Chương 25: Chương 25
Tô Đặc
21/01/2018
Nhan Mộ Thương vừa vào đến cửa chính, nhìn thấy hai đôi giày đặt ở trước cửa, chỉ biết hai vị song thân bận tối mày tối mặt, suốt cả ngày khó có cơ hội nhìn thấy về nhà rồi.
“Viêm Viêm ()!” Mẹ hắn ngồi trong phòng khách, gọi nhũ danh của hắn, vẫy tay với hắn hết sức cao hứng phấn chấn, “Nói cho con tin tức tốt, chuyện chúng ta ra nước ngoài toàn bộ đã làm thỏa đáng, rất nhanh có thể……A?”
() Viêm Viêm: từ này nguyên tác viết là 炎炎 phiên âm /yányán/, đồng âm với họ Nhan 颜 của Nhan Mộ Thương cũng phát âm là /yán/, đây là cách mẹ Nhan gọi con thân mật. Viêm Viêm dịch ra là chói chang, mình mạn phép để âm Hán Việt vì độ sến của nó =))))))))
Bỗng nhiên một tiếng thét kinh hãi, mẹ hắn đi qua, nhìn kỹ mặt hắn: “Mặt của con sao lại bị thương?”
Nhan Mộ Thương nghiêng đầu sang một bên, thản nhiên nói: “Không có gì, bạn học đánh nhau, khi vào khuyên can không cẩn thận bị đánh.”
Mẹ hắn đau lòng vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ hai má hắn: “Chuyện xảy ra khi nào?”
Nhan Mộ Thương trong lòng có chút buồn cười, hắn đã mấy tuần không gặp mặt mẹ, lúc này hỏi hắn bị thương khi nào thì có ích lợi gì đâu?
“Đã sắp khỏi rồi.” Nhan Mộ Thương nhẹ nhàng bắt lấy tay mẹ hắn, đi đến một bên buông cặp sách xuống, “Ba đâu rồi?”
“Ông ấy ở phòng gọi điện thoại cho bác cả con, giúp con ở bên Mĩ liên hệ trường học tốt.” Mẹ Nhan Mộ Thương hiển nhiên rất vui vẻ, bỗng nhiên nhìn thoáng qua Nhan Mộ Thương, thu lại vẻ tươi cười, có chút thật cẩn thận hỏi, “Viêm Viêm, con không phải là…… không muốn đi chứ?”
Bà cùng ba của Nhan Mộ Thương từ cuối năm trước đã bắt đầu vì chuyện ra nước ngoài mà vội vàng chuẩn bị, bác cả của Nhan Mộ Thương vài năm trước phải đi Mĩ khai thác vàng, hiện giờ phát triển không tồi. Hai người chú cũng lần lượt ra nước ngoài, nay một người ở nước ngoài làm giảng viên đại học, một người tham gia vào sở nghiên cứu, người em duy nhất ở trong nước cũng đi ra ngoài. Ba của Nhan Mộ Thương vẫn không muốn buông chuyện trong nước đang ổn định công tác và thu nhập cũng không tồi, đối với chuyện ra nước ngoài từ đầu đến cuối vẫn ở trong tình trạng cứ để tính sau. Cuối cùng vẫn là nhịn không được lời khuyên bảo của mấy anh em, hạ quyết tâm cùng vợ con đi.
Nhan Mộ Thương cũng không có bộ dạng thật hăng say, chính là nói tùy tiện bọn họ sắp đặt, chưa bao giờ biểu hiện ra nửa phần vui sướng hoặc hưng phấn. Ba mẹ hắn tưởng con mình luyến tiếc bạn học hay bạn tốt, có lẽ là thói quen bỗng nhiên phải thay đổi đến một hoàn cảnh lạ lẫm đi, nên cũng không đem thái độ của Nhan Mộ Thương để ở trong lòng. Việc này với người làm con đối với sự sắp xếp của cha mẹ từ trước đến nay vẫn là thuận theo, ầm ĩ buồn bực cũng không sao, chính là, bà làm mẹ, hơn nữa tự nhận là người mẹ tư tưởng tiến bộ, cho dù ván đã đóng thuyền, kết cục đã định, chính là vẫn cần phải hỏi lại ý kiến của con mình một chút.
Nhan Mộ Thương cười cười: “Tất cả đều làm tốt rồi, con còn có cái gì mà không muốn đi?”
Hắn đối với chuyện ra nước ngoài này không có bao nhiêu nhiệt tình, nhưng cũng không phản đối. Hắn biết mình nhất định phải cùng đi với cha mẹ, nhưng vẫn không nói lời nào với bạn bè xung quanh.
Bao gồm cả Đường Hoan.
