Yêu Nghiệt Quay Về: Giả Ngốc Vương Gia, Tiểu Kiều Thê
Chương 8: Lén lút thất bại, lần nữa không nói một lời đã bỏ đi
Châu Gia
23/06/2023
Bên này Giản Ly không biết đi đường nào, trời lại tối nên không nhìn rõ xung quanh chỉ có thể đi theo cảm tính, đi được một lát thì nhìn thấy thiếu niên đang đứng chờ ngay phía trước, Giản Ly bị hắn dọa cho hết hồn cứ tưởng bản thân gặp quỷ rồi.
“ Tiểu nương tử trời tối mà nàng định đi đâu vậy? ”
Thiếu niên đứng tại nơi đó đôi mắt chớp chớp mang theo hơi nước, vẻ mặt buồn ngủ mơ hồ nhìn thẳng về phía nàng hỏi.
Giọng nói hắn nghe có vẻ rất nhẹ nhàng, chính là không hiểu vì sao Giản Ly lại nghe ra từ trong giọng nói của hắn che giấu sự giận dữ...
Ực... chắc chắn lầm rồi!
Là nàng ảo tưởng thôi!
“ Ta... ta ngủ không được muốn ra ngoài một chút thôi! ”
Giản Ly có chút ấp úng nhưng cố tỏ ra trấn định, trong lòng hơi hoảng hốt cũng chưa nghĩ tới vì sao hắn lại có thể đứng ở chỗ này.
“ Không được đâu, bây giờ đã tối lắm rồi, ra ngoài nguy hiểm lắm đó, chúng ta mau đi ngủ đi! ”
Thiếu niên vẫn giữ vẻ mặt mơ màng lắc đầu kiên quyết nói, nói xong hắn liền chạy đến nắm lấy tay Giản Ly kéo trở về phòng.
Lúc này Giản Ly mới biết thì ra từ nãy đến giờ nàng đều đi lòng vòng rồi trở về ngay chỗ gần phòng ngủ, tưởng đến đây nàng trong lòng khóc không ra nước mắt.
Mà nàng cũng không thể hất thiếu niên đang kéo nàng ra được, dù hắn vẫn luôn chăm sóc nàng rất cẩn thận a!
•
•
Cứ như thế Giản Ly ở lại cùng thiếu niên suốt ba ngày, ba ngày này nàng vẫn chưa biết được tên hắn nhưng nàng cũng không để ý lắm, dù sao tương lai có lẽ không có khả năng sẽ gặp lại nhau...
Giản Ly trụ lại đến buổi tối ngày thứ ba rốt cuộc nhịn không được muốn rời khỏi, Mộc gia kia cũng không có để ý đến tiểu Mộc Ly lúc này hẳn là chưa có phát hiện mình đi mất, nàng phải mau mau trở về.
Nàng thật ra cũng không phải thật sự muốn trở về đó, nhưng trước mắt không thể không về Mộc gia, thù hận ở đó hơn nữa ẩn tình mang trên người... về đó dễ dàng làm được vài chuyện...
Tuy nàng không có ý định điều tra sâu vào những chuyện này, nàng không nghĩ dây vào phiền phức, nhưng nàng cũng không muốn làm người bị động, cái gì cũng không biết để tương lai bị người ta đâm một dao mà không biết đường đỡ.
Cho nên chuyện nên biết nàng nhất định phải tra cho rõ, hiện tại nàng không có khả năng tự bảo vệ mình, trước tiên vẫn là ẩn náo ở Mộc gia trước rồi tính sau.
Người ta nói nữa đêm dễ làm chuyện xấu thế nên Giản Ly vẫn nhân cơ hội nữa đêm để rời đi, bây giờ thân thể nàng cũng đã khỏe lên rất nhiều, nàng dựa vào lợi thế bản thân thân thể nhỏ nhắn, ẩn mình trong bóng đêm nhanh nhẹn lướt qua bóng tối rời khỏi nơi này to lớn phủ đệ.
Giản Ly ra khỏi ngôi nhà lớn ấy một khoản xa cũng không một lần quay đầu nhìn lại, không vướng bận cũng không tiếc nuối, dường như đêm này mọi thứ thật dễ dàng, người thiếu niên kia cũng không nhìn thấy nữa...
Sáng sớm hôm sau_____
Ánh mặt trời còn chưa kịp lên cao, không gian vẫn chưa sáng hẳn, thiếu niên từ bên ngoài vội vội vàng vàng mà trở về phòng, nếu để ý kĩ sẽ nhìn thấy gương mặt hắn tái nhợt, quần thầm dưới mắt cũng không cách nào che giấu hết được.
Lúc hắn vẻ mặt vui mừng đứng trước cửa phòng giơ tay đẩy cửa đi vào, đang chờ đợi hắn bên trong là một căn phòng trống vắng, lạnh lẽo.
