Chương 12: Bạch Đại Phu Nhân Lên Sàn.
Tứ Nguyệt
27/07/2021
----
Bạch Cẩm Tâm nhíu mày thầm nghĩ: \”Định Vương này cũng có chút thú vị, cưới một cô vợ còn phiền đến hoàng đế phải lo, ai không biết còn tưởng rằng đương kim thiên tử mới là người tuyển tú!\” nghĩ vậy, nàng không khỏi \”Phụt\” cười thành tiếng.
Bất quá, nghĩ đến bản thân cũng phải tham gia tuyển tú, nàng cảm thấy có chút phiền phức, ngày hội hoa mẫu đơn lại không phải để ngắm hoa, mà để Định Vương chọn vợ a? Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khẳng định rất nhiều nữ tử háo hức á?!
Vừa nghĩ đến điểm này, này càng thấy phiền. Nàng mặc dù không muốn gả, nhưng đến lúc đó lại phải cùng một đám người ở một chỗ tranh tranh ồn ào, nghĩ như vậy, Bạch Cẩm Tâm không khỏi vò đầu bứt tóc, thở dài một tiếng: \”Thiệt là phiền quá đi à..\”
Bất quá, cũng may nàng luôn tâm niệm \”Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn\”, cũng không cần vì chuyện này mà phiền lo quá, thoáng chốc đã bị quăng sang một bên.
Bạch Cẩm Tâm đối với Định Vương cũng không có hứng thú gì, dù sao Định Vương cũng đã từng làm khó dễ nàng, chẳng qua được một gương mặt tuấn tú tuyệt mỹ thôi. Nàng giờ chỉ đang một lòng suy nghĩ đối sách làm sao đối phó mấy mẹ con nhà này, để có thể thoát khỏi đây càng sớm càng tốt.
Mà lúc này, Bạch Đại Phu Nhân đã trở về.
Vốn dĩ, nàng ta một mực muốn lên chùa sống yên cầu phúc, cho đến gần đây, thánh thượng vì chuyện của Định Vương loan tin tuyển tú, nàng ta mới vội vã chạy về Bạch phủ.
Lúc mới biết chuyện, nàng ta cả người liền biến sắc, ngay cả tâm cũng không tịnh để tiếp túc cầu nguyện nổi.
Vì vậy, nàng ta nhanh chóng xin phương trượng trong chùa cho cáo lui, thu dọn hành lý, mang theo hai đại nha hoàn tùy thân, ngồi xe ngựa nhanh chóng chạy về Bạch phủ.
Một đường gió bụi mệt mỏi, vất vả xuống xe ngựa, còn không kịp nghỉ ngơi, Bạch đại phu nhân liền vội vội vàng vàng cầu kiến Bạch lão phu nhân.
Cả bộ dạng lo lắng, hoàn toàn không giống dáng vẻ đoan trang hiền thục ngày thường.
Bạch lão phu nhân cũng nghĩ cô con dầu này trầm ổn cẩn thận, nay lại biết nàng ta cuống quýt gấp rút trở về, lại không biết nghĩ gì mà liền đến quấy rối bà ta, lòng tràn đầy nghi ngờ ra gặp.
Thấy người ở bên ngoài vẻ mặt nghiêm túc, lão phu nhân vào gian trong, đóng cửa thương lượng.
\”Mẫu thân, không phải con dâu có suy nghĩ gì cho riêng mình, mà là đã cân nhắc lợi và hại, để cho nàng ta gả về phủ Định Vương thực sự là không thích hợp.\” Bạch đại phu nhân bộ dáng ủy khuất, sợ lão phu nhân hiểu nhầm ý mình, giải thích một hồi.
Bạch lão phu nhân nghe xong lời của nàng, không phán xét gì chỉ hỏi \”Ý ngươi là sao?\”
Gương mặt Bạch đại phu nhân liền trở nên nghiêm túc mà nói: \”Sự tình là vầy, mẫu thân, Viên nhi bây giờ đã gả cho Hưng Thịnh vương làm trắc phi, nếu chúng ra lại mang Miên nhi đi gả cho Định Vương, thật sự không ổn đâu. Ta biết Cẩm Miên có vài phần sắc đẹp, giả sử, nàng ta thật sự bị Định Vương coi trọng cưới làm phi tử, chẳng phải là cướp đoạt danh tiếng của đích tỷ hay sao? Mẫu thân, nhà chúng ta tự biết mình lương thiện, đối xử tử tế với cả trưởng lẫn thứ, nhưng người ngoài thì không nghĩ vậy đâu. Nếu người ta biết quý phủ Đại tiểu thư gả cho Tam hoàn tử làm trắc phi, thứ xuất nhị tiểu thư lại gả cho Định Vương làm phi tử, nhảy một cái liền thành tẩu tẩu của đích tỉ mình. Cái này… thật không thể nào tưởng tượng nổi nha.\”
Bạch lão phu nhân dĩ nhiên không phải người hồ đồ, nghe nàng ta nói vậy liền hiểu ý.
