Chương 12: Ấm áp nhập lòng người
Li gia tặc nương
04/07/2014
Ngày thứ hai.
Cô mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rất đáng đánh đòn của yêu nghiệt hiện ra trước mắt.
“Tỉnh rồi hả?” Lục Cẩm nhìn thấy ánh mắt hờn giận của cô, nở nụ cười một chút, lập tức đứng dậy, sau đó bưng một bát cháo nóng hổi, thấy cô đưa tay chuẩn bị muốn thưởng thức, yêu nghiệt liền đặt bát cháo sang một bên, nói: “Đi rửa mặt đánh răng trước sau đó lại đến ăn cháo, bằng không em không được ăn đâu.”
囧, người cô rất đói, cô ngước ánh mắt tội nghiệp nhìn yêu nghiệt, bởi vì đêm qua thể lực tiêu hao quá lợi hại, cô hiện tại ngay cả sức để đánh răng rửa mặt cũng chẳng còn , đều do tên yêu nghiệt háo sắc này. Nhưng là nhìn yêu nghiệt vẻ mặt không nhượng bộ, cô chỉ còn cách cam chịu số phận đi xuống giường hướng toilet đi đến.
Đợi rửa mặt sạch sẻ xong xuôi, cô lập tức chạy vội tới chỗ yêu nghiệt dành lấy bát cháo trong tay hắn, cầm lấy thìa múc cháo cho vào miệng.
“Oa… Nóng quá nóng quá.” Cô một tay càm bát cháo, tay kia thì dùng sức quạt quạt cái miệng đang bị bỏng.
“Cố cần phải vội thế không?” Lục Cẩm có chút buồn cười nhìn cô, đoạt lấy bát cháo trong tay cô, vươn tay nhẹ nhàng chạm đến môi cô, ôn nhu nói: “Rất đau? Bôi một ít thuốc mỡ đi.”
Cảm nhận được bàn tay của yêu nghiệt, nhất thời không còn cảm giác gì nữa, cô chậm rãi lắc lắc đầu, nói: “Không đau.” Sau đó đột nhiên kinh hãi tỉnh lại, một phen đoạt lấy bát cháo trong tay yêu nghiệt, a di đà phật, cô sao lại bị tên yêu nghiệt này sắc dụ rồi?
“Đúng rồi, ở đây cũng có cháo trứng thịt sao?” Cô từng ngụm từng ngụm uống cháo, bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề này, nhìn yêu nghiệt nghi hoặc nói.
“Là anh bảo người ta mang tới.” Lục Cẩm thản nhiên nói, nhìn cô đang ăn như hổ đói, “Bởi vì biết em thích ăn, hơn nữa lại sợ em ăn không quen cháo ở nơi khác.”
“Thật… Thật vậy sao?” Cô nhất thời vẻ mặt cảm động nhìn yêu nghiệt, hắn thật sự tốt như vậy sao?
Yêu nghiệt cười mà không nói, chính là lẳng lặng đứng lên, sau đó, hắn tự nhiên bắt đầu ở trước mặt cô biểu diễn thoát y !
Phốc…
Nhìn yêu nghiệt trên người quần áo càng thoát càng ít, cô lập tức xoay người một hơi đem cháo uống hết, “Lục Cẩm đại nhân, ngài đừng quên nơi này còn có phụ nữ nha.” Cô thiện ý nhắc nhở nói, đương nhiên cô cũng không chờ mong yêu nghiệt nghe được lời này sẽ tỉnh ngộ lại .
“Nga, như thế thật sao? Trên người anh còn cái gì mà em không thấy qua ?” Quả nhiên, phía sau truyền đến thanh âm thanh khiêu gợi của yêu nghiệt.
“Nhưng là… Nhưng là…” Cô nghĩ nghĩ, không biết nên nói cái gì đó, tuy rằng cô đã sớm xem qua thân thể rắn chắc cường tráng của yêu nghiệt, nhưng nếu hắn cứ thường thường ở trước mặt cô biểu diễn thoát y như thế này, chắc cô cũng chảy máu mũi mà chết mất thôi…
“Bất kể cái gì?” Một bàn tay đặt trên vai cô, sau đó đem cô đối diện với hắn, yêu nghiệt ý cười trong suốt nhìn cô, hỏi: “Về sau chuyện như thế này còn sẽ còn rất nhiều, em nên tập thành thói quen đi .”