Nhan Mộ Thương thừa nhận mình thích Đường Hoan — nhưng là loại thích này, phần nhiều cũng là do xuất phát từ một loại tâm tình khi đối với một dạng người hoàn toàn khác biệt với mình, tâm tính muốn bảo vệ người nhỏ yếu hơn. Khi hắn nhìn thấy có người bắt nạt Đường Hoan, khi Đinh Nghi vì cậu ta xuất hiện, hắn cảm giác được trong lòng thực khó chịu. Hắn cảm thấy Đường Hoan nhỏ yếu đáng thương hẳn là do hắn bảo vệ mới đúng — hắn cũng có thể bảo vệ cậu ấy không bị người khác khi dễ, hơn nữa hắn không giống Đinh Nghi, làm người quái gở lại chỉ biết đánh nhau, hắn còn có thể đem Đường Hoan giới thiệu với bạn bè của mình, dẫn cậu ấy tiến vào thế giới càng càng rộng lớn này.
Hắn cũng không phủ nhận mình chán ghét Đinh Nghi, hắn chán ghét cái tên độc lai độc vãng () kia, thái độ đối với ai cũng không coi trọng, hắn chán ghét y chỉ đối với một mình Đường Hoan lộ ra vẻ ôn nhu. Hắn, Nhan Mộ Thương, ở lớp học hô mưa gọi gió, nhân duyên thật tốt, ai mà không tranh cướp nhau muốn làm bạn cùng hắn? Còn y, Đinh Nghi, trong nhà vừa nghèo, thành tích cũng bình thường, có cái gì đáng giá mà kiêu ngạo, dựa vào cái gì cho tới bây giờ ngay cả khóe mắt cũng không nhìn hắn một chút, dựa vào cái gì vì Đường Hoan dám ra tay đánh hắn?!
() độc lai độc vãng: cô độc, lẻ loi
Đem Đường Hoan từ trong tay Đinh Nghi đoạt lấy, Nhan Mộ Thương có loại cảm giác thành tựu không hiểu rõ. Hắn lần đầu tiên cảm thấy chính mình rốt cục chế ngự được thằng con trai kiêu ngạo không nghe lời kia, chà đạp y, buộc y không thể không nhìn thẳng vào chính mình, không thể không thừa nhận thất bại trước mặt mình.
Thế nhưng loại cảm giác về sự ưu việt này…… liền đột nhiên trong lúc đó,“Ba” một tiếng như vậy, vỡ nát.
Hắn bị thằng con trai kia bằng thủ đoạn tồi tệ phá tan toàn bộ lòng tự tôn.
Nhan Mộ Thương và Đường Hoan cùng một chỗ tuy rằng đã hơn một năm, kỳ thật hai người trong lúc đó không có phát triển đến quan hệ thể xác. Nhiều lắm cũng chỉ ôm một cái, hôn hai cái sờ soạng hai cái mà thôi. Dù sao hai người đều còn là học sinh trung học, tại tầm tuổi đó tương đối dè dặt, đối với đồng tính luyến ái nhận thức của bọn họ đều còn rất mờ mịt. Bọn họ trong lòng đều mơ hồ biết được thích con trai là không đúng — xung quanh không có giống bọn họ, bọn họ là khác biệt. Nhưng là lần đầu tiên Nhan Mộ Thương ôm lấy thân mình mềm mại của Đường Hoan, thời điểm thử thăm dò hôn môi cậu ta, hắn cũng không cảm thấy ghê tởm, thậm chí có thể nói là tương đối hưng phấn, hắn cũng không sợ. Hắn vốn chính là người làm theo suy nghĩ trong lòng mình, nếu loại tình cảm này không trở ngại học tập của hắn, chỉ cần không bại lộ, cũng không gây trở ngại cuộc sống của hắn, vậy có cái gì không tốt đâu?
Đường Hoan ở trước mặt hắn theo thói quen ngoan ngoãn vâng lời, quả thực chính là lấy hắn như là thần tượng mà sùng bái. Đối với tình cảm của hắn thì thụ sủng nhược kinh tiếp nhận, khăng khăng một mực thích hắn.
Phân tình cảm này là thuần túy, nhưng cũng rất yếu ớt.
Bởi vì vị trí không cân bằng, mọi quyền đều ở nằm trong tay Nhan Mộ Thương.
Nhan Mộ Thương giấu Đường Hoan chuyện mình phải xuất ngoại, cũng là có chút không biết nên mở miệng như thế nào ý tứ hàm xúc ở bên trong. Hắn phải đi, phân tình cảm này sao có thể không chấm dứt. Hắn luôn luôn chờ một thời cơ thỏa đáng, tận lực làm cho Đường Hoan không hận mình quyết định mở miệng đưa ra lời chia tay.
Hiện tại, hắn bỗng nhiên phát hiện thời cơ đã đến.
