Chương 3: Đây là trừng phạt!
Lãng Đồ
16/03/2013
Lúc này Tiêu Phàm toàn thân đã lộ ra tà khí, tạo cho người ta một cảm giác hoàn toàn lạ lẫm.
Ách, không đúng. Tạ Vi Vi nghĩ thầm, vốn cùng với người này không quen không biết. Nhưng lúc này Tiêu Phàm lại khiến nàng cảm thấy sự tương phản quá lớn với hình tượng nam hài có nụ cười như nắng ấm kia, nhất thời không tiếp thụ nổi.
"Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm cái gì?" Tạ Vi Vi la lên, xung quanh nàng đã bao bởi khí tức nam tử cực kì mãnh liệt, làm đầu nàng trống rỗng.
"Cô muốn tôi quỳ xuống xin lỗi?"
Mái tóc xoăn của Tiêu Phàm hơi rủ xuống, chạm vào mặt Tạ Vi Vi, tạo cho nàng cảm giác ngưa ngứa. Nhưng khó chịu nhất là từ trong miệng Tiêu Phàm lại phả ra nhiệt khí, toàn bộ thổi vào mặt nàng.
Hiện tại chóp mũi hai người đang cách nhau vài phân, trên cơ bản là chỉ cần Tiêu Phàm hơi cúi xuống, hai đôi môi có thể đụng cùng vào một chỗ ngay lập tức.
Tạ Vi Vi bây giờ khổ muốn chết, thân thể cố sức liều mạng lùi, muốn thoát ly sự khống chế của Tiêu Phàm. Thế nhưng không gian trong xe cũng chỉ có hạn, Tạ Vi Vi dù có cố thế nào thì cái cằm nhỏ của nàng vẫn bị Tiêu Phàm nâng trong tay.
"Không... Không cần, thực không cần!" Tạ Vi Vi rất muốn lắc đầu, nhưng hai ngón tay Tiêu Phàm nhìn như nhu hòa nhưng lại để Tạ Vi Vi lắc cũng không được.
Tạ Vi Vi từng thấy qua rất nhiều nam nhân.
Cũng đã gặp rất nhiều loại ánh mắt của nam nhân khi nhìn về phía nàng.
Nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua ánh mắt kiểu này. Lạnh như băng. Giống hệt ánh mắt của phụ thân nàng. Cố lấy dũng khí, Tạ Vi Vi muốn đối mặt với hắn, nhưng bị cái nhìn lạnh như băng kia làm cho toàn thân đau nhức không thôi.
Rõ ràng là đang tươi cười mà lại cảm thấy lạnh như băng.Tạ Vi Vi nàng thà rằng nhìn hắn xụ mặt còn dễ chịu hơn nhiều.
"Yên tâm, tôi sẽ không làm cái gì cô. Tôi chỉ hứng thú với nữ nhân ôn nhu, chậc chậc, cô, rõ ràng không phải loại có thể làm cho tôi cảm thấy hứng thú." Trong mắt hắn xẹt qua một tia trêu tức.
Tạ Vi Vi thoáng một phát đã đỏ mặt lên. Nhưng không phải là xấu hổ , là tức giận. Thói quen từ sơ trung được nam nhân theo đuổi, đâu đã bị một ai nói như vậy? Nghĩ tới đây, Tạ Vi Vi nhịn không được trừng mắt nhìn Tiêu Phàm, nhưng nhớ tới ánh mắt khủng bố kia, nàng nhanh chóng quay đầu đi.
Tiêu Phàm cười cười, hành động của Tạ Vi Vi đều rơi vào trong mắt hắn, ngược lại lại thấy có chút đáng yêu. Nhưng Tiêu Phàm lại không muốn cùng nữ nhân này có quan hệ, bởi vì, nàng là con gái Tạ Thiên Hào.
"Haizz, may mắn là trên thế giới này nữ nhân không phải đều giống ngươi ngực to mà không não." Tiêu Phàm cũng nhận thấy chính mình hình như có chút quá rồi, không giống một học sinh trung học lắm.
