Yêu Nghiệt Tiên Hoàng Tại Đô Thị
Chương 39: Một Chiêu Miểu Sát!
Ngạo Tài
25/11/2021
-Tiểu tử, chú ý ngôn ngữ.
Lão già nổi giận, quát lên:
-Ngươi nói là muốn giết ta?
-Chẳng lẽ không được?
Sắc mặt Tiêu Trần khinh thường.
-Không phải là không được, mà là ngươi không có khả năng đó!
-À!
Tiêu Trần cười lần thứ hai, hỏi lại:
-Ngươi đã nghe qua Kiếm Chiến Thanh sao?
-Kiếm chiến thanh?
Vẻ mặt lão già ngưng lại, lộ vẻ cảnh giác.
Trực giác nói cho hắn biết, thiếu niên mười tám tuổi trước mặt không đơn giản, có thể uy hiếp được hắn.
-Không biết thì thôi, ta sẽ dạy ngươi một chút, Nội kình đỉnh phong với nửa bước tiên thiên chênh lệch như thế nào!
Trong cơ thể võ giả nội kình chính là nội khí, mà tiên thiên cảnh sẽ đem nội khí trong cơ thể chuyển hóa làm chân khí.
Lão già nửa bước tiên thiên, trong cơ thể, hơn nửa là nội khí đã chuyển thành chân khí.
Lúc này, hắn điều động chân khí toàn thân, ngưng tụ vào trên tay, xuất ra một đòn sấm sét.
-Tiên sinh cẩn thận!
Bành Siêu cùng Triệu Bưu hô lên, nếu Tiêu Trần mà bị đánh chết, bọn họ liền không còn đường lui.
-Tiền bối, giết hắn!
Miêu Chi Thủy điên cuồng gào lên, như nhìn thấy cảnh Tiêu Trần bị giết chết.
Miêu Thanh Phượng, Tào Chấn Hoa, Hà Viễn Bình cùng Lương Vĩ Tân đều nhíu mày, hội nghị hôm nay đã không còn nhiều ý nghĩa nữa, Tiêu Trần cùng lão giả tranh đâu sẽ quyết định cách cục của Thành phố Lan Ninh.
-Đi tìm chết đi!
-Lôi động, thiên kiếp quyền!
Chỉ nghe lão giả quát lên, giống như mang theo sấm chớp, một quyền đánh về phía Tiêu Trần.
Nhưng mà Tiêu Trần vẫn bình tĩnh, thậm chí còn màng theo một chút trào phúng.
-Ngươi nghe qua kiếm chiến thanh sao?
Lại một câu hỏi tương tự vang lên, Tiêu Trần chậm rãi rơ tay lên, hai ngón tay chập lại, xuất kiếm vô hình.
Vù!
Một tiếng bén nhọn vang lên, nhẹ nhàng êm tai nhưng làm nội tâm người ta run rẩy.
Bên trong điện quang.
Quyền thế lôi động của lão giả tích lại chớp mắt, kiếm quang chất chồng vào nhạo.
Thắng bại đá quyết, sinh tử đã quyết.
Nắm đấm của lão già dừng trước ngực Tiêu Trần, chỉ kém một gang là có thể đánh nát trái tim Tiêu Trần.
Chỉ mà một gang này, hắn không thể tiến thêm.
-Đây là kiếm pháp gì?
Lão giả không cam lòng.
-Cảnh giới đầu tiên trong kiếm đạo chân võ, Tâm kiếm!
Tiêu Trần đáp lại nhàn nhạt.
-Tâm kiếm? Ta chưa từng nghe qua loại kiếm này!
-Ngươi cho là mình có kiến thức rất uyên bác sao? Có ít thứ, cả đời này ngươi cũng không thể tiếp xúc được.
Tiêu Trần phất tay áo và xoay người, lộ ra cao ngạo cùng khinh thường!
Đột nhiên, con ngươi lão già co rút lại.
Oanh!
Kiếm khí từ trong cơ thể lão giả nổ ra, trong nháy mắt thân thể hắn có hàng trăm lỗ nhỏ như một cái tổ ong, ngã xuống mặt đất.
Một chiêu.
Nửa bước tiên thiên, chết!
-Thắng… thắng?
Bành Siêu cùng Triệu Bưu có chút hoang tưởng, tuy bọn họ hy vọng Tiêu Trần thắng, nhưng mà thắng như kiểu này cũng quá khó tin đi?
