Chương 37
LeeHannie
21/03/2018
Ngủ, là hai người chen nhau trên cái giường bệnh đơn, mặc cho bạn tóc vàng phản kháng bạn khoai đã thành công ôm nàng đi ngủ
Người đẹp trong tay…anh đây không còn biết sợ là cái đếch gì nữa
Cả hai vẫn trong trạng thái giả vờ ngủ say để tránh ngại…vận dụng khả năng nghề nghiệp diễn sâu hết mức có thể, bạn tóc vàng cũng không tránh được quả tim đang múa lân trong lồng ngực
Bạn Khoai cố gắng không cười, rướn môi chạm vào cổ con bé…
Cái cổ trắng ngần rụt vội
Suýt chút nữa thì phá lên cười …chết mất thôi
Hơi thở đều đều phả vào cổ khiến Phương Anh bồi hồi. Cái giường bé tẹo hai đứa nằm chen chúc…thân mật quá thể đáng
-12 ngày nữa em đủ 18 tuổi là có thể…
Đột nhiên giọng nói bạn Khoai vang lên khiến bạn tóc vàng giật mình vùng dậy khiến bạn khoai hoảng hốt rơi tự do xuống đất
Đêm khuya thanh vắng có kẻ ngã chổng vó
-Làm cái gì thế?
-Phó tổng….nói cái gì?
-12 ngày nữa không phải sinh nhật em sao???? 18 tuổi là đủ tuổi trưởng thành…em nghĩ cái gì vậy?
Cũng may là đêm tối, phó tổng Khoai không thể nhìn được khuôn mặt đỏ ửng của bạn tóc vàng.
Là bạn ý tưởng…
-tôi…
-Tôi cái gì mà tôi, không mau kéo anh dậy!
Khoai nhếch môi vươn bàn tay về phía bạn tóc vàng
Bạn tóc vàng áy náy, chậm chạp đưa tay nắm lấy tay của bạn Khoai
Bạn Khoai rất hợp tác nắm chặt tay bạn tóc vàng rồi nhảy phốc lên giường…còn cố tình ngã nhào lên người bạn tóc vàng chạm môi một cái
Ù ôi…
Bạn nhỏ nào đó mặt có thể xem như cái lò than hồng rực
Bạn khoai thì khoái chá ôm bạn còn lại ngủ ngon lành
Tuy có hơi chật…không sao. Khoai thích là được
*******
Sáng sớm
Hiếu cùng bạn Elianna đến phòng thăm bệnh
Cả hai lắc đầu…
Kìa…không phải hai cái con người kia ghét nhau à? Sao giờ ôm nhau ngủ thắm thiết thế!
You May Like by Xoá sổ giun sán kí sinh trong cơ thể với mẹo từ thiên nhiên Hiếu đạp thằng em họ một cái
Ngứa cả mắt.
-Dậy. Mặt trời dọi xuống mông rồi. Không đi làm à?
-Im đi, công ty thiếu gì người. Thiếu em một ngày cũng không sụp được đâu anh họ
Lãnh làu bàu
-Dậy!
-Nữa là trở mặt đấy nhá.
Lãnh trừng mắt.
Xong lại nhìn con bé ngủ con lành cành đào trong lòng
-Đến thăm bệnh à? Xong rồi thì về đi
-Ơ…nhưng….
Elianna định nói gì đó nhưng bị Hiếu nắm tay nôi ra ngoài…trước khi đi anh bạn trẻ ra ngoài.
-Đồ độc tài.
-Anh họ . Quá khen!
Lãnh mỉm cười chọt chọt vào khuôn mặt hồng hồng trên giường
-Người đẹp! Dậy thôi. Em không phải muốn đi thăm bệnh hay sao?
-Biến thái
Phương Anh buông một câu phũ phàng rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Lãnh cười ngất trên giường. Đáng yêu quá cơ.
**********
Liên cũng ổn rồi. Cô được Phương Anh đưa đi gặp bố.
Ông ấy bị ung thư giai đoạn đầu…có thể chữa được
Mọi chi phí bệnh viện đều chi trả, coi như trả ơn cho Liên cứu vợ tương lai của Lãnh…hắn còn âm thầm cho Liên 1 khoản coi như vốn đầu tư kinh doanh nho nhỏ, một căn nhà 2 tầng ở Hòa Bình. Chờ ông Chánh ( bố Liên) khỏi bệnh cả nhà cô sẽ về đó ở
Liên không biết nói gì hơn…
Hai bố con gặp nhau mừng mừng tủi tủi…liên khóc ỉ ôi
Cảm giác có người thân thật tốt..
Cảm giác đó Phương Anh hiểu…cô cũng đang mong gặp được gia đình của mình…cậu em lắm trò , bà mẹ chu toàn và ông ba chu đáo
-Cám ơn em …dù chị đã thật tệ…chị cũng xin lỗi em rất nhiều
-Mọi thứ qua rồi. Sau này hãy sống thật tốt , chăm sóc cho đứa bé thật tốt
Liên gật đầu
Cuộc sống của cô sẽ mở sang một trang mới tuyệt vời hơn hết
******
Phương Anh bước đi những bước thật chậm…sắp tới mùa thi rồi.
