Chương 88: Chương 7.2
Băng Lãnh Nữ Nhân
06/08/2016
Nói đến Lý Khanh, Nam Tạm, Bạch Thành, ba ngày trước ba kẻ hư hỏng này đã bị Lưu Nhiên tống
ra khỏi thành phố bắt đi làm việc khổ sai rồi.
Lúc này ba kẻ tai họa đang ở Vũ Hán, họ bận đến nỗi rối tung đầu óc nhưng không hẹn mà lại cùng nhớ đến yêu tinh trong tim của họ.
Thời điểm bận nhất họ cũng nhớ tới cô, lúc rảnh rỗi lại càng nghĩ tới đến nỗi ngứa tim ngứa phổi, lại càng nhớ đến thân thể của cô, rất nhớ.
Họ muốn gặp cô, muốn nhìn thấy nghiệp chướng đã làm nhiễu loạn thần trí của họ…….
Nhớ đến đôi môi đỏ mọng, và cả cái eo thon nhỏ của cô nữa………..
Và đóa hoa bí ẩn của cô còn tuyệt hơn mọi từ ngữ trên thế gian này!
Trong lúc anh còn sống, trong lúc anh còn có thể nhìn thấy em!
Tất cả của anh đều giao hết cho em, yêu tinh của anh ơi!
Nhưng không, trái tim đã sớm rời khỏi lồng ngực của anh rồi!
Em hãy giữ lấy nó đi, và hãy lấy luôn cả những thứ khác nữa!
Nếu như tình cảm và năm tháng có thể dễ dàng vứt bỏ được,
Thì anh nguyện ý từ bỏ tất cả………………………..
Lời nói của em, anh thích nghe, nhưng anh
không thể hiểu hết được!
Tình yêu của anh dễ thấy như vậy, nhưng em lại xem như không nhìn thấy nó!
Bài thơ tình diễm lệ đau buồn này, đúng là do ba kẻ họa thủy làm ra để khắc họa người trong tim họ!
Đêm đó, anh nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của cô, nước mắt đã rơi xuống mà không thể tự kiềm lại được, rồi anh nhẹ nhàng nói bên tai em: Thù Man, anh thực sự rất hận em!
Bởi vì, anh đã không thể rời khỏi em được nữa rồi!
Anh nói chính mình, nhưng cũng chính là nỗi lòng tha thiết của những người kia nữa………….
Cô đã cười và trả lời rằng: Bạch Thành, anh cứ hận tôi đi.
Nỗi hận của anh với tôi có lẽ cũng tốt, dù sao đó cũng là một loại cảm xúc mãnh liệt!
Cô đã trả lời cho anh, đồng thời cũng trả lời cho tất cả mọi người.
Anh liền vùi đầu vào trong ngực cô, nói thầm trong lòng: Thù Man, em có thể dễ dàng khiến anh vui vẻ, nhưng cũng có thể dễ dàng khiến cho anh đau khổ.
Không khí trong phòng đang yên tĩnh một cách quỷ dị.
Ba kẻ yêu nghiệt đang nằm trên sô pha giả chết, vẻ mặt của cả ba đều ngẩn ngơ ngây ngốc.
Họ nằm im, không hề định tỉnh dậy làm việc nữa……..
“Ồ?” Trong lòng Phương Thụy cảm thấy nghi ngờ, anh và Lưu Hàn liền liếc mắt nhìn nhau.
Hai người dùng ánh mắt trao đổi trong im lặng.
“Ba vị thiếu gia hôm nay không có tinh thần, đã nhiều năm rồi tôi không hề thấy vẻ mặt này nha, lúc trước đều cùng chúng ta điên cuồng một trận, sao hôm nay lại có bộ dáng hồn xiêu phách lạc thế này, thân thể họ không khỏe sao?”
“Có lẽ là họ có tâm sự chăng?” Lưu Hàn liền bĩu môi, vươn người đứng thẳng lên.
Phương Thụy không thèm để ý tới hình tượng mà trợn mắt lên, dựa người vào sô pha nói: “Tôi không đoán ra được, lão tử không đoán nữa, vậy thì trực tiếp hỏi thôi.”
Rồi anh nhìn về phía ba người kia, lông mày nhíu chặt lại, tức giận mở miệng nói: “Tôi nói ba vị đại gia này, chúng ta đã nửa năm không gặp rồi. Không dễ gì mà gặp được nhau mà các người lại như thế này, làm cho anh em khó chịu đấy.”
