Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 78: Tin tức của mẫu thân

Thụy Tiếu Trụ

14/02/2018

Con chim nhỏ màu xanh bay xuống sân của Triệu Xương, đậu ngay cửa sổ phòng hắn, kêu lên hai tiếng "Chít chít ——", tiếng kêu so với chim bình thường cũng không nhỏ lắm, nhưng lại bén nhọn hơn.

Triệu Xương lập tức mở mắt ra, ngay cả ngoại bào cũng không khoác vào đã vọt tới trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, chỉ thấy con chim nhỏ màu xanh quay đầu nhìn về phía Triệu Xương, kêu một tiếng bén nhọn, giương cánh bay đi.

Triệu Xương nhìn chim xanh bay đi, trở vào mặc quần áo chỉnh tề, mở cửa ra, bước nhanh về sương phòng phía Tây.

Trong phòng khách.

Từ từ nhắm hai mắt lại, Tô Tiểu Vũ đang ngủ chậm rãi cong khóe môi, mở mắt ra, phủ thêm ngoại bào, tùy ý lấy dây lựa cột tóc, vươn tay đá chân ra khỏi phòng, thả người nhảy lên, bay lên nóc nhà, rồi sau đó về bay về sương phòng phía Tây, không bao lâu sau, dừng lại trên mái hiên ở sương phòng phía Tây, thấy Triệu Xương vội vàng tới, hí mắt, cúi người, gỡ một miếng ngói lên.

"Cách Lạc thiếu gia truyền tin tức, Cách Phong thiếu gia nhân lúc thiếu gia rời khỏi đã có vài hành động nhỏ, nên lần này hắn sẽ không tới." Giọng nói của Tam trưởng lão ang lên.

Tứ trưởng lão mở miệng, "Lần này chúng ta nhất định phải lấy lại dược ngọc."

"Hừ, tất nhiên." Tam trưởng lão nói, "Được rồi, Triệu Xương đến rồi."

"Tam trưởng lão, Tứ trưởng lão, Thập nhất trưởng lão." Giọng nói ôn hòa ngày thường của Triệu Xương trở nên cực kỳ cung kính.

"Mọi chuyện chuẩn bị thế nào?" Tam trưởng lão hỏi.

Triệu Xương dừng một chút, nói, "Trưởng lão, ta đã chuẩn bị tốt bồ câu đưa tin, mỗi bồ câu đưa tin đều có một bức họa của hắn, ngày mai trước khi đại hội đoạt bảo bắt đầu, ta sẽ cho bồ câu đưa tin bay đi, cho dù hắn chạy đến chân trời góc biển, cũng sẽ bị tìm được."

"Tốt, đây là thuốc giúp công lực của ngươi tăng lên gấp bội." Giọng nói của thập nhất trưởng lão vang lên.

"Cám ơn các trưởng lão." Giọng nói của Triệu Xương rất kích động, khen tặng vài câu, liền lui ra ngoài.

Thập nhất trưởng lão nói, "Ngày mai chúng ta tìm cơ hội bắt Khúc Ngâm, sau đó bức Tô Tiểu Vũ giao dược ngọc ra, nhất định không thể tham chiến, giao hắn cho Triệu Xương là được."

"Ta thật sự muốn tự tay giết chết hắn." Giọng nói ngoan độc của Tam trưởng lão vang lên.

Trong giọng nói của thập nhất trưởng lão không có chút hờn giận, "Ba người chúng ta hợp lại, bất quá bí quyết Huyết Đồng của Tô Tiểu Vũ chỉ tới tầng 7, Tam ca đừng lo lắng."

"Ta biết." Tam trưởng lão không kiên nhẫn nói.

Bên trong lại im lặng lại.

Tô Tiểu Vũ nằm ngửa trên nóc, lấy hai tay kê sau đầu, chân bắt chéo, cười mỉa mai.

Lão đầu chết tiệt, lão đầu chết tiệt, luôn tính kế người khác, có từng nghĩ tới ngày chết của mình ra sao không? Cách Lạc quả thực rất để ý đến vị trí cốc chủ, ngay cả tin tức quan trọng cũng không tiết lộ cho mấy lão bất tử này, sợ nàng lấy lại dược ngọc sao?

Gió quất vào mặt, còn hơi lạnh.

Tô Tiểu Vũ cảm thấy mũi hơi ngứa, nhịn không được lấy tay chùi chùi, đầu óc buồn ngủ, thả người nhảy lên, nhanh chóng về phòng mình, giơ tay giơ chân chuẩn bị đóng cửa, đã thấy Khúc Ngâm đi tới.

"Sao ngươi tỉnh sớm như vậy?" Tô Tiểu Vũ nghi hoặc hỏi.

Khúc Ngâm không hề có vẻ mơ màng như mới tỉnh ngủ, đôi mắt trong trẻo đầy ánh sáng, khóe miệng hơi cong lên cho thấy giờ phút này tâm trạng của nàng rất tốt, "Tiểu Vũ, Tây Vân truyền tin tức đến, người bắt mẫu thân ngươi đi, đã tìm được rồi, đang ở Bạch lâu."

Nụ cười ôn hòa của Tô Tiểu Vũ cương cứng trên mặt, mắt kinh hỉ trợn to, dần bịt kín nước, nàng há to mồm, thật lâu sau, mới nhẹ nhàng lên tiếng, trong thanh âm còn hơi run run mà chính nàng cũng không phát hiện ra, "Thật sự tìm được rồi sao?"

"Thật sự, Tiểu Vũ sẽ nhanh chóng tìm được mẫu thân thôi." Khúc Ngâm thấy nàng không khống chế được cảm xúc, đau lòng mím môi, chóp mũi hơi chua, đi lên phía trước nhẹ nhàng ôm vai Tô Tiểu Vũ, đặt tay sau lưng nàng vỗ nhẹ lưng của nàng.

Ông trời ơi, hãy để Tiểu Vũ tìm được mẫu thân của nàng nhanh một chút, nhiều năm như vậy, nàng thật sự rất khổ.

"Sao lại thế này?" Không biết từ khi nào mà Tư Thiên Hoán đã vào đến phòng, trên mặt còn rất vội vàng, nhưng giọng nói lại rất mềm nhẹ, giai nhân không có ở trong ngực, hắn ngủ cũng không ngon, đột nhiên cảm nhận được trong lòng Tô Tiểu Vũ có sự dao động rất lớn, liền nắm lấy ngoại bào vọt tới đây.

