Chương 13: Bán
Bạch Lạc
16/06/2023
Đường Diệp nhìn cách nói chuyện của hai người lại không thể kìm nén nhẹ
nhàng gọi thím Vương đến chuẩn bị một chút để mở một bữa tiệc nhỏ để có
thể cùng bạn bè uống một chút rượu cùng nhau trò chyện làm quen lẫn
nhau. Sau đó nhanh chóng bước đến gần phía Thẩm Dương nhẹ nhàng nói với
anh:
- Dương, cậu thử đưa cháu gái tôi về ra mắt ông cụ nhà cậu xem có được không, nếu được, tôi đồng ý gả con bé cho cậu, chỉ cần cậu kiếm được đủ tiền cho con bé tiêu là được.
Ánh mắt Đường Tuệ thoáng hiện lên một tia sửng sốt, anh như vậy là đang muốn nhanh chóng tìm một người nào đấy để gả cô đi sao.
- Diệp, cậu nói làm mình cũng thấy hợp lý nhé. Tiểu Tuệ, anh đưa em về gặp ông cụ nhà anh được không?
- Khoa tim mạch của bệnh viện Thẩm Dương đủ tốt chứ?
- Không thể nói đứng đầu quốc gia nhưng có thể dẫn đầu thành phố?
- Vậy khoa chấn thương chỉnh hình nếu không có anh còn bác sỹ nào giỏi hơn không?
- Đương nhiên, đội ngũ bác sỹ anh tuyển chọn rất tốt.
- Vậy cũng được, dù sao đi chăng nữa, đối với em cũng chỉ là chuyển nhà mà thôi.
Dứt lời Đường Tuệ nhẹ nhàng đứng dậy, bước chân ra khỏi phòng khách, chạy đến gốc ngọc lan ngồi đọc sách, nơi kia quả nhiên không hề giành cho cô.
Thẩm Dương thì vẫn mỉm cười quay lại nhìn Đường Diệp, anh không thể hiểu được những lời nói vừa rồi của Đường Tuệ có ý nghĩa gì. Nhưng một câu của Đường Diệp quả nhiên khiến anh lạnh cả sống lưng.
- Con bé lo lắng cho Thẩm gia thôi, nếu không phải là ông Thẩm bị nó làm cho đau tim thì cũng là cậu bị ông Thẩm đánh cho nhập viện.
Cô gái đó, mới có hơn hai mươi tuổi, vì sao miệng lưỡi cay độc đến vậy.
Thẩm Dương cũng không thể nghĩ nhiều, nhưng nhớ lại những lời tâm sự của Đường Diệp khi anh say rượu anh cuối cùng cũng hiểu được, hóa ra bạn của anh hiểu cô gái ấy đến nhường nào. Chỉ là thân phận hai người quá đỗi đặc biệt. Nhưng nếu vì chuyện này có thể giúp hai người đường đường chính chính ở bên cạnh nhau, anh đương nhiên vì họ mà có thể đồng ý hi sinh tất cả.
Thời gian lặng lẽ trôi nhanh, sắc trời cũng dường như sầm xuống. Tay Hàng Nghinh Tuyết cần một chiếc áo khoác mỏng nhẹ nhàng đến bên cạnh gốc cây ngọc lan đưa cho Đường Tuệ, trên miệng không ngừng nở một nụ cười thân thiện.
Vốn dĩ Đường Tuệ không phải người thân thiện, nhưng cũng là người biết yêu cái đẹp, lại không thể trực tiếp mạnh mẽ nói với người phụ nữ trước mắt rằng tránh xa người đàn ông của cô ra, cô làm sao có thể làm được điều đó. Vậy nên cô chỉ đành cùng cô gái này nói chuyện, tùy cơ ứng biến. Nhưng từ lời nói của cô ấy lại nghe hiểu được hóa ra hai người trước đây có từng gặp gỡ nhau, nhờ có duyên gặp gỡ nên cô ấy nhận của anh một ân tình, lần này cũng chỉ vì trả anh món nợ ân tình nên mới trở thành vị hôn phu bất đắc dĩ.
Nhưng đối với Đường Tuệ thì cũng không có gì là đặc biệt, bởi chính người đàn ông kia muốn bán cô cho nhà họ Thẩm rồi, còn muốn cô gái này giải thích với cô làm chút gì đây.
Cuối cùng vẫn là không muốn phiền phức chào từ biệt rồi dời đi.
Một đêm ồn ào qua đi, sáng hôm sao Đường Tuệ mang đôi mắt mệt mỏi và bộ quần áo ngủ xuống bàn ăn liền nhìn thấy Đường Diệp đang ngồi ăn sáng. Cô cũng nhẹ nhàng kéo chiếc ghế bên cạnh xuống bắt đầu gặm bánh mì.
