Chương 16
Elizabeth Chandler
07/01/2017
Chương 16
Sáng thứ Hai là một trong những buổi sáng trời xanh tuyết trắng. Ánh mặt trời rực rỡ và ánh tuyết chói lòa khiến người ta không thể ngồi yên trong nhà. Tim điện thoại tới, hỏi tôi có muốn đi trượt tuyết không. Một tiếng sau tôi thấy nó đợi tôi trước hiên nhà nó, tay ôm dây rợ, một cái xe trượt tuyết cũ và một cái ống trượt tuyết. “Em biết đỉnh đồi thích nhất. Đi bộ hơi xa, nhưng mình đi được.”
Chúng tôi cuốc bộ qua ba khối nhà đến cuối đại lộ Walnut. Tôi kéo lê cái xe trượt trong lúc Tin chạy đằng trước và trượt lên tất cả các mảng băng sáng bóng mà nó thấy trên vỉa hè. Con đường dẫn tới một cánh đồng tuyết phải dày khoảng hai tấc, một con dốc thoai thoải lởm chởm gốc rạ và cỏ cao. Tim chỉ cho tôi hướng đi đúng rồi bảo tôi đi trước. “Ben luôn đi trước để em bước vào đúng dấu chân của anh ấy.”
“Có mấy dấu chân đằng kia kìa.” Tôi chỉ.
“Đó là của Ben từ hôm qua, anh ấy đi đạp tuyết để làm đường trượt cho em. Nhưng anh ấy đi đường vòng.”
Đến cuối cánh đồng chúng tôi đi qua một rừng thông vi vút gió, rồi nhìn xuống một quả đồi dài cong vút.
“Hoàn hảo!” tôi nói, “Đúng là cực kỳ hoàn hảo!”
“Chị muốn trượt xe hay trượt ống?” Tim nhảy nhót xung quanh tôi, hỏi.
“Chị em mình đổi nhau lần lượt được không?”
Nó chui tọt vào trong cái ống. Tôi đẩy nó một cái rồi lắng nghe tiếng nó kêu thét lên và hú hít suốt quãng trượt xuống đồi. Khi nó đứng lên và ra dấu là nó đã dọn sạch một đường trượt, tôi đặt cái xe trượt vào vết đó. Tôi cảm thấy mình trở lại làm một cô bé con, chạy lấy đà rồi bay xuống dưới đồi theo kiểu nằm sấp, gió và tuyết thổi vù vù vào mặt.
“Mắt chị sáng thật đấy,” Tim bảo tôi sau dăm bảy vòng trượt. “Có bông tuyết trong tóc chị kìa.”
“Thế thì chúng mình giống hệt nhau,” tôi nói, kéo cái mũ trượt tuyết của tôi xuống trùm tai rồi cũng kéo cho nó như thế.
Chúng tôi cùng trượt xe với nhau mấy lần, ngồi theo kiểu ôm lưng nhau, đuổi nhau ngược lên đồi sau mỗi lần trượt xuống, vừa thở hổn hển, vừa trượt ngã dúi dụi, vừa bốc tuyết ném nhau. Trong một lần leo lại lên đỉnh như thế, có một cái ống trượt tuyết lao vụt qua chỗ chúng tôi.
“Là Ben đấy!” Tim vui sướng la lên.
Tim tôi đập gấp gáp. Khi cái ống xuống đến chân đồi, Ben quay lại vẫy chúng tôi. Tim lén tới gần tôi, tay nắm nắm một cục tuyết.
“Đừng cho anh ấy lên đồi,” nó thì thầm.
“Đúng,” tôi nói và cũng nắm vài cục tuyết theo nó.
“Chị nắm càng nhiều càng tốt. Chúng mình cần đạn dự trữ đấy.”
Tôi nắm thêm ba quả bóng tuyết nữa. “Xin ngài ra tìn hiệu, thưa chỉ huy,” tôi bảo nó.
Chúng tôi nhìn Ben trèo lên đồi theo hướng chúng tôi. Anh chắc phải biết điều gì sắp xảy ra, nhưng cứ giả vờ như không.
“Sẵn sàng,” Tim nói. “Nhắm.” Nó giơ tay lên. “Bắn!”
Chúng tôi ném loạn xạ vào Ben mấy quả bóng tuyết rồi hối hả làm thêm vì anh đã thả cái ống trượt xuống và bắt đầu trang bị đạn dược. Anh là một tay ném giỏi, khiến tôi và Tim phải vừa ngụp xuống vừa nhảy tránh, bất kể chúng tôi đang có lợi thế vì ở cao hơn trên sườn đồi.
Khi Ben chỉ còn cách chúng tôi khoảng năm mét, anh ném tôi một quả mạnh vào cánh tay.
“Ối!”
”Đừng bỏ cuộc,” Tim la lên.
“Tôi còn chưa bắt đầu chiến đấu cơ mà!” tôi la lên, không nhớ câu đó là trích dẫn ở đâu.
Ben cười vang và cuối xuống bốc thêm tuyết. Tôi nhỏm lên và ném. Trúng đích nhé! Thực sự không phải là tôi nhắm vào đó, nhưng tôi đã ném trúng nó - trúng ngay vào hạ bộ. (HTT: hahaha…phải đấy! ném phát - trúng …“đích”! Con bé này. Giỏi!!!J)
Ben chậm chạp thẳng người lên.
“Úi giời,” tôi nói với một nụ cười. Tim cười như điên. Ben thì chỉ nhìn tôi, rồi chậm rãi đi thẳng về phía tôi, không nói lời nào, tay nắm một quả bóng tuyết khổng lồ.