Phốc… Ngươi này biến thái.
“Anh… anh tưởng anh muốn là được sao?”
Cô mới vừa đi đến cửa phòng, đã bị cầm thú chặn lại ở góc tường, hơn nữa mang vẻ mặt bỉ ổi nhìn cô.
“Đêm qua ngươi ở cùng một chổ với Lục Cẩm?” Trương Mẫn cười như có như không nhìn cô, hỏi.
“Ách… Này…” Trước tình thế này, cô không nói thật là không được?
“Đừng nghĩ tới việc lừa dối.” Lúc này, Trịnh Phi Diễm một quyền đánh vào vách tường bên cạnh cô, sau đó thu hồi lại, giống không có việc gì lấy tay vuốt tóc.
囧, được rồi. Cô nhẹ nhàng gật gật đầu, nhưng trong lòng như trước tồn tại một tia hy vọng, đáp: “Đúng vậy, nhưng là em ngủ ở trên giường, Lục Cẩm ngủ ở phòng khách .”
“Thật vậy sao?” Lâm Gia Lệ cùng đám cầm thú hỏi tôi, dùng vẻ mặt sáng lạn mỉm cười nhìn cô, “Em không thành thực nha, cẩn thận…” Nói đến này, Lâm Gia Lệ giống như vô tình như vậy nhìn Trịnh Phi Diễm lão đại liếc mắt một cái.
“Được thôi, em nói thật là được chứ gì, em đêm qua là cùng yêu nghiệt ngủ cùng một chỗ.” Cô ôm mặt khóc, trong lòng nghi hoặc, vì sao các người lại quan tâm tới chuyện của cô và yêu nghiệt như vậy? !
“Ha ha, tôi đã nói mà. Đêm qua kêu lớn tiếng như vậy, lại còn muốn gạt chúng tôi, không nghĩ là giả vờ?” Trương Mẫn vẻ mặt đắc ý nhìn cô.
Thì ra là có người mật báo, cô ai oán nhìn Trương Mẫn liếc mắt một cái.
Chờ… Đợi chút! Trương… Trương Mẫn vừa rồi nói cái gì? !
Cô trợn to hai mắt nhìn về phía Trương Mẫn, ngữ khí có một tia run run, hỏi: “Ngươi… Ngươi vừa rồi tôi tối hôm qua kêu thật sự lớn tiếng sao?”
“Đúng vậy.” Trương Mẫn gật đầu.
Không thể nào… Cô ngày hôm qua tự chủ như vậy chưa tốt sao? Sao bên ngoài mọi người nghe được, cô đây không có kêu lớn? !
“Ôi chao, nói ngươi ngày hôm qua kêu như vậy hăng say, nam nhân nhà ngươi khẳng định rất lợi hại đi.” Lâm Gia Lệ nhìn cô, thập phần cao giọng hỏi.
Hơn nữa đợi Lâm Gia Lệ hỏi xong, chúng cầm thú trong mắt đều hiện lên một tia kỳ quái, càng thêm hưng phấn nhìn cô chằm chằm.
“Ách… Này…” Cô mặt đỏ hồng, sau đó nhìn nhóm cầm thú đồng loạt vây quanh cô, nhỏ giọng hỏi: “Tôi… Tôi tối hôm qua thật sự kêu rất to hay sao?”
“Đó là tự nhiên.” Trương Mẫn cùng Lâm Gia Lệ cùng kêu lên nói.
“Nói nói, ” Lâm Gia Lệ trên mặt trở nên thần bí vô cùng, sau đó nhìn tôi hỏi: “Cái kia của nam nhân nhà ngươi to nhỏ như thế nào?”
“Nhỏ?”Cô sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại, khóe miệng nhẹ nhàng rụt lại. Nhìn chúng cầm thú đang trố mắt nhìn, cầm thú nhóm, các ngươi làm sao vậy .
“Các ngươi khá tốt thôi, lần trước các ngươi nửa giờ liền thu phục, ta còn tưởng rằng nam nhân nhà ngươi thực sự có vấn đề gì. Nhưng mà… ” Trịnh Phi Diễm vươn tay vỗ vỗ bả vai của cô, vui mừng nói: “Nghe được thanh âm tối qua của ngươi như vậy, ta đây đã an tâm.”
“Đúng vậy, chúng tôi cũng yên tâm .” Các cầm thú khác đều tự vươn một móng vuốt vỗ vỗ trên vai cô, sau đó đều giải tán đi.
“…”
Thật lâu về sau cô mới biết được, thì ra lúc ấy cầm thú nhóm là gạt cô, khách sạn cấp năm sao cách âm hiệu quả tốt như vậy, người ở bên trong đang làm những gì người bên ngoài làm sao có thể nghe được đến đâu?
Các cầm thú ấy cấu kết lừa cô, vì bọn họ muốn kiểm tra đo lường phần cứng phương tiện của nam nhân nhà cô, nếu như quả thật có vấn đề thì bọn họ sẽ gặp tìm cách tăng cường nó, làm cho cô về sau càng thêm hưởng phúc.
囧, rất 囧 .
“Anh dẫn em tới nơi này làm gì?” Cô mới vừa đi ra khỏi phòng, lại bị yêu nghiệt bất ngờ kéo đến nơi đây, cửa hàng kimono (trang phục truyền thống của Nhật Bản).
“Mua kimônô.” Lục Cẩm nói xong câu này, liền vẫy tay tìm đến người bán hàng, nhìn cô sau đó cùng người bán hàng nói cái gì đó, sau đó người bán hàng cao thấp đánh giá một chút, lập tức hướng đi vào cửa hàng.
“Ôi chao, ôi chao, Lục Cẩm, anh vừa rồi là nói tiếng Nhật sao?” Cô đi đến bên cạnh yêu nghiệt, hỏi.
“Nếu không phải em thấy đó là tiếng Anh sao?” Lục Cẩm nhẹ nhàng quét tôi liếc mắt một cái, sau đó đảo mắt nhìn nhìn kimônô.
“Oa, thật là lợi hại.” Cô nhất thời vẻ mặt sùng bái nhìn yêu nghiệt, bởi vì cô vẫn muốn học tiếng Nhật, lại học thế nào cũng không được. Nói tiếng Nhật ra đừng nếu nói đến ai khác , ngay cả cô cũng không hiểu mình đang nói gì…
Lúc này, người bán hàng lúc nãy trong tay đang cầm một cái hòm màu đen, chậm rãi đi đến trước mặt yêu nghiệt, đem hòm mở ra sau đó đưa tới trước mặt yêu nghiệt.
Lục Cẩm đem kimônô lấy ra, trong mắt soi mói rõ ràng, sau đó đem kimônô ném trở về, đối người bán hàng phất phất tay, ngoài miệng nói vài câu.
Người bán hàng trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, đang nhìn yêu nghiệt một chút sau đang cầm hòm xoay người lại đi vào trong .
“Này, anh không thích bộ kimônô kia sao?”Cô nhìn yêu nghiệt hỏi, “Em cảm thấy bộ kimônô màu trắng kia tốt lắm nha, thực sự rât hợp với anh đó.”
Ai ngờ, Lục Cẩm nghe xong cau mặt, nhìn cô, nói: “Em đang nói cái gì, cái kia là kimônô của phụ nữ, anh là mua cho em.”
“A… Như vậy a…” Cô vội cười cười, sau đó có chút tiếc hận nhìn về phía người bán hàng vừa rời đi, hỏi: “Cái kia sao không được? Kimônô màu trắng đó tốt như vậy mà.”
“Kimono giá rẻ như vậy em cũng lấy trước mặt anh sao.” Lục Cẩm trên mặt cau có, hừ nhẹ một tiếng.
Thực giá rẻ sao? Bình thường tại cửa hàng không phải các hàng mẫu đều là đắt tiền sao? Lòng cô suy nghĩ và thấy khó hiểu.
Lúc này, người bán hàng lại đi ra , đi trước còn có một người nữa. Người nọ một bàn tay đang cầm hộp gỗ, tay kia thì cầm một cái để giữ ấm nhỏ, trên người mặc quần áo vô cùng cao quý, chậm rì rì đi đến trước mặt họ.
Sau đó, cô quan sát đến, lúc này yêu nghiệt trên mặt hiện lên một tia vừa lòng mỉm cười.