"Ta đến chỗ Tây Vân chỗ nhìn xem, ngươi đến sau đi, được không?" Khúc Ngâm thấy Tư Thiên Hoán đã đến đây, lắc đầu, nhẹ giọng nói bên tai Tô Tiểu Vũ, nghe nàng nhỏ giọng "Ừ" một tiếng, mới ngoắc tay vẫy Tư Thiên Hoán, đẩy Tô Tiểu Vũ vào lòng Tư Thiên Hoán, đạp cửa đi ra ngoài, khép cửa phòng lại.

Khúc Ngâm thản nhiên nhìn sắc trời chưa sáng, thâm trầm hít một hơi, quay đầu nhìn cửa phòng đang đóng chặt, nhếch môi, bây giờ Tiểu Vũ còn rất kích động, nếu lập tức đi tìm người nọ, chỉ sợ sẽ có chuyện xảy ra, nàng vẫn nên giúp Tiểu Vũ, đi xem trước sẽ tốt hơn.

Trong phòng.

Tô Tiểu Vũ ngồi im trên đùi Tư Thiên Hoán, hốc mắt hồng hồng, nước mắt còn chưa khô, khóe miệng lại cười ngu ngốc, sáng lạn tốt đẹp.

"Vật nhỏ, sao vậy?" Tư Thiên Hoán thấy nàng vẫn ngơ ngác cười, trong lòng cũng cảm nhận được nội tâm của nàng kích động, lại không biết vì sao, mím môi, ôn nhu hỏi, hắn chưa bao giờ thấy vật nhỏ như vậy, y như tiểu ngốc tử.

Trong mắt Tô Tiểu Vũ đầy vẻ hoảng hốt, quay đầu, đột nhiên nâng mặt Tư Thiên Hoán lê, hôn một cái "Bẹp" trên mặt hắn, in một dấu nước miếng thật to.

"Vũ Nhi?" Tư Thiên Hoán thụ sủng nhược kinh, đầu hơi di chuyển, bắt bàn tay nhỏ bé đang nâng mặt hắn lên, nhìn nàng cười ngu ngốc, bất đắc dĩ nở nụ cười.

Đôi mắt to của Tô Tiểu Vũ cong lên, khóe miệng cười lớn đến không khép được, trong lòng biết được tin tức của lão già đó, vui mừng đến mức không thể dùng được từ nào để biểu đạt, thấy trong mắt Tư Thiên Hoán vẫn còn vẻ lo lắng, mới thoáng thu cảm xúc lại, cười nói, "Hoán, Tây Vân tìm được lão già kia rồi, đang ở Bạch lâu của chàng."

Tư Thiên Hoán hiểu rõ, sủng nịch nở nụ cười, ôn nhu xoa đầu nàng, sau đó nắm khuôn mặt non mịn như lòng trắng trứng của nàng, mũi nhăn lại, "Nha đầu ngốc."

“ Sao chàng chưa cột tóc lại đã chạy đến đây vậy?" Tô Tiểu Vũ nhìn tóc hắn có chút loạn, kinh ngạc hỏi.

Khóe miệng Tư Thiên Hoán nhếch lên, nắm cái mũi của nàng, "Giúp ta buộc tóc." Còn không phải bởi vì tiểu ngu ngốc như nàng sao.

"Chúng ta đi tìm Tây Vân." Tô Tiểu Vũ ngoan ngoãn giúp hắn buộc lại tóc, kỹ thuật cũng không quá thuần thục, phải tốn không ít công phu mới buộc xong tóc cho hắn, sau đó vui vẻ nhảy xuống khỏi chân của hắn, kéo hắn chạy đi, thấy hắn vẫn không nhúc nhích, không khỏi nghi hoặc quay đầu nhìn hắn.

"Vũ Nhi, đại tẩu kêu nàng đi trễ một chút, sợ nàng sẽ lo lắng." Tư Thiên Hoán cầm ngược lại cổ tay nàng, giọng nói lộ vẻ bất đắc dĩ.

"Ta không có gấp." Tô Tiểu Vũ nhíu mày, bất mãn nói, nhưng ánh mắt vẫn bán đứng nàng.

Tư Thiên Hoán nhíu mày, không nặng không nhẹ gõ đầu nàng, nói, "Nàng tính cứ kéo ta đi ra ngoài như vậy sao?" Nói xong, trêu tức nhìn hai người đang nắm tay.

"Thì thế nào?" Tô Tiểu Vũ sững sờ ngẩn ngơ, sau đó đỏ lỗ tai, "Ta, hiện tại ta không nóng lòng..."

"Được, không nóng lòng, một lát nữa đến Bạch lâu tìm ta." Tư Thiên Hoán đã cười đến nheo mắt lại, xoay người rời đi, phát hiện người phía sau nhịn không được muốn đi theo, bật cười, quay đầu tỏ vẻ nghiêm túc nói, “ Còn đi theo nữa, nàng sẽ vĩnh viễn không thấy được đó lão già đó." Thấy nàng sửng sốt, lập tức lắc mình ra khỏi phòng.

Tô Tiểu Vũ tức giận nhìn cánh cửa, hận đến nghiến răng, xú nam nhân, dám uy hiếp nàng! Cầm chén trà trên bàn lên, uống một ngụm cạn sạch, làm cho sự mình bình tĩnh một ít, ngồi lên ghế, thất thần nhìn cửa, rồi sau đó bĩu môi cười khổ.

Tiểu Khúc Nhi và Hoán lo lắng cho nàng, nhưng, chuyện có liên quan đến mẫu thân, nàng thật sư không thể bình tĩnh, hơn nữa, kêu nàng ngồi ngây ngốc ở trong này một canh giờ, sao nàng có thể là được?

Cười thầm, Tô Tiểu Vũ đứng dậy đi đến cạnh cửa, đang muốn mở cửa ra, sau đó lại nhụt chí suy sụp mặt, xú nam nhân đã nói là làm, nếu nàng muốn đi theo, Tư Thiên Hoán nhất định sẽ giết tên đó...

Tô Tiểu Vũ buồn bực chui vào chăn, nằm úp sấp, rầu rĩ lầm bầm lầu bầu, "Làm gì phải sợ hắn chứ!" Nói xong, cũng không ai trả lời nàng, nàng liền phát tiết băng cách nhéo cái chăn.

Tư Thiên Hoán đứng ở ngoài cửa, xác định nàng sẽ không đi theo, thản nhiên nở nụ cười, đi đến sân, một bóng dáng màu vàng nhỏ nhắn đi vào, cũng may, đáy mắt nhu tình của hắn lập tức bị vẻ lạnh nhạt thay thế.

"Bạch công tử, ngươi đi đâu?" Triệu Nhược Tinh si ngốc nhìn nam tử thon dài mặc bạch y trước mắt, chỉ cảm thấy hắn tuấn mỹ không giống người phàm, tim đập "Thình thịch" không dừng được.