Con dâu của bà nói không sai, các cô nương của Bạch gia tuy là lương thiện không nghĩ gì, nhưng người ngoài thì không nghĩ như thế. Lại nói rằng đích không bằng thứ, về sau Viên nhi của chúng ta biết đặt mặt mũi ở chỗ nào?
Mộc Trà Lâu team dịch
Bạch lão phu nhân suy tính, ánh mắt dần tối xuống. Bà ta đương nhiên đau lòng cho cháu ruột Viên nhi trước nhất, lại luôn vừa ý nàng ta biết lễ nghĩa hiểu chuyện, nên khi nàng ta đến tuổi cập kê, gia đình bọn họ cũng nghĩ đủ biện pháp để gả nàng cho Hưng Thịnh vương.
Dù hiện tại Định Vương đang được hoàng đế sủng ái, quyền cao chức trọng, nhưng lỡ một ngày bị hoàng đế chán ghét mà vứt bỏ, thì chuyện này cũng không thể đem ra đùa giỡn được. Bọn họ đem thứ nữ gả sang đó lại không chắc có thể làm chính phí, đến lúc đó, Hưng Thịnh vương lại phải gọi thứ nữ của Bạch gia là hoàng tẩu tất nhiên sẽ bất mãn, lại trách tội Viên nhi, lỡ Định Vương bên kia lại không cưng chiều, như vậy, Bạch gia bọn họ coi như xong rồi.
Vương phủ so với hậu cung cũng không mấy khác biệt, có thể ăn tươi nuốt sống con người, bây giờ, vì các tôn nữ tính toán một chút, lại một chút.
Bạch đại phu nhân quan sát sắc mặt của bà ta, phát hiện bà ta cùng ý nghĩ với mình, trong lòng mới thở dài một hơi. Nàng ta cũng lười phải tính toán chuyện của đám thứ nữ, nói cho cùng, lưu lại bọn chúng cũng vì sẽ hữu dụng.. đám thứ nữ này, nàng vốn chỉ muốn dùng để lót đường cho Viên nhi. Cũng vì vậy, nên Bạch Cẩm Tâm ban đầu mới bị nàng ta an bài gả cho Hưng Thịnh vương.
Bất quá hiện nay, dùng Bạch Cẩm Tâm… nàng nghĩ rằng có thể đưa đến chỗ Định Vương làm con tốt thí!
Bạch phu nhân rũ tầm mắt xuống, che giấu sự tính toàn, làm một bộ dạng nhu thuận, chờ Bạch lão phu nhân lên tiếng.
\”Ngươi nói cũng có lý . Đã vậy, chúng ta phải tìm lý do để nàng ta không phải tham dự tuyển tú. Nàng ta gần đây gương mặt nổi nốt đỏ, thuận tiện coi như đây là lý do. Cho dù thánh thượng hoài nghi muốn điều ra, cũng có đủ bằng chứng, khỏi bị người ngoài nói khi quân mà hại đến thân.\” lão phu nhân suy nghĩ một hồi rồi nói.
Bạch đại phu nhân gật đầu, trước sau vẫn duy trì bộ dạng cung kính, Bạch lão phu nhân cũng không nói thêm gì, hai người cùng ngồi đó dùng bữa xong rồi lại uống trà.
Một hồi sau, lão phu nhân lại cau mày”: \”Vậy người nói xem… lỡ Định Vương trách tội, chúng ta phải nói thế nào? Nên biết rằng, Định Vương lại không dễ nói chuyện như thánh thượng.\”
Bạch đại phu nhân kiên trì ngồi im lâu vậy, giờ mới chờ được đến lúc lão phu nhân hỏi mình.
