Chương 10: Bên Kia Có Chuối Kìa!
Thỏ Đào
17/05/2019
Sau khi sắp xếp hành lý xong Phượng Thư Ly mới ra khỏi phòng, chạy đến
trước phòng của Hoàng Phủ Vô Song, vừa định gõ cửa thì cửa đã mở ra nên
ngượng ngùng thu tay lại.
"Bây giờ đến Tương Tư Lâu dùng cơm nha!"-Hắn mở miệng nói
"Ta muốn đi mua một vài bộ y phục... hay ngươi cứ đến Tương Tư Lâu trước đi. Ta mua xong sẽ hỏi đường đến đó tìm ngươi!"-Y cũng không thể mượn y phục của hắn mặc mãi được, rất ngại.
Phượng Thư Ly không đáp mà giơ chân đá đá cửa phòng của Thanh Trà mấy cái.-"Mua giúp y đi!"
Giọng Thanh Trà từ trong vọng ra.-"Tiền a~~~"
"Nghe nói bà chủ của Tương Tư Lâu là một mỹ nhân a!"-Hắn nhìn trời bân quơ nói.
'Két' Thanh Trà trầm mặc sau đó không cam tâm mà hé cửa ra, ảm đạm nhìn Phượng Thư Ly.-"Ta mua là được chứ gì!"
"Rất tốt!"-Hắn nhe răng toét miệng cười sau đó xoay người kéo tay Hoàng Phủ Vô Song-"Đi thôi!"
"A..."-Như vậy có được không?-Nhưng căn bản câu hỏi chưa phun ra thì đã thụ động bị kéo đi.
Mặc dù y bị kéo đi nhưng có thể nhận thấy hắn không quá dùng lực cũng không đi quá nhanh miễn cho y bị ngã hay theo không kịp.
Có mộ lần y đã hỏi hắn thế này.-"Ngươi ngoại trừ cái tên Hoàng Phủ Vô Song ra thì cái gì cũng không biết về ta, tại sao lại đối với ta tốt như thế? Ngươi không lo lắng ta gạt ngươi sao?'
Hắn nghe xong liền nheo đôi mắt hoa đào, bày ra bộ dạng hoa hoa công tử đưa tay niết cằm y ngã ngớn đáp.-"Gia đối với mỹ nhân luôn biết nâng niu bảo bọc, đặc biệt là với loại hình mỹ nhân nhu nhược như ngươi nha! Mặt khác, nếu ngươi gạt ta.... ừm... còn phải xem tâm trạng của ta lúc đó thế nào rồi tính tiếp!"
Nghe lời đáp đó y chỉ lẳng lặng nhợt nhạt nở một nụ cười nhẹ, còn Thanh Trà và Ngọc Hàn lại nháo nhào lên nói hắn trêu ghẹo nam nhân nhà lành.
Ở chung hơn mười ngày nay y phát hiện con người Phượng Thư Ly không hề giống với bề ngoài ngây thơ non nớt lúc nhìn vào mà là một tiểu hồ ly gian trá xấu xa nhiều trò độc địa, đôi lúc lại lộ ra sự sắc bén thành thục không hề hợp với cái độ tuổi mười tám kia..... Càng biết nhiều về thiếu niên này y tựa hồ lại bị thu hút, hấp dẫn nhiều hơn. Y đối với hắn không còn đơn thuần là kinh diễm trước sắc đẹp nhân gian khó thấy bên ngoài mà là một cái gì đó.... tựa như dục vọng chiếm hữu....
Nghĩ đến đây đôi mắt phượng hẹp dài luôn trầm lắng của y dần híp lại, trong con ngươi đen như hắc diệu thạch gợn lên từng tia sáng quỷ dị nhỏ nhoi rất khó nhận thấy.
Phượng Thư Ly cảm thấy sống lưng chợt lạnh, cả người khó chịu như đang bị một ánh mắt quái dị nào đó chĩa vào mình liền cảnh giác quay đầu lại.
"Sao vậy?"-Hoàng Phủ Vô Song cũng dừng lại theo hắn.
"Ngươi có cảm giác rằng chúng ta bị ai đó nhìn lén không?"-Kì quái, cảm giác đó biến mất rồi, vừa nãy còn mà nhỉ.
"Có sao?"-Y đưa mắt nhìn trái nhìn phải rồi khẽ lắc đầu.-"Không có."
