Chương 5: Đường Diệp gặp chuyện
Bạch Lạc
15/06/2023
Vài ngày sau đó, cuộc sống của hai người vẫn ảm đạm như cũ, Đường Diệp bắt đầu đề phòng hơn đối với những mạng lưới an ninh của thành phố, vài hôm trước anh có nhận được tin từ Huỳnh Lập, cậu ta triệt phá đường dây ma túy của bên kia bị thương nặng, có vài còn cá lọt lưới, cũng có vài người đã âm thầm theo anh về nước từ trước, danh sách và thông tin của những người kia cậu ấy đều chưa điều tra được, chỉ có thể nhắn cho anh cẩn thận, còn cậu ấy sẽ nhanh chóng về nước hội tụ với anh.
Đối với chuyện Huỳnh Lập bị thương anh vô cùng lo lắng, bởi chuyến đi này cậu ấy là thay anh thực hiện nhiệm vụ của mình.
Huỳnh Lập vốn là người chu toàn, ngoài để ý tốt đến Đường Diệp, anh còn không quên dặn tài xế của Đường Tuệ, dùng chiếc xe có kính chống đạn tốt nhất, cũng không quên cử thêm vài người vệ sỹ âm thầm theo sát và bảo vệ cô, nói cho cùng cậu chủ có dặn dò hay không nhưng đối với anh trai của cậu chủ, cô chủ nhỏ này cũng được coi là tâm can bảo bối.
Trong lòng Huỳnh Lập luôn nghĩ trong lòng, trước tiên vừa là bảo vệ cô vừa là thăm dò xem xét cô rốt cuộc là người tốt hay xấu, sau đó loại trừ sau, chuyện đấy đối với một tiểu cô nương như vậy không thể làm khó anh được.
Đường Diệp thì cẩn thận còn Đường Tuệ thì vẫn như mọi ngày, cuộc sống của cô chưa từng thay đổi vì sự có mặt của anh từ khi trở về. Chỉ ngoại trừ hôm nay. Là ngày chung thất của ba mẹ cô, chú út quyết định để ba mẹ cô ở ngoại ô thành phố, nơi đó là một ngọn đồi đước chưa đựng đầy ánh sáng. Hai bên đường là hai hàng cây tùng cao lớn, chở che cũng là một nơi thanh tịnh mà tràn đầy sinh khí của sự thanh thản.
Đường Tuệ vốn không phải người mang quốc tịch đất nước này, chỉ là một người bị bán đi từ nhỏ, để nói nhớ về quê hương hay nguồn gốc của chính mình đối với cô mà nói lại là một sự mơ hồ không thể nói được thành lời. Cô chỉ biết cuộc sống của cô trước khi bước chân vào nhà họ Đường là chuỗi ngày đen tối, ba mẹ đón cô ra khỏi bóng tối, cho cô những thứ tưởng chừng như tốt đẹp nhất trên đời. Cô không có gì báo đáp lại ân tình của cho mẹ cô, chỉ có duy nhất một thứ có thể cho đi được đối với nhà họ Đường đó chính là dòng máu.
Đường Tuệ và ông Đường cùng chung dòng máu, ngày ông Đường gặp tai nạn cô thậm chí có thể dùng tất cả số máu mình có thể hiến được mong muốn có một điều kì tích sảy ra. Nhưng cuối cùng kì tích lại không hề xuất hiện. Cô vốn tưởng mình có trọn vẹn một gia đình hạnh phúc. Nhưng thực tế phũ phàng, hoặc có thể là do cô mệnh thiên sát, khiến tất cả những người yêu thương cô, che chở cô đều không thể ở bên cạnh để đùm bọc cho cô nữa.
Ngồi một mình trước ngôi mộ màu đen lạnh lẽo, cô kể cho ba mẹ cô nghe lại tất cả những ngày tháng hạnh phúc mà ba người đã ở bên cạnh nhau. Không có thân sinh, cũng chẳng có công ơn nuôi dưỡng dài đến tận mấy chục năm, nhưng đối với Đường Tuệ cô lại là cả một thiên đường ánh sáng. Mỗi lần cùng ba mẹ có thể cùng nhau nói chuyện, có lẽ đến bản thân cô cũng không thể để ý đến được thời gian, cho đi khi sắc trời không còn sáng nữa. Lái xe nhanh chóng đến nhắc nhở cô mới sững sờ lau đi hai hàng lệ đã lăn dài trên má.
Bản thân Đường Tuệ cũng không thể hiểu được cô đã khóc từ khi nào, chỉ cho đến khi yên yên ả ả ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc xe màu đen sang trọng cô mới bắt đầu trấn tĩnh lại bản thân mình.
- Anh Lưu, chiếc xe này hình như không phải xe tôi thường hay đi.
- Cô chủ, trợ lý Huỳnh nhắc nhở tôi đổi một chiếc xe tốt hơn cho cô chủ, cũng là do vấn đề an toàn hiện nay của cô chủ.
- Nhà họ Đường nhiều đời chỉ làm ăn buôn bán, đến mức độ như nào mà liên quan đến cả vấn đề an toàn chứ. Có phải là quá cảnh giác không?
- Cô chủ, chuyện này tôi không được ủy thác để nói với cô, chỉ là nhận được lệnh bảo vệ an toàn và nghe theo mệnh lệnh của cô chủ.
Đường Tuệ vốn muốn nói thêm một câu, nhưng dường như cô lại không nói nữa. Trước đây luôn là lão quản gia trực tiếp lái xe cho cô, nhưng từ khi người chú kia của cô trở về, thì dường như tất cả mọi thứ trước đây ba mẹ cho cô dường như đều thay đổi, đến người lái xe này cũng là anh đổi cho cô, mặc dù trên danh nghĩa là bảo vệ cô, nhưng khi nghe được những lời nói vừa rồi từ miệng anh ta cô cũng đủ để hiểu được, đó chính là trực tiếp muốn cho người theo dõi và báo cáo lại toàn bộ lịch trình của cô.
Trên miệng cô bất giác nở một nụ cười nhạt, bởi đến chính cô cũng không biết được rằng cô lại là người có sức ảnh hưởng đến anh như vậy.
Mọi thăng trầm vụt qua trên khuôn mặt, Đường Tuệ không còn suy nghĩ nhiều chỉ nhẹ nhàng nhìn ra khung cửa kính, nhưng lúc này mọi điều trước mắt lại khiến cho cô để ý trên hết, chiếc xe thể thao màu đen lao thật nhanh trên khung đường ngoại thành, phía sau còn có vài chiếc xe bám theo mà không hề giống như tiện đường. Trong đầu Đường Tuệ hiện lên hai chữ rượt đuổi. Tâm cô chợt có một luồng khí lạnh. Cô lẽ nào lại thành người bơ vơ hơn nữa.
- Anh Lưu, dừng lại, quay xe lại theo đoàn xe vừa nãy.
- Cô chủ, chuyện này rất nguy hiểm.
- Tôi nói quay lại, cậu không những không muốn cứu chủ nhân chính thức của mình, thậm chí còn không cả muốn nghe theo lời tôi sao?
- Cô chủ.
- Quay đầu xe.
Sự lưỡng lự thoáng hiện lên trên đôi mắt của Lưu Toàn nhưng cuối cùng anh vẫn nhanh chóng lái xe đi đoạn đường phía trước xoay thật nhanh vô lăng quay lại theo hương đoàn xe vừa rồi.
Nhưng dường như càng đến gần thì lòng Đường Tuệ lại càng trở lên trùng xuống, bởi những tiếng động mà cô nghe thấy lúc này đây không chỉ đơn giản là tiếng của động cơ xe nữa. Mà kèm theo nó là tiếng phanh, tiếng va chạm, hơn hết còn có cả tiếng súng.