Nụ cười trên mặt thiếu niên bổng chốc biến thành cứng đờ, nhìn căn phòng trống rỗng không một bóng người cả người hắn bắt đầu trở nên ầm trầm.
Một mình hắn đứng yên ở đó tựa như bị lấy mất hồn phách, nam tử đứng ngoài cửa khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, hắn cũng không dám tiến vào sợ chọc giận người thiếu niên bên trong.
“ Nàng đâu? ”
Thiếu niên vẫn luôn trầm mặc bổng nhiên lên tiếng hỏi, giọng nói lạnh lùng không nghe ra vui giận, nam tử ngoài cửa hít một hơi đứng yên tại chỗ đáp lại:
“ Gia à.. tiểu cô nương kia, hình như đã rời đi rồi... ”
Nam tử không dám trực tiếp nói là người đã bỏ đi mất rồi, cho dù trong lòng biết rõ người ta vốn đã đi rồi, nhưng hắn chỉ có thể nói là "hình như" mà thôi!
Thiếu niên không nói một lời, chỉ là hơi thở xung quanh hắn càng lúc càng khiến người ta cảm thấy khó thở, nam tử trông thấy nhà mình chủ tử cả người nộ khí xung thiên đến thở cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể cố hết sức giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Trong chốc lát trong phòng bắt đầu truyền ra tiếng đổ vỡ nặng nề, thiếu niên trong phòng phát điên giống nhau không ngừng đập phá hết tất cả đồ vật trong phòng để phát tiết.
Thế nhưng trốn mất!
Hắn vất vả chăm sóc nàng, nàng vậy mà không nói một lời nào liền bỏ đi, cũng không thèm liếc nhìn hắn một cái!
Nàng vẫn không có nói cho hắn tên của nàng đâu!
Lại vứt bỏ hắn, vì cái gì đến lúc này mới vứt bỏ hắn!
Nếu nàng vứt bỏ hắn sớm hơn, hắn sẽ không đến nổi lúng sâu như vậy... nếu ngày hôm đó nàng bỏ hắn lại chạy trốn một mình... hắn ít nhất có thể dễ dàng một chút.. sớm quên đi nàng...
Thiếu niên nghiến răng ken két khuôn mặt tuấn mỹ đều trở nên vặn vẹo, trong mắt hiện lên vẻ tàn bạo.
Hắn thật muốn bắt lấy nàng sao đó bẻ gãy đôi chân nhỏ nàng, đem nàng xích lại làm nàng cả đời không thể chạy đi được!
Chẳng biết từ lúc nào người thiếu niên này đã coi Giản Ly là của mình, đối với nàng mang theo một loại ham muốn chiếm hữu mãnh liệt không thể khống chế.
“ Tiểu nương tử trời tối mà nàng định đi đâu vậy? ”
Thiếu niên đứng tại nơi đó đôi mắt chớp chớp mang theo hơi nước, vẻ mặt buồn ngủ mơ hồ nhìn thẳng về phía nàng hỏi.
Giọng nói hắn nghe có vẻ rất nhẹ nhàng, chính là không hiểu vì sao Giản Ly lại nghe ra từ trong giọng nói của hắn che giấu sự giận dữ...
Ực... chắc chắn lầm rồi!
Là nàng ảo tưởng thôi!
“ Ta... ta ngủ không được muốn ra ngoài một chút thôi! ”
Giản Ly có chút ấp úng nhưng cố tỏ ra trấn định, trong lòng hơi hoảng hốt cũng chưa nghĩ tới vì sao hắn lại có thể đứng ở chỗ này.
“ Không được đâu, bây giờ đã tối lắm rồi, ra ngoài nguy hiểm lắm đó, chúng ta mau đi ngủ đi! ”
Thiếu niên vẫn giữ vẻ mặt mơ màng lắc đầu kiên quyết nói, nói xong hắn liền chạy đến nắm lấy tay Giản Ly kéo trở về phòng.
Lúc này Giản Ly mới biết thì ra từ nãy đến giờ nàng đều đi lòng vòng rồi trở về ngay chỗ gần phòng ngủ, tưởng đến đây nàng trong lòng khóc không ra nước mắt.
Mà nàng cũng không thể hất thiếu niên đang kéo nàng ra được, dù hắn vẫn luôn chăm sóc nàng rất cẩn thận a!
•
•
Cứ như thế Giản Ly ở lại cùng thiếu niên suốt ba ngày, ba ngày này nàng vẫn chưa biết được tên hắn nhưng nàng cũng không để ý lắm, dù sao tương lai có lẽ không có khả năng sẽ gặp lại nhau...
Giản Ly trụ lại đến buổi tối ngày thứ ba rốt cuộc nhịn không được muốn rời khỏi, Mộc gia kia cũng không có để ý đến tiểu Mộc Ly lúc này hẳn là chưa có phát hiện mình đi mất, nàng phải mau mau trở về.
