Yêu Nghiệt Tiên Hoàng Tại Đô Thị
Chương 156: Tay Sai
Ngạo Tài
25/11/2021
Tiêu Trần nói một câu "Rất đẹp", đương nhiên là khách khí mặt ngoài mà thôi, cũng không thể nói thẳng mọi thứ trước mặt người ta chứ?
Huống chi, lấy ánh mắt của những người bình thường, quả thật Hoa Thanh Dao cũng rất đẹp.
Nhưng Tiêu Trần không nghĩ đến là, trong lời nói của Diệp Chính Bắc lại có ý giới thiệu Hoa Thanh Dao cho hắn.
Hai cái nam nữ trước đây hoàn toàn chưa từng gặp nhau, ngươi để bọn hắn về sau trao đổi nhiều một chút, đây rõ ràng là ý tứ kết hợp rồi còn sao?
Tiêu Trần hiểu được, rất không biết nói gì.
Diệp Chính Bắc cũng sống một đống tuổi rồi, không biết đầu óc đều đang suy nghĩ gì.
Diệp Vũ Phỉ bên cạnh nghe vậy, thầm nghĩ không tốt.
Lúc trước, nàng nói cho Diệp Chính Bắc, muốn nhìn thấy Tiêu Trần thành gia lập nghiệp, mới có thể yên tâm.
Diệp Chính Bắc lại bởi vì những lời này, liền định làm mai cho Tiêu Trần à?
Người khác có thể hiểu rõ, thì cha và con Hoa Vĩnh An Hoa Thanh Dao tự nhiên cũng có thể hiểu rõ.
Hoa Thanh Dao liếc Tiêu Trần một cái, thần sắc âm tình bất định.
Hoa Vĩnh An tất nghi ngờ hỏi:
"Diệp lão, hắn là. . ."
Diệp Chính Bắc cười nói:
"Hắn cũng xem như nửa cái đệ tử Diệp gia, hết sức ưu tú, chờ chút sẽ nói rõ cho ngươi, hiện tại cũng ngồi xuống đi!"
. ..
Trong dạ tiệc, đương nhiên Diệp Vũ Phỉ là nhân vật chính, được người nhìn chăm chú.
Dù sao Diệp gia bỗng dưng nhiều ra một cái đại tiểu thư, đối với rất nhiều người mà nói, đều sẽ có ảnh hưởng.
Khi Diệp Chính Bắc tuyên bố thân phận Diệp Vũ Phỉ, thì cũng chỉ nói ra là hài tử lưu lạc nhiều năm, chắc chắn sẽ không nói bí ẩn năm đó.
Về phần quan hệ Hoa gia cùng Diệp gia, giống như quan hệ Hạ gia cùng Giang gia.
Diệp gia có thế lực khổng lồ, Hoa gia được rất nhiều ân huệ từ Diệp gia, xem như gia tộc phụ thuộc Diệp gia.
Tiêu Trần ngồi ở bên cạnh Diệp Vũ Phỉ, cũng thỉnh thoảng được người khác chú ý.
Dù sao hắn cũng không phải là người Diệp gia, khó tránh khỏi sẽ bị người ta kỳ thị.
Phần lớn trong lòng mọi người điều nghĩ, Diệp Vũ Phỉ có huyết mạch Diệp gia thì cũng thôi, một ngoại nhân thì dựa vào cái gì mà có đãi ngộ tốt như vậy?
Đối với lần này, Tiêu Trần lựa chọn mặc kệ.
Người Diệp gia thấy hắn thế nào, căn bản là hắn không quan tâm.
Sau phần dạ tiệc, Diệp Chính Bắc giải tán mọi người, duy chỉ có giữ lại cha con Hoa gia, nói là có chuyện cần thương lượng với bọn hắn.
Tiêu Trần đưa Diệp Vũ Phỉ trở về phòng nghỉ ngơi.
"Tiểu Trần, khả năng gia gia chuẩn bị làm mai cho ngươi!"
Diệp Vũ Phỉ đem ngọn nguồn nói cho Tiêu Trần, thần sắc có chút lúng túng.
"Thì ra là như vậy!"
Tiêu Trần bừng tỉnh, thì ra đây chính là nguyên nhân Diệp Chính Bắc quan tâm đến việc này như vậy.
"Ngươi định làm như thế nào?"
Diệp Vũ Phỉ hỏi.
Tiêu Trần nói:
"Ngươi muốn nhìn ta thành gia lập nghiệp, sợ rằng phải chờ cực kỳ lâu!"
"Không sao, bao lâu ta cũng có thể chờ!"
Diệp Vũ Phỉ cười vui vẻ cười.
"Ngươi. . . Quên đi, tạm thời không nói những thứ vô dụng này!"
Tiêu Trần bất đắc dĩ lắc đầu.
Rất lâu trong miệng hắn, cũng có thể là thiên hoang địa lão. ( thời gian rất lâu, lâu đến nỗi thiên địa cũng trở nên cằn cỗi).
Dù sao đối với người đã từng đứng ở đỉnh tiên đạo như hắn, thọ nguyên vô tận, thời gian là thứ không đáng giá tiền nhất.
Đưa Diệp Vũ Phỉ trở về phòng, Tiêu Trần cũng trở về gian phòng của mình.
Hai ngày kế tiếp, Tiêu Trần ở Diệp gia phụng bồi Diệp Vũ Phỉ.
Nhưng Diệp Chính Bắc thường thường tìm Diệp Vũ Phỉ tán gẫu, kể chuyện nhà, thời điểm này đương nhiên hắn không nên đi cùng, dự định đi ra ngoài một chút.
Ma Đô rất phồn hoa, cấp độ gần với Yến Kinh, tại đây, chắc cũng có cái làm hắn thấy hứng thú
. ..
Phố đi bộ ngay cạnh Đại học Ma Đô, một nữ sinh mặc áo bông mỏng manh, hai đầu gối quỳ xuống đất, điềm đạm đáng yêu.
Tại trước người nàng, để một đống vật phẩm cổ xưa cũ nát trên đất, chuông đồng bị tàn phá, cuộn da dê ố vàng, chủy thủ cũ kỹ, một cái Đồng Khí, con cóc vân vân....
Mặt khác, trừ những vật phẩm hỗn tạp ra, còn có một tấm bảng nhỏ, trên đó viết mấy dòng chữ.
Đại khái là, phụ thân lâm bệnh nặng, cần tiền gấp chữa trị, đem một ít vật phẩm vật quý giá trong nhà, lấy ra bán đi, hy vọng có thể thu được một ít, cứu mạng tiền.
Thế nhân đều thích tham gia náo nhiệt, hành động như vậy của nữ sinh, hấp dẫn không ít người vây xem.
Nhưng cũng chỉ là vây xem, không có một người tiến đến mua đồ.
"Haizz, hài tử đáng thương, vì cái gì mà không có người ra tay mua giúp nàng? Coi như những vật phẩm này không có giá trị gì, thì cũng có thể làm điều tốt mà?"
Một vị phu nhân cảm khái, mở ví tiền ra, giống như muốn cứu giúp.
Nhưng rất nhanh, có người nhắc nhở:
"Đừng bị gạt, đầu năm nay rất nhiều tên lường gạt, nói không chừng là giả bộ đáng thương!"
"Đúng vậy, càng đáng thương, càng có khả năng là giả tạo, không đáng đồng tình!"
"Đúng đúng, lại nói, nàng bán những thứ này là thứ đồ gì. Nếu như đồ cổ thì cũng thôi đi, mấu chốt đều là đồ rách rưới a, giá cả còn đắt như vậy!"
Phu nhân nghe vậy, mất hứng nói:
"Đồ vật là thứ yếu, mấu chốt là tâm ý, các ngươi thì biết cái gì!"
"Chúng ta có lòng tốt khuyên ngươi, ngươi còn mắng chửi người?"
Có người tức giận nói.
"Ngươi quản ta làm, lão nương nhiều tiền, tiêu thế nào kệ ta, thích dạy người giàu tiêu tiền à!" Phụ nhân nói xong, lấy ra một chồng tiền đưa cho nữ sinh.
Xuất thủ xa hoa như vậy, có thể thấy là cũng có chút của cải.
Nữ sinh thấy vậy, do dự nói:
"Đại nương, ngài chọn mấy thứ đồ đi, không thì tiền này ta không thể nhận!"
" Được, ta liền muốn. . . cây quạt này!"
Phụ nhân cầm lên một cái quạt xếp.
Mọi người thấy vậy, lắc đầu liên tục.
Loại quạt xếp giấy này, mấy đồng tiền liền có thể mua được, căn bản không phải vật quý hiếm gì.
"Khuê nữ, tiền ngươi cầm cẩn thận, ta chỉ có thể giúp ngươi như vậy!"
Phu nhân thở dài một tiếng.
Số tiền này, khẳng định là không đủ chữa bệnh.
Nhưng nàng cũng chỉ có thể làm được nhưnày.
"Đa tạ đại nương!"
Nữ sinh cảm kích rơi nước mắt, liền phải nhận lấy tiền.
Nhưng vào lúc này.
"Chậm!"
Hai tên thanh niên tóc vàng đẩy đám người ra, đi tới, đem tiền trong tay phụ nhân đoạt mất.
"Ngươi. . . Các ngươi chơi cái gì? Cướp bóc sao?"
Phu 1
nhân nổi giận nói.
"Ai mà thèm cướp chút tiền này của ngươi?"
Thanh niên tóc vàng rất phách lối, đem tệp tiền lắc tại trên người phu nhân, cười lạnh nói:
" thiếu gia của chúng ta phân phó, không cho phép bất luận người nào giúp cô nàng này."
"Thiếu gia các ngươi?"
Phu nhân nghe vậy, thần sắc hơi đổi.
Lẽ nào nữ sinh này là đắc tội người nào?
Nàng cũng chỉ là có chút tiền dư trong tay mà thôi, trong nhà không có bối cảnh gì, không đắc tội nổi những nhà giàu sang.
"Muốn xen vào việc của người khác, nên cân nhắc một chút hậu quả. Lập tức cầm tiền lấy của ngươi rồi cút, không thì ngươi chịu không nổi!"
Thanh niên tóc vàng uy hiếp nói.
Phu nhân do dự chốc lát, cuối cùng lắc đầu bất đắc dĩ, rời đi.
Người tốt có thể thích hợp, nhưng mà lượng sức mà là,!
"Hắc hắc, bảo cho nữ nhân kia không nên xen vào việc của người khác, khăng khăng không nghe!"
Có người cười trên nổi đau của người khác.
"Đàm Ngọc Nhi, tiếp nhận thực tế đi, trừ phi ngươi hướng về phía thiếu gia của chúng ta nhờ giúp đỡ, không thì lão ba của ngươi, cũng chỉ có thể chờ chết!" Thanh niên tóc vàng lại quay đầu hướng về phía nữ sinh nói.
Nữ sinh áo bông nghe vậy, thần sắc trắng bệch, cắn chặt môi, suýt nhỏ máu.
Một khắc này, nàng vừa bất lực lại bàng hoàng.
Đường sống duy nhất đều bị cắt đứt, nàng nên làm cái gì?
"Nha, hai cái tay sai thật là phách lối, khi dễ một cái thiếu nữ, có xấu hổ hay không?"
Một cái âm thanh châm chọc vang dội.
Mọi người theo tiếng kêu nhìn lại, liền thấy một tên thiếu nữ 17 18 tuổi, mặc váy trắng đi ra, khịt mũi coi thường đối với kia hai cái thanh niên tóc vàng.
"người nào a?" Thanh niên tóc vàng kiêu căng lớn lối nói.
"Bản cô nương có nghĩ vụ phải nó cho các ngươi sao?"
Thiếu nữ kia hừ lạnh.
Hai tên tóc vàng nhìn nhau, trầm giọng nói:
“Chẳng lẽ là ngươi cũng muốn xen vào việc của người khác?"
"Đúng thì thế nào?"
"Ha ha, ngươi có biết thiếu gia của chúng ta là ai ?"
"Nói nghe một chút?"
"Nói ra sợ hù chết ngươi!"
Thanh niên tóc vàng lạnh lùng nói:
" thiếu gia của chúng ta chính là công tử nhà họ Mạnh!"
"Mạnh gia?"
Người xung quanh nghe vậy, thần sắc thoáng biến đổi.
Mạnh gia tại Ma Đô có sức ảnh hưởng không nhỏ, tại khu vực đông thành càng là bá chủ, khó trách, lại dám lớn lối như vậy.
"Mạnh gia thì to sao?"
Thiếu nữ nghe vậy, chính là có chút khinh thường.
Lập tức, nàng đứng ở trong gian hàng, lấy tay gạt gạt, cuối cùng chọn trúng con cóc bằng đồng kia.
"Ta muốn cái này, ngươi có thẻ ngân hàng không, ta chuyển tiền cho ngươi!"
Nàng hỏi nữ sinh áo bông.
"Có là có, nhưng. . ."
Nữ sinh có chút do dự, sợ mình hại thiếu nữ váy trắng.
"Ngươi đừng sợ, hai cái này tên tay sai này, không dám đụng đến ta!"
Thiếu nữ rất tự tin nói.
Nữ sinh trong đầu nghĩ, thiếu nữ váy trắng có niềm tin mới dám nói lời nói này, liền không do dự nữa, chuẩn bị đem số tài khoản cho thiếu nữ.
Nhưng vào lúc này, lại một tên thiếu niên đi tới, đứng ở bên cạnh quầy hàng nhìn một chút, cuối cùng lấy một tấm da dê.
"Cái này ta muốn!"
Dịch: HonDe
Huống chi, lấy ánh mắt của những người bình thường, quả thật Hoa Thanh Dao cũng rất đẹp.
Nhưng Tiêu Trần không nghĩ đến là, trong lời nói của Diệp Chính Bắc lại có ý giới thiệu Hoa Thanh Dao cho hắn.
Hai cái nam nữ trước đây hoàn toàn chưa từng gặp nhau, ngươi để bọn hắn về sau trao đổi nhiều một chút, đây rõ ràng là ý tứ kết hợp rồi còn sao?
Tiêu Trần hiểu được, rất không biết nói gì.
Diệp Chính Bắc cũng sống một đống tuổi rồi, không biết đầu óc đều đang suy nghĩ gì.
Diệp Vũ Phỉ bên cạnh nghe vậy, thầm nghĩ không tốt.
Lúc trước, nàng nói cho Diệp Chính Bắc, muốn nhìn thấy Tiêu Trần thành gia lập nghiệp, mới có thể yên tâm.
Diệp Chính Bắc lại bởi vì những lời này, liền định làm mai cho Tiêu Trần à?
Người khác có thể hiểu rõ, thì cha và con Hoa Vĩnh An Hoa Thanh Dao tự nhiên cũng có thể hiểu rõ.
Hoa Thanh Dao liếc Tiêu Trần một cái, thần sắc âm tình bất định.
Hoa Vĩnh An tất nghi ngờ hỏi:
"Diệp lão, hắn là. . ."
Diệp Chính Bắc cười nói:
"Hắn cũng xem như nửa cái đệ tử Diệp gia, hết sức ưu tú, chờ chút sẽ nói rõ cho ngươi, hiện tại cũng ngồi xuống đi!"
. ..
Trong dạ tiệc, đương nhiên Diệp Vũ Phỉ là nhân vật chính, được người nhìn chăm chú.
Dù sao Diệp gia bỗng dưng nhiều ra một cái đại tiểu thư, đối với rất nhiều người mà nói, đều sẽ có ảnh hưởng.
Khi Diệp Chính Bắc tuyên bố thân phận Diệp Vũ Phỉ, thì cũng chỉ nói ra là hài tử lưu lạc nhiều năm, chắc chắn sẽ không nói bí ẩn năm đó.
Về phần quan hệ Hoa gia cùng Diệp gia, giống như quan hệ Hạ gia cùng Giang gia.
Diệp gia có thế lực khổng lồ, Hoa gia được rất nhiều ân huệ từ Diệp gia, xem như gia tộc phụ thuộc Diệp gia.
Tiêu Trần ngồi ở bên cạnh Diệp Vũ Phỉ, cũng thỉnh thoảng được người khác chú ý.
Dù sao hắn cũng không phải là người Diệp gia, khó tránh khỏi sẽ bị người ta kỳ thị.
Phần lớn trong lòng mọi người điều nghĩ, Diệp Vũ Phỉ có huyết mạch Diệp gia thì cũng thôi, một ngoại nhân thì dựa vào cái gì mà có đãi ngộ tốt như vậy?
Đối với lần này, Tiêu Trần lựa chọn mặc kệ.
Người Diệp gia thấy hắn thế nào, căn bản là hắn không quan tâm.
Sau phần dạ tiệc, Diệp Chính Bắc giải tán mọi người, duy chỉ có giữ lại cha con Hoa gia, nói là có chuyện cần thương lượng với bọn hắn.
Tiêu Trần đưa Diệp Vũ Phỉ trở về phòng nghỉ ngơi.
"Tiểu Trần, khả năng gia gia chuẩn bị làm mai cho ngươi!"
Diệp Vũ Phỉ đem ngọn nguồn nói cho Tiêu Trần, thần sắc có chút lúng túng.
"Thì ra là như vậy!"
Tiêu Trần bừng tỉnh, thì ra đây chính là nguyên nhân Diệp Chính Bắc quan tâm đến việc này như vậy.
"Ngươi định làm như thế nào?"
Diệp Vũ Phỉ hỏi.
Tiêu Trần nói:
"Ngươi muốn nhìn ta thành gia lập nghiệp, sợ rằng phải chờ cực kỳ lâu!"
"Không sao, bao lâu ta cũng có thể chờ!"
Diệp Vũ Phỉ cười vui vẻ cười.
"Ngươi. . . Quên đi, tạm thời không nói những thứ vô dụng này!"
Tiêu Trần bất đắc dĩ lắc đầu.
Rất lâu trong miệng hắn, cũng có thể là thiên hoang địa lão. ( thời gian rất lâu, lâu đến nỗi thiên địa cũng trở nên cằn cỗi).
Dù sao đối với người đã từng đứng ở đỉnh tiên đạo như hắn, thọ nguyên vô tận, thời gian là thứ không đáng giá tiền nhất.
Đưa Diệp Vũ Phỉ trở về phòng, Tiêu Trần cũng trở về gian phòng của mình.
Hai ngày kế tiếp, Tiêu Trần ở Diệp gia phụng bồi Diệp Vũ Phỉ.
Nhưng Diệp Chính Bắc thường thường tìm Diệp Vũ Phỉ tán gẫu, kể chuyện nhà, thời điểm này đương nhiên hắn không nên đi cùng, dự định đi ra ngoài một chút.
Ma Đô rất phồn hoa, cấp độ gần với Yến Kinh, tại đây, chắc cũng có cái làm hắn thấy hứng thú
. ..
Phố đi bộ ngay cạnh Đại học Ma Đô, một nữ sinh mặc áo bông mỏng manh, hai đầu gối quỳ xuống đất, điềm đạm đáng yêu.
Tại trước người nàng, để một đống vật phẩm cổ xưa cũ nát trên đất, chuông đồng bị tàn phá, cuộn da dê ố vàng, chủy thủ cũ kỹ, một cái Đồng Khí, con cóc vân vân....
Mặt khác, trừ những vật phẩm hỗn tạp ra, còn có một tấm bảng nhỏ, trên đó viết mấy dòng chữ.
Đại khái là, phụ thân lâm bệnh nặng, cần tiền gấp chữa trị, đem một ít vật phẩm vật quý giá trong nhà, lấy ra bán đi, hy vọng có thể thu được một ít, cứu mạng tiền.
Thế nhân đều thích tham gia náo nhiệt, hành động như vậy của nữ sinh, hấp dẫn không ít người vây xem.
Nhưng cũng chỉ là vây xem, không có một người tiến đến mua đồ.
"Haizz, hài tử đáng thương, vì cái gì mà không có người ra tay mua giúp nàng? Coi như những vật phẩm này không có giá trị gì, thì cũng có thể làm điều tốt mà?"
Một vị phu nhân cảm khái, mở ví tiền ra, giống như muốn cứu giúp.
Nhưng rất nhanh, có người nhắc nhở:
"Đừng bị gạt, đầu năm nay rất nhiều tên lường gạt, nói không chừng là giả bộ đáng thương!"
"Đúng vậy, càng đáng thương, càng có khả năng là giả tạo, không đáng đồng tình!"
"Đúng đúng, lại nói, nàng bán những thứ này là thứ đồ gì. Nếu như đồ cổ thì cũng thôi đi, mấu chốt đều là đồ rách rưới a, giá cả còn đắt như vậy!"
Phu nhân nghe vậy, mất hứng nói:
"Đồ vật là thứ yếu, mấu chốt là tâm ý, các ngươi thì biết cái gì!"
"Chúng ta có lòng tốt khuyên ngươi, ngươi còn mắng chửi người?"
Có người tức giận nói.
"Ngươi quản ta làm, lão nương nhiều tiền, tiêu thế nào kệ ta, thích dạy người giàu tiêu tiền à!" Phụ nhân nói xong, lấy ra một chồng tiền đưa cho nữ sinh.
Xuất thủ xa hoa như vậy, có thể thấy là cũng có chút của cải.
Nữ sinh thấy vậy, do dự nói:
"Đại nương, ngài chọn mấy thứ đồ đi, không thì tiền này ta không thể nhận!"
" Được, ta liền muốn. . . cây quạt này!"
Phụ nhân cầm lên một cái quạt xếp.
Mọi người thấy vậy, lắc đầu liên tục.
Loại quạt xếp giấy này, mấy đồng tiền liền có thể mua được, căn bản không phải vật quý hiếm gì.
"Khuê nữ, tiền ngươi cầm cẩn thận, ta chỉ có thể giúp ngươi như vậy!"
Phu nhân thở dài một tiếng.
Số tiền này, khẳng định là không đủ chữa bệnh.
Nhưng nàng cũng chỉ có thể làm được nhưnày.
"Đa tạ đại nương!"
Nữ sinh cảm kích rơi nước mắt, liền phải nhận lấy tiền.
Nhưng vào lúc này.
"Chậm!"
Hai tên thanh niên tóc vàng đẩy đám người ra, đi tới, đem tiền trong tay phụ nhân đoạt mất.
"Ngươi. . . Các ngươi chơi cái gì? Cướp bóc sao?"
Phu 1
nhân nổi giận nói.
"Ai mà thèm cướp chút tiền này của ngươi?"
Thanh niên tóc vàng rất phách lối, đem tệp tiền lắc tại trên người phu nhân, cười lạnh nói:
" thiếu gia của chúng ta phân phó, không cho phép bất luận người nào giúp cô nàng này."
"Thiếu gia các ngươi?"
Phu nhân nghe vậy, thần sắc hơi đổi.
Lẽ nào nữ sinh này là đắc tội người nào?
Nàng cũng chỉ là có chút tiền dư trong tay mà thôi, trong nhà không có bối cảnh gì, không đắc tội nổi những nhà giàu sang.
"Muốn xen vào việc của người khác, nên cân nhắc một chút hậu quả. Lập tức cầm tiền lấy của ngươi rồi cút, không thì ngươi chịu không nổi!"
Thanh niên tóc vàng uy hiếp nói.
Phu nhân do dự chốc lát, cuối cùng lắc đầu bất đắc dĩ, rời đi.
Người tốt có thể thích hợp, nhưng mà lượng sức mà là,!
"Hắc hắc, bảo cho nữ nhân kia không nên xen vào việc của người khác, khăng khăng không nghe!"
Có người cười trên nổi đau của người khác.
"Đàm Ngọc Nhi, tiếp nhận thực tế đi, trừ phi ngươi hướng về phía thiếu gia của chúng ta nhờ giúp đỡ, không thì lão ba của ngươi, cũng chỉ có thể chờ chết!" Thanh niên tóc vàng lại quay đầu hướng về phía nữ sinh nói.
Nữ sinh áo bông nghe vậy, thần sắc trắng bệch, cắn chặt môi, suýt nhỏ máu.
Một khắc này, nàng vừa bất lực lại bàng hoàng.
Đường sống duy nhất đều bị cắt đứt, nàng nên làm cái gì?
"Nha, hai cái tay sai thật là phách lối, khi dễ một cái thiếu nữ, có xấu hổ hay không?"
Một cái âm thanh châm chọc vang dội.
Mọi người theo tiếng kêu nhìn lại, liền thấy một tên thiếu nữ 17 18 tuổi, mặc váy trắng đi ra, khịt mũi coi thường đối với kia hai cái thanh niên tóc vàng.
"người nào a?" Thanh niên tóc vàng kiêu căng lớn lối nói.
"Bản cô nương có nghĩ vụ phải nó cho các ngươi sao?"
Thiếu nữ kia hừ lạnh.
Hai tên tóc vàng nhìn nhau, trầm giọng nói:
“Chẳng lẽ là ngươi cũng muốn xen vào việc của người khác?"
"Đúng thì thế nào?"
"Ha ha, ngươi có biết thiếu gia của chúng ta là ai ?"
"Nói nghe một chút?"
"Nói ra sợ hù chết ngươi!"
Thanh niên tóc vàng lạnh lùng nói:
" thiếu gia của chúng ta chính là công tử nhà họ Mạnh!"
"Mạnh gia?"
Người xung quanh nghe vậy, thần sắc thoáng biến đổi.
Mạnh gia tại Ma Đô có sức ảnh hưởng không nhỏ, tại khu vực đông thành càng là bá chủ, khó trách, lại dám lớn lối như vậy.
"Mạnh gia thì to sao?"
Thiếu nữ nghe vậy, chính là có chút khinh thường.
Lập tức, nàng đứng ở trong gian hàng, lấy tay gạt gạt, cuối cùng chọn trúng con cóc bằng đồng kia.
"Ta muốn cái này, ngươi có thẻ ngân hàng không, ta chuyển tiền cho ngươi!"
Nàng hỏi nữ sinh áo bông.
"Có là có, nhưng. . ."
Nữ sinh có chút do dự, sợ mình hại thiếu nữ váy trắng.
"Ngươi đừng sợ, hai cái này tên tay sai này, không dám đụng đến ta!"
Thiếu nữ rất tự tin nói.
Nữ sinh trong đầu nghĩ, thiếu nữ váy trắng có niềm tin mới dám nói lời nói này, liền không do dự nữa, chuẩn bị đem số tài khoản cho thiếu nữ.
Nhưng vào lúc này, lại một tên thiếu niên đi tới, đứng ở bên cạnh quầy hàng nhìn một chút, cuối cùng lấy một tấm da dê.
"Cái này ta muốn!"
Dịch: HonDe
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.