Vẻ mặt của Phương Thuy vô cùng muốn hóng chuyện bát quái, nói“Đúng vậy, đúng vậy….Nói cho bạn tốt là tôi nghe đi, đây rốt cuộc là chuyện gì, sao các người lại mất hồn như vậy?”
“Có thể có chuyện gì sao?” Bạch Thành nhẹ giọng than thở một câu rồi chuyển động thân người, miễn cưỡng ngồi dậy.
“Ha…..” Lưu Hàn liền cười nhẹ, đảo mắt nhìn qua ba người kia một lượt, trêu tức: “Giao tình của chúng ta cũng không phải là một năm hay nửa năm, mau thành thật khai báo đi!” Ý anh muốn nói, những thứ này không qua mặt lão tử được đâu.
Nam Tạm cười khẽ, anh liền hút một ngụm khói thuốc, vừa định mở miệng nói chuyện thì…………
Điện thoại của Lý Khanh đặt trên bàn trà bỗng reo lên.
Nghiêng người qua cầm nó lên, Lý Khanh nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, thì ra là Phú đại thiếu gia gọi tới.
Anh mỉm cười, nhấn nút nhận cuộc gọi, đặt điện thoại lên bên tai…………..
Cả người liền đổ ra phía sau dựa lưng vào ghế sô pha, nói bằng giọng có chút mệt mỏi: “Tu, có chuyện gì sao?”
“Chuyện thế nào rồi?” Từ trong điện thoại truyền ra giọng đàn ông trầm thấp.
“Ừhm, cũng không tệ lắm, tôi đoán trễ lắm là mai sẽ xong!”
“Trước tiên bỏ hết đi, các cậu lập tức quay về đây ngay ” Âm thanh tít tít truyền tới, hiển nhiên là đầu bên kia đã ngắt máy.
Không hề có lời giải thích nào…………………..
Mày đẹp của Lý Khanh liền nhíu lại, cậu ta đang rất lo lắng sao?
Đúng, chỉ có thể là như vậy thôi.
Nam[ddlqd] Tạm nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Giờ này sợ là không còn chuyến bay nào rồi.” Rồi anh nhướng mày nhìn về phía Phương Thụy nhưng không hề nói gì.
Phương Thụy mỉm cười gật đầu, anh đứng dậy mở cửa đi ra ngoài: “Tôi đi sắp xếp ngay đây.”
Những việc ăn ý này đã sớm được hình thành từ lâu rồi, chỉ cần dùng một ánh mắt là người kia đã lập tức hiểu rõ……………..
Không tới một giờ sau, ba người kia đã lên xe di chuyển tới khu đậu trực thăng chuyên dụng thành phố Vũ Hán để bay tới Thủ đô.
Ba giờ sau, trực thăng đáp xuống một bãi đáp trống trải.
Họ vừa bước xuống đã thấy Phú Tu đang đứng cạnh hàng rào của bãi đáp.
Trước hết ba người quay sang cảm ơn người phi công đã điều khiển trực thăng đưa họ trở về, đợi trực thăng cất cánh rồi mới xoay người đi về phía Phú Tu.
Trở lên xe, Lý Khanh ngồi ở ghế trước, Bạch Thành và Nam Tạm ngồi ở ghế sau.
Phú Tu không hề nóng nảy la hét với bọn họ, hình như có cái gì đó không đúng lắm thì phải?
Còn chuyện mà anh ta định nói tới là chuyện gì vậy?
Nhìn anh có vẻ rất bình tĩnh, có lẽ cũng không phải là chuyện gì lớn.
Khụ, Phú đại thiếu anh bình tĩnh ư?
Quỷ cũng không tin……………
Sao ba kẻ kia biết được tâm tư thâm độc của anh được chứ………….
Trong đầu anh nghĩ thầm: Một lát nữa lão tử sẽ cho các người một hồi kích thích thật tốt!
Lão tử chỉ còn biết trách tên họ Chu kia, cho dù trong lòng đã tự an ủi mình nhưng vẫn còn cảm thấy khổ sở, cô như vậy khiến anh không khỏi đau lòng, bảo bói của anh ơi……………
Nhưng sao anh có thể chịu đau khổ một mình được chứ.
Anh phải gọi thêm những người kia tới chịu chung với anh, cùng đau khổ, cùng khó chịu mới được! Cho đau chết bọn họ đi!