Bạch đại phu nhân đương nhiên đã có tính toán, nàng ta dừng một chút, làm ra sẽ suy tính rồi mới nói: \”Mẫu thân, nếu như vậy, thì đành tặng Cẩm Tâm đi thôi. Dù sao, Cẩm Tâm cũng không chắc sẽ được chọn, chứ nếu chúng ta không cho cô nương nào đi, thánh thượng sợ là sẽ trách phạt.\”
Bạch lão phu nhân vừa nghe, suy nghĩ một chút, thấy đề nghị này không tồi.
Bạch Cẩm Tâm đương nhiên không thể so sánh với Bạch Cẩm Miên, nàng còn nhỏ, cũng không như Bạch Cẩm Miên ưu tú thanh lịch, hẳn sẽ không thể bị Định Vương chọn làm thê tử, cùng lắm cho làm thiếp thất, hoặc vượt quá một chút, là đến trắc phi thôi.
Nàng cùng Bạch Cẩm Miên không giống nhau, mất mẫu thân, giả sử trở thành Định Vương thiếp thất hoặc trắc phi, người ta cũng không thèm nói đích không bằng thứ, chỉ sẽ cảm thấy Bạch phủ cả nhà đều nhân từ, vì mỗi cô nương đều dự tính chu toàn, ngay cả cô nương đáng thương mất mẹ.
\ "Tốt, cũng là ngươi thông minh. \" Bạch lão phu nhân vỗ tay một cái, gật đầu tán dương.
Bạch đại phu nhân vẫn giữ dáng vẻ nhu thuận, không nhanh không chậm, chỉ nói: \”Nào có, chỉ là mẫu thân bao năm nay dạy bảo con thật tốt, con dâu kém cỏi có thể phân ưu cùng Bạch gia, đây là phúc của con dâu a.\”
Đêm ấy, Bạch đại phu nhân liền đến chỗ ở của Bạch Cẩm Tâm, nàng ta cho đại nha hoàn thông báo một tiếng, còn mình thì ngồi trong phòng chờ.
Trắng cẩm tâm biết được phu nhân muốn tìm đến mình lúc, ngoại trừ nghi hoặc dù cho ngại phiền phức, thế nhưng nàng thân làm thứ nữ, mẹ cả muốn kiến sao có thể không lẽ, còn phải cẩn thận hầu hạ đâu.
Bạch Cẩm Tâm biết được phu nhân muốn tìm mình, chỉ cảm thấy phiền phức, nhưng thân nàng là thứ nữ, mẹ cả muốn gặp sao có thể từ chối, chỉ có thể cẩn thận hạ mình.
Mà Bạch đại phu nhân thông báo trước rồi mới đến, xem như cũng đã cho Bạch Cẩm Tâm có thời gian chuẩn bị một canh giờ. Bạch Cẩm Tâm cũng biết không phải chuyện tốt lành gì, chỉ là cáo mượn oai hùm.
Bạch đại phu nhân vận váy màu xanh biếc, khoác một tấm choàng nhung trắng như tuyết, nổi bật thần sắc hoa lệ, bộ dạng duyên dáng sang trọng, cùng hai đại nha hoàn, chầm chậm đi tới.
Bạch Cẩm Tâm thầm nghĩ: \”Bộ dạng này, bất quá nhìn như đang giả trang thành hồ ly tinh!\”
Nhưng mà lời này nàng không có dám nói ra a.
Bạch đại phu nhân tỏ ra mình là người nhân từ, đầu tiên hỏi thăm một lượt cô thứ nữ tình hình gần đây. Sau khi hàn thuyên một hồi, mới đi vào vấn đề chính:
\”Cẩm Tâm, lúc trước mẫu thân suy nghĩ không chu toàn, mới có ý định gả ngươi cho Hưng Thịnh vương điện hạ, lại chưa từng bận tâm đến ý kiến của người. Vừa rồi, ra mới cùng tổ mẫu ngươi trò chuyện, mới hiểu thấu, lúc trước là mẫu thân quá nóng vội rồi. Mẫu thân nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Cẩm Tâm ngươi nếu đã không muốn gả cho Hưng Thịnh vương điện hạ, chúng ta cũng không cưỡng ép ngươi nữa. Dù sao nữ nhi Bạch gia, mỗi một người đều có chính kiến của riêng mình.\” Bạch đại phu nhân sờ sờ khăn lụa của chính mình, mặt mũi tỏ ra hiền lành, nhẹ giọng nói.
Bạch Cẩm Tâm nhíu mày thầm nghĩ: \”Định Vương này cũng có chút thú vị, cưới một cô vợ còn phiền đến hoàng đế phải lo, ai không biết còn tưởng rằng đương kim thiên tử mới là người tuyển tú!\” nghĩ vậy, nàng không khỏi \”Phụt\” cười thành tiếng.
Bất quá, nghĩ đến bản thân cũng phải tham gia tuyển tú, nàng cảm thấy có chút phiền phức, ngày hội hoa mẫu đơn lại không phải để ngắm hoa, mà để Định Vương chọn vợ a? Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khẳng định rất nhiều nữ tử háo hức á?!
Vừa nghĩ đến điểm này, này càng thấy phiền. Nàng mặc dù không muốn gả, nhưng đến lúc đó lại phải cùng một đám người ở một chỗ tranh tranh ồn ào, nghĩ như vậy, Bạch Cẩm Tâm không khỏi vò đầu bứt tóc, thở dài một tiếng: \”Thiệt là phiền quá đi à..\”
Bất quá, cũng may nàng luôn tâm niệm \”Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn\”, cũng không cần vì chuyện này mà phiền lo quá, thoáng chốc đã bị quăng sang một bên.
Bạch Cẩm Tâm đối với Định Vương cũng không có hứng thú gì, dù sao Định Vương cũng đã từng làm khó dễ nàng, chẳng qua được một gương mặt tuấn tú tuyệt mỹ thôi. Nàng giờ chỉ đang một lòng suy nghĩ đối sách làm sao đối phó mấy mẹ con nhà này, để có thể thoát khỏi đây càng sớm càng tốt.
Mà lúc này, Bạch Đại Phu Nhân đã trở về.
Vốn dĩ, nàng ta một mực muốn lên chùa sống yên cầu phúc, cho đến gần đây, thánh thượng vì chuyện của Định Vương loan tin tuyển tú, nàng ta mới vội vã chạy về Bạch phủ.
Lúc mới biết chuyện, nàng ta cả người liền biến sắc, ngay cả tâm cũng không tịnh để tiếp túc cầu nguyện nổi.
Vì vậy, nàng ta nhanh chóng xin phương trượng trong chùa cho cáo lui, thu dọn hành lý, mang theo hai đại nha hoàn tùy thân, ngồi xe ngựa nhanh chóng chạy về Bạch phủ.
Một đường gió bụi mệt mỏi, vất vả xuống xe ngựa, còn không kịp nghỉ ngơi, Bạch đại phu nhân liền vội vội vàng vàng cầu kiến Bạch lão phu nhân.
Cả bộ dạng lo lắng, hoàn toàn không giống dáng vẻ đoan trang hiền thục ngày thường.
Bạch lão phu nhân cũng nghĩ cô con dầu này trầm ổn cẩn thận, nay lại biết nàng ta cuống quýt gấp rút trở về, lại không biết nghĩ gì mà liền đến quấy rối bà ta, lòng tràn đầy nghi ngờ ra gặp.
Thấy người ở bên ngoài vẻ mặt nghiêm túc, lão phu nhân vào gian trong, đóng cửa thương lượng.
\”Mẫu thân, không phải con dâu có suy nghĩ gì cho riêng mình, mà là đã cân nhắc lợi và hại, để cho nàng ta gả về phủ Định Vương thực sự là không thích hợp.\” Bạch đại phu nhân bộ dáng ủy khuất, sợ lão phu nhân hiểu nhầm ý mình, giải thích một hồi.
Bạch lão phu nhân nghe xong lời của nàng, không phán xét gì chỉ hỏi \”Ý ngươi là sao?\”
Gương mặt Bạch đại phu nhân liền trở nên nghiêm túc mà nói: \”Sự tình là vầy, mẫu thân, Viên nhi bây giờ đã gả cho Hưng Thịnh vương làm trắc phi, nếu chúng ra lại mang Miên nhi đi gả cho Định Vương, thật sự không ổn đâu. Ta biết Cẩm Miên có vài phần sắc đẹp, giả sử, nàng ta thật sự bị Định Vương coi trọng cưới làm phi tử, chẳng phải là cướp đoạt danh tiếng của đích tỷ hay sao? Mẫu thân, nhà chúng ta tự biết mình lương thiện, đối xử tử tế với cả trưởng lẫn thứ, nhưng người ngoài thì không nghĩ vậy đâu. Nếu người ta biết quý phủ Đại tiểu thư gả cho Tam hoàn tử làm trắc phi, thứ xuất nhị tiểu thư lại gả cho Định Vương làm phi tử, nhảy một cái liền thành tẩu tẩu của đích tỉ mình. Cái này… thật không thể nào tưởng tượng nổi nha.\”
Bạch lão phu nhân dĩ nhiên không phải người hồ đồ, nghe nàng ta nói vậy liền hiểu ý.
