Chương 39
Lộc Linh
26/04/2022
Khi Bùi Hàn Chu đẩy cửa bước vào, Lâm Lạc Tang đang lén lút mở chiếc hộp bé xinh mà cô trợ lý nhỏ vừa mang đến.
Anh thình lình mở cửa khiến cô sửng sốt, cô theo bản năng hoảng sợ, giấu đồ ra phía sau, có một lúc hoảng loạn khi bắt gặp ánh mắt của anh.
Bùi Hàn Chu khẽ cau mày lại: “Em đang làm gì thế?”
“Không…… Không làm gì,” cô lại giấu cái hộp ra sau lưng, nuốt nước bọt rồi lùi ra sau, thậm chí còn phối hợp mà nở ra một nụ cười giả dối “Tôi nào có chuyện gì phải gạt anh chứ.”
Nếu hành vi của cô bình tĩnh thản nhiên một chút, nói không chừng ngay trước mặt anh làm chuyện xấu anh cũng sẽ chẳng nhận ra, đáng tiếc cô suýt chút nữa đã khắc bốn chữ đang làm chuyện xấu lên trên mặt, câu nói cuối cùng kia càng như là giấu đầu lòi đuôi, Bùi Hàn Chu vốn chỉ thuận miệng hỏi bỗng nhiên nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Anh chưa cho cô khả năng phản ứng đã sải bước lớn đi đến phía sau cô, nhanh chóng siết chặt cổ tay cô phòng ngừa treo đầu dê bán thịt chó, ngay sau đó, anh lấy ra từ trong tay cô một cái…… Macaron?
Bùi Hàn Chu: “……”
Hoảng hốt lo sợ như vậy, anh còn tưởng rằng trong nhà đang ẩn giấu một tên đàn ông nào đó cô muốn truyền lời cho người khác, làm cả buổi hoá ra là một cái Macaron màu hồng phấn?
“Macaron có cái gì mà em phải giấu?” Anh lãng phí vẻ mặt một cách vô ích, may mắn rất nhiều nhưng có mấy phần cạn lời, “Bên trong cất giấu cơ mật quốc gia à?”
“Vốn dĩ tôi cũng không muốn giấu, ai giấu đồ sẽ giấu ở phòng khách!” Cô đoạt lại Macaron dâu tây phô mai của mình, hắng giọng, cũng điều chỉnh lại kênh lời lẽ chính đáng, “Anh trở về quá đột ngột, trước kia mỗi lần đều là nghỉ ngơi tương đối lâu mới trở về không phải sao? Tôi cho rằng hôm nay anh sẽ không về, hơn nữa mua cái này vốn dĩ đã có chút cảm giác chịu tội, khi anh làm tôi sợ chẳng phải…… Theo bản năng tôi sẽ tránh né sao.”
Nhìn thấy Bùi Hàn Chu không nói chuyện, cô vươn ngón trỏ kéo một khe hở rất nhỏ, nói với giọng đáng thương: “Tôi chỉ ăn một chút, tôi bảo đảm.”
Anh hoàn toàn không hiểu, “Công ty bọn em có giao kèo cấm đồ ngọt gì à?”
“Phải quản lý dáng người của mình, không thể ăn ngọt quá nhiều. Tôi cũng là một nghệ sĩ tự kỷ luật,” cô vỗ vỗ ngực, “Nếu không phải mỗi ngày ở nhà anh ăn ngọt dụ dỗ tôi thì trên cơ bản nửa năm tôi mới có thể thèm một lần.”
Nói ăn một chút là cô thật sự cũng chỉ ăn một chút, sau khi cắn non nửa miếng là chuẩn bị thả Macaron lại trong hộp, kết quả cô còn chưa kịp vươn tay thì nửa chừng đã bị ai đó ngắt ngang, anh cúi người, phần còn lại toàn vào dạ dày Bùi Hàn Chu.
Người này ăn xong còn muốn dõng dạc nói một câu: “Không ngon bằng tôi làm.”
Khôi phục xong trạng thái Lâm Lạc Tang bĩu môi, ôm đầu ung dung đáp: “Đó là đương nhiên, ai có thể so với quý ông, quý ông là chân lý vũ trụ nguồn gốc của vạn vật, thiên hạ đệ nhất lên trời xuống biển, trân bảo hiếm có nhân gian ly kỳ, quý ông có công tích vĩ đại nên khắc vào bia đá vĩnh sinh vĩnh thế cho thế nhân truyền đọc và chiêm ngưỡng.”
“……”
Lâm Lạc Tang xoay hộp và hỏi: “Sao giờ này anh đã trở về rồi?”
Cái này đổi lại anh trầm ngâm một lát, lúc này mới nói: “Tùy tiện nhìn xem, hoa còn chưa được tưới.”
Lâm Lạc Tang nhìn về phía ban công, một lời trúng đích: “Hoa kia mà tưới nữa sẽ chết đó.”
“Có phải gần đây anh rất nhàn hay không?” Cô nhớ tới gần như mỗi ngày anh đều ở nhà nên chống cùi chỏ vào mép bàn hỏi, “Vận hành công ty không bận à? Không xảy ra vấn đề đó chứ?”
Nghĩ đến bản thân gần như mấy ngày liền mở hội nghị không ngừng, thời gian ngủ bình quân cũng không vượt quá năm giờ, anh không biết bản thân làm thế nào ở trong lòng vợ lại rơi xuống loại định nghĩa “rất nhàn”.
Anh khiêm tốn nhìn sang, hờ hững nói: “Yên tâm, cho dù xảy ra vấn đề cũng nuôi nổi em.”
“Không cần nuôi nổi tôi,” cô chống lên má cười ngây thơ vô tội, “Nuôi nổi âm nhạc của tôi là được rồi.”
Bùi Hàn Chu: “……”
Sắp đầu tư sản xuất album đầu tiên, Lâm Lạc Tang tính toán làm ba cái MV, phòng thu âm nhà sản xuất và ban nhạc đều tìm đến những người đứng đầu, dự toán là 10 triệu. Trên tay cô tuy rằng cũng lấy ra tiền nhưng rất nhiều nơi cũng cần nhà đầu tư vô lương tâm cho một ít tài trợ.
Huống hồ tiền của cô đôi khi còn phải dùng ở sân khấu hoặc là rất nhiều chỗ khác, không thể không có kế hoạch mà xài lung tung được.
Nghĩ vậy, cô lại bị cảm giác khẩn trương cuốn lấy, bưng máy tính vào phòng làm việc bận rộn.
Ngay khi bắt đầu làm việc gì đó, cô đã khôi phục được thói quen cắm đầy bút lên đầu và sẽ đứng lên thay đổi vị trí bố cục khi gặp rắc rối, đeo một bên tai nghe vào tai, bên còn lại treo trên vai.
Tập trung làm hơn nửa tiếng, cô mơ hồ cảm giác được có người đang nhìn mình, quay đầu vừa lúc đối mặt với Bùi Hàn Chu.
Với mocha tươi trong tay, anh dựa nửa người vào khung cửa và nhìn cô.
“Đều đã nhàm chán đến mức xem tôi soạn nhạc, anh còn nói anh không nhàn hả??”
Lâm Lạc Tang do dự không chắc mà mở miệng: “Nếu công ty có cửa ải gì khó khăn anh thật sự có thể nói với tôi, tôi không phải cái loại người giữa nguy nan bỏ chồng bỏ con.”
“Có thời gian miên man suy nghĩ thì không bằng ngẫm lại bài hát của em,” anh đặt cái ly xuống, “Vũ trụ nổ tung Tại Chu cũng sẽ không xảy ra vấn đề.”
Tựa như là để chứng minh những lời này, chẳng được bao lâu anh lại rời đi, đi trước sắp xếp công việc mới.
Hơn 10 giờ tối anh mới trở về còn dẫn theo La Tấn.
Lâm Lạc Tang trước đó đã nhận được thông báo của thư ký cho nên cũng không ngoài ý muốn, đương nhiên, thư ký cũng uyển chuyển đưa ra muốn cô thêm lời yêu cầu WeChat của Bùi Hàn Chu, cô uyển chuyển làm bộ nghe không hiểu.
La Tấn vừa thấy cô đã thân thiện chào hỏi: “Buổi tối tốt lành nha chị dâu, đã lâu không gặp, dạo này thế nào rồi? Ngày mai là phải lên sân khấu biểu diễn sao, em hát cái gì vậy?”
Lâm Lạc Tang toan mở miệng muốn trả lời, còn chưa kịp mở miệng thì La Tấn đã bị anh kéo một phát vào phòng họp trong cùng: “Trước làm xong xuôi việc của mình rồi hẵng đến quan tâm người khác.”
Ngay sau đó đóng sầm cửa lại.
La Tấn bám riết không tha mở cửa, nhô đầu ra, cười vô cùng thành thật: “Chuyện của chị dâu sao có thể tính là chuyện khác, sân khấu của chị dâu chính là sân khấu của tớ, tớ chính là fan của chị dâu……”
Cánh cửa lần thứ hai khép lại trong một giây, Bùi Hàn Chu kéo khoá cửa vặn chìa khóa xoay vài vòng, khoá La Tấn ở bên trong.
“Chỉnh lý hợp đồng xong rồi trở ra.”
La Tấn: “……”
Lâm Lạc Tang thật vất vả mới muốn chia sẻ ý tưởng mới với người khác, bất đắc dĩ La Tấn công vụ quấn thân nên tiếc hận hỏi một câu: “Anh ấy còn phải làm gì nữa?”
“Rất nhiều điều khoản trong hợp đồng phải thẩm tra đối chiếu một lần nữa, tư liệu đều ở bên này cho nên để cậu ấy trực tiếp đến đây.”
Cô gật đầu, khi xoay người thì nghe được giọng nói không gợn sóng gì của anh: “Em còn rất quan tâm đến cậu ấy.”
“Đương nhiên, chuyện của anh chính là chuyện của tôi, bạn anh chính là bạn của tôi,” Lâm Lạc Tang xoa xoa trái tim, dịu giọng nói, “Tôi cũng quan tâm anh nữa nha, đói bụng không, tôi làm trứng chiên khổ qua cho anh ăn ha?”
Bùi Hàn Chu: “……”
“Viết nhạc đi thôi,” anh nói, “Em không vào phòng bếp chính là sự quan tâm lớn nhất đối với tôi.”
Sau khi Lâm Lạc Tang đá đá răng hàm thì xoay người đi viết nhạc.