Đinh Nghi dám đối với hắn như vậy, hắn trả thù như thế nào cũng không quá đáng. Tìm người đi đánh Đinh Nghi một chút? Vậy rất nhẹ, hoàn toàn không đủ! Hắn dựa vào địa vị chính mình là học trò tốt trong cảm nhận của thầy cô, dựa vào thành kiến vốn có của thầy cô với Đinh Nghi, dễ dàng làm cho tất cả thầy cô tin tưởng lí do hắn đi nước ngoài. Kỳ thật mọi người đều hiểu được, trường học phải tra ra chuyện này, đơn giản cũng vì một cái công đạo. Mặc dù ai cũng đều biết vết thương kia của Đinh Nghi tuyệt đối không thể là do tự mình đụng đi, nhưng điều đó nào có cái gì quan trọng đâu? Cùng người đánh nhau là sự thật, Đinh Nghi sai cũng là sự thật, ở trong lúc lựa chọn giữa Nhan Mộ Thương cùng Đinh Nghi, không thể trách thầy giáo bất công, đổi lại là ai cũng đều sẽ che chở cho học trò ngoan, trừng phạt nghiêm khắc học trò hư.
Đinh Nghi cũng không phải lần đầu tiên phải gánh việc xử phạt, không quan tâm lại gánh thêm một này đây.
Đinh Nghi nằm ở trên giường bệnh, hai mắt nhìn chằm chằm vào chất lỏng trong suốt trong túi truyền, ngẩn người.
Không có người nào đến thăm y, sau khi Đinh Hoằng chăm sóc y giúp y ăn cơm chiều xong, vội vàng cho y biết rõ chuyện tiền thuốc men, liền sớm rời đi. Vết thương ở ngực Đinh Nghi còn rất đau, động một chút đều nhọc nhằn.
Nghe được tiếng cửa phòng bị đẩy ra, y theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy Nhan Mộ Thương đi vào.
Đinh Nghi mặt “Xoát” một cái không còn chút máu.
Y không nghĩ tới Nhan Mộ Thương thế nhưng sẽ đến thăm y, y đương nhiên sẽ không có khờ khạo nghĩ đến Nhan Mộ Thương tha thứ cho y, xuất phát từ quan tâm mà đến. Đối diện với cặp mắt phiếm lạnh như băng kia của Nhan Mộ Thương, y nghĩ y hiểu được …… Nhan Mộ Thương là tới đánh y đi?
Làm ra cái loại sự tình này, cho dù Nhan Mộ Thương tới đánh y, cũng là hắn trừng phạt đúng tội. Đinh Nghi chậm rãi cúi đầu, chờ trận bão táp kia tiến đến.
Nhan Mộ Thương ghé vào lỗ tai y cười lạnh: “Cậu nhắm mắt lại làm gì? Cho là tôi tới đánh cậu sao?”
Đinh Nghi kinh ngạc ngẩng đầu.
“Tuy rằng tôi thật sự rất muốn đánh cậu một trận, nhưng cậu phải biết rằng như vậy là không đủ!” Nhan Mộ Thương chậm rãi đến gần y, ở bên giường y bình tĩnh dừng lại, từ trên cao nhìn xuống y, “Tôi có thể nói cho cậu biết, cái ngày sau khi cậu xuất viện có thể rất không tốt…… có điều gánh vác trừng phạt như vậy đối với cậu mà nói, cũng không tính là cái gì đi? Cậu biết không? Tôi cùng Đường Hoan phải chia tay…… Tất cả đều là cảm ơn cậu ban tặng.”
“Cái gì?!” Trên mặt Đinh Nghi rốt cục xuất hiện vẻ mặt kinh hoàng thất thố, “Cậu hận là tôi! Cậu đối với tôi như thế nào đều được, vì sao cùng với Đường Hoan chia tay? Cậu ấy có cái gì sai?”
“Cậu ấy không có sai. Tất cả đều là bởi vì cậu, cậu làm cho tôi cảm thấy hai người con trai cùng một chỗ hóa ra lại ghê tởm như vậy!” Nhan Mộ Thương lạnh lùng cười, “Tôi hiện tại đã hoàn toàn không có cách nào đối mặt với Đường Hoan. Đinh Nghi, cậu không phải vẫn hận tôi đoạt đi Đường Hoan từ bên người cậu sao? Cậu không phải vẫn muốn tôi rời xa cậu ấy sao? Chúc mừng cậu, nguyện vọng của cậu rốt cục cũng được thực hiện rồi.”
“Không!” Đinh Nghi giống như sụp đổ kêu lên, “Cậu hận tôi cậu đánh chết tôi cũng tốt, cậu không thể đối với Đường Hoan như vậy! Tôi cầu xin cậu…… Tôi cầu xin cậu!”
“Ha ha ha, cậu cũng có một ngày cầu xin tôi a!” Nhan Mộ Thương cười ha hả, chính là tiếng cười kia nghe như thế nào cũng thấy lạnh lẽo, “Cậu đã có thể phản bội người bạn tốt nhất của mình chắc đã chuẩn bị tâm lý thật tốt để tiếp nhận sự căm hận của cậu ấy. An tâm dưỡng thương đi, tôi sẽ không đối với cậu như vậy.”
