Yêu Nghiệt Đồng Cư

Chương 9: Mua phòng!

Lãng Đồ

16/03/2013

"Xin hỏi tiên sinh họ gì?"

"Tôi họ Tiêu."

"Tiêu tiên sinh ngài khỏe ạ, xin hỏi ngài là tới mua phòng?"

Trương Ly trên mặt mang theo vẻ tươi cười cực kỳ chuyên nghiệp.

Ở trước mặt nàng, ngồi một đại nam hài thanh tú, mái tóc xoăn hơi mất trật tự, mặc dù nói không phải là rất tuấn tú, nhưng mà lại có hương vị hoàn toàn khác. Đặc biệt là cặp mắt kia, Trương Ly chẳng qua là chỉ cùng hắn thoáng liếc một cái, chẳng biết tại sao, nhưng lại cho nàng một cảm giác rất thâm thúy.

Tinh Thúy Uyển là một khu nhà có chút xa hoa, tọa lạc ngay tại trung tâm Phong Thành, có thể nói là khu đất vàng. Nếu như đặt ở một thành phố lớn khác, loại nhà nằm ở khu vực như thế này nhất định sẽ rất nóng, cho dù không cần đặc biệt tuyên truyền, cũng sẽ nhanh chóng bán sạch sẽ.

Nhưng làm cho người ta buồn bực chính là Tinh Thúy Uyển tuy vị trí rất tốt, nhưng nói về thiết bị lắp đặt cùng với thiết kế của nó thì ở Phong Thành cũng chỉ xem như bình thường, đạt tiêu chuẩn, không tính là khu nhà đỉnh cấp sang trọng.

Đám phú hào căn bản là chướng mắt Tinh Thúy Uyển, mà đám tiểu thị dân ngèo kiết xác thì lại là trèo cao không dậy nổi, cho nên Tinh Thúy Uyển ở vào cái tình trạng cực kì buồn bực.

Có thể nói là cao không tới, thấp cũng không xong .

Hơn mấy tháng nay Trương Ly đều không có hoàn thành một hợp đồng nào rồi.

Cũng không phải Trương Ly không chịu cố gắng, kỳ thật rất nhiều lần nàng thậm chí nghĩ đến đổi công tác. Nhưng nhớ tới buồn bực mấy tháng này, cái tính bất kham của Trương Ly làm cho nàng lại cắn răng kiên trì.

Môi giới bất động sản, thật ra là một thứ rất hắc ám. Nhiều lúc, Trương Ly đều sắp kí được một hợp đồng bán nhà, nhưng mấy bà nương làm cùng chỗ với nàng, ăn mặc trang điểm xinh đẹp, hết lần này tới lần khác lại đúng thời điểm mấu chốt nhất chặn ngang một cước, khiến cho Trương Ly thất bại một cái lại một cái.

Một bụng khí chính là nghẹn thành ở chỗ này.

Nhớ năm đó lúc Trương Ly vào làm, còn tràn đầy tự tin. Bằng vào tài ăn nói của nàng cùng với kiến thức tiêu thụ đã học, đáng nhẽ làm công việc này phải rất thuận lợi, nhưng có một điều nàng lại không hề để ý đến.

Môi giới bất động sản này tràn ngập quy tắc ngầm của riêng nó.

Cho dù nàng có cố gắng như thế nào thì cũng không bằng người khác cởi sạch sẽ, nằm ở trên giường khoe cặp đùi thon được.

Trương Ly tuy rất phẫn hận, nhưng lại bất đắc dĩ.

Đây là một cái thời đại kỹ nữ đầy châm biếm!

Hôm nay, trước cửa hàng vắng hoe vất vả lắm mới đến một người, nhìn qua là một đại nam hài khoảng hai mươi, lớn lên rất thanh tú.



Đoán chừng còn là học sinh đi.

Trương Ly nghĩ thầm như vậy.

Những nghiệp vụ viên làm cùng một đơn vị đều dùng ánh mắt xoi mói mà liếc đại nam hài kia, sau đó rất nhanh chóng vùi đầu trở lại làm chuyện của mình: sửa móng chân sửa móng tay, may vá, căn bản là không có một người cao hứng đi đến chào hỏi khách hàng.

Đây là xã hội bây giờ sao?

Trương Ly nội tâm khe khẽ thở dài.

Nội tâm nàng tuy suy nghĩ rất nhiều, nhưng trên mặt lại không có hiện ra điều gì khác thường. Trương Ly lấy dưới quầy ra một tập catalo, bắt đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu...tuy nhiên nhìn thanh niên này trông thế nào cũng không giống như là đến mua phòng gì cả.

Trương Ly vẻ mặt hưng phấn, con mắt rất sáng, rất sáng, giống như là ngôi sao nhỏ lấp lánh nơi chân trời.

Dường như chỉ ở những lúc như thế này, nàng mới tìm trở về cái cảm giác hăng hái như ngày xưa lúc còn đang trong đại học.