Tư Thiên Hoán thản nhiên nhìn ra xa, mắt chưa hề đặt lên người nàng, "Ăn sáng." Dứt lời, né người đi về phía trước đi.

Triệu Nhược Tinh ngẩn người, thấy hắn muốn đi, lập tức nóng vội muốn giữ quần áo của hắn, lại bị hắn vô tình né tránh, trong lòng lập tức nổi cáu, hổn hển vọt tới trước mặt hắn, ngăn hắn lại, "Bạch Lê, sao ngươi không thích ta?" Hôm qua nàng quấn quít lấy hắn, vậy mà hắn vẫn duy trì bộ mặt lạnh, nàng Triệu Nhược Tinh là thiên kim tôn quý của thành chủ, chưa bao giờ có một nam nhân nào dám đối xử với nàng như vậy!

"Tránh ra." Tư Thiên Hoán tiếp tục củ coi thường, lạnh lùng nói hai chữ.

Sắc mặt Triệu Nhược Tinh trắng bệch, chỉ cảm thấy cả người như té vào hầm băng, làm trái tim nàng trở nên băng giá, không tự chủ né qua một bên, để cho hắn rời đi, nhìn bóng dáng không nhiễm bụi trần, mắt của nàng đỏ bừng, tức giận đến chảy nước mắt.

"Tinh nhi? Ngươi sao vậy?" Triệu Xương từ sương phòng phía Tây trở về, vì có một lọ đan dược nên thấy vui vẻ không thôi, thấy nữ nhi bảo bối của mình khóc, không phát hiện ra mình đến đây, sắc mặt lập tức thay đổi, tức giận hỏi.

"Phụ thân!" Triệu Nhược Tinh nhào vào lòng Triệu Xương, lớn tiếng khóc, bả vai kị run thật mạnh, thật lâu sau, mới ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên, nghẹn ngào nói, "Phụ thân, nữ nhi không tốt sao?"

"Ai nói nữ nhi của ta không tốt, nữ nhi của ta là tốt nhất." Triệu Xương đau lòng từ ái vỗ về đầu của nàng, lớn tiếng nói.

"Nhưng Bạch Lê không cần ta, hắn vốn khinh thường ta!" Triệu Nhược Tinh hung hăng cắn răng, ủy khuất nói, nói xong, nước mắt lại chảy ra, hốc mắt còn hơi sưng đỏ.

Triệu Xương thấy nữ nhi mình yêu quý thương tâm như thế, rất đau lòng, sắc mặt cũng trầm thấp, "Hắn không thích ngươi?" Nữ nhi của hắn ưu tú như thế, Bạch Lê lại dám khinh thường nàng?

Triệu Nhược Tinh gật đầu, cầm lấy khăn thêu lau nước mắt, cáu giận dậm chân, "Trong yến hội, rõ ràng hắn rất ôn nhu, vì sao sau đó hắn lại lạnh nhạt như vậy?" Điểm này, nàng thật sự không nghĩ ra.

"Tinh nhi, hắn đã không thích ngươi, vậy đừng cưỡng cầu, phụ thân tìm mối hôn nhân khác tốt hơn hắn gấp trăm ngàn lần cho ngươi, được không?" Triệu Xương sợ nhất chính là nước mắt của nữ nhi, giờ phút này trong lòng đã rất hận Bạch Lê.

"Không cần! Phụ thân, ta thích hắn, đời này, nếu không phải hắn nữ nhi sẽ không lấy chồng!" Từ nhỏ Triệu Nhược Tinh muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nàng nhìn trúng cái gì thì đều có được, nên Bạch Lê nàng nhất định phải có, không thể không nói, vẻ lạnh nhạt của Bạch Lê khơi dậy lòng hiếu thắng của nàng.

"Nói bậy, hắn ngoại trừ tuấn tú, có cái gì tốt?" Triệu Xương trầm giọng tức giận nói, mắt tỏ vẻ không đồng ý, tuy rằng hắn có Bạch gia làm chỗ dựa, lại có bộ dạng anh tuấn, nhưng bản thân hắn cũng không có thành tựu gì, cho dù Bạch Lê thích nữ nhi, hắn cũng không yên tâm gả nữ nhi đi, huống chi hắn còn không biết thức thời!



Triệu Nhược Tinh lắc đầu, kéo ống tay áo của Triệu Xương quơ, làm nũng, "Phụ thân, ta chỉ thích Bạch Lê, ngươi giúp ta được không?" Nam nhân hoàn mỹ như vậy, sao có thể không thuộc về nàng được?

Triệu Xương hiểu nữ nhi của mình, biết nàng một khi đã muốn, chín con ngựa cũng không kéo nàng lại được, thở dài một hơi, nói, "Huynh trưởng như phụ thân, lát nữa ta đến gặp gia chủ Bạch gia nói về hôn nhân của các ngươi, lệnh của phụ mẫu, hắn cũng không dám phản kháng."

Nếu hắn thật sự khinh thường nữ nhi của mình, chọc nữ nhi thương tâm, vậy hắn cũng không ngại giúp nữ nhi giáo huấn nam nhân này.

Trong mắt Triệu Xương đầy lãnh ý, rồi sau đó nở nụ cười hòa ái, trấn an nữ nhi vài câu, đang muốn kêu nàng đi nghỉ ngơi một chút, mắt thấy cửa phòng Bạch Thuật mở ra, hơi hí mắt, kéo Triệu Nhược Tinh đi qua.

"Bạch gia chủ ngủ có ngon giấc không?" Triệu Xương đi đến trước cửa phòng Bạch Thuật, cười nói với người đang muốn ra ngoài.

"Rất tốt, đa tạ thành chủ khoản đãi." Bạch Thuật thản nhiên nói, thái độ không thân cũng không bất hòa, quét mắt nhìn sang thấy rõ ràng Triệu Nhược Tinh đã khóc, hơi suy nghĩ nở nụ cười, "Sớm như vậy Thành chủ đã đến tìm tại hạ, không biết có chuyện gì vậy?"

"Ai, nữ nhi lớn không giữ được, ta đến là vì muốn bàn hôn sự của Tinh nhi và biểu đệ gia chủ, từ khi gặp ở yến tiệc, nha đầu kia đã thích biểu đệ đến mức cơm nước cũng không quan tâm." Triệu Xương sủng nịch nhìn nữ nhi của mình, thở dài, thấy Bạch Thuật không hề kinh ngạc, ngược lại hứng thú nở nụ cười, hơi nhíu mi nhưng không ai nhận ra.