“Rốt cục cửa hàng không có cái nào để đem ra nữa sao ?” Yêu nghiệt nói những lời này cốt dùng để chỉ giáo, cô có chút kinh dị nhìn yêu nghiệt liếc mắt một cái, sau đó nhìn người nọ, cô ta nghe hiểu được sao?
“Lục đại nhân đại giá quang lâm, là cửa hàng nhỏ chăm sóc không chu toàn .” Người nọ nhanh chóng nói, ánh mắt lạnh lùng quét lên người bán hàng đứng bên cạnh, người bán hàng kia lập tức cúi đầu thấp lại càng thấp.
“Cô cũng là người Trung Quốc sao?” Cô tò mò hỏi, bởi vì trước mắt người phụ nữ nói được tiếng Trung rất chuẩn a.
Cô gái kia quyến rũ cười, nhìn cô, nói, “Cô thật đáng yêu, ” sau đó nhìn Lục Cẩm, hỏi: “Lục đại nhân, đây là bạn gái của ngài?”
“Đúng vậy.” Lục Cẩm nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhìn cô giải thích nói: “Cô ấy sở dĩ tiếng Trung nói được chuẩn như vậy, bởi vì trước đây cô ấy có sống tại Trung Quốc một thời gian.”
“À.” Thì ra là thế, cô nháy mắt hiểu được. Nhưng mà cô ấy lại xưng hô với yêu nghiệt là Lục đại nhân, giống kiểu xưng hô thời xưa vậy.
“Đến, nhìn bộ quần áo xem thích không?” Cô gái kia đem kia hộp gỗ đưa tới trước mặt cô, nhìn cô cười nói: “Đây chính là cái tốt nhất của cửa hàng, nếu vẫn không vừa lòng thì tôi cũng không còn cách nào khác.”
Cô không nói gì, Lục Cẩm liền đưa tay mở ra cái kia hộp gỗ xuất ra bên trong là kimônô màu đen.
Oa oa, cái này so với trước kia kiện đẹp hơn, hơn nữa khí phách vô cùng a. Cô đang chăm chú nhìn bộ kimônô này.
Lục Cẩm tựa hồ cũng thực vừa lòng cái kimônô màu đen này, đưa tới trước mặt cô, nói: “Đi thử đi.”
“Được.” Cô lập tức cầm lấy, đi theo người bán hàng vào phòng thử đồ.
Một lát sau, cô từ phòng thử đồ chậm rãi đi ra, đi đến trước mắt yêu nghiệt, mang theo một tia ngượng ngùng cùng bất an, nhẹ giọng hỏi: “Anh… Anh thấy thế nào?”
“Không tồi.” Lục Cẩm cười cười, sau đó nhìn người kia hỏi nói: “Cái kimônô này, tôi mua, quẹt thẻ.” Lập tức lấy thẻ bạch kim trong ví ra, đưa tới trước mặt người bán hàng.
“OK.” Người nọ cười tủm tỉm nhận thẻ bạch kim, xoay người đi vào trong.
“Đắt tiền như vậy mà anh cũng mua a.” Tuy rằng cô thực sự thích cái kimônô màu đen này, nhưng là nếu là cái tốt nhất cửa hàng kia khẳng định giá trị xa xỉ.
“Chỉ cần em thích, anh trả bao nhiêu cũng được.” Lục Cẩm trong mắt hiện lên một tia sủng nịch, nhìn cô nói nói.
Một tia ấm áp chảy vào trái tim, cô hướng yêu nghiệt cười cười, nói: “Được rồi, một khi đã như vậy em sẽ không khách khí với anh nữa.” Dù sao lúc trước cũng bị hắn chiếm không ít tiện nghi.
Lục Cẩm đem thẻ bạch kim đút trở lại vào túi, sau đó hướng cô vươn tay, ôn nhu nói: “Chúng ta đi.”
“Được.” Cô để tay đặt trong lòng bàn tay hắn, hắn lập tức cầm chặt, sau đó để vào túi áo khoác kéo cô đi.
“Em còn nhớ trước kia xem hội hoa anh đào, em nói em cũng muốn mặc kimônô, để xem cảm giác như thế nào.” Lục Cẩm nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Vậy hiện tại em cảm thấy như thế nào?”
“Ân…” Cô nghĩ nghĩ, sau đó nhìn lại khuôn mặt yêu nghiệt mê người, cười tủm tỉm nói: “Thực ấm áp.”