“Tôi nghĩ có thể đã đến lúc rút lui, thưa ngài,” tôi nói với Tim.
“Rút lui!” Tim kêu váng lên.
Chúng tôi chạy lúp xúp trên đồi, lún sâu trong lớp tuyết dày, cố kéo theo cái xe trượt. Tôi thấy chân mình bị hụt hẫng. Ben đã tóm được mắt cá chân tôi.
“Cứu với, Tim!” Tim chạy lại và cố nắm cánh tay tôi kéo lên. Tôi ngã sấp bụng xuống một ụ tuyết.
Ben lật ngửa tôi lên - hơi quá nhẹ nhàng so với một gã trai định trả thù - và bắt đầu kéo lê tôi xuống chân đồi. Tôi giữ chặt lấy Tim và kéo nó lê theo. Nó cười vang suốt dọc đường.
Đến chân đồi, Ben thả mắt cá chân tôi ra và đứng dạng chân trên người Tim và tôi. “Bây giờ thử dậy xem,” anh nói.
“Hội ý nào, Tim”. Tôi oằn người sang để thì thầm với nó. “Chúng mình phải lừa anh ấy,” tôi nói, tay khum khum lại che miệng. “Em giả vờ định tóm mắt cá Ben, khi anh ấy phản ứng lại thì giữ cao lên nhé. Còn chị sẽ tóm mắt cá kia của anh ấy.”
“Rồi mình sẽ làm anh ấy ngạt vì tuyết.”
“Đúng rồi.”
Tim thực hiện đúng y kế hoạch, vồ lấy mắt cá Ben, rồi ôm cứng lấy chân anh. Tôi kẹp chặt mắt cá kia, đeo chắc như con chó dại (HTT: sặc! ví hay nha ^^), rồi giật mạnh. Ben ngã phệt xuống. Tuyết bay mù lên. Chúng tôi như ba người đang vẫy nước trong bể bơi, đập sóng tung tóe, những bụn tuyết vung lên mù mịt trên người chúng tôi.
Tôi cười đến nỗi hai sườn phát đau rồi nằm lăn ra đất, mệt lả, miệng vẫn còn cười. Ánh mặt trời chói chang nhảy nhót trong mắt tôi. Tôi lắng nghe tiếng cười trầm trầm của Ben và tiếng cười giòn tan của Tim đến khi cả ba chúng tôi nguôi được cơn cười. Nhìn đăm đăm lên bầu trời xanh cao lồng lộng, tôi thấy thoải mái đến tận đầu ngón chân.
Một hay hai phút sau Ben đứng dậy và kéo Tim với tôi đứng lên. “Các em đúng là đồ chỉ gây rắc rối,” anh nói, “cả hai đứa.”
“Chả có gì rắc rối cho tới lúc anh đến cả,” tôi đáp.
Chúng tôi trèo lên đồi, nhặt lại cái xe trượt trên đường đi. Khi chúng tôi lên tới đỉnh. Tim muốn trượt kiểu hai tầng trên lưng Ben. Tôi đẩy làm đà cho họ, rồi lấy cái ống trượt và trượt một mình theo xuống. Chúng tôi cứ làm thế dăm vòng nữa, và tôi thử hơi nhấc người lên cho cái ống xoay tròn. Khi Tim thấy tôi xoay tít xung quanh, nó muốn thử làm theo.
Ben và tôi đẩy cho Tim xuất phát, rồi Ben đặt lại cái xe trượt vào vị trí. “Em muốn đi một mình hay là với anh?” anh hỏi:
Tôi chần chừ, rồi tự nhủ đừng có mà làm lớn cái chuyện chẳng có gì. Anh ấy chỉ hỏi tôi có muốn ngồi chung xe trượt không thôi mà.
“Em sẽ đi với anh.”
“Hai tầng không?” Tôi gật đầu.
Anh nằm xuống xe trượt, và tôi nằm lên lưng anh. “Em phải giữ thật chặt vào đấy, Allie,” anh nói. “Tầng trên luôn luôn bị va đập và bay lệch hướng. Em cài chân em vào chân anh được không?”
Chân tôi ngắn hơn, nên tôi chỉ ngoắc được vào mắt cá chân của anh. Tôi thấy mừng là lớp vải giữa anh và tôi đủ dày để anh không cảm thấy nhịp đập của tim tôi.
“Em không ngại giữ chặt anh chứ, phải không?” anh hỏi. “Nếu em mà sợ, anh sẽ để tuột em nửa đường xuống đồi mất.” Tôi kéo mình lên trên năm phân nữa, ngoắc lại chân vào chân anh, mấy ngón tay tôi bấu chặt vào vai anh và kẹp cằm tôi vào cổ anh.
“Thế được chưa?”
“Khá hơn rồi,” anh nói, cười to. “Chỉ có nhớ là ngậm miệng vào lúc tụi mình trượt đấy. Anh không muốn bị cắn đâu.”
Anh đẩy lấy đà bằng hai cánh tay mạnh mẽ của mình.
“Làm sao em ngậm miệng được khi - whoa - ooo - oah!” Chúng tôi phi như bay xuống đồi - tôi nghĩ anh đang tập trung điên cuồng vào điểm đích - lướt sang trái rồi lệch sang phải, và một cú tung người.
“Ối!” Tôi hét vào tai anh nhưng vẫn bám chặt cứng.
Chúng tôi lướt qua Tim, nó đang đẩy cái ống trượt lên đồi, ném một nắm tuyết lạnh ngắt vào chúng tôi.
“Xong!” tôi la lên.