Một chiêu miểu sát nửa bước tiên thiên?
-Lẽ nào công tử đã đạt đến Tiên Thiên Tông Sư?
Phương Hạc cũng khiếp sợ.
Hắn và Tiêu Trần đã giao thủ, tuy rằng cũng thảm bại, nhưng hắn không cảm giác được Tiêu Trần đã là Tiên Thiên Tông Sư.
Nhưng bây giờ, Tiêu Trần lập tức miểu sát lão già là tình huống thế nào.
-Cái này… làm sao có thể?
Sắc mặt đám người Miêu Thanh Phượng, Tào Chấn Hoa biến đổi, lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ.
Tiên thiên!
Tiêu Trần chính là Tiên Thiên Tông Sư
-Kế tiếp, chính là ngươi!
Tiêu Trần chuyển ánh mắt, nhìn về phía Miêu Chi Thủy, thản nhiên nói:
-Ngươi còn nhớ rõ lời ta nói sao?
-Ngươi… ngươi thực sự là Tiên Thiên Tông Sư?
Miêu Chi Thủy lùi về sau liên tiếp, thần sắc trắng bệch, mồ hôi chảy ra.
Nhưng mà Miêu Chi Thủy lùi một bước, Tiêu Trần lại tiến lên một bước, vừa đi vừa nói:
-Ta có phải Tiên Thiên Tông Sư hay không, không quan trọng, quan trọng là hành động ngươi đã làm!
Miêu Thanh Phượng thấy thế, vội hô lên:
-Tiêu tiên sinh, thỉnh ngài tha cho Thủy thúc một mạng, Lam hải thương hội chúng ta sẽ nỗ lực đền đáp.
Tiêu Trần nhìn nàng, thản nhiên nói:
-Ta đã tha hắn một mạng, đáng tiếc hắn không biết cảm kích, còn bán đứng ta, muốn ta chết.
Miêu Chi Thủy nghe vậy, trong lòng biết là Tiêu Trần đã quyết muốn giết mình, đột nhiên đẩy Miêu Thanh Phượng về phía Tiêu Trần, sau đó chạy thật nhanh ra bên ngoại.
-Miêu Chi Thủy, ngươi…
Miêu Thanh Phượng lộ ra giận giữ, nàng vì Miêu Chi Thủy cầu xin, vậy mà Miêu Chi Thủy lại lấy nàng làm lá chắn.
-Liền muốn bỏ đi?
Tiêu Trần khinh thường, phất tay hóa ra một đạo kiếm khí.
Phì!
Miêu Chi THủy đã chạy ra xa mười mét bị một đạo kiếm khí xuyên qua, kinh ngạc xoay người lại, lập tức té trên mặt đất.
-Nội kình phóng ra ngoài, quả nhiên là Tiên Thiên Tông Sư.
Nếu như trước đó mọi người còn có chút hoài nghi, vậy hiện tại đã chắc tin là Tiêu Trần đạt đến Tiên Thiên Tông Sư.
Nối kình phóng ra ngoài, chính là một trong những tiêu chí của Tiên Thiên Tông Sư.
-Tiêu tiên sinh, xin thú cho Thương Phượng vô tri!
Miêu Thanh Phượng bỗng nhiên quỳ gối trước mặt Tiêu Trần, khẩn cầu Tiêu Trần tha lỗi.
Tiêu Trần cười nhạt:
-Miêu hội trưởng, ngươi nhận sai thật sao? Sẽ không đợi mấy ngày nữa, tìm một chỗ dựa vững chắc, chạy đến trước mặt của ta dương oai sao?
-Nghìn lần không dám!
Miêu Thanh Phượng cười khổ, nàng thật không dám nữa.
Trước đó có chút không phục, muốn mượn thế lực của Tào Chấn Hoa gỡ lại mặt mũi, không nghĩ đến Tiêu Trần lại là Tiên Thiên Tông Sư.
-Ta cho ngươi thối lui lần tranh đoạt lợi ích này, đồng thời đem một phần địa bàn cho Triệu Bưu, ngươi có bằng lòng không.
Miêu Thanh Phượng thoáng chần chờ, biết mình không có tư cách mặc cả, liền đáp ứng:
-Ta nguyện ý.
Triệu Bưu nghe vậy mừng như điên, cảm động rơi cả nước mắt:
-Đa tạ tiên sinh!
-Ta nói rồi, ngươi hiểu việc, khí vận ngươi sẽ không kém!
kỳ thực Tiêu Trần cùng Triệu Bưu tiếp xúc không nhiều, nhưng hắn thích người biết tiến thối.
Thấy Triệu Bưu thuận mắt, tiện tay giúp một chút thôi.
-Ngươi đi đi, ta biết phía sau Lam hải thương hội của ngươi còn có người, nhưng nếu không biết lượng sức mà đến trước mặt của ta, thì không còn cơ hội nữ.
-Vâng, Thanh Phương ghi nhớ kĩ trong lòng, cáo từ!
Miêu Thanh Phượng thở dài một hơi, xoay người đi.
-Tiêu tiên sinh, Tiêu tông sư, xin thứ lỗi cho tiểu nhân trước đó vô lễ!
Hà Viễn Bình sợ hãi đi đến trước mặt Tiêu Trần, nghĩ đến việc trào phúng Tiêu Trần trước đó, liền để cho nội tâm hắn bất an.
Nhưng mà Tiêu Trần cũng lười nhìn hắn, chỉ nói với mọi người mộ tiếng:
-Các ngươi còn muốn tiếp tục luận võ sao?
-Không cần!
Lương Vĩ Tân thở dài một hơi, nói:
-Ta cùng Miêu hội trưởng thối lui, đem địa bàn chia cho Bành lão đại cùng Triệu lão đại.
Tuy nói việc này sẽ tổn hại vài phần lợi nhuận, nhưng nếu Bành Siêu cùng Triệu Bưu có Tiêu Trần, thì tỉ thí không có chút phần thắng nào.
Vạn nhất, nếu chọc phải Tiêu Trần, có lẽ tất cả địa bàn đều bị mất đi.
-ha ha, ngươi giúp ta tiết kiệm không ít phiền phức!
Giết một tên nửa bước tiên thiên, bày ra tu vi tiên thiên, cũng đủ để Tiêu Trần lập uy, để cho những đại lão của Thành phố Lan Ninh này xưng thần.
Đương nhiên, Tiêu Trần cũng không phải muốn làm hoàng đế thế giới ngầm, mà hắn chi không muốn con chó con mèo đến quấy rối hắn và Tiêu Vũ Phỉ.
Lão già nổi giận, quát lên:
-Ngươi nói là muốn giết ta?
-Chẳng lẽ không được?
Sắc mặt Tiêu Trần khinh thường.
-Không phải là không được, mà là ngươi không có khả năng đó!
-À!
Tiêu Trần cười lần thứ hai, hỏi lại:
-Ngươi đã nghe qua Kiếm Chiến Thanh sao?
-Kiếm chiến thanh?
Vẻ mặt lão già ngưng lại, lộ vẻ cảnh giác.
Trực giác nói cho hắn biết, thiếu niên mười tám tuổi trước mặt không đơn giản, có thể uy hiếp được hắn.
-Không biết thì thôi, ta sẽ dạy ngươi một chút, Nội kình đỉnh phong với nửa bước tiên thiên chênh lệch như thế nào!
Trong cơ thể võ giả nội kình chính là nội khí, mà tiên thiên cảnh sẽ đem nội khí trong cơ thể chuyển hóa làm chân khí.
Lão già nửa bước tiên thiên, trong cơ thể, hơn nửa là nội khí đã chuyển thành chân khí.
Lúc này, hắn điều động chân khí toàn thân, ngưng tụ vào trên tay, xuất ra một đòn sấm sét.
-Tiên sinh cẩn thận!
Bành Siêu cùng Triệu Bưu hô lên, nếu Tiêu Trần mà bị đánh chết, bọn họ liền không còn đường lui.
-Tiền bối, giết hắn!
Miêu Chi Thủy điên cuồng gào lên, như nhìn thấy cảnh Tiêu Trần bị giết chết.
Miêu Thanh Phượng, Tào Chấn Hoa, Hà Viễn Bình cùng Lương Vĩ Tân đều nhíu mày, hội nghị hôm nay đã không còn nhiều ý nghĩa nữa, Tiêu Trần cùng lão giả tranh đâu sẽ quyết định cách cục của Thành phố Lan Ninh.
-Đi tìm chết đi!
-Lôi động, thiên kiếp quyền!
Chỉ nghe lão giả quát lên, giống như mang theo sấm chớp, một quyền đánh về phía Tiêu Trần.
Nhưng mà Tiêu Trần vẫn bình tĩnh, thậm chí còn màng theo một chút trào phúng.
-Ngươi nghe qua kiếm chiến thanh sao?
Lại một câu hỏi tương tự vang lên, Tiêu Trần chậm rãi rơ tay lên, hai ngón tay chập lại, xuất kiếm vô hình.
Vù!
Một tiếng bén nhọn vang lên, nhẹ nhàng êm tai nhưng làm nội tâm người ta run rẩy.
Bên trong điện quang.
Quyền thế lôi động của lão giả tích lại chớp mắt, kiếm quang chất chồng vào nhạo.
Thắng bại đá quyết, sinh tử đã quyết.
Nắm đấm của lão già dừng trước ngực Tiêu Trần, chỉ kém một gang là có thể đánh nát trái tim Tiêu Trần.
Chỉ mà một gang này, hắn không thể tiến thêm.
-Đây là kiếm pháp gì?
Lão giả không cam lòng.
-Cảnh giới đầu tiên trong kiếm đạo chân võ, Tâm kiếm!
Tiêu Trần đáp lại nhàn nhạt.
-Tâm kiếm? Ta chưa từng nghe qua loại kiếm này!
-Ngươi cho là mình có kiến thức rất uyên bác sao? Có ít thứ, cả đời này ngươi cũng không thể tiếp xúc được.
Tiêu Trần phất tay áo và xoay người, lộ ra cao ngạo cùng khinh thường!
Đột nhiên, con ngươi lão già co rút lại.
Oanh!
Kiếm khí từ trong cơ thể lão giả nổ ra, trong nháy mắt thân thể hắn có hàng trăm lỗ nhỏ như một cái tổ ong, ngã xuống mặt đất.
Một chiêu.
Nửa bước tiên thiên, chết!
-Thắng… thắng?
Bành Siêu cùng Triệu Bưu có chút hoang tưởng, tuy bọn họ hy vọng Tiêu Trần thắng, nhưng mà thắng như kiểu này cũng quá khó tin đi?
Một chiêu miểu sát nửa bước tiên thiên?
-Lẽ nào công tử đã đạt đến Tiên Thiên Tông Sư?
Phương Hạc cũng khiếp sợ.
Hắn và Tiêu Trần đã giao thủ, tuy rằng cũng thảm bại, nhưng hắn không cảm giác được Tiêu Trần đã là Tiên Thiên Tông Sư.
Nhưng bây giờ, Tiêu Trần lập tức miểu sát lão già là tình huống thế nào.
-Cái này… làm sao có thể?
Sắc mặt đám người Miêu Thanh Phượng, Tào Chấn Hoa biến đổi, lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ.
Tiên thiên!
Tiêu Trần chính là Tiên Thiên Tông Sư
-Kế tiếp, chính là ngươi!
Tiêu Trần chuyển ánh mắt, nhìn về phía Miêu Chi Thủy, thản nhiên nói:
-Ngươi còn nhớ rõ lời ta nói sao?
-Ngươi… ngươi thực sự là Tiên Thiên Tông Sư?
Miêu Chi Thủy lùi về sau liên tiếp, thần sắc trắng bệch, mồ hôi chảy ra.
Nhưng mà Miêu Chi Thủy lùi một bước, Tiêu Trần lại tiến lên một bước, vừa đi vừa nói:
-Ta có phải Tiên Thiên Tông Sư hay không, không quan trọng, quan trọng là hành động ngươi đã làm!
Miêu Thanh Phượng thấy thế, vội hô lên:
-Tiêu tiên sinh, thỉnh ngài tha cho Thủy thúc một mạng, Lam hải thương hội chúng ta sẽ nỗ lực đền đáp.
Tiêu Trần nhìn nàng, thản nhiên nói:
-Ta đã tha hắn một mạng, đáng tiếc hắn không biết cảm kích, còn bán đứng ta, muốn ta chết.
Miêu Chi Thủy nghe vậy, trong lòng biết là Tiêu Trần đã quyết muốn giết mình, đột nhiên đẩy Miêu Thanh Phượng về phía Tiêu Trần, sau đó chạy thật nhanh ra bên ngoại.
-Miêu Chi Thủy, ngươi…
Miêu Thanh Phượng lộ ra giận giữ, nàng vì Miêu Chi Thủy cầu xin, vậy mà Miêu Chi Thủy lại lấy nàng làm lá chắn.
-Liền muốn bỏ đi?
Tiêu Trần khinh thường, phất tay hóa ra một đạo kiếm khí.
Phì!
Miêu Chi THủy đã chạy ra xa mười mét bị một đạo kiếm khí xuyên qua, kinh ngạc xoay người lại, lập tức té trên mặt đất.
-Nội kình phóng ra ngoài, quả nhiên là Tiên Thiên Tông Sư.
Nếu như trước đó mọi người còn có chút hoài nghi, vậy hiện tại đã chắc tin là Tiêu Trần đạt đến Tiên Thiên Tông Sư.
Nối kình phóng ra ngoài, chính là một trong những tiêu chí của Tiên Thiên Tông Sư.
-Tiêu tiên sinh, xin thú cho Thương Phượng vô tri!
Miêu Thanh Phượng bỗng nhiên quỳ gối trước mặt Tiêu Trần, khẩn cầu Tiêu Trần tha lỗi.
Tiêu Trần cười nhạt:
-Miêu hội trưởng, ngươi nhận sai thật sao? Sẽ không đợi mấy ngày nữa, tìm một chỗ dựa vững chắc, chạy đến trước mặt của ta dương oai sao?
-Nghìn lần không dám!
Miêu Thanh Phượng cười khổ, nàng thật không dám nữa.
Trước đó có chút không phục, muốn mượn thế lực của Tào Chấn Hoa gỡ lại mặt mũi, không nghĩ đến Tiêu Trần lại là Tiên Thiên Tông Sư.
-Ta cho ngươi thối lui lần tranh đoạt lợi ích này, đồng thời đem một phần địa bàn cho Triệu Bưu, ngươi có bằng lòng không.
Miêu Thanh Phượng thoáng chần chờ, biết mình không có tư cách mặc cả, liền đáp ứng:
-Ta nguyện ý.
Triệu Bưu nghe vậy mừng như điên, cảm động rơi cả nước mắt:
-Đa tạ tiên sinh!
-Ta nói rồi, ngươi hiểu việc, khí vận ngươi sẽ không kém!
kỳ thực Tiêu Trần cùng Triệu Bưu tiếp xúc không nhiều, nhưng hắn thích người biết tiến thối.
Thấy Triệu Bưu thuận mắt, tiện tay giúp một chút thôi.
-Ngươi đi đi, ta biết phía sau Lam hải thương hội của ngươi còn có người, nhưng nếu không biết lượng sức mà đến trước mặt của ta, thì không còn cơ hội nữ.
-Vâng, Thanh Phương ghi nhớ kĩ trong lòng, cáo từ!
Miêu Thanh Phượng thở dài một hơi, xoay người đi.
-Tiêu tiên sinh, Tiêu tông sư, xin thứ lỗi cho tiểu nhân trước đó vô lễ!
Hà Viễn Bình sợ hãi đi đến trước mặt Tiêu Trần, nghĩ đến việc trào phúng Tiêu Trần trước đó, liền để cho nội tâm hắn bất an.
Nhưng mà Tiêu Trần cũng lười nhìn hắn, chỉ nói với mọi người mộ tiếng:
-Các ngươi còn muốn tiếp tục luận võ sao?
-Không cần!
Lương Vĩ Tân thở dài một hơi, nói:
-Ta cùng Miêu hội trưởng thối lui, đem địa bàn chia cho Bành lão đại cùng Triệu lão đại.
Tuy nói việc này sẽ tổn hại vài phần lợi nhuận, nhưng nếu Bành Siêu cùng Triệu Bưu có Tiêu Trần, thì tỉ thí không có chút phần thắng nào.
Vạn nhất, nếu chọc phải Tiêu Trần, có lẽ tất cả địa bàn đều bị mất đi.
-ha ha, ngươi giúp ta tiết kiệm không ít phiền phức!
Giết một tên nửa bước tiên thiên, bày ra tu vi tiên thiên, cũng đủ để Tiêu Trần lập uy, để cho những đại lão của Thành phố Lan Ninh này xưng thần.
Đương nhiên, Tiêu Trần cũng không phải muốn làm hoàng đế thế giới ngầm, mà hắn chi không muốn con chó con mèo đến quấy rối hắn và Tiêu Vũ Phỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.