Hắn xoay người, lạnh lùng liếc nhìn Đinh Nghi một cái: “Tôi chỉ là sẽ làm cho cậu sống không bằng chết.”
Nhan Mộ Thương vài ngày sau liền rời khỏi trường học, chuyện hắn muốn đi Mĩ thế nhưng trước đó không ai biết tin tức.
Sau khi Đường Hoan nghe tin như vậy, toàn bộ liền sụp đổ.
Từ đêm đó sau khi Nhan Mộ Thương bỏ lại một câu không thể cùng cậu ta một chỗ nữa liền bỏ đi, cậu ta đứng ở dưới mái nhà lớp học đờ đẫn, mưa nửa đêm đổ xuống, cuối cùng thẳng đến khi cha mẹ cậu ta bởi vì lo lắng mà đến trường học tìm được cậu ta, mới đem cậu mang về nhà.
Cậu ta bởi vì đêm đó bắt đầu sốt cao, vài ngày không thể đến trường học đi học, cũng không gặp được Nhan Mộ Thương lần cuối.
Cậu ta không rõ, không cam lòng, cậu ta hận, cậu ta không biết nên đi hận Nhan Mộ Thương hay là hận Đinh Nghi.
Rõ ràng cậu ta cái gì đều không có sai, vì sao lại bị người bạn tốt nhất phản bội, bị người mình thích nhất vứt bỏ!
Cậu ta nửa đêm từ trong nhà trốn ra vọt vào phòng bệnh Đinh Nghi, thừa dịp y vô lực phản kháng, lấy ra dây thừng đã chuẩn bị tốt trước đó đem y cột vào trên giường, còn dùng khăn mặt chặn cái miệng của y.
Sau đó, cậu ta ở trước mặt y dùng dao nhỏ cắt qua cổ tay chính mình.
“Cậu biết không Đinh Nghi, Nhan Mộ Thương đi rồi. Bởi vì cậu cường bạo cậu ấy, cho nên cậu ấy bỏ lại tôi đi rồi.” Đường Hoan giơ dao nhỏ máu chảy đầm đìa, hơi hơi cười, nhìn Đinh Nghi, “Tôi nguyền rủa cậu, vô luận đời này cậu yêu thương ai đến chết cũng không thể yên ổn!”
Đinh Nghi hồn bay phách lạc, cũng không thể cựa quậy, cũng không thể nói ra tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Hoan làm ra loại hành động điên cuồng này.
Đường Hoan đã không bình thường rồi.
Cậu ta bị…… bức điên rồi.
Toàn bộ thế giới của Đinh Nghi bắt đầu từ một khoảnh khắc kia, phá tan tành.
Đường Hoan ngã vào bên giường của y, trên mặt mang theo nét cười, dưới thân là một mảng máu lớn đỏ sẫm. Cho đến tận khi y tá phòng kiểm tra nửa đêm đẩy cửa tiến vào nhìn thoáng qua, cho đến tận khi một tiếng thét chói tai vang vọng toàn bộ bệnh viện, cho đến tận khi Đường Hoan được người nâng ra ngoài…… Đinh Nghi cũng chưa động đậy một chút.
Y cảm thấy bản thân mình cũng đã điên rồi.
Nhan Mộ Thương quả nhiên làm ra việc trả thù của mình, sau đó từ trong thế giới của y hoàn toàn biến mất.
Sau khi Đường Hoan được cứu sống, bởi vì cả người trạng thái tinh thần cực độ không ổn định, cha mẹ cậu ta thay cậu ta làm thủ tục thôi học, mang theo cậu ta rời khỏi thành phố này.
Sau khi Đinh Nghi xuất viện, toàn bộ trường học lời đồn đãi bay đầy trời. Bọn họ nói y là kẻ điên cuồng bạo lực, tâm lý không bình thường. Nói y bởi vì không quen nhìn Nhan Mộ Thương cùng Đường Hoan làm bạn tốt, y đố kỵ, cho nên đánh Nhan Mộ Thương một hồi, Nhan Mộ Thương chính là do bị y bắt nạt quá thảm hại mới có thể vội vàng xuất ngoại chuyển trường như vậy. Sau đó không biết sau lưng lại hung hăng bắt nạt Đường Hoan như thế nào khiến cho Đường Hoan cũng phải thôi học.
Đinh Nghi trước mặt toàn thể học sinh và thây cô, đọc kiểm điểm, bị xử phạt.
Bắt đầu từ ngày đó, sẽ không có ai dám tiếp cận y. Bọn họ đều chỉ dám ở sau lưng y chỉ chỉ trỏ trỏ, nhìn thấy y liền trốn đi rất xa. Liền ngay cả khi tốt nghiệp trung học chụp chung tấm ảnh kỉ niệm cuối cùng, cũng không ai thông báo cho y tham gia.