“Giữ chặt lấy!” Chúng tôi lại chệch hướng lần nữa, đường cong nơi chân đồi chặn đứng chiếc xa trượt lại gấp đến nỗi hai chúng tôi bị hất tung khỏi xe. Ben nhào theo tôi, lăn đè lên người tôi. Trong một khoảnh khắc không ai trong chúng tôi nói gì cả.
“Em có sao không?” anh hỏi.
Tình trạng Ben nằm trên người tôi, nhìn tôi chăm chú với gương mặt chỉ cách mặt tôi có hơn chục phân, khiến tôi quên sạch cả từ ngữ. Anh luồn một cánh tay xuống lưng tôi và một bàn tay xuống dưới đầu tôi, kê cho tôi nằm trên tuyết. Tôi bị văng đâu mất cái mũ, ngón chân tôi lạnh cứng, khoảng da giữa cổ tay áo và cánh tay như bị kim châm, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy ấm áp, tuyệt vời khi được anh nâng niu như thế.
“Allie, em ổn chứ?” Tôi gật đầu.
“Em bị hụt hơi không thể thở được phải không?”
Không phải theo nghĩa mà anh đang nói.
“Nói gì đi em,” anh vẫn kiên trì.
“Em ổn mà.” Anh nhìn vào miệng tôi khi tôi nói. Tôi nhìn vào miệng anh - tôi muốn bỏ găng tay ra và chạy ngón tay mình theo đường cong nơi môi anh. Đầu anh cúi xuống. Tôi nhấc một bàn tay và nhẹ nhàng chạm vào má anh. Anh ở gần đến nỗi tôi cảm thấy hơi thở anh.
“Allie!” Giọng anh thật nhẹ, mặt anh thật gần.
Chỉ một nụ hôn thôi, tôi chỉ muốn có vậy. Thêm một centimet nữa và môi chúng tôi sẽ chạm vào nhau. Không có bầu trời trên đầu tôi, chỉ có Ben thôi. Tất cả những gì tôi muốn là Ben.
“Này! Hai người có sao không?” (HTT: hức, mất công tưởng…bở!)
Tim. Tôi đã quên bén mất nó. Tôi ngóc đầu nhìn quanh và thấy nó đang từ trên đồi chạy xuống chỗ chúng tôi, còn cách hơn chục mét nữa.
Ben lăn khỏi người tôi. “Bọn anh không sao,” anh nói, “không sao cả.”
Chúng tôi ngồi dậy như hai con người vừa thoát khỏi mộng mị, rồi chậm chạp đứng lên và phủi tuyết khỏi người mình. “Cám ơn đã xuống kiểm tra, chú em,” Ben nói khi Tim tới chỗ chúng tôi. (HTT: tác giả nên sáng tác câu cảm ơn của Ben thế này “Cảm ơn đã xuống làm kỳ đà. Chú em lát nữa chết với anh!” he he…)
“Cú trượt tuyệt vời nhỉ!” Tim kêu lên.
“Em cũng có quyền thế mà.” Ben nhặt sợi dây kéo xe trượt lên và bắt đầu đi ngược lên đồi, Tim theo sau. Tôi đi tụt đằng sau, cần thêm thời gian để bình tâm lại.
Từ đó cho đến hết buổi, Tim lúc thì trượt với tôi, lúc thì trượt với Ben. Khi nó muốn trượt một mình thì Ben và tôi thay phiên nhau trượt trên cái xe còn lại chứ không trượt xuống chung với nhau nữa. Tôi không biết anh nghĩ gì, nhưng tôi thì chắc chắn không thể ở gần anh một lần nữa mà không hôn anh.
Tôi không còn cảm thấy ấm nữa - sự thật là những ngón chân đông cứng của tôi không còn cảm giác - và Tim đã ướt sũng cả người vì đã lụi xuống tuyết quá nhiều. Cuối cùng chúng tôi ra về.
Trên đường trở lại nhà Harrington, cả Ben và tôi đều yên lặng, như thế lại tạo điều kiện cho tôi sa vào những giấc mơ giữa ban ngày. Cảm giác ấy thế nào nhỉ, khi môi anh đặt lên môi tôi? Mọi chuyện sẽ ra sao, nếu anh muốn có tôi, chỉ mình tôi thôi? Tôi tưởng tượng chúng tôi đang trở về nhà anh sau nụ hôn trên tuyết ấy. Chúng tôi cùng nhau đốt một đống lửa rồi ôm nhau trước lò sưởi, và...
Tôi đáng ra nên bỏ qua phần lò sưởi. Hình ảnh của Sandra trong đêm trước Giáng sinh, ngồi bên lò sưởi với mái tóc vàng ánh lên trong ánh lửa, bàn tay gác hờ trên chân Ben, đột nhiên vụt lên trong tâm trí tôi.
“Allie! Allie!” Anh chàng Ben ngoài đời đang nói.
Chúng tôi đã về đến lối vào nhà Harrington, tôi thấy cô Jen và chú Sam đang ở trên hiên nhà.
“Có vài điều chúng ta cần nói chuyện với nhau,” Ben nói.
“Em nghĩ chị gặp rắc rối rồi,” Tim nhận xét. “Đó là cách anh ấy bắt đầu khi anh ấy nói chị đã làm sai điều gì.”
“Allie không làm sai điều gì cả,” Ben trấn an nó.