Bạch Thuật đi về phía trước hai bước, thản nhiên nhìn Triệu Nhược Tinh một cái, thấy nàng đỏ mặt cúi đầu, trong lòng khinh thường, nhưng trên mặt lại không thể không cười, " Tính tình tiểu tử Bạch Lê mạnh mẽ, ta cũng không dám quản hôn sự của hắn, nhưng ta thấy Triệu cô nương cũng là quốc sắc thiên hương, nghĩ đến nhất định có thể đả động được tâm của hắn, nhưng, chuyện này thành chủ nên đi tìm Bạch Lê để nói đi, tìm ta, có phải là sai người rồi không."

Triệu Xương không ra nghe hắn có ý nói cho có lệ, sắc mặt nhất thời hơi khó coi, lời nói của Bạch Thuật có ý, một là hắn không quản được hôn sự của Bạch Lê, hai là nếu Bạch Lê không muốn cưới nữ nhi của hắn, chỉ có thể tự trách nữ nhi mình vô dụng, không thể làm cho nam nhân động tâm!

Tuy rằng Triệu Nhược Tinh kiêu căng, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên nghe ra hàm ý trong lời nói của Bạch Thuật, sắc mặt lập tức vặn vẹo.

"Triệu cô nương, ai khi dễ ngươi, nhìn hốc mắt hơi ửng hồng." Tư Thiên Chanh chậm rãi đi ra, y phục màu cam thêu hoa đón xuân, tươi mát thanh tú, đôi mắt đẹp nhìn về phía Triệu Nhược Tinh, quan tâm hỏi.

"Phu nhân, Bạch Lê xa cách ra, ta thật sự không biết nên làm gì bây giờ." Triệu Nhược Tinh nhìn thấy Tư Thiên Chanh, nghĩ đến hôm qua nàng giúp đỡ mình, lợi dụng nàng đã đứng về phía mình, lập tức ủy khuất oán giận.

Tư Thiên Chanh an ủi vỗ tay nàng, "Làm việc lớn thường gian nan, có lẽ hiện tại Bạch Lê không thích ngươi, nhưng chuyện sau này ai biết được, đúng không?" Cố ý nhấn mạnh hai chữ không thích, nàng rất muốn nhìn thử xem nữ nhân đáng ghét này còn có thể nói được gì.

"Hắn dựa vào cái gì mà không thích ta, ta không tốt sao?" Triệu Nhược Tinh không hờn giận cao giọng nói.

"Tinh nhi." Triệu Xương trầm giọng quát nàng, "Không thể vô lễ." Nàng muốn gả vào Bạch gia, trước mặt người khác sao lại không che giấu được tính tình tùy hứng của mình chứ.

Triệu Nhược Tinh nhìn ánh mắt không dám tin của Bạch Thuật và Tư Thiên Chanh, còn hơi nhíu mày nữa, khó chịu cúi đầu, bàn tay trong tay áo nắm chặt thành quả đấm, bình phục tâm tình lại rồi mới ngẩng đầu lên, ôn nhu cười nói, "Thật có lỗi, chỉ vì ta quá thương tâm, nên không biết nói gì, hy vọng Bạch gia chủ và phu nhân không phiền lòng."

"Ha ha, làm sao có thể, không phải do Bạch Lê làm hại sao, sao có thể trách ngươi." Tư Thiên Chanh hơi híp mắt cười nói, thấy Triệu Xương và Bạch Thuật không nói gì, nhíu mày, xoay người nói với Triệu Xương, "Thành chủ, tuy rằng hôn sự của Bạch Lê chúng ta không can thiệp được, nhưng ta sẽ khuyên nhủ hắn, dù sao ta cũng rất hy vọng Triệu cô nương có thể vào Bạch gia làm bạn với ta, tướng công, ngươi nói đúng không?"

Tròng mắt của Bạch Thuật hơi co rút, vì hai chữ "Tướng công" mà tâm tình nhảy dựng lên, gian nan nuốt nước miếng, ôn nhu cười nói, "Phu nhân nói đúng, tất nhiên vi phu sẽ khuyên nhủ hắn."

Người khác đã cho không, tất nhiên hắn cũng không thể làm ra vẻ. Triệu Xương cười ha ha, vỗ lưng nữ nhi của mình, nói, "Vậy làm phiền hai vị, Tinh nhi, còn không nói cám ơn."

Mắt Triệu Nhược Tinh sáng lên, mềm mại cười, cảm kích nhìn Tư Thiên Chanh, "Tinh nhi cảm tạ gia chủ và phu nhân."

Bạch Lê ơi Bạch Lê, huynh trưởng và đại tẩu của ngươi đã về phe ta, ta xem thử coi ngươi còn trốn thế nào.

Suy tư một chút, trong lúc vô tình mắt Triệu Nhược Tinh toát ra vẻ đắc ý.

Hôi Y đột nhiên bước nhanh đến, nhìn thấy Triệu Xương, mắt sáng lên, chạy tới, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu, rồi xoay người rời đi.

"Ha ha, vốn định mời Bạch gia chủ dùng bữa sáng chung, nhưng không may, trong phủ có một số việc, thứ ta không thể theo cùng." Triệu Xương tỏ vẻ đáng tiếc.

"Dùng bữa là chuyện nhỏ, thành chủ có việc bận cứ đi." Mắt Bạch Thuật lóe lên, cười nói.

"Ngày khác lại nói." Triệu Xương ôm quyền, nhìn nữ nhi, nhanh chân rời đi.

"Phu nhân, các ngươi muốn đi đâu?" Triệu Nhược Tinh thấy hai người muốn ra ngoài, vội vàng hỏi, “Muốn đi tìm Bạch Lê công tử sao?"

Khóe miệng Tư Thiên Chanh co rút, lắc đầu, "Bạch Lê chắc đã đến sông Ngân Hà rồi, hắn nói phong cảnh ở đó không tệ, ta và tướng công muốn đi dạo Phong Tịch thành."

"A, vậy sao, vậy Tinh nhi không quấy rầy hai vị nữa." Triệu Nhược Tinh có chút hâm mộ nhìn đôi phu thê trước mắt, vội vàng rời đi, còn đụng vào cánh cửa.

"A, tiểu thư, ngài không sao chứ?" Họa nhi bị dọa trắng cả khuôn mặt, vội vàng đỡ lấy Triệu Nhược Tinh.

Sắc mặt Triệu Nhược Tinh khó coi vì nàng ta đỡ mình mà bị lỏng cây trâm, vươn tay cho Họa nhi một cái tát, nghĩ đến Bạch Thuật và Tư Thiên Chanh còn ở phía sau, sắc mặt cứng đờ, gặp thấy hai người phía sau vẫn không nhìn mình, mới nhẹ nhàng thở ra, trừng mắt nhìn nàng ta, "Chân tay vụng về, đi mau."

Mặt Họa nhi nóng bừng, giận mà không dám nói gì, chỉ có thể nhanh chân đuổi theo Triệu Nhược Tinh.

