Chương 37
Lộc Linh
26/04/2022
Tiếng kêu gọi của fan boy bị ngăn cách bên ngoài, thậm chí hơi bi thương vì mới vừa thấy idol còn chưa kịp nhìn kỹ đã biến mất.
Lâm Lạc Tang cau mày, không thể hiểu được nhìn đường phố phản chiếu qua kính chắn gió trước mặt rồi hỏi anh: “Anh làm gì thế?”
Bùi Hàn Chu tỉnh táo bình tĩnh thu lại bàn tay vặn đầu cô, bình thản ung dung hỏi lại: “Giáo viên tiểu học chưa từng dạy em là trong quá trình xe chạy không được thò đầu vươn tay ra ngoài cửa sổ sao?”
Lâm Lạc Tang:……????
Ố ồ, vậy anh thật sự là một hình mẫu đạo đức, hành vi mẫu mực, nhân viên bảo vệ duy nhất trên thế giới, sao 360 không mời anh diệt virus đi?
Lâm Lạc Tang cảm nhận được xe chạy chậm như rùa nên bảo: “Nơi này kẹt xe như vậy, xe chạy còn chậm nữa, tôi vươn ra chào hỏi một chút thì có thể có cái gì nguy hiểm hả? Những vấn đề cụ thể phải phân tích cụ thể đi chứ, đoạn đường bình thường tôi nhất định sẽ không.”
“Không phải tôi sợ em có nguy hiểm,” anh nói càng thêm thong dong, “Tôi chỉ lo những người đi qua sẽ sợ hãi.”
Hệ thống ngôn ngữ của Lâm Lạc Tang lại không nhạy một lát, lúc này mới nghiến răng, trào phúng lại: “Trong lòng luôn gắn liền với cuộc sống của người dân, anh thật tốt.”
“Nếu em thật sự muốn dò đầu ra thì làm đi,” anh lật tư liệu không chút để ý, “Không liên quan đến tôi.”
Lâm Lạc Tang nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
Lúc này xe bọn họ đã sớm chạy tới đoạn đường phía trước, cô cũng thuận lợi bỏ lỡ một nhóm fan hâm mộ cầm biển đèn, bây giờ mà ló ra là chuẩn bị thân mật ôm hôn không khí lạnh một lần ư?
Hay lắm, Bùi Hàn Chu, xem như anh giỏi.
Làm như thấy cô ngồi tại chỗ không động đậy, anh kéo xuống tấm che nắng rất lịch sự tao nhã: “Hừm? Sao không chào hỏi?”
Lâm Lạc Tang từ từ nặn ra một nụ cười, từng câu từng chữ rít ra từ kẽ răng: “Bây giờ tôi chỉ muốn để đôi giày cao gót của tôi thân mật tiếp đón đánh vào đầu anh.”
“……”
Xe nhanh chóng dừng ở cửa trung tâm thương mại, vệ sĩ vây quanh mở ra một lối đi, Nhạc Huy và Tiểu Noãn đi tới cửa đón cô.
Không biết là gần đó quần chúng hóng chuyện vây xem nhiều hay là người hâm mộ của cô tăng không ít, quả thực có rất nhiều người tại sự kiện hôm nay, toàn bộ hành trình đều phải dựa vào vệ sĩ thì cô mới có thể thuận lợi đứng yên triển lãm ở cửa.
Đang lúc cô đi ngang qua quầy thì trùng hợp một số chị em làm việc tại quầy đang nhỏ giọng thảo luận…
“Quả nhiên, hôm nay cô ấy đang mặc một chiếc váy thời trang cao cấp với giá tương đương với phí đại diện. Ngay cả đối với những sự kiện nhỏ như vậy cũng sẽ mặc những chiếc váy thời trang cao cấp nhất định chẳng có ai, rốt cuộc cô ấy có bao nhiêu chiếc váy nhỏ?”
“Váy nhỏ? Một cái váy của người ta người thường như chúng ta cả đời cũng mua không nổi ấy à? Những gì em nhìn thấy là váy, xin lỗi, chị chỉ có thể nhìn thấy một xấp nhân dân tệ di động ở trên người cổ.”
“Không hiểu lắm, đều có tiền như vậy làm gì còn phải ra ngoài kiếm ăn, trời thì lạnh thế kia, ở nhà ưu nhã uống trà chiều làm bà chủ nhà giàu khó chịu lắm sao?”
“Người không có tiền cảm thấy cô ấy đang kiếm ăn, người ta là không muốn cuộc sống giàu có buồn tẻ, muốn làm phong phú bản thân được chưa? Thôi quên đi, người không có ước mơ như chị sẽ không hiểu đâu. Đã có được mọi thứ nhưng cô ấy lại còn chịu giá lạnh ở trong giới giải trí như một đóa sen tuyết Thiên Sơn nở rộ, wow, chị gái thật sự đang tỏa sáng.”
“Bồng Bồng biểu cảm này của em là gì thế, ha ha ha ha ha ha ha ha ha không phải em là fan của Lâm Lạc Tang ấy chứ?”
“Này còn phải hỏi sao? Thử hỏi chị gái đẹp xinh như vậy ai có thể không yêu? Người thật còn đẹp hơn trong TV, em đây sẽ đi giết Bùi Hàn Chu.”
Lâm Lạc Tang đang đứng yên trước phông nền, đầu tiên là chụp mấy tấm ảnh ngay sau đó dạo quanh cửa hàng, dùng thử các sản phẩm mới và hệ điều hành điện tử mới, tóm lại thực hiện sứ mệnh của một người phát ngôn, tuyên truyền toàn diện cho thương hiệu.
Sau khi ghi hình xong, cô và MC đứng gần bảng triển lãm và bắt đầu tương tác với một số câu hỏi đáp.
Sau một số câu hỏi và trả lời về sản phẩm thì bước vào phần đặt câu hỏi tại chỗ.
Có rất nhiều câu hỏi có thể được hỏi tại nơi, cũng có thể đề cập đến bất cứ điều gì không liên quan đến sản phẩm và có liên quan đến người phát ngôn.
Có một chàng trai đang đeo băng đô ở khán giả rất nhiệt tình, giơ tay rất cao. Sau khi nhân viên công tác truyền micro cho cậu thì có thể là cậu nhất thời quá kích động nên không làm rõ ràng định nghĩa đặt câu hỏi, đi lên đã đỏ mặt hưng phấn: “Chị hát hay quá!!”
Dưới sân khấu vang lên một trận cười vang, MC cũng cười hỏi, “Còn gì nữa không?”
“Còn có……?” Chàng trai suy tư một chút, “Nhảy cũng đặc biệt đẹp!!”
Lâm Lạc Tang cười: “Cần đặt câu hỏi nha, không có gì muốn hỏi tôi sao?”
Chàng trai vốn đỏ mặt giờ phút này càng có xu hướng ửng hồng: “Ây……”
“Cái kia……” Suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng nặn ra một câu giống đặt câu hỏi mà cũng không giống, “Chị có thể hát hai câu không?”
Bạn đồng hành của cậu vừa buồn cười vừa tức giận, còn xấu hổ không chịu được trước những ánh mắt tụ tập, vừa đấm cậu vừa lớn tiếng mắc nhiếc, giọng xuyên thấu qua micro vọng ra: “Cái thằng ngu này có phải đầu mày hư rồi không, mợ nó gọi là đặt câu hỏi đó hả! Ông đây mở Tmall genie còn biết nói chuyện hơn mày, mày đừng làm mất mặt nữa, trả micro lại đi, được không?!”
“Ơ?” Chàng trai kia hoảng hốt lo sợ nhìn về phía đồng bọn, “Tao phải nói cái gì?”
“Nói mả cha mày!”
Cảnh tượng càng ngày càng trở nên không kiểm soát được, dưới khán giả cười nghiêng ngả, còn có người lấy điện thoại ra quay phim. MC nhìn Lâm Lạc Tang như là đang trưng cầu ý kiến giải quyết của cô.
Lâm Lạc Tang vui vẻ gật đầu: “Có thể, cậu muốn nghe tôi hát bài gì?”
“Nhưng bên này không có nhạc đệm, chỉ có thể hát chay.”
MC dẫn đầu ồn ào: “Hát chay trực tiếp à, chúng tôi đều chưa từng trải qua, tất cả những người có mặt ở đây hôm nay chắc chắn đã kiếm lời!”
Chàng trai kia cũng chẳng ngờ Lâm Lạc Tang sẽ đồng ý nên ngơ ngác nhìn cô.
Lâm Lạc Tang: “Muốn nghe khúc nào nè?”
“Cái nào đứng đầu được không ạ?” Chàng trai nói nói lại bắt đầu thổi phồng, “Nhiều bài hát có độ khó cao như vậy chị cũng không cần tập luyện trước khi biểu diễn ạ? Là thần tiên sao?”
“Đủ rồi” người bạn đồng hành cáu kỉnh không nhịn được đá một phát, “Nói tên bài hát!”
Chàng trai lúc này mới lấy lại tinh thần, tỉnh ngộ, suy tư một hồi lâu mới thận trọng mở miệng: “Đều có thể.”
Bạn đồng hành: “……”
Lâm Lạc Tang cũng cười theo MC, gương mặt tươi tắn, “Vậy 《 Nốt chu sa 》 nhé, tôi sẽ không hát đoạn cao trào đâu.”
Đang lúc mọi người cảm thấy “Lúc này hát nốt cao không lên cũng có thể thông cảm” thì nghe thấy cô nói tiếp: “Miễn cho âm quá cao quấy rầy đến người khác, gần đó còn có cửa hàng mặt tiền.”
Mọi người:…… À, quấy rầy.
Cô hát chay đại một phân đoạn cao trào, tuy rằng đã lâu chưa có luyện nhưng giai điệu đều ở trong đầu cô, hát cũng chẳng hề vấp, thuận lợi trôi chảy biểu diễn xong, giọng đặc biệt trong veo kết cấu mềm mại như một viên ngọc thô.