“Chưa làm,” tôi thêm vào, cười hơi lo lắng. Tôi sợ Ben cảm nhận tình cảm của tôi là sâu sắc. Giờ đây anh lo mọi chuyện đã đi quá xa và muốn làm rõ rằng chẳng có gì nghiêm túc giữa chúng tôi cả. Anh chắc chắn nghĩ anh cần phải làm rõ mọi chuyện trước khi tôi gặp Sandra, trước khi tôi nói điều gì đó có thể làm hỏng kế hoạch của anh dành riêng cho hai người họ vào đêm mai.
“Đó là về đêm mai,” anh bắt đầu.
Tôi cau mày, không nói gì.
“Cuộc diễu hành tàu thủy ở Windhaven mà em định đi với Mike, Ford và Julia. Em nhớ không?”
“Ồ. Ồ, phải. Có gì không?”
“Em đã từng xem cuộc diễu hành đó.” Tim chen ngang vào. “Đẹp lắm chị ạ. Tất cả các tàu đều thắp đèn sáng choang. Và ông già Noel đi trên một con tàu.”
“Anh muốn đảm bảo rằng em biết rõ em đang lâm vào tình thế nào,” Ben nói.
Tôi không thích cái giọng anh nói, nghe cứ như một ông anh đang cảnh cáo cô em út của mình vậy.
“Em không định leo lên tàu hay ra sát bờ sông, nhưng em có thể mặc áo cứu sinh nếu anh thấy nên làm như thế.”
“Nó chẳng giúp gì cho em ở trong rừng đâu,” anh đáp.
“Ý anh là gì?”
“Em định đi tới căn nhà gỗ của Ford ở trong rừng.” Giọng anh vỡ ra vì thất vọng. “Mà cha mẹ nó không có ở đó đâu.”
“Thì sao?” Tôi thách thức anh.
“Anh không muốn nhúng mũi vào chuyện của người khác, Allie. Nhưng các em em mới tới đây không lâu, và Julia có thể không biết những câu chuyện mà Ford thích kể - những chuyện nó khoe khoang với mấy thằng con trai khác. Cái nhà gỗ là nơi ưa thích cho... cho... những cuộc chinh phục của nó.”
Tôi cười nhạo cái lối nói lạc hậu của Ben.
Nhưng thực ra tôi đã nghĩ đến khả năng đó. Cô Jen có một căn nhà gỗ ở Windhaven, một nơi cắm trại cách khoảng bốn mươi phút đi xe từ Thornhill, và tôi biết hầu hết những túp nhà đó đầu rất tách biệt, bao quanh bởi rừng rậm. Lý do chính khiến tôi nói vâng hôm trước chỉ để đảm bảo rằng Julia không đi một mình tới đó.
“Mike cũng không phải là thiên thần,” Ben thêm vào.
“Xin lỗi?” Bây giờ thì anh tiến vào khu vực nguy hiểm rồi.
“Mike khá nổi danh.”
“Anh cũng thế mà,” tôi nhắc anh. Đúng là đồ ngớ ngẩn - lại đi cố hủy diệt cái hy vọng lãng mạn mỏng manh của tôi, niềm hy vọng duy nhất khiến tôi quên được anh!
“Không phải cùng loại nổi danh đâu,” anh đáp, hàm nghiến chặt.
“Anh nổi danh về chuyện gì?” Tim hỏi.
Ben nhìn xuống nó. “Chuyện này là chuyện riêng giữa Allie và anh thôi, được chưa? Ba và cô Jen ở trên hiên kia kìa. Lên mà kể cho họ nghe chuyện trượt tuyết đi.”
Tim giả vờ như bước đi, nhưng lại vòng ra sau, đứng ngay sau Ben, lắng nghe. Ben nói với tôi, “Mike thích huyênh hoang về cô gái mà nó đã cặp và về điều mà nó đã làm, điều họ đã làm...”
“Anh nói cứ như em chỉ là một cô bạn gái khác của Mike vậy,” tôi nói một cách giận dữ. “Anh có muốn em coi Sandra chỉ là một cô bạn gái khác của anh không?”
Anh quay đi.
“Sao anh có quyền…”
“Nghe anh này,” anh nói, quay người lại. “Tính Mike rất thích ganh đua.”
“Anh thì không thế chắc?” Tôi đáp. (Ặc, Allie "quất" câu này hơi đau nhỉ? )
“Để cho anh được yên đi!” Ben la lên, má anh bắt đầu đỏ rực.
“Em sẽ làm thế,” tôi đáp, “chừng nào anh để đời tư của em được riêng!”
Cô Jen và chú Sam quay lại, nghe thấy đoạn đối thoại nảy lửa của chúng tôi. Tim cũng chẳng đi đâu cả.
“Anh chỉ đề phòng cho em thôi,” Ben bảo tôi. “Anh đang cảnh báo em, Allie. Mike thì thích ganh đua, và bởi vì nó không thể ganh đua trong kịch nghệ và Ford không thể ganh đua trong thể thao, nên chúng ganh đua ở lãnh vực khác.”
“Lĩnh vực gì thế?” Tim hỏi. (chết mất thôi, Tim ơi là Tim) Ben liếc ra đằng sau. “Ơ cái thằng này, xéo ngay!” (hahaha...)
“À,” tôi nói, “có thể em không nhiều kinh nghiệm như anh và mấy gã nam nhi trường Thornhill, nhưng không anh chàng nào dụ dỗ được em làm gì. Em biết mình là ai.” Một con ngốc đã phải lòng anh, tôi nghĩ. “Và em biết điều em muốn. Mà điều cuối cùng em muốn ngay lúc này là anh đừng cư xử như ông anh cả vậy.”
“Được thôi,” anh nói.