Viết viết cô lại nghĩ đến sân khấu mà La Tấn mới vừa nói, không thể hiểu được lại bốc cháy lên dục vọng tập luyện, lại cầm đạo cụ chuẩn bị ngẫu hứng biểu diễn một lần nữa.
Đạo cụ của《 Mở trói 》rất đơn giản, một chiếc ghế dựa một sợi dây thừng dài nhưng muốn hoàn thành vũ đạo lại rất phức tạp. Cô ngồi ở trên giường, không muốn chuyển ghế đi cũng không muốn rời khỏi ổ chăn ấm áp, vì thế cô cầm dây thừng đơn giản lặp lại động tác buộc chặt và mở trói trên đầu giường…
Không dự đoán được là cấu tạo của đầu giường và ghế lại chẳng giống nhau, cô lại dùng hình thức buộc giống nhau, kết quả cuối cùng đương nhiên biến thành…… Không tháo được.
Cô cột mình vào đầu giường.
………………
Cô cảm thấy bản thân nhất định là có thù oán với Bùi Hàn Chu nên mới có thể gặp tình trạng chồng chất lúc ở bên anh.
Lâm Lạc Tang không vứt bỏ không buông tay, liên tục thử tháo trong mười phút, cuối cùng bởi vì thể lực tiêu hao quá mức nên ngồi phịch ở đầu giường, có ý niệm tiêu cực cứ bị trói lại như vậy đi.
Cho đến khi Bùi Hàn Chu tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm, lúc nhìn thấy sắc mặt và tư thế của cô thì nhíu mày lại: “Em lại chơi cái gì thế?”
“Nói ra thì rất dài,” cô lấy hết can đảm nhíu mày, giọng điệu hơi khàn sau khi kiệt sức, “Anh có thể giúp tôi nới lỏng nó được không?”
Bùi Hàn Chu: “………… Cái gì?”
“Phía sau tay tôi có dây thừng trói chặt tôi, tôi không thể cử động.”
“Ai làm cho?” Chữ xuyên 川 giữa mày anh càng sâu thêm, “La Tấn ra ngoài??”
“Tự tôi.”
Cô vừa dứt lời, đuôi mắt của Bùi Hàn Chu run rẩy, không khí rơi vào im lặng quỷ dị và đông cứng.
Bùi Hàn Chu bất đắc dĩ tiện tay lau tóc hai lần rồi ngồi ở mép giường để cô ngồi dậy, còn mình thì quan sát tình huống sau lưng cô.
Lâm Lạc Tang nói: “Thế nào, dễ tháo không?”
Anh không trực tiếp trả lời: “Tôi suy nghĩ một vấn đề.”
“Cái gì?”
“Sau này nếu em bị bắt cóc, tuyệt đối không thể để em tự chạy trốn,” anh từ từ kể ra, “Em chỉ biết ép bản thân vào đường chết.”
“……” Đây rốt cuộc là cái chủng loại khốn kiếp gì thế này?
Lâm Lạc Tang tự mình muốn đá anh: “Anh có thể tôn trọng tình trạng tâm lý của người bị hại một chút xíu hay không, chẳng lẽ tôi không suy sụp sao!”
“Em không phải người bị hại, dây thừng mới phải.” Bùi Hàn Chu chạm vào chỗ cổ tay bị chà xát đỏ của cô, “Còn có thể kêu lớn tiếng như vậy, xem ra là không sao.”
Cô đang muốn nói chuyện thì chỗ cổ tay cũng bị anh vuốt ve đến có tí ngứa, phía sau đột nhiên vang lên tiếng anh khẽ nhắc nhở: “Đừng nhúc nhích, tôi phải cắt.”
Tích mệnh như vàng Lâm Lạc Tang quả nhiên không động đậy một chút nào nữa, nghe tiếng răng rắc tay mắt lanh lẹ, sợ anh một khi không nhìn chuẩn cắt đến thịt mình nên da đầu tê dại run run rẩy rẩy đưa ra thỉnh cầu: “…… Có thể hơi chậm một chút được không? Tôi hơi sợ anh.”
“Em thả lỏng một chút.”
“Tôi thả lỏng không được.”
Anh hẳn là đang xử lý chỗ cổ tay kia, khi nhấc sợi dây đã siết chặt làn da mỏng manh của cô lên thì nghe thấy cô hít không khí nên hỏi: “Có đau không?”
“Còn ổn, nhưng có một chút căng đau, dây thừng này trói chặt quá…… Anh tiếp tục đi, sớm giải quyết tôi có thể sớm đi ngủ một chút……”
Lâm Lạc Tang còn chưa kịp nói xong thì,chỗ cửa bỗng nhiên vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất, Bùi Hàn Chu không để ý, chuyên tâm cắt dây thừng, cô dò người ra xem.
La Tấn mới vừa đi lên chuẩn bị tranh công đã nghe được nửa đoạn đối thoại sau, cái gì mà đừng nhúc nhích, dây thừng, căng đau, nhanh lên linh tinh…… Một ít hình ảnh tình thú nào đó không thể nói hiện lên trong đầu, tuy là nhìn quen chuyện lớn nhưng La Tấn cũng bị chuyện mình tự biên tự diễn khiến sợ tới mức mất sức tại chỗ, quăng máy tính xuống đất.
Giờ phút này cậu ấy thật sự có lỗi mặt lại lộ vẻ kinh ngạc nhặt lên, thật cẩn thận hỏi: “Có phải tớ quấy rầy đến hai người hay không?”
Lâm Lạc Tang: “……”
“Không phải, anh hiểu lầm, anh nghe tôi…”
La Tấn lập tức che mắt lại: “Đừng đừng đừng! Tôi lập tức đi liền! Anh ơi đồ em đã chuẩn bị xong máy tính đặt ở cửa phòng ngủ của hai người, ở cái folder thứ ba hẳn là không thành vấn đề đợi lát nữa tự em gọi xe đi hai người tuyệt đối đừng để ý đến em cứ như vậy nha em đi đây!!”
Ngay sau đó vang lên tiếng thịch thịch thịch xuống lầu, La Tấn rời đi tựa như một cơn gió, còn đẩy ngã cánh cửa có tiếng vang decibel cao như là đang nhắc nhở hai người trong phòng ngủ: Bóng đèn đã đi, mời yên tâm tiếp tục.
Lâm Lạc Tang tính mở miệng, trăm ngàn câu giải thích xoáy bên miệng lại bị nuốt vào trong cổ họng.
Đâu rốt cuộc lại là hiểu lầm không thể hiểu được gì thế này?
Cô nhắm mắt lại, thấy đau đầu quá.
So với cô, anh có vẻ hoàn toàn không để ý hơn rất nhiều, hô hấp cũng chưa loạn nửa nhịp, thậm chí còn có tâm tư giễu cợt cô…
“Biết lợi hại chưa? Lần sau còn dám hay không?”
Cuối cùng sợi dây cũng được cởi ra, cô xoa xoa cổ tay ửng đỏ: “Vì sân khấu, lần sau còn dám.”
“……”
Bùi Hàn Chu ném dây thừng vào thùng rác, tạm dừng một lát lại nói: “Đến lúc đó biểu diễn, em sẽ không……”
“Biểu diễn tôi sẽ không mắc lỗi, xin anh đừng nguyền rủa sân khấu của tôi.” Cô lập tức cướp lời, “Hôm nay chỉ là do cấu tạo của giường và ghế không giống nhau mới có thể xuất hiện loại vấn đề này. Trên sân khấu tôi tuyệt đối, tuyệt đối không có khả năng mắc một chút sai lầm nào.”
Suy nghĩ một lát rồi bổ sung: “Nếu tôi mắc lỗi thì sẽ nuốt ghế ngay tại chỗ.”
“Được,” Bùi Hàn Chu dùng khăn lông lau tóc mái, “Rửa mắt mong chờ.”
Vào ngày ghi hình chương trình, cô định dậy lúc sáu giờ để tập dượt, thời tiết âm u lại sinh ra ham muốn ngủ của con người. Lúc chuông báo thức vang lên nhức óc, trong tiềm thức của cô không chút do dự vì mình lựa chọn “Báo sau”, sau đó an tâm chờ đợi đợt phục vụ báo thức tiếp theo, vẫn giữ nguyên tư thế cầm điện thoại nhắm mắt nặng trĩu.
Phục vụ đánh thức sau khi đại chiến năm hiệp với cơn buồn ngủ của cô mới gặp hiệu quả, Lâm Lạc Tang đột nhiên bừng tỉnh từ trong lúc ngủ mơ, một con cá chép lộn mình, xốc chăn lên để bản thân nhanh chóng tỉnh táo lên.
Đang lúc cô cầm lấy quần áo muốn mặc vào, đuôi mắt hình như lại nhìn thấy cái gì, chậm rãi quay đầu bắt gặp ánh mắt không rõ ràng của Bùi Hàn Chu.
Mà cái chăn cô mới vừa xốc lên giờ phút này đặc biệt kiêu ngạo đắp lên trên máy tính anh, chặn màn hình của anh.
Lâm Lạc Tang không có cảm xúc gì cười gượng hai tiếng, thay anh kéo chăn bông về vị trí ban đầu, lúc này mới ho khan giải thích: “Tôi không nghĩ tới anh đang ở trên giường, ngại quá.”
Anh gục đầu xuống tiếp tục công việc, cô cầm quần áo định thay vụt vào phòng tắm. Khi cô kéo chiếc áo len còn đang suy nghĩ vì sao hôm nay anh lại ở trên giường.
Dựa theo tình huống trước đây mà nói, anh sớm đã rời khỏi nhà hoặc là bận rộn công việc ở một bên, tóm lại lúc cô tỉnh lại sẽ không còn dư lại hơi ấm ở bên chỗ anh đã ngủ, đều là một mình cô tỉnh lại.
Nhưng cũng không kịp hỏi thêm nhiều, cô uống lên ly nước ấm, lập tức đến trường quay trước.
Phòng nghỉ đã chuẩn bị ngũ cốc yến mạch và cháo nóng hôi hổi cho cô, ê-kíp chương trình nghe theo Bùi Hàn Chu dặn dò lắp máy lọc không khí và máy điều hòa nhiệt độ cho cô, trong một góc thậm chí còn đặt một cây dương cầm và một cây đàn ghi-ta, sô pha cũng đã được thay đổi lại, Nhạc Huy không có việc gì còn thích chạy tới nơi này ngủ trưa, nói là thoải mái.