Bị ma ám rồi! Phượng Thư Ly trong lòng lầm bầm một câu.
"Chắc là do là tưởng tượng ra..."
Còn chưa dứt lời đã nghe thấy một tiếng cười nhẹ từ đỉnh đầu truyền xuống.-"Mỹ nhân, ta ở đây nha! Các ngươi nhìn đi đâu a!"
Gương mặt tươi cười của Phượng Thư Ly có dấu hiệu bị nứt ra thành từng mảng một.
Mà người vừa lên tiếng kia đang nhàn nhã đứng trên một nhánh đào trụi lá, trên người là cẩm bào thanh nhã, tay cầm quạt giấy viết một chữ 'Long' rồng bay phượng múa, bộ dạng ngọc thụ lâm phong tuấn mỹ vô cùng - Long Ngạo Thiên
Phượng Thư Ly nhíu mày nhìn y một lúc sau đó toét miệng cười, nâng tay chỉ vào một sạp hàng bên đường, chậm rãi phun ra một câu.-"Bên kia có chuối kìa! Đi đi!"-Cái tên này hẳn là khỉ không lông, lần nào xuất hiện cũng ở trên cây.
Khoé miệng của Long Ngạo Thiên cứng lại, giật giật vài cái sau đó lại cười thành tiếng, vui vẻ vỗ quạt vào bàn tay.-"Mỹ nhân, ngươi thật có khiếu hài hước!"
Phượng Thư Ly bĩu môi túm túm Hoàng Phủ Vô Song đứng sang một bên.-"Đừng nhìn hắn, sẽ bị lây bệnh a!"-Sau đó bàn tay nhẹ nhàng chuyển, mười cây ngân châm liền như ảo thuật mà xuất hiện trên tay hắn, mười cây ngân châm nhanh như chớp bắn về phía Long Ngạo Thiên.
Không nghĩ đến sẽ xảy ra một màn như thế này Long Ngạo Thiên nhíu mày, nghiêng người tránh đi. Khi quay đầu lại thì người đã đi mất, trong con hẻm chỉ còn một mình y trên cây. Y tiếc nuối chậc một tiếng.-"Còn chưa có đùa đủ đã đi mất!"
[Thỏ Đào: Đây là "chân dung" của Tiểu Ly nhá (Phượng Thư Ly) *le yêm vẽ xấu đừng chê* Trông Tiểu Ly 'gái tính' nhờ *nhìn trời*]
"Bây giờ đến Tương Tư Lâu dùng cơm nha!"-Hắn mở miệng nói
"Ta muốn đi mua một vài bộ y phục... hay ngươi cứ đến Tương Tư Lâu trước đi. Ta mua xong sẽ hỏi đường đến đó tìm ngươi!"-Y cũng không thể mượn y phục của hắn mặc mãi được, rất ngại.
Phượng Thư Ly không đáp mà giơ chân đá đá cửa phòng của Thanh Trà mấy cái.-"Mua giúp y đi!"
Giọng Thanh Trà từ trong vọng ra.-"Tiền a~~~"
"Nghe nói bà chủ của Tương Tư Lâu là một mỹ nhân a!"-Hắn nhìn trời bân quơ nói.
'Két' Thanh Trà trầm mặc sau đó không cam tâm mà hé cửa ra, ảm đạm nhìn Phượng Thư Ly.-"Ta mua là được chứ gì!"
"Rất tốt!"-Hắn nhe răng toét miệng cười sau đó xoay người kéo tay Hoàng Phủ Vô Song-"Đi thôi!"
"A..."-Như vậy có được không?-Nhưng căn bản câu hỏi chưa phun ra thì đã thụ động bị kéo đi.
Mặc dù y bị kéo đi nhưng có thể nhận thấy hắn không quá dùng lực cũng không đi quá nhanh miễn cho y bị ngã hay theo không kịp.
Có mộ lần y đã hỏi hắn thế này.-"Ngươi ngoại trừ cái tên Hoàng Phủ Vô Song ra thì cái gì cũng không biết về ta, tại sao lại đối với ta tốt như thế? Ngươi không lo lắng ta gạt ngươi sao?'
Hắn nghe xong liền nheo đôi mắt hoa đào, bày ra bộ dạng hoa hoa công tử đưa tay niết cằm y ngã ngớn đáp.-"Gia đối với mỹ nhân luôn biết nâng niu bảo bọc, đặc biệt là với loại hình mỹ nhân nhu nhược như ngươi nha! Mặt khác, nếu ngươi gạt ta.... ừm... còn phải xem tâm trạng của ta lúc đó thế nào rồi tính tiếp!"
