Chương 15: Một Chữ 'tình'
Thỏ Đào
22/10/2016
Chương 15:
Một chữ 'Tình'
Vạn Kim Tiền mở lớn mắt nhìn trừng trừng cái giẻ lau bàn trong miệng, đợi đến khi tỉnh hồn thì nộ khí đã xung thiên. Gã giận dữ quát rút cái khăn đó ra, quát lớn.-"Ai? Là tên nào dám vô lễ với ta?"
Mọi người có mặt ở đây đều im lặng, che miệng nhẫn cười đến hai má đều mỏi - Không nói cho tên ác bá nhà ngươi biết là bạch y nhân kia nhân lúc ngươi cười híp mắt mà nhét vào đâu! Hừ! Đáng đời nhà ngươi!
Hoàng Phủ Vô Song cũng không rảnh ở đây xem gã nổi điên nên níu tay Phượng Thư Ly.-"Đi thôi, Ngọc Hàn và Bình An đang ở Tương Tư Lâu."-Cảm tưởng lúc này của y chính là đầu mình bị thủng vài lỗ rồi. Cũng là một tiếng 'mỹ nhân' nhưng khi Phượng Thư Ly gọi y cứ cười cười mà nghe không hề thấy phản cảm, Long Ngạo Thiên thốt ra y có thể làm ngơ như gió thoảng bên tai. Mà một tiếng 'mỹ nhân' phun ra từ miệng Vạn Kim Tiền y chỉ muốn nhét thêm vài cái giẻ lau bàn vào trong đó.
Phượng Thư Ly ù ù cạc cạc để y kéo đi, hắn thật sự bị y làm cho sửng sốt. Một người văn nhược nho nhã như y sao có thể làm ra hành động đầy bạo lực như vậy a a a a a a a!
"Người đâu, bắt lấy bọn họ!"-Vạn Kim Tiền nhìn hai người họ tay trong tay rời đi thì tức đến phổi sắp nứt ra, lớn giọng gào. Hôm nay dù trời có sụp xuống gã cũng phải bắt được hai người bọn họ, sau đó hảo hảo mà hưởng thụ!
Đôi mắt phượng hẹp dài lóe lên tia sáng lạnh, Hoàng Phủ Vô Song nắm lấy chiếc ô vừa nãy đã ném trên bàn, cổ tay vừa động thì chiếc ô đánh chính xác vào những bàn tay thô kệt đang vươn đến. Tên tùy tùng rên lên một tiếng đau đớn chưa xong y tiếp tục đánh vài khủy tay, bả vai, đầu gối và cổ chân của gã.
Từng động tác của y nhìn không hề như đang làm một việc bạo lực như đánh nhau, mà giống như đang múa bút trên trang giấy. Chiếc ô trong tay chính là cây bút, mỗi động tác nhẹ nhàng trôi chảy, nâng lên hạ xuống vô cùng chuẩn xác nhẹ nhàng, tao nhã đến không chổ nào chê. Vậy mà cái tên to con thô bạo kia bị y đánh cho không đứng vững được, đến rên cũng rên không ra tiếng, ngã khụy đè lên Vạn Kim Tiền đứng phía sau, làm gã kêu la inh ỏi.
Bất quá người có võ công nhìn vào sẽ biết, khớp xương trên người tên to con đó đều bị đánh cho trật.
Y chẳng thèm liếc mắt một cái mà quay đầu rời khỏi đó, bỏ lại sau lưng âm thanh trầm trồ nhốn nháo.
Phượng Thư Ly vẫn một mực im lặng không hé miệng, trầm ngâm nhìn bàn tay đang bị người khác nắm lấy.
Thình lình một giọt chất lỏng trong suốt rơi xuống nơi hai bàn tay đang giao nhau kia, rồi lại thêm một giọt, một giọt..... trên tóc,trên mặt, trên vai..... cũng có.