Cô mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rất đáng đánh đòn của yêu nghiệt hiện ra trước mắt.
“Tỉnh rồi hả?” Lục Cẩm nhìn thấy ánh mắt hờn giận của cô, nở nụ cười một chút, lập tức đứng dậy, sau đó bưng một bát cháo nóng hổi, thấy cô đưa tay chuẩn bị muốn thưởng thức, yêu nghiệt liền đặt bát cháo sang một bên, nói: “Đi rửa mặt đánh răng trước sau đó lại đến ăn cháo, bằng không em không được ăn đâu.”
囧, người cô rất đói, cô ngước ánh mắt tội nghiệp nhìn yêu nghiệt, bởi vì đêm qua thể lực tiêu hao quá lợi hại, cô hiện tại ngay cả sức để đánh răng rửa mặt cũng chẳng còn , đều do tên yêu nghiệt háo sắc này. Nhưng là nhìn yêu nghiệt vẻ mặt không nhượng bộ, cô chỉ còn cách cam chịu số phận đi xuống giường hướng toilet đi đến.
Đợi rửa mặt sạch sẻ xong xuôi, cô lập tức chạy vội tới chỗ yêu nghiệt dành lấy bát cháo trong tay hắn, cầm lấy thìa múc cháo cho vào miệng.
“Oa… Nóng quá nóng quá.” Cô một tay càm bát cháo, tay kia thì dùng sức quạt quạt cái miệng đang bị bỏng.
“Cố cần phải vội thế không?” Lục Cẩm có chút buồn cười nhìn cô, đoạt lấy bát cháo trong tay cô, vươn tay nhẹ nhàng chạm đến môi cô, ôn nhu nói: “Rất đau? Bôi một ít thuốc mỡ đi.”
Cảm nhận được bàn tay của yêu nghiệt, nhất thời không còn cảm giác gì nữa, cô chậm rãi lắc lắc đầu, nói: “Không đau.” Sau đó đột nhiên kinh hãi tỉnh lại, một phen đoạt lấy bát cháo trong tay yêu nghiệt, a di đà phật, cô sao lại bị tên yêu nghiệt này sắc dụ rồi?
“Đúng rồi, ở đây cũng có cháo trứng thịt sao?” Cô từng ngụm từng ngụm uống cháo, bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề này, nhìn yêu nghiệt nghi hoặc nói.
“Là anh bảo người ta mang tới.” Lục Cẩm thản nhiên nói, nhìn cô đang ăn như hổ đói, “Bởi vì biết em thích ăn, hơn nữa lại sợ em ăn không quen cháo ở nơi khác.”
“Thật… Thật vậy sao?” Cô nhất thời vẻ mặt cảm động nhìn yêu nghiệt, hắn thật sự tốt như vậy sao?
Yêu nghiệt cười mà không nói, chính là lẳng lặng đứng lên, sau đó, hắn tự nhiên bắt đầu ở trước mặt cô biểu diễn thoát y !
Phốc…
Nhìn yêu nghiệt trên người quần áo càng thoát càng ít, cô lập tức xoay người một hơi đem cháo uống hết, “Lục Cẩm đại nhân, ngài đừng quên nơi này còn có phụ nữ nha.” Cô thiện ý nhắc nhở nói, đương nhiên cô cũng không chờ mong yêu nghiệt nghe được lời này sẽ tỉnh ngộ lại .
“Nga, như thế thật sao? Trên người anh còn cái gì mà em không thấy qua ?” Quả nhiên, phía sau truyền đến thanh âm thanh khiêu gợi của yêu nghiệt.
“Nhưng là… Nhưng là…” Cô nghĩ nghĩ, không biết nên nói cái gì đó, tuy rằng cô đã sớm xem qua thân thể rắn chắc cường tráng của yêu nghiệt, nhưng nếu hắn cứ thường thường ở trước mặt cô biểu diễn thoát y như thế này, chắc cô cũng chảy máu mũi mà chết mất thôi…
“Bất kể cái gì?” Một bàn tay đặt trên vai cô, sau đó đem cô đối diện với hắn, yêu nghiệt ý cười trong suốt nhìn cô, hỏi: “Về sau chuyện như thế này còn sẽ còn rất nhiều, em nên tập thành thói quen đi .”
Phốc… Ngươi này biến thái.
“Anh… anh tưởng anh muốn là được sao?”
Cô mới vừa đi đến cửa phòng, đã bị cầm thú chặn lại ở góc tường, hơn nữa mang vẻ mặt bỉ ổi nhìn cô.
“Đêm qua ngươi ở cùng một chổ với Lục Cẩm?” Trương Mẫn cười như có như không nhìn cô, hỏi.
“Ách… Này…” Trước tình thế này, cô không nói thật là không được?
“Đừng nghĩ tới việc lừa dối.” Lúc này, Trịnh Phi Diễm một quyền đánh vào vách tường bên cạnh cô, sau đó thu hồi lại, giống không có việc gì lấy tay vuốt tóc.
囧, được rồi. Cô nhẹ nhàng gật gật đầu, nhưng trong lòng như trước tồn tại một tia hy vọng, đáp: “Đúng vậy, nhưng là em ngủ ở trên giường, Lục Cẩm ngủ ở phòng khách .”
“Thật vậy sao?” Lâm Gia Lệ cùng đám cầm thú hỏi tôi, dùng vẻ mặt sáng lạn mỉm cười nhìn cô, “Em không thành thực nha, cẩn thận…” Nói đến này, Lâm Gia Lệ giống như vô tình như vậy nhìn Trịnh Phi Diễm lão đại liếc mắt một cái.
“Được thôi, em nói thật là được chứ gì, em đêm qua là cùng yêu nghiệt ngủ cùng một chỗ.” Cô ôm mặt khóc, trong lòng nghi hoặc, vì sao các người lại quan tâm tới chuyện của cô và yêu nghiệt như vậy? !
“Ha ha, tôi đã nói mà. Đêm qua kêu lớn tiếng như vậy, lại còn muốn gạt chúng tôi, không nghĩ là giả vờ?” Trương Mẫn vẻ mặt đắc ý nhìn cô.
Thì ra là có người mật báo, cô ai oán nhìn Trương Mẫn liếc mắt một cái.
Chờ… Đợi chút! Trương… Trương Mẫn vừa rồi nói cái gì? !
Cô trợn to hai mắt nhìn về phía Trương Mẫn, ngữ khí có một tia run run, hỏi: “Ngươi… Ngươi vừa rồi tôi tối hôm qua kêu thật sự lớn tiếng sao?”
“Đúng vậy.” Trương Mẫn gật đầu.
Không thể nào… Cô ngày hôm qua tự chủ như vậy chưa tốt sao? Sao bên ngoài mọi người nghe được, cô đây không có kêu lớn? !
“Ôi chao, nói ngươi ngày hôm qua kêu như vậy hăng say, nam nhân nhà ngươi khẳng định rất lợi hại đi.” Lâm Gia Lệ nhìn cô, thập phần cao giọng hỏi.
Hơn nữa đợi Lâm Gia Lệ hỏi xong, chúng cầm thú trong mắt đều hiện lên một tia kỳ quái, càng thêm hưng phấn nhìn cô chằm chằm.
“Ách… Này…” Cô mặt đỏ hồng, sau đó nhìn nhóm cầm thú đồng loạt vây quanh cô, nhỏ giọng hỏi: “Tôi… Tôi tối hôm qua thật sự kêu rất to hay sao?”
“Đó là tự nhiên.” Trương Mẫn cùng Lâm Gia Lệ cùng kêu lên nói.
“Nói nói, ” Lâm Gia Lệ trên mặt trở nên thần bí vô cùng, sau đó nhìn tôi hỏi: “Cái kia của nam nhân nhà ngươi to nhỏ như thế nào?”
“Nhỏ?”Cô sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại, khóe miệng nhẹ nhàng rụt lại. Nhìn chúng cầm thú đang trố mắt nhìn, cầm thú nhóm, các ngươi làm sao vậy .
“Các ngươi khá tốt thôi, lần trước các ngươi nửa giờ liền thu phục, ta còn tưởng rằng nam nhân nhà ngươi thực sự có vấn đề gì. Nhưng mà… ” Trịnh Phi Diễm vươn tay vỗ vỗ bả vai của cô, vui mừng nói: “Nghe được thanh âm tối qua của ngươi như vậy, ta đây đã an tâm.”