Y làm sai một lần, Nhan Mộ Thương quả nhiên khiến cho y sống không bằng chết.
“Viêm Viêm ()!” Mẹ hắn ngồi trong phòng khách, gọi nhũ danh của hắn, vẫy tay với hắn hết sức cao hứng phấn chấn, “Nói cho con tin tức tốt, chuyện chúng ta ra nước ngoài toàn bộ đã làm thỏa đáng, rất nhanh có thể……A?”
() Viêm Viêm: từ này nguyên tác viết là 炎炎 phiên âm /yányán/, đồng âm với họ Nhan 颜 của Nhan Mộ Thương cũng phát âm là /yán/, đây là cách mẹ Nhan gọi con thân mật. Viêm Viêm dịch ra là chói chang, mình mạn phép để âm Hán Việt vì độ sến của nó =))))))))
Bỗng nhiên một tiếng thét kinh hãi, mẹ hắn đi qua, nhìn kỹ mặt hắn: “Mặt của con sao lại bị thương?”
Nhan Mộ Thương nghiêng đầu sang một bên, thản nhiên nói: “Không có gì, bạn học đánh nhau, khi vào khuyên can không cẩn thận bị đánh.”
Mẹ hắn đau lòng vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ hai má hắn: “Chuyện xảy ra khi nào?”
Nhan Mộ Thương trong lòng có chút buồn cười, hắn đã mấy tuần không gặp mặt mẹ, lúc này hỏi hắn bị thương khi nào thì có ích lợi gì đâu?
“Đã sắp khỏi rồi.” Nhan Mộ Thương nhẹ nhàng bắt lấy tay mẹ hắn, đi đến một bên buông cặp sách xuống, “Ba đâu rồi?”
“Ông ấy ở phòng gọi điện thoại cho bác cả con, giúp con ở bên Mĩ liên hệ trường học tốt.” Mẹ Nhan Mộ Thương hiển nhiên rất vui vẻ, bỗng nhiên nhìn thoáng qua Nhan Mộ Thương, thu lại vẻ tươi cười, có chút thật cẩn thận hỏi, “Viêm Viêm, con không phải là…… không muốn đi chứ?”
Bà cùng ba của Nhan Mộ Thương từ cuối năm trước đã bắt đầu vì chuyện ra nước ngoài mà vội vàng chuẩn bị, bác cả của Nhan Mộ Thương vài năm trước phải đi Mĩ khai thác vàng, hiện giờ phát triển không tồi. Hai người chú cũng lần lượt ra nước ngoài, nay một người ở nước ngoài làm giảng viên đại học, một người tham gia vào sở nghiên cứu, người em duy nhất ở trong nước cũng đi ra ngoài. Ba của Nhan Mộ Thương vẫn không muốn buông chuyện trong nước đang ổn định công tác và thu nhập cũng không tồi, đối với chuyện ra nước ngoài từ đầu đến cuối vẫn ở trong tình trạng cứ để tính sau. Cuối cùng vẫn là nhịn không được lời khuyên bảo của mấy anh em, hạ quyết tâm cùng vợ con đi.
Nhan Mộ Thương cũng không có bộ dạng thật hăng say, chính là nói tùy tiện bọn họ sắp đặt, chưa bao giờ biểu hiện ra nửa phần vui sướng hoặc hưng phấn. Ba mẹ hắn tưởng con mình luyến tiếc bạn học hay bạn tốt, có lẽ là thói quen bỗng nhiên phải thay đổi đến một hoàn cảnh lạ lẫm đi, nên cũng không đem thái độ của Nhan Mộ Thương để ở trong lòng. Việc này với người làm con đối với sự sắp xếp của cha mẹ từ trước đến nay vẫn là thuận theo, ầm ĩ buồn bực cũng không sao, chính là, bà làm mẹ, hơn nữa tự nhận là người mẹ tư tưởng tiến bộ, cho dù ván đã đóng thuyền, kết cục đã định, chính là vẫn cần phải hỏi lại ý kiến của con mình một chút.
Nhan Mộ Thương cười cười: “Tất cả đều làm tốt rồi, con còn có cái gì mà không muốn đi?”
Hắn đối với chuyện ra nước ngoài này không có bao nhiêu nhiệt tình, nhưng cũng không phản đối. Hắn biết mình nhất định phải cùng đi với cha mẹ, nhưng vẫn không nói lời nào với bạn bè xung quanh.
Bao gồm cả Đường Hoan.