Ngồi ở đối diện nàng, nam tử trẻ tuổi lẳng lặng nghe Trương Ly giới thiệu, cũng không có cắt ngang. Trên mặt hắn luôn treo một nụ cười nhẹ nhàng, không nóng không lạnh, làm cho người ta cảm thấy rất thư thái.

Trương Ly rất lâu không được thoải mái như vậy

Trước kia khi Trương Ly giới thiệu với một ít tiểu phú hào muốn mua nhà, nàng còn không kịp phát huy khẩu tài, đã bị đám bà nương ở đây chuẩn bị dùng dung nhan bắt cóc đi, thật vất vả mới có người có thể kiên nhẫn nghe nàng nói, Trương Ly một hơi mà nói, thoải mái đầm đìa.

"Tiêu tiên sinh, xin hỏi anh là một người ở, hay là. . ." Trương Ly giới thiệu xong, lặng lẽ áng chừng một câu, giống như nói được hơi lâu, không biết có hay không lại dọa tiểu nam sinh này chạy mất.

"Tôi ở một người."

Tiêu Phàm chú ý tới cái vẻ dí dỏm của Trương Ly, không nhịn được cười một tiếng.

"Tiêu tiên sinh, nếu như anh ở một mình..., cá nhân tôi đề cử anh chọn căn hộ độc thân này. Phòng nhỏ này nằm hướng tây, mặt hướng về vùng ngoại thành, ánh sáng rất nhiều, hơn nữa coi như là ở trung tâm, bởi vì phòng là ở lầu 7, cho nên không khí cũng sẽ rất tươi mát. Hơn nữa nếu anh ở một mình..., hai phòng vừa rồi có thể thỏa mãn yêu cầu của anh, giá cả cũng rất kinh tế."

Trương Ly tuy không cho rằng Tiêu Phàm sẽ thật sự mua nhà, nhưng nàng vẫn rất có chức nghiệp, vì Tiêu Phàm giới thiệu một phòng nhỏ.

Tiêu Phàm nhìn theo mắt nàng, ảnh chụp trong catalo xác thực là rất đẹp, Tiêu Phàm cũng không khỏi có chút tâm động.

Hắn khát vọng có một cái nhà an ổn.



Một ngày kia tỷ tỷ trở về, hai trái tim phiêu bạt nhiều năm mới có thể an định đi?

"Nơi nào có tỷ thì đó mới là nhà."

Tiêu Phàm đáy lòng nỉ non.

Nhưng hắn sở dĩ lựa chọn Tinh Thúy Uyển, cũng là bởi vì nơi đây tương đối gần trung tâm thành phố. Hắn cũng không có sở thích tìm một biệt thự ở chỗ vắng. Ở như vậy tuy là thoải mái, phong cảnh tốt, nhưng ở như vậy thì còn có cái gì?

Tiêu Phàm lại lật vài tờ, trầm tư.

Trương Ly tim đã đập thình thịch, phiêu hốt bất định. Nàng biết rõ, càng về sau, giá của phòng càng cao, cả đám phòng ấy, coi như là Trương Ly đi nhìn, tim cũng sẽ đập rộn lên một hồi.

Nhưng lại không nghĩ rằng đại nam hài trông bất hiện sơn bất lộ thủy này (*không gặp thì không biết), thậm chí ngay cả lông mày cũng đều chưa động tí nào.

Hẳn là. . . Hắn là một ít nổi danh thế gia công tử ở Phong Thành?

Ý nghĩ này vừa bốc lên, Trương Ly lại càng hoảng sợ.

"Được rồi, căn phòng này." Tiêu Phàm mỉm cười, rất thoả mãn.

Trương Ly vụng trộm nhìn lên, có chút cẩn thận từng li từng tí nói: "Tiên sinh, không cần suy nghĩ một chút?"

"Như thế nào, sợ tôi không có tiền?" Tiêu Phàm cười nói một câu.

"Không không không, Tiêu tiên sinh anh hiểu lầm rồi." Trương Ly mặt hơi đỏ lên, nàng vừa rồi đúng là có một chút như vậy. Nàng định thần lại, vội vàng nói: "Dù sao liên quan đến tài sản lớn như vậy, Tiêu tiên sinh có cần hay không cùng người nhà thương lượng một chút?"

Tiêu Phàm nhìn cái vẻ nghiêm túc của cô bé này, cảm thấy rất là buồn bực. Người khác thì ước gì ngươi mua được càng quý càng tốt, nhưng nàng trông như không muốn mình phòng đắt vậy?

"Không cần, tự tôi có thể làm chủ được." Tiêu Phàm khoát khoát tay.

"Vậy được, Tiêu tiên sinh mời đi theo tôi, chúng ta đến bên kia đàm lại một chút về hợp đồng." Trương Ly tuy rất trấn định, nhưng nội tâm suýt nữa đã bị hạnh phúc bất ngờ này đập cho một phát hôn mê bất tỉnh.

360 vạn ah!

Nếu như cái ký thành công, trích phần trăm thì đã là hơn hai mươi vạn đi a.

Trương Ly lần đầu tiên cảm thấy những dãy số này sao mà đáng yêu như vậy!.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Nghiệt Đồng Cư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook