Chương 12: Giao tranh
Ái Vũ
16/09/2020
Editor: Kua Kua
Trong cung lại một lần nữa tổ chức đại hội đi săn, bất luận là nữ tử hay nam nhân, ai cũng đều có thể tham gia.
Thẩm Phạn đi cùng với tiểu hoàng đế đến khu vực săn bắn. Đến nơi, mọi người đều ra tiếp giá. Nàng nở nụ cười mê hoặc lòng người, nhìn thoáng qua nam nhân Phỉ Huyễn Minh đang đứng cách đó không xa. Hắn chính là độc nhất vô nhị như thế!
Tiểu hoàng đế đặc biệt cho phép Phỉ Huyễn Minh tham gia đại hội săn bắn này. Phỉ Huyễn Minh lấy ra túi đựng có chứa cung và mũi tên, đưa cho Thẩm Phạn: "Ta nhớ rõ điện hạ sẽ đi săn bắn, đợi lát nữa nữ quyến ngồi lại xem đấu thì nàng cũng xuống chơi một lát đi. Lần này, ta sẽ đem con hươu rừng đầu đàn tặng cho nàng."
Thẩm Chi Ngọc lại khinh thường nói: "Phỉ đại nhân, con hươu đó còn chưa biết được sẽ về tay ai, ngươi đừng nói chắc chắn như thế!"
"Cảm tạ Vương gia đã chỉ giáo."
Nàng hứng thú mà lệnh cho tỳ nữ lấy bộ y phục được làm từ da hồ ra. Cổ áo hồ phục có màu đỏ tươi cùng với tay áo được nam một vòng bạch hồ nhung, thắt chặt lại đai lưng, đường cong lả lướt cũng theo đó mà hiện ra. Nàng lại lấy một sợi lụa hồng mỏng buộc chặt tóc ở sau đầu, nhìn qua giống như một cái đuôi ngựa nhỏ nhắn, làm lộ ra khuôn mặt trắng mịn như tuyết kèm với một nụ cười mê người. Nàng lấy tư thái hiên ngang nhất mà một phát nhảy lên ngựa.
Sự chú ý của toàn trường đều tập trung trên người nàng, hiển nhiên trong đó cũng có Thẩm Chi Ngọc, Phỉ Huyễn Minh đang si ngốc mà không rời mắt.
Nàng lập tức thúc ngựa tiến lên một bước, cúi người xuống, dán sát vào gương mặt của Phỉ Huyễn Minh, nhẹ giọng nói: "Xem ta lấy ngôi vị đầu bảng của cuộc đi săn lần này đây."
Nhìn thấy nàng ngạo kiều vênh váo như thế, một bộ dáng thiếu nữ không ngừng đắc ý, môi mỏng hắn nhẹ giương lên, tràn đầy sủng nịch mà dặn dò: "Cẩn thận chút nào, công chúa của ta!"
Trên khu vực săn bắn, trong một đám tiểu cô nương đang đánh ngựa đuổi theo mục tiêu, vó ngựa tung bay, thì có một bóng dáng đỏ rực dẫn đầu. Tay trái nàng nắm cung, tay phải dùng lực kéo ra, nhíu mày, hướng thẳng về mục tiêu... Vụt một tiếng.
Tiếng la thảm thét của con hươu vang động toàn bộ khu vực, nó ngã quỵ trên mặt mặt đất, chính thức bại trận dưới một kích của Thẩm Phạn.
Toàn trường chấn động...
Thẩm Phạn ngồi trên lưng ngựa, tay giơ cao cây cung, không ngừng múa máy với Phỉ Huyễn Minh phía bên này, kiêu ngạo vênh váo, biểu tình "Xem đi, ta có phải rất lợi hại hay không!"
Thẩm Chi Ngọc lạnh lùng phân phó thuộc hạ bên cạnh: "Bố trí người cho tốt, dụ Phỉ Huyễn Minh vào sâu trong rừng."
Bên phía các nam nhân cũng rất sôi nổi, cuộc đại chiến sắp bắt đầu.
Phỉ Huyễn Minh một thân hắc y với tư thế oai hùng. Đối diện với một thân áo tím, có vẻ cuồng dã không câu nệ, Thẩm Chi Ngọc. Giữa hai người bọn họ vô hình chung như đang luân chuyển mùi thuốc súng tràn ngập.
Trên bãi săn bụi bay mù mịt, căn bản không thể xác định chính xác phương hướng, thanh âm gào thét đinh tai nhức óc, xung quanh chỉ có tiếng vó ngựa cùng với bóng người như ẩn như hiện.
Đàn hươu chạy vào trong rừng, mọi người cũng theo đó mà phân tán ra.
Phỉ Huyễn Minh một thân một mình thúc ngựa, tiến sâu vào bên trong.
Chỉ thấy sau đó một người một ngựa đang phi như bay đột nhiên bị tách ra, cả thân thể bị tách ra làm hai. Trên một nhánh cây, đầu người và đầu ngựa bị treo lên, máu tươi không ngừng nhỏ giọt xuống.
Thẩm Chi Ngọc từ trên ngựa bước xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đến thứ ghê tởm kia, lấy chân đá mạnh nó đi.
Đúng lúc này, bên kia cũng truyền đến từng trận tiếng trống vang dội, đầu của hươu đầu đàn đã bị thu phục.
Quanh người Thẩm Chi Ngọc lộ ra hàn khí nồng đậm, làm người không rét mà run, dùng sức dẫm đạp phần thi thể dưới chân: "Phỉ Huyễn Minh, bổn vương đã xem thường ngươi rồi!"
Thì ra thi thể kia nguyên lai chính là ám về mà Thẩm Chi Ngọc đã phái ra để ám sát Phỉ Huyễn Minh.
Hắn lại lệnh cho thủ hạ đem nơi đây xử lý sạch sẽ, đầu lưỡi cũng phải cắt cho sạch.
Khi Thẩm Chi Ngọc trở lại khu vực săn bắn thì thấy Phỉ Huyễn Minh đang ngạo nghễ mà cầm lấy đầu hươu. Đôi tay hắn khoanh lại để trước ngực, nhìn hắn một cách khiêu khích, lộ ra nụ cười giả tạo vạn phần.
Trong cung lại một lần nữa tổ chức đại hội đi săn, bất luận là nữ tử hay nam nhân, ai cũng đều có thể tham gia.
Thẩm Phạn đi cùng với tiểu hoàng đế đến khu vực săn bắn. Đến nơi, mọi người đều ra tiếp giá. Nàng nở nụ cười mê hoặc lòng người, nhìn thoáng qua nam nhân Phỉ Huyễn Minh đang đứng cách đó không xa. Hắn chính là độc nhất vô nhị như thế!
Tiểu hoàng đế đặc biệt cho phép Phỉ Huyễn Minh tham gia đại hội săn bắn này. Phỉ Huyễn Minh lấy ra túi đựng có chứa cung và mũi tên, đưa cho Thẩm Phạn: "Ta nhớ rõ điện hạ sẽ đi săn bắn, đợi lát nữa nữ quyến ngồi lại xem đấu thì nàng cũng xuống chơi một lát đi. Lần này, ta sẽ đem con hươu rừng đầu đàn tặng cho nàng."
Thẩm Chi Ngọc lại khinh thường nói: "Phỉ đại nhân, con hươu đó còn chưa biết được sẽ về tay ai, ngươi đừng nói chắc chắn như thế!"
"Cảm tạ Vương gia đã chỉ giáo."
Nàng hứng thú mà lệnh cho tỳ nữ lấy bộ y phục được làm từ da hồ ra. Cổ áo hồ phục có màu đỏ tươi cùng với tay áo được nam một vòng bạch hồ nhung, thắt chặt lại đai lưng, đường cong lả lướt cũng theo đó mà hiện ra. Nàng lại lấy một sợi lụa hồng mỏng buộc chặt tóc ở sau đầu, nhìn qua giống như một cái đuôi ngựa nhỏ nhắn, làm lộ ra khuôn mặt trắng mịn như tuyết kèm với một nụ cười mê người. Nàng lấy tư thái hiên ngang nhất mà một phát nhảy lên ngựa.
Sự chú ý của toàn trường đều tập trung trên người nàng, hiển nhiên trong đó cũng có Thẩm Chi Ngọc, Phỉ Huyễn Minh đang si ngốc mà không rời mắt.
Nàng lập tức thúc ngựa tiến lên một bước, cúi người xuống, dán sát vào gương mặt của Phỉ Huyễn Minh, nhẹ giọng nói: "Xem ta lấy ngôi vị đầu bảng của cuộc đi săn lần này đây."
Nhìn thấy nàng ngạo kiều vênh váo như thế, một bộ dáng thiếu nữ không ngừng đắc ý, môi mỏng hắn nhẹ giương lên, tràn đầy sủng nịch mà dặn dò: "Cẩn thận chút nào, công chúa của ta!"
Trên khu vực săn bắn, trong một đám tiểu cô nương đang đánh ngựa đuổi theo mục tiêu, vó ngựa tung bay, thì có một bóng dáng đỏ rực dẫn đầu. Tay trái nàng nắm cung, tay phải dùng lực kéo ra, nhíu mày, hướng thẳng về mục tiêu... Vụt một tiếng.
Tiếng la thảm thét của con hươu vang động toàn bộ khu vực, nó ngã quỵ trên mặt mặt đất, chính thức bại trận dưới một kích của Thẩm Phạn.
Toàn trường chấn động...
Thẩm Phạn ngồi trên lưng ngựa, tay giơ cao cây cung, không ngừng múa máy với Phỉ Huyễn Minh phía bên này, kiêu ngạo vênh váo, biểu tình "Xem đi, ta có phải rất lợi hại hay không!"
Thẩm Chi Ngọc lạnh lùng phân phó thuộc hạ bên cạnh: "Bố trí người cho tốt, dụ Phỉ Huyễn Minh vào sâu trong rừng."
Bên phía các nam nhân cũng rất sôi nổi, cuộc đại chiến sắp bắt đầu.
Phỉ Huyễn Minh một thân hắc y với tư thế oai hùng. Đối diện với một thân áo tím, có vẻ cuồng dã không câu nệ, Thẩm Chi Ngọc. Giữa hai người bọn họ vô hình chung như đang luân chuyển mùi thuốc súng tràn ngập.
Trên bãi săn bụi bay mù mịt, căn bản không thể xác định chính xác phương hướng, thanh âm gào thét đinh tai nhức óc, xung quanh chỉ có tiếng vó ngựa cùng với bóng người như ẩn như hiện.
Đàn hươu chạy vào trong rừng, mọi người cũng theo đó mà phân tán ra.
Phỉ Huyễn Minh một thân một mình thúc ngựa, tiến sâu vào bên trong.
Chỉ thấy sau đó một người một ngựa đang phi như bay đột nhiên bị tách ra, cả thân thể bị tách ra làm hai. Trên một nhánh cây, đầu người và đầu ngựa bị treo lên, máu tươi không ngừng nhỏ giọt xuống.
Thẩm Chi Ngọc từ trên ngựa bước xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đến thứ ghê tởm kia, lấy chân đá mạnh nó đi.
Đúng lúc này, bên kia cũng truyền đến từng trận tiếng trống vang dội, đầu của hươu đầu đàn đã bị thu phục.
Quanh người Thẩm Chi Ngọc lộ ra hàn khí nồng đậm, làm người không rét mà run, dùng sức dẫm đạp phần thi thể dưới chân: "Phỉ Huyễn Minh, bổn vương đã xem thường ngươi rồi!"
Thì ra thi thể kia nguyên lai chính là ám về mà Thẩm Chi Ngọc đã phái ra để ám sát Phỉ Huyễn Minh.
Hắn lại lệnh cho thủ hạ đem nơi đây xử lý sạch sẽ, đầu lưỡi cũng phải cắt cho sạch.
Khi Thẩm Chi Ngọc trở lại khu vực săn bắn thì thấy Phỉ Huyễn Minh đang ngạo nghễ mà cầm lấy đầu hươu. Đôi tay hắn khoanh lại để trước ngực, nhìn hắn một cách khiêu khích, lộ ra nụ cười giả tạo vạn phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.