Bạn nói xem, không chỉ là một, mà là nhiều tên quỷ xấu xa lòng dạ độc ác nữa!
Nhưng không, ba người đi theo Phú[Preiya] Tu đến chỗ khu nhà cũ kỹ kia, vừa vào nhà bọn họ đã gặp được người mà bọn họ nghĩ tới mấy ngày nay, yêu tinh mà họ nghĩ tới từng phút, từng giây.
Lúc này chắc cô sẽ đang ngồi tựa vào giường và mỉm cười nhìn họ.
Nhưng,
“A Nhiên à, những người này…….là bạn của anh sao?” Cô nhẹ giọng hỏi Lưu Nhiên đang đứng bên cạnh mình.
Sao cơ……ánh mắt của cô nhìn mấy người bọn anh là sao? Nó rất xa cách và lạnh lùng.
Yêu tinh của bọn họ đã biến thành người khác rồi sao?
Chỉ mới ba ngày không gặp,
Mà đã không nhận ra bọn họ rồi ư?
Rốt cuộc ba kẻ yêu nghiệt liền cảm thấy nỗi kinh hoàng đang ập tới………..
“Thù Man à…….” Họ gọi cô bằng giọng nói đã run rẩy.
“Ồ, thì ra các anh biết tôi à, nhưng thật ngại quá, tôi không nhớ các anh là ai cả.” Cô mỉm cười, nói một cách áy náy.
Chậc chậc,
Ba kẻ yêu nghiệt đáng thương của tôi! Họ liền trở nên ngơ ngẩn trong chốc lát, mắt mở to nhìn vẻ mặt xa cách của cô…….
Trong đầu liền cảm thấy như có một ai đó cầm dao đâm mạnh vào……….
Đau quá!
Toàn bộ chúng ta đã cùng cô đắp chung một tấm chăn mà lăn lộn điên cuồng!
Thân thể đã hiến dâng cho cô, trái tim cũng hãm sâu vào đó, công đạo của bọn họ đều do cô quyết định.
Quyết tâm có thể so sánh với một liệt nữ thời cổ đại đấy!
Sinh ra để làm người của cô, chết cũng phải quấn lấy cô, trở thành ma quỷ của cô!
Nhưng, kết quả lại là………….
Cô xem họ là “bạn của Lưu Nhiên” sao? Lại còn “ngại quá, tôi không nhớ các anh là ai cả.”
Cả ba người chỉ nghe thấy một tiếng vang “ầm” thật lớn trong đầu, giống như bị một tia sét đánh trúng vậy, làm cho đầu óc bị mờ mịt rồi!
Cô đã quên hết tất cả.
Không cho bọn họ một cơ hội cứu vãn nào.
Chỉ trong nháy mắt thân thể của họ liền bị mất đi hơi sức, cũng không có phòng bị khiến thân thể bị trượt xuống, ngồi trên giường, tay run rẩy nắm lấy thành giường, giương hai mắt đỏ bừng nhìn nghiệp chướng của bọn họ.
Chậc chậc, những đứa trẻ đại thiếu gia tai họa đáng thương của tôi………………
Cô ấy thật là độc ác, chỉ nhận ra một mình người “chính thống” thôi! Còn bọn họ thì chỉ là bạn của anh ta… …………..
Các người biết tôi nhưng tôi không hề biết các người là ai cả, ai cũng không nhận ra hết!
Lúc đầu, trên giường cô chỉ là một thiếu nữ thuần khiết, nằm dưới thân đàn ông mà bị nhiễm màu sắc tình dục, trở thành ma quỷ điên xuồng phóng đãng, bởi vì trong người cô có bản chất quỷ mị.
Anh bị cô làm cho say mê, vì thế muốn cùng cô trở thành ma quỷ sa đọa, vì như vậy càng thích hợp với kẻ phóng đãng như anh, khiến cho trong người anh tràn đầy chất độc!
Trong lòng những người đàn ông này, Thù[ddlqd] Man giống như một tế bào ung thư thời kỳ cuối đang sinh trưởng với tốc độ rất nhanh, thân thể và linh hồn bọn anh đã bị cô chinh phục, tùy cô quyết định lấy!
Vận mệnh của họ đã được bắt đầu như vậy……………
Cô đã biến đổi những vị thiếu gia nổi danh ngày xưa này, loại bỏ bản chất phong lưu phóng đãng của họ đi, để họ tình nguyện trở thành những người đàn ông trung thành với một mình cô.
Bất đắc dĩ cũng được, tình nguyện cũng được!
Yêu thương cũng được, mà oán hận cũng được!
Họ đã không thể quay đầu lại nữa rồi!
Lúc này ba kẻ tai họa đang ở Vũ Hán, họ bận đến nỗi rối tung đầu óc nhưng không hẹn mà lại cùng nhớ đến yêu tinh trong tim của họ.
Thời điểm bận nhất họ cũng nhớ tới cô, lúc rảnh rỗi lại càng nghĩ tới đến nỗi ngứa tim ngứa phổi, lại càng nhớ đến thân thể của cô, rất nhớ.
Họ muốn gặp cô, muốn nhìn thấy nghiệp chướng đã làm nhiễu loạn thần trí của họ…….
Nhớ đến đôi môi đỏ mọng, và cả cái eo thon nhỏ của cô nữa………..
Và đóa hoa bí ẩn của cô còn tuyệt hơn mọi từ ngữ trên thế gian này!
Trong lúc anh còn sống, trong lúc anh còn có thể nhìn thấy em!
Tất cả của anh đều giao hết cho em, yêu tinh của anh ơi!
Nhưng không, trái tim đã sớm rời khỏi lồng ngực của anh rồi!
Em hãy giữ lấy nó đi, và hãy lấy luôn cả những thứ khác nữa!
Nếu như tình cảm và năm tháng có thể dễ dàng vứt bỏ được,
Thì anh nguyện ý từ bỏ tất cả………………………..
Lời nói của em, anh thích nghe, nhưng anh
không thể hiểu hết được!
Tình yêu của anh dễ thấy như vậy, nhưng em lại xem như không nhìn thấy nó!
Bài thơ tình diễm lệ đau buồn này, đúng là do ba kẻ họa thủy làm ra để khắc họa người trong tim họ!
Đêm đó, anh nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của cô, nước mắt đã rơi xuống mà không thể tự kiềm lại được, rồi anh nhẹ nhàng nói bên tai em: Thù Man, anh thực sự rất hận em!
Bởi vì, anh đã không thể rời khỏi em được nữa rồi!
Anh nói chính mình, nhưng cũng chính là nỗi lòng tha thiết của những người kia nữa………….
Cô đã cười và trả lời rằng: Bạch Thành, anh cứ hận tôi đi.
Nỗi hận của anh với tôi có lẽ cũng tốt, dù sao đó cũng là một loại cảm xúc mãnh liệt!
Cô đã trả lời cho anh, đồng thời cũng trả lời cho tất cả mọi người.
Anh liền vùi đầu vào trong ngực cô, nói thầm trong lòng: Thù Man, em có thể dễ dàng khiến anh vui vẻ, nhưng cũng có thể dễ dàng khiến cho anh đau khổ.
Không khí trong phòng đang yên tĩnh một cách quỷ dị.
Ba kẻ yêu nghiệt đang nằm trên sô pha giả chết, vẻ mặt của cả ba đều ngẩn ngơ ngây ngốc.
Họ nằm im, không hề định tỉnh dậy làm việc nữa……..
“Ồ?” Trong lòng Phương Thụy cảm thấy nghi ngờ, anh và Lưu Hàn liền liếc mắt nhìn nhau.
Hai người dùng ánh mắt trao đổi trong im lặng.
“Ba vị thiếu gia hôm nay không có tinh thần, đã nhiều năm rồi tôi không hề thấy vẻ mặt này nha, lúc trước đều cùng chúng ta điên cuồng một trận, sao hôm nay lại có bộ dáng hồn xiêu phách lạc thế này, thân thể họ không khỏe sao?”
“Có lẽ là họ có tâm sự chăng?” Lưu Hàn liền bĩu môi, vươn người đứng thẳng lên.
Phương Thụy không thèm để ý tới hình tượng mà trợn mắt lên, dựa người vào sô pha nói: “Tôi không đoán ra được, lão tử không đoán nữa, vậy thì trực tiếp hỏi thôi.”
Rồi anh nhìn về phía ba người kia, lông mày nhíu chặt lại, tức giận mở miệng nói: “Tôi nói ba vị đại gia này, chúng ta đã nửa năm không gặp rồi. Không dễ gì mà gặp được nhau mà các người lại như thế này, làm cho anh em khó chịu đấy.”
Vẻ mặt của Phương Thuy vô cùng muốn hóng chuyện bát quái, nói“Đúng vậy, đúng vậy….Nói cho bạn tốt là tôi nghe đi, đây rốt cuộc là chuyện gì, sao các người lại mất hồn như vậy?”
“Có thể có chuyện gì sao?” Bạch Thành nhẹ giọng than thở một câu rồi chuyển động thân người, miễn cưỡng ngồi dậy.
“Ha…..” Lưu Hàn liền cười nhẹ, đảo mắt nhìn qua ba người kia một lượt, trêu tức: “Giao tình của chúng ta cũng không phải là một năm hay nửa năm, mau thành thật khai báo đi!” Ý anh muốn nói, những thứ này không qua mặt lão tử được đâu.
Nam Tạm cười khẽ, anh liền hút một ngụm khói thuốc, vừa định mở miệng nói chuyện thì…………
Điện thoại của Lý Khanh đặt trên bàn trà bỗng reo lên.
Nghiêng người qua cầm nó lên, Lý Khanh nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, thì ra là Phú đại thiếu gia gọi tới.
Anh mỉm cười, nhấn nút nhận cuộc gọi, đặt điện thoại lên bên tai…………..
Cả người liền đổ ra phía sau dựa lưng vào ghế sô pha, nói bằng giọng có chút mệt mỏi: “Tu, có chuyện gì sao?”
“Chuyện thế nào rồi?” Từ trong điện thoại truyền ra giọng đàn ông trầm thấp.
“Ừhm, cũng không tệ lắm, tôi đoán trễ lắm là mai sẽ xong!”
“Trước tiên bỏ hết đi, các cậu lập tức quay về đây ngay ” Âm thanh tít tít truyền tới, hiển nhiên là đầu bên kia đã ngắt máy.
Không hề có lời giải thích nào…………………..
Mày đẹp của Lý Khanh liền nhíu lại, cậu ta đang rất lo lắng sao?
Đúng, chỉ có thể là như vậy thôi.
Nam[ddlqd] Tạm nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Giờ này sợ là không còn chuyến bay nào rồi.” Rồi anh nhướng mày nhìn về phía Phương Thụy nhưng không hề nói gì.
Phương Thụy mỉm cười gật đầu, anh đứng dậy mở cửa đi ra ngoài: “Tôi đi sắp xếp ngay đây.”
Những việc ăn ý này đã sớm được hình thành từ lâu rồi, chỉ cần dùng một ánh mắt là người kia đã lập tức hiểu rõ……………..
Không tới một giờ sau, ba người kia đã lên xe di chuyển tới khu đậu trực thăng chuyên dụng thành phố Vũ Hán để bay tới Thủ đô.
Ba giờ sau, trực thăng đáp xuống một bãi đáp trống trải.
Họ vừa bước xuống đã thấy Phú Tu đang đứng cạnh hàng rào của bãi đáp.
Trước hết ba người quay sang cảm ơn người phi công đã điều khiển trực thăng đưa họ trở về, đợi trực thăng cất cánh rồi mới xoay người đi về phía Phú Tu.
Trở lên xe, Lý Khanh ngồi ở ghế trước, Bạch Thành và Nam Tạm ngồi ở ghế sau.
Phú Tu không hề nóng nảy la hét với bọn họ, hình như có cái gì đó không đúng lắm thì phải?
Còn chuyện mà anh ta định nói tới là chuyện gì vậy?
Nhìn anh có vẻ rất bình tĩnh, có lẽ cũng không phải là chuyện gì lớn.
Khụ, Phú đại thiếu anh bình tĩnh ư?
Quỷ cũng không tin……………
Sao ba kẻ kia biết được tâm tư thâm độc của anh được chứ………….
Trong đầu anh nghĩ thầm: Một lát nữa lão tử sẽ cho các người một hồi kích thích thật tốt!
Lão tử chỉ còn biết trách tên họ Chu kia, cho dù trong lòng đã tự an ủi mình nhưng vẫn còn cảm thấy khổ sở, cô như vậy khiến anh không khỏi đau lòng, bảo bói của anh ơi……………
Nhưng sao anh có thể chịu đau khổ một mình được chứ.
Anh phải gọi thêm những người kia tới chịu chung với anh, cùng đau khổ, cùng khó chịu mới được! Cho đau chết bọn họ đi!
Bạn nói xem, không chỉ là một, mà là nhiều tên quỷ xấu xa lòng dạ độc ác nữa!
Nhưng không, ba người đi theo Phú[Preiya] Tu đến chỗ khu nhà cũ kỹ kia, vừa vào nhà bọn họ đã gặp được người mà bọn họ nghĩ tới mấy ngày nay, yêu tinh mà họ nghĩ tới từng phút, từng giây.
Lúc này chắc cô sẽ đang ngồi tựa vào giường và mỉm cười nhìn họ.
Nhưng,
“A Nhiên à, những người này…….là bạn của anh sao?” Cô nhẹ giọng hỏi Lưu Nhiên đang đứng bên cạnh mình.
Sao cơ……ánh mắt của cô nhìn mấy người bọn anh là sao? Nó rất xa cách và lạnh lùng.
Yêu tinh của bọn họ đã biến thành người khác rồi sao?
Chỉ mới ba ngày không gặp,
Mà đã không nhận ra bọn họ rồi ư?
Rốt cuộc ba kẻ yêu nghiệt liền cảm thấy nỗi kinh hoàng đang ập tới………..
“Thù Man à…….” Họ gọi cô bằng giọng nói đã run rẩy.
“Ồ, thì ra các anh biết tôi à, nhưng thật ngại quá, tôi không nhớ các anh là ai cả.” Cô mỉm cười, nói một cách áy náy.
Chậc chậc,
Ba kẻ yêu nghiệt đáng thương của tôi! Họ liền trở nên ngơ ngẩn trong chốc lát, mắt mở to nhìn vẻ mặt xa cách của cô…….
Trong đầu liền cảm thấy như có một ai đó cầm dao đâm mạnh vào……….
Đau quá!
Toàn bộ chúng ta đã cùng cô đắp chung một tấm chăn mà lăn lộn điên cuồng!
Thân thể đã hiến dâng cho cô, trái tim cũng hãm sâu vào đó, công đạo của bọn họ đều do cô quyết định.
Quyết tâm có thể so sánh với một liệt nữ thời cổ đại đấy!
Sinh ra để làm người của cô, chết cũng phải quấn lấy cô, trở thành ma quỷ của cô!
Nhưng, kết quả lại là………….
Cô xem họ là “bạn của Lưu Nhiên” sao? Lại còn “ngại quá, tôi không nhớ các anh là ai cả.”
Cả ba người chỉ nghe thấy một tiếng vang “ầm” thật lớn trong đầu, giống như bị một tia sét đánh trúng vậy, làm cho đầu óc bị mờ mịt rồi!
Cô đã quên hết tất cả.
Không cho bọn họ một cơ hội cứu vãn nào.
Chỉ trong nháy mắt thân thể của họ liền bị mất đi hơi sức, cũng không có phòng bị khiến thân thể bị trượt xuống, ngồi trên giường, tay run rẩy nắm lấy thành giường, giương hai mắt đỏ bừng nhìn nghiệp chướng của bọn họ.
Chậc chậc, những đứa trẻ đại thiếu gia tai họa đáng thương của tôi………………
Cô ấy thật là độc ác, chỉ nhận ra một mình người “chính thống” thôi! Còn bọn họ thì chỉ là bạn của anh ta… …………..
Các người biết tôi nhưng tôi không hề biết các người là ai cả, ai cũng không nhận ra hết!
Lúc đầu, trên giường cô chỉ là một thiếu nữ thuần khiết, nằm dưới thân đàn ông mà bị nhiễm màu sắc tình dục, trở thành ma quỷ điên xuồng phóng đãng, bởi vì trong người cô có bản chất quỷ mị.
Anh bị cô làm cho say mê, vì thế muốn cùng cô trở thành ma quỷ sa đọa, vì như vậy càng thích hợp với kẻ phóng đãng như anh, khiến cho trong người anh tràn đầy chất độc!
Trong lòng những người đàn ông này, Thù[ddlqd] Man giống như một tế bào ung thư thời kỳ cuối đang sinh trưởng với tốc độ rất nhanh, thân thể và linh hồn bọn anh đã bị cô chinh phục, tùy cô quyết định lấy!
Vận mệnh của họ đã được bắt đầu như vậy……………
Cô đã biến đổi những vị thiếu gia nổi danh ngày xưa này, loại bỏ bản chất phong lưu phóng đãng của họ đi, để họ tình nguyện trở thành những người đàn ông trung thành với một mình cô.
Bất đắc dĩ cũng được, tình nguyện cũng được!
Yêu thương cũng được, mà oán hận cũng được!
Họ đã không thể quay đầu lại nữa rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.