Sau đó âm thanh tiếng nước rơi xuống ô vang lên 'lộp bộp' hắn mới phát hiện ra là trời đang mưa, chiếc ô vừa mới đánh người tơi tả đang làm đúng trách nhiệm của mình che phía trên cản lại cơn mưa nặng hạt.
Hắn nâng mắt nhìn bạch y nhân đang cầm ô che cho cả hai, y chỉ đứng đó, phía sau là màng mưa trắng xóa cùng nhiều người hối hả tìm nơi tránh mưa hắn cảm giác y càng thêm không chân thực. Giống như một ảo ảnh cầu vồng xuất hiện mang đến kinh diễm cho bao người rồi lẳng lặng tan biến...
Vài người qua đường không cẩn thận va vào y làm y chao đảo như sắp ngã. Phượng Thư Ly theo bản năng túm lấy thắt lưng y.
Cả hai gần kề sát vào nhau, mắt đối mắt nhìn đối phương bị cơn mưa thấm ướt.
Chiếc ô trơ trọi rơi dười chân.
Kéo kéo đôi môi anh đào, Phượng Thư Ly nói.-"Thắt lưng của ngươi.... thật thon!"
Trên mặt Hoàng Phủ Vô Song hiện lên túng quẩn khó thấy được, sau đó mím môi đưa tay sờ eo hắn, đáp lại.-"Eo ngươi cũng rất nhỏ!"
Cả hai giằng co một lúc hắn đành buông tay trước, hơi khom người nhặt lấy chiếc ô.-"Đều ướt thành chuột lột cả rồi!"-Sau đó nhoẻn miệng cười với y.-"Đi thôi!"
Cả hai không trở về Khách điếm Phát Tài hay đến Tương Tư Lâu mà đến một gia trang ở phía đông Giáng Châu Thành - Một trang viên thuộc sở hữu của Tiêu Dao đảo.
Phượng Thư Ly nói rằng ở khách điếm có chút không thoải mái, ở gia trang này rộng rãi cũng tốt hơn nhiều. Bọn Thanh Trà sẽ sớm đến đây thôi.
Người hầu trong trang viên sau khi tiếp đón hai người thì nhanh nhẹn sắp xếp chổ ở và lấy y phục cho họ thay. Rất nhanh đã đến giờ cơm, hai người không tiếng động dùng bửa rồi trở về phòng, một câu cũng không nói với nhau.
-----------------------------------
Tối hôm đó Hoàng Phủ Vô Song cứ trằn trọc mãi không cách nào ngủ được, trong đầu lúc nào cũng quanh quẩn bóng dáng mảnh khảnh của thiếu niên đơn bạc cùng y che chung một chiếc ô đứng dưới mưa hướng về y mỉm cười.
Nụ cười ấy nhẹ nhàng ấm áp như cơn gió mùa xuân tràn đầy sức sống, tỏa sáng như ánh bình minh êm dịu nhu hòa nhưng cũng diễm lệ mê người không kém phần thuần khiết như một đóa hoa sen mang màu đỏ bắt mắt.
Cái rung động bồi hồi thuở ban đầu trong tâm y đã và đang thay đổi, từ một chút thích không biết tự lúc nào đã biến thành.... một chút yêu.
Mảnh tình cảm này nên giữ lấy hay nên buông tay đây?
Hoàng Phủ Vô Song phiền muộn rời giường, đẩy cửa ra ngoài hóng gió một chút, để gió đêm lạnh lẽo có thể làm y thanh tỉnh một chút.
Ngoài ý muốn chính là y nhìn thấy cách đó không xa Phượng Thư Ly đang ngồi trên lan can, một mình uống rượu.
Từ lúc biết nhau đến nay, hắn chỉ uống trà, rất ít khi uống rượu, hôm nay tại sao lại một mình ngồi đó nâng chén, trông đơn độc đến mức y thấy tâm hơi nhói lên.
"Đã đến thì lại đây uống cùng ta vài chén đi!"