Nhan Mộ Thương thừa nhận mình thích Đường Hoan — nhưng là loại thích này, phần nhiều cũng là do xuất phát từ một loại tâm tình khi đối với một dạng người hoàn toàn khác biệt với mình, tâm tính muốn bảo vệ người nhỏ yếu hơn. Khi hắn nhìn thấy có người bắt nạt Đường Hoan, khi Đinh Nghi vì cậu ta xuất hiện, hắn cảm giác được trong lòng thực khó chịu. Hắn cảm thấy Đường Hoan nhỏ yếu đáng thương hẳn là do hắn bảo vệ mới đúng — hắn cũng có thể bảo vệ cậu ấy không bị người khác khi dễ, hơn nữa hắn không giống Đinh Nghi, làm người quái gở lại chỉ biết đánh nhau, hắn còn có thể đem Đường Hoan giới thiệu với bạn bè của mình, dẫn cậu ấy tiến vào thế giới càng càng rộng lớn này.
Hắn cũng không phủ nhận mình chán ghét Đinh Nghi, hắn chán ghét cái tên độc lai độc vãng () kia, thái độ đối với ai cũng không coi trọng, hắn chán ghét y chỉ đối với một mình Đường Hoan lộ ra vẻ ôn nhu. Hắn, Nhan Mộ Thương, ở lớp học hô mưa gọi gió, nhân duyên thật tốt, ai mà không tranh cướp nhau muốn làm bạn cùng hắn? Còn y, Đinh Nghi, trong nhà vừa nghèo, thành tích cũng bình thường, có cái gì đáng giá mà kiêu ngạo, dựa vào cái gì cho tới bây giờ ngay cả khóe mắt cũng không nhìn hắn một chút, dựa vào cái gì vì Đường Hoan dám ra tay đánh hắn?!
() độc lai độc vãng: cô độc, lẻ loi
Đem Đường Hoan từ trong tay Đinh Nghi đoạt lấy, Nhan Mộ Thương có loại cảm giác thành tựu không hiểu rõ. Hắn lần đầu tiên cảm thấy chính mình rốt cục chế ngự được thằng con trai kiêu ngạo không nghe lời kia, chà đạp y, buộc y không thể không nhìn thẳng vào chính mình, không thể không thừa nhận thất bại trước mặt mình.
Thế nhưng loại cảm giác về sự ưu việt này…… liền đột nhiên trong lúc đó,“Ba” một tiếng như vậy, vỡ nát.
Hắn bị thằng con trai kia bằng thủ đoạn tồi tệ phá tan toàn bộ lòng tự tôn.
Nhan Mộ Thương và Đường Hoan cùng một chỗ tuy rằng đã hơn một năm, kỳ thật hai người trong lúc đó không có phát triển đến quan hệ thể xác. Nhiều lắm cũng chỉ ôm một cái, hôn hai cái sờ soạng hai cái mà thôi. Dù sao hai người đều còn là học sinh trung học, tại tầm tuổi đó tương đối dè dặt, đối với đồng tính luyến ái nhận thức của bọn họ đều còn rất mờ mịt. Bọn họ trong lòng đều mơ hồ biết được thích con trai là không đúng — xung quanh không có giống bọn họ, bọn họ là khác biệt. Nhưng là lần đầu tiên Nhan Mộ Thương ôm lấy thân mình mềm mại của Đường Hoan, thời điểm thử thăm dò hôn môi cậu ta, hắn cũng không cảm thấy ghê tởm, thậm chí có thể nói là tương đối hưng phấn, hắn cũng không sợ. Hắn vốn chính là người làm theo suy nghĩ trong lòng mình, nếu loại tình cảm này không trở ngại học tập của hắn, chỉ cần không bại lộ, cũng không gây trở ngại cuộc sống của hắn, vậy có cái gì không tốt đâu?
Đường Hoan ở trước mặt hắn theo thói quen ngoan ngoãn vâng lời, quả thực chính là lấy hắn như là thần tượng mà sùng bái. Đối với tình cảm của hắn thì thụ sủng nhược kinh tiếp nhận, khăng khăng một mực thích hắn.
Phân tình cảm này là thuần túy, nhưng cũng rất yếu ớt.
Bởi vì vị trí không cân bằng, mọi quyền đều ở nằm trong tay Nhan Mộ Thương.
Nhan Mộ Thương giấu Đường Hoan chuyện mình phải xuất ngoại, cũng là có chút không biết nên mở miệng như thế nào ý tứ hàm xúc ở bên trong. Hắn phải đi, phân tình cảm này sao có thể không chấm dứt. Hắn luôn luôn chờ một thời cơ thỏa đáng, tận lực làm cho Đường Hoan không hận mình quyết định mở miệng đưa ra lời chia tay.
Hiện tại, hắn bỗng nhiên phát hiện thời cơ đã đến.
Đinh Nghi dám đối với hắn như vậy, hắn trả thù như thế nào cũng không quá đáng. Tìm người đi đánh Đinh Nghi một chút? Vậy rất nhẹ, hoàn toàn không đủ! Hắn dựa vào địa vị chính mình là học trò tốt trong cảm nhận của thầy cô, dựa vào thành kiến vốn có của thầy cô với Đinh Nghi, dễ dàng làm cho tất cả thầy cô tin tưởng lí do hắn đi nước ngoài. Kỳ thật mọi người đều hiểu được, trường học phải tra ra chuyện này, đơn giản cũng vì một cái công đạo. Mặc dù ai cũng đều biết vết thương kia của Đinh Nghi tuyệt đối không thể là do tự mình đụng đi, nhưng điều đó nào có cái gì quan trọng đâu? Cùng người đánh nhau là sự thật, Đinh Nghi sai cũng là sự thật, ở trong lúc lựa chọn giữa Nhan Mộ Thương cùng Đinh Nghi, không thể trách thầy giáo bất công, đổi lại là ai cũng đều sẽ che chở cho học trò ngoan, trừng phạt nghiêm khắc học trò hư.
Đinh Nghi cũng không phải lần đầu tiên phải gánh việc xử phạt, không quan tâm lại gánh thêm một này đây.
Đinh Nghi nằm ở trên giường bệnh, hai mắt nhìn chằm chằm vào chất lỏng trong suốt trong túi truyền, ngẩn người.
Không có người nào đến thăm y, sau khi Đinh Hoằng chăm sóc y giúp y ăn cơm chiều xong, vội vàng cho y biết rõ chuyện tiền thuốc men, liền sớm rời đi. Vết thương ở ngực Đinh Nghi còn rất đau, động một chút đều nhọc nhằn.
Nghe được tiếng cửa phòng bị đẩy ra, y theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy Nhan Mộ Thương đi vào.
Đinh Nghi mặt “Xoát” một cái không còn chút máu.
Y không nghĩ tới Nhan Mộ Thương thế nhưng sẽ đến thăm y, y đương nhiên sẽ không có khờ khạo nghĩ đến Nhan Mộ Thương tha thứ cho y, xuất phát từ quan tâm mà đến. Đối diện với cặp mắt phiếm lạnh như băng kia của Nhan Mộ Thương, y nghĩ y hiểu được …… Nhan Mộ Thương là tới đánh y đi?
Làm ra cái loại sự tình này, cho dù Nhan Mộ Thương tới đánh y, cũng là hắn trừng phạt đúng tội. Đinh Nghi chậm rãi cúi đầu, chờ trận bão táp kia tiến đến.
Nhan Mộ Thương ghé vào lỗ tai y cười lạnh: “Cậu nhắm mắt lại làm gì? Cho là tôi tới đánh cậu sao?”
Đinh Nghi kinh ngạc ngẩng đầu.
“Tuy rằng tôi thật sự rất muốn đánh cậu một trận, nhưng cậu phải biết rằng như vậy là không đủ!” Nhan Mộ Thương chậm rãi đến gần y, ở bên giường y bình tĩnh dừng lại, từ trên cao nhìn xuống y, “Tôi có thể nói cho cậu biết, cái ngày sau khi cậu xuất viện có thể rất không tốt…… có điều gánh vác trừng phạt như vậy đối với cậu mà nói, cũng không tính là cái gì đi? Cậu biết không? Tôi cùng Đường Hoan phải chia tay…… Tất cả đều là cảm ơn cậu ban tặng.”
“Cái gì?!” Trên mặt Đinh Nghi rốt cục xuất hiện vẻ mặt kinh hoàng thất thố, “Cậu hận là tôi! Cậu đối với tôi như thế nào đều được, vì sao cùng với Đường Hoan chia tay? Cậu ấy có cái gì sai?”
“Cậu ấy không có sai. Tất cả đều là bởi vì cậu, cậu làm cho tôi cảm thấy hai người con trai cùng một chỗ hóa ra lại ghê tởm như vậy!” Nhan Mộ Thương lạnh lùng cười, “Tôi hiện tại đã hoàn toàn không có cách nào đối mặt với Đường Hoan. Đinh Nghi, cậu không phải vẫn hận tôi đoạt đi Đường Hoan từ bên người cậu sao? Cậu không phải vẫn muốn tôi rời xa cậu ấy sao? Chúc mừng cậu, nguyện vọng của cậu rốt cục cũng được thực hiện rồi.”
“Không!” Đinh Nghi giống như sụp đổ kêu lên, “Cậu hận tôi cậu đánh chết tôi cũng tốt, cậu không thể đối với Đường Hoan như vậy! Tôi cầu xin cậu…… Tôi cầu xin cậu!”
“Ha ha ha, cậu cũng có một ngày cầu xin tôi a!” Nhan Mộ Thương cười ha hả, chính là tiếng cười kia nghe như thế nào cũng thấy lạnh lẽo, “Cậu đã có thể phản bội người bạn tốt nhất của mình chắc đã chuẩn bị tâm lý thật tốt để tiếp nhận sự căm hận của cậu ấy. An tâm dưỡng thương đi, tôi sẽ không đối với cậu như vậy.”