Mỗi khi nhìn thấy tình hình trước mặt, Nhạc Huy luôn nhịn không được cảm thán: “Ai có mà ngờ, 50 năm Hà Đông 50 năm Hà Tây, vốn Lâm Lạc Tang đang cầm chạy kịch bản lập tức biến thành con cưng của ê-kíp chương trình. Bắt đầu từ giờ phút này, chúng ta lấy bàn tay vàng bật hack, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi nữ chính giết quái vật trong kịch bản.”
Lâm Lạc Tang: “Khó mà nói.”
Nhạc Huy nhảy dựng huyệt Thái Dương: “Thế nào??”
“Nào có chuyện gì hình thành vĩnh viễn không thay đổi, bị chèn ép không thể mất nhuệ khí, thượng vị cũng không thể quá đắc ý vênh váo, tâm bình tĩnh đối đãi là được rồi.”
Phải vĩnh viễn luôn có cảm giác nguy cơ, vĩnh viễn thanh tỉnh, thắng không kiêu bại không nản là yêu cầu của cô đối với mình.
Nhạc Huy cố nén nụ cười nơi khóe miệng: “Có đạo lý… nhưng anh còn vui vẻ, khà khà.”
Lâm Lạc Tang nhìn nghiêng anh ấy một cái rồi ném quần áo qua đó: “Hiện giờ có ai đang tập luyện không anh?”
“Anh đã hỏi rồi, nói là có thể để chúng ta trực tiếp qua đó.”
Lâm Lạc Tang vốn tưởng rằng có thể trực tiếp qua đó ý tứ là không có ai ở đấy, tới hậu trường mới phát hiện Nghê Đồng đang luyện tập trên đó.
Nghe giai điệu, hẳn là Nghê Đồng còn lại một đoạn ending cuối cùng.
Cô đang định giãn người chờ một lát, không dự đoán được giám đốc âm nhạc trực tiếp gõ vào micro hai cái, ngắt ngang Nghê Đồng biểu diễn: “Cứ như vậy đi, gần được rồi, Tiểu Đồng cô hát ba lần rồi, nghỉ một lát đi.”
Nghê Đồng sửng sốt một chút: “Nhưng em còn một chút chưa luyện xong, có một nhịp còn chưa cắt vào……”
“Trường quay không phải nơi huấn luyện màn biểu diễn của cô, tiết tấu và nốt cao này kia để cô xử lý ở trường quay hôm nay sao? Buổi tối là phải biểu diễn, chẳng lẽ mọi người phải vì một khuyết điểm của cô mà từ bỏ cơ hội luyện tập của mọi người sao?” Giám đốc âm nhạc nổi giận ngay tại chỗ, “Vấn đề cơ bản là phải để lại cho bản thân xuống sân khấu đến phòng luyện thanh xử lý, hôm nay chúng tôi phụ trách chính là thu âm cùng với nhạc đệm hiệu ứng ánh đèn sân khấu ở trường quay,… đây là sân khấu không phải trường học, cô tới chỗ này là bày ra kết quả, không phải học tập!”
Nghê Đồng chưa từng gặp qua giám đốc âm nhạc nổi giận với cô ta lớn như vậy, trước đây giám đốc luôn mềm giọng nhỏ nhẹ. Vào lúc cô ta bị cả mạng trào phúng còn nhẫn nại an ủi cô ta, cho cô ta đặc quyền phóng pháo hoa sân khấu, một cái chuyển âm còn có thể mang theo dàn nhạc luyện chung với cô ta hai tiếng.
Mà không phải như bây giờ, làm trò trước mặt nhiều người như vậy quở trách cô ta không luyện xong chi tiết, do dùng sức còn nhô lên từng đường kinh mạch rõ ràng, còn vỗ micro không kiên nhẫn ngắt ngang cô ta.
Nghê Đồng lập tức giật mình tại chỗ, tay chân hơi rét run, sắc mặt trắng bệch.
“Còn đứng ở phía trên làm gì, để mọi người thưởng thức cô yên lặng biểu diễn sao? Nhanh chóng đi xuống, người tiếp theo phải lên.”
Giọng giám đốc âm nhạc không có tình người thông qua microphone truyền lớn ra.
Tay Nghê Đồng đặt ở bên hông nắm thành quyền, sau khi đưa microphone cho nhân viên công tác bên cạnh thì cúi đầu chạy đi với vận tốc ánh sáng, ngay cả quản lý ở phía sau cô ta gọi cô ta mặc quần áo cũng không có để ý tới.
Quản lý đuổi kịp bước chân Nghê Đồng, sau khi hai người rời đi không bao lâu thì cách đó không xa vang lên tiếng đồ vật liên tiếp rơi xuống đất, như là bình hoa đồ linh tinh bị người ta ném mạnh xuống đất như để trút giận, còn kèm theo vài tiếng thét chói tai.
Lâm Lạc Tang còn chưa kịp quay đầu lại xem thì lập tức nghe thấy nhân viên công tác tới mời mình: “Cô giáo Tang Tang cô có thể lên, đạo cụ và toàn bộ đã chuẩn bị xong, giáo viên dàn nhạc cũng ổn thoả.”
Cô gác lại cảm xúc rồi lên sân khấu tập luyện.
Thời gian luyện tập thuộc về cô rất dài, hơn nữa tính chuyên nghiệp của cô tương đối mà nói tốt hơn Nghê Đồng rất nhiều, lần đầu tiên tập luyện cũng đã xem như không có khuyết điểm gì, chỉ là phần chi tiết còn đang không ngừng căn cứ theo ý tưởng mới điều chỉnh và trải nghiệm, giám đốc âm nhạc dành cũng khá nhiều kiên nhẫn, trên đường còn săn sóc cổ họng của cô, để người đưa trà ngon tới.
Đãi ngộ của cô thậm chí còn tốt hơn Nghê Đồng và Tưởng Mai trước kia rất nhiều, có lẽ là bởi vì mọi người hiểu Nghê Đồng và Tưởng Mai chẳng qua chỉ được chọn tạm thời, không cần bao lâu là sẽ bị người khác thay thế nườm nượp, mà thân phận của Lâm Lạc Tang là bà Bùi lên được mặt bàn.
Sau khi điều chỉnh sân khấu đến trạng thái tốt nhất, Lâm Lạc Tang vẫn muốn để bản thân càng thêm quen thuộc với vũ đạo và tiết tấu cho nên đưa ra đề xuất làm lại một lần nữa vào giờ nghỉ trưa không có ai.
Bên kia đương nhiên là đồng ý rất sảng khoái, cũng nói xếp mấy lần đều không thành vấn đề.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Cơm trưa cô ăn tương đối đơn giản, sau khi ăn xong thì dựa vào sô pha nghỉ ngơi. Tiểu Noãn Nhạc Huy ngồi ở bên cạnh yên lặng chơi game, xem như thời khắc rảnh rỗi hiếm hoi trong chương trình.
Ngay sau đó, thời gian nhàn rỗi của cô bị gián đoạn bởi tiếng huyên náo bên ngoài.
Đầu tiên là giọng nói quen thuộc của Nghê Đồng, cô ta tựa như đang bi phẫn nói cái gì đó lại bị nhân viên công tác đi ngang qua cắt ngang: “Cô Tang Tang còn đang nghỉ ngơi, các người nói nhỏ chút đi.”
Sau khi đầu tư thay máu, ba chữ “Lâm Lạc Tang” đối với Nghê Đồng mà nói không khác gì châm chọc, huống chi sáng nay còn bị giám đốc âm nhạc đối xử khác thường. Nghê Đồng vốn dĩ nuốt không trôi cục tức này, huống chi còn có người ôm đùi đụng vào họng súng, lửa giận của cô ta lập tức vọt tới đỉnh đầu, càng thêm lớn tiếng chất vấn: “Lâm Lạc Tang làm sao vậy, Lâm Lạc Tang hiện tại là hoàng đế nên mấy người mỗi người tâng bốc cô ta à? Có điểm giới hạn được chưa? Cô ta biết các người là ai không, một đám Tang Tang trước Tang Tang sau, quỳ liếm đến tôi nhìn cũng mệt, Lâm Lạc Tang cứu cả nhà các người sao?”
Người nọ đột nhiên cười: “Lúc ấy mọi người đu bám cô sao không thấy cô nổi giận, hiện tại bị người ta đá xuống dưới lòng có bất bình à? Vậy cô lấy chúng tôi rải cục tức cái gì, có bản lĩnh cô kề cận Bùi Hàn Chu đi!”
Một tiếng “chát” lanh lảnh vang vọng trong con đường trống vắng, Nghê Đồng thẹn quá thành giận: “Cái miệng cô sạch sẽ chút!”
“Tôi nói chuyện sao không sạch sẽ, tôi nói câu nào lời nào không phải sự thật?”Giọng người nọ hơi nghẹn ngào, cũng hoàn toàn xé rách mặt, “Cô cho rằng không có chống lưng lúc trước ai sẽ tâng bốc cô lên, ưu thế của cô so với khách mời khác ở đâu? Tổ đạo diễn dựa vào cái gì cho cô thêm đất diễn, giám đốc âm nhạc dựa vào cái gì giúp cô chỉ huy? Bởi vì cô hát hay hơn Lâm Lạc Tang, bởi vì hot search cô lên nhiều hơn Lâm Lạc Tang, hay là khán giả của cô hơn Lâm Lạc Tang à?”
“Lâm Lạc Tang đương nhiên đã cứu cả nhà chúng tôi, cô biết sau khi ê-kíp chương trình đặt trọng điểm ở trên người cô ấy số lượng truy cập và thảo luận tăng lên bao nhiêu không?!”
“Nâng cô ấy lên chẳng phải nên sao, người ta không mặt ngoài một bộ sau lưng một bộ, trình độ nghiệp vụ tốt độ hot cao, không nâng cô ấy chẳng lẽ nâng cô à? Cô tỉnh lại đi!”
Lại có tiếng một bạt tai.
Ngay sau đó bên ngoài lại rơi vào hỗn loạn, hình như là hai người đang đánh nhau. Ngay khi Lâm Lạc Tang bên này mới vừa thấy rõ tình huống thì đạo diễn đã kịp thời tới kéo hai người ra.
……
Sắc mặt Nghê Đồng đỏ bừng, từ sau tai đến cằm lộ ra một vết xước, nhân viên công tác cũng bị thương.
Nhưng rất hiển nhiên, miệng vết thương càng nghiêm trọng hơn Nghê Đồng.