Người kia biết y đến nhưng chẳng thèm động, cứ cúi đầu nhìn chất lỏng trong suốt trong chén rượu bạch ngọc, lười biếng cất tiếng.
"Sao không ngủ mà lại ra đây uống rượu? Lại ăn mặc phong phanh như vậy, đêm nay gió lớn, cẩn thận bị bệnh!"-Y ngồi xuống phần lan can bên cạnh hắn, khẽ nói.
Phượng Thư Ly lắc lắc chén rượu, không trả lời mà hỏi vặn lại.-"Giờ này ngươi chưa đi ngủ mà ra đây làm gì? Biết gió lớn mà ăn mặc còn mỏng hơn ta, không sợ bị bệnh?"
Hoàng Phủ Vô Song mím môi im lặng, trầm mặc một lúc mới thở dài, nói.-"Trong lòng có tâm sự!"
"A!"-Phượng Thư Ly khẽ cảm thán một tiếng, cười nhue không cười nhấc mắt nhìn y.-"Nói nghe xem tí nào!"
"Cũng chỉ vì một chữ...."-Y chầm chậm rũ rèm mi.-"Tình!"
Nhếch đôi môi anh đào thấm mùi rượu, hắn ngửa đầu thấp giọng ngâm nga
"Hỏi thế gian tình ái là chi
Mà đôi lứa thề nguyền sống chết
Nam bắc hai đàng rồi ly biệt
Mưa dầm dãi nắng hai ngả quan san
Thiếp nhớ chàng muôn ngàn đau khổ
Thiếp nhớ chàng khốn khổ xiết bao
Giờ chàng đang ở nơi nao
Nhấp nhô mây núi nao nao cõi lòng."
Sau đó ngã ngớn thầm thì bên tai y.-"Không nghĩ tới Vô Song thoát tục không nhuộm khói hồng trần cũng không thoát khỏi trói buộc của chữ 'Tình', cũng vì 'Tình' kia mà phiền muộn a!"
[Thỏ Đào: Và những chương sau là màn cưa cẩm sến súa của hai đứa nó *ôm mặt*]
Một chữ 'Tình'
Vạn Kim Tiền mở lớn mắt nhìn trừng trừng cái giẻ lau bàn trong miệng, đợi đến khi tỉnh hồn thì nộ khí đã xung thiên. Gã giận dữ quát rút cái khăn đó ra, quát lớn.-"Ai? Là tên nào dám vô lễ với ta?"
Mọi người có mặt ở đây đều im lặng, che miệng nhẫn cười đến hai má đều mỏi - Không nói cho tên ác bá nhà ngươi biết là bạch y nhân kia nhân lúc ngươi cười híp mắt mà nhét vào đâu! Hừ! Đáng đời nhà ngươi!
Hoàng Phủ Vô Song cũng không rảnh ở đây xem gã nổi điên nên níu tay Phượng Thư Ly.-"Đi thôi, Ngọc Hàn và Bình An đang ở Tương Tư Lâu."-Cảm tưởng lúc này của y chính là đầu mình bị thủng vài lỗ rồi. Cũng là một tiếng 'mỹ nhân' nhưng khi Phượng Thư Ly gọi y cứ cười cười mà nghe không hề thấy phản cảm, Long Ngạo Thiên thốt ra y có thể làm ngơ như gió thoảng bên tai. Mà một tiếng 'mỹ nhân' phun ra từ miệng Vạn Kim Tiền y chỉ muốn nhét thêm vài cái giẻ lau bàn vào trong đó.
Phượng Thư Ly ù ù cạc cạc để y kéo đi, hắn thật sự bị y làm cho sửng sốt. Một người văn nhược nho nhã như y sao có thể làm ra hành động đầy bạo lực như vậy a a a a a a a!
"Người đâu, bắt lấy bọn họ!"-Vạn Kim Tiền nhìn hai người họ tay trong tay rời đi thì tức đến phổi sắp nứt ra, lớn giọng gào. Hôm nay dù trời có sụp xuống gã cũng phải bắt được hai người bọn họ, sau đó hảo hảo mà hưởng thụ!