“Được thôi,” tôi nói. Chúng tôi nhìn nhau trân trân, rồi tôi quay gót và chạy huỳnh huỵch về nhà
Hết chương 16
Sáng thứ Hai là một trong những buổi sáng trời xanh tuyết trắng. Ánh mặt trời rực rỡ và ánh tuyết chói lòa khiến người ta không thể ngồi yên trong nhà. Tim điện thoại tới, hỏi tôi có muốn đi trượt tuyết không. Một tiếng sau tôi thấy nó đợi tôi trước hiên nhà nó, tay ôm dây rợ, một cái xe trượt tuyết cũ và một cái ống trượt tuyết. “Em biết đỉnh đồi thích nhất. Đi bộ hơi xa, nhưng mình đi được.”
Chúng tôi cuốc bộ qua ba khối nhà đến cuối đại lộ Walnut. Tôi kéo lê cái xe trượt trong lúc Tin chạy đằng trước và trượt lên tất cả các mảng băng sáng bóng mà nó thấy trên vỉa hè. Con đường dẫn tới một cánh đồng tuyết phải dày khoảng hai tấc, một con dốc thoai thoải lởm chởm gốc rạ và cỏ cao. Tim chỉ cho tôi hướng đi đúng rồi bảo tôi đi trước. “Ben luôn đi trước để em bước vào đúng dấu chân của anh ấy.”
“Có mấy dấu chân đằng kia kìa.” Tôi chỉ.
“Đó là của Ben từ hôm qua, anh ấy đi đạp tuyết để làm đường trượt cho em. Nhưng anh ấy đi đường vòng.”
Đến cuối cánh đồng chúng tôi đi qua một rừng thông vi vút gió, rồi nhìn xuống một quả đồi dài cong vút.
“Hoàn hảo!” tôi nói, “Đúng là cực kỳ hoàn hảo!”
“Chị muốn trượt xe hay trượt ống?” Tim nhảy nhót xung quanh tôi, hỏi.
“Chị em mình đổi nhau lần lượt được không?”
Nó chui tọt vào trong cái ống. Tôi đẩy nó một cái rồi lắng nghe tiếng nó kêu thét lên và hú hít suốt quãng trượt xuống đồi. Khi nó đứng lên và ra dấu là nó đã dọn sạch một đường trượt, tôi đặt cái xe trượt vào vết đó. Tôi cảm thấy mình trở lại làm một cô bé con, chạy lấy đà rồi bay xuống dưới đồi theo kiểu nằm sấp, gió và tuyết thổi vù vù vào mặt.
“Mắt chị sáng thật đấy,” Tim bảo tôi sau dăm bảy vòng trượt. “Có bông tuyết trong tóc chị kìa.”
“Thế thì chúng mình giống hệt nhau,” tôi nói, kéo cái mũ trượt tuyết của tôi xuống trùm tai rồi cũng kéo cho nó như thế.
Chúng tôi cùng trượt xe với nhau mấy lần, ngồi theo kiểu ôm lưng nhau, đuổi nhau ngược lên đồi sau mỗi lần trượt xuống, vừa thở hổn hển, vừa trượt ngã dúi dụi, vừa bốc tuyết ném nhau. Trong một lần leo lại lên đỉnh như thế, có một cái ống trượt tuyết lao vụt qua chỗ chúng tôi.
“Là Ben đấy!” Tim vui sướng la lên.
Tim tôi đập gấp gáp. Khi cái ống xuống đến chân đồi, Ben quay lại vẫy chúng tôi. Tim lén tới gần tôi, tay nắm nắm một cục tuyết.
“Đừng cho anh ấy lên đồi,” nó thì thầm.
“Đúng,” tôi nói và cũng nắm vài cục tuyết theo nó.
“Chị nắm càng nhiều càng tốt. Chúng mình cần đạn dự trữ đấy.”
Tôi nắm thêm ba quả bóng tuyết nữa. “Xin ngài ra tìn hiệu, thưa chỉ huy,” tôi bảo nó.
Chúng tôi nhìn Ben trèo lên đồi theo hướng chúng tôi. Anh chắc phải biết điều gì sắp xảy ra, nhưng cứ giả vờ như không.
“Sẵn sàng,” Tim nói. “Nhắm.” Nó giơ tay lên. “Bắn!”
Chúng tôi ném loạn xạ vào Ben mấy quả bóng tuyết rồi hối hả làm thêm vì anh đã thả cái ống trượt xuống và bắt đầu trang bị đạn dược. Anh là một tay ném giỏi, khiến tôi và Tim phải vừa ngụp xuống vừa nhảy tránh, bất kể chúng tôi đang có lợi thế vì ở cao hơn trên sườn đồi.
Khi Ben chỉ còn cách chúng tôi khoảng năm mét, anh ném tôi một quả mạnh vào cánh tay.
“Ối!”
”Đừng bỏ cuộc,” Tim la lên.
“Tôi còn chưa bắt đầu chiến đấu cơ mà!” tôi la lên, không nhớ câu đó là trích dẫn ở đâu.
Ben cười vang và cuối xuống bốc thêm tuyết. Tôi nhỏm lên và ném. Trúng đích nhé! Thực sự không phải là tôi nhắm vào đó, nhưng tôi đã ném trúng nó - trúng ngay vào hạ bộ. (HTT: hahaha…phải đấy! ném phát - trúng …“đích”! Con bé này. Giỏi!!!J)
Ben chậm chạp thẳng người lên.
“Úi giời,” tôi nói với một nụ cười. Tim cười như điên. Ben thì chỉ nhìn tôi, rồi chậm rãi đi thẳng về phía tôi, không nói lời nào, tay nắm một quả bóng tuyết khổng lồ.