Con dâu của bà nói không sai, các cô nương của Bạch gia tuy là lương thiện không nghĩ gì, nhưng người ngoài thì không nghĩ như thế. Lại nói rằng đích không bằng thứ, về sau Viên nhi của chúng ta biết đặt mặt mũi ở chỗ nào?
Mộc Trà Lâu team dịch
Bạch lão phu nhân suy tính, ánh mắt dần tối xuống. Bà ta đương nhiên đau lòng cho cháu ruột Viên nhi trước nhất, lại luôn vừa ý nàng ta biết lễ nghĩa hiểu chuyện, nên khi nàng ta đến tuổi cập kê, gia đình bọn họ cũng nghĩ đủ biện pháp để gả nàng cho Hưng Thịnh vương.
Dù hiện tại Định Vương đang được hoàng đế sủng ái, quyền cao chức trọng, nhưng lỡ một ngày bị hoàng đế chán ghét mà vứt bỏ, thì chuyện này cũng không thể đem ra đùa giỡn được. Bọn họ đem thứ nữ gả sang đó lại không chắc có thể làm chính phí, đến lúc đó, Hưng Thịnh vương lại phải gọi thứ nữ của Bạch gia là hoàng tẩu tất nhiên sẽ bất mãn, lại trách tội Viên nhi, lỡ Định Vương bên kia lại không cưng chiều, như vậy, Bạch gia bọn họ coi như xong rồi.
Vương phủ so với hậu cung cũng không mấy khác biệt, có thể ăn tươi nuốt sống con người, bây giờ, vì các tôn nữ tính toán một chút, lại một chút.
Bạch đại phu nhân quan sát sắc mặt của bà ta, phát hiện bà ta cùng ý nghĩ với mình, trong lòng mới thở dài một hơi. Nàng ta cũng lười phải tính toán chuyện của đám thứ nữ, nói cho cùng, lưu lại bọn chúng cũng vì sẽ hữu dụng.. đám thứ nữ này, nàng vốn chỉ muốn dùng để lót đường cho Viên nhi. Cũng vì vậy, nên Bạch Cẩm Tâm ban đầu mới bị nàng ta an bài gả cho Hưng Thịnh vương.
Bất quá hiện nay, dùng Bạch Cẩm Tâm… nàng nghĩ rằng có thể đưa đến chỗ Định Vương làm con tốt thí!
Bạch phu nhân rũ tầm mắt xuống, che giấu sự tính toàn, làm một bộ dạng nhu thuận, chờ Bạch lão phu nhân lên tiếng.
\”Ngươi nói cũng có lý . Đã vậy, chúng ta phải tìm lý do để nàng ta không phải tham dự tuyển tú. Nàng ta gần đây gương mặt nổi nốt đỏ, thuận tiện coi như đây là lý do. Cho dù thánh thượng hoài nghi muốn điều ra, cũng có đủ bằng chứng, khỏi bị người ngoài nói khi quân mà hại đến thân.\” lão phu nhân suy nghĩ một hồi rồi nói.
Bạch đại phu nhân gật đầu, trước sau vẫn duy trì bộ dạng cung kính, Bạch lão phu nhân cũng không nói thêm gì, hai người cùng ngồi đó dùng bữa xong rồi lại uống trà.
Một hồi sau, lão phu nhân lại cau mày”: \”Vậy người nói xem… lỡ Định Vương trách tội, chúng ta phải nói thế nào? Nên biết rằng, Định Vương lại không dễ nói chuyện như thánh thượng.\”
Bạch đại phu nhân kiên trì ngồi im lâu vậy, giờ mới chờ được đến lúc lão phu nhân hỏi mình.