Hắn xoay người, lạnh lùng liếc nhìn Đinh Nghi một cái: “Tôi chỉ là sẽ làm cho cậu sống không bằng chết.”
Nhan Mộ Thương vài ngày sau liền rời khỏi trường học, chuyện hắn muốn đi Mĩ thế nhưng trước đó không ai biết tin tức.
Sau khi Đường Hoan nghe tin như vậy, toàn bộ liền sụp đổ.
Từ đêm đó sau khi Nhan Mộ Thương bỏ lại một câu không thể cùng cậu ta một chỗ nữa liền bỏ đi, cậu ta đứng ở dưới mái nhà lớp học đờ đẫn, mưa nửa đêm đổ xuống, cuối cùng thẳng đến khi cha mẹ cậu ta bởi vì lo lắng mà đến trường học tìm được cậu ta, mới đem cậu mang về nhà.
Cậu ta bởi vì đêm đó bắt đầu sốt cao, vài ngày không thể đến trường học đi học, cũng không gặp được Nhan Mộ Thương lần cuối.
Cậu ta không rõ, không cam lòng, cậu ta hận, cậu ta không biết nên đi hận Nhan Mộ Thương hay là hận Đinh Nghi.
Rõ ràng cậu ta cái gì đều không có sai, vì sao lại bị người bạn tốt nhất phản bội, bị người mình thích nhất vứt bỏ!
Cậu ta nửa đêm từ trong nhà trốn ra vọt vào phòng bệnh Đinh Nghi, thừa dịp y vô lực phản kháng, lấy ra dây thừng đã chuẩn bị tốt trước đó đem y cột vào trên giường, còn dùng khăn mặt chặn cái miệng của y.
Sau đó, cậu ta ở trước mặt y dùng dao nhỏ cắt qua cổ tay chính mình.
“Cậu biết không Đinh Nghi, Nhan Mộ Thương đi rồi. Bởi vì cậu cường bạo cậu ấy, cho nên cậu ấy bỏ lại tôi đi rồi.” Đường Hoan giơ dao nhỏ máu chảy đầm đìa, hơi hơi cười, nhìn Đinh Nghi, “Tôi nguyền rủa cậu, vô luận đời này cậu yêu thương ai đến chết cũng không thể yên ổn!”
Đinh Nghi hồn bay phách lạc, cũng không thể cựa quậy, cũng không thể nói ra tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Hoan làm ra loại hành động điên cuồng này.
Đường Hoan đã không bình thường rồi.
Cậu ta bị…… bức điên rồi.
Toàn bộ thế giới của Đinh Nghi bắt đầu từ một khoảnh khắc kia, phá tan tành.
Đường Hoan ngã vào bên giường của y, trên mặt mang theo nét cười, dưới thân là một mảng máu lớn đỏ sẫm. Cho đến tận khi y tá phòng kiểm tra nửa đêm đẩy cửa tiến vào nhìn thoáng qua, cho đến tận khi một tiếng thét chói tai vang vọng toàn bộ bệnh viện, cho đến tận khi Đường Hoan được người nâng ra ngoài…… Đinh Nghi cũng chưa động đậy một chút.
Y cảm thấy bản thân mình cũng đã điên rồi.
Nhan Mộ Thương quả nhiên làm ra việc trả thù của mình, sau đó từ trong thế giới của y hoàn toàn biến mất.
Sau khi Đường Hoan được cứu sống, bởi vì cả người trạng thái tinh thần cực độ không ổn định, cha mẹ cậu ta thay cậu ta làm thủ tục thôi học, mang theo cậu ta rời khỏi thành phố này.
Sau khi Đinh Nghi xuất viện, toàn bộ trường học lời đồn đãi bay đầy trời. Bọn họ nói y là kẻ điên cuồng bạo lực, tâm lý không bình thường. Nói y bởi vì không quen nhìn Nhan Mộ Thương cùng Đường Hoan làm bạn tốt, y đố kỵ, cho nên đánh Nhan Mộ Thương một hồi, Nhan Mộ Thương chính là do bị y bắt nạt quá thảm hại mới có thể vội vàng xuất ngoại chuyển trường như vậy. Sau đó không biết sau lưng lại hung hăng bắt nạt Đường Hoan như thế nào khiến cho Đường Hoan cũng phải thôi học.
Đinh Nghi trước mặt toàn thể học sinh và thây cô, đọc kiểm điểm, bị xử phạt.
Bắt đầu từ ngày đó, sẽ không có ai dám tiếp cận y. Bọn họ đều chỉ dám ở sau lưng y chỉ chỉ trỏ trỏ, nhìn thấy y liền trốn đi rất xa. Liền ngay cả khi tốt nghiệp trung học chụp chung tấm ảnh kỉ niệm cuối cùng, cũng không ai thông báo cho y tham gia.
Y làm sai một lần, Nhan Mộ Thương quả nhiên khiến cho y sống không bằng chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.