"Chậc chậc, Triệu Xương dạy dỗ nữ nhi thật tốt." Tư Thiên Chanh chán ghét nói, nàng ghét nhất là những kẻ không để người ta vào mắt.Bạch Thuật im lặng không cho ý kiến, liếc mắt nhìn Tư Thiên Chanh, nở nụ cười xấu xa, nghiêng đầu tựa vào trên vai của nàng, thẹn thùng nhỏ giọng nói, "Nương tử..."

"Chàng muốn làm gì?” Thân thể Tư Thiên Chanh run lên đẩy Bạch Thuật ra, da nổi da gà.

"Gọi ta một tiếng tướng công đi." Bạch Thuật bắt lấy tay nàng, híp mắt cười, làm nũng.

Mặt Tư Thiên Chanh đỏ ửng, tát nhẹ một cái vào khuôn mặt tuấn tú đang kề sát gần mình, quay đầu đi, "Gọi cái đầu chàng, chúng ta cũng không phải phu thê." Hừ, còn chưa bái đường, gọi cái gì mà gọi.

"Không phải?" Bạch Thuật mặt trầm mặt, nguy hiểm hí mắt, cúi người nhìn tiểu nữ nhân không dám nhìn mình, giọng nói trầm thấp.

"Không phải không phải, chúng ta còn chưa bái đường!" Mặt Tư Thiên Chanh càng lúc càng hồng, muốn đẩy hắn ra, ngược lại bị hắn ôm vào lòng.

Bạch Thuật hôn xuống cái trán của nàng, cười xấu xa, "Chanh nhi đã quên chúng ta đã làm chuyện phu thê nên làm rồi sao? Nếu đã quên, vậy vi phu cũng không ngại giúp nàng nhớ lại đâu." Nói xong, muốn ôm nàng quay về phòng.

"Bạch Thuật ngươi không nên quá phận!" Tư Thiên Chanh xấu hổ phát cáu, hung hăng đạp Bạch Thuật, lạnh giọng khẽ kêu, mắt to vì tức giận mà phiếm hồng.

“ Sao." Mặt Bạch Thuật mặt không chút thay đổi, ánh mắt mệt mỏi, xem ra lúc này hắn thật sự không vui.

Tư Thiên Chanh không muốn nhìn thấy Bạch Thuật khổ sở, trên mặt cũng bớt đỏ ửng, nhìn hắn thật lâu, cụp mắt, mặt lại đỏ ửng, còn đỏ hơn lúc trước, chu môi, nhẹ nhàng ôn nhu kêu, "Tướng công."

Mắt của người nào đó sáng lên, ôm lấy thê tử hôn thật mạnh.

"Họ Bạch kia!" Mặt Tư Thiên Chanh bị dính nước miếng, khuôn mặt xinh đẹp đen lại, thấy vẻ mặt hắn vô tội, có tức giận cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.

"Nàng nói xem, hôm nay Triệu Nhược Tinh được chúng ta cổ vũ, có thể làm ra chuyện chán sống nào đó không?" Bạch Thuật nói sang chuyện khác, ngày mai chính là đại hội đoạt bảo, sau đó bọn họ sẽ rời khỏi Phong Tịch thành, cho nên hắn mới có thể đoán như vậy.

"Chán sống? Chắc nàng muốn dùng sắc dụ rồi, cũng phải xem Tiểu Hoán có phối hợp hay không đã, nói không chừng tối nay hắn sẽ mò vào phòng Tiểu Vũ đó." Tư Thiên Chanh bĩu môi, nàng không tin tiểu tử đó tình nguyện ngủ một mình.

"Ta và Tiểu Khúc Nhi ở chung một phòng, hắn dám đến sao?" Không biết từ khi nào Tô Tiểu Vũ đã bay tới sau lưng hai người, từ từ mở miệng, sợ tới mức Tư Thiên Chanh nhảy từng bước ra sau, kinh hồn chưa ổn định lại.

"Tiểu Vũ, ngươi đi đường không phát ra tiếng động sao." Tư Thiên Chanh chu miệng, tròng mắt chuyển một vòng, tò mò hỏi, "Nếu Triệu Nhược Tinh hạ mị dược xú tiểu tử, ngươi có giết nàng hay không?"

"Sẽ không." Tô Tiểu Vũ hơi trợn mắt, hơi vô tội, nàng là ác ma giết như vậy sao? Động một chút liền giết người.

Thấy Tư Thiên Chanh kinh ngạc, Tô Tiểu Vũ có lòng tốt nói thêm một câu, "Trừ phi là mị dược ta luyện, nếu không sẽ không ảnh hưởng đến Hoán được."

"Ngươi không cần thuốc, cũng đã có ảnh hưởng với hắn." Bạch Thuật nhịn không được trêu chọc, nhìn phía sau nàng, nghi hoặc nhíu mày, "Khúc cô nương đâu?" Hai ngày nay hai người đều như hình với bóng, sao lại không thấy nàng đâu.

"Tây Vân tìm được người bắt nương ta, Tiểu Khúc Nhi giúp ta đi xem thử rồi." Khóe miệng Tô Tiểu Vũ không ức chế được nhếch lên, nhưng không kích động như vừa rồi.

"Phải không? Chúng ta cùng đi xem thử." Tư Thiên Chanh cũng vui vẻ vì nàng, kéo tay nàng muốn đi qua đó, lại phát hiện nàng không nhúc nhích đứng tại chỗ, có chút khó hiểu.

Tô Tiểu Vũ mím môi, bộ dáng ủy khuất ngay cả một nữ nhân như Tư Thiên Chanh cũng nhịn không được đau lòng, "Hoán nói, một canh giờ sau mới cho ta qua đó."

"Khụ khụ, bọn họ ở đâu, ta đi xem, Chanh nhi, nàng ở lại với Tiểu Vũ đi." Bạch Thuật ho khan che giấu tiếng cười, nhưng mắt lại không dấu được vẻ bỡn cợt, nghĩ đến Bạch Lê vì không muốn Tô Tiểu Vũ nóng vội, xem ra, mẫu thân của nàng có ảnh hưởng rất lớn đến nàng.

"Tại Bạch lâu." Tô Tiểu Vũ nói.

Tư Thiên Chanh nháy mắt với Bạch Thuật, ý bảo hắn đi mau, sau đó quay đầu trấn an Tô Tiểu Vũ, "Tiểu Vũ, ta cùng ngươi về phòng, một canh giờ sau theo ngươi qua đó." Thấy nàng rất muốn đi ra ngoài, đã nghẹn cười đến mức sắp bị thương rồi.

"Kỳ thật ta sẽ không ra chuyện gì xấu." Tô Tiểu Vũ nằm xuống bàn, rầu rĩ nói.