“Tôi nghĩ có thể đã đến lúc rút lui, thưa ngài,” tôi nói với Tim.
“Rút lui!” Tim kêu váng lên.
Chúng tôi chạy lúp xúp trên đồi, lún sâu trong lớp tuyết dày, cố kéo theo cái xe trượt. Tôi thấy chân mình bị hụt hẫng. Ben đã tóm được mắt cá chân tôi.
“Cứu với, Tim!” Tim chạy lại và cố nắm cánh tay tôi kéo lên. Tôi ngã sấp bụng xuống một ụ tuyết.
Ben lật ngửa tôi lên - hơi quá nhẹ nhàng so với một gã trai định trả thù - và bắt đầu kéo lê tôi xuống chân đồi. Tôi giữ chặt lấy Tim và kéo nó lê theo. Nó cười vang suốt dọc đường.
Đến chân đồi, Ben thả mắt cá chân tôi ra và đứng dạng chân trên người Tim và tôi. “Bây giờ thử dậy xem,” anh nói.
“Hội ý nào, Tim”. Tôi oằn người sang để thì thầm với nó. “Chúng mình phải lừa anh ấy,” tôi nói, tay khum khum lại che miệng. “Em giả vờ định tóm mắt cá Ben, khi anh ấy phản ứng lại thì giữ cao lên nhé. Còn chị sẽ tóm mắt cá kia của anh ấy.”
“Rồi mình sẽ làm anh ấy ngạt vì tuyết.”
“Đúng rồi.”
Tim thực hiện đúng y kế hoạch, vồ lấy mắt cá Ben, rồi ôm cứng lấy chân anh. Tôi kẹp chặt mắt cá kia, đeo chắc như con chó dại (HTT: sặc! ví hay nha ^^), rồi giật mạnh. Ben ngã phệt xuống. Tuyết bay mù lên. Chúng tôi như ba người đang vẫy nước trong bể bơi, đập sóng tung tóe, những bụn tuyết vung lên mù mịt trên người chúng tôi.
Tôi cười đến nỗi hai sườn phát đau rồi nằm lăn ra đất, mệt lả, miệng vẫn còn cười. Ánh mặt trời chói chang nhảy nhót trong mắt tôi. Tôi lắng nghe tiếng cười trầm trầm của Ben và tiếng cười giòn tan của Tim đến khi cả ba chúng tôi nguôi được cơn cười. Nhìn đăm đăm lên bầu trời xanh cao lồng lộng, tôi thấy thoải mái đến tận đầu ngón chân.
Một hay hai phút sau Ben đứng dậy và kéo Tim với tôi đứng lên. “Các em đúng là đồ chỉ gây rắc rối,” anh nói, “cả hai đứa.”
“Chả có gì rắc rối cho tới lúc anh đến cả,” tôi đáp.
Chúng tôi trèo lên đồi, nhặt lại cái xe trượt trên đường đi. Khi chúng tôi lên tới đỉnh. Tim muốn trượt kiểu hai tầng trên lưng Ben. Tôi đẩy làm đà cho họ, rồi lấy cái ống trượt và trượt một mình theo xuống. Chúng tôi cứ làm thế dăm vòng nữa, và tôi thử hơi nhấc người lên cho cái ống xoay tròn. Khi Tim thấy tôi xoay tít xung quanh, nó muốn thử làm theo.
Ben và tôi đẩy cho Tim xuất phát, rồi Ben đặt lại cái xe trượt vào vị trí. “Em muốn đi một mình hay là với anh?” anh hỏi:
Tôi chần chừ, rồi tự nhủ đừng có mà làm lớn cái chuyện chẳng có gì. Anh ấy chỉ hỏi tôi có muốn ngồi chung xe trượt không thôi mà.
“Em sẽ đi với anh.”
“Hai tầng không?” Tôi gật đầu.
Anh nằm xuống xe trượt, và tôi nằm lên lưng anh. “Em phải giữ thật chặt vào đấy, Allie,” anh nói. “Tầng trên luôn luôn bị va đập và bay lệch hướng. Em cài chân em vào chân anh được không?”
Chân tôi ngắn hơn, nên tôi chỉ ngoắc được vào mắt cá chân của anh. Tôi thấy mừng là lớp vải giữa anh và tôi đủ dày để anh không cảm thấy nhịp đập của tim tôi.
“Em không ngại giữ chặt anh chứ, phải không?” anh hỏi. “Nếu em mà sợ, anh sẽ để tuột em nửa đường xuống đồi mất.” Tôi kéo mình lên trên năm phân nữa, ngoắc lại chân vào chân anh, mấy ngón tay tôi bấu chặt vào vai anh và kẹp cằm tôi vào cổ anh.
“Thế được chưa?”
“Khá hơn rồi,” anh nói, cười to. “Chỉ có nhớ là ngậm miệng vào lúc tụi mình trượt đấy. Anh không muốn bị cắn đâu.”
Anh đẩy lấy đà bằng hai cánh tay mạnh mẽ của mình.
“Làm sao em ngậm miệng được khi - whoa - ooo - oah!” Chúng tôi phi như bay xuống đồi - tôi nghĩ anh đang tập trung điên cuồng vào điểm đích - lướt sang trái rồi lệch sang phải, và một cú tung người.
“Ối!” Tôi hét vào tai anh nhưng vẫn bám chặt cứng.
Chúng tôi lướt qua Tim, nó đang đẩy cái ống trượt lên đồi, ném một nắm tuyết lạnh ngắt vào chúng tôi.
“Xong!” tôi la lên.
“Giữ chặt lấy!” Chúng tôi lại chệch hướng lần nữa, đường cong nơi chân đồi chặn đứng chiếc xa trượt lại gấp đến nỗi hai chúng tôi bị hất tung khỏi xe. Ben nhào theo tôi, lăn đè lên người tôi. Trong một khoảnh khắc không ai trong chúng tôi nói gì cả.
“Em có sao không?” anh hỏi.
Tình trạng Ben nằm trên người tôi, nhìn tôi chăm chú với gương mặt chỉ cách mặt tôi có hơn chục phân, khiến tôi quên sạch cả từ ngữ. Anh luồn một cánh tay xuống lưng tôi và một bàn tay xuống dưới đầu tôi, kê cho tôi nằm trên tuyết. Tôi bị văng đâu mất cái mũ, ngón chân tôi lạnh cứng, khoảng da giữa cổ tay áo và cánh tay như bị kim châm, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy ấm áp, tuyệt vời khi được anh nâng niu như thế.
“Allie, em ổn chứ?” Tôi gật đầu.
“Em bị hụt hơi không thể thở được phải không?”
Không phải theo nghĩa mà anh đang nói.
“Nói gì đi em,” anh vẫn kiên trì.
“Em ổn mà.” Anh nhìn vào miệng tôi khi tôi nói. Tôi nhìn vào miệng anh - tôi muốn bỏ găng tay ra và chạy ngón tay mình theo đường cong nơi môi anh. Đầu anh cúi xuống. Tôi nhấc một bàn tay và nhẹ nhàng chạm vào má anh. Anh ở gần đến nỗi tôi cảm thấy hơi thở anh.
“Allie!” Giọng anh thật nhẹ, mặt anh thật gần.
Chỉ một nụ hôn thôi, tôi chỉ muốn có vậy. Thêm một centimet nữa và môi chúng tôi sẽ chạm vào nhau. Không có bầu trời trên đầu tôi, chỉ có Ben thôi. Tất cả những gì tôi muốn là Ben.
“Này! Hai người có sao không?” (HTT: hức, mất công tưởng…bở!)
Tim. Tôi đã quên bén mất nó. Tôi ngóc đầu nhìn quanh và thấy nó đang từ trên đồi chạy xuống chỗ chúng tôi, còn cách hơn chục mét nữa.
Ben lăn khỏi người tôi. “Bọn anh không sao,” anh nói, “không sao cả.”
Chúng tôi ngồi dậy như hai con người vừa thoát khỏi mộng mị, rồi chậm chạp đứng lên và phủi tuyết khỏi người mình. “Cám ơn đã xuống kiểm tra, chú em,” Ben nói khi Tim tới chỗ chúng tôi. (HTT: tác giả nên sáng tác câu cảm ơn của Ben thế này “Cảm ơn đã xuống làm kỳ đà. Chú em lát nữa chết với anh!” he he…)
“Cú trượt tuyệt vời nhỉ!” Tim kêu lên.
“Em cũng có quyền thế mà.” Ben nhặt sợi dây kéo xe trượt lên và bắt đầu đi ngược lên đồi, Tim theo sau. Tôi đi tụt đằng sau, cần thêm thời gian để bình tâm lại.
Từ đó cho đến hết buổi, Tim lúc thì trượt với tôi, lúc thì trượt với Ben. Khi nó muốn trượt một mình thì Ben và tôi thay phiên nhau trượt trên cái xe còn lại chứ không trượt xuống chung với nhau nữa. Tôi không biết anh nghĩ gì, nhưng tôi thì chắc chắn không thể ở gần anh một lần nữa mà không hôn anh.
Tôi không còn cảm thấy ấm nữa - sự thật là những ngón chân đông cứng của tôi không còn cảm giác - và Tim đã ướt sũng cả người vì đã lụi xuống tuyết quá nhiều. Cuối cùng chúng tôi ra về.
Trên đường trở lại nhà Harrington, cả Ben và tôi đều yên lặng, như thế lại tạo điều kiện cho tôi sa vào những giấc mơ giữa ban ngày. Cảm giác ấy thế nào nhỉ, khi môi anh đặt lên môi tôi? Mọi chuyện sẽ ra sao, nếu anh muốn có tôi, chỉ mình tôi thôi? Tôi tưởng tượng chúng tôi đang trở về nhà anh sau nụ hôn trên tuyết ấy. Chúng tôi cùng nhau đốt một đống lửa rồi ôm nhau trước lò sưởi, và...
Tôi đáng ra nên bỏ qua phần lò sưởi. Hình ảnh của Sandra trong đêm trước Giáng sinh, ngồi bên lò sưởi với mái tóc vàng ánh lên trong ánh lửa, bàn tay gác hờ trên chân Ben, đột nhiên vụt lên trong tâm trí tôi.
“Allie! Allie!” Anh chàng Ben ngoài đời đang nói.
Chúng tôi đã về đến lối vào nhà Harrington, tôi thấy cô Jen và chú Sam đang ở trên hiên nhà.
“Có vài điều chúng ta cần nói chuyện với nhau,” Ben nói.
“Em nghĩ chị gặp rắc rối rồi,” Tim nhận xét. “Đó là cách anh ấy bắt đầu khi anh ấy nói chị đã làm sai điều gì.”
“Allie không làm sai điều gì cả,” Ben trấn an nó.
“Chưa làm,” tôi thêm vào, cười hơi lo lắng. Tôi sợ Ben cảm nhận tình cảm của tôi là sâu sắc. Giờ đây anh lo mọi chuyện đã đi quá xa và muốn làm rõ rằng chẳng có gì nghiêm túc giữa chúng tôi cả. Anh chắc chắn nghĩ anh cần phải làm rõ mọi chuyện trước khi tôi gặp Sandra, trước khi tôi nói điều gì đó có thể làm hỏng kế hoạch của anh dành riêng cho hai người họ vào đêm mai.