Đường Tuệ từng nghe thấy Đường Diệp nói chuyện trong thư phòng với Huỳnh Lập, anh ấy chưa quay lại, vậy có nghĩa là hiện tại Đường Diệp kia chỉ có thể hành động một mình, cô không hề thấy cứu viện, thậm chí không hề thấy có bất kì một tia hy vọng nào có thể thấy có người đến giúp anh. Có lẽ lúc này, anh ấy cần một người để giúp đỡ.
Đối với chuyện Huỳnh Lập bị thương anh vô cùng lo lắng, bởi chuyến đi này cậu ấy là thay anh thực hiện nhiệm vụ của mình.
Huỳnh Lập vốn là người chu toàn, ngoài để ý tốt đến Đường Diệp, anh còn không quên dặn tài xế của Đường Tuệ, dùng chiếc xe có kính chống đạn tốt nhất, cũng không quên cử thêm vài người vệ sỹ âm thầm theo sát và bảo vệ cô, nói cho cùng cậu chủ có dặn dò hay không nhưng đối với anh trai của cậu chủ, cô chủ nhỏ này cũng được coi là tâm can bảo bối.
Trong lòng Huỳnh Lập luôn nghĩ trong lòng, trước tiên vừa là bảo vệ cô vừa là thăm dò xem xét cô rốt cuộc là người tốt hay xấu, sau đó loại trừ sau, chuyện đấy đối với một tiểu cô nương như vậy không thể làm khó anh được.
Đường Diệp thì cẩn thận còn Đường Tuệ thì vẫn như mọi ngày, cuộc sống của cô chưa từng thay đổi vì sự có mặt của anh từ khi trở về. Chỉ ngoại trừ hôm nay. Là ngày chung thất của ba mẹ cô, chú út quyết định để ba mẹ cô ở ngoại ô thành phố, nơi đó là một ngọn đồi đước chưa đựng đầy ánh sáng. Hai bên đường là hai hàng cây tùng cao lớn, chở che cũng là một nơi thanh tịnh mà tràn đầy sinh khí của sự thanh thản.
Đường Tuệ vốn không phải người mang quốc tịch đất nước này, chỉ là một người bị bán đi từ nhỏ, để nói nhớ về quê hương hay nguồn gốc của chính mình đối với cô mà nói lại là một sự mơ hồ không thể nói được thành lời. Cô chỉ biết cuộc sống của cô trước khi bước chân vào nhà họ Đường là chuỗi ngày đen tối, ba mẹ đón cô ra khỏi bóng tối, cho cô những thứ tưởng chừng như tốt đẹp nhất trên đời. Cô không có gì báo đáp lại ân tình của cho mẹ cô, chỉ có duy nhất một thứ có thể cho đi được đối với nhà họ Đường đó chính là dòng máu.
Đường Tuệ và ông Đường cùng chung dòng máu, ngày ông Đường gặp tai nạn cô thậm chí có thể dùng tất cả số máu mình có thể hiến được mong muốn có một điều kì tích sảy ra. Nhưng cuối cùng kì tích lại không hề xuất hiện. Cô vốn tưởng mình có trọn vẹn một gia đình hạnh phúc. Nhưng thực tế phũ phàng, hoặc có thể là do cô mệnh thiên sát, khiến tất cả những người yêu thương cô, che chở cô đều không thể ở bên cạnh để đùm bọc cho cô nữa.
Ngồi một mình trước ngôi mộ màu đen lạnh lẽo, cô kể cho ba mẹ cô nghe lại tất cả những ngày tháng hạnh phúc mà ba người đã ở bên cạnh nhau. Không có thân sinh, cũng chẳng có công ơn nuôi dưỡng dài đến tận mấy chục năm, nhưng đối với Đường Tuệ cô lại là cả một thiên đường ánh sáng. Mỗi lần cùng ba mẹ có thể cùng nhau nói chuyện, có lẽ đến bản thân cô cũng không thể để ý đến được thời gian, cho đi khi sắc trời không còn sáng nữa. Lái xe nhanh chóng đến nhắc nhở cô mới sững sờ lau đi hai hàng lệ đã lăn dài trên má.
Bản thân Đường Tuệ cũng không thể hiểu được cô đã khóc từ khi nào, chỉ cho đến khi yên yên ả ả ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc xe màu đen sang trọng cô mới bắt đầu trấn tĩnh lại bản thân mình.
- Anh Lưu, chiếc xe này hình như không phải xe tôi thường hay đi.
- Cô chủ, trợ lý Huỳnh nhắc nhở tôi đổi một chiếc xe tốt hơn cho cô chủ, cũng là do vấn đề an toàn hiện nay của cô chủ.
- Nhà họ Đường nhiều đời chỉ làm ăn buôn bán, đến mức độ như nào mà liên quan đến cả vấn đề an toàn chứ. Có phải là quá cảnh giác không?
- Cô chủ, chuyện này tôi không được ủy thác để nói với cô, chỉ là nhận được lệnh bảo vệ an toàn và nghe theo mệnh lệnh của cô chủ.
Đường Tuệ vốn muốn nói thêm một câu, nhưng dường như cô lại không nói nữa. Trước đây luôn là lão quản gia trực tiếp lái xe cho cô, nhưng từ khi người chú kia của cô trở về, thì dường như tất cả mọi thứ trước đây ba mẹ cho cô dường như đều thay đổi, đến người lái xe này cũng là anh đổi cho cô, mặc dù trên danh nghĩa là bảo vệ cô, nhưng khi nghe được những lời nói vừa rồi từ miệng anh ta cô cũng đủ để hiểu được, đó chính là trực tiếp muốn cho người theo dõi và báo cáo lại toàn bộ lịch trình của cô.
Trên miệng cô bất giác nở một nụ cười nhạt, bởi đến chính cô cũng không biết được rằng cô lại là người có sức ảnh hưởng đến anh như vậy.
Mọi thăng trầm vụt qua trên khuôn mặt, Đường Tuệ không còn suy nghĩ nhiều chỉ nhẹ nhàng nhìn ra khung cửa kính, nhưng lúc này mọi điều trước mắt lại khiến cho cô để ý trên hết, chiếc xe thể thao màu đen lao thật nhanh trên khung đường ngoại thành, phía sau còn có vài chiếc xe bám theo mà không hề giống như tiện đường. Trong đầu Đường Tuệ hiện lên hai chữ rượt đuổi. Tâm cô chợt có một luồng khí lạnh. Cô lẽ nào lại thành người bơ vơ hơn nữa.
- Anh Lưu, dừng lại, quay xe lại theo đoàn xe vừa nãy.
- Cô chủ, chuyện này rất nguy hiểm.
- Tôi nói quay lại, cậu không những không muốn cứu chủ nhân chính thức của mình, thậm chí còn không cả muốn nghe theo lời tôi sao?
- Cô chủ.
- Quay đầu xe.
Sự lưỡng lự thoáng hiện lên trên đôi mắt của Lưu Toàn nhưng cuối cùng anh vẫn nhanh chóng lái xe đi đoạn đường phía trước xoay thật nhanh vô lăng quay lại theo hương đoàn xe vừa rồi.
Nhưng dường như càng đến gần thì lòng Đường Tuệ lại càng trở lên trùng xuống, bởi những tiếng động mà cô nghe thấy lúc này đây không chỉ đơn giản là tiếng của động cơ xe nữa. Mà kèm theo nó là tiếng phanh, tiếng va chạm, hơn hết còn có cả tiếng súng.
Đường Tuệ từng nghe thấy Đường Diệp nói chuyện trong thư phòng với Huỳnh Lập, anh ấy chưa quay lại, vậy có nghĩa là hiện tại Đường Diệp kia chỉ có thể hành động một mình, cô không hề thấy cứu viện, thậm chí không hề thấy có bất kì một tia hy vọng nào có thể thấy có người đến giúp anh. Có lẽ lúc này, anh ấy cần một người để giúp đỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.