- Cô chủ đêm qua ngủ không ngon giấc sao?
- Phải, đêm qua cháu ngủ mơ, được đi lấy chồng.. lần hai.
- Cô chủ lớn tuổi rồi, gả đi được rồi.
- Thím có biết tài sản nhà họ Thẩm lớn cỡ nào không?
- Sao vậy, cô chủ để ý cậu chủ Thẩm rồi sao, nhưng nghe nói cậu chủ Thẩm có một cô chị gái, nổi tiếng đanh đá, cô chủ hiền vậy về đó sao sống với cô gái kia được.
- Khó khăn vậy sao?
- Nhưng thím nghĩ rằng nếu hai người thực sự lên duyên có lẽ cũng có rất nhiều người chúc phúc cho hai người, nhất định sẽ được hạnh phúc.
Quả nhiên cuộc trò chuyện của hai người không khiến người đàn ông kia vui vẻ, anh nhanh chóng uống xong cốc cà phê của mình sau đó liền dời khỏi nhà. Đường Tuệ cũng không nói gì bởi thời gian vừa rồi, quan hệ của hai người không nóng không lạnh, càng không thể nói là hòa hợp với nhau. Chỉ có thể nói không phạm phải nhau dã là hòa hảo lắm rồi.
Đường Tuệ cũng nhanh chóng dời bàn ăn đến công ty để làm việc, dù sao đi chăng nữa, cô vẫn phải hoàn thành tốt công việc của mình. Nhưng đến buổi chiều khi cô tan làm lại là một cảnh tưởng hết sức bất ngờ. Thẩm Dương vậy mà có thể đứng đợi cô ở dưới sản Đường Tác để có thể gặp cô. Thấy cô bước ra anh liền vẫy tay ra hiệu rằng anh đợi cô nãy giờ. Hai người cùng nhau chào hỏi sau đó nhanh chóng bước vào ghế phụ chiếc xe màu đen. Mà hành động này đương nhiên đều lọt vào đôi mắt sâu thẳm của Đường Diệp.
Mà ở phía bên kia, trong phòng riêng của nhà hàng sa hoa nổi tiếng thành phố, một người nam và một người nữ ngồi đối diện nhau, hai người lâu lại mở miệng nói một hai câu nhưng lại là một khung cảnh vô cùng tuyệt mĩ. Nhưng cũng thật nhanh chóng hình ảnh hai người ngồi ăn cơm với nhau nhanh chóng được truyền đến điện thoại của ông cụ Thẩm.
Nhìn bức ảnh cùng ngồi ăn tối của hai người quả nhiên ánh mắt cụ Thẩm càng trở nên khó nói, nhưng thái độ gay gắt nhất lại là người phụ nữ đang ngồi đối diện ông cụ Thẩm kia. Cô gái đó không ai khác chính là Thẩm Tưởng Lệ.
Cô không phải là người phụ nữ chỉ ở trong nhà lo toan việc nhà êm ấm, cô cũng là người phụ nữ đáng để ngưỡng mộ trên thương trường kinh doanh, nhưng có một điều càng khiến mọi người nể phục hơn đó chính là Thẩm Tưởng Lệ từng mua lại sính lễ đem trả lại nhà trai chỉ vì người đàn ông đó nói nơi phù hợp với phụ nữ nhất là nhà bếp.
Nói cách khác để người bên ngoài hiểu về cô cả nhà họ Thẩm thì tuy rằng cô ấy chưa bước chân lên xe hoa theo chồng, nhưng sính lễ cũng đã nhận cho dù có trả lại đi chăng nữa vẫn là mang tiếng người phụ nữ đã qua một đời chồng.
Mặc dù như thế nhưng quan niệm của cô về Đường Tuệ càng khiến mọi người khó lòng hiểu cho. Thẩm Tưởng Lệ từng nói nếu như chỉ là quan hệ giao hữu giữa hai nhà, thì Thẩm Dương hoàn toàn có thể coi Đường Tuệ như em gái để đối sử tốt cùng, nhưng cô tuyệt đối sẽ không chấp nhận chuyện Đường Tuệ bước chân vào nhà họ Thẩm làm con dâu. Cho dù lấy một người phụ nữ nghèo nàn cũng không chấp nhận con người không chính thống thậm chí là còn là trò mua vui cho người khác được.
Cô không cần biết chuyện quá khứ, nhưng chỉ cần một người như vậy bước chân vào nhà họ Thẩm, danh tiếng nhà họ Thẩm biết để đi đâu chứ.