“Đúng vậy, chúng tôi cũng yên tâm .” Các cầm thú khác đều tự vươn một móng vuốt vỗ vỗ trên vai cô, sau đó đều giải tán đi.
“…”
Thật lâu về sau cô mới biết được, thì ra lúc ấy cầm thú nhóm là gạt cô, khách sạn cấp năm sao cách âm hiệu quả tốt như vậy, người ở bên trong đang làm những gì người bên ngoài làm sao có thể nghe được đến đâu?
Các cầm thú ấy cấu kết lừa cô, vì bọn họ muốn kiểm tra đo lường phần cứng phương tiện của nam nhân nhà cô, nếu như quả thật có vấn đề thì bọn họ sẽ gặp tìm cách tăng cường nó, làm cho cô về sau càng thêm hưởng phúc.
囧, rất 囧 .
“Anh dẫn em tới nơi này làm gì?” Cô mới vừa đi ra khỏi phòng, lại bị yêu nghiệt bất ngờ kéo đến nơi đây, cửa hàng kimono (trang phục truyền thống của Nhật Bản).
“Mua kimônô.” Lục Cẩm nói xong câu này, liền vẫy tay tìm đến người bán hàng, nhìn cô sau đó cùng người bán hàng nói cái gì đó, sau đó người bán hàng cao thấp đánh giá một chút, lập tức hướng đi vào cửa hàng.
“Ôi chao, ôi chao, Lục Cẩm, anh vừa rồi là nói tiếng Nhật sao?” Cô đi đến bên cạnh yêu nghiệt, hỏi.
“Nếu không phải em thấy đó là tiếng Anh sao?” Lục Cẩm nhẹ nhàng quét tôi liếc mắt một cái, sau đó đảo mắt nhìn nhìn kimônô.
“Oa, thật là lợi hại.” Cô nhất thời vẻ mặt sùng bái nhìn yêu nghiệt, bởi vì cô vẫn muốn học tiếng Nhật, lại học thế nào cũng không được. Nói tiếng Nhật ra đừng nếu nói đến ai khác , ngay cả cô cũng không hiểu mình đang nói gì…
Lúc này, người bán hàng lúc nãy trong tay đang cầm một cái hòm màu đen, chậm rãi đi đến trước mặt yêu nghiệt, đem hòm mở ra sau đó đưa tới trước mặt yêu nghiệt.
Lục Cẩm đem kimônô lấy ra, trong mắt soi mói rõ ràng, sau đó đem kimônô ném trở về, đối người bán hàng phất phất tay, ngoài miệng nói vài câu.
Người bán hàng trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, đang nhìn yêu nghiệt một chút sau đang cầm hòm xoay người lại đi vào trong .
“Này, anh không thích bộ kimônô kia sao?”Cô nhìn yêu nghiệt hỏi, “Em cảm thấy bộ kimônô màu trắng kia tốt lắm nha, thực sự rât hợp với anh đó.”
Ai ngờ, Lục Cẩm nghe xong cau mặt, nhìn cô, nói: “Em đang nói cái gì, cái kia là kimônô của phụ nữ, anh là mua cho em.”
“A… Như vậy a…” Cô vội cười cười, sau đó có chút tiếc hận nhìn về phía người bán hàng vừa rời đi, hỏi: “Cái kia sao không được? Kimônô màu trắng đó tốt như vậy mà.”
“Kimono giá rẻ như vậy em cũng lấy trước mặt anh sao.” Lục Cẩm trên mặt cau có, hừ nhẹ một tiếng.
Thực giá rẻ sao? Bình thường tại cửa hàng không phải các hàng mẫu đều là đắt tiền sao? Lòng cô suy nghĩ và thấy khó hiểu.
Lúc này, người bán hàng lại đi ra , đi trước còn có một người nữa. Người nọ một bàn tay đang cầm hộp gỗ, tay kia thì cầm một cái để giữ ấm nhỏ, trên người mặc quần áo vô cùng cao quý, chậm rì rì đi đến trước mặt họ.
Sau đó, cô quan sát đến, lúc này yêu nghiệt trên mặt hiện lên một tia vừa lòng mỉm cười.
“Rốt cục cửa hàng không có cái nào để đem ra nữa sao ?” Yêu nghiệt nói những lời này cốt dùng để chỉ giáo, cô có chút kinh dị nhìn yêu nghiệt liếc mắt một cái, sau đó nhìn người nọ, cô ta nghe hiểu được sao?
“Lục đại nhân đại giá quang lâm, là cửa hàng nhỏ chăm sóc không chu toàn .” Người nọ nhanh chóng nói, ánh mắt lạnh lùng quét lên người bán hàng đứng bên cạnh, người bán hàng kia lập tức cúi đầu thấp lại càng thấp.
“Cô cũng là người Trung Quốc sao?” Cô tò mò hỏi, bởi vì trước mắt người phụ nữ nói được tiếng Trung rất chuẩn a.
Cô gái kia quyến rũ cười, nhìn cô, nói, “Cô thật đáng yêu, ” sau đó nhìn Lục Cẩm, hỏi: “Lục đại nhân, đây là bạn gái của ngài?”
“Đúng vậy.” Lục Cẩm nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhìn cô giải thích nói: “Cô ấy sở dĩ tiếng Trung nói được chuẩn như vậy, bởi vì trước đây cô ấy có sống tại Trung Quốc một thời gian.”
“À.” Thì ra là thế, cô nháy mắt hiểu được. Nhưng mà cô ấy lại xưng hô với yêu nghiệt là Lục đại nhân, giống kiểu xưng hô thời xưa vậy.
“Đến, nhìn bộ quần áo xem thích không?” Cô gái kia đem kia hộp gỗ đưa tới trước mặt cô, nhìn cô cười nói: “Đây chính là cái tốt nhất của cửa hàng, nếu vẫn không vừa lòng thì tôi cũng không còn cách nào khác.”
Cô không nói gì, Lục Cẩm liền đưa tay mở ra cái kia hộp gỗ xuất ra bên trong là kimônô màu đen.
Oa oa, cái này so với trước kia kiện đẹp hơn, hơn nữa khí phách vô cùng a. Cô đang chăm chú nhìn bộ kimônô này.
Lục Cẩm tựa hồ cũng thực vừa lòng cái kimônô màu đen này, đưa tới trước mặt cô, nói: “Đi thử đi.”
“Được.” Cô lập tức cầm lấy, đi theo người bán hàng vào phòng thử đồ.
Một lát sau, cô từ phòng thử đồ chậm rãi đi ra, đi đến trước mắt yêu nghiệt, mang theo một tia ngượng ngùng cùng bất an, nhẹ giọng hỏi: “Anh… Anh thấy thế nào?”
“Không tồi.” Lục Cẩm cười cười, sau đó nhìn người kia hỏi nói: “Cái kimônô này, tôi mua, quẹt thẻ.” Lập tức lấy thẻ bạch kim trong ví ra, đưa tới trước mặt người bán hàng.
“OK.” Người nọ cười tủm tỉm nhận thẻ bạch kim, xoay người đi vào trong.
“Đắt tiền như vậy mà anh cũng mua a.” Tuy rằng cô thực sự thích cái kimônô màu đen này, nhưng là nếu là cái tốt nhất cửa hàng kia khẳng định giá trị xa xỉ.
“Chỉ cần em thích, anh trả bao nhiêu cũng được.” Lục Cẩm trong mắt hiện lên một tia sủng nịch, nhìn cô nói nói.
Một tia ấm áp chảy vào trái tim, cô hướng yêu nghiệt cười cười, nói: “Được rồi, một khi đã như vậy em sẽ không khách khí với anh nữa.” Dù sao lúc trước cũng bị hắn chiếm không ít tiện nghi.
Lục Cẩm đem thẻ bạch kim đút trở lại vào túi, sau đó hướng cô vươn tay, ôn nhu nói: “Chúng ta đi.”
“Được.” Cô để tay đặt trong lòng bàn tay hắn, hắn lập tức cầm chặt, sau đó để vào túi áo khoác kéo cô đi.
“Em còn nhớ trước kia xem hội hoa anh đào, em nói em cũng muốn mặc kimônô, để xem cảm giác như thế nào.” Lục Cẩm nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Vậy hiện tại em cảm thấy như thế nào?”
“Ân…” Cô nghĩ nghĩ, sau đó nhìn lại khuôn mặt yêu nghiệt mê người, cười tủm tỉm nói: “Thực ấm áp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.