Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 31: Lệnh bài Minh Vương.

Thụy Tiếu Trụ

25/03/2016

"Hỏa viêm!"

"Vật nhỏ thật đúng là biết thưởng thức, ngươi. . . . . ." Tư Thiên Hoán mặc dù không nhìn thấy nét mặt của nàng, nhưng từ trong giọng nói của nàng đã nghe ra được sự hưng phấn, theo hắn thấy, vật nhỏ rất ít lộ cảm xúc ra ngoài, xem ra nàng thật sự thích y dược.

Lời còn chưa nói hết, tiểu nữ nhân đã biến mất trước mắt, sau đó chỉ nghe thấy tiếng nước "Đông" một cái.

Nụ cười trên khóe miệng cứng lại, trên trán Tư Thiên Hoán mơ hồ nổi lên gân xanh, xem ra trong lòng nàng địa vị của hắn thật không bằng một cái hồ dược thủy rách.

Đứng dậy, đi ra ngoài cửa, chậm rãi đóng cửa phòng lại, đi tới viện Tư Thiên Chanh, hôm nay hoàng tỷ có chút lớn gan nhắc tới quá khứ không thể quay đầu của Bạch Thuật, sợ rằng Bạch Thuật sẽ trên ở giường "Phạt", không ở trong viện, hắn lấy y phục cũng không sợ quấy rầy chuyện tốt của bọn họ.

Nhưng mà, khi Tư Thiên Hoán đứng trước cửa phòng Tư Thiên Chanh thì rốt cuộc phát hiện tư duy theo quán tính hại người.

"Bạch Thuật. . . . . . Ừ. . . . . ." Giọng nữ kiều mỵ mất hồn, xen lẫn hơi thở gấp của nam nhân, ánh đèn mập mờ không rõ, không một chút nói rõ bên trong xảy ra chuyện gì.

Bĩu môi, đột nhiên thấy bên cạnh trên cây cột dán một tờ giấy, liếc mắt nhìn, hài lòng nở nụ cười.

"Phòng sát vách khách, y phục đã chuẩn bị tốt."

Chờ lúc cầm y phục rời đi, Tư Thiên Hoán không quên quay đầu lại hài hước nhìn cửa phòng một cái, xem ra hoàng tỷ thật sự đắc tội Bạch Thuật.

Bên trong phòng.

"Bạch Thuật, ưmh, ngươi cố ý." Tư Thiên Chanh mặt kiều mỵ, đôi mắt ẩn tình, ai oán nhìn người nam nhân trước mặt, chính là hắn cố ý muốn nàng ở trước mặt huynh đệ mất mặt.

"Chanh nhi cảm thấy phạt này nặng sao?" Thường ngày bình tĩnh không gợn sóng, hoặc là thương nhân xảo trá, thì giờ khắc này Bạch Thuật lại hóa thân thành yêu tinh tà mị, khóe mắt đuôi mày tất cả đều là mê hoặc, giọng điệu dịu dàng, nhàn nhạt uy hiếp.

Tư Thiên Chanh cắn môi, giận đến thân thể phát run, trên cổ đau xót, biết hắn cố ý lưu lại ấn ký trên người nàng, trong lúc nhất thời nổi giận, "Bạch Thuật thối, ngươi trước kia băng sơn đều là giả bộ giả bộ, ừ. . . . . ."

Hoàn toàn ngăn chặn lại cái miệng nhỏ nhắn tức chết người của nàng, trong lòng Bạch Thuật hừ lạnh, tiểu miêu cứng đầu cứng cổ, vốn dĩ nghĩ nói cả đêm là đủ rồi, bây giờ nhìn lại, không đủ.

Tư Thiên Hoán chậm rãi đi về gian phòng của mình, đi tới hồ tắm, hồ tắm phòng trong không có cửa, chỉ có một tầng hồng sa, hai tầng gấm màu đỏ làm vách ngăn.

"Y phục ta để ở chỗ này." Đi tới giữa hai tầng gấm vóc, Tư Thiên Hoán chậm rãi để quần áo xuống, lại không nghe được trả lời, nhíu mày, phát hiện bên trong an tĩnh đến dọa người, sắc mặt lập tức trắng nhợt, vọt qua màn che xông vào.



"Vũ nhi!"

"Cút."

