Chương 3: Con người sắt đá cao lãnh cấm dục
Ái Vũ
16/09/2020
Editor: Kua Kua (Ái Vũ)
Trong phòng truyền ra tiếng hét chói tai, Phỉ Huyễn Minh đang phòng vệ ngoài cửa lập tức bay vào trong phòng, xốc lên tấm màn che, đi đến bên mép giường của công chúa. Môi đôi tay ngó sen vươn ra ôm lấy eo hắn, hai tròng mắt rưng rưng co chút điềm đạm đáng yêu nhìn hắn: "Phỉ đại nhân, Phạn Phạn vừa mới gặp ác mộng. Phạn Phạn sợ quá!" Nói xong, nàng ôm hắn chặt hơn, tâm tình rất sợ hắn sẽ biến mất. Thẩm Phạn khi mười sáu tuổi thì bộ ngực đã phát triển đẫy đà, so với bánh bao thì còn lớn hơn, kề sát trước lồng ngực Phỉ Huyễn Minh không ngừng cọ qua cọ lại. yếm cũng bị rớt ra, lộ ra hơn phân nửa nhũ cầu tuyết trắng, tiểu phù du phía trên như ẩn như hiện. Phỉ Huyễn minh nhìn đến mà lòng nóng như lửa đốt, lập tức đẩy nàng ra, xoay người, có chút gấp gáp mà nói: "Xin điện hạ đem quần áo mặc tốt vào!"
Phỉ Huyễn Minh từ nhỏ đã chịu sự dạy dỗ nghiêm khắc, quy củ lễ nghi đều thành thục, làm người biết liêm sỉ, đoan chính. Bạn bè, bằng hữu cũng đều là những người có tri thức, thế nên hắn chưa từng tiếp xúc với cảnh sắc mị hoặc như thế này.
Kế này không thành ta lại bày kế khác. Thẩm Phạn lại nằm nghiêng trên giường. đem yếm cởi phăng ra, dùng tay vuốt ve bộ ngực sữa đang phát triển của chính mình, thanh âm nũng nịu phát ra: "Phỉ đại nhân dùng sức đẩy Phạn Phạn như thế, hai bên vú đã bị đụng vào bên giường, đau quá đi. Huynh không giúp Phạn Phạn xoa xoa một chút sao!" Nói rồi, lôi kéo lấy bàn tay của hắn để lên bộ ngực sữa của chính mình.
Phỉ Huyễn Minh nhắm mắt lại, để mặc cho Thẩm Phạn cầm lấy tay hắn, khi sờ đến một bên vú non mềm, no đủ kia, hắn xém chút đã không khống chế được mình.
Một khi đã bị cám dỗ thì làm sao có lối thoát, hắn sờ như thế nào cũng cảm thấy không đủ, thế nên dùng lực hơn một tý, xoa nắn vân vê tuyết nhũ thành đủ loại hình dạng. Động tác của hắn chọc cho Thẩm Phạn phải phát ra tiếng ngâm nga dụ hoặc: "Phỉ đại nhân, vú bên kia của Phạn Phạn cũng muốn được xoa xoa." Thẩm Phạn dùng sức cầm lấy tay hắn, đem toàn bộ thân thể hắn kéo lên trên giường. Đôi bàn tay to mang theo những vết chai sần nhẹ nhàng cọ xát đầu v*, làm cho đầu v* phấn hồng thoáng chốc đã cương ngạnh lên.
Thanh âm nũng nịu, câu dẫn của Thẩm Phạn làm cả người Phỉ Huyễn Minh như muốn tê dại: "Phỉ đại nhân, huynh mở to mắt ra nhìn đi. Ngực của Phạn Phạn bị thương rồi, huynh thay muội thương thương nó đi, muội nghe ngự y nói nước bọt có thể chữa thương đó!" Tiếng nói nỉ non này làm lòng hắn chấn động, như có thứ gì đó đang cào cào tâm hắn.
Nói xong nàng liền ấn đầu hắn vào ngực mình. Trước mặt Phỉ Huyễn Minh bây giờ chính là hai bên vú trắng mịn, non nớt, hai điểm thù du phía trên ngượng ngùng mà khoe sắc trước mắt hắn. Cổ họng tức khắc căng thẳng, yết hầu như bị mắc kẹt mà thở dốc.
