gật đầu
Cởi tạp dề treo lên móc rồi xách túi về. Hơn 7giờ rồi chắc ông Hải cũng đã về nhà rồi
Tôi đi bộ một đoạn ra gần chỗ cột đèn cho sáng, định bắt taxi về nhưng chờ mãi không thấy chỗ này lại vắng khiến tôi hơi lo lắng
Một bóng người to lớn bước lại gần
Linh cảm chanh lành. Tôi định gọi cho Hải để lão tới đón
Chưa kịp gọi đã bị người ta bịt miệng bằng khăn tẩm thuốc mê… Tôi mơ màng ấn gọi cho ai đó mà cũng chẳng nhớ rõ rồi nhét điện thoại vào túi áo khoác
Lãng thấy điện thoại đổ chuông thì nhíu mày. Anh không định nghe nhưng cảm giác không yên tâm khiến anh nhấc máy
Tiếng giằng co không rõ
Tiếng hét của con bé thì hắn nghe như bung cả lỗ tai luôn
Vội vã chạy luôn ra ngoài
Địa điểm tôi bị bắt cách nhà của Lãnh cũng tầm 200m
Khi Lãnh tới nơi con bé đang bị kéo lên xe
Không hiểu nổi. Con nhóc này đắc tội với bao nhiêu người nữa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.