Hỏa viêm có lợi cho lưu thông khí huyết, lần trước nàng đột phá cửa ải kia, mượn Hỏa viêm củng cố lại, lập tức an tọa trong ao, vận khí đan điền, khiến dược tính Hỏa viêm thấm vào trong cơ thể, dĩ nhiên sẽ yên lặng, lúc Tư Thiên Hoán đi tới chỗ màn che, nàng không có phát hiện.

Nhưng khi hắn mới vừa hô to một tiếng kia, thần thức nàng đắm chìm trong đó cũng trở về, quay đầu lại liền nhìn hắn sải bước vọt vào, mặt đỏ lên, lao ra mặt nước, liền hắn kéo gấm vóc bao lấy thân thể, vận nội lực hong khô nước trên người, chậm rãi rơi xuống đất.

"Ngươi. . . . . ." Tư Thiên Hoán nhìn nữ nhân lộ ra hai cánh tay bạch ngọc, động tác xông tới cứng đờ, "Ta nghe bên trong không có thanh âm, cho nên. . . . . ."

Tô Tiểu Vũ tức giận nhìn hắn chằm chằm, trong cổ ngai ngái, một tia máu tùe khóe miệng nàng tràn ra, theo cằm chảy xuống, thân thể mềm nhũn, ngã về phía sau.

"Vũ nhi!" Hắn nhanh tay tiếp được nàng, sắc mặt Tư Thiên Hoán trắng bệch, tất cả trong mắt đều là lo lắng, nắm cổ tay của nàng bắt mạch, "Ngươi làm sao vậy?"

"Không sao." Tô Tiểu Vũ nhắm hai mắt thở một hơi dài nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Tư Thiên Hoán có chút u oán, "Lúc nãy ta đang luyện công." Hắn xông tới, làm nàng phân tâm.

"Thật xin lỗi." Tư Thiên Hoán đau lòng hôn một cái trên trán của nàng, bế nàng đến trên giường, mà hắn ngồi ở đầu giường, kéo tay của nàng, con ngươi màu hổ phách trong suốt, một luồng khí ấm áp từ tay truyền vào, chảy khắp toàn thân.

Tô Tiểu Vũ nội thương không nặng, nội lực Tư Thiên Hoán lại lợi hại, rất nhanh liền chữa khỏi cho nàng.

"Tối nay chớ đi, ở lại nơi này dưỡng thương." Lông mày Tư Thiên Hoán vẫn nhíu không có giãn ra, mặc dù vừa bắt đầu hắn liền đánh chủ ý này, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới muốn nàng bị thương.

Tô Tiểu Vũ sững sờ, nhìn ra sự quan tâm của hắn, mím môi, lắc đầu, "Ta muốn trở về." Tỳ nữ của Trưởng tôn Thanh Thanh vẫn còn ở trong viện nàng đứng, ngày mai nếu không kịp trở về, sẽ lại có phiền toái, bây giờ nàng không muốn gây ra phiền toái, nàng còn muốn đi tìm mẫu thân.

"Vậy nghỉ một lát, chút nữa ta đưa nàng về." Tư Thiên Hoán thỏa hiệp, vật nhỏ làm việc tự nhiên có suy nghĩ, hắn sẽ không miễn cưỡng nàng.

"Ừ." Những tổn thương nặng nàng đều đã trải qua, nếu không phải nàng điều chế thuốc có hiệu quả, thì bây giờ người nàng phải có mấy vết sẹo rồi, nhưng hôm nay một chút tổn thương nho nhỏ này không thể coi là bị thương được, nhưng lại làm cho nàng mềm yếu đến mức nằm trong ngực người khác, có phải thích một người, ở trước mặt hắn sẽ rất khó kiên cường?

Chớp đôi mắt to một chút, càng thêm nặng nề, không lâu lắm liền ngủ.

Đau lòng hôn gương mặt của nàng một cái, lần đầu tiên Tư Thiên Hoán nếm tư vị nhớ thương một người, nàng cười, hắn liền cười, nàng khóc, hắn liền đau, nàng bị thương, lòng hắn lo lắng đến hốt hoảng.

Vật nhỏ. . . . . .

Rón rén thay đổi y phục cho nàng, mặc dù cảnh đẹp trước mắt mê người, nhưng hắn vẫn không có nửa điểm dục niệm, chỉ là dịu dàng mặc y phục tử tế cho nàng, cầm chăn mỏng bao lấy nàng, sau đó ôm nàng vận khởi khinh công bay đến phủ tướng quân.



Tây Vân không biết sững sờ bao lâu, nàng chỉ biết, thời điểm người nam nhân ôm chủ tử Tiểu Vũ xuất hiện trước mặt nàng, tròng mắt nàng muốn rớt ra.