Huống hồ Thẩm Dương nhà cô cũng không phải người không có địa vị. Cứ cho là một ngày nào đó cậu chán làm bác sỹ về thừa kế sự nghiệp kinh doanh nhà họ Thẩm, cũng có thể ba đời ăn không ngồi dồi tiêu tiền không cần suy nghĩ, vậy thì sao phải xuống một bước với người phụ nữ như vậy được.
- Dương, cậu thử đưa cháu gái tôi về ra mắt ông cụ nhà cậu xem có được không, nếu được, tôi đồng ý gả con bé cho cậu, chỉ cần cậu kiếm được đủ tiền cho con bé tiêu là được.
Ánh mắt Đường Tuệ thoáng hiện lên một tia sửng sốt, anh như vậy là đang muốn nhanh chóng tìm một người nào đấy để gả cô đi sao.
- Diệp, cậu nói làm mình cũng thấy hợp lý nhé. Tiểu Tuệ, anh đưa em về gặp ông cụ nhà anh được không?
- Khoa tim mạch của bệnh viện Thẩm Dương đủ tốt chứ?
- Không thể nói đứng đầu quốc gia nhưng có thể dẫn đầu thành phố?
- Vậy khoa chấn thương chỉnh hình nếu không có anh còn bác sỹ nào giỏi hơn không?
- Đương nhiên, đội ngũ bác sỹ anh tuyển chọn rất tốt.
- Vậy cũng được, dù sao đi chăng nữa, đối với em cũng chỉ là chuyển nhà mà thôi.
Dứt lời Đường Tuệ nhẹ nhàng đứng dậy, bước chân ra khỏi phòng khách, chạy đến gốc ngọc lan ngồi đọc sách, nơi kia quả nhiên không hề giành cho cô.
Thẩm Dương thì vẫn mỉm cười quay lại nhìn Đường Diệp, anh không thể hiểu được những lời nói vừa rồi của Đường Tuệ có ý nghĩa gì. Nhưng một câu của Đường Diệp quả nhiên khiến anh lạnh cả sống lưng.
- Con bé lo lắng cho Thẩm gia thôi, nếu không phải là ông Thẩm bị nó làm cho đau tim thì cũng là cậu bị ông Thẩm đánh cho nhập viện.
Cô gái đó, mới có hơn hai mươi tuổi, vì sao miệng lưỡi cay độc đến vậy.
Thẩm Dương cũng không thể nghĩ nhiều, nhưng nhớ lại những lời tâm sự của Đường Diệp khi anh say rượu anh cuối cùng cũng hiểu được, hóa ra bạn của anh hiểu cô gái ấy đến nhường nào. Chỉ là thân phận hai người quá đỗi đặc biệt. Nhưng nếu vì chuyện này có thể giúp hai người đường đường chính chính ở bên cạnh nhau, anh đương nhiên vì họ mà có thể đồng ý hi sinh tất cả.
Thời gian lặng lẽ trôi nhanh, sắc trời cũng dường như sầm xuống. Tay Hàng Nghinh Tuyết cần một chiếc áo khoác mỏng nhẹ nhàng đến bên cạnh gốc cây ngọc lan đưa cho Đường Tuệ, trên miệng không ngừng nở một nụ cười thân thiện.
Vốn dĩ Đường Tuệ không phải người thân thiện, nhưng cũng là người biết yêu cái đẹp, lại không thể trực tiếp mạnh mẽ nói với người phụ nữ trước mắt rằng tránh xa người đàn ông của cô ra, cô làm sao có thể làm được điều đó. Vậy nên cô chỉ đành cùng cô gái này nói chuyện, tùy cơ ứng biến. Nhưng từ lời nói của cô ấy lại nghe hiểu được hóa ra hai người trước đây có từng gặp gỡ nhau, nhờ có duyên gặp gỡ nên cô ấy nhận của anh một ân tình, lần này cũng chỉ vì trả anh món nợ ân tình nên mới trở thành vị hôn phu bất đắc dĩ.
Nhưng đối với Đường Tuệ thì cũng không có gì là đặc biệt, bởi chính người đàn ông kia muốn bán cô cho nhà họ Thẩm rồi, còn muốn cô gái này giải thích với cô làm chút gì đây.
Cuối cùng vẫn là không muốn phiền phức chào từ biệt rồi dời đi.
Một đêm ồn ào qua đi, sáng hôm sao Đường Tuệ mang đôi mắt mệt mỏi và bộ quần áo ngủ xuống bàn ăn liền nhìn thấy Đường Diệp đang ngồi ăn sáng. Cô cũng nhẹ nhàng kéo chiếc ghế bên cạnh xuống bắt đầu gặm bánh mì.
- Cô chủ đêm qua ngủ không ngon giấc sao?
- Phải, đêm qua cháu ngủ mơ, được đi lấy chồng.. lần hai.