Quản lý của Nghê Đồng sắp điên rồi, xoay mặt cô ta qua kiểm tra, vừa hận vừa bực: “Sắp biểu diễn rồi, lúc này em đánh nhau ở đây, đợi lát nữa sao lên sân khấu? Có phải đầu óc em xảy ra vấn đề hay không? Đi nhanh và chườm đá!”
Nhưng Nghê Đồng không nói lời nào, mà chỉ tức giận nhìn người trước mặt, tơ máu trải rộng ở đáy mắt, trên ngực lên xuống phập phồng.
Nhưng cho dù có không cam lòng đi chăng nữa thì có thể làm sao cho phải, cô ta đã không thể tự tin làm xằng làm bậy, mọi người cũng sẽ không quan tâm săn sóc che chở cô ta ở lòng bàn tay, ngoan ngoãn phục tùng cô ta.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Hướng gió mà mọi người theo đuổi đã chuyển đến nơi Lâm Lạc Tang.
Nghê Đồng tức giận khó bình tĩnh bị quản lý mang đi xử lý miệng vết thương, nhân viên công tác cũng rời đi với bạn bè, trên hành lang một lần nữa khôi phục lại yên bình.
“Vừa rồi còn tốt, nói đánh làm sao là đánh thế đấy,” Tiểu Noãn run run bả vai, “Nghê Đồng nổi nóng cũng rất dọa người.”
“Cô ta chính là điển hình của giả heo ăn thịt hổ, trông như cô gái nhà bên không có lòng dạ gì nhưng trên thực tế tâm tư sâu lắm đấy.” Nhạc Huy phân tích, “Nhưng lúc này đánh nhau quá không sáng suốt, ít nhất cũng chờ đến màn trình diễn kết thúc hẵng đánh.”
Lâm Lạc Tang: “……”
Thấy mình không ngủ được nữa, Lâm Lạc Tang lập tức đến sân khấu tập luyện trước, đồng thời đưa thêm túi chườm nước đá cho nhân viên trước, sau đó lại là gần một giờ tập luyện.
Buổi tối, chương trình chính thức bắt đầu ghi hình.
Trang phục biểu diễn của Lâm Lạc Tang là một bộ trang phục cực kỳ nhẹ nhàng, độ ấm của nó dĩ nhiên hơi kém, chỉ có thể dán nhiều thêm mấy miếng dán giữ ấm ứng phó một chút.
Phần dây nguyên bản cũng đã được thay bằng dây ruy băng đẹp mắt hơn, sẽ không còn xảy ra trường hợp bị thắt dây nữa
Buổi biểu diễn hôm nay của cô ở phía sau, vì vậy cô đã xem màn trình diễn của những khách mời trước trong khi chờ đợi.
Có lẽ càng gần đến trận chung kết, sự cạnh tranh trong trận đấu sống còn càng trở nên khốc liệt. Mọi người gần như đều lấy ra trạng thái và tiết mục tốt nhất, tiêu chuẩn của mỗi một tiết mục đều rất cao.
Sau sáu tiết mục, đến lượt cô thi đấu, tiếng reo hò nhiệt liệt của khán giả bất ngờ dâng lên, không ngoa khi nói rằng khán giả đang sục sôi.
Mở đầu bài hát, cô chọn phần beat cường điệu và nổi loạn hơn, dễ bắt tai và tò mò của khán giả, vũ đạo mở đầu là là sự kết hợp giữa múa cổ điển và nhảy hiện đại, bộ vũ y với ống tay rộng của cô uyển chuyển, nhẹ nhàng phiêu dật.
Mỗi một chỗ đều điều tra nghiên cứu hoàn mỹ, lực đạo và xoay tròn gãi đúng chỗ ngứa.
Chờ đến lúc cô gác tay ngồi lên ghế, bận bịu thưởng thức lúc này mưa comment mới náo nhiệt lên…
【 Wow chị ấy nhảy cũng đẹp nữa!! 】
【Thật là thần tiên, cảm giác giây tiếp theo sẽ bay ra vậy á. 】- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Mở đầu lời bài hát là vô số vấn đề: Thu nhập một năm, đã có gia đình chưa, cân nặng mấy con số, da trắng ấm hay lạnh.
Mới đầu cô chỉ giống như lơ đãng không đếm xỉa đến mà hát, chậm rãi từ nông dần đến sâu, cảm xúc dạt dào.
Mỗi một vấn đề đều đánh thẳng vào điểm nóng hiện nay, mà mỗi một câu hỏi trôi qua, bạn nhảy bên cạnh quay một vòng quanh cô, dùng ruy băng trong tay từng bước trói chặt cô vào trên ghế.
Người trong đó cứ như vậy bị trói buộc, không thể cử động được.
Dải ruy băng từ vùng eo của cô từ từ quấn quanh ngược lên trên, tới ngực rồi cũng không ngừng lại, ngược lại càng thêm ngông cuồng, như là muốn khiến người ta nghẹt thở mới bỏ qua, nhịp tim của khán giả đều không tự chủ nhanh hơn rất nhiều.
Dù sao, vào lúc chỗ dải ruy băng quấn quanh đến cổ, cô run người như thể cuối cùng cũng không chịu được, nhíu mày lại ngâm nga theo tiết tấu:
Khuôn sáo của thế tục, ai tới mở trói cho tôi
Hiện thực đang ngổn ngang, nơi nào là ôn nhu hương *
Nghị luận ầm ĩ dương dương tự đắc, trói buộc dục vọng của bản năng
(*) Ôn nhu hương 温柔乡: Người phụ nữ dịu dàng quyến rũ quan tâm đối với đàn ông mà nói gọi là ôn nhu hương, là một lời giải thích không rõ ràng, không chê không khen. Triệu Phi Yến là hoàng hậu của Hán Thành Đế, nàng rất được lòng hoàng đế, ba ngàn yêu thương chiều chuộng vào một thân.”Ôn nhu hương” này là một điển cố, dùng để ví von nữ sắc khiến mấy người vào cảnh giới trầm mê. [baidu]
Tiết tấu ở chỗ này chợt đạt tới cao trào, khi nhịp trống dần dần dày đặc, Lâm Lạc Tang đột nhiên tránh thoát khỏi trói buộc, kéo dải ruy băng xuống hát câu cuối cùng trước máy quay:
Không giống nhau, vậy làm thế nào
Dải lụa chợt vung lên xẹt qua ống kính, khi ống kính lại lấy nét một lần nữa, thứ trên tay cô đã biến thành một cái chuông nho nhỏ.
Cô buộc chuông nhỏ vào mắt cá chân, nhảy múa vòng quanh ghế dựa, đèn tụ quang vờn quanh cô, chuông nhỏ nhẹ nhàng phụ họa, bộ bộ sinh liên hát hay múa giỏi, ngay cả góc độ ngửa đầu cung chân cũng gây ấn tượng mạnh.
Dưới sân khấu vang lên tiếng chụp ảnh gián đoạn, đèn flash hết đợt này đến đợt khác.
Bởi vì luôn thu được spam bình luận nhiều nhất, Lâm Lạc Tang được đặt biệt danh là “Đá nam châm mưa bình luận”, giờ phút này đương nhiên cũng không ngoại lệ, mưa bình luận liên miên hiện lên:
【 Ma thuật!! Lại là ma thuật!! A a a a Tang Tang chị biến em đi thôi em không muốn sống nữa hu hu hu hu 】
【 Nếu bị mọi người phát hiện mị đây cũng không giấu giếm, thật ra…… Mị không phải là người, mị là chiếc ghế Tang Tang xoay quanh kia (*≧▽≦) 】
【 Trước kia xem múa ghế đều rất gợi cảm, thì ra còn có thể nhảy đẹp đến như vậy thần tiên đến như vậy, vượt qua định nghĩa tầm thường, nêu ý chính!! Hôm nay cũng là chi tiết của Tang Tang nè !!! 】
【 Mức lương hằng năm, tình trạng hôn nhân, cân nặng vài con số, làn da trắng ấm hoặc lạnh, đều không thể trở thành tiêu chuẩn bình luận bất kỳ người nào, là chủ đề tôi thích. 】
Màn biểu diễn tại chỗ hoàn toàn xứng đáng đứng đầu cả trường quay, hạng nhì là A Quái, hạng ba là Hi Mộ.
Mà Nghê Đồng đã không còn ê-kíp chương trình nâng lên cũng rơi xuống hàng dưới, thiếu chút nữa đã đối mặt với màn loại trừ, dựa vào số lượng fan tích luỹ từ trước mới có thể bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm ở lại.
Lâm Lạc Tang mang theo tin vui thuận lợi về nhà, không ngờ khi rời đi Bùi Hàn Chu ở phòng ngủ, lúc trở về anh cũng ở đó.
Cô đứng thẳng quan sát anh 30 giây, nuốt xuống ý tưởng muốn dò hỏi có phải công ty thật sự không có việc gì hay không.
Đêm đó, hai người yên ổn không có việc gì ngồi ở mép giường ai bận việc nấy, một người một máy tính, Lâm Lạc Tang một mình chìm đắm trong quỹ đạo âm nhạc.
Viết vời bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, cô quay đầu nhìn về phía Bùi Hàn Chu: “Một trong những hướng nghiên cứu chủ yếu chính của Tại Chu là AI, đúng không?”
Người đàn ông cụp mắt, không còn lời nào cứng họng sau một lúc lâu mới hỏi lại: “…… Giờ em mới biết à?”
“Không phải, tôi chỉ có một ý tưởng,” cô liếm liếm môi, cười cười lấy lòng rồi nhỏ giọng nói, “Boss Bùi cái kia…… Anh có thể cho tôi mượn người máy thông minh chơi một chút không?”
Mà giờ phút này, những lời này dừng ở bên tai anh, trọng điểm chuyển sang một chỗ khác.
Đuôi mắt anh chứa vài phần ý nghĩ sâu xa, hỏi ra chủ đề mà bản thân từ lần trước đã không hiểu lắm: “Vì sao vào mỗi lần năn nỉ tôi, em đều phải kêu tôi là ông chủ?”
Cô sửng sốt, chợt giải thích rất có đạo lý: “Không phải người đàn ông nào cũng thích nghe cái kia sao? Ông chủ sếp đại loại như vậy.”
“Tôi không thích,” người đàn ông nhíu mày, lạnh nhạt nói, “Kêu cái kia cũng vô dụng.”
Cô khiêm tốn xin chỉ dẫn: “Vậy tôi nên kêu anh là gì?”- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Ngoài cửa sổ vầng trăng sáng treo cao, màn tơ của ánh trăng đang chảy xuôi, trên cành cây có tiếng chim hót líu lo, đứt quãng.
Anh bình tĩnh lật qua một trang sách, mặt mày nửa ung dung trầm giọng nói: “Kêu chồng ơi.”
Anh thình lình mở cửa khiến cô sửng sốt, cô theo bản năng hoảng sợ, giấu đồ ra phía sau, có một lúc hoảng loạn khi bắt gặp ánh mắt của anh.
Bùi Hàn Chu khẽ cau mày lại: “Em đang làm gì thế?”
“Không…… Không làm gì,” cô lại giấu cái hộp ra sau lưng, nuốt nước bọt rồi lùi ra sau, thậm chí còn phối hợp mà nở ra một nụ cười giả dối “Tôi nào có chuyện gì phải gạt anh chứ.”
Nếu hành vi của cô bình tĩnh thản nhiên một chút, nói không chừng ngay trước mặt anh làm chuyện xấu anh cũng sẽ chẳng nhận ra, đáng tiếc cô suýt chút nữa đã khắc bốn chữ đang làm chuyện xấu lên trên mặt, câu nói cuối cùng kia càng như là giấu đầu lòi đuôi, Bùi Hàn Chu vốn chỉ thuận miệng hỏi bỗng nhiên nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Anh chưa cho cô khả năng phản ứng đã sải bước lớn đi đến phía sau cô, nhanh chóng siết chặt cổ tay cô phòng ngừa treo đầu dê bán thịt chó, ngay sau đó, anh lấy ra từ trong tay cô một cái…… Macaron?
Bùi Hàn Chu: “……”
Hoảng hốt lo sợ như vậy, anh còn tưởng rằng trong nhà đang ẩn giấu một tên đàn ông nào đó cô muốn truyền lời cho người khác, làm cả buổi hoá ra là một cái Macaron màu hồng phấn?
“Macaron có cái gì mà em phải giấu?” Anh lãng phí vẻ mặt một cách vô ích, may mắn rất nhiều nhưng có mấy phần cạn lời, “Bên trong cất giấu cơ mật quốc gia à?”
“Vốn dĩ tôi cũng không muốn giấu, ai giấu đồ sẽ giấu ở phòng khách!” Cô đoạt lại Macaron dâu tây phô mai của mình, hắng giọng, cũng điều chỉnh lại kênh lời lẽ chính đáng, “Anh trở về quá đột ngột, trước kia mỗi lần đều là nghỉ ngơi tương đối lâu mới trở về không phải sao? Tôi cho rằng hôm nay anh sẽ không về, hơn nữa mua cái này vốn dĩ đã có chút cảm giác chịu tội, khi anh làm tôi sợ chẳng phải…… Theo bản năng tôi sẽ tránh né sao.”
Nhìn thấy Bùi Hàn Chu không nói chuyện, cô vươn ngón trỏ kéo một khe hở rất nhỏ, nói với giọng đáng thương: “Tôi chỉ ăn một chút, tôi bảo đảm.”
Anh hoàn toàn không hiểu, “Công ty bọn em có giao kèo cấm đồ ngọt gì à?”
“Phải quản lý dáng người của mình, không thể ăn ngọt quá nhiều. Tôi cũng là một nghệ sĩ tự kỷ luật,” cô vỗ vỗ ngực, “Nếu không phải mỗi ngày ở nhà anh ăn ngọt dụ dỗ tôi thì trên cơ bản nửa năm tôi mới có thể thèm một lần.”
Nói ăn một chút là cô thật sự cũng chỉ ăn một chút, sau khi cắn non nửa miếng là chuẩn bị thả Macaron lại trong hộp, kết quả cô còn chưa kịp vươn tay thì nửa chừng đã bị ai đó ngắt ngang, anh cúi người, phần còn lại toàn vào dạ dày Bùi Hàn Chu.
Người này ăn xong còn muốn dõng dạc nói một câu: “Không ngon bằng tôi làm.”
Khôi phục xong trạng thái Lâm Lạc Tang bĩu môi, ôm đầu ung dung đáp: “Đó là đương nhiên, ai có thể so với quý ông, quý ông là chân lý vũ trụ nguồn gốc của vạn vật, thiên hạ đệ nhất lên trời xuống biển, trân bảo hiếm có nhân gian ly kỳ, quý ông có công tích vĩ đại nên khắc vào bia đá vĩnh sinh vĩnh thế cho thế nhân truyền đọc và chiêm ngưỡng.”
“……”
Lâm Lạc Tang xoay hộp và hỏi: “Sao giờ này anh đã trở về rồi?”
Cái này đổi lại anh trầm ngâm một lát, lúc này mới nói: “Tùy tiện nhìn xem, hoa còn chưa được tưới.”
Lâm Lạc Tang nhìn về phía ban công, một lời trúng đích: “Hoa kia mà tưới nữa sẽ chết đó.”
“Có phải gần đây anh rất nhàn hay không?” Cô nhớ tới gần như mỗi ngày anh đều ở nhà nên chống cùi chỏ vào mép bàn hỏi, “Vận hành công ty không bận à? Không xảy ra vấn đề đó chứ?”
Nghĩ đến bản thân gần như mấy ngày liền mở hội nghị không ngừng, thời gian ngủ bình quân cũng không vượt quá năm giờ, anh không biết bản thân làm thế nào ở trong lòng vợ lại rơi xuống loại định nghĩa “rất nhàn”.
Anh khiêm tốn nhìn sang, hờ hững nói: “Yên tâm, cho dù xảy ra vấn đề cũng nuôi nổi em.”
“Không cần nuôi nổi tôi,” cô chống lên má cười ngây thơ vô tội, “Nuôi nổi âm nhạc của tôi là được rồi.”
Bùi Hàn Chu: “……”
Sắp đầu tư sản xuất album đầu tiên, Lâm Lạc Tang tính toán làm ba cái MV, phòng thu âm nhà sản xuất và ban nhạc đều tìm đến những người đứng đầu, dự toán là 10 triệu. Trên tay cô tuy rằng cũng lấy ra tiền nhưng rất nhiều nơi cũng cần nhà đầu tư vô lương tâm cho một ít tài trợ.
Huống hồ tiền của cô đôi khi còn phải dùng ở sân khấu hoặc là rất nhiều chỗ khác, không thể không có kế hoạch mà xài lung tung được.
Nghĩ vậy, cô lại bị cảm giác khẩn trương cuốn lấy, bưng máy tính vào phòng làm việc bận rộn.
Ngay khi bắt đầu làm việc gì đó, cô đã khôi phục được thói quen cắm đầy bút lên đầu và sẽ đứng lên thay đổi vị trí bố cục khi gặp rắc rối, đeo một bên tai nghe vào tai, bên còn lại treo trên vai.
Tập trung làm hơn nửa tiếng, cô mơ hồ cảm giác được có người đang nhìn mình, quay đầu vừa lúc đối mặt với Bùi Hàn Chu.
Với mocha tươi trong tay, anh dựa nửa người vào khung cửa và nhìn cô.
“Đều đã nhàm chán đến mức xem tôi soạn nhạc, anh còn nói anh không nhàn hả??”
Lâm Lạc Tang do dự không chắc mà mở miệng: “Nếu công ty có cửa ải gì khó khăn anh thật sự có thể nói với tôi, tôi không phải cái loại người giữa nguy nan bỏ chồng bỏ con.”
“Có thời gian miên man suy nghĩ thì không bằng ngẫm lại bài hát của em,” anh đặt cái ly xuống, “Vũ trụ nổ tung Tại Chu cũng sẽ không xảy ra vấn đề.”
Tựa như là để chứng minh những lời này, chẳng được bao lâu anh lại rời đi, đi trước sắp xếp công việc mới.
Hơn 10 giờ tối anh mới trở về còn dẫn theo La Tấn.
Lâm Lạc Tang trước đó đã nhận được thông báo của thư ký cho nên cũng không ngoài ý muốn, đương nhiên, thư ký cũng uyển chuyển đưa ra muốn cô thêm lời yêu cầu WeChat của Bùi Hàn Chu, cô uyển chuyển làm bộ nghe không hiểu.
La Tấn vừa thấy cô đã thân thiện chào hỏi: “Buổi tối tốt lành nha chị dâu, đã lâu không gặp, dạo này thế nào rồi? Ngày mai là phải lên sân khấu biểu diễn sao, em hát cái gì vậy?”
Lâm Lạc Tang toan mở miệng muốn trả lời, còn chưa kịp mở miệng thì La Tấn đã bị anh kéo một phát vào phòng họp trong cùng: “Trước làm xong xuôi việc của mình rồi hẵng đến quan tâm người khác.”
Ngay sau đó đóng sầm cửa lại.
La Tấn bám riết không tha mở cửa, nhô đầu ra, cười vô cùng thành thật: “Chuyện của chị dâu sao có thể tính là chuyện khác, sân khấu của chị dâu chính là sân khấu của tớ, tớ chính là fan của chị dâu……”
Cánh cửa lần thứ hai khép lại trong một giây, Bùi Hàn Chu kéo khoá cửa vặn chìa khóa xoay vài vòng, khoá La Tấn ở bên trong.
“Chỉnh lý hợp đồng xong rồi trở ra.”
La Tấn: “……”
Lâm Lạc Tang thật vất vả mới muốn chia sẻ ý tưởng mới với người khác, bất đắc dĩ La Tấn công vụ quấn thân nên tiếc hận hỏi một câu: “Anh ấy còn phải làm gì nữa?”
“Rất nhiều điều khoản trong hợp đồng phải thẩm tra đối chiếu một lần nữa, tư liệu đều ở bên này cho nên để cậu ấy trực tiếp đến đây.”
Cô gật đầu, khi xoay người thì nghe được giọng nói không gợn sóng gì của anh: “Em còn rất quan tâm đến cậu ấy.”
“Đương nhiên, chuyện của anh chính là chuyện của tôi, bạn anh chính là bạn của tôi,” Lâm Lạc Tang xoa xoa trái tim, dịu giọng nói, “Tôi cũng quan tâm anh nữa nha, đói bụng không, tôi làm trứng chiên khổ qua cho anh ăn ha?”
Bùi Hàn Chu: “……”
“Viết nhạc đi thôi,” anh nói, “Em không vào phòng bếp chính là sự quan tâm lớn nhất đối với tôi.”
Sau khi Lâm Lạc Tang đá đá răng hàm thì xoay người đi viết nhạc.
Viết viết cô lại nghĩ đến sân khấu mà La Tấn mới vừa nói, không thể hiểu được lại bốc cháy lên dục vọng tập luyện, lại cầm đạo cụ chuẩn bị ngẫu hứng biểu diễn một lần nữa.