Nghe được câu đầu tiên trong lời bài hát, khán giả bên dưới có cô gái kìm nén không được ôm chặt cánh tay người bạn: “Là《 Nốt Chu sa 》! Tình yêu bắt đầu của em và vợ em!! Hu hu hu hu giọng này thật là quá tuyệt mỹ, linh hồn em đã lìa rồi.”
Bạn trai bên cạnh cô ấy với vẻ mặt phức tạp, chờ Lâm Lạc Tang hát xong mới hỏi: “Anh và Lâm Lạc Tang rơi xuống nước em cứu ai?”
“Nhất định là cứu anh rồi, honey.”
Bạn trai nhẹ nhàng thở ra.
Cô gái đắc ý tiếp tục nói, “Em sẽ không để Tang Tang rơi xuống nước, em không cho phép chị ấy gặp nguy hiểm.”
Bạn trai:???
Không còn thời gian để an ủi bạn trai mình, cô gái và người bạn chìm vào thảo luận: “Quả thật là bài gốc của mình mới có thể nói đến là đến, live còn ổn áp như vậy, thật là bỏ xa Tưởng Mai mấy con phố. Nếu sau này có cơ hội live tại chỗ tớ nhất định sẽ đi, đến lúc đó chị ấy tổ chức concert, cậu đi với tớ nha!”
Cô gái thảo luận sôi nổi, dưới sân khấu không ngớt tiếng vỗ tay và hoan hô. MC mở miệng nói trong bầu không khí náo nhiệt: “Trước kia tôo từng nghe nói Tang Tang hát hay, hôm nay không có nhạc đệm, micro của chúng ta cũng không phải thiết bị chuyên nghiệp mà còn có thể hay đến như vậy quả thật là đáng gờm. Còn muốn hỏi thêm gì nữa hay không ạ? Để nhân viên công tác bọn tôi lựa chọn một chút.”
Ngay sau đó, cô gái mới vừa rồi kích động được lựa chọn.
Cô ấy mở miệng đã đặt câu hỏi rất khó: “Sẽ có buổi concert sao? Quyết định khoảng khi nào ạ?”
Lời vừa dứt, ngay lập tức có không ít tiếng phụ họa. Mày quản lý Nhạc nhíu lại, phát hiện cơ hội kinh doanh, khán giả trong mắt dường như biến thành tiền mặt, không khống chế được muốn bay vào trong ví tiền anh ấy.
“Concert nhất định sẽ có,” Lâm Lạc Tang cầm micro nói, “Thời gian cụ thể tôi còn chưa xác định, bởi vì là buổi concert solo đầu tiên nên muốn cho mọi người thấy một trải nghiệm đặc biệt hoàn mỹ cho nên bản thân tôi sẽ tăng cường thể lực về phương diện luyện tập, tác phẩm cũng cần phải tích lũy trong một khoảng thời gian sau đó chọn ra tác phẩm tốt nhất, tặng mọi người thứ tốt hơn.”
“Ngoại trừ buổi concert solo, đêm giao thừa và các buổi lễ long trọng cũng sẽ đến, sẽ có buổi biểu diễn tương ứng. Nếu mọi người chờ không kịp thì có thể xem các hoạt động khác trước nhé nhưng concert cũng sẽ không quá xa, trước mắt còn đang chuẩn bị.”
Cô gái nhận được tín hiệu làm một động tác không vấn đề gì rồi nháy mắt: “Em nhất định sẽ không vắng mặt trong concert đầu tiên!!”
Câu hỏi thứ ba nối gót ngay sau đó: “《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》 sắp đến trận chung kết, sau khi chấm dứt Tang Tang sẽ có các chương trình tạp kỹ âm nhạc mới hay các chương trình ghi hình khác không? Sẽ suy xét đóng phim hay là sang mảng khác thế?”
Lâm Lạc Tang và Nhạc Huy trao đổi ánh mắt trong giây lát, lúc này mới nói: “Tôi còn đang trong quyết định, nếu có lịch trình khác thì phòng làm việc sẽ kịp thời thông báo. Chương trình sau trọng điểm vẫn sẽ đặt vào âm nhạc, sẽ phát hành album đầu tiên của mình, mọi người có thể chờ mong nhiều hơn một chút.”
Phần đặt câu hỏi đến đây là kết thúc, khi cô bước xuống và rời đi còn nghe được có người gọi: “Tuyệt! Chúng ta sẽ cố gắng tích cóp tiền sữa bột cho Đại công chúa!!”
Cô lên xe, nhấp vào siêu thoại rồi nhìn quanh mới biết được “Đại công chúa” là đang nói cái gì…
Bởi vì trước đó cô đã bí mật tiết lộ phong cách của album mới cho nên các fan sẽ gọi album đầu tiên là Đại công chúa, tựa như bắt đầu chuẩn bị trước như một bảo mẫu, phương án hỗ trợ thứ hạng không bị tụt hạng.
Nhạc Huy tiếp tục lẩm bẩm bên cạnh cô: “Anh cảm thấy hoạt động này có rất nhiều người qua đường nhưng hỏi về concert cũng thật nhiều. Dựa theo con số này mà đếm, dù mua vé chỉ có ba phần năm…… thì vé concert cũng tuyệt đối không cần sâu lo bán ra.”
“Ui là trời, đi đâu tìm con đường của chúng ta đây, fan hâm mộ nhiều độ hot tăng, không chỉ có các fan sẵn lòng trả tiền cho album mà người qua đường cũng rất vui lòng.”
Thấy Nhạc Huy lại bắt đầu tự mình đắm chìm, Lâm Lạc Tang nhanh chóng lôi anh ấy ra khỏi thế giới của mình: “Sau《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》 anh có sắp xếp gì cho em không?”
“Còn đang bàn á, tìm tới đây rất nhiều nhưng không có thứ anh đặc biệt thích.” Nhạc Huy mở ra bản ghi chép, “Đối với các chương trình tạp kỹ trong nửa đầu năm tới, anh chỉ chấm 《 Kế hoạch bồi dưỡng phát diễn 》 mùa hai và 《 Cùng hát cùng đi 》. Mùa đầu tiên của 《 Kế hoạch bồi dưỡng phát triển 》 em biết chứ?”
“Em biết.”
Chương trình tuyển chọn thực tập sinh rất phổ biến đã tạo nên nhóm nhạc nam nổi tiếng hiện nay là Seven. Cả bảy vị thành viên đều có độ nổi tiếng cao, cả nhóm tập hợp càng có độ nổi tiếng ngất trời. Đây là chương trình trong nước đầu tiên tập trung vào các thực tập sinh theo đúng nghĩa, mở ra thị trường idol và là năm đầu tiên của các thần tượng.
Vào thời điểm đó, một số cố vấn trong mùa đầu tiên hot lên trong quy mô nhỏ cho nên nhất định sẽ có rất nhiều nghệ sĩ muốn tham gia vào mùa thứ hai, dù sao cũng là hiện tượng mạng, độ phổ biến tuyệt đối sẽ không kém.
“Mọi người đều biết đó là một chiếc bánh ngon, nhất định tranh nhau vỡ đầu nhưng vị trí cố vấn chỉ có mấy người…… Cạnh tranh kịch liệt, nghe nói bọn họ cũng đã thay đổi các quy tắc rất mạnh mẽ trong tập này. Anh dự đoán sẽ có một sự bùng nổ hiện tượng, đáng tiếc người ta đều không đủ thời gian ứng phó tự tiến cử nên không tới tìm chúng ta.” Nhạc Huy tiếc nuối thở dài, “Đừng để anh tìm thấy ngưỡng cửa, bằng không Nhạc Huy anh quỳ xuống cũng muốn giành được tài nguyên này.”
Lâm Lạc Tang:??
Tuy rằng biết Nhạc Huy chỉ nổ thôi nhưng cô vẫn ngả người ra sau: “…… Không đến nỗi.”
“《 Cùng hát cùng đi 》 đã liên hệ với chúng ta khà khà, Lâm Lạc Tang tuyệt vời,” Nhạc Huy giải thích, “Đó là một hệ thống thi đấu PK mà một ca sĩ mới và một ca sĩ lâu năm được kết hợp với nhau, cũng ổn nhưng cũng không đặc biệt thú vị, tương tự như 《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》, cho nên anh còn đang bàn.”
Lâm Lạc Tang gật đầu.
Nhạc Huy: “Em nghĩ như thế nào?”
“Đều có thể, có thể để em ca hát là được.” Lâm Lạc Tang nói, “Nếu tương đồng trên cơ sở thì chọn chương trình nào có thiết bị hiện trường tốt hơn.”
Nhạc Huy: “Chỉ vậy thôi??”
Lâm Lạc Tang gật đầu: “Chỉ vậy thôi.”
“Em thật sự dễ nuôi, cho em một cái mic một cây dương cầm là em có thể vượt qua cả đời.”
Lâm Lạc Tang: “Không, còn cần một cái máy tính và một cặp tai nghe nữa.”
“……”
Sau khi Lâm Lạc Tang về đến nhà thì nhìn thấy sô pha và đệm chăn được gấp lại một bên. Trước khi rời nhà, một câu hỏi thứ hai nào đó lại lần thứ hai quẩn quanh trong đầu…
Tối hôm qua rốt cuộc cô ngủ ở đâu?
Bùi Hàn Chu đang thoải mái uống cà phê trên sô pha, Lâm Lạc Tang đến gần hỏi anh: “Tối hôm qua có phải tôi ngủ trên sô pha hay không?”
“Ừm,” anh chếch mắt nhìn bên tay phải một cái, “Đầu thì gối lên cạnh, máy tính cũng không tắt, tay còn vươn lên treo lơ lửng.”
Dừng một chút, lại không nhanh không chậm bổ sung: “Giống như tôi ngược đãi em vậy.”
“Sao tôi lại tỉnh dậy ở trên giường?”
