Chương 28: Làm rõ
Băng Lãnh Nữ Nhân
28/07/2015
Editor: Rea
Lưu Nhiên vừa bước vào Hoàng Cung thì người quản lý đã ra đón chào, trên mặt anh ta là một nụ cười nịnh nọt lấy lòng: “Lưu Thiếu, những tổ tông kia cũng đã đến rồi, chúng tôi đang rất cần anh giúp đỡ cho.”
“Không có gì, gần đây tôi hơi bận….” Lưu Nhiên liền nói để cho qua, anh nhận lấy điếu thuốc của quản lý, khi đang thưởng thức nó trên tay thì người quản lý đã duỗi hai tay ra giúp anh châm lửa: “Nhiều ngày qua bọn họ không tới đây sao?”
“Đúng vậy, đúng là đã nhiều ngày họ không tới đây, trừ lúc trước cùng Lưu thiếu đến đây sau đó cũng không thấy nữa.”
“Được rồi, không nói nữa, tôi vào trước đây.”
“Được được, Lưu thiếu, mời!” Người quản lý dùng tay để ra dấu mời, còn nói theo một câu thâm ý: “Còn lại nhờ ngài sắp xếp giúp.”
Lưu Nhiên không thèm để ý đến anh ta mà lập tức đi đến căn phòng họ vẫn thuê chung.
Đến trước cửa phòng “Dạ vũ sơn hải”, Lưu Nhiên không lập tức đi vào, anh ra đứng ở hành lang, trong ngọn đèn ảm đạm phản chiếu bóng dáng anh đang hút thuốc, lưng tựa vào cánh cửa, mày nhíu lại, trầm tư.
Trong ghế lô, tinh thần của mấy ma vương đã hơi lơ mơ, nhưng ngược lại sắc mặt đều bình thản.
“Khanh tử, cậu nói lúc nửa đêm Văn Hoa gọi
Chúng ta tới là vì chuyện gì?” Bạch Thành đang phun khói từ trong miệng ra, tầm mắt dừng lại trên người Lý Khanh hỏi.
Anh vừa dứt lời xong thì cửa liền bị mở ra, Lưu Nhiên bước vào cười ảm đạm: “Tôi xin lỗi, vào ban đêm mà còn gọi các cậu tới.” Nói xong, liền tự mình đi đến trước sofa rồi ngồi xuống.
Mấy người kia nhìn sắc mặt Lưu Nhiên cực kỳ bình thường như vậy, hôm nay không lẽ là…..
Lưu Nhiên không nói lời nào, anh nhắm mắt lại dựa vào sofa một cách tao nhã, biểu tình bình tĩnh làm cho những người bạn cùng chơi từ nhỏ đến lớn không đoán ra được tâm tư của anh. Truyện chỉ được đăng tại *******************.
Mấy người kia liền liếc nhau, cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Văn Hoa, cậu kêu chúng tôi tới là có chuyện gì, cậu nói đi?” Nam Tạm lên tiếng trước, giống như một cánh chim đầu đàn.
“Sao vậy? Còn tôi mở miệng sao, các người thật không biết sao?” Lưu Nhiên không hề mở mắt, môi mỏng khẽ khép mở nhàn nhạt hỏi lại một câu, nhữ khí lạnh nhạt ôn nhu không nghe ra hỉ nộ ái ố.
Trong lòng mấy yêu nghiệt không khỏi hồi hợp một phen, biểu hiện của anh như vậy, không lẽ đã biết rồi?
Bạch Thành nuốt nước miếng, suy nghĩ cẩn thận xong liền thẳng ra: “Cậu đã biết rồi thì chúng tôi cái gì cũng không giấu nữa, Văn Hoa, cậu nói gì đi, chúng tôi biết lỗi rồi!” Dù sao thì bọn họ cũng nên xin lỗi Lưu Nhiên.
“Cộc cộc!” bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó cửa liền bị đẩy ra, một cô gái mặc sườn xám màu hồng đang tuổi thanh xuân đi đến, cười cười với mấy người đang ngồi trên ghế sofa, theo đằng sau là một phục vụ mang theo một cái mâm, đằng sau nữa là người quản lý của Hoàng Cung.
“Lưu thiếu, Bạch thiếu, Lý thiếu, Phú thiếu, Nam thiếu!” Người quản lý liền cười gật đầu chào hỏi với bọn họ, tiếp theo mấy người cấp dưới vội đặt thứ trên mâm xuống rồi đi ra ngoài.
Trước đó người quản lý đã xác định được tình huống một chút, không thể không khẩn trương được, những người trong này là những người anh ta không thể đắc tội.
Lưu Nhiên chợt chuyển người, những ngón tay thon dài xinh đẹp di chuyễn đến trên bàn mang theo động tác thong thả và tao nhã.
Ấm trà chính là ấm tử sa thuần khiết, tra trong ấm là loại Thiết Quan Âm, chén trà và ấm trà là cùng một bộ giống nhau, một lát sau mùi hương thoang thoảng của trà đã lan tỏa ra bốn phía, anh rót một cốc trà nhỏ trước mặt mỗi người.
Năm người bọn họ từ nhỏ đều sinh ra trong gia đình giàu có, dáng ngồi lười biếng nhàn nhã nhưng đều toát ra một loại khí chất hơn người, hơn nữa lúc này mọi người đều có tâm sự - Lý Khanh, Phú Tu, Bạch Thành đều ngồi nguyên đó chưa ai động đến cốc trà, họ chỉ đang nhìn Lưu Nhiên chăm chú, nhìn xem kế tiếp anh muốn làm gì. Nam Tạm bưng cốc trà để lên mũi, anh liền nhẹ nhàng nhắm mặt lại để tận hưởng mùi thơm độc đáo của Thiết Quan Âm rồi cầm cốc trà lên nhẹ nhàng nhấm nháp.
Sau khi đã để cốc trà xuống, Nam Tạm nhìn Lưu Nhiên vẫn đang im lặng. “Văn Hoa, dù sao anh em cũng không gạt cậu, hôm nay phải nói cho rõ ràng, không phải là cậu thật sự thích Thù Man rồi chứ?”
“Hả?” Lưu Nhiên hơi nhíu mày, anh nhìn Nam Tạm rồi lại nhìn biểu tình của mấy người kia, đột nhiên trở nên sững sờ, mắt anh liền nheo lại: “Làm sao cậu biết cô ấy tên là Thù Man?”
Lời nói ra giống như sấm sét giữa trời quang, trong lòng mấy yêu nghiệt liền ngẩn ra, thực hối hận không cho bản thân một bạt tay, cứ tự cho mình là thông minh nhưng lần này sao chưa đánh đã khai rồi?
Cậu ta căn bản không hề biết chuyện ngày đó vậy mà mình còn đang chờ mong phía sau có cái gì đặc sắc!
“Khụ….” Phú Tu liền ho nhẹ một tiếng, anh thấy Lưu Nhiên không nói gì, trong đầu nghĩ thầm mọi thứ vẫn ổn! Thôi nói đi, sớm muộn gì cậu ta chẳng biết chuyện này chứ.
Lưng Phú Tu tựa vào sofa, ánh mắt nhìn Lưu Nhiên đã tràn đầy thẳng thắn và thành khẩn, hiện tại chuyện đã đến nước này cũng không thể giấu được nữa, nếu vậy anh cũng sẽ không để cho bọn họ dễ chịu, muốn chết cũng phải kéo theo họ chứ không thể chết một mình anh.
“Văn Hoa nói trắng ra thế này, ngày đó khi các người lên lầu thì bốn người chúng tôi đã nhanh chóng đuổi kịp mà cảnh tươi đẹp trong phòng ngày hôm đó, bốn chúng tôi đều đã thấy cả, mỗi câu chữ mà Thù Man nói ra, chúng tôi cũng đều nghe thấy.”
“Vì ở trong phòng có gắn camera, cậu đừng mắng chúng tôi là cầm thú, chuyện đã qua rồi, cậu muốn làm gì chúng tôi cũng được!”
“Còn nữa không?” Sắc mặt Lưu Nhiên vẫn không thay đổi, mắt cũng không nhìn mấy người kia, đầu ngón tay đang ma sát chén trà.
“Còn có tâm tình của tôi với Thù Man, không phải là nói đùa mà là sự thật.” Phú Tu đang thành khẩn nhìn Lưu Nhiên chằm chằm, anh tiếp tục nói: “mặc kệ cậu có thích cô ấy không, Phú Tu tôi cũng sẽ không buông tay, về sau chúng ta tự dựa vào sức mình, cạnh tranh công bằng đi.”
Lưu Nhiên vừa bước vào Hoàng Cung thì người quản lý đã ra đón chào, trên mặt anh ta là một nụ cười nịnh nọt lấy lòng: “Lưu Thiếu, những tổ tông kia cũng đã đến rồi, chúng tôi đang rất cần anh giúp đỡ cho.”
“Không có gì, gần đây tôi hơi bận….” Lưu Nhiên liền nói để cho qua, anh nhận lấy điếu thuốc của quản lý, khi đang thưởng thức nó trên tay thì người quản lý đã duỗi hai tay ra giúp anh châm lửa: “Nhiều ngày qua bọn họ không tới đây sao?”
“Đúng vậy, đúng là đã nhiều ngày họ không tới đây, trừ lúc trước cùng Lưu thiếu đến đây sau đó cũng không thấy nữa.”
“Được rồi, không nói nữa, tôi vào trước đây.”
“Được được, Lưu thiếu, mời!” Người quản lý dùng tay để ra dấu mời, còn nói theo một câu thâm ý: “Còn lại nhờ ngài sắp xếp giúp.”
Lưu Nhiên không thèm để ý đến anh ta mà lập tức đi đến căn phòng họ vẫn thuê chung.
Đến trước cửa phòng “Dạ vũ sơn hải”, Lưu Nhiên không lập tức đi vào, anh ra đứng ở hành lang, trong ngọn đèn ảm đạm phản chiếu bóng dáng anh đang hút thuốc, lưng tựa vào cánh cửa, mày nhíu lại, trầm tư.
Trong ghế lô, tinh thần của mấy ma vương đã hơi lơ mơ, nhưng ngược lại sắc mặt đều bình thản.
“Khanh tử, cậu nói lúc nửa đêm Văn Hoa gọi
Chúng ta tới là vì chuyện gì?” Bạch Thành đang phun khói từ trong miệng ra, tầm mắt dừng lại trên người Lý Khanh hỏi.
Anh vừa dứt lời xong thì cửa liền bị mở ra, Lưu Nhiên bước vào cười ảm đạm: “Tôi xin lỗi, vào ban đêm mà còn gọi các cậu tới.” Nói xong, liền tự mình đi đến trước sofa rồi ngồi xuống.
Mấy người kia nhìn sắc mặt Lưu Nhiên cực kỳ bình thường như vậy, hôm nay không lẽ là…..
Lưu Nhiên không nói lời nào, anh nhắm mắt lại dựa vào sofa một cách tao nhã, biểu tình bình tĩnh làm cho những người bạn cùng chơi từ nhỏ đến lớn không đoán ra được tâm tư của anh. Truyện chỉ được đăng tại *******************.
Mấy người kia liền liếc nhau, cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Văn Hoa, cậu kêu chúng tôi tới là có chuyện gì, cậu nói đi?” Nam Tạm lên tiếng trước, giống như một cánh chim đầu đàn.
“Sao vậy? Còn tôi mở miệng sao, các người thật không biết sao?” Lưu Nhiên không hề mở mắt, môi mỏng khẽ khép mở nhàn nhạt hỏi lại một câu, nhữ khí lạnh nhạt ôn nhu không nghe ra hỉ nộ ái ố.
Trong lòng mấy yêu nghiệt không khỏi hồi hợp một phen, biểu hiện của anh như vậy, không lẽ đã biết rồi?
Bạch Thành nuốt nước miếng, suy nghĩ cẩn thận xong liền thẳng ra: “Cậu đã biết rồi thì chúng tôi cái gì cũng không giấu nữa, Văn Hoa, cậu nói gì đi, chúng tôi biết lỗi rồi!” Dù sao thì bọn họ cũng nên xin lỗi Lưu Nhiên.
“Cộc cộc!” bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó cửa liền bị đẩy ra, một cô gái mặc sườn xám màu hồng đang tuổi thanh xuân đi đến, cười cười với mấy người đang ngồi trên ghế sofa, theo đằng sau là một phục vụ mang theo một cái mâm, đằng sau nữa là người quản lý của Hoàng Cung.
“Lưu thiếu, Bạch thiếu, Lý thiếu, Phú thiếu, Nam thiếu!” Người quản lý liền cười gật đầu chào hỏi với bọn họ, tiếp theo mấy người cấp dưới vội đặt thứ trên mâm xuống rồi đi ra ngoài.
Trước đó người quản lý đã xác định được tình huống một chút, không thể không khẩn trương được, những người trong này là những người anh ta không thể đắc tội.
Lưu Nhiên chợt chuyển người, những ngón tay thon dài xinh đẹp di chuyễn đến trên bàn mang theo động tác thong thả và tao nhã.
Ấm trà chính là ấm tử sa thuần khiết, tra trong ấm là loại Thiết Quan Âm, chén trà và ấm trà là cùng một bộ giống nhau, một lát sau mùi hương thoang thoảng của trà đã lan tỏa ra bốn phía, anh rót một cốc trà nhỏ trước mặt mỗi người.
Năm người bọn họ từ nhỏ đều sinh ra trong gia đình giàu có, dáng ngồi lười biếng nhàn nhã nhưng đều toát ra một loại khí chất hơn người, hơn nữa lúc này mọi người đều có tâm sự - Lý Khanh, Phú Tu, Bạch Thành đều ngồi nguyên đó chưa ai động đến cốc trà, họ chỉ đang nhìn Lưu Nhiên chăm chú, nhìn xem kế tiếp anh muốn làm gì. Nam Tạm bưng cốc trà để lên mũi, anh liền nhẹ nhàng nhắm mặt lại để tận hưởng mùi thơm độc đáo của Thiết Quan Âm rồi cầm cốc trà lên nhẹ nhàng nhấm nháp.
Sau khi đã để cốc trà xuống, Nam Tạm nhìn Lưu Nhiên vẫn đang im lặng. “Văn Hoa, dù sao anh em cũng không gạt cậu, hôm nay phải nói cho rõ ràng, không phải là cậu thật sự thích Thù Man rồi chứ?”
“Hả?” Lưu Nhiên hơi nhíu mày, anh nhìn Nam Tạm rồi lại nhìn biểu tình của mấy người kia, đột nhiên trở nên sững sờ, mắt anh liền nheo lại: “Làm sao cậu biết cô ấy tên là Thù Man?”
Lời nói ra giống như sấm sét giữa trời quang, trong lòng mấy yêu nghiệt liền ngẩn ra, thực hối hận không cho bản thân một bạt tay, cứ tự cho mình là thông minh nhưng lần này sao chưa đánh đã khai rồi?
Cậu ta căn bản không hề biết chuyện ngày đó vậy mà mình còn đang chờ mong phía sau có cái gì đặc sắc!
“Khụ….” Phú Tu liền ho nhẹ một tiếng, anh thấy Lưu Nhiên không nói gì, trong đầu nghĩ thầm mọi thứ vẫn ổn! Thôi nói đi, sớm muộn gì cậu ta chẳng biết chuyện này chứ.
Lưng Phú Tu tựa vào sofa, ánh mắt nhìn Lưu Nhiên đã tràn đầy thẳng thắn và thành khẩn, hiện tại chuyện đã đến nước này cũng không thể giấu được nữa, nếu vậy anh cũng sẽ không để cho bọn họ dễ chịu, muốn chết cũng phải kéo theo họ chứ không thể chết một mình anh.
“Văn Hoa nói trắng ra thế này, ngày đó khi các người lên lầu thì bốn người chúng tôi đã nhanh chóng đuổi kịp mà cảnh tươi đẹp trong phòng ngày hôm đó, bốn chúng tôi đều đã thấy cả, mỗi câu chữ mà Thù Man nói ra, chúng tôi cũng đều nghe thấy.”
“Vì ở trong phòng có gắn camera, cậu đừng mắng chúng tôi là cầm thú, chuyện đã qua rồi, cậu muốn làm gì chúng tôi cũng được!”
“Còn nữa không?” Sắc mặt Lưu Nhiên vẫn không thay đổi, mắt cũng không nhìn mấy người kia, đầu ngón tay đang ma sát chén trà.
“Còn có tâm tình của tôi với Thù Man, không phải là nói đùa mà là sự thật.” Phú Tu đang thành khẩn nhìn Lưu Nhiên chằm chằm, anh tiếp tục nói: “mặc kệ cậu có thích cô ấy không, Phú Tu tôi cũng sẽ không buông tay, về sau chúng ta tự dựa vào sức mình, cạnh tranh công bằng đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.