Chương 33
LeeHannie
14/03/2018
#33
Liên bê chậu quần áo to tướng , khuôn mặt nhợt nhạt xanh xao
Bầu tháng thứ 4 rồi, bụng cũng to ra không ít. Là con của Dượng, nhưng ông ấy chẳng đoái hoài tới, ngày qua ngày chỉ tính kế bày mưu rồi ở cùng những kẻ chẳng ra gì
Phơi phóng xong
Cái nhà 3 tầng bộn bề rác , tất chân , giày dép, tàn thuốc vỏ chai lọ…hộp cơm mốc xanh đỏ bốc mùi…
Khiến dịch dạ dày của liên trào dâng
Tại sao cô phải chịu cái cảnh này…
Nhìn những người đàn ông kinh tởm nằm trong nhà khiến cô xảm giác mình như một đứa người ở bẩn thỉu
-Mày nhìn cái mẹ gì? Con điếm kia mau đi mua mấy lon bia về đây
Một gã gào lên như bị hoạn
Liên giật mình run bần bật
-Con đ* này…mày còn đứng đực ra đó à? Anh điềm để mày ở đây phục vụ bọn tao mà mày còn làm giá à? Mày tưởng mày là ai?
1 tên to con đáp cả hộp cơm thiu vào người Liên rồi cả đám cười ha hả…
Liên uất hận
Sao lại thế này
Ban ngày làm osin ban đêm làm chỗ giải quyết nhu cầu cho chúng
Cô là cái gì?
Một con chó cũng không bằng
Nước mắt cứ thế đua nhau rơi trên khóe mi cô
Ngày cô biết Dượng chỉ coi mình là thế thân của con bé kia cô đã rất hận phương Anh, nhưng cô lấy quyền gì mà hận đây
Khuôn mặt cô 40% nét tương đồng với phương anh nên ông ấy mới chọn cô….chọn cô để giải quyết nhu cầu thú tính của bản thân
Ấy mà cô nghĩ ông ấy yêu cô cơ
Bao nhiêu chuyện cô làm vì ông ấy…đổi lại cô càng thấy bản thân ghê tởm hơn
Nhục nhã quá
######$$$$$#######
Một ngày của buổi cuối tháng….
Ông điềm cùng tay chân vác về hai tải lớn
Liên thấy nghi ngờ
Và….đúng như cô nghĩ
Đó là Phương Anh.
Con bé với mái toc vàng đáng ghét
Nó nằm bất động trên đất, bên cạnh là một cô gái khác
Nhân lúc bọn chúng không để ý, cô lẻn ra ngoài gọi điện thoại
Lãnh…chỉ có anh mới cứu được cô ta
Khoai vừa xuống máy bay
Nhận được cuộc gọi lạ
Hắn cau mày
Nghe hay không?
Hắn muốn gặp con bé ngay lúc này cơ
Nhớ muốn điên lên được
-Alo
“Lãnh em là liên,….anh đừng tắt máy…Dượng bắt được Phương Anh rồi…không phải bẫy đâu. Họ giam cô ấy dưới tầng hầm nhà X phố Y cạnh nhà máy bỏ hoang ở ngoại thành….em chỉ báo với anh được đến thế thôi”
Liên vội vàng tắt máy rồi xách túi bia chạy về
-Đi đâu thế
Ông Điềm lù lù xuất hiện như bóng ma khiến liên giật thốt
-Con …đi mua bia…
-Em bảo nó đi mua đấy.
Tên to con cắn miếng dưa chuột rồi nói
-Hạn chế ra ngoài. Đợi đòi tiền chuộc xong anh em té luôn
-Em biết rồi anh.
-Con về phòng đi.
-Dạ..