- Cô chủ lớn tuổi rồi, gả đi được rồi.
- Thím có biết tài sản nhà họ Thẩm lớn cỡ nào không?
- Sao vậy, cô chủ để ý cậu chủ Thẩm rồi sao, nhưng nghe nói cậu chủ Thẩm có một cô chị gái, nổi tiếng đanh đá, cô chủ hiền vậy về đó sao sống với cô gái kia được.
- Khó khăn vậy sao?
- Nhưng thím nghĩ rằng nếu hai người thực sự lên duyên có lẽ cũng có rất nhiều người chúc phúc cho hai người, nhất định sẽ được hạnh phúc.
Quả nhiên cuộc trò chuyện của hai người không khiến người đàn ông kia vui vẻ, anh nhanh chóng uống xong cốc cà phê của mình sau đó liền dời khỏi nhà. Đường Tuệ cũng không nói gì bởi thời gian vừa rồi, quan hệ của hai người không nóng không lạnh, càng không thể nói là hòa hợp với nhau. Chỉ có thể nói không phạm phải nhau dã là hòa hảo lắm rồi.
Đường Tuệ cũng nhanh chóng dời bàn ăn đến công ty để làm việc, dù sao đi chăng nữa, cô vẫn phải hoàn thành tốt công việc của mình. Nhưng đến buổi chiều khi cô tan làm lại là một cảnh tưởng hết sức bất ngờ. Thẩm Dương vậy mà có thể đứng đợi cô ở dưới sản Đường Tác để có thể gặp cô. Thấy cô bước ra anh liền vẫy tay ra hiệu rằng anh đợi cô nãy giờ. Hai người cùng nhau chào hỏi sau đó nhanh chóng bước vào ghế phụ chiếc xe màu đen. Mà hành động này đương nhiên đều lọt vào đôi mắt sâu thẳm của Đường Diệp.
Mà ở phía bên kia, trong phòng riêng của nhà hàng sa hoa nổi tiếng thành phố, một người nam và một người nữ ngồi đối diện nhau, hai người lâu lại mở miệng nói một hai câu nhưng lại là một khung cảnh vô cùng tuyệt mĩ. Nhưng cũng thật nhanh chóng hình ảnh hai người ngồi ăn cơm với nhau nhanh chóng được truyền đến điện thoại của ông cụ Thẩm.
Nhìn bức ảnh cùng ngồi ăn tối của hai người quả nhiên ánh mắt cụ Thẩm càng trở nên khó nói, nhưng thái độ gay gắt nhất lại là người phụ nữ đang ngồi đối diện ông cụ Thẩm kia. Cô gái đó không ai khác chính là Thẩm Tưởng Lệ.
Cô không phải là người phụ nữ chỉ ở trong nhà lo toan việc nhà êm ấm, cô cũng là người phụ nữ đáng để ngưỡng mộ trên thương trường kinh doanh, nhưng có một điều càng khiến mọi người nể phục hơn đó chính là Thẩm Tưởng Lệ từng mua lại sính lễ đem trả lại nhà trai chỉ vì người đàn ông đó nói nơi phù hợp với phụ nữ nhất là nhà bếp.
Nói cách khác để người bên ngoài hiểu về cô cả nhà họ Thẩm thì tuy rằng cô ấy chưa bước chân lên xe hoa theo chồng, nhưng sính lễ cũng đã nhận cho dù có trả lại đi chăng nữa vẫn là mang tiếng người phụ nữ đã qua một đời chồng.
Mặc dù như thế nhưng quan niệm của cô về Đường Tuệ càng khiến mọi người khó lòng hiểu cho. Thẩm Tưởng Lệ từng nói nếu như chỉ là quan hệ giao hữu giữa hai nhà, thì Thẩm Dương hoàn toàn có thể coi Đường Tuệ như em gái để đối sử tốt cùng, nhưng cô tuyệt đối sẽ không chấp nhận chuyện Đường Tuệ bước chân vào nhà họ Thẩm làm con dâu. Cho dù lấy một người phụ nữ nghèo nàn cũng không chấp nhận con người không chính thống thậm chí là còn là trò mua vui cho người khác được.
Cô không cần biết chuyện quá khứ, nhưng chỉ cần một người như vậy bước chân vào nhà họ Thẩm, danh tiếng nhà họ Thẩm biết để đi đâu chứ.
Huống hồ Thẩm Dương nhà cô cũng không phải người không có địa vị. Cứ cho là một ngày nào đó cậu chán làm bác sỹ về thừa kế sự nghiệp kinh doanh nhà họ Thẩm, cũng có thể ba đời ăn không ngồi dồi tiêu tiền không cần suy nghĩ, vậy thì sao phải xuống một bước với người phụ nữ như vậy được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.