Chương 6: Huyết Hồn Cầm.
Thỏ Đào
27/12/2015
Chương 6:
Huyết Hồn cầm.
Nhìn màn mưa đã tạnh dần bên ngoài Phượng Thư Ly ngây người tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó.
"Thư Ly?"-Bạch Nham nhìn ra ngoài theo hắn, thấy bên ngoài tối không có cái gì liền khó hiểu gọi.
"Ân?"
"Bên ngoài có cái gì sao?"
"À... Không, chỉ là đang nghĩ một số chuyện thôi!"-Hắn đang nghĩ khi nào thì bốn vị phụ thân sẽ 'khỏi binh' bắt hắn trở về a! Khi đó sẽ bị mắng đến thảm thương luôn!
Bạch Nham gật đầu, cũng không có hỏi tiếp. Cậu không có tính tò mò chuyện của người khác.
"Đây là đàn sao?"-Nhưng cậu lại tò mò với một số vật mà bản thân thấy thú vị liền chỉ chỉ vật được cất trong túi vải lụa bên cạnh hắn.
"Ân, là một cây huyền cầm! Muốn xem không?"-Hắn nghiêng đầu, sâu kín mỉm cười.-"Bất quá nó khá là nguy hiểm a!"
"Nguy hiểm? Cây đàn đó có thể giết người sao mà nguy hiểm?"-Sức tò mò của cậu lại tăng lên thêm.
Nụ cười của hắn trở nên quỷ dị, khẽ gật đầu.-"Phải! Hơn nữa không ít người đã bị nó hại chết a!"
Bạch Nham chớp mắt, nghe giống như đang kể chuyện ma ấy.-"Thật sao?"
"Ân! Ngươi đã nghe qua Huyết Hồn cầm chưa?"-Huyết Hồn cầm bị cho là ma vật, một cây đàn bị nguyền rủa. Tương truyền rằng nó được một người si mê đàn như mạng làm ra, cây đàn được làm bằng huyết ngọc trân quý, dây đàn làm bằng băng tằm tơ trăm năm, mọi đường nét nhỏ nhất cho đến các hoa văn khắc trên thân đàn đều được làm vô cùng tỉ mĩ, tinh xảo không khuyết điểm, thanh âm đàn ra hay đến hoàn hảo. Sau khi chế tạo xong nó được đặt tên là Xích Nguyệt cầm, không lâu sau đã trở nên nỏi danh. Nhưng sau đó biến cố bắt đầu xảy ra, tính cách của vị cầm sư kia dần thay đổi trở nên nóng tính khó gần, suốt ngày chỉ trốn trong phòng ôm cây đàn đó lầm bầm rằng 'vẫn chưa được, đàn của ta chưa hoàn hảo...'. Rồi có một ngày vị cầm sư kia trở nên điên loạn, tự sát trước cây đàn đó trước khi chết còn nói: 'Dùng máu để tẩy đàn, dùng hồn để tế đàn, chỉ có như vậy đàn mới hoàn hảo...'. Bất quá chuyện vẫn chưa dừng ở đó, cây đàn sau này rơi vào tay một tên bạo quân, hắn sở hữu nó không bao lâu thì bắt đầu điên, nửa đêm chạy đến hậu cung giết gần hết phi tử của mình tế đàn rồi tự sát. Cứ như vậy mãi cây đàn đó không biết từ khi nào đã được gọi là Huyết Hồn cầm.
"Từng nghe qua, chẳng lẽ cây đàn này chính là Huyết Hồn cầm hay sao?"-Oa, là ma vật bị nguyền rủa trong truyền thuyết a.-"Cho ta xem được không?"
Phượng Thư Ly mở túi lụa đem Huyết Hồn cầm ra, từ màu sắc đến kiểu dáng đều chỉ có thể dùng từ 'mỹ' để miêu tả.
Bạch Nham hưng phấn, nhưng còn chưa chạm được vào Huyết Hồn cầm thì một đôi tay trắng nõn đã vươn ra sờ a sờ đàn.
Cậu quay mặt nhìn là sườn mặt xinh đẹp của Lăng Tử Ngôn.
Cái biểu tình của Lăng Tử Ngôn hiện tại chính là... ngu ngơ? Cậu không nhìn lầm chứ?
Quả thật cậu nhìn không lầm, Lăng Tử Ngôn thực sự đang cười đến ngây ngô nhìn Huyết Hồn cầm. Trong miệng còn thì thào.-"Thật sự là Huyết Hồn cầm sao? Là thật a! Tuyệt quá đi mất! Không ngờ lại được nhìn thấy nó!"