Tư Thiên Chanh thở dài, sờ đầu của nàng, khó có khi thấy nàng ngoan ngoãn không phản kháng, nhịn không được lại sờ sờ, thoải mái nheo mắt lại, " Không phải Tiểu Hoán sợ ngươi làm chuyện xấu, hắn chỉ muốn xem trước kết quả, rồi mới nói cho ngươi, nếu thật sự là mẫu thân, tất nhiên là tốt, nhưng nếu không phải, vậy ngươi sẽ lại thất vọng lớn hơn nữa."

Tô Tiểu Vũ cúi đầu, tay cầm cái chén, nhếch môi cười yếu ớt, "Từ trước cho tới bây giờ ta chưa từng nghĩ tới sẽ có người đứng ở trước mặt ta." Chắn sóng gió cho nàng.

"Ai biết trước được tương lai." Tư Thiên Chanh bật cười, có lẽ Tiểu Vũ chưa phát hiện, trước kia tuy rằng nàng nhìn khá ôn hòa, nhưng chung quy vẫn lạnh nhạt xa cách, nhưng hiện tại, lại thật sự nhu hòa, tất cả những thứ này, công lao đều thuộc về xú tiểu tử.

Tô Tiểu Vũ lạnh nhạt cười, búng tay, cái chén ngã nhào trên bàn, rơi xuống, không đợi nàng đỡ, một luồng sáng xanh đã nâng cái chén lên.

"Tiểu Hoán mới đi không bao lâu, ngươi đã mất hồn mất vía như vậy." Tư Thiên Chanh trêu chọc, đặt cái chén trước mặt nàng.

Tô Tiểu Vũ nhìn cái chén đó, sau đó nhìn về phía Tư Thiên Chanh, "Tỷ, luồng sáng xanh vừa rồi là ngươi tạo ra sao?"

"Đúng, từ nhỏ ta và hoàng huynh đã có thể triệu hồi thứ ánh sáng này." Tư Thiên Chanh nói, thấy Tô Tiểu Vũ hoảng hốt, có chút lo lắng hỏi, "Sao vậy?" Nhìn nàng cũng không phải sợ hãi.



"Có thể làm lại lần nữa không?" Tô Tiểu Vũ hít sâu một hơi, hỏi.

Tư Thiên Chanh gật đầu, bàn tay trắng nõn nhẹ nâng lên, một ngọn lử xanh lóe lên trong lòng bàn tay nàng, ánh sáng xanh thản nhiên lập lòe trong mắt hai người.

Tô Tiểu Vũ yên lặng nhìn ngọn lửa đó, trong lòng trào ra cảm giác như nhìn thấy người thân, làm mắt nóng lên, không tự giác vươn tay, sờ vào ngọn lửa đó.

Tư Thiên Chanh thấy nàng thất thường, vừa muốn thu lại ánh sáng xanh, chỉ thấy nó như có ý thức duỗi dài ra, chạm vào đầu ngón tay của Tô Tiểu Vũ, sau đó vui mừng nhấp nháy, mắt nhịn không được trợn to, Tiểu Vũ có thể khống chế ánh sáng xanh này!

Ánh sáng xanh tại chạy vòng quanh đầu ngón tay của Tô Tiểu Vũ, nhìn qua rất vui vẻ, cũng chọc được Tô Tiểu Vũ cười rất ôn nhu, con mắt sắc dần dần chuyển thành màu đỏ, nhưng lại không ngoan lệ như khi sử dụng bí quyết Huyết Đồng, sạch sẽ trong suốt giống như một viên ngọc tự nhiên, trong đầu ẩn ẩn xuất hiện một con sông màu xanh, bên tai như nghe thấy tiếng nước chảy, đầu đột nhiên đau nhức, hình ảnh dừng lại, trước mắt liền tối sầm ngất xỉu.

"Tiểu Vũ." Tư Thiên Chanh đứng dậy đỡ lấy Tô Tiểu Vũ đột nhiên té xỉu, mắt đầy lo lắng, nàng có thể sử dụng ánh sáng xanh, hoàng huynh có thể sử dụng ánh sáng xanh, Tiểu Bạch có thể sử dụng ánh sáng xanh, hiện tại, ánh sáng xanh lại vô cùng thân thiết với Tiểu Vũ, rốt cuộc sao lại thế này? Chẳng lẽ giữa bốn người bọn họ có mối liên hệ sao? Nhưng lúc trước, nàng và hoàng huynh không biết Tiểu Vũ và Tiểu Bạch.

Hôn mê một lúc, Tô Tiểu Vũ chậm rãi mở mắt ra, nghi hoặc không nhìn thấy ánh sáng xanh quấn quanh tay mình, lại nhìn Tư Thiên Chanh đang lo lắng nhìn mình, nhăn mặt lại, ánh sáng xanh đó bò lên tay nàng, nàng liền mất đi ý thức, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

"Tiểu Vũ, ngươi có sao không?" Tư Thiên Chanh thấy nàng tỉnh, sốt ruột hỏi.

Tô Tiểu Vũ đè huyệt thái dương, lắc đầu, "Ta không sao, ánh sáng xanh bò lên tay ta, ta liền hôn mê bất tỉnh, giống như ta đã từng gặp qua nó rồi."

Mắt Tư Thiên Chanh hơi kinh ngạc, ánh sáng xanh chạm vào tay liền té xỉu? Rõ ràng là lúc mắt nàng biến thành màu đỏ mới té xỉu, nhìn Tiểu Vũ như vậy, giống như không hề nhớ được... Nên nàng lựa chọn giấu diếm, Tư Thiên Chanh nói theo lời của nàng, "Đây là lần đầu tiên ta dùng trước mặt ngươi, trước kia ngươi đã thấy người khác dùng qua rồi sao?"

"Không biết, chỉ cảm thấy rất quen thuộc." Tô Tiểu Vũ mê mang, lắc đầu, suy nghĩ thật lâu cũng không có kết quả, nhắm mắt lại, mắt khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nói, "Chuyện này, đừng nói cho Hoán và Bạch Thuật."

"Được." Tư Thiên Chanh biết nàng không muons khiến tiểu đệ lo lắng, "Vậy ngươi chú ý một chút, nếu có gì không đúng, tới tìm ta, a, đúng rồi, thần thú của ngươi cũng có thể dùng được loại ánh sáng xanh này, lần trước nó dùng, diiexn""dafflequys/don ta liền cảm thấy hình như mình đã quên cái gì đó, ta cố gắng suy nghĩ, lại đau đầu không chịu được, nên cũng không nghĩ ra được."

Nheo mắt lại, Tô Tiểu Vũ hí mắt, "Ngươi có chuyện gì quên mất? Tiểu Bạch cũng có thể dùng?" Đột nhiên nghĩ đến lần trước nó vô cùng thân thiết với mình, cảm thấy trong việc này có gì đó nàng không biết.