Bạch đại phu nhân đương nhiên đã có tính toán, nàng ta dừng một chút, làm ra sẽ suy tính rồi mới nói: \”Mẫu thân, nếu như vậy, thì đành tặng Cẩm Tâm đi thôi. Dù sao, Cẩm Tâm cũng không chắc sẽ được chọn, chứ nếu chúng ta không cho cô nương nào đi, thánh thượng sợ là sẽ trách phạt.\”
Bạch lão phu nhân vừa nghe, suy nghĩ một chút, thấy đề nghị này không tồi.
Bạch Cẩm Tâm đương nhiên không thể so sánh với Bạch Cẩm Miên, nàng còn nhỏ, cũng không như Bạch Cẩm Miên ưu tú thanh lịch, hẳn sẽ không thể bị Định Vương chọn làm thê tử, cùng lắm cho làm thiếp thất, hoặc vượt quá một chút, là đến trắc phi thôi.
Nàng cùng Bạch Cẩm Miên không giống nhau, mất mẫu thân, giả sử trở thành Định Vương thiếp thất hoặc trắc phi, người ta cũng không thèm nói đích không bằng thứ, chỉ sẽ cảm thấy Bạch phủ cả nhà đều nhân từ, vì mỗi cô nương đều dự tính chu toàn, ngay cả cô nương đáng thương mất mẹ.
\ "Tốt, cũng là ngươi thông minh. \" Bạch lão phu nhân vỗ tay một cái, gật đầu tán dương.
Bạch đại phu nhân vẫn giữ dáng vẻ nhu thuận, không nhanh không chậm, chỉ nói: \”Nào có, chỉ là mẫu thân bao năm nay dạy bảo con thật tốt, con dâu kém cỏi có thể phân ưu cùng Bạch gia, đây là phúc của con dâu a.\”
Đêm ấy, Bạch đại phu nhân liền đến chỗ ở của Bạch Cẩm Tâm, nàng ta cho đại nha hoàn thông báo một tiếng, còn mình thì ngồi trong phòng chờ.
Trắng cẩm tâm biết được phu nhân muốn tìm đến mình lúc, ngoại trừ nghi hoặc dù cho ngại phiền phức, thế nhưng nàng thân làm thứ nữ, mẹ cả muốn kiến sao có thể không lẽ, còn phải cẩn thận hầu hạ đâu.
Bạch Cẩm Tâm biết được phu nhân muốn tìm mình, chỉ cảm thấy phiền phức, nhưng thân nàng là thứ nữ, mẹ cả muốn gặp sao có thể từ chối, chỉ có thể cẩn thận hạ mình.
Mà Bạch đại phu nhân thông báo trước rồi mới đến, xem như cũng đã cho Bạch Cẩm Tâm có thời gian chuẩn bị một canh giờ. Bạch Cẩm Tâm cũng biết không phải chuyện tốt lành gì, chỉ là cáo mượn oai hùm.
Bạch đại phu nhân vận váy màu xanh biếc, khoác một tấm choàng nhung trắng như tuyết, nổi bật thần sắc hoa lệ, bộ dạng duyên dáng sang trọng, cùng hai đại nha hoàn, chầm chậm đi tới.
Bạch Cẩm Tâm thầm nghĩ: \”Bộ dạng này, bất quá nhìn như đang giả trang thành hồ ly tinh!\”
Nhưng mà lời này nàng không có dám nói ra a.
Bạch đại phu nhân tỏ ra mình là người nhân từ, đầu tiên hỏi thăm một lượt cô thứ nữ tình hình gần đây. Sau khi hàn thuyên một hồi, mới đi vào vấn đề chính:
\”Cẩm Tâm, lúc trước mẫu thân suy nghĩ không chu toàn, mới có ý định gả ngươi cho Hưng Thịnh vương điện hạ, lại chưa từng bận tâm đến ý kiến của người. Vừa rồi, ra mới cùng tổ mẫu ngươi trò chuyện, mới hiểu thấu, lúc trước là mẫu thân quá nóng vội rồi. Mẫu thân nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Cẩm Tâm ngươi nếu đã không muốn gả cho Hưng Thịnh vương điện hạ, chúng ta cũng không cưỡng ép ngươi nữa. Dù sao nữ nhi Bạch gia, mỗi một người đều có chính kiến của riêng mình.\” Bạch đại phu nhân sờ sờ khăn lụa của chính mình, mặt mũi tỏ ra hiền lành, nhẹ giọng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.