Bạch Nham, Thanh Trà đồng loạt 囧. Giang hồ đệ nhất mỹ nam cao ngạo lãnh diễm không nhiễm bụi trần lại có cái biểu hiện này, dọa người a!
Phượng Thư Ly khẽ nhướng mày, xem ra lời đồn trên giang hồ không thể tin được a!
"Đây là ma vật đó, ngươi không sợ mà còn dám sờ à?"-Phượng Thư Ly nhẹ giọng nói.
"Ma vật gì chứ, đều là nói sàm! Những người kia bị điên là do hoa văn khắc trên đàn thôi, nó giống như một loại nhiếp hồn thuật làm thần trí con người mê muội, lâu ngày sẽ mất lý trí a! Ta từng xem qua một quyển sách nói về nhiếp hồn thuật, trong đó có đề cập đến các hoa văn như thế này. Có lẽ năm đó vị cầm sư chế tạo huyết hồn cầm thấy hoa văn đó đẹp nên khắc lên mà không biết ảnh hưởng của nó thôi! Chuyện tế đàn chỉ là thiên hạ bịa ra!"-Lăng Tử Ngôn phản bác, buông ra một tràng dài.
Đến khi cảm nhận có gì đó không thích hợp mà nâng ngẩng đầu nhìn đã thấy Bạch Nham và Thanh Trà đều mắt chữ O mồm chữ A. (OAO)
Hắn xấu hổ ho khan.-"Khụ khụ.... Ta..."-Gò má như ngọc bị nhìn đến mức đỏ lên, hắn rất muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống.
"Lăng công tử học thức thật uyên bác a!"-Phượng Thư Ly thấp giọng cười, mở miệng tán thưởng giúp Lăng Tử Ngôn xua đi xấu hổ.-"Quả thật là do hoa văn này gây nên, bất quá nó đã được chỉnh sửa lại nên không còn ảnh hưởng đến người đàn nữa!"-Đàn này là do một vị tiền bối trên Tiêu Dao đảo trộm được trong một ngôi mộ nào đó, vị tiền bối đó khá am hiểu nhiếp hồn thuật nhìn qua liền biết hoa văn trên đàn có vấn đề nên chỉnh sửa lại hoa văn đó rồi đem tặng cho hắn lúc hắn mười lăm tuổi. Hắn đối với cây đàn này yêu thích không buông tay, lần này ra ngoài cũng phải đem theo mới chịu được.
Lăng Tử Ngôn nhìn nụ cười của Phượng Thư Ly liền cảm thấy thiếu niên này có phải là tiên nhân ở đâu rớt xuống hay không, nụ cười này quả thật rất đẹp, vô cùng thuần khiết.
"Ta đàn nó một chút được chứ?"-Hắn thử hỏi.
"Ân!"-Phượng Thư Ly gật đầu.
Lăng Tử Ngôn có được sự đồng ý liền nhẹ tay gãy đàn, tiếng đàn trong mà vang, âm điệu không chê vào đâu được. Trừ Ngọc Hàn giả vờ ngủ say ai cũng gật gù, đàn rất hay!
Đàn xong một khúc tâm tình của hắn đã nở hoa hết rồi, mỉm cười trả đàn lại.-"Đa tạ!"
Phượng Thư Ly nhận lại đàn, chợt nghe tiếng nói ấp úng của Lăng Tử Ngôn.-"Ta...Ừm... Có thể sờ mặt ngươi một cái được không?"
Phượng Thư Ly gật đầu, dù hắn cũng chẳng hiểu chi hết.
Lăng Tử Ngôn đưa tay, chọt lên gò má mịn ngần của hắn...
"Oa~ Thật mịn, là da thịt thật nha! Cứ tưởng là làm bằng ngọc a!" (❁´▽`❁)
Vâng! Ý nghĩ đầu tiên của Lăng Tử Ngôn khi nhìn thấy Phượng Thư Ly chính là 'Người này thật xinh đẹp, thật đáng yêu có phải búp bê hay làm bằng ngọc hay không? Muốn sờ quá a!'. Hắn không kiềm chế được trước những thứ xinh đẹp, đáng yêu nhưng vì phụ thân hắn dặn phải giữ hình tượng với người ngoài nên cố nhịn lại, rất khổ a!
Trầm mặc, toàn bộ trầm mặc (・∀・).
Hình tượng mỹ nam cao ngạo không nhiễm bụi trần bị đập nát hết rồi, mấy nữ nhân ngưỡng mộ hắn có khi nào biết được mà đập đầu vào đậu hủ chết tươi không?
[Thỏ Đào: Chương sau thì chồng của Tiểu Ly nhà ta sẽ ra trình làng nhá ヽ(´▽`)/ Các bác có ai hóng không nào (〜^∇^)〜 *quắn quéo*]
Huyết Hồn cầm.