"Quên đi, đừng nghĩ nữa, nếu chúng ta phải biết, sớm muộn gì cũng sẽ biết, nghĩ nhiều như vậy làm gì?" Tư Thiên Chanh thấy nàng càng lúc càng nhăn mày chặt lại, cười cười, phá vỡ bầu không khí có chút áp lực.

Tô Tiểu Vũ nói “ Được", không suy nghĩ lung tung nữa, quay đầu cười với Tư Thiên Chanh, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng, bây giờ dù nàng có nghĩ thế nào cũng sẽ không có kết quả.

Mà Tư Thiên Hoán ở Bạch lâu, lại không thể tưởng tượng được, mình đề phòng Tiểu Bạch như đề phòng cướp, đến cuối cùng người ngáng chân sau lưng mình lại là đại tỷ của mình.

Bạch lâu, sương phòng thượng đẳng ở hậu viện.

Một lão nhân râu bạc, cả đầu tóc cũng hoa râm, nhưng không hề thấy vẻ già nua nào, mà tinh thần rất sung mãn, một trong hai mắt giấu giếm vẻ khôn ngoan.

"Các hạ đã không muốn che giấu chính mình, vì sao không trực tiếp hiện thân." Lão nhân thản nhiên nhìn một bức họa trong sương phòng, trầm giọng nói, hắn không cảm giác được võ công của hắn cao bao nhiêu, nhưng cũng biếtlà cao hơn mình, tuy rằng điều này khiến hắn khiếp sợ, nhưng không làm hắn lo lắng.

"Tám năm trước, ngươi đã bắt một nữ tử từ tướng quân phủ?" Không biết từ khi nào mà Tư Thiên Hoán đã dựa vào ghế bên phải lão nhân, tư thái tùy ý thanh thản.

Lão nhân hơi trợn to mắt, cảnh giác nhìn nam nhân trước mắt, "Ngươi là ai?" Nhìn hắn khí chất, hắn cũng đã gặp qua rất nhiều người, nhưng lại chưa thấy ai mà hắn không địch nổi, mà nam nhân này tuổi còn trẻ, võ công lại bỏ xa hắn, khí thế lại bất phàm, nhưng sao hắn biết chuyện đó.

"Nàng là ai, vì sao ngươi bắt nàng đi? Hiện tại nàng ở đâu?" Tư Thiên Hoán không đáp hỏi lại, giống như không phát hiện ra hắn vẻ cảnh giác và sát ý trong mắt hắn.

Bàn tay của lão nhân trong tay áo đã nắm thành quyền, chậm rãi ngưng tụ sức mạnh ở đầu ngón tay.

"Ngươi đánh không lại ta." Tư Thiên Hoán thản nhiên nói sự thật, cũng không ngăn cản hắn ngưng tụ sức mạnh, nói dễ nghe, là bình tĩnh, nói khó nghe, không thèm nhìn.

"Người trẻ tuổi, tuy rằng ngươi ưu tú, nhưng không nên quá cuồng vọng, có nhiều chuyện, không phải thứ ngươi có thể quản, nếu bây giờ ngươi rời đi, ta sẽ không làm ngươi khó xử." Lão nhân vẫn chưa nhận thấy hắn tức giận, mà giải tán nội lực trong tay, nhìn chằm chằm Tư Thiên Hoán, giọng nói lạnh lùng.

"Chuyện này có liên quan tới ta, sao ta lại không quản?" Tư Thiên Hoán tao nhã đứng dậy, không nề hà thở dài, dưới ánh mắt nặng nề của lão nhân, từng bước một chậm rãi đến gần hắn, con mắt màu hổ phách dần dần đỏ lên.

Lão nhân kinh ngạc nhìn mắt đỏ của hắn, vừa định nhắm mắt lại vận công ngăn cản, nhưng đã không kịp, mất ý thức.

"Ngươi là ai?" Giọng Tư Thiên Hoán khàn khàn, như men rựơu, mùi hương say lòng người, rối loạn trí não người khác.

"Tả hộ pháp, Tô Tín." Giọng nói đờ đẫn của lão nhân vang lên.

Tư Thiên Hoán hí mắt, kinh ngạc nhíu mày, "Ngươi là người của Vân Thủy Gian, người của Tô gia?"

"Đúng." Lão nhân nói.

"Tám năm trước, người ngươi bắt là ai? Vì sao bắt nàng? Hiện tại nàng ở đâu?" Tư Thiên Hoán lại hỏi.

"Bách Lý Ngôn, mệnh lệnh của chủ nhân, bị chủ nhân cầm tù." Lão nhân trả lời.

Bách Lý Ngôn... Tư Thiên Hoán nhíu mi, còn muốn tiếp tục hỏi, đã thấy đột nhiên lão nhân phun ra một ngụm máu, choáng váng ngã xuống đất.

"Đại tẩu." Tư Thiên Hoán nhìn ra ngoài kêu.

Khúc Ngâm đẩy cửa đi vào, thấy lão nhân choáng váng ngã xuống đất, nhanh chân tiến lên, bắt mạch cho hắn, "Sao lại thế này?" Nàng không nghe thấy tiếng đánh nhau, sao lão ta lại trọng thương?

Tư Thiên Hoán nhắm mắt, rút đi sức mạnh bí quyết Huyết Đồng, thản nhiên nói, "Ta dùng bí quyết Huyết Đồng hỏi hắn vài chuyện, nhưng võ công hắn cao cường, tâm trí kiên định, mạnh mẽ phá trói buộc của ta."

"Hắn bị nội thương rất nặng, ta có thể cứu, nhưng trong nửa tháng hắn không thể tỉnh lại." Khúc Ngâm nói, thật ra xương lão nhân rất cứng.

"Ừ." Tư Thiên Hoán gật đầu, đặt hắn lên giường, "Nửa tháng này, đại tẩu ở đây chăm sóc hắn đi."

"Nhưng Tiểu Vũ..." Khúc Ngâm lắc đầu theo bản năng, nhưng bị Tư Thiên Hoán thản nhiên liếc mắt nhìn, chỉ có thể hỏi, "Vì sao?"

"Hắn là tả hộ pháp của Vân Thủy Gian, Tô Tín, hắn không thể chết được, dùng thuốc khống chế hắn, hắn ở trong tay chúng ta, chúng ta sẽ có lợi thế hơn." Tư Thiên Hoán khoanh tay phía sau, lạnh nhạt nói.

"Vân Thủy Gian?" Khúc Ngâm kinh ngạc trừng lớn mắt, "Mẫu thân Tiểu Vũ có liên quan đến Vân Thủy Gian?"