Hắn mỉm cười, thu lại cái vẻ lạnh như băng: "Cô là con gái Tạ Thiên Hào, tôi hảo tâm nhắc nhở cho mà biết. Thứ nhất, tôi không có thói quen xin lỗi. Thứ hai, tôi tuy không thích phiền toái, nhưng sẽ đem phiền toái bóp chết từ trứng nước. Về phần thứ ba, chính là. . . đừng có ý đồ chọc tôi, nếu không cô nhất định sẽ hối hận."
Tiêu Phàm dứt lời, bỗng dưng dán sát vào cặp môi kiều diễm ướt át, đỏ mọng kia. Trong xe, chỉ còn hình ảnh một nam một nữ, hai đôi môi dính sát lại với nhau.
Tạ Vi Vi oanh một tiếng, trong chốc lát loạn thành một đoàn.
Nụ hôn đầu tiên. . .
Nụ hôn đầu của nàng bị mất đi như vậy?!
Cũng may Tiêu Phàm chỉ lướt qua, cũng không hôn ướt át kiểu Pháp, nếu không Tạ Vi Vi tâm trạng đang rối bời thế nào cũng cắn vào đầu lưỡi hắn rồi.
Tiêu Phàm ngẩng mặt lên, giờ phút này, điệu bộ tươi cười của hắn trong mắt Tạ Vi Vi đúng là của kẻ cần ăn đòn.
"Đây là trừng phạt." Tiêu Phàm cười nói, hắn cũng lười mở cửa xe, chân đạp một cái, trực tiếp lộn ra ngoài.
Tạ Vi Vi nhìn bóng Tiêu Phàm rời đi, cho đến lúc hắn biến mất, nàng vẫn đang ngơ ngơ ngác ngác, không biết suy nghĩ cái gì.
"Hắn. . . Tên khốn kia lại cắn ta? !" Thật lâu sau, từ trong xe Tạ Vi Vi bộc phát ra một tiếng gào thét kinh thiên động địa .
. . .
Cao tam, ban ba.
"Trật tự, trật tự nào. Các em tạm dừng đọc lại một chút, thầy cần tuyên bố một việc."
Lão Triệu, chủ nhiệm lớp nhìn đám học sinh đang như lang như hổ đọc sách, trên mặt lộ ra một tia vui mừng, nhưng lại không thể không cắt ngang nhiệt tình đọc sách sáng sớm của chúng.
Cả lớp học dần dần an tĩnh lại.
Kỳ thật giữa đám bọn hắn, rất nhiều người không thể nói là nhiệt tình yêu học tập được. Chỉ là, có chút thời điểm, rất nhiều sự tình đều là bị bức phải làm mà thôi.
Tỷ như. . . Thi Đại Học.
Áp lực của kì thi đại học hầu như ép đám học sinh thiếu nhiệt tình này không thở nổi. Mặc dù trong nội tâm rất bất đắc dĩ, nhưng chung quanh mỗi người đều ôn tập liều mạng như vậy, hiệu ứng bầy cừu đi, cho dù trong lòng có ngàn vạn cái không muốn, cũng bị bắt phải theo rồi.
Hiếm khi được phụng chỉ lười biếng, các học sinh tự nhiên là rất nhanh chóng an tĩnh lại.
"Khục khục." Lão Triệu ho khan hai tiếng, giả vờ giả vịt nói: "Từ hôm nay trở đi, sẽ có một học sinh mới chuyển trường đến học ở lớp chúng ta, sẽ cùng các em ở cùng một chỗ phấn đấu cho kỳ thi đại học sắp tới, mọi người nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh nào!"
Học sinh chuyển trường?
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Đầu tháng sau đã thi tốt nghiệp, mà Tinh Hải cao trung cũng không phải trường gì siêu cấp, lúc mấu chốt này còn có người chuyển trường?
Cả phòng toàn là những đôi mắt trừng to trừng nhỏ, đừng có nói là hoan nghênh, chỉ có quỷ dị yên tĩnh.
Rất quỷ dị.
Bây giờ, lại có người trong lòng đang âm thầm suy đoán, học sinh chuyển trường kia có thể hay không giống như trong phim a, là tuyệt thế mỹ nữ tuấn nam, không cần thi đại học liền có thể trực tiếp vào một cái đại học nào đó.
"Vào đi." Lão Triệu đề cao thanh âm, rống với bên ngoài một tiếng.
Lúc này, một nam sinh ăn mặc rất bình thường, lưng đeo ba lô màu đen thong dong đi vào phòng học. Chỉ thấy hắn nhìn chung quanh phòng một vòng, nhìn biểu lộ của đám người, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên: "Ta gọi Tiêu Phàm."
Cao bình thường, mặt mũi bình thường, tóc hơi xoăn, hơi rối, cả người đã toát lên cái vẻ lười biếng.
Mọi người có chút thất vọng, dù sao thì ngay từ đầu với đẹp trai, mỹ nữ đã chờ mong rất nhiều.
Nhưng ít nhất là tên này thoạt nhìn cũng rất thuận mắt đi.
Lúc này, một gia hỏa sợ thiên hạ bất loạn, nhấc tay rống lên một câu: "Tiêu gì? Phàm gì?"
Tiêu Phàm hiện tại đúng là lịch sử ban.
Trên thực tế, ban văn hào khí khác hẳn so với khoa học tự nhiên. Nếu như học sinh ban văn ít nhất còn hiểu được cười cười nói nói..., còn đám học sinh ban khoa học tự nhiên, trên cơ bản là tự ngược.
Tiêu Phàm nghe vậy, sửng sốt một chút.
Nhưng hắn cũng không nói gì, tiện tay cầm lấy cục phấn trên bục, viết hai chữ 'Tiêu Phàm' như phượng múa rồng bay lên trên bảng.
Nhưng ngoài ý muốn, lúc đang viết tới cuối chữ 'Phàm', phấn trong tay hắn đột nhiên 'Ba' một tiếng, trước mặt đám học sinh bể thành bột phấn.
"Ách, phấn này, xem ra là chất lượng kém." Tiêu Phàm bất đắc dĩ nhún nhún vai, tỏ vẻ vô tội.
"Khục khục, Tiêu Phàm đồng học, em cứ ngồi bên cạnh Khương Tiểu Ngư a." Vừa nói, lão Triệu suy nghĩ một chút, liền chỉ tay, an bài một chỗ ngồi cho Tiêu Phàm.
Ách, không đúng. Tạ Vi Vi nghĩ thầm, vốn cùng với người này không quen không biết. Nhưng lúc này Tiêu Phàm lại khiến nàng cảm thấy sự tương phản quá lớn với hình tượng nam hài có nụ cười như nắng ấm kia, nhất thời không tiếp thụ nổi.
"Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm cái gì?" Tạ Vi Vi la lên, xung quanh nàng đã bao bởi khí tức nam tử cực kì mãnh liệt, làm đầu nàng trống rỗng.
"Cô muốn tôi quỳ xuống xin lỗi?"
Mái tóc xoăn của Tiêu Phàm hơi rủ xuống, chạm vào mặt Tạ Vi Vi, tạo cho nàng cảm giác ngưa ngứa. Nhưng khó chịu nhất là từ trong miệng Tiêu Phàm lại phả ra nhiệt khí, toàn bộ thổi vào mặt nàng.
Hiện tại chóp mũi hai người đang cách nhau vài phân, trên cơ bản là chỉ cần Tiêu Phàm hơi cúi xuống, hai đôi môi có thể đụng cùng vào một chỗ ngay lập tức.
Tạ Vi Vi bây giờ khổ muốn chết, thân thể cố sức liều mạng lùi, muốn thoát ly sự khống chế của Tiêu Phàm. Thế nhưng không gian trong xe cũng chỉ có hạn, Tạ Vi Vi dù có cố thế nào thì cái cằm nhỏ của nàng vẫn bị Tiêu Phàm nâng trong tay.
"Không... Không cần, thực không cần!" Tạ Vi Vi rất muốn lắc đầu, nhưng hai ngón tay Tiêu Phàm nhìn như nhu hòa nhưng lại để Tạ Vi Vi lắc cũng không được.
Tạ Vi Vi từng thấy qua rất nhiều nam nhân.
Cũng đã gặp rất nhiều loại ánh mắt của nam nhân khi nhìn về phía nàng.
Nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua ánh mắt kiểu này. Lạnh như băng. Giống hệt ánh mắt của phụ thân nàng. Cố lấy dũng khí, Tạ Vi Vi muốn đối mặt với hắn, nhưng bị cái nhìn lạnh như băng kia làm cho toàn thân đau nhức không thôi.
Rõ ràng là đang tươi cười mà lại cảm thấy lạnh như băng.Tạ Vi Vi nàng thà rằng nhìn hắn xụ mặt còn dễ chịu hơn nhiều.
"Yên tâm, tôi sẽ không làm cái gì cô. Tôi chỉ hứng thú với nữ nhân ôn nhu, chậc chậc, cô, rõ ràng không phải loại có thể làm cho tôi cảm thấy hứng thú." Trong mắt hắn xẹt qua một tia trêu tức.
Tạ Vi Vi thoáng một phát đã đỏ mặt lên. Nhưng không phải là xấu hổ , là tức giận. Thói quen từ sơ trung được nam nhân theo đuổi, đâu đã bị một ai nói như vậy? Nghĩ tới đây, Tạ Vi Vi nhịn không được trừng mắt nhìn Tiêu Phàm, nhưng nhớ tới ánh mắt khủng bố kia, nàng nhanh chóng quay đầu đi.
Tiêu Phàm cười cười, hành động của Tạ Vi Vi đều rơi vào trong mắt hắn, ngược lại lại thấy có chút đáng yêu. Nhưng Tiêu Phàm lại không muốn cùng nữ nhân này có quan hệ, bởi vì, nàng là con gái Tạ Thiên Hào.
"Haizz, may mắn là trên thế giới này nữ nhân không phải đều giống ngươi ngực to mà không não." Tiêu Phàm cũng nhận thấy chính mình hình như có chút quá rồi, không giống một học sinh trung học lắm.
Hắn mỉm cười, thu lại cái vẻ lạnh như băng: "Cô là con gái Tạ Thiên Hào, tôi hảo tâm nhắc nhở cho mà biết. Thứ nhất, tôi không có thói quen xin lỗi. Thứ hai, tôi tuy không thích phiền toái, nhưng sẽ đem phiền toái bóp chết từ trứng nước. Về phần thứ ba, chính là. . . đừng có ý đồ chọc tôi, nếu không cô nhất định sẽ hối hận."
Tiêu Phàm dứt lời, bỗng dưng dán sát vào cặp môi kiều diễm ướt át, đỏ mọng kia. Trong xe, chỉ còn hình ảnh một nam một nữ, hai đôi môi dính sát lại với nhau.
Tạ Vi Vi oanh một tiếng, trong chốc lát loạn thành một đoàn.
Nụ hôn đầu tiên. . .
Nụ hôn đầu của nàng bị mất đi như vậy?!
Cũng may Tiêu Phàm chỉ lướt qua, cũng không hôn ướt át kiểu Pháp, nếu không Tạ Vi Vi tâm trạng đang rối bời thế nào cũng cắn vào đầu lưỡi hắn rồi.
Tiêu Phàm ngẩng mặt lên, giờ phút này, điệu bộ tươi cười của hắn trong mắt Tạ Vi Vi đúng là của kẻ cần ăn đòn.
"Đây là trừng phạt." Tiêu Phàm cười nói, hắn cũng lười mở cửa xe, chân đạp một cái, trực tiếp lộn ra ngoài.
Tạ Vi Vi nhìn bóng Tiêu Phàm rời đi, cho đến lúc hắn biến mất, nàng vẫn đang ngơ ngơ ngác ngác, không biết suy nghĩ cái gì.
"Hắn. . . Tên khốn kia lại cắn ta? !" Thật lâu sau, từ trong xe Tạ Vi Vi bộc phát ra một tiếng gào thét kinh thiên động địa .
. . .
Cao tam, ban ba.
"Trật tự, trật tự nào. Các em tạm dừng đọc lại một chút, thầy cần tuyên bố một việc."
Lão Triệu, chủ nhiệm lớp nhìn đám học sinh đang như lang như hổ đọc sách, trên mặt lộ ra một tia vui mừng, nhưng lại không thể không cắt ngang nhiệt tình đọc sách sáng sớm của chúng.
Cả lớp học dần dần an tĩnh lại.
Kỳ thật giữa đám bọn hắn, rất nhiều người không thể nói là nhiệt tình yêu học tập được. Chỉ là, có chút thời điểm, rất nhiều sự tình đều là bị bức phải làm mà thôi.
Tỷ như. . . Thi Đại Học.
Áp lực của kì thi đại học hầu như ép đám học sinh thiếu nhiệt tình này không thở nổi. Mặc dù trong nội tâm rất bất đắc dĩ, nhưng chung quanh mỗi người đều ôn tập liều mạng như vậy, hiệu ứng bầy cừu đi, cho dù trong lòng có ngàn vạn cái không muốn, cũng bị bắt phải theo rồi.
Hiếm khi được phụng chỉ lười biếng, các học sinh tự nhiên là rất nhanh chóng an tĩnh lại.
"Khục khục." Lão Triệu ho khan hai tiếng, giả vờ giả vịt nói: "Từ hôm nay trở đi, sẽ có một học sinh mới chuyển trường đến học ở lớp chúng ta, sẽ cùng các em ở cùng một chỗ phấn đấu cho kỳ thi đại học sắp tới, mọi người nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh nào!"
Học sinh chuyển trường?
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Đầu tháng sau đã thi tốt nghiệp, mà Tinh Hải cao trung cũng không phải trường gì siêu cấp, lúc mấu chốt này còn có người chuyển trường?
Cả phòng toàn là những đôi mắt trừng to trừng nhỏ, đừng có nói là hoan nghênh, chỉ có quỷ dị yên tĩnh.
Rất quỷ dị.
Bây giờ, lại có người trong lòng đang âm thầm suy đoán, học sinh chuyển trường kia có thể hay không giống như trong phim a, là tuyệt thế mỹ nữ tuấn nam, không cần thi đại học liền có thể trực tiếp vào một cái đại học nào đó.
"Vào đi." Lão Triệu đề cao thanh âm, rống với bên ngoài một tiếng.
Lúc này, một nam sinh ăn mặc rất bình thường, lưng đeo ba lô màu đen thong dong đi vào phòng học. Chỉ thấy hắn nhìn chung quanh phòng một vòng, nhìn biểu lộ của đám người, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên: "Ta gọi Tiêu Phàm."
Cao bình thường, mặt mũi bình thường, tóc hơi xoăn, hơi rối, cả người đã toát lên cái vẻ lười biếng.
Mọi người có chút thất vọng, dù sao thì ngay từ đầu với đẹp trai, mỹ nữ đã chờ mong rất nhiều.
Nhưng ít nhất là tên này thoạt nhìn cũng rất thuận mắt đi.
Lúc này, một gia hỏa sợ thiên hạ bất loạn, nhấc tay rống lên một câu: "Tiêu gì? Phàm gì?"
Tiêu Phàm hiện tại đúng là lịch sử ban.
Trên thực tế, ban văn hào khí khác hẳn so với khoa học tự nhiên. Nếu như học sinh ban văn ít nhất còn hiểu được cười cười nói nói..., còn đám học sinh ban khoa học tự nhiên, trên cơ bản là tự ngược.
Tiêu Phàm nghe vậy, sửng sốt một chút.
Nhưng hắn cũng không nói gì, tiện tay cầm lấy cục phấn trên bục, viết hai chữ 'Tiêu Phàm' như phượng múa rồng bay lên trên bảng.
Nhưng ngoài ý muốn, lúc đang viết tới cuối chữ 'Phàm', phấn trong tay hắn đột nhiên 'Ba' một tiếng, trước mặt đám học sinh bể thành bột phấn.
"Ách, phấn này, xem ra là chất lượng kém." Tiêu Phàm bất đắc dĩ nhún nhún vai, tỏ vẻ vô tội.
"Khục khục, Tiêu Phàm đồng học, em cứ ngồi bên cạnh Khương Tiểu Ngư a." Vừa nói, lão Triệu suy nghĩ một chút, liền chỉ tay, an bài một chỗ ngồi cho Tiêu Phàm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.