Bàn tay mảnh khảnh của nàng nâng một bên vú lên đưa đến bên miệng hắn mà nói: "Phỉ đại nhân, mau tới ăn vú của Phạn Phạn đi, giúp Phạn Phạn chữa thương đi." Trong đầu Phỉ Huyễn Minh giây phút này chỉ có kiều nhũ đáng yêu, tinh xảo kia, hắn thấy nàng như thế thì vội vàng mút một bên ngực vào, dùng bản năng của nam nhân mà liếm láp, dùng đầu lưỡi trêu đùa đầu v*. Tiếng nước chút chụt phát ra hệt như tiếng trẻ con đang bú sữa mẹ.Ăn xong một bên, chỉ thấy mặt trên dính đầy nước bọt trong suốt nhớp nháp. Tay hắn cũng không rảnh rỗi, miệng bên này mút, thì tay lại xoa nắn bên vú còn lại kia, bàn tay to bao trùm tuyết nhũ mềm mịn vân vê, trêu chọc. Dẫn tới Thẩm Phạn cả người mềm như nước, tiếng rên rỉ nhẹ nhàng bật ra từ hai cánh môi xinh đẹp.
Tỳ nữ Bích Sương thấy Phỉ đại nhân hồi lâu vẫn còn chưa ra cửa, vội hỏi: "Đại nhân, điện hạ hiện tại thế nào rồi?"
Tiếng nói của nàng thoáng chốc kéo lý trí của Phỉ Huyễn Minh lại, ngọn lửa dục vọng lập tức tiêu tán. Hắn vội kéo lấy tấm chăn mỏng che kín thân thể của Thẩm Phạn lại, rồi quỳ gối xuống giường: "Là do vi thần vấy bẩn điện hạ. Điện hạ muốn giết muốn chém, muốn làm gì vi thần cũng được."
"Phỉ đại nhân làm gì mà nghiêm trọng như thế, huynh chỉ là giúp Phạn Phạn chữa thương mà thôi, tội lỗi sao trăng gì! Huynh lui xuống trước đi."
"Vâng, điện hạ." Dứt lời, hắn liền đứng dậy ly khai.
Thịt đã đến miệng còn để mất, thật không cam lòng, lần sau ta phải xuất ra đại chiêu thì có lẽ mới bắt chặt hắn được, xem chàng có thể chạy đi được nơi nào nha cái khối băng chết tiệt kia. Nhìn ra được hắn đã động tình, Thẩm Phạn liền nở nụ cười giảo hoạt hồ ly.
Trong phòng truyền ra tiếng hét chói tai, Phỉ Huyễn Minh đang phòng vệ ngoài cửa lập tức bay vào trong phòng, xốc lên tấm màn che, đi đến bên mép giường của công chúa. Môi đôi tay ngó sen vươn ra ôm lấy eo hắn, hai tròng mắt rưng rưng co chút điềm đạm đáng yêu nhìn hắn: "Phỉ đại nhân, Phạn Phạn vừa mới gặp ác mộng. Phạn Phạn sợ quá!" Nói xong, nàng ôm hắn chặt hơn, tâm tình rất sợ hắn sẽ biến mất. Thẩm Phạn khi mười sáu tuổi thì bộ ngực đã phát triển đẫy đà, so với bánh bao thì còn lớn hơn, kề sát trước lồng ngực Phỉ Huyễn Minh không ngừng cọ qua cọ lại. yếm cũng bị rớt ra, lộ ra hơn phân nửa nhũ cầu tuyết trắng, tiểu phù du phía trên như ẩn như hiện. Phỉ Huyễn minh nhìn đến mà lòng nóng như lửa đốt, lập tức đẩy nàng ra, xoay người, có chút gấp gáp mà nói: "Xin điện hạ đem quần áo mặc tốt vào!"
Phỉ Huyễn Minh từ nhỏ đã chịu sự dạy dỗ nghiêm khắc, quy củ lễ nghi đều thành thục, làm người biết liêm sỉ, đoan chính. Bạn bè, bằng hữu cũng đều là những người có tri thức, thế nên hắn chưa từng tiếp xúc với cảnh sắc mị hoặc như thế này.
Kế này không thành ta lại bày kế khác. Thẩm Phạn lại nằm nghiêng trên giường. đem yếm cởi phăng ra, dùng tay vuốt ve bộ ngực sữa đang phát triển của chính mình, thanh âm nũng nịu phát ra: "Phỉ đại nhân dùng sức đẩy Phạn Phạn như thế, hai bên vú đã bị đụng vào bên giường, đau quá đi. Huynh không giúp Phạn Phạn xoa xoa một chút sao!" Nói rồi, lôi kéo lấy bàn tay của hắn để lên bộ ngực sữa của chính mình.
Phỉ Huyễn Minh nhắm mắt lại, để mặc cho Thẩm Phạn cầm lấy tay hắn, khi sờ đến một bên vú non mềm, no đủ kia, hắn xém chút đã không khống chế được mình.
Một khi đã bị cám dỗ thì làm sao có lối thoát, hắn sờ như thế nào cũng cảm thấy không đủ, thế nên dùng lực hơn một tý, xoa nắn vân vê tuyết nhũ thành đủ loại hình dạng. Động tác của hắn chọc cho Thẩm Phạn phải phát ra tiếng ngâm nga dụ hoặc: "Phỉ đại nhân, vú bên kia của Phạn Phạn cũng muốn được xoa xoa." Thẩm Phạn dùng sức cầm lấy tay hắn, đem toàn bộ thân thể hắn kéo lên trên giường. Đôi bàn tay to mang theo những vết chai sần nhẹ nhàng cọ xát đầu v*, làm cho đầu v* phấn hồng thoáng chốc đã cương ngạnh lên.
Thanh âm nũng nịu, câu dẫn của Thẩm Phạn làm cả người Phỉ Huyễn Minh như muốn tê dại: "Phỉ đại nhân, huynh mở to mắt ra nhìn đi. Ngực của Phạn Phạn bị thương rồi, huynh thay muội thương thương nó đi, muội nghe ngự y nói nước bọt có thể chữa thương đó!" Tiếng nói nỉ non này làm lòng hắn chấn động, như có thứ gì đó đang cào cào tâm hắn.
Nói xong nàng liền ấn đầu hắn vào ngực mình. Trước mặt Phỉ Huyễn Minh bây giờ chính là hai bên vú trắng mịn, non nớt, hai điểm thù du phía trên ngượng ngùng mà khoe sắc trước mắt hắn. Cổ họng tức khắc căng thẳng, yết hầu như bị mắc kẹt mà thở dốc.
Bàn tay mảnh khảnh của nàng nâng một bên vú lên đưa đến bên miệng hắn mà nói: "Phỉ đại nhân, mau tới ăn vú của Phạn Phạn đi, giúp Phạn Phạn chữa thương đi." Trong đầu Phỉ Huyễn Minh giây phút này chỉ có kiều nhũ đáng yêu, tinh xảo kia, hắn thấy nàng như thế thì vội vàng mút một bên ngực vào, dùng bản năng của nam nhân mà liếm láp, dùng đầu lưỡi trêu đùa đầu v*. Tiếng nước chút chụt phát ra hệt như tiếng trẻ con đang bú sữa mẹ.Ăn xong một bên, chỉ thấy mặt trên dính đầy nước bọt trong suốt nhớp nháp. Tay hắn cũng không rảnh rỗi, miệng bên này mút, thì tay lại xoa nắn bên vú còn lại kia, bàn tay to bao trùm tuyết nhũ mềm mịn vân vê, trêu chọc. Dẫn tới Thẩm Phạn cả người mềm như nước, tiếng rên rỉ nhẹ nhàng bật ra từ hai cánh môi xinh đẹp.
Tỳ nữ Bích Sương thấy Phỉ đại nhân hồi lâu vẫn còn chưa ra cửa, vội hỏi: "Đại nhân, điện hạ hiện tại thế nào rồi?"
Tiếng nói của nàng thoáng chốc kéo lý trí của Phỉ Huyễn Minh lại, ngọn lửa dục vọng lập tức tiêu tán. Hắn vội kéo lấy tấm chăn mỏng che kín thân thể của Thẩm Phạn lại, rồi quỳ gối xuống giường: "Là do vi thần vấy bẩn điện hạ. Điện hạ muốn giết muốn chém, muốn làm gì vi thần cũng được."
"Phỉ đại nhân làm gì mà nghiêm trọng như thế, huynh chỉ là giúp Phạn Phạn chữa thương mà thôi, tội lỗi sao trăng gì! Huynh lui xuống trước đi."
"Vâng, điện hạ." Dứt lời, hắn liền đứng dậy ly khai.
Thịt đã đến miệng còn để mất, thật không cam lòng, lần sau ta phải xuất ra đại chiêu thì có lẽ mới bắt chặt hắn được, xem chàng có thể chạy đi được nơi nào nha cái khối băng chết tiệt kia. Nhìn ra được hắn đã động tình, Thẩm Phạn liền nở nụ cười giảo hoạt hồ ly.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.