Nàng thật ra cũng không phải thật sự muốn trở về đó, nhưng trước mắt không thể không về Mộc gia, thù hận ở đó hơn nữa ẩn tình mang trên người... về đó dễ dàng làm được vài chuyện...
Tuy nàng không có ý định điều tra sâu vào những chuyện này, nàng không nghĩ dây vào phiền phức, nhưng nàng cũng không muốn làm người bị động, cái gì cũng không biết để tương lai bị người ta đâm một dao mà không biết đường đỡ.
Cho nên chuyện nên biết nàng nhất định phải tra cho rõ, hiện tại nàng không có khả năng tự bảo vệ mình, trước tiên vẫn là ẩn náo ở Mộc gia trước rồi tính sau.
Người ta nói nữa đêm dễ làm chuyện xấu thế nên Giản Ly vẫn nhân cơ hội nữa đêm để rời đi, bây giờ thân thể nàng cũng đã khỏe lên rất nhiều, nàng dựa vào lợi thế bản thân thân thể nhỏ nhắn, ẩn mình trong bóng đêm nhanh nhẹn lướt qua bóng tối rời khỏi nơi này to lớn phủ đệ.
Giản Ly ra khỏi ngôi nhà lớn ấy một khoản xa cũng không một lần quay đầu nhìn lại, không vướng bận cũng không tiếc nuối, dường như đêm này mọi thứ thật dễ dàng, người thiếu niên kia cũng không nhìn thấy nữa...
Sáng sớm hôm sau_____
Ánh mặt trời còn chưa kịp lên cao, không gian vẫn chưa sáng hẳn, thiếu niên từ bên ngoài vội vội vàng vàng mà trở về phòng, nếu để ý kĩ sẽ nhìn thấy gương mặt hắn tái nhợt, quần thầm dưới mắt cũng không cách nào che giấu hết được.
Lúc hắn vẻ mặt vui mừng đứng trước cửa phòng giơ tay đẩy cửa đi vào, đang chờ đợi hắn bên trong là một căn phòng trống vắng, lạnh lẽo.
Nụ cười trên mặt thiếu niên bổng chốc biến thành cứng đờ, nhìn căn phòng trống rỗng không một bóng người cả người hắn bắt đầu trở nên ầm trầm.
Một mình hắn đứng yên ở đó tựa như bị lấy mất hồn phách, nam tử đứng ngoài cửa khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, hắn cũng không dám tiến vào sợ chọc giận người thiếu niên bên trong.
“ Nàng đâu? ”
Thiếu niên vẫn luôn trầm mặc bổng nhiên lên tiếng hỏi, giọng nói lạnh lùng không nghe ra vui giận, nam tử ngoài cửa hít một hơi đứng yên tại chỗ đáp lại:
“ Gia à.. tiểu cô nương kia, hình như đã rời đi rồi... ”
Nam tử không dám trực tiếp nói là người đã bỏ đi mất rồi, cho dù trong lòng biết rõ người ta vốn đã đi rồi, nhưng hắn chỉ có thể nói là "hình như" mà thôi!
Thiếu niên không nói một lời, chỉ là hơi thở xung quanh hắn càng lúc càng khiến người ta cảm thấy khó thở, nam tử trông thấy nhà mình chủ tử cả người nộ khí xung thiên đến thở cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể cố hết sức giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Trong chốc lát trong phòng bắt đầu truyền ra tiếng đổ vỡ nặng nề, thiếu niên trong phòng phát điên giống nhau không ngừng đập phá hết tất cả đồ vật trong phòng để phát tiết.
Thế nhưng trốn mất!
Hắn vất vả chăm sóc nàng, nàng vậy mà không nói một lời nào liền bỏ đi, cũng không thèm liếc nhìn hắn một cái!
Nàng vẫn không có nói cho hắn tên của nàng đâu!
Lại vứt bỏ hắn, vì cái gì đến lúc này mới vứt bỏ hắn!
Nếu nàng vứt bỏ hắn sớm hơn, hắn sẽ không đến nổi lúng sâu như vậy... nếu ngày hôm đó nàng bỏ hắn lại chạy trốn một mình... hắn ít nhất có thể dễ dàng một chút.. sớm quên đi nàng...
Thiếu niên nghiến răng ken két khuôn mặt tuấn mỹ đều trở nên vặn vẹo, trong mắt hiện lên vẻ tàn bạo.
Hắn thật muốn bắt lấy nàng sao đó bẻ gãy đôi chân nhỏ nàng, đem nàng xích lại làm nàng cả đời không thể chạy đi được!
Chẳng biết từ lúc nào người thiếu niên này đã coi Giản Ly là của mình, đối với nàng mang theo một loại ham muốn chiếm hữu mãnh liệt không thể khống chế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.