Chương 6: Anh trai
Băng Lãnh Nữ Nhân
30/03/2015
Editor: Rea
Trong phòng đọc sách ở lầu hai, hai anh em Chu gia ngồi ở cạnh cửa sổ sát mặt đất, tư thế lười biếng, mỗi người chiếm cứ một góc của sôpha, trên bàn trà thủ công là hay ly ca phê, lặng im không nói gì.
Chu Nham Băng nhìn em trai, phá vỡ sự im lặng: “A Hải, em nói nha đầu kia bị bệnh thật sao?”
Chu Nham Hải cực kỳ không phong độ, mí mắt trợn lên, trực tiếp tặng cho anh trai một cái xem thường: “Ai, em nói anh này, bệnh viện đã kiểm tra rồi, là chuyên gia tốt nhất, anh chỉ cần tin tưởng là được rồi.”Truyện được edit bởi Rea tại diễn đàn lê quý đôn.
“Thật không hiểu, chú đã ở Mỹ ba năm mà xem như là không có vậy, động một chút liền….Anh nghĩ khi chú tham gia quân ngũ thì đã khác rồi.”
“Cốc cốc!” Lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa.
Hai anh em không khỏi liếc ngầm nhau, đều nhìn về phía cửa, buông ly cà phê trong tay xuống, Chu Nham Băng liền nhỏ giọng: “Vào đi!”
Cửa bị đẩy ra, Thù Man toàn thân mặc áo vải bông màu đỏ tươi đi vào, nhìn về hai người đàn ông đang ngồi trên sôpha dưới cửa sổ, mắt to sáng trong như ngọc, mang theo nụ cười ấm áp: “Anh cả, anh hai, em muốn xem vài cuốn sách, mẹ nói em tới đây sẽ tìm được, em lấy được không?”
Hai người nhìn về phía mắt cười của cô gái, hình như không giống như trước kia bài xích người này, không tự giác liền gật đầu.Truyện chỉ được post duy nhất tại diễn đàn lê quý đôn, ở các trang web khác chỉ là hàng coppy.
die»ndٿanl«equ»yd«on
“Cám ơn hai anh, các người cứ tiếp tục, không cần phải để ý đến em.” Sau khi nói cảm ơn, Thù Man đi thẳng đến bên giá sách cực cao gần chạm đến trần nhà, bắt đầu tìm từ tầng dưới, tìm cuốn sách mình muốn xem.
Phía sau hai luồng mắt như hình với bóng, vẫn quấn quanh trên người của Thù Man.
“Nham Hinh?” Chu Nham Hải nhìn lưng của cô gái, nhẹ nhàng kêu một tiếng.
“Vâng?” Thù Man xoay người, nhìn về phía hai người đàn ông, “Làm sao vậy?”
“A….., không có việc gì, em….Dù sao….” Chống lại ánh mắt sáng trong của cô gái, Chu Nham Hải đột nhiên không biết anh nên làm gì, theo bản năng liền giơ tay cào tóc: “Trước kia em chưa bao giờ bước vào thư phòng.”
die»ndٿanl«equ»yd«on
Thù Man không nói gì, trong lòng oán thầm, đó là trước kia mà.
Đứng lên đi đến cạnh cô gái, cô như vậy, để cho anh không khỏi sinh ra một tia hảo cảm, chưa suy nghĩ đã nói ra: “Em muốn tìm sách gì, anh tìm giúp em.”
“Vậy, cảm ơn anh hai.” Thù Man nở ra nụ cười đẹp ngọt ngào, âm thanh mềm mại: “Hinh Nhi muốn tìm sách về tôn giáo, Linh Hồn đã chết của Sidney Shelton, Ẩn Tình, trước đây có hai bản, nhưng bản nguyên văn vẫn tốt hơn, nhưng bản dịch cũng rất tốt.”
R^^E^^A^^D^^Đ^^L^^Q^^Đ
Nghe cô nói xong Chu Nham Hải liền sững sờ, đó chính là rung động, rung động đến từ đáy lòng. Cô muốn xem tác phẩm văn học nổi tiếng của nước người, lại—nguyên văn càng tốt, cô biết xem sao?
die»ndٿanl«equ»yd«on
Đáy mắt cô vẫn tràn đầy sự vô tư chân thành.
“Khụ.” Ho nhẹ một tiếng để che dấu đáy lòng đang rung động, “Nham Hinh, em biết tiếng anh sao?”
Nghe hai ngưỜi nói chuyện, Chu Nham Băng cũng cực kỳ tự nhiên đi đến bên cạnh hai người, tò mò nhìn về phía cô gái vẫn đang nở nụ cười yếu ớt, anh cực kỳ mong chờ đáp án của cô.
“Ha ha….” Thù man liền cười nhẹ, trong mắt lóe ra một tia sáng, giọng điệu trêu tức hỏi lại: “Anh hai, không lẽ trong mắt anh Hinh Nhi vô dụng đến thế sao? Là cái gì cũng không biết sao?”
“Không phải trước kia em rất ghét đọc sách sao, phải nói là từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ em thi đậu một cuộc thi nào.” Chu Nham Băng đi đến bên cạnh hai người, giọng điệu trong veo mà lạnh lùng, nói thẳng ra, có thể nói là có chút tàn nhẫn, anh đã vạch trần vết sẹo nội tâm đen tối mà “Chu Nham Hinh” không muốn ai động vào, cũng là nhắc lại chuyện trước kia cô “Không bằng cấp không nghề nghiệp.”
Ánh mắt của Chu Nham Băng và Chu Nham Hải vẫn chăm chú nhìn nụ cười không thay đổi của cô gái, lại càng không buông tha bất kì biểu tình gì trên mặt cô.
die»ndٿanl«equ»yd«on
Anh làm anh cả, tận lực khó xử cũng được, anh đang rất tò mò, anh cũng đang chờ mong, xem cô trả lời như thế nào-
“Ai…..” Thù Man thở dài, âm thanh cực kỳ ủy khuất, ánh mắt bi thương: “Qúa khứ của Hinh Nhi, trong mắt các anh tệ như vậy sao? Nghĩ đến Hinh Nhi là nghĩ đến sỉ nhục của Chu gia sao? Như vậy…..”
Mắt to đã có một tầng hơi nước-----
Tay của Thù Man, nắm tay hai người đang nhìn mình chăm chú, đi đến bên cạnh sô pha bên cạnh cửa sổ---
Hai anh em Chu gia cũng không có tránh né, mặc cho cô nắm----
Sau khi Thù Man ngồi xuống, cô liền nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời cuối mùa xuân đang chiếu ánh sáng lên người cô, lên mặt---
Giống như tăng thêm cho cô một tầng yên tĩnh, như ẩn như hiện, một màn lụa mỏng ấm áp----
Trên môi cô từ đầu tới cuối vẫn mang theo nụ cười nhợt nhạt----
die»ndٿanl«equ»yd«on
Giờ phút này cô thật bình tĩnh, tốt đẹp, hấp dẫn tầm mắt của bọn họ----
Thư phòng rất yên tĩnh, trừ bỏ âm thanh của tiếng hít thở ra, chỉ có thể nghe thấy tiếng của cô gái, tiếng nói trầm thấp, lại ôn nhu ----
“Hinh Nhi không nhớ rõ mình trước kia là cái dạng gì nữa, những thứ này không chịu nổi, mãnh liệt, kiêu căng, trong đầu đã không còn trí nhớ, chỉ là nghĩ đến cái gì, cứ làm cái gì………..”.
“Mặc kệ trước kia em là cái bộ dạng gì, tính cách có bao nhiêu xấu xa đi nữa, bao nhiêu không hiếu thảo.Em chỉ hy vọng về sau, em cùng ông nội, ba mẹ, các anh, có thể sống chung yên ổn, không dùng ánh mắt kì lạ, soi mói để nhìn em, được chứ?”
“Dù sao em và các anh cũng có cùng huyết thống, không phải em là em gái của các anh sao?”
Cô gái nhìn bọn họ bằng thái độ khẩn thiết và chân thành----
Ngữ khí cực kỳ thành khẩn----
Khuôn mặt nhẵn nhịu, nhỏ nhắn, mang theo dấu vết của bệnh tật nên hơi trắng xanh, trên môi cũng hơi khô nứt----
Cặp mắt đen trắng rõ ràng, lại mang theo chút ưu thương----
Chu Nham Băng khẽ cau mày, nhìn cô gái kia, em gái của bọn họ, biểu hiện của cô lúc này, giọng điệu này, lại tự nhiên, như thể cô chính là như vậy.
Chu Nham Hải đã vươn hai tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy cô----giờ phút này anh thấy đau lòng cho đứa trẻ này----
Anh chỉ cảm thấy, giờ phút này anh đã tiếp nhận được cô gái này, về sau cô chính là em gái của anh, anh sẽ yêu thương cô, cưng chiều cô---
Ngày trước anh có một em gái như vậy khiến anh thấy hổ thẹn, nhục nhã----
Hiện tại anh cũng rất dễ dàng thay đổi để tiếp nhận cô----
Thù Man rúc vào ngực của ngực của người đàn ông mang theo mùi thơm ngát-----
Trong ngực tràn đầy ánh nắng mặt trời ấm áp, cho cô cảm giác an toàn—
Thật tốt,
Dễ dàng như vậy, bịa đặt vài câu mà nói, một cái ánh mắt điềm đạm đáng yêu, đã được lời, làm thay đổi anh trai khi vào cửa đã chán ghét cô----
“Ha ha…..” Trong lòng của Thù Man liền cười lạnh, “Thật đúng là cực kỳ dễ dàng.”
Cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng của người đàn ông, tại góc độ mà hai người không nhìn thấy, Thù Man cong lên khóe môi----
Đáy mắt ý cười rất sâu, tự nhiên tràn ra tia tà khí----
Chỉ là hai người đàn ông kia cũng không phát hiện ra khí chất khéo léo trên người của cô gái đã thay đổi
Trong phòng đọc sách ở lầu hai, hai anh em Chu gia ngồi ở cạnh cửa sổ sát mặt đất, tư thế lười biếng, mỗi người chiếm cứ một góc của sôpha, trên bàn trà thủ công là hay ly ca phê, lặng im không nói gì.
Chu Nham Băng nhìn em trai, phá vỡ sự im lặng: “A Hải, em nói nha đầu kia bị bệnh thật sao?”
Chu Nham Hải cực kỳ không phong độ, mí mắt trợn lên, trực tiếp tặng cho anh trai một cái xem thường: “Ai, em nói anh này, bệnh viện đã kiểm tra rồi, là chuyên gia tốt nhất, anh chỉ cần tin tưởng là được rồi.”Truyện được edit bởi Rea tại diễn đàn lê quý đôn.
“Thật không hiểu, chú đã ở Mỹ ba năm mà xem như là không có vậy, động một chút liền….Anh nghĩ khi chú tham gia quân ngũ thì đã khác rồi.”
“Cốc cốc!” Lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa.
Hai anh em không khỏi liếc ngầm nhau, đều nhìn về phía cửa, buông ly cà phê trong tay xuống, Chu Nham Băng liền nhỏ giọng: “Vào đi!”
Cửa bị đẩy ra, Thù Man toàn thân mặc áo vải bông màu đỏ tươi đi vào, nhìn về hai người đàn ông đang ngồi trên sôpha dưới cửa sổ, mắt to sáng trong như ngọc, mang theo nụ cười ấm áp: “Anh cả, anh hai, em muốn xem vài cuốn sách, mẹ nói em tới đây sẽ tìm được, em lấy được không?”
Hai người nhìn về phía mắt cười của cô gái, hình như không giống như trước kia bài xích người này, không tự giác liền gật đầu.Truyện chỉ được post duy nhất tại diễn đàn lê quý đôn, ở các trang web khác chỉ là hàng coppy.
die»ndٿanl«equ»yd«on
“Cám ơn hai anh, các người cứ tiếp tục, không cần phải để ý đến em.” Sau khi nói cảm ơn, Thù Man đi thẳng đến bên giá sách cực cao gần chạm đến trần nhà, bắt đầu tìm từ tầng dưới, tìm cuốn sách mình muốn xem.
Phía sau hai luồng mắt như hình với bóng, vẫn quấn quanh trên người của Thù Man.
“Nham Hinh?” Chu Nham Hải nhìn lưng của cô gái, nhẹ nhàng kêu một tiếng.
“Vâng?” Thù Man xoay người, nhìn về phía hai người đàn ông, “Làm sao vậy?”
“A….., không có việc gì, em….Dù sao….” Chống lại ánh mắt sáng trong của cô gái, Chu Nham Hải đột nhiên không biết anh nên làm gì, theo bản năng liền giơ tay cào tóc: “Trước kia em chưa bao giờ bước vào thư phòng.”
die»ndٿanl«equ»yd«on
Thù Man không nói gì, trong lòng oán thầm, đó là trước kia mà.
Đứng lên đi đến cạnh cô gái, cô như vậy, để cho anh không khỏi sinh ra một tia hảo cảm, chưa suy nghĩ đã nói ra: “Em muốn tìm sách gì, anh tìm giúp em.”
“Vậy, cảm ơn anh hai.” Thù Man nở ra nụ cười đẹp ngọt ngào, âm thanh mềm mại: “Hinh Nhi muốn tìm sách về tôn giáo, Linh Hồn đã chết của Sidney Shelton, Ẩn Tình, trước đây có hai bản, nhưng bản nguyên văn vẫn tốt hơn, nhưng bản dịch cũng rất tốt.”
R^^E^^A^^D^^Đ^^L^^Q^^Đ
Nghe cô nói xong Chu Nham Hải liền sững sờ, đó chính là rung động, rung động đến từ đáy lòng. Cô muốn xem tác phẩm văn học nổi tiếng của nước người, lại—nguyên văn càng tốt, cô biết xem sao?
die»ndٿanl«equ»yd«on
Đáy mắt cô vẫn tràn đầy sự vô tư chân thành.
“Khụ.” Ho nhẹ một tiếng để che dấu đáy lòng đang rung động, “Nham Hinh, em biết tiếng anh sao?”
Nghe hai ngưỜi nói chuyện, Chu Nham Băng cũng cực kỳ tự nhiên đi đến bên cạnh hai người, tò mò nhìn về phía cô gái vẫn đang nở nụ cười yếu ớt, anh cực kỳ mong chờ đáp án của cô.
“Ha ha….” Thù man liền cười nhẹ, trong mắt lóe ra một tia sáng, giọng điệu trêu tức hỏi lại: “Anh hai, không lẽ trong mắt anh Hinh Nhi vô dụng đến thế sao? Là cái gì cũng không biết sao?”
“Không phải trước kia em rất ghét đọc sách sao, phải nói là từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ em thi đậu một cuộc thi nào.” Chu Nham Băng đi đến bên cạnh hai người, giọng điệu trong veo mà lạnh lùng, nói thẳng ra, có thể nói là có chút tàn nhẫn, anh đã vạch trần vết sẹo nội tâm đen tối mà “Chu Nham Hinh” không muốn ai động vào, cũng là nhắc lại chuyện trước kia cô “Không bằng cấp không nghề nghiệp.”
Ánh mắt của Chu Nham Băng và Chu Nham Hải vẫn chăm chú nhìn nụ cười không thay đổi của cô gái, lại càng không buông tha bất kì biểu tình gì trên mặt cô.
die»ndٿanl«equ»yd«on
Anh làm anh cả, tận lực khó xử cũng được, anh đang rất tò mò, anh cũng đang chờ mong, xem cô trả lời như thế nào-
“Ai…..” Thù Man thở dài, âm thanh cực kỳ ủy khuất, ánh mắt bi thương: “Qúa khứ của Hinh Nhi, trong mắt các anh tệ như vậy sao? Nghĩ đến Hinh Nhi là nghĩ đến sỉ nhục của Chu gia sao? Như vậy…..”