Liên gật đầu
Nửa đêm khi bọn chúng ngủ say, Liên nẻn xuống
-Khẽ thôi…chúng ngủ rồi
Liên thì thầm
-Chị…
-Là tôi đây…
(Còn tiếp)
Liên bê chậu quần áo to tướng , khuôn mặt nhợt nhạt xanh xao
Bầu tháng thứ 4 rồi, bụng cũng to ra không ít. Là con của Dượng, nhưng ông ấy chẳng đoái hoài tới, ngày qua ngày chỉ tính kế bày mưu rồi ở cùng những kẻ chẳng ra gì
Phơi phóng xong
Cái nhà 3 tầng bộn bề rác , tất chân , giày dép, tàn thuốc vỏ chai lọ…hộp cơm mốc xanh đỏ bốc mùi…
Khiến dịch dạ dày của liên trào dâng
Tại sao cô phải chịu cái cảnh này…
Nhìn những người đàn ông kinh tởm nằm trong nhà khiến cô xảm giác mình như một đứa người ở bẩn thỉu
-Mày nhìn cái mẹ gì? Con điếm kia mau đi mua mấy lon bia về đây
Một gã gào lên như bị hoạn
Liên giật mình run bần bật
-Con đ* này…mày còn đứng đực ra đó à? Anh điềm để mày ở đây phục vụ bọn tao mà mày còn làm giá à? Mày tưởng mày là ai?
1 tên to con đáp cả hộp cơm thiu vào người Liên rồi cả đám cười ha hả…
Liên uất hận
Sao lại thế này
Ban ngày làm osin ban đêm làm chỗ giải quyết nhu cầu cho chúng
Cô là cái gì?
Một con chó cũng không bằng
Nước mắt cứ thế đua nhau rơi trên khóe mi cô
Ngày cô biết Dượng chỉ coi mình là thế thân của con bé kia cô đã rất hận phương Anh, nhưng cô lấy quyền gì mà hận đây
Khuôn mặt cô 40% nét tương đồng với phương anh nên ông ấy mới chọn cô….chọn cô để giải quyết nhu cầu thú tính của bản thân
Ấy mà cô nghĩ ông ấy yêu cô cơ
Bao nhiêu chuyện cô làm vì ông ấy…đổi lại cô càng thấy bản thân ghê tởm hơn
Nhục nhã quá
######$$$$$#######
Một ngày của buổi cuối tháng….
Ông điềm cùng tay chân vác về hai tải lớn
Liên thấy nghi ngờ
Và….đúng như cô nghĩ
Đó là Phương Anh.
Con bé với mái toc vàng đáng ghét
Nó nằm bất động trên đất, bên cạnh là một cô gái khác
Nhân lúc bọn chúng không để ý, cô lẻn ra ngoài gọi điện thoại
Lãnh…chỉ có anh mới cứu được cô ta
Khoai vừa xuống máy bay
Nhận được cuộc gọi lạ
Hắn cau mày
Nghe hay không?
Hắn muốn gặp con bé ngay lúc này cơ
Nhớ muốn điên lên được
-Alo
“Lãnh em là liên,….anh đừng tắt máy…Dượng bắt được Phương Anh rồi…không phải bẫy đâu. Họ giam cô ấy dưới tầng hầm nhà X phố Y cạnh nhà máy bỏ hoang ở ngoại thành….em chỉ báo với anh được đến thế thôi”
Liên vội vàng tắt máy rồi xách túi bia chạy về
-Đi đâu thế
Ông Điềm lù lù xuất hiện như bóng ma khiến liên giật thốt
-Con …đi mua bia…
-Em bảo nó đi mua đấy.
Tên to con cắn miếng dưa chuột rồi nói
-Hạn chế ra ngoài. Đợi đòi tiền chuộc xong anh em té luôn
-Em biết rồi anh.
-Con về phòng đi.
-Dạ..
Liên gật đầu
Nửa đêm khi bọn chúng ngủ say, Liên nẻn xuống
-Khẽ thôi…chúng ngủ rồi
Liên thì thầm
-Chị…
-Là tôi đây…
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.