Anh nhíu mày, khóe miệng mím chặt đều đang tỏ rõ “Ngoại trừ tôi bế em lên thì còn có khả năng gì khác à”.
“Được, trước không nói đến chuyện anh bế lên hại tôi sáng nay không thể viết nhạc, dù sao có thể là anh có lòng tốt không muốn để vợ ngủ sô pha……”
Nói được một nửa, cô mang khí phách hiên ngang cởi áo khoác ra, cởi bỏ hai chiếc cúc áo sơmi.
Bùi Hàn Chu:?
Lâm Lạc Tang lột cổ áo ra, chỉ vào ấn dâu tây nho nhỏ ở dưới xương quai xanh, “Giải thích một chút đi, đây có phải anh làm hay không?”
Anh quay đầu rồi bưng cà phê lên vững vàng uống một ngụm: “Tôi quên mất.”
Quên mất??
Cái người đàn ông ngay cả đầu cô gối lên chỗ nào tay có vươn tới hay không thậm chí máy tính có mở đều nhớ kỹ, loại chuyện này có thể quên ư??
Quan tâm cô yêu quý cô gì chứ đều là lời nói dối, người này chính là vì mưu cầu ham muốn cá nhân của bản thân mà không từ thủ đoạn!
Lâm Lạc Tang đang muốn cố gắng dạy dỗ anh sao có thể làm cái loại chuyện không bằng cầm thú vào lúc mình ngủ say như chết, kết quả chỉ kịp nói một câu đã nhận được tin nhắn của Nhạc Huy nhắc nhở cô lát nữa nhớ rõ ra ngoài có một bữa tiệc ăn mừng.
Vốn dĩ tiệc ăn mừng dự định diễn ra sau khi kết thúc biểu diễn nhưng tối hôm qua A Quái có việc, bữa tiệc kéo dài tới hôm nay. Cô vừa lúc rảnh nên đồng ý qua đó.
Lâm Lạc Tang trả lời dạ với Nhạc Huy, ngẩng đầu đang muốn mắng tên đàn ông tồi này tiếp lại nhận được tin nhắn tranh công của Nhạc Huy: 【 Nhìn hot search xem, anh đã làm cho em một hoạt động có độ hot đặc biệt cao, thiên tài Nhạc Huy, chính xác. 】
Cô gục đầu nhấn vào hot search đi dạo một vòng, phát hiện thình lình đứng hàng thứ sáu là đề tài liên quan đến mình, gọi là #trai thẳng nhìn Lâm Lạc Tang biểu diễn ngay lập tức#.
Nhìn hết một vòng cô mới phát hiện ra ngọn nguồn, là một app video ngắn nào đó rất nổi tiếng, có tài khoản đã đăng video cũng kèm theo caption: 【 Lúc ông anh ở căn tin múc cơm cho tôi thì đang xem màn trình diễn của Lâm Lạc Tang nhưng sức lực cầm muỗng run lên vài cái, cmn thịt toàn rớt ra ngoài, tôi đói đến mức giờ ngay cả thùng rác cũng muốn ăn. Fuck 】
Video buồn cười hơn hẳn là bạn bè đang giúp cậu ấy quay phim, hình ảnh vẻ mặt của nhân vật chính sống không còn gì luyến tiếc nhìn chằm chằm ông anh trong căn tin hằng ngày xúc muôi, vốn là thao tác như thường lệ, ai ngờ ông anh đang hết sức chăm chú nhìn màn ảnh TV cách đó không xa, cuối cùng run đến mức chỉ còn một chút ớt cay ở bên trong nhưng hồn nhiên không hay biết, trở tay đưa gọn ra ngoài.
Bạn bè quay phim cười đến mức tay run cả lên, cuối cùng màn ảnh thay đổi, hình ảnh dừng lại ở chỗ Lâm Lạc Tang kéo đàn violon trong màn hình.
Tất cả mọi người đều đồng cảm trong chuyện múc cơm ở căn tin, dù sao đều là một đường bị xóc lại đây, thêm biểu cảm buồn cười của đương sự, cảm xúc của bạn bè phô trương đúng chỗ dẫn tới độ hot của video đặc biệt cao, thậm chí còn có không ít người cũng bày tỏ khoảnh khắc đặc sắc của người bên cạnh xem Lâm Lạc Tang biểu diễn: Có một số người dắt chó được nửa đường thì thả chó chạy, có game thủ treo máy bị đồng đội điên cuồng mắng nhiếc, còn có người mặt ngoài có vẻ như không có gì nhưng lại híp mắt đơ ra trước màn hình trong một thời gian dài mà không nói gì, im lặng ngồi thiền.
Nhạc Huy vừa thấy đề tài này đã nghĩ tới biện pháp hay để tăng độ nổi tiếng, lập tức sắp xếp hot search kêu mọi người tham gia, độ hot sân khấu tối hôm qua cũng còn đó, hơn nữa cuộc sống của các netizen vui tính muôn màu muôn vẻ, mọi người lập tức cống hiến rất nhiều đoạn hay xuất sắc…
【 Vừa rồi em coi bù màn trình diễn của Lâm Lạc Tang ở tiết tự học, lớp phó học tập lớp bọn em không để ý đến chuyện bên ngoài lại đột nhiên ngồi vào bên cạnh em, làm hại trái tim em đập loạn cho rằng cậu ấy muốn thổ lộ với em, sau một lúc lâu người ấy đến một câu: Ca sĩ trên màn hình là ai vậy? Ok, fine. 】
【 Ngày hôm qua người chị trong nhóm mị tán tỉnh nam thần, kết quả đến một nửa không thấy nam thần đâu, lát nữa mới trở về nói là mới vừa xem Lâm Lạc Tang biểu diễn. Người chị em của mị tức giận đến mức thở phì phò mở máy tính bảng ra tại chỗ, lớn tiếng nói muốn xem Lâm Lạc Tang này rốt cuộc có bản lĩnh gì, sau đó bả cả đêm không để ý đến mị, 6 giờ sáng nhắn tin nói mình đã xem xong tất cả video của Lâm Lạc Tang, còn gửi liên tục bảo mị bầu chọn cho Lâm Lạc Tang. Hiện tại câu cửa miệng là đàn ông đều là chó má, tìm người đẹp mới là đạo lý hiển nhiên. Mị cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa. 】
【 Tui đây cũng vậy…… Mấy đứa con trai trong list friend chưa từng đu idol đột nhiên đăng tập thể video ngắn 《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》 trực tiếp, tui hỏi làm gì thế, bọn họ nói xem Tang Tang:) hơiz, Lâm Lạc Tang chém thể chất trai thẳng. 】
【 Chuẩn luôn bạn êi, fanboy của cổ nhiều lắm, sự kiện hôm nay có rất nhiều fanboy cầm bảng điện tử, có anh đẹp trai kia lúc đặt câu hỏi còn nói lắp ha ha ha! Quãng đời còn lại mình nhất định phải nhìn tận mắt xem rốt cuộc ẻm xinh đẹp đến cỡ nào. 】
【 Bạn của bạn tôi, con trai, vốn dĩ rất thích Bùi Hàn Chu, coi Bùi Hàn Chu thành mục tiêu phấn đấu của mình, thậm chí còn đặt theo dõi đầu tiên. Sau khi thích Lâm Lạc Tang thì cậu ấy unfollow Bùi Hàn Chu ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, Bùi Hàn Chu thảm quá đi. 】
Cô nhìn tới đây thì trong lòng tràn đầy một chút vui vẻ, ngay sau đó, Nhạc Huy lại gửi tin nhắn cho cô: 【 Lúc chồng em xem em biểu diễn là trạng thái gì? Em cũng có thể ghi xuống. 】
【 Không cần ghi, 】 cô nói, 【 Ổng cả nghìn năm đều là cái biểu cảm quái quỷ kia, xem sân khấu của em cũng sẽ không có biến hóa gì đâu. 】
Một lát sau, cô lại nói: 【 Nếu sau này em có đầu sỏ anti-fan. 】- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Nhạc Huy: 【? 】
Lâm Lạc Tang: 【 Anh nhất định phải là người đầu tiên tra xem có phải là Bùi Hàn Chu làm hay không nha. 】
“Quân tử giáo dục” của cô giáo Lâm bị ngắt ngang, khí thế không còn như trước nữa, hơn nữa tâm trạng của cô sau khi xem xong hot search cũng không tệ lắm, buông điện thoại không hề so đó chuyện ấn dâu tây với Bùi Hàn Chu, tự nhận xui xẻo rồi cất máy tính đi vào phòng làm việc viết nhạc.
Buổi chiều lúc đi dự tiệc ăn mừng ngoài ý muốn gặp được mấy nhạc sĩ trước kia đã từng hợp tác, sau khi hàn huyên vài câu cô rời đi, Nhạc Huy ở bên cạnh cô nói: “Trước kia sao không cảm giác được gì, nhưng em kết hôn toàn bộ bọn họ đều bắt đầu tiếc hận……”
Lâm Lạc Tang nhớ lại một lát, ký ức rất mơ hồ: “Hình như có hai ba người từng theo đuổi em.”
“Em meo meo gì thế, nơi đó tổng cộng có năm người!” Nhạc Huy quay đầu lại, “Chuyện này sao anh không biết?”
“Anh biết cái này làm chi?” Lâm Lạc Tang buồn cười, “Ngay cả WeChat em cũng chưa cho, tên của bọn họ đều không nhớ rõ.”
Cô không ăn nhiều trong bữa tiệc ăn mừng, ăn xong hai miếng salad rồi đi ra ngoài hít thở. Lúc cô tựa vào lan can suy nghĩ về lời bài hát thì ngoài ý muốn nghe được phía sau có tiếng động, có lẽ là người nước ngoài tới chỗ này du lịch thấy cô lẻ loi một mình nên muốn đến gần, kết quả bị một hướng dẫn viên du lịch biết chuyện chặn lại, nói cô là ca sĩ và đã kết hôn.
Chàng trai ngoại quốc kia lúc này mới từ bỏ.
Tiệc mừng đã kết thúc sau tám giờ, Lâm Lạc Tang trở về đã gần 10 giờ, Bùi Hàn Chu mở họp ở lầu hai, cửa phòng làm việc đang mở.
Lâm Lạc Tang còn chưa xác định được chủ đề của sân khấu cuối, không yên lòng suy tư cả đêm, làm việc cũng thường xuyên mất hồn, thậm chí còn không cẩn thận làm đổ nước trong lọ hoa thủy tinh.
Lười rút khăn giấy, cô gỡ khăn tắm to rộng xuống tiện tay lau lau, định chờ ngày mai dì giúp việc đến giặt sạch.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Điện thoại đang phát nhạc, cô bị cuốn hút khi lắng nghe. Tẩy trang xong, theo bản năng cô khóa cửa bắt đầu đi tắm. Lúc tắm xong mới phát hiện không ổn.
Cô quên lấy áo ngủ.
Bộ quần áo cô đang mặc đều bị cô xối nước, còn chiếc áo choàng tắm hôm trước đầu óc cô có vấn đề đã treo bên ngoài. Nếu anh không ở nhà có lẽ cô còn có khả năng cứ như vậy chạy ra lấy quần áo. Nhưng anh không chỉ có ở nhà mà còn đang mở họp, camera máy tính vẫn hướng ra cửa phòng ngủ, cô càng không thể đứng hét to ở trong phòng tắm.
Lâm Lạc Tang ấn huyệt Thái Dương, suy tư bản thân rốt cuộc đã bị mình đẩy đến tuyệt vọng như thế nào.
Sau ba phút suy nghĩ nghiêm túc và đấu tranh tư tưởng, cô nhẫn nhục cầm điện thoại lên nhắn tin cho thư ký: 【 Chào anh. 】
Thư ký đã thành thạo khả năng tự động thức dậy khi nghe thấy tiếng chuông, mang mắt kính lên rồi trả lời cấp tốc: 【 Chào bà chủ 】
Tuy rằng cậu cũng không biết tại sao Lâm Lạc Tang lại gửi tin nhắn chào hỏi cho cậu vào thời gian này.
Lâm Lạc Tang hít sâu một hơi, vì mình làm đủ xây dựng tư tưởng, lúc này mới nửa mở nửa khép mắt gõ tin nhắn, cố gắng làm mờ chủ đề càng nhiều càng tốt. Sau khi nhanh chóng gõ xong thì cô ấn nút gửi đi tựa như bỏ qua một củ khoai lang phỏng tay: 【 Anh có thể giúp tôi nói với Bùi Hàn Chu bảo anh ấy đến phòng cách vách không? 】
Cô là người chưa bao giờ chuyện bé xé ra to, trước đây hơn hai mươi năm cũng chưa nghĩ tới trong cuộc sống hôn nhân của cô vậy mà sẽ xuất hiện kịch bản nghìn lẻ một đêm dựa vào thư ký truyền lời cho chồng, hơn nữa chồng gần trong gang tấc, giọng nói trong cuộc trò chuyện cô đều có thể nghe rõ.
Nếu nói ra điều này sẽ bị nhóm douban kéo giẫm và account marketing cười mười ngàn năm.
Cô vùi đầu, cảm thấy áy náy vì đã gửi những tin tức như vậy làm phiền thư ký vào đêm muộn, hơn nữa sẽ ngang hàng nói với anh, trước tiên cảm giác được…… đặc biệt cảm thấy thẹn.
Nếu trực tiếp gửi tin nhắn cho anh còn dễ nói, trực tiếp gõ chữ nói cho anh lấy đồ ở chỗ nào, cảm thấy xấu hổ còn có thể gửi sticker che giấu, bây giờ làm sao bây giờ? Chỉ là nghĩ đến phải trình bày chi tiết rõ ràng là cô lại muốn bóp cổ anh đồng quy vu tận với anh.
Ngay sau đó, Bùi Hàn Chu mở họp được một nửa thì nhận được tin nhắn của thư ký: 【 Bà chủ nói anh đi một chuyến qua phòng bên cạnh. 】
Bùi Hàn Chu: “……”
Sau đó, tin nhắn thứ hai lại đến: 【 Bà chủ còn nói bảo anh trước hết đừng mở họp. 】
Bùi Hàn Chu: “…………”
Ngay sau đó, cuộc họp mà chủ đề chính đang diễn ra giữa chừng đã kết thúc trong giọng điệu sa sút “Ngày mai nói tiếp” của anh.
Lâm Lạc Tang cố gắng mở vòi hoa sen đến mức lớn nhất nhưng từng câu từng chữ của anh vẫn lọt vào lỗ tai cô rõ ràng như thể muôn vàn lông chim vờn quanh.
Kế tiếp, anh đi đến cửa phòng cô: “Em sao thế?”- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Lâm Lạc Tang cắn cắn môi dưới, giọng nói thấm đẫm hơi nước: “Tôi không lấy quần áo……”
“Quần áo gì?”
Cô hắng giọng, tay bám lấy then cửa, nói một cách mơ hồ không rõ: “Áo ngủ, ngăn thứ ba và thứ năm của tủ quần áo đối diện giường, tùy tiện lấy một bộ là được.”
Sau một trận quay cuồng, anh thật sự cũng chỉ giao một chiếc áo trên.
Lâm Lạc Tang hoàn toàn không hiểu mạch não của trai thẳng nên hỏi: “Chẳng lẽ tôi không cần mặc quần à?”
Bên ngoài im lặng một lát, bóng dáng người đàn ông bị ánh đèn hắt ra lúc này rời khỏi cánh cửa, anh lại đi tìm cho cô cái quần.
Cô kéo cửa ra một khe nhỏ, còn chưa kịp nói thêm hai câu thì dường như anh nghĩ đến cái gì đó nên thu hồi tay, cuối cùng tiến vào thành hai người.
Việc nào ra việc đó, tuy rằng chuyện thân mật hơn đều đã làm nhưng dưới mí mắt anh bảo anh giúp mình lấy quần áo lót, Lâm Lạc Tang nhìn ngón tay thon dài của anh nắm chặt miếng vải, chỉ cảm thấy có ngọn lửa lập tức nổ tung đốt tới tận mang tai, chỗ sau cổ đều bị bỏng lít nha lít nhít tựa như mất đi tri giác.
Thật vất vả đi ra khỏi phòng tắm, cô ngồi ở mép giường điều chỉnh hơi thở của mình trong mười phút.
Sau đó cuốn sách anh đang đọc bị rút ra khỏi tay, ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của cô.
Từ cổ đến ngực tràn ngập màu hồng nhạt không giải thích được, đôi mắt lại trừng thật to, ngón tay mềm như bông nắm chặt xương bả vai của anh…
“Tôi giết anh hay là anh tự sát, anh chọn một cái.”
Bùi Hàn Chu nhíu mày nhìn cô một hồi, như là không hiểu tình huống của cô: “Làm sao vậy?”
Bên má cô cũng treo màu đỏ, không biết là do xông hơi trong phòng tắm hay do mình chà xát, giờ phút này hơn phân nửa nguồn cảm xúc đều là ngượng ngùng không nói ra được, chỉ có thể chuyển trọng tâm và dẫn chủ đề sang các vấn đề khác, phô trương thanh thế chỉnh lớn âm lượng…- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
“Tôi đánh thức thư ký người ta trên giường vào lúc nửa đêm như là em bé to xác bảo anh ấy gửi tin nhắn cho anh, này còn chưa đủ mất mặt sao? Tôi không phải anh, tôi cũng là người sĩ diện được hông?”
Bùi Hàn Chu không thể hiểu được đã bị người ta xưng hô “Không biết xấu hổ”:?
Lâm Lạc Tang lau nhẹ tóc, một hồi nhớ lại đã muốn tự sát tại chỗ: “Vì sao có ca sĩ mặt ngoài ngăn nắp xinh đẹp, sau lưng thảm thành dạng này cơ chứ?”
“Chúng ta kết hôn đã mấy tháng, WeChat còn chưa add cái này hợp lý không!”
Thêm sớm một chút không phải không có chuyện đêm nay sao!
Anh nhìn cô thêm một hồi, lúc này mới hoàn toàn tiêu hóa ý tứ trong lời nói của cô, tỉnh ngộ gật đầu.
Trước đây vẫn luôn không add chẳng qua là cảm thấy không cần thiết, huống hồ như hạng mục công việc quan trọng đều thông qua thư ký sắp xếp từng việc rồi nói cho anh biết cho nên anh chưa từng nghĩ đến việc thêm WeChat riêng tư, hiện tại mới chợt nhận ra cuộc sống hôn nhân sẽ có không ít tình huống đặc thù. Anh cầm điện thoại ở bên cạnh gõ vài cái, ném tới trước mặt cô lại thuận thế lấy đi quyển sách trong tay cô.
“Thêm đi.”
Lâm Lạc Tang: “Cái gì?”
“WeChat của tôi.”
Lâm Lạc Tang: “…………”
Cô bình luận động tác đơn giản tùy ý của anh, lại nhìn anh đang chuyên tâm đọc sách như thể anh chỉ rút ra thời gian trăm công ngàn việc tới có lệ một chút với cô, cô còn phải phấn khích nhận lấy.
Đêm nay thần kinh Lâm Lạc Tang quá sức yếu ớt ngước mắt: “Có ý tứ gì, anh đang bố thí tôi sao?”
Bùi Hàn Chu nhíu mày:?
Cô không khỏi nhớ tới hôm nay gặp được không ít người vẫn đang nằm trong khu vực chờ thêm bạn của mình nên nhịn không được nheo mắt lại: “Người muốn thêm WeChat của tôi xếp hàng từ nơi này đến sông Thames, anh bố thí tôi ư??”- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Cả người Lâm Lạc Tang lập tức nằm xuống tại chỗ nhắm mắt nghỉ ngơi, móc điện thoại ngược vào tủ đầu giường…
“Tôi không thêm.”
Lâm Lạc Tang cau mày, không thể hiểu được nhìn đường phố phản chiếu qua kính chắn gió trước mặt rồi hỏi anh: “Anh làm gì thế?”
Bùi Hàn Chu tỉnh táo bình tĩnh thu lại bàn tay vặn đầu cô, bình thản ung dung hỏi lại: “Giáo viên tiểu học chưa từng dạy em là trong quá trình xe chạy không được thò đầu vươn tay ra ngoài cửa sổ sao?”
Lâm Lạc Tang:……????
Ố ồ, vậy anh thật sự là một hình mẫu đạo đức, hành vi mẫu mực, nhân viên bảo vệ duy nhất trên thế giới, sao 360 không mời anh diệt virus đi?
Lâm Lạc Tang cảm nhận được xe chạy chậm như rùa nên bảo: “Nơi này kẹt xe như vậy, xe chạy còn chậm nữa, tôi vươn ra chào hỏi một chút thì có thể có cái gì nguy hiểm hả? Những vấn đề cụ thể phải phân tích cụ thể đi chứ, đoạn đường bình thường tôi nhất định sẽ không.”
“Không phải tôi sợ em có nguy hiểm,” anh nói càng thêm thong dong, “Tôi chỉ lo những người đi qua sẽ sợ hãi.”
Hệ thống ngôn ngữ của Lâm Lạc Tang lại không nhạy một lát, lúc này mới nghiến răng, trào phúng lại: “Trong lòng luôn gắn liền với cuộc sống của người dân, anh thật tốt.”
“Nếu em thật sự muốn dò đầu ra thì làm đi,” anh lật tư liệu không chút để ý, “Không liên quan đến tôi.”
Lâm Lạc Tang nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
Lúc này xe bọn họ đã sớm chạy tới đoạn đường phía trước, cô cũng thuận lợi bỏ lỡ một nhóm fan hâm mộ cầm biển đèn, bây giờ mà ló ra là chuẩn bị thân mật ôm hôn không khí lạnh một lần ư?
Hay lắm, Bùi Hàn Chu, xem như anh giỏi.
Làm như thấy cô ngồi tại chỗ không động đậy, anh kéo xuống tấm che nắng rất lịch sự tao nhã: “Hừm? Sao không chào hỏi?”
Lâm Lạc Tang từ từ nặn ra một nụ cười, từng câu từng chữ rít ra từ kẽ răng: “Bây giờ tôi chỉ muốn để đôi giày cao gót của tôi thân mật tiếp đón đánh vào đầu anh.”
“……”
Xe nhanh chóng dừng ở cửa trung tâm thương mại, vệ sĩ vây quanh mở ra một lối đi, Nhạc Huy và Tiểu Noãn đi tới cửa đón cô.
Không biết là gần đó quần chúng hóng chuyện vây xem nhiều hay là người hâm mộ của cô tăng không ít, quả thực có rất nhiều người tại sự kiện hôm nay, toàn bộ hành trình đều phải dựa vào vệ sĩ thì cô mới có thể thuận lợi đứng yên triển lãm ở cửa.
Đang lúc cô đi ngang qua quầy thì trùng hợp một số chị em làm việc tại quầy đang nhỏ giọng thảo luận…
“Quả nhiên, hôm nay cô ấy đang mặc một chiếc váy thời trang cao cấp với giá tương đương với phí đại diện. Ngay cả đối với những sự kiện nhỏ như vậy cũng sẽ mặc những chiếc váy thời trang cao cấp nhất định chẳng có ai, rốt cuộc cô ấy có bao nhiêu chiếc váy nhỏ?”
“Váy nhỏ? Một cái váy của người ta người thường như chúng ta cả đời cũng mua không nổi ấy à? Những gì em nhìn thấy là váy, xin lỗi, chị chỉ có thể nhìn thấy một xấp nhân dân tệ di động ở trên người cổ.”
“Không hiểu lắm, đều có tiền như vậy làm gì còn phải ra ngoài kiếm ăn, trời thì lạnh thế kia, ở nhà ưu nhã uống trà chiều làm bà chủ nhà giàu khó chịu lắm sao?”
“Người không có tiền cảm thấy cô ấy đang kiếm ăn, người ta là không muốn cuộc sống giàu có buồn tẻ, muốn làm phong phú bản thân được chưa? Thôi quên đi, người không có ước mơ như chị sẽ không hiểu đâu. Đã có được mọi thứ nhưng cô ấy lại còn chịu giá lạnh ở trong giới giải trí như một đóa sen tuyết Thiên Sơn nở rộ, wow, chị gái thật sự đang tỏa sáng.”
“Bồng Bồng biểu cảm này của em là gì thế, ha ha ha ha ha ha ha ha ha không phải em là fan của Lâm Lạc Tang ấy chứ?”
“Này còn phải hỏi sao? Thử hỏi chị gái đẹp xinh như vậy ai có thể không yêu? Người thật còn đẹp hơn trong TV, em đây sẽ đi giết Bùi Hàn Chu.”
Lâm Lạc Tang đang đứng yên trước phông nền, đầu tiên là chụp mấy tấm ảnh ngay sau đó dạo quanh cửa hàng, dùng thử các sản phẩm mới và hệ điều hành điện tử mới, tóm lại thực hiện sứ mệnh của một người phát ngôn, tuyên truyền toàn diện cho thương hiệu.
Sau khi ghi hình xong, cô và MC đứng gần bảng triển lãm và bắt đầu tương tác với một số câu hỏi đáp.
Sau một số câu hỏi và trả lời về sản phẩm thì bước vào phần đặt câu hỏi tại chỗ.
Có rất nhiều câu hỏi có thể được hỏi tại nơi, cũng có thể đề cập đến bất cứ điều gì không liên quan đến sản phẩm và có liên quan đến người phát ngôn.
Có một chàng trai đang đeo băng đô ở khán giả rất nhiệt tình, giơ tay rất cao. Sau khi nhân viên công tác truyền micro cho cậu thì có thể là cậu nhất thời quá kích động nên không làm rõ ràng định nghĩa đặt câu hỏi, đi lên đã đỏ mặt hưng phấn: “Chị hát hay quá!!”
Dưới sân khấu vang lên một trận cười vang, MC cũng cười hỏi, “Còn gì nữa không?”
“Còn có……?” Chàng trai suy tư một chút, “Nhảy cũng đặc biệt đẹp!!”
Lâm Lạc Tang cười: “Cần đặt câu hỏi nha, không có gì muốn hỏi tôi sao?”
Chàng trai vốn đỏ mặt giờ phút này càng có xu hướng ửng hồng: “Ây……”
“Cái kia……” Suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng nặn ra một câu giống đặt câu hỏi mà cũng không giống, “Chị có thể hát hai câu không?”
Bạn đồng hành của cậu vừa buồn cười vừa tức giận, còn xấu hổ không chịu được trước những ánh mắt tụ tập, vừa đấm cậu vừa lớn tiếng mắc nhiếc, giọng xuyên thấu qua micro vọng ra: “Cái thằng ngu này có phải đầu mày hư rồi không, mợ nó gọi là đặt câu hỏi đó hả! Ông đây mở Tmall genie còn biết nói chuyện hơn mày, mày đừng làm mất mặt nữa, trả micro lại đi, được không?!”
“Ơ?” Chàng trai kia hoảng hốt lo sợ nhìn về phía đồng bọn, “Tao phải nói cái gì?”
“Nói mả cha mày!”
Cảnh tượng càng ngày càng trở nên không kiểm soát được, dưới khán giả cười nghiêng ngả, còn có người lấy điện thoại ra quay phim. MC nhìn Lâm Lạc Tang như là đang trưng cầu ý kiến giải quyết của cô.
Lâm Lạc Tang vui vẻ gật đầu: “Có thể, cậu muốn nghe tôi hát bài gì?”
“Nhưng bên này không có nhạc đệm, chỉ có thể hát chay.”
MC dẫn đầu ồn ào: “Hát chay trực tiếp à, chúng tôi đều chưa từng trải qua, tất cả những người có mặt ở đây hôm nay chắc chắn đã kiếm lời!”
Chàng trai kia cũng chẳng ngờ Lâm Lạc Tang sẽ đồng ý nên ngơ ngác nhìn cô.
Lâm Lạc Tang: “Muốn nghe khúc nào nè?”
“Cái nào đứng đầu được không ạ?” Chàng trai nói nói lại bắt đầu thổi phồng, “Nhiều bài hát có độ khó cao như vậy chị cũng không cần tập luyện trước khi biểu diễn ạ? Là thần tiên sao?”
“Đủ rồi” người bạn đồng hành cáu kỉnh không nhịn được đá một phát, “Nói tên bài hát!”
Chàng trai lúc này mới lấy lại tinh thần, tỉnh ngộ, suy tư một hồi lâu mới thận trọng mở miệng: “Đều có thể.”
Bạn đồng hành: “……”
Lâm Lạc Tang cũng cười theo MC, gương mặt tươi tắn, “Vậy 《 Nốt chu sa 》 nhé, tôi sẽ không hát đoạn cao trào đâu.”
Đang lúc mọi người cảm thấy “Lúc này hát nốt cao không lên cũng có thể thông cảm” thì nghe thấy cô nói tiếp: “Miễn cho âm quá cao quấy rầy đến người khác, gần đó còn có cửa hàng mặt tiền.”
Mọi người:…… À, quấy rầy.
Cô hát chay đại một phân đoạn cao trào, tuy rằng đã lâu chưa có luyện nhưng giai điệu đều ở trong đầu cô, hát cũng chẳng hề vấp, thuận lợi trôi chảy biểu diễn xong, giọng đặc biệt trong veo kết cấu mềm mại như một viên ngọc thô.
Nghe được câu đầu tiên trong lời bài hát, khán giả bên dưới có cô gái kìm nén không được ôm chặt cánh tay người bạn: “Là《 Nốt Chu sa 》! Tình yêu bắt đầu của em và vợ em!! Hu hu hu hu giọng này thật là quá tuyệt mỹ, linh hồn em đã lìa rồi.”
Bạn trai bên cạnh cô ấy với vẻ mặt phức tạp, chờ Lâm Lạc Tang hát xong mới hỏi: “Anh và Lâm Lạc Tang rơi xuống nước em cứu ai?”
“Nhất định là cứu anh rồi, honey.”
Bạn trai nhẹ nhàng thở ra.
Cô gái đắc ý tiếp tục nói, “Em sẽ không để Tang Tang rơi xuống nước, em không cho phép chị ấy gặp nguy hiểm.”
Bạn trai:???
Không còn thời gian để an ủi bạn trai mình, cô gái và người bạn chìm vào thảo luận: “Quả thật là bài gốc của mình mới có thể nói đến là đến, live còn ổn áp như vậy, thật là bỏ xa Tưởng Mai mấy con phố. Nếu sau này có cơ hội live tại chỗ tớ nhất định sẽ đi, đến lúc đó chị ấy tổ chức concert, cậu đi với tớ nha!”
Cô gái thảo luận sôi nổi, dưới sân khấu không ngớt tiếng vỗ tay và hoan hô. MC mở miệng nói trong bầu không khí náo nhiệt: “Trước kia tôo từng nghe nói Tang Tang hát hay, hôm nay không có nhạc đệm, micro của chúng ta cũng không phải thiết bị chuyên nghiệp mà còn có thể hay đến như vậy quả thật là đáng gờm. Còn muốn hỏi thêm gì nữa hay không ạ? Để nhân viên công tác bọn tôi lựa chọn một chút.”
Ngay sau đó, cô gái mới vừa rồi kích động được lựa chọn.
Cô ấy mở miệng đã đặt câu hỏi rất khó: “Sẽ có buổi concert sao? Quyết định khoảng khi nào ạ?”
Lời vừa dứt, ngay lập tức có không ít tiếng phụ họa. Mày quản lý Nhạc nhíu lại, phát hiện cơ hội kinh doanh, khán giả trong mắt dường như biến thành tiền mặt, không khống chế được muốn bay vào trong ví tiền anh ấy.
“Concert nhất định sẽ có,” Lâm Lạc Tang cầm micro nói, “Thời gian cụ thể tôi còn chưa xác định, bởi vì là buổi concert solo đầu tiên nên muốn cho mọi người thấy một trải nghiệm đặc biệt hoàn mỹ cho nên bản thân tôi sẽ tăng cường thể lực về phương diện luyện tập, tác phẩm cũng cần phải tích lũy trong một khoảng thời gian sau đó chọn ra tác phẩm tốt nhất, tặng mọi người thứ tốt hơn.”
“Ngoại trừ buổi concert solo, đêm giao thừa và các buổi lễ long trọng cũng sẽ đến, sẽ có buổi biểu diễn tương ứng. Nếu mọi người chờ không kịp thì có thể xem các hoạt động khác trước nhé nhưng concert cũng sẽ không quá xa, trước mắt còn đang chuẩn bị.”
Cô gái nhận được tín hiệu làm một động tác không vấn đề gì rồi nháy mắt: “Em nhất định sẽ không vắng mặt trong concert đầu tiên!!”
Câu hỏi thứ ba nối gót ngay sau đó: “《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》 sắp đến trận chung kết, sau khi chấm dứt Tang Tang sẽ có các chương trình tạp kỹ âm nhạc mới hay các chương trình ghi hình khác không? Sẽ suy xét đóng phim hay là sang mảng khác thế?”
Lâm Lạc Tang và Nhạc Huy trao đổi ánh mắt trong giây lát, lúc này mới nói: “Tôi còn đang trong quyết định, nếu có lịch trình khác thì phòng làm việc sẽ kịp thời thông báo. Chương trình sau trọng điểm vẫn sẽ đặt vào âm nhạc, sẽ phát hành album đầu tiên của mình, mọi người có thể chờ mong nhiều hơn một chút.”
Phần đặt câu hỏi đến đây là kết thúc, khi cô bước xuống và rời đi còn nghe được có người gọi: “Tuyệt! Chúng ta sẽ cố gắng tích cóp tiền sữa bột cho Đại công chúa!!”
Cô lên xe, nhấp vào siêu thoại rồi nhìn quanh mới biết được “Đại công chúa” là đang nói cái gì…
Bởi vì trước đó cô đã bí mật tiết lộ phong cách của album mới cho nên các fan sẽ gọi album đầu tiên là Đại công chúa, tựa như bắt đầu chuẩn bị trước như một bảo mẫu, phương án hỗ trợ thứ hạng không bị tụt hạng.
Nhạc Huy tiếp tục lẩm bẩm bên cạnh cô: “Anh cảm thấy hoạt động này có rất nhiều người qua đường nhưng hỏi về concert cũng thật nhiều. Dựa theo con số này mà đếm, dù mua vé chỉ có ba phần năm…… thì vé concert cũng tuyệt đối không cần sâu lo bán ra.”
“Ui là trời, đi đâu tìm con đường của chúng ta đây, fan hâm mộ nhiều độ hot tăng, không chỉ có các fan sẵn lòng trả tiền cho album mà người qua đường cũng rất vui lòng.”
Thấy Nhạc Huy lại bắt đầu tự mình đắm chìm, Lâm Lạc Tang nhanh chóng lôi anh ấy ra khỏi thế giới của mình: “Sau《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》 anh có sắp xếp gì cho em không?”
“Còn đang bàn á, tìm tới đây rất nhiều nhưng không có thứ anh đặc biệt thích.” Nhạc Huy mở ra bản ghi chép, “Đối với các chương trình tạp kỹ trong nửa đầu năm tới, anh chỉ chấm 《 Kế hoạch bồi dưỡng phát diễn 》 mùa hai và 《 Cùng hát cùng đi 》. Mùa đầu tiên của 《 Kế hoạch bồi dưỡng phát triển 》 em biết chứ?”
“Em biết.”
Chương trình tuyển chọn thực tập sinh rất phổ biến đã tạo nên nhóm nhạc nam nổi tiếng hiện nay là Seven. Cả bảy vị thành viên đều có độ nổi tiếng cao, cả nhóm tập hợp càng có độ nổi tiếng ngất trời. Đây là chương trình trong nước đầu tiên tập trung vào các thực tập sinh theo đúng nghĩa, mở ra thị trường idol và là năm đầu tiên của các thần tượng.
Vào thời điểm đó, một số cố vấn trong mùa đầu tiên hot lên trong quy mô nhỏ cho nên nhất định sẽ có rất nhiều nghệ sĩ muốn tham gia vào mùa thứ hai, dù sao cũng là hiện tượng mạng, độ phổ biến tuyệt đối sẽ không kém.
“Mọi người đều biết đó là một chiếc bánh ngon, nhất định tranh nhau vỡ đầu nhưng vị trí cố vấn chỉ có mấy người…… Cạnh tranh kịch liệt, nghe nói bọn họ cũng đã thay đổi các quy tắc rất mạnh mẽ trong tập này. Anh dự đoán sẽ có một sự bùng nổ hiện tượng, đáng tiếc người ta đều không đủ thời gian ứng phó tự tiến cử nên không tới tìm chúng ta.” Nhạc Huy tiếc nuối thở dài, “Đừng để anh tìm thấy ngưỡng cửa, bằng không Nhạc Huy anh quỳ xuống cũng muốn giành được tài nguyên này.”
Lâm Lạc Tang:??
Tuy rằng biết Nhạc Huy chỉ nổ thôi nhưng cô vẫn ngả người ra sau: “…… Không đến nỗi.”
“《 Cùng hát cùng đi 》 đã liên hệ với chúng ta khà khà, Lâm Lạc Tang tuyệt vời,” Nhạc Huy giải thích, “Đó là một hệ thống thi đấu PK mà một ca sĩ mới và một ca sĩ lâu năm được kết hợp với nhau, cũng ổn nhưng cũng không đặc biệt thú vị, tương tự như 《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》, cho nên anh còn đang bàn.”
Lâm Lạc Tang gật đầu.
Nhạc Huy: “Em nghĩ như thế nào?”
“Đều có thể, có thể để em ca hát là được.” Lâm Lạc Tang nói, “Nếu tương đồng trên cơ sở thì chọn chương trình nào có thiết bị hiện trường tốt hơn.”
Nhạc Huy: “Chỉ vậy thôi??”
Lâm Lạc Tang gật đầu: “Chỉ vậy thôi.”
“Em thật sự dễ nuôi, cho em một cái mic một cây dương cầm là em có thể vượt qua cả đời.”
Lâm Lạc Tang: “Không, còn cần một cái máy tính và một cặp tai nghe nữa.”
“……”
Sau khi Lâm Lạc Tang về đến nhà thì nhìn thấy sô pha và đệm chăn được gấp lại một bên. Trước khi rời nhà, một câu hỏi thứ hai nào đó lại lần thứ hai quẩn quanh trong đầu…
Tối hôm qua rốt cuộc cô ngủ ở đâu?
Bùi Hàn Chu đang thoải mái uống cà phê trên sô pha, Lâm Lạc Tang đến gần hỏi anh: “Tối hôm qua có phải tôi ngủ trên sô pha hay không?”
“Ừm,” anh chếch mắt nhìn bên tay phải một cái, “Đầu thì gối lên cạnh, máy tính cũng không tắt, tay còn vươn lên treo lơ lửng.”
Dừng một chút, lại không nhanh không chậm bổ sung: “Giống như tôi ngược đãi em vậy.”
“Sao tôi lại tỉnh dậy ở trên giường?”
Anh nhíu mày, khóe miệng mím chặt đều đang tỏ rõ “Ngoại trừ tôi bế em lên thì còn có khả năng gì khác à”.
“Được, trước không nói đến chuyện anh bế lên hại tôi sáng nay không thể viết nhạc, dù sao có thể là anh có lòng tốt không muốn để vợ ngủ sô pha……”
Nói được một nửa, cô mang khí phách hiên ngang cởi áo khoác ra, cởi bỏ hai chiếc cúc áo sơmi.
Bùi Hàn Chu:?
Lâm Lạc Tang lột cổ áo ra, chỉ vào ấn dâu tây nho nhỏ ở dưới xương quai xanh, “Giải thích một chút đi, đây có phải anh làm hay không?”
Anh quay đầu rồi bưng cà phê lên vững vàng uống một ngụm: “Tôi quên mất.”
Quên mất??
Cái người đàn ông ngay cả đầu cô gối lên chỗ nào tay có vươn tới hay không thậm chí máy tính có mở đều nhớ kỹ, loại chuyện này có thể quên ư??
Quan tâm cô yêu quý cô gì chứ đều là lời nói dối, người này chính là vì mưu cầu ham muốn cá nhân của bản thân mà không từ thủ đoạn!
Lâm Lạc Tang đang muốn cố gắng dạy dỗ anh sao có thể làm cái loại chuyện không bằng cầm thú vào lúc mình ngủ say như chết, kết quả chỉ kịp nói một câu đã nhận được tin nhắn của Nhạc Huy nhắc nhở cô lát nữa nhớ rõ ra ngoài có một bữa tiệc ăn mừng.
Vốn dĩ tiệc ăn mừng dự định diễn ra sau khi kết thúc biểu diễn nhưng tối hôm qua A Quái có việc, bữa tiệc kéo dài tới hôm nay. Cô vừa lúc rảnh nên đồng ý qua đó.
Lâm Lạc Tang trả lời dạ với Nhạc Huy, ngẩng đầu đang muốn mắng tên đàn ông tồi này tiếp lại nhận được tin nhắn tranh công của Nhạc Huy: 【 Nhìn hot search xem, anh đã làm cho em một hoạt động có độ hot đặc biệt cao, thiên tài Nhạc Huy, chính xác. 】
Cô gục đầu nhấn vào hot search đi dạo một vòng, phát hiện thình lình đứng hàng thứ sáu là đề tài liên quan đến mình, gọi là #trai thẳng nhìn Lâm Lạc Tang biểu diễn ngay lập tức#.
Nhìn hết một vòng cô mới phát hiện ra ngọn nguồn, là một app video ngắn nào đó rất nổi tiếng, có tài khoản đã đăng video cũng kèm theo caption: 【 Lúc ông anh ở căn tin múc cơm cho tôi thì đang xem màn trình diễn của Lâm Lạc Tang nhưng sức lực cầm muỗng run lên vài cái, cmn thịt toàn rớt ra ngoài, tôi đói đến mức giờ ngay cả thùng rác cũng muốn ăn. Fuck 】
Video buồn cười hơn hẳn là bạn bè đang giúp cậu ấy quay phim, hình ảnh vẻ mặt của nhân vật chính sống không còn gì luyến tiếc nhìn chằm chằm ông anh trong căn tin hằng ngày xúc muôi, vốn là thao tác như thường lệ, ai ngờ ông anh đang hết sức chăm chú nhìn màn ảnh TV cách đó không xa, cuối cùng run đến mức chỉ còn một chút ớt cay ở bên trong nhưng hồn nhiên không hay biết, trở tay đưa gọn ra ngoài.
Bạn bè quay phim cười đến mức tay run cả lên, cuối cùng màn ảnh thay đổi, hình ảnh dừng lại ở chỗ Lâm Lạc Tang kéo đàn violon trong màn hình.
Tất cả mọi người đều đồng cảm trong chuyện múc cơm ở căn tin, dù sao đều là một đường bị xóc lại đây, thêm biểu cảm buồn cười của đương sự, cảm xúc của bạn bè phô trương đúng chỗ dẫn tới độ hot của video đặc biệt cao, thậm chí còn có không ít người cũng bày tỏ khoảnh khắc đặc sắc của người bên cạnh xem Lâm Lạc Tang biểu diễn: Có một số người dắt chó được nửa đường thì thả chó chạy, có game thủ treo máy bị đồng đội điên cuồng mắng nhiếc, còn có người mặt ngoài có vẻ như không có gì nhưng lại híp mắt đơ ra trước màn hình trong một thời gian dài mà không nói gì, im lặng ngồi thiền.
Nhạc Huy vừa thấy đề tài này đã nghĩ tới biện pháp hay để tăng độ nổi tiếng, lập tức sắp xếp hot search kêu mọi người tham gia, độ hot sân khấu tối hôm qua cũng còn đó, hơn nữa cuộc sống của các netizen vui tính muôn màu muôn vẻ, mọi người lập tức cống hiến rất nhiều đoạn hay xuất sắc…
【 Vừa rồi em coi bù màn trình diễn của Lâm Lạc Tang ở tiết tự học, lớp phó học tập lớp bọn em không để ý đến chuyện bên ngoài lại đột nhiên ngồi vào bên cạnh em, làm hại trái tim em đập loạn cho rằng cậu ấy muốn thổ lộ với em, sau một lúc lâu người ấy đến một câu: Ca sĩ trên màn hình là ai vậy? Ok, fine. 】
【 Ngày hôm qua người chị trong nhóm mị tán tỉnh nam thần, kết quả đến một nửa không thấy nam thần đâu, lát nữa mới trở về nói là mới vừa xem Lâm Lạc Tang biểu diễn. Người chị em của mị tức giận đến mức thở phì phò mở máy tính bảng ra tại chỗ, lớn tiếng nói muốn xem Lâm Lạc Tang này rốt cuộc có bản lĩnh gì, sau đó bả cả đêm không để ý đến mị, 6 giờ sáng nhắn tin nói mình đã xem xong tất cả video của Lâm Lạc Tang, còn gửi liên tục bảo mị bầu chọn cho Lâm Lạc Tang. Hiện tại câu cửa miệng là đàn ông đều là chó má, tìm người đẹp mới là đạo lý hiển nhiên. Mị cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa. 】
【 Tui đây cũng vậy…… Mấy đứa con trai trong list friend chưa từng đu idol đột nhiên đăng tập thể video ngắn 《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》 trực tiếp, tui hỏi làm gì thế, bọn họ nói xem Tang Tang:) hơiz, Lâm Lạc Tang chém thể chất trai thẳng. 】
【 Chuẩn luôn bạn êi, fanboy của cổ nhiều lắm, sự kiện hôm nay có rất nhiều fanboy cầm bảng điện tử, có anh đẹp trai kia lúc đặt câu hỏi còn nói lắp ha ha ha! Quãng đời còn lại mình nhất định phải nhìn tận mắt xem rốt cuộc ẻm xinh đẹp đến cỡ nào. 】
【 Bạn của bạn tôi, con trai, vốn dĩ rất thích Bùi Hàn Chu, coi Bùi Hàn Chu thành mục tiêu phấn đấu của mình, thậm chí còn đặt theo dõi đầu tiên. Sau khi thích Lâm Lạc Tang thì cậu ấy unfollow Bùi Hàn Chu ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, Bùi Hàn Chu thảm quá đi. 】
Cô nhìn tới đây thì trong lòng tràn đầy một chút vui vẻ, ngay sau đó, Nhạc Huy lại gửi tin nhắn cho cô: 【 Lúc chồng em xem em biểu diễn là trạng thái gì? Em cũng có thể ghi xuống. 】
【 Không cần ghi, 】 cô nói, 【 Ổng cả nghìn năm đều là cái biểu cảm quái quỷ kia, xem sân khấu của em cũng sẽ không có biến hóa gì đâu. 】
Một lát sau, cô lại nói: 【 Nếu sau này em có đầu sỏ anti-fan. 】- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Nhạc Huy: 【? 】
Lâm Lạc Tang: 【 Anh nhất định phải là người đầu tiên tra xem có phải là Bùi Hàn Chu làm hay không nha. 】
“Quân tử giáo dục” của cô giáo Lâm bị ngắt ngang, khí thế không còn như trước nữa, hơn nữa tâm trạng của cô sau khi xem xong hot search cũng không tệ lắm, buông điện thoại không hề so đó chuyện ấn dâu tây với Bùi Hàn Chu, tự nhận xui xẻo rồi cất máy tính đi vào phòng làm việc viết nhạc.
Buổi chiều lúc đi dự tiệc ăn mừng ngoài ý muốn gặp được mấy nhạc sĩ trước kia đã từng hợp tác, sau khi hàn huyên vài câu cô rời đi, Nhạc Huy ở bên cạnh cô nói: “Trước kia sao không cảm giác được gì, nhưng em kết hôn toàn bộ bọn họ đều bắt đầu tiếc hận……”
Lâm Lạc Tang nhớ lại một lát, ký ức rất mơ hồ: “Hình như có hai ba người từng theo đuổi em.”
“Em meo meo gì thế, nơi đó tổng cộng có năm người!” Nhạc Huy quay đầu lại, “Chuyện này sao anh không biết?”
“Anh biết cái này làm chi?” Lâm Lạc Tang buồn cười, “Ngay cả WeChat em cũng chưa cho, tên của bọn họ đều không nhớ rõ.”
Cô không ăn nhiều trong bữa tiệc ăn mừng, ăn xong hai miếng salad rồi đi ra ngoài hít thở. Lúc cô tựa vào lan can suy nghĩ về lời bài hát thì ngoài ý muốn nghe được phía sau có tiếng động, có lẽ là người nước ngoài tới chỗ này du lịch thấy cô lẻ loi một mình nên muốn đến gần, kết quả bị một hướng dẫn viên du lịch biết chuyện chặn lại, nói cô là ca sĩ và đã kết hôn.
Chàng trai ngoại quốc kia lúc này mới từ bỏ.
Tiệc mừng đã kết thúc sau tám giờ, Lâm Lạc Tang trở về đã gần 10 giờ, Bùi Hàn Chu mở họp ở lầu hai, cửa phòng làm việc đang mở.
Lâm Lạc Tang còn chưa xác định được chủ đề của sân khấu cuối, không yên lòng suy tư cả đêm, làm việc cũng thường xuyên mất hồn, thậm chí còn không cẩn thận làm đổ nước trong lọ hoa thủy tinh.
Lười rút khăn giấy, cô gỡ khăn tắm to rộng xuống tiện tay lau lau, định chờ ngày mai dì giúp việc đến giặt sạch.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Điện thoại đang phát nhạc, cô bị cuốn hút khi lắng nghe. Tẩy trang xong, theo bản năng cô khóa cửa bắt đầu đi tắm. Lúc tắm xong mới phát hiện không ổn.
Cô quên lấy áo ngủ.
Bộ quần áo cô đang mặc đều bị cô xối nước, còn chiếc áo choàng tắm hôm trước đầu óc cô có vấn đề đã treo bên ngoài. Nếu anh không ở nhà có lẽ cô còn có khả năng cứ như vậy chạy ra lấy quần áo. Nhưng anh không chỉ có ở nhà mà còn đang mở họp, camera máy tính vẫn hướng ra cửa phòng ngủ, cô càng không thể đứng hét to ở trong phòng tắm.
Lâm Lạc Tang ấn huyệt Thái Dương, suy tư bản thân rốt cuộc đã bị mình đẩy đến tuyệt vọng như thế nào.
Sau ba phút suy nghĩ nghiêm túc và đấu tranh tư tưởng, cô nhẫn nhục cầm điện thoại lên nhắn tin cho thư ký: 【 Chào anh. 】
Thư ký đã thành thạo khả năng tự động thức dậy khi nghe thấy tiếng chuông, mang mắt kính lên rồi trả lời cấp tốc: 【 Chào bà chủ 】
Tuy rằng cậu cũng không biết tại sao Lâm Lạc Tang lại gửi tin nhắn chào hỏi cho cậu vào thời gian này.
Lâm Lạc Tang hít sâu một hơi, vì mình làm đủ xây dựng tư tưởng, lúc này mới nửa mở nửa khép mắt gõ tin nhắn, cố gắng làm mờ chủ đề càng nhiều càng tốt. Sau khi nhanh chóng gõ xong thì cô ấn nút gửi đi tựa như bỏ qua một củ khoai lang phỏng tay: 【 Anh có thể giúp tôi nói với Bùi Hàn Chu bảo anh ấy đến phòng cách vách không? 】
Cô là người chưa bao giờ chuyện bé xé ra to, trước đây hơn hai mươi năm cũng chưa nghĩ tới trong cuộc sống hôn nhân của cô vậy mà sẽ xuất hiện kịch bản nghìn lẻ một đêm dựa vào thư ký truyền lời cho chồng, hơn nữa chồng gần trong gang tấc, giọng nói trong cuộc trò chuyện cô đều có thể nghe rõ.
Nếu nói ra điều này sẽ bị nhóm douban kéo giẫm và account marketing cười mười ngàn năm.
Cô vùi đầu, cảm thấy áy náy vì đã gửi những tin tức như vậy làm phiền thư ký vào đêm muộn, hơn nữa sẽ ngang hàng nói với anh, trước tiên cảm giác được…… đặc biệt cảm thấy thẹn.
Nếu trực tiếp gửi tin nhắn cho anh còn dễ nói, trực tiếp gõ chữ nói cho anh lấy đồ ở chỗ nào, cảm thấy xấu hổ còn có thể gửi sticker che giấu, bây giờ làm sao bây giờ? Chỉ là nghĩ đến phải trình bày chi tiết rõ ràng là cô lại muốn bóp cổ anh đồng quy vu tận với anh.
Ngay sau đó, Bùi Hàn Chu mở họp được một nửa thì nhận được tin nhắn của thư ký: 【 Bà chủ nói anh đi một chuyến qua phòng bên cạnh. 】
Bùi Hàn Chu: “……”
Sau đó, tin nhắn thứ hai lại đến: 【 Bà chủ còn nói bảo anh trước hết đừng mở họp. 】
Bùi Hàn Chu: “…………”
Ngay sau đó, cuộc họp mà chủ đề chính đang diễn ra giữa chừng đã kết thúc trong giọng điệu sa sút “Ngày mai nói tiếp” của anh.
Lâm Lạc Tang cố gắng mở vòi hoa sen đến mức lớn nhất nhưng từng câu từng chữ của anh vẫn lọt vào lỗ tai cô rõ ràng như thể muôn vàn lông chim vờn quanh.
Kế tiếp, anh đi đến cửa phòng cô: “Em sao thế?”- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Lâm Lạc Tang cắn cắn môi dưới, giọng nói thấm đẫm hơi nước: “Tôi không lấy quần áo……”
“Quần áo gì?”
Cô hắng giọng, tay bám lấy then cửa, nói một cách mơ hồ không rõ: “Áo ngủ, ngăn thứ ba và thứ năm của tủ quần áo đối diện giường, tùy tiện lấy một bộ là được.”
Sau một trận quay cuồng, anh thật sự cũng chỉ giao một chiếc áo trên.
Lâm Lạc Tang hoàn toàn không hiểu mạch não của trai thẳng nên hỏi: “Chẳng lẽ tôi không cần mặc quần à?”
Bên ngoài im lặng một lát, bóng dáng người đàn ông bị ánh đèn hắt ra lúc này rời khỏi cánh cửa, anh lại đi tìm cho cô cái quần.
Cô kéo cửa ra một khe nhỏ, còn chưa kịp nói thêm hai câu thì dường như anh nghĩ đến cái gì đó nên thu hồi tay, cuối cùng tiến vào thành hai người.
Việc nào ra việc đó, tuy rằng chuyện thân mật hơn đều đã làm nhưng dưới mí mắt anh bảo anh giúp mình lấy quần áo lót, Lâm Lạc Tang nhìn ngón tay thon dài của anh nắm chặt miếng vải, chỉ cảm thấy có ngọn lửa lập tức nổ tung đốt tới tận mang tai, chỗ sau cổ đều bị bỏng lít nha lít nhít tựa như mất đi tri giác.
Thật vất vả đi ra khỏi phòng tắm, cô ngồi ở mép giường điều chỉnh hơi thở của mình trong mười phút.
Sau đó cuốn sách anh đang đọc bị rút ra khỏi tay, ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của cô.
Từ cổ đến ngực tràn ngập màu hồng nhạt không giải thích được, đôi mắt lại trừng thật to, ngón tay mềm như bông nắm chặt xương bả vai của anh…
“Tôi giết anh hay là anh tự sát, anh chọn một cái.”
Bùi Hàn Chu nhíu mày nhìn cô một hồi, như là không hiểu tình huống của cô: “Làm sao vậy?”
Bên má cô cũng treo màu đỏ, không biết là do xông hơi trong phòng tắm hay do mình chà xát, giờ phút này hơn phân nửa nguồn cảm xúc đều là ngượng ngùng không nói ra được, chỉ có thể chuyển trọng tâm và dẫn chủ đề sang các vấn đề khác, phô trương thanh thế chỉnh lớn âm lượng…- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
“Tôi đánh thức thư ký người ta trên giường vào lúc nửa đêm như là em bé to xác bảo anh ấy gửi tin nhắn cho anh, này còn chưa đủ mất mặt sao? Tôi không phải anh, tôi cũng là người sĩ diện được hông?”
Bùi Hàn Chu không thể hiểu được đã bị người ta xưng hô “Không biết xấu hổ”:?
Lâm Lạc Tang lau nhẹ tóc, một hồi nhớ lại đã muốn tự sát tại chỗ: “Vì sao có ca sĩ mặt ngoài ngăn nắp xinh đẹp, sau lưng thảm thành dạng này cơ chứ?”
“Chúng ta kết hôn đã mấy tháng, WeChat còn chưa add cái này hợp lý không!”
Thêm sớm một chút không phải không có chuyện đêm nay sao!
Anh nhìn cô thêm một hồi, lúc này mới hoàn toàn tiêu hóa ý tứ trong lời nói của cô, tỉnh ngộ gật đầu.
Trước đây vẫn luôn không add chẳng qua là cảm thấy không cần thiết, huống hồ như hạng mục công việc quan trọng đều thông qua thư ký sắp xếp từng việc rồi nói cho anh biết cho nên anh chưa từng nghĩ đến việc thêm WeChat riêng tư, hiện tại mới chợt nhận ra cuộc sống hôn nhân sẽ có không ít tình huống đặc thù. Anh cầm điện thoại ở bên cạnh gõ vài cái, ném tới trước mặt cô lại thuận thế lấy đi quyển sách trong tay cô.
“Thêm đi.”
Lâm Lạc Tang: “Cái gì?”
“WeChat của tôi.”
Lâm Lạc Tang: “…………”
Cô bình luận động tác đơn giản tùy ý của anh, lại nhìn anh đang chuyên tâm đọc sách như thể anh chỉ rút ra thời gian trăm công ngàn việc tới có lệ một chút với cô, cô còn phải phấn khích nhận lấy.
Đêm nay thần kinh Lâm Lạc Tang quá sức yếu ớt ngước mắt: “Có ý tứ gì, anh đang bố thí tôi sao?”
Bùi Hàn Chu nhíu mày:?
Cô không khỏi nhớ tới hôm nay gặp được không ít người vẫn đang nằm trong khu vực chờ thêm bạn của mình nên nhịn không được nheo mắt lại: “Người muốn thêm WeChat của tôi xếp hàng từ nơi này đến sông Thames, anh bố thí tôi ư??”- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Cả người Lâm Lạc Tang lập tức nằm xuống tại chỗ nhắm mắt nghỉ ngơi, móc điện thoại ngược vào tủ đầu giường…
“Tôi không thêm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.