Mắt to đã có một tầng hơi nước-----
Tay của Thù Man, nắm tay hai người đang nhìn mình chăm chú, đi đến bên cạnh sô pha bên cạnh cửa sổ---
Hai anh em Chu gia cũng không có tránh né, mặc cho cô nắm----
Sau khi Thù Man ngồi xuống, cô liền nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời cuối mùa xuân đang chiếu ánh sáng lên người cô, lên mặt---
Giống như tăng thêm cho cô một tầng yên tĩnh, như ẩn như hiện, một màn lụa mỏng ấm áp----
Trên môi cô từ đầu tới cuối vẫn mang theo nụ cười nhợt nhạt----
die»ndٿanl«equ»yd«on
Giờ phút này cô thật bình tĩnh, tốt đẹp, hấp dẫn tầm mắt của bọn họ----
Thư phòng rất yên tĩnh, trừ bỏ âm thanh của tiếng hít thở ra, chỉ có thể nghe thấy tiếng của cô gái, tiếng nói trầm thấp, lại ôn nhu ----
“Hinh Nhi không nhớ rõ mình trước kia là cái dạng gì nữa, những thứ này không chịu nổi, mãnh liệt, kiêu căng, trong đầu đã không còn trí nhớ, chỉ là nghĩ đến cái gì, cứ làm cái gì………..”.
“Mặc kệ trước kia em là cái bộ dạng gì, tính cách có bao nhiêu xấu xa đi nữa, bao nhiêu không hiếu thảo.Em chỉ hy vọng về sau, em cùng ông nội, ba mẹ, các anh, có thể sống chung yên ổn, không dùng ánh mắt kì lạ, soi mói để nhìn em, được chứ?”
“Dù sao em và các anh cũng có cùng huyết thống, không phải em là em gái của các anh sao?”
Cô gái nhìn bọn họ bằng thái độ khẩn thiết và chân thành----
Ngữ khí cực kỳ thành khẩn----
Khuôn mặt nhẵn nhịu, nhỏ nhắn, mang theo dấu vết của bệnh tật nên hơi trắng xanh, trên môi cũng hơi khô nứt----
Cặp mắt đen trắng rõ ràng, lại mang theo chút ưu thương----
Chu Nham Băng khẽ cau mày, nhìn cô gái kia, em gái của bọn họ, biểu hiện của cô lúc này, giọng điệu này, lại tự nhiên, như thể cô chính là như vậy.
Chu Nham Hải đã vươn hai tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy cô----giờ phút này anh thấy đau lòng cho đứa trẻ này----
Anh chỉ cảm thấy, giờ phút này anh đã tiếp nhận được cô gái này, về sau cô chính là em gái của anh, anh sẽ yêu thương cô, cưng chiều cô---
Ngày trước anh có một em gái như vậy khiến anh thấy hổ thẹn, nhục nhã----
Hiện tại anh cũng rất dễ dàng thay đổi để tiếp nhận cô----
Thù Man rúc vào ngực của ngực của người đàn ông mang theo mùi thơm ngát-----
Trong ngực tràn đầy ánh nắng mặt trời ấm áp, cho cô cảm giác an toàn—
Thật tốt,
Dễ dàng như vậy, bịa đặt vài câu mà nói, một cái ánh mắt điềm đạm đáng yêu, đã được lời, làm thay đổi anh trai khi vào cửa đã chán ghét cô----
“Ha ha…..” Trong lòng của Thù Man liền cười lạnh, “Thật đúng là cực kỳ dễ dàng.”
Cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng của người đàn ông, tại góc độ mà hai người không nhìn thấy, Thù Man cong lên khóe môi----
Đáy mắt ý cười rất sâu, tự nhiên tràn ra tia tà khí----
Chỉ là hai người đàn ông kia cũng không phát hiện ra khí chất khéo léo trên người của cô gái đã thay đổi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.