(Còn tiếp)
Người đẹp trong tay…anh đây không còn biết sợ là cái đếch gì nữa
Cả hai vẫn trong trạng thái giả vờ ngủ say để tránh ngại…vận dụng khả năng nghề nghiệp diễn sâu hết mức có thể, bạn tóc vàng cũng không tránh được quả tim đang múa lân trong lồng ngực
Bạn Khoai cố gắng không cười, rướn môi chạm vào cổ con bé…
Cái cổ trắng ngần rụt vội
Suýt chút nữa thì phá lên cười …chết mất thôi
Hơi thở đều đều phả vào cổ khiến Phương Anh bồi hồi. Cái giường bé tẹo hai đứa nằm chen chúc…thân mật quá thể đáng
-12 ngày nữa em đủ 18 tuổi là có thể…
Đột nhiên giọng nói bạn Khoai vang lên khiến bạn tóc vàng giật mình vùng dậy khiến bạn khoai hoảng hốt rơi tự do xuống đất
Đêm khuya thanh vắng có kẻ ngã chổng vó
-Làm cái gì thế?
-Phó tổng….nói cái gì?
-12 ngày nữa không phải sinh nhật em sao???? 18 tuổi là đủ tuổi trưởng thành…em nghĩ cái gì vậy?
Cũng may là đêm tối, phó tổng Khoai không thể nhìn được khuôn mặt đỏ ửng của bạn tóc vàng.
Là bạn ý tưởng…
-tôi…
-Tôi cái gì mà tôi, không mau kéo anh dậy!
Khoai nhếch môi vươn bàn tay về phía bạn tóc vàng
Bạn tóc vàng áy náy, chậm chạp đưa tay nắm lấy tay của bạn Khoai
Bạn Khoai rất hợp tác nắm chặt tay bạn tóc vàng rồi nhảy phốc lên giường…còn cố tình ngã nhào lên người bạn tóc vàng chạm môi một cái
Ù ôi…
Bạn nhỏ nào đó mặt có thể xem như cái lò than hồng rực
Bạn khoai thì khoái chá ôm bạn còn lại ngủ ngon lành
Tuy có hơi chật…không sao. Khoai thích là được
*******
Sáng sớm
Hiếu cùng bạn Elianna đến phòng thăm bệnh
Cả hai lắc đầu…
Kìa…không phải hai cái con người kia ghét nhau à? Sao giờ ôm nhau ngủ thắm thiết thế!
You May Like by Xoá sổ giun sán kí sinh trong cơ thể với mẹo từ thiên nhiên Hiếu đạp thằng em họ một cái
Ngứa cả mắt.
-Dậy. Mặt trời dọi xuống mông rồi. Không đi làm à?
-Im đi, công ty thiếu gì người. Thiếu em một ngày cũng không sụp được đâu anh họ
Lãnh làu bàu
-Dậy!
-Nữa là trở mặt đấy nhá.
Lãnh trừng mắt.
Xong lại nhìn con bé ngủ con lành cành đào trong lòng
-Đến thăm bệnh à? Xong rồi thì về đi
-Ơ…nhưng….
Elianna định nói gì đó nhưng bị Hiếu nắm tay nôi ra ngoài…trước khi đi anh bạn trẻ ra ngoài.
-Đồ độc tài.
-Anh họ . Quá khen!
Lãnh mỉm cười chọt chọt vào khuôn mặt hồng hồng trên giường
-Người đẹp! Dậy thôi. Em không phải muốn đi thăm bệnh hay sao?
-Biến thái
Phương Anh buông một câu phũ phàng rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Lãnh cười ngất trên giường. Đáng yêu quá cơ.
**********
Liên cũng ổn rồi. Cô được Phương Anh đưa đi gặp bố.
Ông ấy bị ung thư giai đoạn đầu…có thể chữa được
Mọi chi phí bệnh viện đều chi trả, coi như trả ơn cho Liên cứu vợ tương lai của Lãnh…hắn còn âm thầm cho Liên 1 khoản coi như vốn đầu tư kinh doanh nho nhỏ, một căn nhà 2 tầng ở Hòa Bình. Chờ ông Chánh ( bố Liên) khỏi bệnh cả nhà cô sẽ về đó ở
Liên không biết nói gì hơn…
Hai bố con gặp nhau mừng mừng tủi tủi…liên khóc ỉ ôi
Cảm giác có người thân thật tốt..
Cảm giác đó Phương Anh hiểu…cô cũng đang mong gặp được gia đình của mình…cậu em lắm trò , bà mẹ chu toàn và ông ba chu đáo
-Cám ơn em …dù chị đã thật tệ…chị cũng xin lỗi em rất nhiều
-Mọi thứ qua rồi. Sau này hãy sống thật tốt , chăm sóc cho đứa bé thật tốt
Liên gật đầu
Cuộc sống của cô sẽ mở sang một trang mới tuyệt vời hơn hết
******
Phương Anh bước đi những bước thật chậm…sắp tới mùa thi rồi.
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.