Đôi mắt phượng hẹp dài lóe lên tia sáng lạnh, Hoàng Phủ Vô Song nắm lấy chiếc ô vừa nãy đã ném trên bàn, cổ tay vừa động thì chiếc ô đánh chính xác vào những bàn tay thô kệt đang vươn đến. Tên tùy tùng rên lên một tiếng đau đớn chưa xong y tiếp tục đánh vài khủy tay, bả vai, đầu gối và cổ chân của gã.
Từng động tác của y nhìn không hề như đang làm một việc bạo lực như đánh nhau, mà giống như đang múa bút trên trang giấy. Chiếc ô trong tay chính là cây bút, mỗi động tác nhẹ nhàng trôi chảy, nâng lên hạ xuống vô cùng chuẩn xác nhẹ nhàng, tao nhã đến không chổ nào chê. Vậy mà cái tên to con thô bạo kia bị y đánh cho không đứng vững được, đến rên cũng rên không ra tiếng, ngã khụy đè lên Vạn Kim Tiền đứng phía sau, làm gã kêu la inh ỏi.
Bất quá người có võ công nhìn vào sẽ biết, khớp xương trên người tên to con đó đều bị đánh cho trật.
Y chẳng thèm liếc mắt một cái mà quay đầu rời khỏi đó, bỏ lại sau lưng âm thanh trầm trồ nhốn nháo.
Phượng Thư Ly vẫn một mực im lặng không hé miệng, trầm ngâm nhìn bàn tay đang bị người khác nắm lấy.
Thình lình một giọt chất lỏng trong suốt rơi xuống nơi hai bàn tay đang giao nhau kia, rồi lại thêm một giọt, một giọt..... trên tóc,trên mặt, trên vai..... cũng có.
Sau đó âm thanh tiếng nước rơi xuống ô vang lên 'lộp bộp' hắn mới phát hiện ra là trời đang mưa, chiếc ô vừa mới đánh người tơi tả đang làm đúng trách nhiệm của mình che phía trên cản lại cơn mưa nặng hạt.
Hắn nâng mắt nhìn bạch y nhân đang cầm ô che cho cả hai, y chỉ đứng đó, phía sau là màng mưa trắng xóa cùng nhiều người hối hả tìm nơi tránh mưa hắn cảm giác y càng thêm không chân thực. Giống như một ảo ảnh cầu vồng xuất hiện mang đến kinh diễm cho bao người rồi lẳng lặng tan biến...
Vài người qua đường không cẩn thận va vào y làm y chao đảo như sắp ngã. Phượng Thư Ly theo bản năng túm lấy thắt lưng y.
Cả hai gần kề sát vào nhau, mắt đối mắt nhìn đối phương bị cơn mưa thấm ướt.
Chiếc ô trơ trọi rơi dười chân.
Kéo kéo đôi môi anh đào, Phượng Thư Ly nói.-"Thắt lưng của ngươi.... thật thon!"
Trên mặt Hoàng Phủ Vô Song hiện lên túng quẩn khó thấy được, sau đó mím môi đưa tay sờ eo hắn, đáp lại.-"Eo ngươi cũng rất nhỏ!"
Cả hai giằng co một lúc hắn đành buông tay trước, hơi khom người nhặt lấy chiếc ô.-"Đều ướt thành chuột lột cả rồi!"-Sau đó nhoẻn miệng cười với y.-"Đi thôi!"
Cả hai không trở về Khách điếm Phát Tài hay đến Tương Tư Lâu mà đến một gia trang ở phía đông Giáng Châu Thành - Một trang viên thuộc sở hữu của Tiêu Dao đảo.
Phượng Thư Ly nói rằng ở khách điếm có chút không thoải mái, ở gia trang này rộng rãi cũng tốt hơn nhiều. Bọn Thanh Trà sẽ sớm đến đây thôi.