Nhìn màn mưa đã tạnh dần bên ngoài Phượng Thư Ly ngây người tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó.
"Thư Ly?"-Bạch Nham nhìn ra ngoài theo hắn, thấy bên ngoài tối không có cái gì liền khó hiểu gọi.
"Ân?"
"Bên ngoài có cái gì sao?"
"À... Không, chỉ là đang nghĩ một số chuyện thôi!"-Hắn đang nghĩ khi nào thì bốn vị phụ thân sẽ 'khỏi binh' bắt hắn trở về a! Khi đó sẽ bị mắng đến thảm thương luôn!
Bạch Nham gật đầu, cũng không có hỏi tiếp. Cậu không có tính tò mò chuyện của người khác.
"Đây là đàn sao?"-Nhưng cậu lại tò mò với một số vật mà bản thân thấy thú vị liền chỉ chỉ vật được cất trong túi vải lụa bên cạnh hắn.
"Ân, là một cây huyền cầm! Muốn xem không?"-Hắn nghiêng đầu, sâu kín mỉm cười.-"Bất quá nó khá là nguy hiểm a!"
"Nguy hiểm? Cây đàn đó có thể giết người sao mà nguy hiểm?"-Sức tò mò của cậu lại tăng lên thêm.
Nụ cười của hắn trở nên quỷ dị, khẽ gật đầu.-"Phải! Hơn nữa không ít người đã bị nó hại chết a!"
Bạch Nham chớp mắt, nghe giống như đang kể chuyện ma ấy.-"Thật sao?"
"Ân! Ngươi đã nghe qua Huyết Hồn cầm chưa?"-Huyết Hồn cầm bị cho là ma vật, một cây đàn bị nguyền rủa. Tương truyền rằng nó được một người si mê đàn như mạng làm ra, cây đàn được làm bằng huyết ngọc trân quý, dây đàn làm bằng băng tằm tơ trăm năm, mọi đường nét nhỏ nhất cho đến các hoa văn khắc trên thân đàn đều được làm vô cùng tỉ mĩ, tinh xảo không khuyết điểm, thanh âm đàn ra hay đến hoàn hảo. Sau khi chế tạo xong nó được đặt tên là Xích Nguyệt cầm, không lâu sau đã trở nên nỏi danh. Nhưng sau đó biến cố bắt đầu xảy ra, tính cách của vị cầm sư kia dần thay đổi trở nên nóng tính khó gần, suốt ngày chỉ trốn trong phòng ôm cây đàn đó lầm bầm rằng 'vẫn chưa được, đàn của ta chưa hoàn hảo...'. Rồi có một ngày vị cầm sư kia trở nên điên loạn, tự sát trước cây đàn đó trước khi chết còn nói: 'Dùng máu để tẩy đàn, dùng hồn để tế đàn, chỉ có như vậy đàn mới hoàn hảo...'. Bất quá chuyện vẫn chưa dừng ở đó, cây đàn sau này rơi vào tay một tên bạo quân, hắn sở hữu nó không bao lâu thì bắt đầu điên, nửa đêm chạy đến hậu cung giết gần hết phi tử của mình tế đàn rồi tự sát. Cứ như vậy mãi cây đàn đó không biết từ khi nào đã được gọi là Huyết Hồn cầm.
"Từng nghe qua, chẳng lẽ cây đàn này chính là Huyết Hồn cầm hay sao?"-Oa, là ma vật bị nguyền rủa trong truyền thuyết a.-"Cho ta xem được không?"
Phượng Thư Ly mở túi lụa đem Huyết Hồn cầm ra, từ màu sắc đến kiểu dáng đều chỉ có thể dùng từ 'mỹ' để miêu tả.
Bạch Nham hưng phấn, nhưng còn chưa chạm được vào Huyết Hồn cầm thì một đôi tay trắng nõn đã vươn ra sờ a sờ đàn.
Cậu quay mặt nhìn là sườn mặt xinh đẹp của Lăng Tử Ngôn.
Cái biểu tình của Lăng Tử Ngôn hiện tại chính là... ngu ngơ? Cậu không nhìn lầm chứ?
Quả thật cậu nhìn không lầm, Lăng Tử Ngôn thực sự đang cười đến ngây ngô nhìn Huyết Hồn cầm. Trong miệng còn thì thào.-"Thật sự là Huyết Hồn cầm sao? Là thật a! Tuyệt quá đi mất! Không ngờ lại được nhìn thấy nó!"
Bạch Nham, Thanh Trà đồng loạt 囧. Giang hồ đệ nhất mỹ nam cao ngạo lãnh diễm không nhiễm bụi trần lại có cái biểu hiện này, dọa người a!