Nghe lời đáp đó y chỉ lẳng lặng nhợt nhạt nở một nụ cười nhẹ, còn Thanh Trà và Ngọc Hàn lại nháo nhào lên nói hắn trêu ghẹo nam nhân nhà lành.
Ở chung hơn mười ngày nay y phát hiện con người Phượng Thư Ly không hề giống với bề ngoài ngây thơ non nớt lúc nhìn vào mà là một tiểu hồ ly gian trá xấu xa nhiều trò độc địa, đôi lúc lại lộ ra sự sắc bén thành thục không hề hợp với cái độ tuổi mười tám kia..... Càng biết nhiều về thiếu niên này y tựa hồ lại bị thu hút, hấp dẫn nhiều hơn. Y đối với hắn không còn đơn thuần là kinh diễm trước sắc đẹp nhân gian khó thấy bên ngoài mà là một cái gì đó.... tựa như dục vọng chiếm hữu....
Nghĩ đến đây đôi mắt phượng hẹp dài luôn trầm lắng của y dần híp lại, trong con ngươi đen như hắc diệu thạch gợn lên từng tia sáng quỷ dị nhỏ nhoi rất khó nhận thấy.
Phượng Thư Ly cảm thấy sống lưng chợt lạnh, cả người khó chịu như đang bị một ánh mắt quái dị nào đó chĩa vào mình liền cảnh giác quay đầu lại.
"Sao vậy?"-Hoàng Phủ Vô Song cũng dừng lại theo hắn.
"Ngươi có cảm giác rằng chúng ta bị ai đó nhìn lén không?"-Kì quái, cảm giác đó biến mất rồi, vừa nãy còn mà nhỉ.
"Có sao?"-Y đưa mắt nhìn trái nhìn phải rồi khẽ lắc đầu.-"Không có."
Bị ma ám rồi! Phượng Thư Ly trong lòng lầm bầm một câu.
"Chắc là do là tưởng tượng ra..."
Còn chưa dứt lời đã nghe thấy một tiếng cười nhẹ từ đỉnh đầu truyền xuống.-"Mỹ nhân, ta ở đây nha! Các ngươi nhìn đi đâu a!"
Gương mặt tươi cười của Phượng Thư Ly có dấu hiệu bị nứt ra thành từng mảng một.
Mà người vừa lên tiếng kia đang nhàn nhã đứng trên một nhánh đào trụi lá, trên người là cẩm bào thanh nhã, tay cầm quạt giấy viết một chữ 'Long' rồng bay phượng múa, bộ dạng ngọc thụ lâm phong tuấn mỹ vô cùng - Long Ngạo Thiên
Phượng Thư Ly nhíu mày nhìn y một lúc sau đó toét miệng cười, nâng tay chỉ vào một sạp hàng bên đường, chậm rãi phun ra một câu.-"Bên kia có chuối kìa! Đi đi!"-Cái tên này hẳn là khỉ không lông, lần nào xuất hiện cũng ở trên cây.
Khoé miệng của Long Ngạo Thiên cứng lại, giật giật vài cái sau đó lại cười thành tiếng, vui vẻ vỗ quạt vào bàn tay.-"Mỹ nhân, ngươi thật có khiếu hài hước!"
Phượng Thư Ly bĩu môi túm túm Hoàng Phủ Vô Song đứng sang một bên.-"Đừng nhìn hắn, sẽ bị lây bệnh a!"-Sau đó bàn tay nhẹ nhàng chuyển, mười cây ngân châm liền như ảo thuật mà xuất hiện trên tay hắn, mười cây ngân châm nhanh như chớp bắn về phía Long Ngạo Thiên.
Không nghĩ đến sẽ xảy ra một màn như thế này Long Ngạo Thiên nhíu mày, nghiêng người tránh đi. Khi quay đầu lại thì người đã đi mất, trong con hẻm chỉ còn một mình y trên cây. Y tiếc nuối chậc một tiếng.-"Còn chưa có đùa đủ đã đi mất!"
[Thỏ Đào: Đây là "chân dung" của Tiểu Ly nhá (Phượng Thư Ly) *le yêm vẽ xấu đừng chê* Trông Tiểu Ly 'gái tính' nhờ *nhìn trời*]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.