“Đó là về đêm mai,” anh bắt đầu.
Tôi cau mày, không nói gì.
“Cuộc diễu hành tàu thủy ở Windhaven mà em định đi với Mike, Ford và Julia. Em nhớ không?”
“Ồ. Ồ, phải. Có gì không?”
“Em đã từng xem cuộc diễu hành đó.” Tim chen ngang vào. “Đẹp lắm chị ạ. Tất cả các tàu đều thắp đèn sáng choang. Và ông già Noel đi trên một con tàu.”
“Anh muốn đảm bảo rằng em biết rõ em đang lâm vào tình thế nào,” Ben nói.
Tôi không thích cái giọng anh nói, nghe cứ như một ông anh đang cảnh cáo cô em út của mình vậy.
“Em không định leo lên tàu hay ra sát bờ sông, nhưng em có thể mặc áo cứu sinh nếu anh thấy nên làm như thế.”
“Nó chẳng giúp gì cho em ở trong rừng đâu,” anh đáp.
“Ý anh là gì?”
“Em định đi tới căn nhà gỗ của Ford ở trong rừng.” Giọng anh vỡ ra vì thất vọng. “Mà cha mẹ nó không có ở đó đâu.”
“Thì sao?” Tôi thách thức anh.
“Anh không muốn nhúng mũi vào chuyện của người khác, Allie. Nhưng các em em mới tới đây không lâu, và Julia có thể không biết những câu chuyện mà Ford thích kể - những chuyện nó khoe khoang với mấy thằng con trai khác. Cái nhà gỗ là nơi ưa thích cho... cho... những cuộc chinh phục của nó.”
Tôi cười nhạo cái lối nói lạc hậu của Ben.
Nhưng thực ra tôi đã nghĩ đến khả năng đó. Cô Jen có một căn nhà gỗ ở Windhaven, một nơi cắm trại cách khoảng bốn mươi phút đi xe từ Thornhill, và tôi biết hầu hết những túp nhà đó đầu rất tách biệt, bao quanh bởi rừng rậm. Lý do chính khiến tôi nói vâng hôm trước chỉ để đảm bảo rằng Julia không đi một mình tới đó.
“Mike cũng không phải là thiên thần,” Ben thêm vào.
“Xin lỗi?” Bây giờ thì anh tiến vào khu vực nguy hiểm rồi.
“Mike khá nổi danh.”
“Anh cũng thế mà,” tôi nhắc anh. Đúng là đồ ngớ ngẩn - lại đi cố hủy diệt cái hy vọng lãng mạn mỏng manh của tôi, niềm hy vọng duy nhất khiến tôi quên được anh!
“Không phải cùng loại nổi danh đâu,” anh đáp, hàm nghiến chặt.
“Anh nổi danh về chuyện gì?” Tim hỏi.
Ben nhìn xuống nó. “Chuyện này là chuyện riêng giữa Allie và anh thôi, được chưa? Ba và cô Jen ở trên hiên kia kìa. Lên mà kể cho họ nghe chuyện trượt tuyết đi.”
Tim giả vờ như bước đi, nhưng lại vòng ra sau, đứng ngay sau Ben, lắng nghe. Ben nói với tôi, “Mike thích huyênh hoang về cô gái mà nó đã cặp và về điều mà nó đã làm, điều họ đã làm...”
“Anh nói cứ như em chỉ là một cô bạn gái khác của Mike vậy,” tôi nói một cách giận dữ. “Anh có muốn em coi Sandra chỉ là một cô bạn gái khác của anh không?”
Anh quay đi.
“Sao anh có quyền…”
“Nghe anh này,” anh nói, quay người lại. “Tính Mike rất thích ganh đua.”
“Anh thì không thế chắc?” Tôi đáp. (Ặc, Allie "quất" câu này hơi đau nhỉ? )
“Để cho anh được yên đi!” Ben la lên, má anh bắt đầu đỏ rực.
“Em sẽ làm thế,” tôi đáp, “chừng nào anh để đời tư của em được riêng!”
Cô Jen và chú Sam quay lại, nghe thấy đoạn đối thoại nảy lửa của chúng tôi. Tim cũng chẳng đi đâu cả.
“Anh chỉ đề phòng cho em thôi,” Ben bảo tôi. “Anh đang cảnh báo em, Allie. Mike thì thích ganh đua, và bởi vì nó không thể ganh đua trong kịch nghệ và Ford không thể ganh đua trong thể thao, nên chúng ganh đua ở lãnh vực khác.”
“Lĩnh vực gì thế?” Tim hỏi. (chết mất thôi, Tim ơi là Tim) Ben liếc ra đằng sau. “Ơ cái thằng này, xéo ngay!” (hahaha...)
“À,” tôi nói, “có thể em không nhiều kinh nghiệm như anh và mấy gã nam nhi trường Thornhill, nhưng không anh chàng nào dụ dỗ được em làm gì. Em biết mình là ai.” Một con ngốc đã phải lòng anh, tôi nghĩ. “Và em biết điều em muốn. Mà điều cuối cùng em muốn ngay lúc này là anh đừng cư xử như ông anh cả vậy.”
“Được thôi,” anh nói.
“Được thôi,” tôi nói. Chúng tôi nhìn nhau trân trân, rồi tôi quay gót và chạy huỳnh huỵch về nhà
Hết chương 16
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.