Đạo cụ của《 Mở trói 》rất đơn giản, một chiếc ghế dựa một sợi dây thừng dài nhưng muốn hoàn thành vũ đạo lại rất phức tạp. Cô ngồi ở trên giường, không muốn chuyển ghế đi cũng không muốn rời khỏi ổ chăn ấm áp, vì thế cô cầm dây thừng đơn giản lặp lại động tác buộc chặt và mở trói trên đầu giường…
Không dự đoán được là cấu tạo của đầu giường và ghế lại chẳng giống nhau, cô lại dùng hình thức buộc giống nhau, kết quả cuối cùng đương nhiên biến thành…… Không tháo được.
Cô cột mình vào đầu giường.
………………
Cô cảm thấy bản thân nhất định là có thù oán với Bùi Hàn Chu nên mới có thể gặp tình trạng chồng chất lúc ở bên anh.
Lâm Lạc Tang không vứt bỏ không buông tay, liên tục thử tháo trong mười phút, cuối cùng bởi vì thể lực tiêu hao quá mức nên ngồi phịch ở đầu giường, có ý niệm tiêu cực cứ bị trói lại như vậy đi.
Cho đến khi Bùi Hàn Chu tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm, lúc nhìn thấy sắc mặt và tư thế của cô thì nhíu mày lại: “Em lại chơi cái gì thế?”
“Nói ra thì rất dài,” cô lấy hết can đảm nhíu mày, giọng điệu hơi khàn sau khi kiệt sức, “Anh có thể giúp tôi nới lỏng nó được không?”
Bùi Hàn Chu: “………… Cái gì?”
“Phía sau tay tôi có dây thừng trói chặt tôi, tôi không thể cử động.”
“Ai làm cho?” Chữ xuyên 川 giữa mày anh càng sâu thêm, “La Tấn ra ngoài??”
“Tự tôi.”
Cô vừa dứt lời, đuôi mắt của Bùi Hàn Chu run rẩy, không khí rơi vào im lặng quỷ dị và đông cứng.
Bùi Hàn Chu bất đắc dĩ tiện tay lau tóc hai lần rồi ngồi ở mép giường để cô ngồi dậy, còn mình thì quan sát tình huống sau lưng cô.
Lâm Lạc Tang nói: “Thế nào, dễ tháo không?”
Anh không trực tiếp trả lời: “Tôi suy nghĩ một vấn đề.”
“Cái gì?”
“Sau này nếu em bị bắt cóc, tuyệt đối không thể để em tự chạy trốn,” anh từ từ kể ra, “Em chỉ biết ép bản thân vào đường chết.”
“……” Đây rốt cuộc là cái chủng loại khốn kiếp gì thế này?
Lâm Lạc Tang tự mình muốn đá anh: “Anh có thể tôn trọng tình trạng tâm lý của người bị hại một chút xíu hay không, chẳng lẽ tôi không suy sụp sao!”
“Em không phải người bị hại, dây thừng mới phải.” Bùi Hàn Chu chạm vào chỗ cổ tay bị chà xát đỏ của cô, “Còn có thể kêu lớn tiếng như vậy, xem ra là không sao.”
Cô đang muốn nói chuyện thì chỗ cổ tay cũng bị anh vuốt ve đến có tí ngứa, phía sau đột nhiên vang lên tiếng anh khẽ nhắc nhở: “Đừng nhúc nhích, tôi phải cắt.”
Tích mệnh như vàng Lâm Lạc Tang quả nhiên không động đậy một chút nào nữa, nghe tiếng răng rắc tay mắt lanh lẹ, sợ anh một khi không nhìn chuẩn cắt đến thịt mình nên da đầu tê dại run run rẩy rẩy đưa ra thỉnh cầu: “…… Có thể hơi chậm một chút được không? Tôi hơi sợ anh.”
“Em thả lỏng một chút.”
“Tôi thả lỏng không được.”
Anh hẳn là đang xử lý chỗ cổ tay kia, khi nhấc sợi dây đã siết chặt làn da mỏng manh của cô lên thì nghe thấy cô hít không khí nên hỏi: “Có đau không?”
“Còn ổn, nhưng có một chút căng đau, dây thừng này trói chặt quá…… Anh tiếp tục đi, sớm giải quyết tôi có thể sớm đi ngủ một chút……”
Lâm Lạc Tang còn chưa kịp nói xong thì,chỗ cửa bỗng nhiên vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất, Bùi Hàn Chu không để ý, chuyên tâm cắt dây thừng, cô dò người ra xem.
La Tấn mới vừa đi lên chuẩn bị tranh công đã nghe được nửa đoạn đối thoại sau, cái gì mà đừng nhúc nhích, dây thừng, căng đau, nhanh lên linh tinh…… Một ít hình ảnh tình thú nào đó không thể nói hiện lên trong đầu, tuy là nhìn quen chuyện lớn nhưng La Tấn cũng bị chuyện mình tự biên tự diễn khiến sợ tới mức mất sức tại chỗ, quăng máy tính xuống đất.
Giờ phút này cậu ấy thật sự có lỗi mặt lại lộ vẻ kinh ngạc nhặt lên, thật cẩn thận hỏi: “Có phải tớ quấy rầy đến hai người hay không?”
Lâm Lạc Tang: “……”
“Không phải, anh hiểu lầm, anh nghe tôi…”
La Tấn lập tức che mắt lại: “Đừng đừng đừng! Tôi lập tức đi liền! Anh ơi đồ em đã chuẩn bị xong máy tính đặt ở cửa phòng ngủ của hai người, ở cái folder thứ ba hẳn là không thành vấn đề đợi lát nữa tự em gọi xe đi hai người tuyệt đối đừng để ý đến em cứ như vậy nha em đi đây!!”
Ngay sau đó vang lên tiếng thịch thịch thịch xuống lầu, La Tấn rời đi tựa như một cơn gió, còn đẩy ngã cánh cửa có tiếng vang decibel cao như là đang nhắc nhở hai người trong phòng ngủ: Bóng đèn đã đi, mời yên tâm tiếp tục.
Lâm Lạc Tang tính mở miệng, trăm ngàn câu giải thích xoáy bên miệng lại bị nuốt vào trong cổ họng.
Đâu rốt cuộc lại là hiểu lầm không thể hiểu được gì thế này?
Cô nhắm mắt lại, thấy đau đầu quá.
So với cô, anh có vẻ hoàn toàn không để ý hơn rất nhiều, hô hấp cũng chưa loạn nửa nhịp, thậm chí còn có tâm tư giễu cợt cô…
“Biết lợi hại chưa? Lần sau còn dám hay không?”
Cuối cùng sợi dây cũng được cởi ra, cô xoa xoa cổ tay ửng đỏ: “Vì sân khấu, lần sau còn dám.”
“……”
Bùi Hàn Chu ném dây thừng vào thùng rác, tạm dừng một lát lại nói: “Đến lúc đó biểu diễn, em sẽ không……”
“Biểu diễn tôi sẽ không mắc lỗi, xin anh đừng nguyền rủa sân khấu của tôi.” Cô lập tức cướp lời, “Hôm nay chỉ là do cấu tạo của giường và ghế không giống nhau mới có thể xuất hiện loại vấn đề này. Trên sân khấu tôi tuyệt đối, tuyệt đối không có khả năng mắc một chút sai lầm nào.”
Suy nghĩ một lát rồi bổ sung: “Nếu tôi mắc lỗi thì sẽ nuốt ghế ngay tại chỗ.”
“Được,” Bùi Hàn Chu dùng khăn lông lau tóc mái, “Rửa mắt mong chờ.”
Vào ngày ghi hình chương trình, cô định dậy lúc sáu giờ để tập dượt, thời tiết âm u lại sinh ra ham muốn ngủ của con người. Lúc chuông báo thức vang lên nhức óc, trong tiềm thức của cô không chút do dự vì mình lựa chọn “Báo sau”, sau đó an tâm chờ đợi đợt phục vụ báo thức tiếp theo, vẫn giữ nguyên tư thế cầm điện thoại nhắm mắt nặng trĩu.
Phục vụ đánh thức sau khi đại chiến năm hiệp với cơn buồn ngủ của cô mới gặp hiệu quả, Lâm Lạc Tang đột nhiên bừng tỉnh từ trong lúc ngủ mơ, một con cá chép lộn mình, xốc chăn lên để bản thân nhanh chóng tỉnh táo lên.
Đang lúc cô cầm lấy quần áo muốn mặc vào, đuôi mắt hình như lại nhìn thấy cái gì, chậm rãi quay đầu bắt gặp ánh mắt không rõ ràng của Bùi Hàn Chu.
Mà cái chăn cô mới vừa xốc lên giờ phút này đặc biệt kiêu ngạo đắp lên trên máy tính anh, chặn màn hình của anh.
Lâm Lạc Tang không có cảm xúc gì cười gượng hai tiếng, thay anh kéo chăn bông về vị trí ban đầu, lúc này mới ho khan giải thích: “Tôi không nghĩ tới anh đang ở trên giường, ngại quá.”
Anh gục đầu xuống tiếp tục công việc, cô cầm quần áo định thay vụt vào phòng tắm. Khi cô kéo chiếc áo len còn đang suy nghĩ vì sao hôm nay anh lại ở trên giường.
Dựa theo tình huống trước đây mà nói, anh sớm đã rời khỏi nhà hoặc là bận rộn công việc ở một bên, tóm lại lúc cô tỉnh lại sẽ không còn dư lại hơi ấm ở bên chỗ anh đã ngủ, đều là một mình cô tỉnh lại.
Nhưng cũng không kịp hỏi thêm nhiều, cô uống lên ly nước ấm, lập tức đến trường quay trước.
Phòng nghỉ đã chuẩn bị ngũ cốc yến mạch và cháo nóng hôi hổi cho cô, ê-kíp chương trình nghe theo Bùi Hàn Chu dặn dò lắp máy lọc không khí và máy điều hòa nhiệt độ cho cô, trong một góc thậm chí còn đặt một cây dương cầm và một cây đàn ghi-ta, sô pha cũng đã được thay đổi lại, Nhạc Huy không có việc gì còn thích chạy tới nơi này ngủ trưa, nói là thoải mái.
Mỗi khi nhìn thấy tình hình trước mặt, Nhạc Huy luôn nhịn không được cảm thán: “Ai có mà ngờ, 50 năm Hà Đông 50 năm Hà Tây, vốn Lâm Lạc Tang đang cầm chạy kịch bản lập tức biến thành con cưng của ê-kíp chương trình. Bắt đầu từ giờ phút này, chúng ta lấy bàn tay vàng bật hack, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi nữ chính giết quái vật trong kịch bản.”