"Đúng, người bắt mẫu thân Vũ Nhi đi, là chủ nhân của Vân Thủy Gian Tô Trạch, mà mẫu thân của nàng, là Bách Lý Ngôn." Tư Thiên Hoán nở nụ cười khó lường, nếu hắn đoán đúng, thân phận của vật nhỏ rất dọa người.

Bạch Thuật luôn đứng bên ngoài, nghe vậy, cũng đi vào, có chút kinh ngạc nói, "Vân Thủy Gian gần với sức mạnh Lê Nguyệt Hoa, thế lực Lánh Đời, sắp xếp lại, cũng có sáu gia tộc, Lê Nguyệt Hoa là một trong đó, theo thứ tự thì đầu tiên là Vân Thủy Gian rồi đến Thiên Chiết cung, tiếp đến là Y Cốc, Độc cốc hoà thuận vui vẻ, không ngờ, Tiểu Vũ và Vân Thủy Gian lại có liên quan."

"Về Vân Thủy Gian, ta cũng biết một ít, Tô gia và Bách Lý gia là hai thế lực lớn nhất, nhưng Tô gia làm chủ, Bách Lý gia là phụ, mẫu thân Tiểu Vũ là người Bách Lý gia, Tô Trạch bắt nàng về, Tiểu Vũ lại họ Tô, chẳng lẽ Tiểu Vũ là..." Khúc Ngâm đột nhiên mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn Tư Thiên Hoán.

"Ta chỉ là nữ nhi của mẫu thân." Một giọng nữ thánh thót truyền vào, sắc mặt Tô Tiểu Vũ hờ hững đi đến, trong mắt lạnh như băng.

Tư Thiên Hoán ngồi ở trên ghế, cười như không cười nhìn nàng, vẫy tay với nàng, ý bảo nàng lại đây, Tô Tiểu Vũ hơi dừng chân lại, ngoan ngoãn đi qua ngồi vào trong lòng hắn.

"Vũ Nhi, hình như chưa tới một canh giờ." Nhẹ nhàng cẩn thận vuốt ve khuôn mặt nàng, người nào đó nhìn xa xôi vào Tư Thiên Chanh vừa mới vào cửa.

Tư Thiên Chanh cười mỉa, nhanh chóng trốn phía sau Bạch Thuật, nàng không muốn Tiểu Vũ hao tổn tâm trí vì chuyện ánh sáng xanh, nên mới hứa đưa nàng tới đây, nhưng lý do này nàng không thể nói.

"Đến cũng đã đến rồi, dù sao hắn cũng nửa chết nửa sống, cũng không có gì khác biệt." Mặt Tô Tiểu Vũ không chút thay đổi, nhưng giọng nói vẫn rất kém cỏi, còn hơi cáu giận.

"Ta dẫn nàng rời đi một chút." Cảm giác được nàng đang rối, Tư Thiên Hoán ôm lấy nàng bước đi, liếc nhìn Bạch Thuật, hai người gật đầu.

Bạch Thuật đi đến bên giường, nhìn sắc mặt người kia tái nhợt, nhíu mi, "Thật quật cường, thành thật nói ra sẽ không phải chịu khổ như vậy." Mấu chốt là, điều hắn nên đã nói rồi, còn làm vậy làm gì.

"Chàng cho là ai cũng giống ngươi sao, không có khí phách." Tư Thiên Chanh hừ nhẹ, nhận lại một ánh mắt trừng lớn.

Khúc Ngâm thấy hai người đấu võ mồm, có chút buồn cười, trong mắt hơi cô đơn, cũng không biết hiện tại, Hoàng thế nào rồi.

"Tẩu tử, chúng ta có thể giúp ngươi gì không?" Tư Thiên Chanh đánh vào bụng Bạch Thuật một cái, không vui đùa nữa, cười hỏi.

"Cầm cái này, bốc thuốc hầm dược, lúc hầm thuốc nhất định phải chuyên tâm, nhất định phải khống chế độ lửa trong phạm vi." Khúc Ngâm nhanh chóng viết dược liệu lên một tờ giấy ở cạnh bàn, cả quá trình hầm thuốc cũng viết rõ, diiexn/daff;lequys"don giao cho Tư Thiên Chanh, đám người Tây Vân theo phân phó đã muốn lẻn vào cuộc so tài, hiện tại chỉ có hai người này mới có thể giúp đỡ.

Tư Thiên Chanh nhìn đống dược liệu, đầu như lớn hơn, vô tội nhìn về phía Bạch Thuật, vì sao nàng nhìn không hiểu.

Khóe miệng Bạch Thuật co rút, giựt lấy phương thuốc, "Theo ta."

Tư Thiên Chanh gật gật đầu, nhìn Khúc Ngâm và lão nhân một cái, ngoan ngoãn đi theo.

Khúc Ngâm cởi quần áo lão nhân, nâng tay, chặn ngực của hắn, phát hiện Tư Thiên Hoán đã giúp hắn bảo vệ tâm mạch, thầm khen hắn cẩn thận, lấy một cái túi trong ngực ra, mở ra, một loạt ngân châm dài ngắn chỉnh tề bày trên giường, vươn tay rút tám cây, cầm vào hai tay, dùng tốc độ cực nhanh đâm vào tám huyệt vị của lão nhân, thấy lão nhân toát mồ hôi, khuôn mặt căng thẳng mới nới lỏng.

Duỗi đầu nhìn cửa, Khúc Ngâm có chút lo lắng, cũng không biết Tiểu Vũ có làm sao không, còn nữa, rốt cuộc Bạch Thuật có thể hầm dược được hay không, nếu hầm hỏng, sẽ chậm trễ thời gian, nàng sợ lão nhân đột nhiên xảy ra tình huống bất ngờ, không ứng phó kịp...

Càng nghĩ càng phiền, ngân châm trên tay như muốn phát tiết còn thêm năm phần nội lực, đâm xuống, một tiếng kêu rên trầm trọng vang lên, vốn tưởng rằng đâm vào ván giường, ai ngờ đâm trúng cánh tay duỗi ra của lão nhân, tuy rằng hắn hôn mê, nhưng cơ bản vẫn có phản ứng đau đớn.

Sắc mặt Khúc Ngâm cứng đờ, áy náy nhìn lão nhân đang hôn mê bất tỉnh trên giường, sờ cái mũi, cười không được tự nhiên, nhỏ giọng nói, "Thật ngại quá, ta nghĩ đây là ván giường."

Đương nhiên, lão nhân không nghe thấy lời của nàng, nếu thật sự nghe thấy được, chỉ sợ sẽ tức giận đến nỗi nhảy dựng lên, mắng to: ván giường nhà các ngươi có hình cổ tay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook