Chương 123: Ngoại truyện: Chuyện lý thú của đám nhóc con!
Băng Lãnh Nữ Nhân
02/12/2016
Mấy ngày gần đây, cảm xúc của bạn nhỏ Diêm Diễm và Lưu Sướng chính là đặc biệt không vui, thậm chí còn muốn khóc nháo.
Nguyên nhân: Là vì hai người phụ nữ bảo bối quan trọng nhất trong nhà, mẹ và em gái xinh đẹp đáng yêu của hai nhóc đã không ở nhà bốn ngày nay vì phải cùng chú Nam trở về nhà của ông nội Nam.
Bốn ngày này, buổi tối không được mùi thơm của mẹ ôm ấp, không còn nghe thấy tiếng hừ nhẹ êm tai bảo bọn họ phải đi ngủ; không được chơi đùa với em gái nhỏ; không thể dạy em tập đi, không còn nghe thấy tiếng gọi bọn họ là “anh trai” ngọt ngào mềm mại của cô bé.
Hai đứa trẻ kể từ khi sinh ra đến giờ đã được hơn ba năm, chưa từng phải rời xa mẹ một ngày! Nói lại một chút, kể từ khi Tiểu Nam ra đời, đến giờ đã hơn một tuổi, cả ba đứa cũng chưa từng tách ra một ngày nào.
Đây là lần đầu tiên không có mẹ và em gái ở bên cạnh, chắc chắn là hai đứa trẻ sẽ không quen, tự nhiên trong lòng sẽ khổ sở và buồn bực.
Bạn nhỏ Lưu Sướng thì tàm tạm, mặc dù trong lòng đang rất khổ sở, nhớ mẹ và em gái vô cùng, nhưng vẫn chịu đựng không hề biểu lộ ra bên ngoài, bởi vì mỗi thời khắc trôi qua cậu đều ghi nhớ những gì mà Thù Man đã nói với mình.
Ba ngày trước vẫn còn yên ổn, bình tĩnh, bộ dáng ngày thường vẫn thản nhiên. Nhưng vào buổi chiều ngày thứ tư, sau khi từ nhà trẻ trở về nhà thì gương mặt của Tiểu Lưu Sướng đã bắt đầu biến sắc, sau khi ăn cơm tối xong sẽ xem tivi như thường lệ. Nhưng hôm nay, phim hoạt hình Conan mà cậu thích nhất vẫn không thể hấp dẫn sự chú ý của cậu, dường như cậu luôn nhíu mày suốt cả buổi tối.
Nhưng cậu không hề khóc, cũng không hề nháo.
Còn về tiểu gia hỏa Diêm Diễm này thì không thể bớt lo được, luôn nóng nảy bộp chộp. Từ lúc ăn cơm chiều đã bắt đầu buồn bực, sau đó gây ầm ĩ bảo muốn đi tìm Thù Man và em gái. Người lớn trong nhà không cho đi, cậu liền náo loạn trong nhà đến mức gà bay chó sủa, làm cho phòng khách tán loạn cả lên!
Diêm Sơ giận đến nỗi gương mặt đều nổi đầy gân xanh, anh rất muốn bắt tên tiểu ma vương đang không ngừng nhảy loạn, cào phá lung tung như một con châu chấu này, sau đó sẽ đánh cho đứa ranh con không thể để cho mình bớt lo này một trận thật đau.
Nhưng anh lại không dám làm, vì Thù Man rất bao che và dung túng cho bọn trẻ. Mặc kệ là chuyện gì xảy ra, mặc kệ là con mình đúng hay sai, trước tiên cô sẽ bảo vệ chúng rồi sau đó mới nói chuyện, tiếp theo là giáo dục con.
Đối với ba đứa trẻ trong nhà, về sau là đối với những đứa trẻ lục tục ra đời sau này, Thù Man vẫn luôn đặt vị trí của nhóm trẻ con và người lớn ngang nhau, cùng nói chuyện ngang hàng với bọn trẻ, không đối đãi với bọn chúng như những đứa “trẻ con”, mà là cho bọn trẻ sự tôn trọng như đang đối đãi với người lớn.
Cho nên, đây chính là nguyên nhân mà từ lúc nhỏ bọn trẻ trong nhà chỉ nghe lời một mình Thù Man. Chỉ một ánh mắt của cô là lòng anh đã nhũn ra, hai chân mềm đến nỗi không thể mềm hơn, chỉ còn thiếu nước quỳ sát đất nữa thôi!
Đã có tiền lệ từ trước rồi!
Đó là một ngày nào đó của tháng trước, cả nhà bọn họ vẫn còn đang ở Provence đó là lần đầu tiên anh đánh con. Bởi vì tiểu gia hỏa này thừa dịp anh đang uống trà và nói chuyện phiếm với bọn Lý Khanh trong phòng khách, đã lẻn vào phòng làm việc của anh mà làm loạn. Cậu đem mấy văn kiện, hợp đồng quan trọng của anh xé thành từng mảnh nhỏ, giống như tiên nữa rắc hoa, trên mặt đất toàn là giấy vụn. Lại đem laptop của anh quẳng xuống mặt đất làm nó vỡ thành hai mảnh.
Những chuyện này còn chưa đủ, điểm mấu chốt là gan tên tiểu tử này quá lớn, không biết như thế nào mà leo được lên trên đỉnh của giá sách cao hai mét rồi ngồi đắc ý trên đó, gật gà gật gù, hai bàn chân chúi xuống, cả người đong đa đong đưa.
Diêm Sơ vào thư phòng, đầu tiên anh thấy một đống mảnh giấy vụn trên mặt đất, mày hơi nhíu lại theo bản năng, nhưng mới ngước mắt lên nhìn thì ôi thôi, anh thấy nhóc con Diêm Diễm đang ngồi thảnh thơi trên đỉnh giá sách, lại còn đang làm mặt quỷ với anh.
Diêm Sơ vô cùng tức giận, nhưng cũng không dám rống con, vì sợ sẽ dọa sợ nó, làm nó ngã xuống, chỉ có thể khuyên bảo nhóc con từ từ leo xuống sau đó sẽ “làm việc” với nó.
Lưu Nhiên rất thích xem màn song đấu náo nhiệt của hai cha con nhà này. Nếu không phải vì dùng chung một thân thể với Diêm Sơ thì anh hận không thể dùng bộ dáng hai tay ôm ngực, vẻ mặt thản nhiên mà nhàn nhã, cả người dựa vào tường làm người qua đường. Tốt hay không tốt đây!
Từ lúc nhóc con Diêm Diễm bắt đầu nói chuyện lưu loát, hai chân chạy trốn nhanh nhẹn như một con thỏ nhỏ, trong lúc nhàm chán anh đã phát hiện ra một sự “thú vị tàn ác”. Lưu đại thần cảm thấy hai người bọn họ không giống ba con, mà càng giống như “kẻ thù” thì đúng hơn, nhóc con Diêm Diễm chính là kẻ đầu thai tới đây để đối nghịch với Diêm Sơ, khiến anh ta không được thoải mái!
Mỗi lần hai ba con đối đầu nhau thì Diêm Diễm luôn thắng cuộc một cách dễ dàng, đem người cha Diêm Sơ luôn tự cho là mình bình tĩnh, tự chủ hơn người phải nổi điên, mà trong lòng thì buồn bực, không cam lòng, khiến Lưu Nhiên xem vô cùng đã nghiền.
Bởi vì, đứa con trai kia của anh quá “yên tĩnh”!
Không thể không nói rằng, “chuyện thú vị tàn ác” của Lưu đại thần thật không còn gì để nói, mà đối với Diêm Sơ thì càng bất dắc dĩ hơn!
Giống như bây giờ, Lưu Nhiên nhìn thấy dáng vẻ hư hỏng, thảnh thơi của nhóc con đang ngồi vắt vẻo trên giá sách kia, cố ý chọc giận cha nó thì khóe môi anh không nhịn được mà mỉm cười, thể hiện độ cong nhàn nhạt, trực tiếp hiện lên trên khuôn mặt than tuấn mỹ của Diêm Sơ.
Vậy nên bộ dáng hiện tại của Diêm Sơ là như thế này: Trong mắt có tia nguy hiểm nhưng khóe môi lại đang mỉm cười. Nhưng chỉ cần nhìn kỹ thì có thể phát hiện ra là khóe mắt của anh đang giật giật, nhỏ đến mức không thể nhìn ra.
Lưu đại thần đang trú trong người Diêm Sơ liền cao giọng: “Sự thú vị tàn ác, thật là ngây thơ!” Kết quả là độ cong ở khóe môi anh ngày càng sâu, khóe mắt giật giật càng thêm rõ ràng.
Lưu Nhiên rất muốn cười, nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn xuống, nói với Diêm Sơ rằng: “Được rồi, tôi sẽ giữ im lặng, trước tiên anh hãy đem nhóc con xuống đất đã.” Đương nhiên, đây là lời truyền đạt đến từ đáy lòng của Diêm Sơ.
Cuối cùng Diêm Sơ đã khôi phục lại bản thân mình, anh đứng cách giá sách không tới một mét, bình tình nhìn nhóc con, nói chuyện bằng giọng điệu vô cùng ôn hòa: “Diêm Diễm à, chơi đủ chưa vậy? Nếu đủ rồi thì mau đi xuống đi, mẹ đang ở phòng khách tìm con đấy.” Đây chính là lời nói dối lừa gạt trẻ con mà.
Đứa trẻ nào đó vừa nghe thấy mẹ gọi mình, khuôn mặt nhỏ liền cười sáng lạn: “A! Thù Man muốn gặp Diêm Diễm à!” Tiếng hoan hô trong trẻo vang lên, sau đó cậu dùng động tác lưu loát, nhanh nhẹ như một con “báo nhỏ”, “soạt soạt” vài cái là đã xuống được dưới đất.
Ai ngờ, vừa mới xuống được đất thì đã thấy khuôn mặt của lão già nhà mình biên sắc, khuôn mặt bình tĩnh như núi băng đã biến mất: “Bò cao đấy, chơi vui không!” Giọng nói của ba cũng lạnh xuống mấy phần, kèm theo là âm thanh kẽo kẹt do hai hàm răng cắn chặt lại khiến nhóc con sợ tới mức phải nhắm chặt hai mắt theo bản năng.
Đùi phải của Diêm Sơ liền cong lên, đem nhóc con giữ chặt trên đùi mình, trên mông đít nhỏ là từng bàn tay dội xuống tạo thành tiếng vang lớn, miệng anh quát to: “Đồ ranh con này, ba đánh chết con để xem về sau còn dám bò cao như vậy nữa hay không!” Bản dịch này chỉ được đăng tại diễn đàn lê.quý.đôn.com, nếu bạn nhìn thấy nó ở các trang web khác chính là hàng coppy không xin phép.
Nhóc con cũng biết mình đã gặp rắc rối lớn rồi, mặc dù lúc trước cậu cũng đã từng gây ra rắc rối, nhưng ba có bao giờ đánh cậu đâu? Tuy bình thường ba rất ít cười, chỉ cười với mỗi Thù Man, luôn làm mặt lạnh với cậu, nhưng Diêm Diễm cũng không sợ ba.
Lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên mà nhóc con bị đánh!
Cậu căn bản không biết vì sao hôm nay mình lại bị đánh nữa?
Cái mông đau quá, vừa nóng vừa rát, nhưng tiểu gia hỏa cũng rất ngang ngược, mặc dù vừa đau lại vừa sợ nhưng mà cậu nhất quyết không phục, muốn đối đầu với ba mình tới cùng. Đôi mắt vẫn đang nhắm chặt bây giờ lại mở ra, hai mắt đều đỏ bừng, trong mắt chính là sự quật cường. Cậu kiên quyết cắn chặt răng, không để cho nước mắt rơi xuống, chỉ kêu la vài tiếng, cũng không có vùng vẫy, bởi vì biết rằng có vùng vẫy cũng vô dụng mà thôi, vì thân thể của cậu gầy yếu như thế kia cơ mà!
Thật ra là Diêm Sơ đánh con xong liền hối hận, bởi vì anh dùng lực tay hơi lớn. Nhưng trong lòng lại có chút kinh ngạc, với lực tay như vậy mà tên tiểu tử này không khóc ư? Diêm Sơ liền ôm lấy con trai đang nằm trên đùi vào trong lòng, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ bừng nhưng quật cường của cậu, hỏi: “Sao con lại không khóc vậy?”
Nhóc con liền ngẩng đầu lên, sự quật cường trong mắt còn chưa lui: “Con là đàn ông! Đổ máu chảy mồ hôi cũng không rơi nước mắt!” Hào sảng như vậy, đứa trẻ này thật đúng là đang xem mình là “vai chính” rồi!
Môi của Diêm Sơ không khỏi cong lên, mà Lưu đại thần cũng cười, anh cảm thấy bất đắc dĩ, lại là: “Con là đàn ông, đổ máu chảy mồ hôi cũng không rơi nước mắt sao?” Đứa bé này học ở đâu ra vậy? Diêm Sơ cười không tiếng động, nhưng tiếng cười của Lưu đại thần thì truyền ra ngoài không khí, trầm thấp êm tai, chính là tiếng cười tiêu chuẩn đặc trưng của nhà họ Lưu.
Tiểu Diêm Diễm và Tiểu Lưu Sướng tuy còn nhỏ, thường có nhiều ý nghĩa lung tung, nhưng cũng rất hiểu chuyện. Bọn họ đều biết, mình là những đứa trẻ được sinh ra trong một gia đình khác với những đứa trẻ khác, mà cũng không giống, chính là một gia đình đặc biệt kỳ lạ!
Ba của bọn họ sẽ “biến sắc mặt và biến giọng nói, biến luôn cả khí chất” rất nhanh! Giống như là biến thành một người khác vậy. Trời sinh tính tình trẻ con hay tò mò, thích tìm hiểu nguyên nhân, hai nhóc con luôn quấn lấy ba hỏi tại sao, Thù Man nghe xong liền gọi cả hai đến bên cạnh, để chúng nằm lên đầu gối mình rồi mỉm cười nói: “Diêm Diễm, Tiểu Sướng, ở trong thân thể của ba các con tồn tại 2 người khác nhau.” Cho nên, tuy cậu và Lưu Sướng là anh em sinh đôi nhưng lại có 2 người ba, một là “ba Lưu Nhiên”, người còn lại là “ba Diêm Sơ”.
Ba của em trai Diêm Diễm là Diêm Sơ, còn ba của anh trai Lưu Sướng là Lưu Nhiên.
Tuy hiện giờ hai nhóc còn nhỏ, không hiểu vì sao, nhưng chỉ cần là Thù Man nói thì hai nhóc đều tin tưởng vô điều kiện. Cho dù nhiều năm sau hai nhóc đã trở thành người trưởng thành, nhưng đối với những lời mà Thù Man nói vẫn luôn tin tưởng, nói gì nghe nấy.
Về sau, tất cả những đứa trẻ trong “đại gia đình” này đều có chung một nhận thức, đó là “nghe lời mẹ nói”. Bọn nhỏ rất ít gọi Thù Man là mẹ, trừ lúc làm nũng ra thôi. Ngày thường, bọn nhỏ rất thích gọi mẹ bằng cái tên thân mật: “Thù Man, Thù Man…” Bởi vì bọn nhỏ cảm thấy, gọi như vậy so với gọi mẹ thì càng tình cảm và được đối xử công bằng, tôn trọng hơn.
Bọn nhỏ luôn cho rằng: Việc hiểu ngầm này đã có sẵn từ trong huyết mạch của bọn con, mẹ luôn đúng tuyệt đối, vô cùng quyến luyến và ỷ lại mẹ!
“Không được để Thù Man phải thương tâm và khổ sở! Nếu như để Thù Man đau lòng thì tim của các chú và ba sẽ đau, đau đớn này giống như cạo xương róc thịt vậy!”
Đây là lời của ba và nhóm các chú, những lời này bọn nhỏ đã được người lớn nỉ non bên tai vô số lần từ khi mới sinh ra. Nó vẫn khắc sâu vào lòng của mỗi người cho đến tận lúc trưởng thành, và sớm khắc sâu vào linh hồn rồi!
Hiện giờ, cặp sinh đôi ba tuổi chỉ đơn thuần cho rằng: Có hai người ba thật là tốt, chúng con còn có đến 6 người chú, còn thêm 1 chú Tiểu Phật nữa! Tất cả đều vô cùng yêu thương chúng con.
Sau khi lớn lên, hai nhóc và những đứa em gái mới biết được toàn bộ “lý do” của những điều này, bọn họ vô cùng đau lòng cho hai người ba của mình, lại càng đau lòng vì mẹ và vì cả những người chú nữa.
Qúa trình yêu của mẹ và ba quá gian khổ, tuyệt vọng và được trùng sinh…..
“Đại gia đình” của bọn họ, “mẹ” của bọn họ là một kỳ tích xinh đẹp DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn khiến khiến biết bao người phải rung động!
Tình yêu vĩ đại như vậy khiến bọn họ cảm thấy kinh hoảng, cảm động, động lòng và kiêu ngạo!
“Khi đó, ba A Nhiên đã có được thân thể của chính mình, không còn dùng chung thân thể với ba Diêm Sơ nữa.” Đây là chuyện để sau hẵng nói.
Lỗ tai của nhóc con thật thính, vừa nghe thấy tiếng cười là đã biết ba A Nhiên xuất hiện rồi!
Tiểu tử kia chờ ba A Nhiên xuất hiện xong, thừa dịp lão ba nhà mình không ở đây, liền nhảy xuống khỏi người anh xuống đất, sau đó đứng ở chỗ cửa phòng gần hành lang nhưng không chạy, sau đó cất giọng gào, đặc biệt to: “Thù Man, Thù Man, ba đánh con nè!”
Mấy phút sau, Thù Man đã lên đến chỗ thư phòng, một tay nắm tay Lưu Sướng, người đi đằng sau cô là Nam Tạm đang ôm con gái, cùng những người đàn ông khác trong nhà cũng lên theo.
Xem như toàn bộ người trong nhà đều đến đông đủ rồi.
Tiểu Diêm Diễm vừa thấy mẹ đến liền trực tiếp nhào tới ôm lấy đùi của cô, đây chính là hậu thuẫn vững chắc của cậu đó! Rồi tiểu gia hỏa này ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt trở nên nhăn nhó, ủy khuất khóc oa lên một tiếng, nước mắt rơi xuống như mưa rào.
Thù Man cảm thấy vô cùng đau lòng, liền ngồi xổm người xuống và ôm lấy tiểu nhóc con vào trong ngực, nhẹ nhàng an ủi vài câu là sắc mặt cậu liền chuyển biến tốt, cũng không còn khóc nữa, sau đó cậu liền nhân cơ hội này yêu cầu tối nay Thù Man phải ngủ với nhóm 3 đứa bọn họ, hát ru cho bọn họ nghe, lại còn thêm yêu cầu phải kể chuyện ngày xưa, rồi cậu duỗi 3 ngón tay trắng trẻo mềm mại ra, nói: “Con muốn được trong 3 ngày!”
Tiểu Lưu Sướng cũng không thua kém, liền nhân cơ hội này giở trò với ba Lưu Nhiên, cậu bước lên ôm lấy cánh tay của Thù Man, mở miệng với giọng điệu mềm ngọt: “Thù Man, Thù Man mau đồng ý với Diêm Diễm đi! Mẹ xem này, em trai đang khóc rất thương tâm đấy!”
Tiểu nha đầu trong lòng Nam Tạm là người ít phải cần lo lắng nhất ư? Đừng xem thường cô bé mới một tuổi này, trong lòng cũng có nỗi hẹp hòi đấy! Nhìn cô bé hiện giờ mà xem, đang hoa tay múa chân lung tung, cười khanh khách không ngừng, đôi tay ngắn ngủn trắng trẻo mập mạp không ngừng lay cô với giọng nói vừa mềm dẻo vừa ngọt ngào: “Thù Man, Thù Man!” Cô bé không biết vì sao anh trai Diêm diễm lại khóc đến thương tâm như vậy, cũng không biết “ba ngày” mà anh trai nói có nghĩa là gì cả? Nhưng cô bé biết, đêm nay nhất định Thù Man sẽ ngủ với cả bọn, vậy thì mình nhất định phải nằm trong lòng mẹ, vì đó là vòng ôm ấp thơm nức mà cô bé thích nhất.
Thù Man mỉm cười, dùng tay lau nước mắt cho Tiểu Diêm Diễm, một tay kia xoa đỉnh đầu của Tiểu Lưu Sướng, hôn trên mặt cặp song sinh mỗi người một cái, trả lời đồng ý với từng đứa.
Tiểu nha đầu đang còn ngồi trong lòng ba, thấy mẹ hôn hai anh trai của mình thì cũng sốt ruột theo, duỗi hai cánh tay ra với cô: “Thù Man, Thù Man, hôn, hôn!” Giọng nói vừa trong trẻo, lại vừa giòn giã, đây là tiểu nha đầu muốn mẹ hôn mình, hai anh trai đều đã được hôn rồi, sao mình có thể không có chứ?
Thù Man đứng thẳng lên, trong đôi mắt trong suốt của cô là sự dịu dàng đến nỗi có thể hóa thành nước và ý cười xinh đẹp. Cô ôm lấy tiểu nha đầu từ trong lòng Nam Tạm, hôn lên má trái và phải của cô bé thật vang dội, tiểu nha đầu rất vui vẻ, đôi mắt xếch liền híp lại thành một đường nhỏ, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình cọ cọ vào mặt mẹ, gọi không ngừng: “Mẹ, mẹ!”
Cặp sinh đôi liền cười toe toét đến nỗi lộ ra hàm răng trống hoác, mỗi đứa ôm lấy một bên chân của Thù Man, hoan hô kêu lớn, vô cùng ỷ lại và quyến luyến: “Mẹ, mẹ…mẹ ….”
Những người đàn ông nhìn thấy một màn này…..Trong lòng liền mềm đến nỗi có thể hóa thành một vũng nước, có thể hóa thật luôn rồi…Mắt cảm thấy đau xót….Kích động, cảm động, hạnh phúc đến nỗi muốn rơi nước mắt!
Cảm thấy bản thân mình chính là người đàn ông hạn phúc nhất trên đời!
Nhìn xem, người trước mặt này là vợ của tôi, con trai và con gái của chúng tôi…..
Không thể ngờ là trong kiếp này tôi lại có được thứ hạnh phúc xa xỉ như thế, quả thật là có thật!
Tôi vô cùng cảm kích trời xanh, cảm kích A Nhiên, những thứ tuyệt vọng trước đây đã sớm hóa thành mây khói, bay tới nơi vũ trụ tận cùng không biết tên, cách chúng tôi hàng tỷ năm ánh sáng, chúng tôi không còn gặp lại chúng, vĩnh viễn không cần gặp lại nữa…
Rốt cuộc những thứ đó đã không còn bên cạnh chúng ta, đã rời đi rồi…….
Khi đó, chúng tôi đã nhìn Thù Man chìm vào hôn mê, từ lúc bình minh cho đến lúc bầu trời tối đen, lại từ lúc bầu trời tối đen cho đến lúc bình minh, khóc đến cạn nước mắt, trai tim cũng khô héo.
Những thứ này là vết thương cũ đã lâu lắm rồi, là thứ khảo nghiệm trước khi hạnh phúc đến!
Thù Man ôm lấy tiểu nha đầu, mỉm cười đón lấy hai tên nhóc con rồi nhanh nhẹn rời đi trước “trái tim dịu dàng suýt nữa hòa tan” của những người đàn ông….Lúc sắp đi khỏi, cô liền quay đầu lại, nhìn “hai người” đàn ông trong thư phòng bằng ánh mắt nhàn nhạt, đôi mắt hơi cong lên.
Cả đám đàn ông trở nên thất thần, sau đó….Không khỏi có chút ngẩn ngơ!
“Hai đứa ranh con này quá nham hiểm rồi!” Trong lòng của Lưu Nhiên liền trở nên âm trầm, vô cùng chua xót, ra sức tranh giành người yêu với ba đứa nhóc , cực kỳ không có phong độ.
Diêm Sơ nói thầm trong lòng: “Mấy đứa tiểu tử kia, xem như mấy đứa độc ác! Để xem buổi tối mẹ cùng ai ngủ nào!” Rồi anh cẩn thận liếc mắt nhìn nhóm trẻ con kia. Lại nghĩ tới ánh nhìn của Thù Man, nhất thời bả vai liền co rụt lại, tim bắt đầu nhũn ra, sự mềm nhũn bắt đầu lan tràn khắp toàn thân…..
Kết quả là: Thù Man DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn không chỉ ở cùng với mấy đứa bé suốt ba ngày, mà là hơn nửa tháng, buổi tối ngủ chung để thực hiện lời hứa. Nửa tháng này, là mười lăm ngày mà những người đàn ông đều chịu sự giày vò! Thái độ của cô đối với bọn họ vô cùng lạnh nhạt, ánh mắt cũng rất lạnh lùng.
Đây chính là lời cảnh cáo của cô đối với bọn họ: Về sau, nếu còn dám đánh những miếng thịt từ trên người em thì bất luận là lý do gì, không cần biết xanh đỏ đen trắng, mặc kệ là ai, kể cả mấy người còn lại đều cùng nhau chịu sự “trừng phạt”!
Bạn nói xem, sao mấy người đàn ông này có thể không sợ được chứ?
Đây là tiền lệ đầu tiên, và cũng là cũng lần cuối cùng!
Nguyên nhân: Là vì hai người phụ nữ bảo bối quan trọng nhất trong nhà, mẹ và em gái xinh đẹp đáng yêu của hai nhóc đã không ở nhà bốn ngày nay vì phải cùng chú Nam trở về nhà của ông nội Nam.
Bốn ngày này, buổi tối không được mùi thơm của mẹ ôm ấp, không còn nghe thấy tiếng hừ nhẹ êm tai bảo bọn họ phải đi ngủ; không được chơi đùa với em gái nhỏ; không thể dạy em tập đi, không còn nghe thấy tiếng gọi bọn họ là “anh trai” ngọt ngào mềm mại của cô bé.
Hai đứa trẻ kể từ khi sinh ra đến giờ đã được hơn ba năm, chưa từng phải rời xa mẹ một ngày! Nói lại một chút, kể từ khi Tiểu Nam ra đời, đến giờ đã hơn một tuổi, cả ba đứa cũng chưa từng tách ra một ngày nào.
Đây là lần đầu tiên không có mẹ và em gái ở bên cạnh, chắc chắn là hai đứa trẻ sẽ không quen, tự nhiên trong lòng sẽ khổ sở và buồn bực.
Bạn nhỏ Lưu Sướng thì tàm tạm, mặc dù trong lòng đang rất khổ sở, nhớ mẹ và em gái vô cùng, nhưng vẫn chịu đựng không hề biểu lộ ra bên ngoài, bởi vì mỗi thời khắc trôi qua cậu đều ghi nhớ những gì mà Thù Man đã nói với mình.
Ba ngày trước vẫn còn yên ổn, bình tĩnh, bộ dáng ngày thường vẫn thản nhiên. Nhưng vào buổi chiều ngày thứ tư, sau khi từ nhà trẻ trở về nhà thì gương mặt của Tiểu Lưu Sướng đã bắt đầu biến sắc, sau khi ăn cơm tối xong sẽ xem tivi như thường lệ. Nhưng hôm nay, phim hoạt hình Conan mà cậu thích nhất vẫn không thể hấp dẫn sự chú ý của cậu, dường như cậu luôn nhíu mày suốt cả buổi tối.
Nhưng cậu không hề khóc, cũng không hề nháo.
Còn về tiểu gia hỏa Diêm Diễm này thì không thể bớt lo được, luôn nóng nảy bộp chộp. Từ lúc ăn cơm chiều đã bắt đầu buồn bực, sau đó gây ầm ĩ bảo muốn đi tìm Thù Man và em gái. Người lớn trong nhà không cho đi, cậu liền náo loạn trong nhà đến mức gà bay chó sủa, làm cho phòng khách tán loạn cả lên!
Diêm Sơ giận đến nỗi gương mặt đều nổi đầy gân xanh, anh rất muốn bắt tên tiểu ma vương đang không ngừng nhảy loạn, cào phá lung tung như một con châu chấu này, sau đó sẽ đánh cho đứa ranh con không thể để cho mình bớt lo này một trận thật đau.
Nhưng anh lại không dám làm, vì Thù Man rất bao che và dung túng cho bọn trẻ. Mặc kệ là chuyện gì xảy ra, mặc kệ là con mình đúng hay sai, trước tiên cô sẽ bảo vệ chúng rồi sau đó mới nói chuyện, tiếp theo là giáo dục con.
Đối với ba đứa trẻ trong nhà, về sau là đối với những đứa trẻ lục tục ra đời sau này, Thù Man vẫn luôn đặt vị trí của nhóm trẻ con và người lớn ngang nhau, cùng nói chuyện ngang hàng với bọn trẻ, không đối đãi với bọn chúng như những đứa “trẻ con”, mà là cho bọn trẻ sự tôn trọng như đang đối đãi với người lớn.
Cho nên, đây chính là nguyên nhân mà từ lúc nhỏ bọn trẻ trong nhà chỉ nghe lời một mình Thù Man. Chỉ một ánh mắt của cô là lòng anh đã nhũn ra, hai chân mềm đến nỗi không thể mềm hơn, chỉ còn thiếu nước quỳ sát đất nữa thôi!
Đã có tiền lệ từ trước rồi!
Đó là một ngày nào đó của tháng trước, cả nhà bọn họ vẫn còn đang ở Provence đó là lần đầu tiên anh đánh con. Bởi vì tiểu gia hỏa này thừa dịp anh đang uống trà và nói chuyện phiếm với bọn Lý Khanh trong phòng khách, đã lẻn vào phòng làm việc của anh mà làm loạn. Cậu đem mấy văn kiện, hợp đồng quan trọng của anh xé thành từng mảnh nhỏ, giống như tiên nữa rắc hoa, trên mặt đất toàn là giấy vụn. Lại đem laptop của anh quẳng xuống mặt đất làm nó vỡ thành hai mảnh.
Những chuyện này còn chưa đủ, điểm mấu chốt là gan tên tiểu tử này quá lớn, không biết như thế nào mà leo được lên trên đỉnh của giá sách cao hai mét rồi ngồi đắc ý trên đó, gật gà gật gù, hai bàn chân chúi xuống, cả người đong đa đong đưa.
Diêm Sơ vào thư phòng, đầu tiên anh thấy một đống mảnh giấy vụn trên mặt đất, mày hơi nhíu lại theo bản năng, nhưng mới ngước mắt lên nhìn thì ôi thôi, anh thấy nhóc con Diêm Diễm đang ngồi thảnh thơi trên đỉnh giá sách, lại còn đang làm mặt quỷ với anh.
Diêm Sơ vô cùng tức giận, nhưng cũng không dám rống con, vì sợ sẽ dọa sợ nó, làm nó ngã xuống, chỉ có thể khuyên bảo nhóc con từ từ leo xuống sau đó sẽ “làm việc” với nó.
Lưu Nhiên rất thích xem màn song đấu náo nhiệt của hai cha con nhà này. Nếu không phải vì dùng chung một thân thể với Diêm Sơ thì anh hận không thể dùng bộ dáng hai tay ôm ngực, vẻ mặt thản nhiên mà nhàn nhã, cả người dựa vào tường làm người qua đường. Tốt hay không tốt đây!
Từ lúc nhóc con Diêm Diễm bắt đầu nói chuyện lưu loát, hai chân chạy trốn nhanh nhẹn như một con thỏ nhỏ, trong lúc nhàm chán anh đã phát hiện ra một sự “thú vị tàn ác”. Lưu đại thần cảm thấy hai người bọn họ không giống ba con, mà càng giống như “kẻ thù” thì đúng hơn, nhóc con Diêm Diễm chính là kẻ đầu thai tới đây để đối nghịch với Diêm Sơ, khiến anh ta không được thoải mái!
Mỗi lần hai ba con đối đầu nhau thì Diêm Diễm luôn thắng cuộc một cách dễ dàng, đem người cha Diêm Sơ luôn tự cho là mình bình tĩnh, tự chủ hơn người phải nổi điên, mà trong lòng thì buồn bực, không cam lòng, khiến Lưu Nhiên xem vô cùng đã nghiền.
Bởi vì, đứa con trai kia của anh quá “yên tĩnh”!
Không thể không nói rằng, “chuyện thú vị tàn ác” của Lưu đại thần thật không còn gì để nói, mà đối với Diêm Sơ thì càng bất dắc dĩ hơn!
Giống như bây giờ, Lưu Nhiên nhìn thấy dáng vẻ hư hỏng, thảnh thơi của nhóc con đang ngồi vắt vẻo trên giá sách kia, cố ý chọc giận cha nó thì khóe môi anh không nhịn được mà mỉm cười, thể hiện độ cong nhàn nhạt, trực tiếp hiện lên trên khuôn mặt than tuấn mỹ của Diêm Sơ.
Vậy nên bộ dáng hiện tại của Diêm Sơ là như thế này: Trong mắt có tia nguy hiểm nhưng khóe môi lại đang mỉm cười. Nhưng chỉ cần nhìn kỹ thì có thể phát hiện ra là khóe mắt của anh đang giật giật, nhỏ đến mức không thể nhìn ra.
Lưu đại thần đang trú trong người Diêm Sơ liền cao giọng: “Sự thú vị tàn ác, thật là ngây thơ!” Kết quả là độ cong ở khóe môi anh ngày càng sâu, khóe mắt giật giật càng thêm rõ ràng.
Lưu Nhiên rất muốn cười, nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn xuống, nói với Diêm Sơ rằng: “Được rồi, tôi sẽ giữ im lặng, trước tiên anh hãy đem nhóc con xuống đất đã.” Đương nhiên, đây là lời truyền đạt đến từ đáy lòng của Diêm Sơ.
Cuối cùng Diêm Sơ đã khôi phục lại bản thân mình, anh đứng cách giá sách không tới một mét, bình tình nhìn nhóc con, nói chuyện bằng giọng điệu vô cùng ôn hòa: “Diêm Diễm à, chơi đủ chưa vậy? Nếu đủ rồi thì mau đi xuống đi, mẹ đang ở phòng khách tìm con đấy.” Đây chính là lời nói dối lừa gạt trẻ con mà.
Đứa trẻ nào đó vừa nghe thấy mẹ gọi mình, khuôn mặt nhỏ liền cười sáng lạn: “A! Thù Man muốn gặp Diêm Diễm à!” Tiếng hoan hô trong trẻo vang lên, sau đó cậu dùng động tác lưu loát, nhanh nhẹ như một con “báo nhỏ”, “soạt soạt” vài cái là đã xuống được dưới đất.
Ai ngờ, vừa mới xuống được đất thì đã thấy khuôn mặt của lão già nhà mình biên sắc, khuôn mặt bình tĩnh như núi băng đã biến mất: “Bò cao đấy, chơi vui không!” Giọng nói của ba cũng lạnh xuống mấy phần, kèm theo là âm thanh kẽo kẹt do hai hàm răng cắn chặt lại khiến nhóc con sợ tới mức phải nhắm chặt hai mắt theo bản năng.
Đùi phải của Diêm Sơ liền cong lên, đem nhóc con giữ chặt trên đùi mình, trên mông đít nhỏ là từng bàn tay dội xuống tạo thành tiếng vang lớn, miệng anh quát to: “Đồ ranh con này, ba đánh chết con để xem về sau còn dám bò cao như vậy nữa hay không!” Bản dịch này chỉ được đăng tại diễn đàn lê.quý.đôn.com, nếu bạn nhìn thấy nó ở các trang web khác chính là hàng coppy không xin phép.
Nhóc con cũng biết mình đã gặp rắc rối lớn rồi, mặc dù lúc trước cậu cũng đã từng gây ra rắc rối, nhưng ba có bao giờ đánh cậu đâu? Tuy bình thường ba rất ít cười, chỉ cười với mỗi Thù Man, luôn làm mặt lạnh với cậu, nhưng Diêm Diễm cũng không sợ ba.
Lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên mà nhóc con bị đánh!
Cậu căn bản không biết vì sao hôm nay mình lại bị đánh nữa?
Cái mông đau quá, vừa nóng vừa rát, nhưng tiểu gia hỏa cũng rất ngang ngược, mặc dù vừa đau lại vừa sợ nhưng mà cậu nhất quyết không phục, muốn đối đầu với ba mình tới cùng. Đôi mắt vẫn đang nhắm chặt bây giờ lại mở ra, hai mắt đều đỏ bừng, trong mắt chính là sự quật cường. Cậu kiên quyết cắn chặt răng, không để cho nước mắt rơi xuống, chỉ kêu la vài tiếng, cũng không có vùng vẫy, bởi vì biết rằng có vùng vẫy cũng vô dụng mà thôi, vì thân thể của cậu gầy yếu như thế kia cơ mà!
Thật ra là Diêm Sơ đánh con xong liền hối hận, bởi vì anh dùng lực tay hơi lớn. Nhưng trong lòng lại có chút kinh ngạc, với lực tay như vậy mà tên tiểu tử này không khóc ư? Diêm Sơ liền ôm lấy con trai đang nằm trên đùi vào trong lòng, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ bừng nhưng quật cường của cậu, hỏi: “Sao con lại không khóc vậy?”
Nhóc con liền ngẩng đầu lên, sự quật cường trong mắt còn chưa lui: “Con là đàn ông! Đổ máu chảy mồ hôi cũng không rơi nước mắt!” Hào sảng như vậy, đứa trẻ này thật đúng là đang xem mình là “vai chính” rồi!
Môi của Diêm Sơ không khỏi cong lên, mà Lưu đại thần cũng cười, anh cảm thấy bất đắc dĩ, lại là: “Con là đàn ông, đổ máu chảy mồ hôi cũng không rơi nước mắt sao?” Đứa bé này học ở đâu ra vậy? Diêm Sơ cười không tiếng động, nhưng tiếng cười của Lưu đại thần thì truyền ra ngoài không khí, trầm thấp êm tai, chính là tiếng cười tiêu chuẩn đặc trưng của nhà họ Lưu.
Tiểu Diêm Diễm và Tiểu Lưu Sướng tuy còn nhỏ, thường có nhiều ý nghĩa lung tung, nhưng cũng rất hiểu chuyện. Bọn họ đều biết, mình là những đứa trẻ được sinh ra trong một gia đình khác với những đứa trẻ khác, mà cũng không giống, chính là một gia đình đặc biệt kỳ lạ!
Ba của bọn họ sẽ “biến sắc mặt và biến giọng nói, biến luôn cả khí chất” rất nhanh! Giống như là biến thành một người khác vậy. Trời sinh tính tình trẻ con hay tò mò, thích tìm hiểu nguyên nhân, hai nhóc con luôn quấn lấy ba hỏi tại sao, Thù Man nghe xong liền gọi cả hai đến bên cạnh, để chúng nằm lên đầu gối mình rồi mỉm cười nói: “Diêm Diễm, Tiểu Sướng, ở trong thân thể của ba các con tồn tại 2 người khác nhau.” Cho nên, tuy cậu và Lưu Sướng là anh em sinh đôi nhưng lại có 2 người ba, một là “ba Lưu Nhiên”, người còn lại là “ba Diêm Sơ”.
Ba của em trai Diêm Diễm là Diêm Sơ, còn ba của anh trai Lưu Sướng là Lưu Nhiên.
Tuy hiện giờ hai nhóc còn nhỏ, không hiểu vì sao, nhưng chỉ cần là Thù Man nói thì hai nhóc đều tin tưởng vô điều kiện. Cho dù nhiều năm sau hai nhóc đã trở thành người trưởng thành, nhưng đối với những lời mà Thù Man nói vẫn luôn tin tưởng, nói gì nghe nấy.
Về sau, tất cả những đứa trẻ trong “đại gia đình” này đều có chung một nhận thức, đó là “nghe lời mẹ nói”. Bọn nhỏ rất ít gọi Thù Man là mẹ, trừ lúc làm nũng ra thôi. Ngày thường, bọn nhỏ rất thích gọi mẹ bằng cái tên thân mật: “Thù Man, Thù Man…” Bởi vì bọn nhỏ cảm thấy, gọi như vậy so với gọi mẹ thì càng tình cảm và được đối xử công bằng, tôn trọng hơn.
Bọn nhỏ luôn cho rằng: Việc hiểu ngầm này đã có sẵn từ trong huyết mạch của bọn con, mẹ luôn đúng tuyệt đối, vô cùng quyến luyến và ỷ lại mẹ!
“Không được để Thù Man phải thương tâm và khổ sở! Nếu như để Thù Man đau lòng thì tim của các chú và ba sẽ đau, đau đớn này giống như cạo xương róc thịt vậy!”
Đây là lời của ba và nhóm các chú, những lời này bọn nhỏ đã được người lớn nỉ non bên tai vô số lần từ khi mới sinh ra. Nó vẫn khắc sâu vào lòng của mỗi người cho đến tận lúc trưởng thành, và sớm khắc sâu vào linh hồn rồi!
Hiện giờ, cặp sinh đôi ba tuổi chỉ đơn thuần cho rằng: Có hai người ba thật là tốt, chúng con còn có đến 6 người chú, còn thêm 1 chú Tiểu Phật nữa! Tất cả đều vô cùng yêu thương chúng con.
Sau khi lớn lên, hai nhóc và những đứa em gái mới biết được toàn bộ “lý do” của những điều này, bọn họ vô cùng đau lòng cho hai người ba của mình, lại càng đau lòng vì mẹ và vì cả những người chú nữa.
Qúa trình yêu của mẹ và ba quá gian khổ, tuyệt vọng và được trùng sinh…..
“Đại gia đình” của bọn họ, “mẹ” của bọn họ là một kỳ tích xinh đẹp DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn khiến khiến biết bao người phải rung động!
Tình yêu vĩ đại như vậy khiến bọn họ cảm thấy kinh hoảng, cảm động, động lòng và kiêu ngạo!
“Khi đó, ba A Nhiên đã có được thân thể của chính mình, không còn dùng chung thân thể với ba Diêm Sơ nữa.” Đây là chuyện để sau hẵng nói.
Lỗ tai của nhóc con thật thính, vừa nghe thấy tiếng cười là đã biết ba A Nhiên xuất hiện rồi!
Tiểu tử kia chờ ba A Nhiên xuất hiện xong, thừa dịp lão ba nhà mình không ở đây, liền nhảy xuống khỏi người anh xuống đất, sau đó đứng ở chỗ cửa phòng gần hành lang nhưng không chạy, sau đó cất giọng gào, đặc biệt to: “Thù Man, Thù Man, ba đánh con nè!”
Mấy phút sau, Thù Man đã lên đến chỗ thư phòng, một tay nắm tay Lưu Sướng, người đi đằng sau cô là Nam Tạm đang ôm con gái, cùng những người đàn ông khác trong nhà cũng lên theo.
Xem như toàn bộ người trong nhà đều đến đông đủ rồi.
Tiểu Diêm Diễm vừa thấy mẹ đến liền trực tiếp nhào tới ôm lấy đùi của cô, đây chính là hậu thuẫn vững chắc của cậu đó! Rồi tiểu gia hỏa này ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt trở nên nhăn nhó, ủy khuất khóc oa lên một tiếng, nước mắt rơi xuống như mưa rào.
Thù Man cảm thấy vô cùng đau lòng, liền ngồi xổm người xuống và ôm lấy tiểu nhóc con vào trong ngực, nhẹ nhàng an ủi vài câu là sắc mặt cậu liền chuyển biến tốt, cũng không còn khóc nữa, sau đó cậu liền nhân cơ hội này yêu cầu tối nay Thù Man phải ngủ với nhóm 3 đứa bọn họ, hát ru cho bọn họ nghe, lại còn thêm yêu cầu phải kể chuyện ngày xưa, rồi cậu duỗi 3 ngón tay trắng trẻo mềm mại ra, nói: “Con muốn được trong 3 ngày!”
Tiểu Lưu Sướng cũng không thua kém, liền nhân cơ hội này giở trò với ba Lưu Nhiên, cậu bước lên ôm lấy cánh tay của Thù Man, mở miệng với giọng điệu mềm ngọt: “Thù Man, Thù Man mau đồng ý với Diêm Diễm đi! Mẹ xem này, em trai đang khóc rất thương tâm đấy!”
Tiểu nha đầu trong lòng Nam Tạm là người ít phải cần lo lắng nhất ư? Đừng xem thường cô bé mới một tuổi này, trong lòng cũng có nỗi hẹp hòi đấy! Nhìn cô bé hiện giờ mà xem, đang hoa tay múa chân lung tung, cười khanh khách không ngừng, đôi tay ngắn ngủn trắng trẻo mập mạp không ngừng lay cô với giọng nói vừa mềm dẻo vừa ngọt ngào: “Thù Man, Thù Man!” Cô bé không biết vì sao anh trai Diêm diễm lại khóc đến thương tâm như vậy, cũng không biết “ba ngày” mà anh trai nói có nghĩa là gì cả? Nhưng cô bé biết, đêm nay nhất định Thù Man sẽ ngủ với cả bọn, vậy thì mình nhất định phải nằm trong lòng mẹ, vì đó là vòng ôm ấp thơm nức mà cô bé thích nhất.
Thù Man mỉm cười, dùng tay lau nước mắt cho Tiểu Diêm Diễm, một tay kia xoa đỉnh đầu của Tiểu Lưu Sướng, hôn trên mặt cặp song sinh mỗi người một cái, trả lời đồng ý với từng đứa.
Tiểu nha đầu đang còn ngồi trong lòng ba, thấy mẹ hôn hai anh trai của mình thì cũng sốt ruột theo, duỗi hai cánh tay ra với cô: “Thù Man, Thù Man, hôn, hôn!” Giọng nói vừa trong trẻo, lại vừa giòn giã, đây là tiểu nha đầu muốn mẹ hôn mình, hai anh trai đều đã được hôn rồi, sao mình có thể không có chứ?
Thù Man đứng thẳng lên, trong đôi mắt trong suốt của cô là sự dịu dàng đến nỗi có thể hóa thành nước và ý cười xinh đẹp. Cô ôm lấy tiểu nha đầu từ trong lòng Nam Tạm, hôn lên má trái và phải của cô bé thật vang dội, tiểu nha đầu rất vui vẻ, đôi mắt xếch liền híp lại thành một đường nhỏ, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình cọ cọ vào mặt mẹ, gọi không ngừng: “Mẹ, mẹ!”
Cặp sinh đôi liền cười toe toét đến nỗi lộ ra hàm răng trống hoác, mỗi đứa ôm lấy một bên chân của Thù Man, hoan hô kêu lớn, vô cùng ỷ lại và quyến luyến: “Mẹ, mẹ…mẹ ….”
Những người đàn ông nhìn thấy một màn này…..Trong lòng liền mềm đến nỗi có thể hóa thành một vũng nước, có thể hóa thật luôn rồi…Mắt cảm thấy đau xót….Kích động, cảm động, hạnh phúc đến nỗi muốn rơi nước mắt!
Cảm thấy bản thân mình chính là người đàn ông hạn phúc nhất trên đời!
Nhìn xem, người trước mặt này là vợ của tôi, con trai và con gái của chúng tôi…..
Không thể ngờ là trong kiếp này tôi lại có được thứ hạnh phúc xa xỉ như thế, quả thật là có thật!
Tôi vô cùng cảm kích trời xanh, cảm kích A Nhiên, những thứ tuyệt vọng trước đây đã sớm hóa thành mây khói, bay tới nơi vũ trụ tận cùng không biết tên, cách chúng tôi hàng tỷ năm ánh sáng, chúng tôi không còn gặp lại chúng, vĩnh viễn không cần gặp lại nữa…
Rốt cuộc những thứ đó đã không còn bên cạnh chúng ta, đã rời đi rồi…….
Khi đó, chúng tôi đã nhìn Thù Man chìm vào hôn mê, từ lúc bình minh cho đến lúc bầu trời tối đen, lại từ lúc bầu trời tối đen cho đến lúc bình minh, khóc đến cạn nước mắt, trai tim cũng khô héo.
Những thứ này là vết thương cũ đã lâu lắm rồi, là thứ khảo nghiệm trước khi hạnh phúc đến!
Thù Man ôm lấy tiểu nha đầu, mỉm cười đón lấy hai tên nhóc con rồi nhanh nhẹn rời đi trước “trái tim dịu dàng suýt nữa hòa tan” của những người đàn ông….Lúc sắp đi khỏi, cô liền quay đầu lại, nhìn “hai người” đàn ông trong thư phòng bằng ánh mắt nhàn nhạt, đôi mắt hơi cong lên.
Cả đám đàn ông trở nên thất thần, sau đó….Không khỏi có chút ngẩn ngơ!
“Hai đứa ranh con này quá nham hiểm rồi!” Trong lòng của Lưu Nhiên liền trở nên âm trầm, vô cùng chua xót, ra sức tranh giành người yêu với ba đứa nhóc , cực kỳ không có phong độ.
Diêm Sơ nói thầm trong lòng: “Mấy đứa tiểu tử kia, xem như mấy đứa độc ác! Để xem buổi tối mẹ cùng ai ngủ nào!” Rồi anh cẩn thận liếc mắt nhìn nhóm trẻ con kia. Lại nghĩ tới ánh nhìn của Thù Man, nhất thời bả vai liền co rụt lại, tim bắt đầu nhũn ra, sự mềm nhũn bắt đầu lan tràn khắp toàn thân…..
Kết quả là: Thù Man DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn không chỉ ở cùng với mấy đứa bé suốt ba ngày, mà là hơn nửa tháng, buổi tối ngủ chung để thực hiện lời hứa. Nửa tháng này, là mười lăm ngày mà những người đàn ông đều chịu sự giày vò! Thái độ của cô đối với bọn họ vô cùng lạnh nhạt, ánh mắt cũng rất lạnh lùng.
Đây chính là lời cảnh cáo của cô đối với bọn họ: Về sau, nếu còn dám đánh những miếng thịt từ trên người em thì bất luận là lý do gì, không cần biết xanh đỏ đen trắng, mặc kệ là ai, kể cả mấy người còn lại đều cùng nhau chịu sự “trừng phạt”!
Bạn nói xem, sao mấy người đàn ông này có thể không sợ được chứ?
Đây là tiền lệ đầu tiên, và cũng là cũng lần cuối cùng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.