Người hầu trong trang viên sau khi tiếp đón hai người thì nhanh nhẹn sắp xếp chổ ở và lấy y phục cho họ thay. Rất nhanh đã đến giờ cơm, hai người không tiếng động dùng bửa rồi trở về phòng, một câu cũng không nói với nhau.
-----------------------------------
Tối hôm đó Hoàng Phủ Vô Song cứ trằn trọc mãi không cách nào ngủ được, trong đầu lúc nào cũng quanh quẩn bóng dáng mảnh khảnh của thiếu niên đơn bạc cùng y che chung một chiếc ô đứng dưới mưa hướng về y mỉm cười.
Nụ cười ấy nhẹ nhàng ấm áp như cơn gió mùa xuân tràn đầy sức sống, tỏa sáng như ánh bình minh êm dịu nhu hòa nhưng cũng diễm lệ mê người không kém phần thuần khiết như một đóa hoa sen mang màu đỏ bắt mắt.
Cái rung động bồi hồi thuở ban đầu trong tâm y đã và đang thay đổi, từ một chút thích không biết tự lúc nào đã biến thành.... một chút yêu.
Mảnh tình cảm này nên giữ lấy hay nên buông tay đây?
Hoàng Phủ Vô Song phiền muộn rời giường, đẩy cửa ra ngoài hóng gió một chút, để gió đêm lạnh lẽo có thể làm y thanh tỉnh một chút.
Ngoài ý muốn chính là y nhìn thấy cách đó không xa Phượng Thư Ly đang ngồi trên lan can, một mình uống rượu.
Từ lúc biết nhau đến nay, hắn chỉ uống trà, rất ít khi uống rượu, hôm nay tại sao lại một mình ngồi đó nâng chén, trông đơn độc đến mức y thấy tâm hơi nhói lên.
"Đã đến thì lại đây uống cùng ta vài chén đi!"
Người kia biết y đến nhưng chẳng thèm động, cứ cúi đầu nhìn chất lỏng trong suốt trong chén rượu bạch ngọc, lười biếng cất tiếng.
"Sao không ngủ mà lại ra đây uống rượu? Lại ăn mặc phong phanh như vậy, đêm nay gió lớn, cẩn thận bị bệnh!"-Y ngồi xuống phần lan can bên cạnh hắn, khẽ nói.
Phượng Thư Ly lắc lắc chén rượu, không trả lời mà hỏi vặn lại.-"Giờ này ngươi chưa đi ngủ mà ra đây làm gì? Biết gió lớn mà ăn mặc còn mỏng hơn ta, không sợ bị bệnh?"
Hoàng Phủ Vô Song mím môi im lặng, trầm mặc một lúc mới thở dài, nói.-"Trong lòng có tâm sự!"
"A!"-Phượng Thư Ly khẽ cảm thán một tiếng, cười nhue không cười nhấc mắt nhìn y.-"Nói nghe xem tí nào!"
"Cũng chỉ vì một chữ...."-Y chầm chậm rũ rèm mi.-"Tình!"
Nhếch đôi môi anh đào thấm mùi rượu, hắn ngửa đầu thấp giọng ngâm nga
"Hỏi thế gian tình ái là chi
Mà đôi lứa thề nguyền sống chết
Nam bắc hai đàng rồi ly biệt
Mưa dầm dãi nắng hai ngả quan san
Thiếp nhớ chàng muôn ngàn đau khổ
Thiếp nhớ chàng khốn khổ xiết bao
Giờ chàng đang ở nơi nao
Nhấp nhô mây núi nao nao cõi lòng."
Sau đó ngã ngớn thầm thì bên tai y.-"Không nghĩ tới Vô Song thoát tục không nhuộm khói hồng trần cũng không thoát khỏi trói buộc của chữ 'Tình', cũng vì 'Tình' kia mà phiền muộn a!"
[Thỏ Đào: Và những chương sau là màn cưa cẩm sến súa của hai đứa nó *ôm mặt*]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.