Phượng Thư Ly khẽ nhướng mày, xem ra lời đồn trên giang hồ không thể tin được a!
"Đây là ma vật đó, ngươi không sợ mà còn dám sờ à?"-Phượng Thư Ly nhẹ giọng nói.
"Ma vật gì chứ, đều là nói sàm! Những người kia bị điên là do hoa văn khắc trên đàn thôi, nó giống như một loại nhiếp hồn thuật làm thần trí con người mê muội, lâu ngày sẽ mất lý trí a! Ta từng xem qua một quyển sách nói về nhiếp hồn thuật, trong đó có đề cập đến các hoa văn như thế này. Có lẽ năm đó vị cầm sư chế tạo huyết hồn cầm thấy hoa văn đó đẹp nên khắc lên mà không biết ảnh hưởng của nó thôi! Chuyện tế đàn chỉ là thiên hạ bịa ra!"-Lăng Tử Ngôn phản bác, buông ra một tràng dài.
Đến khi cảm nhận có gì đó không thích hợp mà nâng ngẩng đầu nhìn đã thấy Bạch Nham và Thanh Trà đều mắt chữ O mồm chữ A. (OAO)
Hắn xấu hổ ho khan.-"Khụ khụ.... Ta..."-Gò má như ngọc bị nhìn đến mức đỏ lên, hắn rất muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống.
"Lăng công tử học thức thật uyên bác a!"-Phượng Thư Ly thấp giọng cười, mở miệng tán thưởng giúp Lăng Tử Ngôn xua đi xấu hổ.-"Quả thật là do hoa văn này gây nên, bất quá nó đã được chỉnh sửa lại nên không còn ảnh hưởng đến người đàn nữa!"-Đàn này là do một vị tiền bối trên Tiêu Dao đảo trộm được trong một ngôi mộ nào đó, vị tiền bối đó khá am hiểu nhiếp hồn thuật nhìn qua liền biết hoa văn trên đàn có vấn đề nên chỉnh sửa lại hoa văn đó rồi đem tặng cho hắn lúc hắn mười lăm tuổi. Hắn đối với cây đàn này yêu thích không buông tay, lần này ra ngoài cũng phải đem theo mới chịu được.
Lăng Tử Ngôn nhìn nụ cười của Phượng Thư Ly liền cảm thấy thiếu niên này có phải là tiên nhân ở đâu rớt xuống hay không, nụ cười này quả thật rất đẹp, vô cùng thuần khiết.
"Ta đàn nó một chút được chứ?"-Hắn thử hỏi.
"Ân!"-Phượng Thư Ly gật đầu.
Lăng Tử Ngôn có được sự đồng ý liền nhẹ tay gãy đàn, tiếng đàn trong mà vang, âm điệu không chê vào đâu được. Trừ Ngọc Hàn giả vờ ngủ say ai cũng gật gù, đàn rất hay!
Đàn xong một khúc tâm tình của hắn đã nở hoa hết rồi, mỉm cười trả đàn lại.-"Đa tạ!"
Phượng Thư Ly nhận lại đàn, chợt nghe tiếng nói ấp úng của Lăng Tử Ngôn.-"Ta...Ừm... Có thể sờ mặt ngươi một cái được không?"
Phượng Thư Ly gật đầu, dù hắn cũng chẳng hiểu chi hết.
Lăng Tử Ngôn đưa tay, chọt lên gò má mịn ngần của hắn...
"Oa~ Thật mịn, là da thịt thật nha! Cứ tưởng là làm bằng ngọc a!" (❁´▽`❁)
Vâng! Ý nghĩ đầu tiên của Lăng Tử Ngôn khi nhìn thấy Phượng Thư Ly chính là 'Người này thật xinh đẹp, thật đáng yêu có phải búp bê hay làm bằng ngọc hay không? Muốn sờ quá a!'. Hắn không kiềm chế được trước những thứ xinh đẹp, đáng yêu nhưng vì phụ thân hắn dặn phải giữ hình tượng với người ngoài nên cố nhịn lại, rất khổ a!
Trầm mặc, toàn bộ trầm mặc (・∀・).
Hình tượng mỹ nam cao ngạo không nhiễm bụi trần bị đập nát hết rồi, mấy nữ nhân ngưỡng mộ hắn có khi nào biết được mà đập đầu vào đậu hủ chết tươi không?
[Thỏ Đào: Chương sau thì chồng của Tiểu Ly nhà ta sẽ ra trình làng nhá ヽ(´▽`)/ Các bác có ai hóng không nào (〜^∇^)〜 *quắn quéo*]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.