Lâm Lạc Tang: “Khó mà nói.”
Nhạc Huy nhảy dựng huyệt Thái Dương: “Thế nào??”
“Nào có chuyện gì hình thành vĩnh viễn không thay đổi, bị chèn ép không thể mất nhuệ khí, thượng vị cũng không thể quá đắc ý vênh váo, tâm bình tĩnh đối đãi là được rồi.”
Phải vĩnh viễn luôn có cảm giác nguy cơ, vĩnh viễn thanh tỉnh, thắng không kiêu bại không nản là yêu cầu của cô đối với mình.
Nhạc Huy cố nén nụ cười nơi khóe miệng: “Có đạo lý… nhưng anh còn vui vẻ, khà khà.”
Lâm Lạc Tang nhìn nghiêng anh ấy một cái rồi ném quần áo qua đó: “Hiện giờ có ai đang tập luyện không anh?”
“Anh đã hỏi rồi, nói là có thể để chúng ta trực tiếp qua đó.”
Lâm Lạc Tang vốn tưởng rằng có thể trực tiếp qua đó ý tứ là không có ai ở đấy, tới hậu trường mới phát hiện Nghê Đồng đang luyện tập trên đó.
Nghe giai điệu, hẳn là Nghê Đồng còn lại một đoạn ending cuối cùng.
Cô đang định giãn người chờ một lát, không dự đoán được giám đốc âm nhạc trực tiếp gõ vào micro hai cái, ngắt ngang Nghê Đồng biểu diễn: “Cứ như vậy đi, gần được rồi, Tiểu Đồng cô hát ba lần rồi, nghỉ một lát đi.”
Nghê Đồng sửng sốt một chút: “Nhưng em còn một chút chưa luyện xong, có một nhịp còn chưa cắt vào……”
“Trường quay không phải nơi huấn luyện màn biểu diễn của cô, tiết tấu và nốt cao này kia để cô xử lý ở trường quay hôm nay sao? Buổi tối là phải biểu diễn, chẳng lẽ mọi người phải vì một khuyết điểm của cô mà từ bỏ cơ hội luyện tập của mọi người sao?” Giám đốc âm nhạc nổi giận ngay tại chỗ, “Vấn đề cơ bản là phải để lại cho bản thân xuống sân khấu đến phòng luyện thanh xử lý, hôm nay chúng tôi phụ trách chính là thu âm cùng với nhạc đệm hiệu ứng ánh đèn sân khấu ở trường quay,… đây là sân khấu không phải trường học, cô tới chỗ này là bày ra kết quả, không phải học tập!”
Nghê Đồng chưa từng gặp qua giám đốc âm nhạc nổi giận với cô ta lớn như vậy, trước đây giám đốc luôn mềm giọng nhỏ nhẹ. Vào lúc cô ta bị cả mạng trào phúng còn nhẫn nại an ủi cô ta, cho cô ta đặc quyền phóng pháo hoa sân khấu, một cái chuyển âm còn có thể mang theo dàn nhạc luyện chung với cô ta hai tiếng.
Mà không phải như bây giờ, làm trò trước mặt nhiều người như vậy quở trách cô ta không luyện xong chi tiết, do dùng sức còn nhô lên từng đường kinh mạch rõ ràng, còn vỗ micro không kiên nhẫn ngắt ngang cô ta.
Nghê Đồng lập tức giật mình tại chỗ, tay chân hơi rét run, sắc mặt trắng bệch.
“Còn đứng ở phía trên làm gì, để mọi người thưởng thức cô yên lặng biểu diễn sao? Nhanh chóng đi xuống, người tiếp theo phải lên.”
Giọng giám đốc âm nhạc không có tình người thông qua microphone truyền lớn ra.
Tay Nghê Đồng đặt ở bên hông nắm thành quyền, sau khi đưa microphone cho nhân viên công tác bên cạnh thì cúi đầu chạy đi với vận tốc ánh sáng, ngay cả quản lý ở phía sau cô ta gọi cô ta mặc quần áo cũng không có để ý tới.
Quản lý đuổi kịp bước chân Nghê Đồng, sau khi hai người rời đi không bao lâu thì cách đó không xa vang lên tiếng đồ vật liên tiếp rơi xuống đất, như là bình hoa đồ linh tinh bị người ta ném mạnh xuống đất như để trút giận, còn kèm theo vài tiếng thét chói tai.
Lâm Lạc Tang còn chưa kịp quay đầu lại xem thì lập tức nghe thấy nhân viên công tác tới mời mình: “Cô giáo Tang Tang cô có thể lên, đạo cụ và toàn bộ đã chuẩn bị xong, giáo viên dàn nhạc cũng ổn thoả.”
Cô gác lại cảm xúc rồi lên sân khấu tập luyện.
Thời gian luyện tập thuộc về cô rất dài, hơn nữa tính chuyên nghiệp của cô tương đối mà nói tốt hơn Nghê Đồng rất nhiều, lần đầu tiên tập luyện cũng đã xem như không có khuyết điểm gì, chỉ là phần chi tiết còn đang không ngừng căn cứ theo ý tưởng mới điều chỉnh và trải nghiệm, giám đốc âm nhạc dành cũng khá nhiều kiên nhẫn, trên đường còn săn sóc cổ họng của cô, để người đưa trà ngon tới.
Đãi ngộ của cô thậm chí còn tốt hơn Nghê Đồng và Tưởng Mai trước kia rất nhiều, có lẽ là bởi vì mọi người hiểu Nghê Đồng và Tưởng Mai chẳng qua chỉ được chọn tạm thời, không cần bao lâu là sẽ bị người khác thay thế nườm nượp, mà thân phận của Lâm Lạc Tang là bà Bùi lên được mặt bàn.
Sau khi điều chỉnh sân khấu đến trạng thái tốt nhất, Lâm Lạc Tang vẫn muốn để bản thân càng thêm quen thuộc với vũ đạo và tiết tấu cho nên đưa ra đề xuất làm lại một lần nữa vào giờ nghỉ trưa không có ai.
Bên kia đương nhiên là đồng ý rất sảng khoái, cũng nói xếp mấy lần đều không thành vấn đề.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Cơm trưa cô ăn tương đối đơn giản, sau khi ăn xong thì dựa vào sô pha nghỉ ngơi. Tiểu Noãn Nhạc Huy ngồi ở bên cạnh yên lặng chơi game, xem như thời khắc rảnh rỗi hiếm hoi trong chương trình.
Ngay sau đó, thời gian nhàn rỗi của cô bị gián đoạn bởi tiếng huyên náo bên ngoài.
Đầu tiên là giọng nói quen thuộc của Nghê Đồng, cô ta tựa như đang bi phẫn nói cái gì đó lại bị nhân viên công tác đi ngang qua cắt ngang: “Cô Tang Tang còn đang nghỉ ngơi, các người nói nhỏ chút đi.”
Sau khi đầu tư thay máu, ba chữ “Lâm Lạc Tang” đối với Nghê Đồng mà nói không khác gì châm chọc, huống chi sáng nay còn bị giám đốc âm nhạc đối xử khác thường. Nghê Đồng vốn dĩ nuốt không trôi cục tức này, huống chi còn có người ôm đùi đụng vào họng súng, lửa giận của cô ta lập tức vọt tới đỉnh đầu, càng thêm lớn tiếng chất vấn: “Lâm Lạc Tang làm sao vậy, Lâm Lạc Tang hiện tại là hoàng đế nên mấy người mỗi người tâng bốc cô ta à? Có điểm giới hạn được chưa? Cô ta biết các người là ai không, một đám Tang Tang trước Tang Tang sau, quỳ liếm đến tôi nhìn cũng mệt, Lâm Lạc Tang cứu cả nhà các người sao?”
Người nọ đột nhiên cười: “Lúc ấy mọi người đu bám cô sao không thấy cô nổi giận, hiện tại bị người ta đá xuống dưới lòng có bất bình à? Vậy cô lấy chúng tôi rải cục tức cái gì, có bản lĩnh cô kề cận Bùi Hàn Chu đi!”
Một tiếng “chát” lanh lảnh vang vọng trong con đường trống vắng, Nghê Đồng thẹn quá thành giận: “Cái miệng cô sạch sẽ chút!”
“Tôi nói chuyện sao không sạch sẽ, tôi nói câu nào lời nào không phải sự thật?”Giọng người nọ hơi nghẹn ngào, cũng hoàn toàn xé rách mặt, “Cô cho rằng không có chống lưng lúc trước ai sẽ tâng bốc cô lên, ưu thế của cô so với khách mời khác ở đâu? Tổ đạo diễn dựa vào cái gì cho cô thêm đất diễn, giám đốc âm nhạc dựa vào cái gì giúp cô chỉ huy? Bởi vì cô hát hay hơn Lâm Lạc Tang, bởi vì hot search cô lên nhiều hơn Lâm Lạc Tang, hay là khán giả của cô hơn Lâm Lạc Tang à?”
“Lâm Lạc Tang đương nhiên đã cứu cả nhà chúng tôi, cô biết sau khi ê-kíp chương trình đặt trọng điểm ở trên người cô ấy số lượng truy cập và thảo luận tăng lên bao nhiêu không?!”
“Nâng cô ấy lên chẳng phải nên sao, người ta không mặt ngoài một bộ sau lưng một bộ, trình độ nghiệp vụ tốt độ hot cao, không nâng cô ấy chẳng lẽ nâng cô à? Cô tỉnh lại đi!”
Lại có tiếng một bạt tai.
Ngay sau đó bên ngoài lại rơi vào hỗn loạn, hình như là hai người đang đánh nhau. Ngay khi Lâm Lạc Tang bên này mới vừa thấy rõ tình huống thì đạo diễn đã kịp thời tới kéo hai người ra.
……
Sắc mặt Nghê Đồng đỏ bừng, từ sau tai đến cằm lộ ra một vết xước, nhân viên công tác cũng bị thương.
Nhưng rất hiển nhiên, miệng vết thương càng nghiêm trọng hơn Nghê Đồng.
Quản lý của Nghê Đồng sắp điên rồi, xoay mặt cô ta qua kiểm tra, vừa hận vừa bực: “Sắp biểu diễn rồi, lúc này em đánh nhau ở đây, đợi lát nữa sao lên sân khấu? Có phải đầu óc em xảy ra vấn đề hay không? Đi nhanh và chườm đá!”
Nhưng Nghê Đồng không nói lời nào, mà chỉ tức giận nhìn người trước mặt, tơ máu trải rộng ở đáy mắt, trên ngực lên xuống phập phồng.
Nhưng cho dù có không cam lòng đi chăng nữa thì có thể làm sao cho phải, cô ta đã không thể tự tin làm xằng làm bậy, mọi người cũng sẽ không quan tâm săn sóc che chở cô ta ở lòng bàn tay, ngoan ngoãn phục tùng cô ta.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Hướng gió mà mọi người theo đuổi đã chuyển đến nơi Lâm Lạc Tang.
Nghê Đồng tức giận khó bình tĩnh bị quản lý mang đi xử lý miệng vết thương, nhân viên công tác cũng rời đi với bạn bè, trên hành lang một lần nữa khôi phục lại yên bình.
“Vừa rồi còn tốt, nói đánh làm sao là đánh thế đấy,” Tiểu Noãn run run bả vai, “Nghê Đồng nổi nóng cũng rất dọa người.”
“Cô ta chính là điển hình của giả heo ăn thịt hổ, trông như cô gái nhà bên không có lòng dạ gì nhưng trên thực tế tâm tư sâu lắm đấy.” Nhạc Huy phân tích, “Nhưng lúc này đánh nhau quá không sáng suốt, ít nhất cũng chờ đến màn trình diễn kết thúc hẵng đánh.”
Lâm Lạc Tang: “……”
Thấy mình không ngủ được nữa, Lâm Lạc Tang lập tức đến sân khấu tập luyện trước, đồng thời đưa thêm túi chườm nước đá cho nhân viên trước, sau đó lại là gần một giờ tập luyện.
Buổi tối, chương trình chính thức bắt đầu ghi hình.
Trang phục biểu diễn của Lâm Lạc Tang là một bộ trang phục cực kỳ nhẹ nhàng, độ ấm của nó dĩ nhiên hơi kém, chỉ có thể dán nhiều thêm mấy miếng dán giữ ấm ứng phó một chút.
Phần dây nguyên bản cũng đã được thay bằng dây ruy băng đẹp mắt hơn, sẽ không còn xảy ra trường hợp bị thắt dây nữa
Buổi biểu diễn hôm nay của cô ở phía sau, vì vậy cô đã xem màn trình diễn của những khách mời trước trong khi chờ đợi.
Có lẽ càng gần đến trận chung kết, sự cạnh tranh trong trận đấu sống còn càng trở nên khốc liệt. Mọi người gần như đều lấy ra trạng thái và tiết mục tốt nhất, tiêu chuẩn của mỗi một tiết mục đều rất cao.
Sau sáu tiết mục, đến lượt cô thi đấu, tiếng reo hò nhiệt liệt của khán giả bất ngờ dâng lên, không ngoa khi nói rằng khán giả đang sục sôi.
Mở đầu bài hát, cô chọn phần beat cường điệu và nổi loạn hơn, dễ bắt tai và tò mò của khán giả, vũ đạo mở đầu là là sự kết hợp giữa múa cổ điển và nhảy hiện đại, bộ vũ y với ống tay rộng của cô uyển chuyển, nhẹ nhàng phiêu dật.
Mỗi một chỗ đều điều tra nghiên cứu hoàn mỹ, lực đạo và xoay tròn gãi đúng chỗ ngứa.
Chờ đến lúc cô gác tay ngồi lên ghế, bận bịu thưởng thức lúc này mưa comment mới náo nhiệt lên…
【 Wow chị ấy nhảy cũng đẹp nữa!! 】
【Thật là thần tiên, cảm giác giây tiếp theo sẽ bay ra vậy á. 】- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Mở đầu lời bài hát là vô số vấn đề: Thu nhập một năm, đã có gia đình chưa, cân nặng mấy con số, da trắng ấm hay lạnh.
Mới đầu cô chỉ giống như lơ đãng không đếm xỉa đến mà hát, chậm rãi từ nông dần đến sâu, cảm xúc dạt dào.
Mỗi một vấn đề đều đánh thẳng vào điểm nóng hiện nay, mà mỗi một câu hỏi trôi qua, bạn nhảy bên cạnh quay một vòng quanh cô, dùng ruy băng trong tay từng bước trói chặt cô vào trên ghế.
Người trong đó cứ như vậy bị trói buộc, không thể cử động được.
Dải ruy băng từ vùng eo của cô từ từ quấn quanh ngược lên trên, tới ngực rồi cũng không ngừng lại, ngược lại càng thêm ngông cuồng, như là muốn khiến người ta nghẹt thở mới bỏ qua, nhịp tim của khán giả đều không tự chủ nhanh hơn rất nhiều.
Dù sao, vào lúc chỗ dải ruy băng quấn quanh đến cổ, cô run người như thể cuối cùng cũng không chịu được, nhíu mày lại ngâm nga theo tiết tấu:
Khuôn sáo của thế tục, ai tới mở trói cho tôi
Hiện thực đang ngổn ngang, nơi nào là ôn nhu hương *
Nghị luận ầm ĩ dương dương tự đắc, trói buộc dục vọng của bản năng
(*) Ôn nhu hương 温柔乡: Người phụ nữ dịu dàng quyến rũ quan tâm đối với đàn ông mà nói gọi là ôn nhu hương, là một lời giải thích không rõ ràng, không chê không khen. Triệu Phi Yến là hoàng hậu của Hán Thành Đế, nàng rất được lòng hoàng đế, ba ngàn yêu thương chiều chuộng vào một thân.”Ôn nhu hương” này là một điển cố, dùng để ví von nữ sắc khiến mấy người vào cảnh giới trầm mê. [baidu]
Tiết tấu ở chỗ này chợt đạt tới cao trào, khi nhịp trống dần dần dày đặc, Lâm Lạc Tang đột nhiên tránh thoát khỏi trói buộc, kéo dải ruy băng xuống hát câu cuối cùng trước máy quay:
Không giống nhau, vậy làm thế nào
Dải lụa chợt vung lên xẹt qua ống kính, khi ống kính lại lấy nét một lần nữa, thứ trên tay cô đã biến thành một cái chuông nho nhỏ.
Cô buộc chuông nhỏ vào mắt cá chân, nhảy múa vòng quanh ghế dựa, đèn tụ quang vờn quanh cô, chuông nhỏ nhẹ nhàng phụ họa, bộ bộ sinh liên hát hay múa giỏi, ngay cả góc độ ngửa đầu cung chân cũng gây ấn tượng mạnh.
Dưới sân khấu vang lên tiếng chụp ảnh gián đoạn, đèn flash hết đợt này đến đợt khác.
Bởi vì luôn thu được spam bình luận nhiều nhất, Lâm Lạc Tang được đặt biệt danh là “Đá nam châm mưa bình luận”, giờ phút này đương nhiên cũng không ngoại lệ, mưa bình luận liên miên hiện lên:
【 Ma thuật!! Lại là ma thuật!! A a a a Tang Tang chị biến em đi thôi em không muốn sống nữa hu hu hu hu 】
【 Nếu bị mọi người phát hiện mị đây cũng không giấu giếm, thật ra…… Mị không phải là người, mị là chiếc ghế Tang Tang xoay quanh kia (*≧▽≦) 】
【 Trước kia xem múa ghế đều rất gợi cảm, thì ra còn có thể nhảy đẹp đến như vậy thần tiên đến như vậy, vượt qua định nghĩa tầm thường, nêu ý chính!! Hôm nay cũng là chi tiết của Tang Tang nè !!! 】
【 Mức lương hằng năm, tình trạng hôn nhân, cân nặng vài con số, làn da trắng ấm hoặc lạnh, đều không thể trở thành tiêu chuẩn bình luận bất kỳ người nào, là chủ đề tôi thích. 】
Màn biểu diễn tại chỗ hoàn toàn xứng đáng đứng đầu cả trường quay, hạng nhì là A Quái, hạng ba là Hi Mộ.
Mà Nghê Đồng đã không còn ê-kíp chương trình nâng lên cũng rơi xuống hàng dưới, thiếu chút nữa đã đối mặt với màn loại trừ, dựa vào số lượng fan tích luỹ từ trước mới có thể bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm ở lại.
Lâm Lạc Tang mang theo tin vui thuận lợi về nhà, không ngờ khi rời đi Bùi Hàn Chu ở phòng ngủ, lúc trở về anh cũng ở đó.
Cô đứng thẳng quan sát anh 30 giây, nuốt xuống ý tưởng muốn dò hỏi có phải công ty thật sự không có việc gì hay không.
Đêm đó, hai người yên ổn không có việc gì ngồi ở mép giường ai bận việc nấy, một người một máy tính, Lâm Lạc Tang một mình chìm đắm trong quỹ đạo âm nhạc.
Viết vời bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, cô quay đầu nhìn về phía Bùi Hàn Chu: “Một trong những hướng nghiên cứu chủ yếu chính của Tại Chu là AI, đúng không?”
Người đàn ông cụp mắt, không còn lời nào cứng họng sau một lúc lâu mới hỏi lại: “…… Giờ em mới biết à?”
“Không phải, tôi chỉ có một ý tưởng,” cô liếm liếm môi, cười cười lấy lòng rồi nhỏ giọng nói, “Boss Bùi cái kia…… Anh có thể cho tôi mượn người máy thông minh chơi một chút không?”
Mà giờ phút này, những lời này dừng ở bên tai anh, trọng điểm chuyển sang một chỗ khác.
Đuôi mắt anh chứa vài phần ý nghĩ sâu xa, hỏi ra chủ đề mà bản thân từ lần trước đã không hiểu lắm: “Vì sao vào mỗi lần năn nỉ tôi, em đều phải kêu tôi là ông chủ?”
Cô sửng sốt, chợt giải thích rất có đạo lý: “Không phải người đàn ông nào cũng thích nghe cái kia sao? Ông chủ sếp đại loại như vậy.”
“Tôi không thích,” người đàn ông nhíu mày, lạnh nhạt nói, “Kêu cái kia cũng vô dụng.”
Cô khiêm tốn xin chỉ dẫn: “Vậy tôi nên kêu anh là gì?”- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Ngoài cửa sổ vầng trăng sáng treo cao, màn tơ của ánh trăng đang chảy xuôi, trên cành cây có tiếng chim hót líu lo, đứt quãng.
Anh bình tĩnh lật qua một trang sách, mặt mày nửa ung dung trầm giọng nói: “Kêu chồng ơi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.