Trơ mắt nhìn hắn đi vào phòng của chủ tử Tiểu Vũ, dịu dàng đặt nàng xuống, rồi sau đó rón rén đi ra, đứng lại trước mặt nàng.

Nàng rốt cuộc bỏ lỡ cái gì sao? Chủ tử Tiểu Vũ của nàng như hoa như ngọc làm sao sẽ bị một người nam nhân ôm trở về? Chủ tử Tiểu Vũ lại ngủ thoải mái trong lòng hắn như vậy? Nam nhân này là ai?

Ngẩng đầu, nhìn Tư Thiên Hoán, Tây Vân cảm thấy đại não trong nháy mắt dừng lại, trong lòng nàng, chủ tử Tiểu Vũ đã đẹp nhất rồi, nhưng thấy nam tử này, nhận thức của nàng bị lật đổ, tại sao một người nam nhân có thể lớn lên xinh đẹp như vậy, cái này nữ nhân bọn họ có thể sống sao?

"Ngươi là Tây Vân?" Tư Thiên Hoán nhìn nữ oa trước mắt sắc mặt lúc trắng lúc đen, giọng nói nhàn nhạt trong trong lúc lơ đãng để lộ ra uy nghiêm, làm cho người ta thần phục.

"Làm sao ngươi biết?" Tây Vân sững sờ, phòng bị nhìn Tư Thiên Hoán, ánh sáng nguy hiểm chợt lóe trong mắt hắn khiến nàng cảm thấy kinh hãi, nàng không nên đắc tội với hắn.

"Chủ tử ngươi bị nội thương một chút, một ngày ba lần, đưa cái này cho nàng ăn." Tiện tay đưa một gói giấy cho Tây Vân.

"Chủ tử Tiểu Vũ tại sao bị thương?" Tây Vân trừng lớn mắt, thấy sắc mặt Tư Thiên Hoán càng ngày càng đen, thông minh lựa chọn dời đề tài, "Vị này, ừ, công tử, ngươi là. . . . . ." Từ lúc nào Lăng thành xuất hiện một tên yêu nghiệt như vậy, chẳng lẽ không phải người Lăng thành?

" Là nam nhân của chủ tử ngươi." Tư Thiên Hoán hừ nhẹ, thấy Ấn nhi đứng trong sân, cũng không quản vẻ mặt Tây Vân kinh ngạc, hỏi, "Nàng ta là ai?"

"Thị nữ Quận chúa Hà Dương." Nhìn ra Tư Thiên Hoán khó hiểu, Tây Vân hắng giọng một cái, dặm mắm dặm muối kể lại đầu đuôi sự tình.

Sau khi Tư Thiên Hoán nghe xong, nhàn nhạt gật đầu một cái, "Về sau đừng để cho người khác đè trên đầu chủ tử ngươi, xảy ra chuyện, ta chịu trách nhiệm." Dứt lời, lắc mình rời đi.

Khóe mắt Tây Vân giựt giựt, lời nói này thật đúng là dễ, hắn chịu trách nhiệm, hắn chịu trách nhiệm cái rắm, xảy ra chuyện không biết đi đâu tìm hắn, đang muốn mắng chửi người, không trung đột nhiên rơi xuống một khối ngọc bội, kỳ quái lật xem một chút, nhất thời kinh hãi trợn to hai mắt.

Minh, lệnh bài Minh vương?

Lệnh bài Minh vương, tam quân nghe lệnh, con thứ tư của tiên hoàng Tư Thiên Hoán, sa trường ba năm, danh tiếng lẫy lừng, tiên hoàng đặc biệt phong hắn làm Minh vương, ban thưởng lệnh bài Minh vương, có thể hiệu lệnh tam quân, tân hoàng lên ngôi, cũng không thu hồi binh quyền.

Đắc tội Hoàng đế, nhiều lắm là tịch thu tài sản cả nhà giết kẻ phạm tội; nhưng đắc tội Minh vương, ngàn vạn chiến mã đạp cho ngươi đến vụn thịt cũng không còn.

Hai tay cầm lệnh bài Minh vương, toàn thân Tây Vân đều run rẩy, này vật này có thể tùy tiện cho người sao? Vật này cho nàng cầm chính là về sau có thể giúp cho chủ tử dễ dàng hả giận sao?

Có thể không lấy được không, nàng chỉ là một tiểu nhân bật, nếu lỡ làm mất phải thưởng đầu!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook