Chương 55
Lộc Linh
26/04/2022
Con ma men Lâm Lạc Tang híp mắt, hỗn loạn nhìn anh trong chốc lát.
Câu nói chui vào lỗ tai cô, chậm rãi như là đưa mấy lượt mới được đại não tiêu hóa, cô “ợ” một tiếng.
Ngay sau đó, cô nghiêm túc nhìn về phía anh rồi mở miệng: “Anh nói cái gì dạ?”
“……”
Bùi Hàn Chu bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, “Anh nói, anh không thích kiểu lời nói này của em, sau này không được phép nói nữa.”
Con ma men ngửa đầu ra sau, đỡ lấy cổ lắc đầu phảng phất như đang dựa vào ngoại lực vận chuyển mạnh mẽ tăng lượng thông tin nhận được một cách mạnh mẽ.
Cứ như vậy đọc lấy tin tức của anh trong chốc lát, dường như cuối cùng cũng phản ứng xong, cô hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì là sai.”
Chân anh dài, lúc này một chân chống dưới đất, một chân khác khuỵu xuống sô pha, để lại một khu vực hình tam giác ở giữa.
Con ma men gật đầu cái hiểu cái không, cũng không biết là đang qua loa ai, tóm lại mơ mơ màng màng mơ mơ màng màng, gật vài cái lại thấy buồn ngủ, cơ thể từ từ trượt xuống, cẳng chân xuyên qua khu tam giác kia, cứ như vậy cảm thấy hài lòng nằm xuống ở dưới thân anh.
Bùi Hàn Chu nhìn người dưới thân: “……”
Anh ho nhẹ vài tiếng, người theo đó nghiêng về trước, bắt giữ nét mặt của cô: “Những lời này, ngày mai tỉnh rượu em sẽ nhớ rõ sao?”
Cô chậc chậc ra miệng, nghiêm túc gật đầu, sau đó hỏi: “Lờigì?”
Bùi Hàn Chu nhéo giữa mày.
Quên đi.
Ngay cả bây giờ cô nói còn quên, sao còn có thể gửi hy vọng vào sáng mai.
Anh đứng dậy: “Anh pha cho em ly nước mật ong, uống xong ngủ.”
Đang khó khăn lắm muốn đi, cả người lại bị cô kéo trở về, bản thân anh đứng không phải đứng cũng không phải là vững lắm, kéo một cái như vậy thì trực tiếp ngã xuống trên người cô.
Anh vô cùng nghiêm túc nghĩ chuyện này không liên quan đến anh, thật sự là tay anh bó thạch cao không dùng lực được, cô còn túm anh.
Vì thế yên tâm thoải mái duy trì tư thế này cụp mắt nhìn cô.
Lâm Lạc Tang đến gần chút rồi nhỏ giọng nói, “Em có lời muốn nói với anh.”
Cổ họng anh run rẩy, đầu lưỡi hơi hơi ngứa, nói bằng giọng khàn khàn: “Ừm.”
Hương linh lan tựa như mang theo năng lực mê hoặc lòng người khiến đầu người ta chóng mặt hoa mắt, khó có thể tự hỏi.
Môi cô đến gần bên tai anh, hơi thở như lan: “Em mới vừa viết nhạc, anh giúp em nghe một chút xem có hay hay không nha.”
Bùi Hàn Chu:??????
Sau đó, một bên tai nghe không thể nghi ngờ bị nhét vào lỗ tai anh.
Mười giây sau, Bùi Hàn Chu đã biết.
Cô thật sự, ở ngay lúc này, còn muốn anh giúp cô nghe nhạc.
Anh hít sâu vài hơi, bình phục lửa giận bản thân bị cô trêu chọc, xoay người, khí thế bừng bừng đi vào phòng bếp.
Lâm Lạc Tang nhìn anh cất bước rời đi, hơi không thể phỏng đoán thả tai nghe lại vào lỗ tai rồi lẩm bẩm: “…… Chẳng lẽ không hay sao?”
Cô đang rối rắm với chất lượng bản nhạc mình mới làm ra, anh đột nhiên đi tới đưa một ly nước mật ong tới ngay mí mắt cô, “Uống xong đi ngủ.”
Cô thở dài một tiếng, khoanh chân thành thật uống sạch sẽ, sau đó trịnh trọng trao cái ly vào trên tay anh rồi lại nằm xuống.
Chưa nằm được bao lâu đã bật đậy, cô dựa vào bàn trà kéo ra ngăn kéo lục lại, sau một lúc lâu, lấy ra một chai soda Ramune hương hoa anh đào.
“Em muốn uống.” Cô quay mặt đi, nhìn anh bằng cặp mắt trong veo.
Anh khoanh tay, cân nhắc khi nào cô uống đồ uống đều muốn được anh cho phép?
Cho đến khi anh gật đầu, mà sau khi tự cô cầm cái nắp cả buổi không mở ra, anh mới hiểu hàm nghĩa chân chính của câu “Em muốn uống” kia.
Anh vươn tay lấy nắp chai của cô, dùng sức ấn mạnh ở miệng chai, các viên bi đột nhiên bị ấn vào trong chai, đánh vào thành chai bắn ra tiếng vang lanh lảnh, bọt khí trào ra.
Soda có ga này còn được gọi là soda ramune(*), viên bi được ép vào miệng chai do áp suất của khí CO2, cần dùng nắp đậy hình chữ T mới có thể đè viên bi xuống mở ra
(*) Soda Ramune (ラ ム ネ) là một loại đồ uống không cồn có ga có chứa các viên bi trong hộp đựng có tác dụng như một cái nắp. Giống như rượu táo, nó là một loại “nước ngọt” được sản xuất tại Nhật Bản. Ramune là thức uống được pha chế từ việc bổ sung hương vị chanh, chanh và đường vào nước có ga.
Lực đạo quá nhỏ rất khó mở ra, chưa kể đêm nay cô say nên càng thêm không có sức.
Thấy anh một tay đã dễ như trở bàn tay mở ra một cái, Lâm Lạc Tang lại lấy ra một chai mùi blueberry từ trong ngăn kéo, hai má của cô đè lên bên bàn trà, phồng lên một viên cầu tròn nhỏ.
Cô đẩy soda vị blueberry trong tay đến trước mặt anh.
Bùi Hàn Chu: “Một mình em uống hai chai?”
Cô không nói chuyện, chỉ nhìn anh rất chờ mong.
Không biết cô rốt cuộc là say hay tỉnh, hiện tại đến cùng là đang làm gì, lấy kịch bản gì, đắm chìm trong thế giới nào, nhưng anh chịu không nổi ánh mắt này của cô nên vẫn mở một chai cho cô.
Sau khi mở xong, cô cưỡng chế nhét vào trong tay anh chai màu lam, mình cầm chai hoa anh đào, sau đó nắm trong tay, rất dứt khoát làm một ly với anh rồi đặt lên bả vai anh, nghĩa bạc vân thiên(*):
(*)义薄云天: Nghĩa bạc vân thiên: hình dung người nào đó vô cùng có tình có nghĩa, khí thế chính nghĩa ngút trời. Tinh thần đấu tranh vì chính nghĩa vô cùng cao thượng. (baidu)
“Hôm nay chúng ta ước định như vậy, uống máu ăn thề, kết nghĩa vườn đào, kiếp sau còn làm anh em tốt!”
Tiếng chai thủy tinh va chạm lanh lảnh lạ thường, quanh quẩn ở phòng khách.
Bùi Hàn Chu:?
Xem ra còn say, hơn nữa say không nhẹ.
Anh kéo cô ra xa mấy tấc, mặc dù biết không thể giảng logic với con ma men nhưng vẫn nhíu mày nhịn không được nói: “Ai muốn làm anh em tốt với em?”
Con ma men không trả lời.
Diễn xong kịch bản kết nghĩa vườn đào, cô buông soda trong tay, lúc này thật sự dựa vào gối đầu ngủ.
Anh thở dài một tiếng, cũng buông xuống chai thuỷ tinh trong tay.
Lâm Lạc Tang ngủ một giấc đến bình minh, buổi sáng lại đứt quãng tỉnh lại rất nhiều lần, nhưng mở to mắt quét tình hình một lần lại tiếp tục ngủ, vẫn luôn ngủ tới 12 giờ hơn.
Đầu vẫn rất choáng, là di chứng của say rượu.
Cô mang cái đầu nặng trĩu đi vào phòng khách.
Lúc đang tựa vào bên ghế trầm ngâm uống nước, nghe được cách đó không xa tiếng anh vang lên thăm hỏi: “Em tỉnh chưa?”
“Gần rồi.” Sau khi nói xong cô cảm thấy cổ họng khô khốc, ho nhẹ hai tiếng rồi tự rót cho mình một ly nước, “Em đã uống thành MVP trực tiếp tối qua, em không choáng ai choáng.”
Hầu như là ai cũng rót cho cô ba ly, tửu lượng tốt đến đâu cũng không cầm cự nổi giày vò như vậy.
“Nói tới đây…”
Lâm Lạc Tang bỗng dưng quay đầu nhìn về phía anh: “Đời này của em tổng cộng cũng chưa uống say được mấy lần, số lượng không nhiều lắm hai lần còn đều bị anh đụng phải.”
Anh thấp giọng nói: “Lần đầu tiên là em chủ động chạy vào phòng anh, tối hôm qua cũng là em chủ động mời……”
Nói tới đây không có đoạn sau, Lâm Lạc Tang nghe thấy anh ví von lần này với lần trước thì lập tức quay đầu nhìn anh: “Tối hôm qua em sẽ không làm gì đó chứ??”
Anh ngước mắt: “Em không nhớ rõ ư?”
Cô xoa huyệt Thái Dương.
“Trí nhớ của em không tệ lắm, sẽ không hoàn toàn vụn vặt, để em ngẫm lại đã.”
Cẩn thận nhớ lại một chút là có thể nhớ lại.
Cô nhắm mắt lại, đầu óc vận chuyển cao tốc, lấy ra hình ảnh mấu chốt đưa đến trước mắt cô.
À, âm nhạc, gối đầu, soda Ramune, kết nghĩa vườn đào. Cô nghiêng nghiêng đầu, nhớ lại lúc anh mở soda cho cô, có phải hình như còn âm thầm mắng cô một câu hay không??
“Em nhớ ra rồi,” lòng cô đầy căm phẫn quay đầu lại, “Anh mắng em là đầu óc có vấn đề phải không?”
Bùi Hàn Chu: “…………”
Cô nhớ đều là mấy cái quỷ gì thế.
“Tốt nhất đừng mắng nhiếc lúc em đang uống say, thứ mấu chốt…” Lâm Lạc Tang gật đầu mình, “Em sẽ không quên.”
Anh im lặng một lát: “Anh thấy em chỉ quên thứ mấu chốt.”
Cô không nghe rõ: “Cái gì?”
Anh thở dài một tiếng, không tiếp tục cái đề tài nói không thông này với cô nữa: “Không có gì, em đi quay show tạp kỹ đi.”
Lịch trình chiều này của Lâm Lạc Tang là đi tiến hành ghi hình tập đầu tiên của 《 Kế hoạch bồi dưỡng phát triển 2》.
Chương trình này là chương trình chiếu mạng nhưng sức nóng thì không giống bình thường, dù sao độ quốc dân của mùa thứ nhất có thể nói là nhất kỵ tuyệt trần, mùa thứ hai còn chưa phát sóng đã thu được mấy chục triệu đặt hẹn trước, hơn nữa sau khi Lâm Lạc Tang được công bố chính thức thì độ hot lại tăng lên rất nhiều.
Ngoại trừ độ hot của tự cố vấn và chương trình, 《 Kế hoạch bồi dưỡng phát triển 》 mùa thứ nhất là tuyển nhóm nam, mùa thứ hai thì lại tuyển nhóm nữ, trong số các tuyển thủ có không ít thực tập sinh có kinh nghiệm phong phú, bọn họ từng debut ở Hàn Quốc, có từng tham gia show tuyển chọn thực tập sinh của nước khác,kèm theo một bộ phận fan và độ hot.
Đương nhiên, phổ biến nhất vẫn là Lâm Lạc Tang.
Vốn dĩ ghi hình chương trình không phải hôm nay nhưng bởi vì rất nhiều nguyên nhân, vẫn là trước thời hạn vài ngày, cô vừa lúc không có lịch trình nên có thể đuổi kịp.
Đội hình cố vấn của《 Kế hoạch bồi dưỡng phát triển 2》 cũng rất hùng hậu, bao gồm nhà sản xuất chính Lâm Lạc Tang chịu trách nhiệm về quyết định, cũng có Lưu Bình chịu trách nhiệm về thanh nhạc, Mãn Lam và Dương Dương chịu trách nhiệm về vũ đạo và Ban Tôn chịu trách nhiệm về rap.
Xét cho cùng, vì đây là một chương trình đào tạo thần tượng, ca hát nhảy múa đều không thể thiếu một cái, còn phải có lượng khán giả phong phú cho nên phương diện cố vấn trang bị rất toàn diện, nhằm mục đích lựa chọn những thực tập sinh ưu tú nhất từ mọi khía cạnh và cung cấp cho họ hướng dẫn tuyệt vời từ các khía cạnh khác nhau.
Lưu Bình và Mãn Lam đều xem như người đi trước tuổi hơi lớn, lí lịch của Dương Dương cũng rất sâu, Ban Tôn có thể xưng là sức mạnh trung kiên trong rapper.
Lâm Lạc Tang là người trẻ nhất trong số họ nhưng vị trí lại cao nhất.
Thực tập sinh tìm kiếm chỗ ngồi cho mình xong thì đoạn trailer trên màn hình lớn được quảng cáo, Lâm Lạc Tang và các cố vấn đã cùng nhau bước ra khỏi lối đi và xuất hiện trước mặt mọi người.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo gió, bên trong có một chiếc áo cao cổ màu trắng, tóc dài xõa tung tùy ý nhưng khi bước ra khỏi lối đi bình thường thì dường như đèn trong cả đại sảnh đã sáng lên một chút.
Cô khẽ mỉm cười, đứng vào vị trí của các cố vấn và cùng nhau cúi chào khán giả.
Rất nhiều thực tập sinh đều bị thu điện thoại không lên mạng, chỉ có một trong số họ biết đến đội hình cố vấn lần này, đa số người sau khi nhìn rõ bố cục thì hít sâu mấy hơi.
“Trời ạ, vậy mà thật sự là Lâm Lạc Tang, trước đó có người nói vói em mà em cũng không tin.”
“Lúc tôi nghe nói Lê Vũ Giai muốn đến chương trình của chúng ta thì tim như đã chết, lúc ấy tất cả suy nghĩ đều là chương trình tiêu rồi. Thật tốt quá đi, nếu là Lâm Lạc Tang, chương trình này sẽ không xong đời.”
“Cậu nói nhỏ chút, chúng ta có mic, đây là phát sóng trực tiếp đó!”
“Lâm Lạc Tang?” Một thực tập sinh tóc đỏ che lại mic nhìn về phía bạn đồng hành, “Cô ấy đứng ở vị trí Center với tư cách là nhà sản xuất? Nhìn mấy giáo viên bên cạnh xem, hình như chị ấy không có tư cách và từng trải nhỉ.”
Bạn đồng hành hoảng sợ nhìn về phía cô ta: “Vì sao chị ấy không tư cách? Thị trường trong nước đã sớm bị thanh tẩy, mấy tháng nay cậu không lên mạng à, người ta đã sớm nổi tiếng, mức độ nổi tiếng cũng không kém hơn ba năm trước, ê-kíp chương trình có thể mời được chị ấy tuyệt đối tìm vận may.”
“Thiệt hay giả?”
“Đợi lát nữa xem sẽ biết, cậu đừng nói cái gì ra bên ngoài, bây giờ chúng ta đang ôm mic, bị thả ra không tốt đâu.”
“Không sợ,” tóc đỏ mở nắm tay cầm mic, “Tôi là rapper, tôi chỉ làm theo bản tính, hơn nữa mic của chúng ta bây giờ đã đóng rồi, cho dù muốn mở ê-kíp chương trình cũng chỉ biết thả ra ca ngợi. Dù sao vẫn phải tiếp nhận tiếng bất đồng đi chứ, hơn nữa tôi lại không care bị mắng.”
Chương trình được phát sóng trực tiếp trong 24 giờ, trong một app video lớn nào đó, có một nền tảng thuộc về riêng nó.
Bên trong nền tảng được chia làm rất nhiều khu, khán giả có thể lựa chọn tự do căn cứ vào nội dung mình muốn xem, chẳng hạn như có thể nhìn xem có thực tập sinh nào đó vẫn còn đang khắc khổ luyện tập trong phòng lúc 4 giờ sáng không;
Cũng có thể nhìn xem cửa hàng tiện lợi dưới ký túc xá có mấy thực tập sinh đang ăn vụng;
Cũng có thể nhìn xem những gương mặt quen thuộc trong phòng tập thể thao, thời thời khắc khắc đều đang duy trì dáng người tuyệt đẹp.
Trên cùng của nền tảng cũng sẽ đưa ra nhắc nhở, như hôm nay sẽ tiến hành sân khấu đều tiên đánh giá cấp bậc, như vậy chỉ cần nhấn vào thanh trượt phía trên là có thể tự động tiến vào phòng phát sóng trực tiếp.
Nhóm thực tập sinh đã tiếp xúc với khán giả theo hình thức phát sóng trực tiếp trong một thời gian, cho nên trước khi nhóm cố vấn đến, họ đã có một bảng xếp hạng bình chọn cơ bản do fan bầu, hơn nữa đã định xác định trình tự lên sân khấu.
Lâm Lạc Tang và nhóm cố vấn ngồi xuống theo trình tự, bắt đầu theo dõi màn trình diễn của mọi người, cũng tiến hành đánh giá cấp bậc A-F.
Vì là tuyển chọn nhóm nữ cho nên lần này nhóm thực tập sinh đều tiến hành biểu diễn theo nhóm, bốn cố vấn đưa ra đánh giá cấp bậc về lĩnh vực chuyên môn của mình rồi giao cho Lâm Lạc Tang, tiến hành đánh giá cuối cùng từ cô.
Vị trí này của cô là vị trí Center của tiêu điểm, gánh nặng cũng không nhẹ.
Ê-kíp chương trình xem như là dày dặn kinh nghiệm, mở màn thả ra hai nhóm nữ tuy rằng bình thường nhưng rất buồn cười, bầu không khí khẩn trương lập tức tan biến đi không ít, thậm chí còn có cô gái đu idol tại chỗ. Lâm Lạc Tang hỏi: “Em còn có màn biểu diễn kỹ thuật cá nhân nào không?”
Cô gái điên cuồng gật đầu: “Em sẽ chọn cái kia của cô…… múa ghế ạ, em còn biết hát rất nhiều bài hát của cô.”
Vì thế đã biểu diễn một đoạn múa ghế ngay tại chỗ, cuối cùng cầm B. Lúc cô bé đến nói cảm nghĩ đã khá cảm động, đặc biệt chân thành nói với máy quay: “Cảm ơn công ty đưa em tới chương trình, cho em chi phí chung đu idol.”
Cuối cùng bị đồng đội lôi đi trong tiếng cười vang.
Cuộc đánh giá cấp bậc trước đó xem như thuận lợi, ngẫu nhiên có ý kiến không hợp, Lâm Lạc Tang cũng có thể căn cứ vào kinh nghiệm đưa ra điều chỉnh khá tốt.
Mãi cho đến khi một nhóm nữ không biết nhảy nhưng hát hay lên sân khấu.
Nghề Idol này đặc biệt, ở trong nhóm nữ, cho dù bạn thể hiện tốt một bài hát hoặc vũ đạo cá nhân đến đâu, một cái khác không biết thì cũng chỉ có thể không pass.
Suy cho cùng idol đều cần phải hát nhảy, muốn debut cá nhân cũng chỉ có thể đi làm ca sĩ hoặc vũ công.
Nhìn vào mức độ bài hát của nhóm nhạc nữ này hát rất hay, phối hợp cũng ăn ý, Lâm Lạc Tang đã cho điểm B.
Trước đó cũng có một người không biết nhảy nhưng ca hát không tệ, mọi người đều cho C.
Nhưng sau khi Lâm Lạc Tang nhận được đánh giá cấp bậc từ các cố vấn, cô phát hiện lại có ba người đều cho A.
Đàn chị Lưu Bình càng hết lòng đề cử: “Chị cảm thấy các em ấy gánh nổi điểm A.”
Lâm Lạc Tang rối rắm rất lâu, vẫn cảm thấy không thể trao cho nhóm nữ này điểm A đầu tiên.
Đó là một minh chứng sai lầm, cũng là đang hạ thấp ngạch cửa điểm A.
“Cô Lưu, em cho rằng không thể cho A,” cô dùng nắp bút gõ gõ đầu, “Nếu ca hát là 90 điểm nhảy cũng là 90 điểm thì em có thể cho; nhưng ca hát 98 điểm, nhảy không đạt tiêu chuẩn, này tính làm sao cũng không cho A được.”
“Khán giả tuyển chọn nhóm nữ, không phải ca sĩ, nhóm nhạc nữ không thể không nhảy. Điểm nổi bật của nhóm nhạc nữ là hát và nhảy ạ.”
Ngay từ đầu cô cũng cảm thấy có thể hiểu, dù sao Lưu Bình là ca sĩ chất lượng tốt của thế hệ trước, có lẽ không hiểu lắm nhu cầu thị trường hiện tại nhưng cô ngồi ở vị trí này, không chỉ phải suy xét đến năng lực mà còn phải suy xét đến thị trường.
Ai ngờ cô mới vừa giải thích một câu, Lưu bình đã nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Em là đang giáo dục tôi?”
Trong khoảnh khắc ghế cố vấn rơi vào yên tĩnh.
“Điều này sao có thể xem như giáo dục ạ,” Lâm Lạc Tang nói, “Em chỉ nói với cô về hướng phát triển của thị trường, không thể chỉ nhìn một mặt bằng một cách đơn thuần.”
“Là em cảm thấy tôi không hiểu sao,” Lưu bình nói, “Tiểu Lâm, em là đàn em, cần phải khiêm tốn mới có thể đi được lâu dài hơn.”
Lâm Lạc Tang: “Cái này em biết nhưng đây không phải là vấn đề khiêm tốn hay không, em không thể đánh lung tung … ”
Lưu Bình: “Ý của em là nói tôi đánh lung tung sao?”
Nói tới đây, Lưu Bình thậm chí trực tiếp đóng mic của mình, trong tư thế tình huống nghiêm trọng đến mức mọi người không còn nghe được nữa, tựa như chuẩn bị lên án công khai Lâm Lạc Tang một trận.
Dương Dương bên cạnh kéo tay áo Lâm Lạc Tang, vào lúc Lưu Bình đóng mic ngắt mic nhỏ giọng nói: “Đây là công ty thực tập sinh của cháu gái chị ấy, chị ấy nhất định cong mông, em đừng tranh với chị ấy, trừ hai chúng ta tất cả đều đưa A. Em cho rằng hai cố vấn khác thật sự cảm thấy họ có thể lấy A sao? Còn không phải cho chị ấy mặt mũi à.”
Lâm Lạc Tang xoa giữa mày: “Vậy cũng không thể nói đen thành trắng?”
“Vậy có biện pháp nào, người ta ba bốn mươi tuổi, thích sĩ diện, thích lấy địa vị người đi trước của mình ép buộc người khác cũng không phải một hai ngày, chị ấy không muốn thấy ai không nghe chị ấy, nếu không là không tôn trọng chị ấy.”
Cô thở dài một tiếng, nghe được Lưu Bình tiếp tục nói: “Thế nào, nghĩ kỹ chưa?”
Lưu Bình ỷ vào tuổi mình lớn, vẻ mặt “Nếu cô không nhả ra tôi sẽ phải dạy dỗ cô”, vốn tưởng rằng Lâm Lạc Tang sẽ cúi đầu, không dự đoán được cô ngồi càng thẳng hơn một chút.
“Không thể cho A là không thể cho A, em sẽ không miệt thị quy tắc, trừ phi cấp bậc cuối cùng không phải do em quyết định, nếu không em B vẫn là B.”
Cậy già lên mặt này cô không ăn, lấy ra tuổi tới áp cô cũng không được, Lưu Bình cắn răng nói, “Là không chịu cho A đúng không, cho dù tôi đã nói với em các em ấy hát xuất sắc đến cỡ nào? Kiểu điều kiện giọng hát và phát huy đã rất ưu tú, em đừng luôn lấy quy tắc ra nói chuyện, quy tắc hay không chẳng phải đều do con người đặt ra sao?”
Lâm Lạc Tang càng không cúi đầu, Lưu Bình càng cảm thấy quyền uy người đi trước như mình bị nghi ngờ, nói cái gì cũng phải cúi người nhìn cô, cuối cùng lại mở microphone nói một câu:
“Cô xem thường tôi hay là ánh mắt của tôi?”
Không chỉ có thực tập sinh mà cả nhân viên công tác tại chỗ cũng choáng váng trước lời nói của Lưu Bình… đây cũng quá high rồi đấy.
Người ngoài nghề không biết, có lẽ sẽ cảm thấy là Lưu Bình yêu người tài năng nhưng mấy người trong nghề nhìn thấy rõ ràng, Lưu Bình sử dụng chiêu bài quý trọng tài năng để thỏa mãn sự vượt trội trong việc thể hiện khả năng của mình.
Đáng tiếc không ai dám nói, chỉ có thể nhìn chằm chằm Lâm Lạc Tang, xem cô có thể bị áp chế hay không.
Ai ngờ Lâm Lạc Tang lại nhẹ nhàng nâng chủ đề lên một tầm cao khác.
“Em không xem thường ai cả, em tôn trọng ánh mắt của bất kỳ ai nhưng đồng thời chúng ta thân ở trong thị trường thần tượng, quan trọng nhất chính là quy tắc tôn trọng, kính nể thị trường.”
“Đối với em, A có ý tứ là có thể hoàn thành hoàn chỉnh hát nhảy, xin lỗi, em nghĩ các em ấy còn chưa hoàn toàn chuẩn bị kỹ càng, nói vậy chắc cô cũng không muốn phá vỡ trật tự của thị trường chứ?”
Kế tiếp nửa đoạn sau hai người mở mic, giọng Lâm Lạc Tang truyền khắp các nơi, sóng bình luận đã bị phản ứng của cô thuyết phục:
【 Hay cho câu tôn trọng quy tắc kính nể thị trường ha ha ha ha ha!! Cuối cùng còn chụp cho Lưu Bình cái mũ cao nhất, Lưu Bình này không thể không từ! 】
【 Năng lực phản kích này tuyệt vời, đã khiêm tốn còn lễ phép, còn có thể dùng lời ngầm khiến Lưu Bình tức hộc máu, Tang Tang chị ra sách đi, em mua tất. 】
【 Lưu Bình thật sự quá lắm rồi, cậy già lên mặt không phải sao? 】
【 Lâm Lạc Tang khá có nguyên tắc, thị trường có thể gặp được cố vấn như vậy là có phúc, có thể cho thị trường nhóm nhạc nữ một hướng phát triển rất tốt. 】
【 Trước kia chỉ xem Bữa tiệc tai nghe mắt thấy còn chưa phát hiện, thật ra phía sau hậu trường ẻm còn có sức quyến rũ cá nhân. 】
Nhân viên công tác cũng nhỏ giọng thảo luận ở một bên: “Có lẽ ngay từ đầu Lưu Bình còn chưa tức giận như vậy nhưng muốn đứng dậy sai khiến, cảm thấy mình lớn tuổi nên ai cũng phải nghe mình, không phải, thuật nghiệp hữu chuyên công(*), sao phải nghe ông, người ta cũng là nhân vật thần tượng sáng tạo thời đại mới được chưa? Đây là thị trường idol, muốn dùng quy tắc của bà thì đứng ở thị trường của bà là được, chạy vào vườn người ta rải ngang ngược cái gì, cạn lời.”
(*)闻道有先后, 术业有专攻: “Văn đạo hữu tiên hậu, thuật nghiệp hữu chuyên công”, xuất từ 《 Sư Thuyết 》của Hàn Dũ, ý là chỉ biết đạo lý có trước có sau, kỹ năng học thuật đều có phương hướng nghiên cứu. (baidu)
“Lâm Lạc Tang đã rất giỏi, đổi thành người khác ai có thể nói chuyện với bà ta, sớm giũ ra một câu ‘ công ty cháu gái chị cũng không tệ lắm ’ rồi đi . Nhưng Lâm Lạc Tang chưa nói cái này cũng chiếm thượng phong, quan niệm đại cục làm người vẫn không tồi.”
……
Sau phần đánh giá cấp bậc, Lưu Bình đã không sẵn lòng lắm, đến cuối cùng trực tiếp xem Lâm Lạc Tang điền cái gì thì mình điền cái đó, mỉa mai cười nói: “Tôi và nhà sản xuất điền giống nhau cũng có thể chứ?”
Lâm Lạc Tang cười cười: “Cảm ơn cô tin tưởng ánh mắt của em.”
Các thực tập sinh ở hàng phía trước gần như bật cười, bóp đùi nhau cố hết sức để mình đừng cười ra tiếng, miễn cho bị bà phù thuỷ Lưu theo dõi.
Chỉ là màn ảnh vẫn bắt trọn được một thực tập sinh ngồi ở sau lưng Lâm Lạc Tang, nhịn không được dựng lên một ngón cái với cô.
Chẳng bao lâu, việc đánh giá cấp bậc đã xong, lấy yêu cầu nghiêm khắc của Lâm Lạc Tang thì cả trận chỉ có một A, ba B.
Cuối cùng, cô đứng ở trên sân khấu tuyên bố nhiệm vụ mới: “Kế tiếp chính là biểu diễn ca khúc chủ đề, yêu cùng nhóm thực tập sinh trong vòng 3 ngày hoàn thành biểu diễn và học tập vũ đạo, vì tiền đồ của mình, cũng vì vinh quang của nhóm, hy vọng mọi người cố gắng hết sức, bởi vì trận chiến sinh tồn này, tất cả mọi người hãy sống mái một trận.”
Cô sẽ biểu diễn ca khúc chủ đề một lần tại chỗ, dĩ nhiên, cô không phải là cố vấn vũ đạo lại có thể hoàn thành toàn bộ bài hát và vũ đạo, hơn nữa lời bài hát đều là cô sáng tác.
Thực tập sinh đã bắt đầu kính nể khi nhìn thấy động tác yêu cầu cao độ: “Trời ơi, không phải cô ấy mới tham gia xong Bữa tiệc tai nghe mắt thấy sao? Cô ấy học điệu nhảy này từ khi nào??”
“Đây là độ chênh lệch giữa người ta và chúng ta, không chỉ hát nhảy không thua nhóm nhạc nữ mà còn sáng tác, năng lực học tập còn mạnh nữa chứ. Bà nói cho tôi biết người như vậy làm gì sẽ đói chết đi? Tôi không thể nghĩ ra.”
Ngay cả cô gái tóc đỏ ngay từ đầu nghi ngờ cũng có chút thay đổi, bắt đầu từ trên vai bạn đồng hành với mình rồi sửa miệng khen ngợi: “Cũng không tệ lắm ha.”
“Đâu chỉ là cũng không tệ lắm, cậu có thể tìm ra người thứ hai toàn năng như vậy ở giới giải trí trong nước không? Những người này không làm tốt bằng cô ấy, làm tốt bằng thì không xinh đẹp như cô ấy.”
Lời này khiến cho thực tập sinh bên cạnh bật cười: “Em gái à, tổng kết quá mức đúng chỗ.”
Sân khấu đánh giá cấp bậc đầu tiên kết thúc, vẫn luôn ghi hình tới 3 giờ sáng. Lúc đứng dậy Lâm Lạc Tang eo đau lưng đau, xoa bả vai muốn đi ra, cuối cùng lúc phải rời khỏi lại xoay người trở về nhắc nhở: “Tuy rằng phải nỗ lực nhưng nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, sắp ăn tết mọi người không được ngã bệnh, để người trong nhà lo lắng.”
Mọi người đứng dậy vẫy tay chào cô nói tạm biệt: “Vâng ạ ~”
Cô quay trở lại RV trong khi thực hiện bài tập mở rộng ngực, mới vừa đi lên, thình lình bị giật nảy mình bởi người đàn ông ngồi trên sô pha.
Hiện thực và ảo cảnh dường như trùng lặp, cô không ngáp được cái nào, quay đầu mới xác định được mình thật sự mới vừa ghi hình xong show tạp kỹ.
“Sao anh lại tới đây, lúc này cũng rạng sáng,” Lâm Lạc Tang hỏi, “…… Mộng du à?”
“Không phải.”
Anh lật vài trang sách, sau một lúc lâu mới nhởn nhơ nói: “Tới đón em.”
Cô sợ tới mức giật mình, thiếu chút nữa đổ nước.
Xe chạy về nhà, cô hơi mệt nhọc nhưng vẫn tựa vào trên bàn làm bài.
Vừa hoàn thành việc phân nhóm dưới sự hướng dẫn của cố vấn
Một cố vấn dẫn năm nhóm, khoảng hai mươi người, những nhóm này sẽ được chia ra sau đó, nhưng trước khi được chia thì cố vấn riêng cho mỗi người của nhóm thực tập sinh sẽ không thay đổi.
Tuy nói là cố vấn nhưng cũng chỉ là có thêm thời gian hướng dẫn. Tất cả các thực tập sinh sẽ tham gia lớp học lớn cùng nhau.
Lâm Lạc Tang đến cùng cũng từng tiếp xúc với thị trường thần tượng nên để các cố vấn khác đi lựa chọn nhóm trước, sau khi mọi người chọn xong thì lại ngẫu nhiên rút thăm, quân bài trong tay cô không được tốt lắm, một người lớp C, hai người lớp D, còn có hai người lớp E.
Bắt được loại bài này, nếu muốn để học trò mình debut thì quả thật là có tí khó khăn.
Cũng không thể đến lúc đó vị trí debut cũng không có một người mình dẫn dắt, vậy cũng quá thẹn đối với tư cách là nhà sản xuất vị trí Center của cô.
Lâm Lạc Tang cắn môi, một đường đều đang xem tư liệu của các em ấy rồi click mở video viết xuống ưu khuyết điểm của mỗi người, bắt đầu tiến hành phân tích.
Phân tích, cô lại muốn nhìn một chút xem cái nhìn của trai thẳng ngoài giới nên đưa điện thoại qua, vuốt album ảnh vài lần để Bùi Hàn Chu nhìn xem: “Anh cảm thấy bên trong ai đẹp nhất?”
Anh nhìn chằm chằm một lát, vươn ngón tay thon dài tuyển chọn, khi dừng lại thản nhiên nói: “Người này đẹp nhất.”
Lâm Lạc Tang quay đầu tập trung nhìn vào, người đàn ông này vuốt ảnh chụp đến tấm selfie trước đó của cô.
……
“Anh dẹp đi” cô cạn lời, “Em nói nghiêm túc!”
Bùi Hàn Chu đáp bình tĩnh lạ thường, “Em nghiêm túc.”
Cô tựa lưng vào ghế thở dài yếu ớt, nghĩ đến những quân bài trong tay mình thì cảm thấy đau đầu: “Anh nói xem, sao có thể đánh bài bình thường thành vua?”
“Người khác thì anh không biết,” anh quay đầu, “Nhưng chỉ cần là em thì có thể.”
Lâm Lạc Tang đỡ đầu: “…… Bởi vì em sẽ chơi xấu phải không?”
Bùi Hàn Chu: “……”
Thật vất vả mới trở về nhà, cô thật sự buồn ngủ không chịu được, định tắm rửa một cái là ngủ.
Trước khi tắm như thường lệ cô lướt điện thoại ở phòng tắm, đột nhiên tới linh cảm nhưng quần áo đều được cởi hết cũng không thể chạy ra nên click mở ghi âm định ghi nhớ lại linh cảm một chút.
Không mở ra không phát hiện, vừa mở ra, bản ghi nhớ giọng nói cuối cùng thực sự mất hơn một giờ?
Hơn nữa vẫn là ngày đang uống say đó.
Cô có linh cảm kinh thiên địa khiếp quỷ thần gì vậy trời?
Lâm Lạc Tang rất tò mò nhấn mở, mới đầu nội dung còn tương đối bình thường, cho đến khi bắt đầu nghe thấy mình nói hươu nói vượn, cô che mặt lại, không định tiếp tục nghe nữa.
Đang chuẩn bị vươn ngón tay tắt đi thì bỗng nhiên nghe thấy giọng anh…
“Vì sao cảm thấy chúng ta ly hôn?”
Ngón tay Lâm Lạc Tang dừng lại.
Anh còn hỏi loại vấn đề này ư? Sao cô toàn quên mất nhỉ??
Vì thế, giây tiếp theo, Lâm Lạc Tang bị buộc nghe thấy được lời tỏ tình của mình bị cắt ngang hai lần nhưng vẫn như cũ bám riết không tha muốn nói thành lời.
Cô nghĩ như thế nào? Tỏ tình bị ngắt ngang hai lần còn muốn nói?? Cô uống say da mặt dày như vậy sao??
Cả người cô hóa đá tại chỗ, chỉ cảm thấy câu “Em thích anh” giống như một thanh kiếm lập tức đâm xuyên ngực.
Nhưng nhanh chóng, cô nghe thấy anh trầm giọng đáp, cùng với câu kia “Bởi vì là sai”, cả người cứng đờ, thật lâu chưa lấy lại tinh thần.
Câu nói chui vào lỗ tai cô, chậm rãi như là đưa mấy lượt mới được đại não tiêu hóa, cô “ợ” một tiếng.
Ngay sau đó, cô nghiêm túc nhìn về phía anh rồi mở miệng: “Anh nói cái gì dạ?”
“……”
Bùi Hàn Chu bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, “Anh nói, anh không thích kiểu lời nói này của em, sau này không được phép nói nữa.”
Con ma men ngửa đầu ra sau, đỡ lấy cổ lắc đầu phảng phất như đang dựa vào ngoại lực vận chuyển mạnh mẽ tăng lượng thông tin nhận được một cách mạnh mẽ.
Cứ như vậy đọc lấy tin tức của anh trong chốc lát, dường như cuối cùng cũng phản ứng xong, cô hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì là sai.”
Chân anh dài, lúc này một chân chống dưới đất, một chân khác khuỵu xuống sô pha, để lại một khu vực hình tam giác ở giữa.
Con ma men gật đầu cái hiểu cái không, cũng không biết là đang qua loa ai, tóm lại mơ mơ màng màng mơ mơ màng màng, gật vài cái lại thấy buồn ngủ, cơ thể từ từ trượt xuống, cẳng chân xuyên qua khu tam giác kia, cứ như vậy cảm thấy hài lòng nằm xuống ở dưới thân anh.
Bùi Hàn Chu nhìn người dưới thân: “……”
Anh ho nhẹ vài tiếng, người theo đó nghiêng về trước, bắt giữ nét mặt của cô: “Những lời này, ngày mai tỉnh rượu em sẽ nhớ rõ sao?”
Cô chậc chậc ra miệng, nghiêm túc gật đầu, sau đó hỏi: “Lờigì?”
Bùi Hàn Chu nhéo giữa mày.
Quên đi.
Ngay cả bây giờ cô nói còn quên, sao còn có thể gửi hy vọng vào sáng mai.
Anh đứng dậy: “Anh pha cho em ly nước mật ong, uống xong ngủ.”
Đang khó khăn lắm muốn đi, cả người lại bị cô kéo trở về, bản thân anh đứng không phải đứng cũng không phải là vững lắm, kéo một cái như vậy thì trực tiếp ngã xuống trên người cô.
Anh vô cùng nghiêm túc nghĩ chuyện này không liên quan đến anh, thật sự là tay anh bó thạch cao không dùng lực được, cô còn túm anh.
Vì thế yên tâm thoải mái duy trì tư thế này cụp mắt nhìn cô.
Lâm Lạc Tang đến gần chút rồi nhỏ giọng nói, “Em có lời muốn nói với anh.”
Cổ họng anh run rẩy, đầu lưỡi hơi hơi ngứa, nói bằng giọng khàn khàn: “Ừm.”
Hương linh lan tựa như mang theo năng lực mê hoặc lòng người khiến đầu người ta chóng mặt hoa mắt, khó có thể tự hỏi.
Môi cô đến gần bên tai anh, hơi thở như lan: “Em mới vừa viết nhạc, anh giúp em nghe một chút xem có hay hay không nha.”
Bùi Hàn Chu:??????
Sau đó, một bên tai nghe không thể nghi ngờ bị nhét vào lỗ tai anh.
Mười giây sau, Bùi Hàn Chu đã biết.
Cô thật sự, ở ngay lúc này, còn muốn anh giúp cô nghe nhạc.
Anh hít sâu vài hơi, bình phục lửa giận bản thân bị cô trêu chọc, xoay người, khí thế bừng bừng đi vào phòng bếp.
Lâm Lạc Tang nhìn anh cất bước rời đi, hơi không thể phỏng đoán thả tai nghe lại vào lỗ tai rồi lẩm bẩm: “…… Chẳng lẽ không hay sao?”
Cô đang rối rắm với chất lượng bản nhạc mình mới làm ra, anh đột nhiên đi tới đưa một ly nước mật ong tới ngay mí mắt cô, “Uống xong đi ngủ.”
Cô thở dài một tiếng, khoanh chân thành thật uống sạch sẽ, sau đó trịnh trọng trao cái ly vào trên tay anh rồi lại nằm xuống.
Chưa nằm được bao lâu đã bật đậy, cô dựa vào bàn trà kéo ra ngăn kéo lục lại, sau một lúc lâu, lấy ra một chai soda Ramune hương hoa anh đào.
“Em muốn uống.” Cô quay mặt đi, nhìn anh bằng cặp mắt trong veo.
Anh khoanh tay, cân nhắc khi nào cô uống đồ uống đều muốn được anh cho phép?
Cho đến khi anh gật đầu, mà sau khi tự cô cầm cái nắp cả buổi không mở ra, anh mới hiểu hàm nghĩa chân chính của câu “Em muốn uống” kia.
Anh vươn tay lấy nắp chai của cô, dùng sức ấn mạnh ở miệng chai, các viên bi đột nhiên bị ấn vào trong chai, đánh vào thành chai bắn ra tiếng vang lanh lảnh, bọt khí trào ra.
Soda có ga này còn được gọi là soda ramune(*), viên bi được ép vào miệng chai do áp suất của khí CO2, cần dùng nắp đậy hình chữ T mới có thể đè viên bi xuống mở ra
(*) Soda Ramune (ラ ム ネ) là một loại đồ uống không cồn có ga có chứa các viên bi trong hộp đựng có tác dụng như một cái nắp. Giống như rượu táo, nó là một loại “nước ngọt” được sản xuất tại Nhật Bản. Ramune là thức uống được pha chế từ việc bổ sung hương vị chanh, chanh và đường vào nước có ga.
Lực đạo quá nhỏ rất khó mở ra, chưa kể đêm nay cô say nên càng thêm không có sức.
Thấy anh một tay đã dễ như trở bàn tay mở ra một cái, Lâm Lạc Tang lại lấy ra một chai mùi blueberry từ trong ngăn kéo, hai má của cô đè lên bên bàn trà, phồng lên một viên cầu tròn nhỏ.
Cô đẩy soda vị blueberry trong tay đến trước mặt anh.
Bùi Hàn Chu: “Một mình em uống hai chai?”
Cô không nói chuyện, chỉ nhìn anh rất chờ mong.
Không biết cô rốt cuộc là say hay tỉnh, hiện tại đến cùng là đang làm gì, lấy kịch bản gì, đắm chìm trong thế giới nào, nhưng anh chịu không nổi ánh mắt này của cô nên vẫn mở một chai cho cô.
Sau khi mở xong, cô cưỡng chế nhét vào trong tay anh chai màu lam, mình cầm chai hoa anh đào, sau đó nắm trong tay, rất dứt khoát làm một ly với anh rồi đặt lên bả vai anh, nghĩa bạc vân thiên(*):
(*)义薄云天: Nghĩa bạc vân thiên: hình dung người nào đó vô cùng có tình có nghĩa, khí thế chính nghĩa ngút trời. Tinh thần đấu tranh vì chính nghĩa vô cùng cao thượng. (baidu)
“Hôm nay chúng ta ước định như vậy, uống máu ăn thề, kết nghĩa vườn đào, kiếp sau còn làm anh em tốt!”
Tiếng chai thủy tinh va chạm lanh lảnh lạ thường, quanh quẩn ở phòng khách.
Bùi Hàn Chu:?
Xem ra còn say, hơn nữa say không nhẹ.
Anh kéo cô ra xa mấy tấc, mặc dù biết không thể giảng logic với con ma men nhưng vẫn nhíu mày nhịn không được nói: “Ai muốn làm anh em tốt với em?”
Con ma men không trả lời.
Diễn xong kịch bản kết nghĩa vườn đào, cô buông soda trong tay, lúc này thật sự dựa vào gối đầu ngủ.
Anh thở dài một tiếng, cũng buông xuống chai thuỷ tinh trong tay.
Lâm Lạc Tang ngủ một giấc đến bình minh, buổi sáng lại đứt quãng tỉnh lại rất nhiều lần, nhưng mở to mắt quét tình hình một lần lại tiếp tục ngủ, vẫn luôn ngủ tới 12 giờ hơn.
Đầu vẫn rất choáng, là di chứng của say rượu.
Cô mang cái đầu nặng trĩu đi vào phòng khách.
Lúc đang tựa vào bên ghế trầm ngâm uống nước, nghe được cách đó không xa tiếng anh vang lên thăm hỏi: “Em tỉnh chưa?”
“Gần rồi.” Sau khi nói xong cô cảm thấy cổ họng khô khốc, ho nhẹ hai tiếng rồi tự rót cho mình một ly nước, “Em đã uống thành MVP trực tiếp tối qua, em không choáng ai choáng.”
Hầu như là ai cũng rót cho cô ba ly, tửu lượng tốt đến đâu cũng không cầm cự nổi giày vò như vậy.
“Nói tới đây…”
Lâm Lạc Tang bỗng dưng quay đầu nhìn về phía anh: “Đời này của em tổng cộng cũng chưa uống say được mấy lần, số lượng không nhiều lắm hai lần còn đều bị anh đụng phải.”
Anh thấp giọng nói: “Lần đầu tiên là em chủ động chạy vào phòng anh, tối hôm qua cũng là em chủ động mời……”
Nói tới đây không có đoạn sau, Lâm Lạc Tang nghe thấy anh ví von lần này với lần trước thì lập tức quay đầu nhìn anh: “Tối hôm qua em sẽ không làm gì đó chứ??”
Anh ngước mắt: “Em không nhớ rõ ư?”
Cô xoa huyệt Thái Dương.
“Trí nhớ của em không tệ lắm, sẽ không hoàn toàn vụn vặt, để em ngẫm lại đã.”
Cẩn thận nhớ lại một chút là có thể nhớ lại.
Cô nhắm mắt lại, đầu óc vận chuyển cao tốc, lấy ra hình ảnh mấu chốt đưa đến trước mắt cô.
À, âm nhạc, gối đầu, soda Ramune, kết nghĩa vườn đào. Cô nghiêng nghiêng đầu, nhớ lại lúc anh mở soda cho cô, có phải hình như còn âm thầm mắng cô một câu hay không??
“Em nhớ ra rồi,” lòng cô đầy căm phẫn quay đầu lại, “Anh mắng em là đầu óc có vấn đề phải không?”
Bùi Hàn Chu: “…………”
Cô nhớ đều là mấy cái quỷ gì thế.
“Tốt nhất đừng mắng nhiếc lúc em đang uống say, thứ mấu chốt…” Lâm Lạc Tang gật đầu mình, “Em sẽ không quên.”
Anh im lặng một lát: “Anh thấy em chỉ quên thứ mấu chốt.”
Cô không nghe rõ: “Cái gì?”
Anh thở dài một tiếng, không tiếp tục cái đề tài nói không thông này với cô nữa: “Không có gì, em đi quay show tạp kỹ đi.”
Lịch trình chiều này của Lâm Lạc Tang là đi tiến hành ghi hình tập đầu tiên của 《 Kế hoạch bồi dưỡng phát triển 2》.
Chương trình này là chương trình chiếu mạng nhưng sức nóng thì không giống bình thường, dù sao độ quốc dân của mùa thứ nhất có thể nói là nhất kỵ tuyệt trần, mùa thứ hai còn chưa phát sóng đã thu được mấy chục triệu đặt hẹn trước, hơn nữa sau khi Lâm Lạc Tang được công bố chính thức thì độ hot lại tăng lên rất nhiều.
Ngoại trừ độ hot của tự cố vấn và chương trình, 《 Kế hoạch bồi dưỡng phát triển 》 mùa thứ nhất là tuyển nhóm nam, mùa thứ hai thì lại tuyển nhóm nữ, trong số các tuyển thủ có không ít thực tập sinh có kinh nghiệm phong phú, bọn họ từng debut ở Hàn Quốc, có từng tham gia show tuyển chọn thực tập sinh của nước khác,kèm theo một bộ phận fan và độ hot.
Đương nhiên, phổ biến nhất vẫn là Lâm Lạc Tang.
Vốn dĩ ghi hình chương trình không phải hôm nay nhưng bởi vì rất nhiều nguyên nhân, vẫn là trước thời hạn vài ngày, cô vừa lúc không có lịch trình nên có thể đuổi kịp.
Đội hình cố vấn của《 Kế hoạch bồi dưỡng phát triển 2》 cũng rất hùng hậu, bao gồm nhà sản xuất chính Lâm Lạc Tang chịu trách nhiệm về quyết định, cũng có Lưu Bình chịu trách nhiệm về thanh nhạc, Mãn Lam và Dương Dương chịu trách nhiệm về vũ đạo và Ban Tôn chịu trách nhiệm về rap.
Xét cho cùng, vì đây là một chương trình đào tạo thần tượng, ca hát nhảy múa đều không thể thiếu một cái, còn phải có lượng khán giả phong phú cho nên phương diện cố vấn trang bị rất toàn diện, nhằm mục đích lựa chọn những thực tập sinh ưu tú nhất từ mọi khía cạnh và cung cấp cho họ hướng dẫn tuyệt vời từ các khía cạnh khác nhau.
Lưu Bình và Mãn Lam đều xem như người đi trước tuổi hơi lớn, lí lịch của Dương Dương cũng rất sâu, Ban Tôn có thể xưng là sức mạnh trung kiên trong rapper.
Lâm Lạc Tang là người trẻ nhất trong số họ nhưng vị trí lại cao nhất.
Thực tập sinh tìm kiếm chỗ ngồi cho mình xong thì đoạn trailer trên màn hình lớn được quảng cáo, Lâm Lạc Tang và các cố vấn đã cùng nhau bước ra khỏi lối đi và xuất hiện trước mặt mọi người.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo gió, bên trong có một chiếc áo cao cổ màu trắng, tóc dài xõa tung tùy ý nhưng khi bước ra khỏi lối đi bình thường thì dường như đèn trong cả đại sảnh đã sáng lên một chút.
Cô khẽ mỉm cười, đứng vào vị trí của các cố vấn và cùng nhau cúi chào khán giả.
Rất nhiều thực tập sinh đều bị thu điện thoại không lên mạng, chỉ có một trong số họ biết đến đội hình cố vấn lần này, đa số người sau khi nhìn rõ bố cục thì hít sâu mấy hơi.
“Trời ạ, vậy mà thật sự là Lâm Lạc Tang, trước đó có người nói vói em mà em cũng không tin.”
“Lúc tôi nghe nói Lê Vũ Giai muốn đến chương trình của chúng ta thì tim như đã chết, lúc ấy tất cả suy nghĩ đều là chương trình tiêu rồi. Thật tốt quá đi, nếu là Lâm Lạc Tang, chương trình này sẽ không xong đời.”
“Cậu nói nhỏ chút, chúng ta có mic, đây là phát sóng trực tiếp đó!”
“Lâm Lạc Tang?” Một thực tập sinh tóc đỏ che lại mic nhìn về phía bạn đồng hành, “Cô ấy đứng ở vị trí Center với tư cách là nhà sản xuất? Nhìn mấy giáo viên bên cạnh xem, hình như chị ấy không có tư cách và từng trải nhỉ.”
Bạn đồng hành hoảng sợ nhìn về phía cô ta: “Vì sao chị ấy không tư cách? Thị trường trong nước đã sớm bị thanh tẩy, mấy tháng nay cậu không lên mạng à, người ta đã sớm nổi tiếng, mức độ nổi tiếng cũng không kém hơn ba năm trước, ê-kíp chương trình có thể mời được chị ấy tuyệt đối tìm vận may.”
“Thiệt hay giả?”
“Đợi lát nữa xem sẽ biết, cậu đừng nói cái gì ra bên ngoài, bây giờ chúng ta đang ôm mic, bị thả ra không tốt đâu.”
“Không sợ,” tóc đỏ mở nắm tay cầm mic, “Tôi là rapper, tôi chỉ làm theo bản tính, hơn nữa mic của chúng ta bây giờ đã đóng rồi, cho dù muốn mở ê-kíp chương trình cũng chỉ biết thả ra ca ngợi. Dù sao vẫn phải tiếp nhận tiếng bất đồng đi chứ, hơn nữa tôi lại không care bị mắng.”
Chương trình được phát sóng trực tiếp trong 24 giờ, trong một app video lớn nào đó, có một nền tảng thuộc về riêng nó.
Bên trong nền tảng được chia làm rất nhiều khu, khán giả có thể lựa chọn tự do căn cứ vào nội dung mình muốn xem, chẳng hạn như có thể nhìn xem có thực tập sinh nào đó vẫn còn đang khắc khổ luyện tập trong phòng lúc 4 giờ sáng không;
Cũng có thể nhìn xem cửa hàng tiện lợi dưới ký túc xá có mấy thực tập sinh đang ăn vụng;
Cũng có thể nhìn xem những gương mặt quen thuộc trong phòng tập thể thao, thời thời khắc khắc đều đang duy trì dáng người tuyệt đẹp.
Trên cùng của nền tảng cũng sẽ đưa ra nhắc nhở, như hôm nay sẽ tiến hành sân khấu đều tiên đánh giá cấp bậc, như vậy chỉ cần nhấn vào thanh trượt phía trên là có thể tự động tiến vào phòng phát sóng trực tiếp.
Nhóm thực tập sinh đã tiếp xúc với khán giả theo hình thức phát sóng trực tiếp trong một thời gian, cho nên trước khi nhóm cố vấn đến, họ đã có một bảng xếp hạng bình chọn cơ bản do fan bầu, hơn nữa đã định xác định trình tự lên sân khấu.
Lâm Lạc Tang và nhóm cố vấn ngồi xuống theo trình tự, bắt đầu theo dõi màn trình diễn của mọi người, cũng tiến hành đánh giá cấp bậc A-F.
Vì là tuyển chọn nhóm nữ cho nên lần này nhóm thực tập sinh đều tiến hành biểu diễn theo nhóm, bốn cố vấn đưa ra đánh giá cấp bậc về lĩnh vực chuyên môn của mình rồi giao cho Lâm Lạc Tang, tiến hành đánh giá cuối cùng từ cô.
Vị trí này của cô là vị trí Center của tiêu điểm, gánh nặng cũng không nhẹ.
Ê-kíp chương trình xem như là dày dặn kinh nghiệm, mở màn thả ra hai nhóm nữ tuy rằng bình thường nhưng rất buồn cười, bầu không khí khẩn trương lập tức tan biến đi không ít, thậm chí còn có cô gái đu idol tại chỗ. Lâm Lạc Tang hỏi: “Em còn có màn biểu diễn kỹ thuật cá nhân nào không?”
Cô gái điên cuồng gật đầu: “Em sẽ chọn cái kia của cô…… múa ghế ạ, em còn biết hát rất nhiều bài hát của cô.”
Vì thế đã biểu diễn một đoạn múa ghế ngay tại chỗ, cuối cùng cầm B. Lúc cô bé đến nói cảm nghĩ đã khá cảm động, đặc biệt chân thành nói với máy quay: “Cảm ơn công ty đưa em tới chương trình, cho em chi phí chung đu idol.”
Cuối cùng bị đồng đội lôi đi trong tiếng cười vang.
Cuộc đánh giá cấp bậc trước đó xem như thuận lợi, ngẫu nhiên có ý kiến không hợp, Lâm Lạc Tang cũng có thể căn cứ vào kinh nghiệm đưa ra điều chỉnh khá tốt.
Mãi cho đến khi một nhóm nữ không biết nhảy nhưng hát hay lên sân khấu.
Nghề Idol này đặc biệt, ở trong nhóm nữ, cho dù bạn thể hiện tốt một bài hát hoặc vũ đạo cá nhân đến đâu, một cái khác không biết thì cũng chỉ có thể không pass.
Suy cho cùng idol đều cần phải hát nhảy, muốn debut cá nhân cũng chỉ có thể đi làm ca sĩ hoặc vũ công.
Nhìn vào mức độ bài hát của nhóm nhạc nữ này hát rất hay, phối hợp cũng ăn ý, Lâm Lạc Tang đã cho điểm B.
Trước đó cũng có một người không biết nhảy nhưng ca hát không tệ, mọi người đều cho C.
Nhưng sau khi Lâm Lạc Tang nhận được đánh giá cấp bậc từ các cố vấn, cô phát hiện lại có ba người đều cho A.
Đàn chị Lưu Bình càng hết lòng đề cử: “Chị cảm thấy các em ấy gánh nổi điểm A.”
Lâm Lạc Tang rối rắm rất lâu, vẫn cảm thấy không thể trao cho nhóm nữ này điểm A đầu tiên.
Đó là một minh chứng sai lầm, cũng là đang hạ thấp ngạch cửa điểm A.
“Cô Lưu, em cho rằng không thể cho A,” cô dùng nắp bút gõ gõ đầu, “Nếu ca hát là 90 điểm nhảy cũng là 90 điểm thì em có thể cho; nhưng ca hát 98 điểm, nhảy không đạt tiêu chuẩn, này tính làm sao cũng không cho A được.”
“Khán giả tuyển chọn nhóm nữ, không phải ca sĩ, nhóm nhạc nữ không thể không nhảy. Điểm nổi bật của nhóm nhạc nữ là hát và nhảy ạ.”
Ngay từ đầu cô cũng cảm thấy có thể hiểu, dù sao Lưu Bình là ca sĩ chất lượng tốt của thế hệ trước, có lẽ không hiểu lắm nhu cầu thị trường hiện tại nhưng cô ngồi ở vị trí này, không chỉ phải suy xét đến năng lực mà còn phải suy xét đến thị trường.
Ai ngờ cô mới vừa giải thích một câu, Lưu bình đã nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Em là đang giáo dục tôi?”
Trong khoảnh khắc ghế cố vấn rơi vào yên tĩnh.
“Điều này sao có thể xem như giáo dục ạ,” Lâm Lạc Tang nói, “Em chỉ nói với cô về hướng phát triển của thị trường, không thể chỉ nhìn một mặt bằng một cách đơn thuần.”
“Là em cảm thấy tôi không hiểu sao,” Lưu bình nói, “Tiểu Lâm, em là đàn em, cần phải khiêm tốn mới có thể đi được lâu dài hơn.”
Lâm Lạc Tang: “Cái này em biết nhưng đây không phải là vấn đề khiêm tốn hay không, em không thể đánh lung tung … ”
Lưu Bình: “Ý của em là nói tôi đánh lung tung sao?”
Nói tới đây, Lưu Bình thậm chí trực tiếp đóng mic của mình, trong tư thế tình huống nghiêm trọng đến mức mọi người không còn nghe được nữa, tựa như chuẩn bị lên án công khai Lâm Lạc Tang một trận.
Dương Dương bên cạnh kéo tay áo Lâm Lạc Tang, vào lúc Lưu Bình đóng mic ngắt mic nhỏ giọng nói: “Đây là công ty thực tập sinh của cháu gái chị ấy, chị ấy nhất định cong mông, em đừng tranh với chị ấy, trừ hai chúng ta tất cả đều đưa A. Em cho rằng hai cố vấn khác thật sự cảm thấy họ có thể lấy A sao? Còn không phải cho chị ấy mặt mũi à.”
Lâm Lạc Tang xoa giữa mày: “Vậy cũng không thể nói đen thành trắng?”
“Vậy có biện pháp nào, người ta ba bốn mươi tuổi, thích sĩ diện, thích lấy địa vị người đi trước của mình ép buộc người khác cũng không phải một hai ngày, chị ấy không muốn thấy ai không nghe chị ấy, nếu không là không tôn trọng chị ấy.”
Cô thở dài một tiếng, nghe được Lưu Bình tiếp tục nói: “Thế nào, nghĩ kỹ chưa?”
Lưu Bình ỷ vào tuổi mình lớn, vẻ mặt “Nếu cô không nhả ra tôi sẽ phải dạy dỗ cô”, vốn tưởng rằng Lâm Lạc Tang sẽ cúi đầu, không dự đoán được cô ngồi càng thẳng hơn một chút.
“Không thể cho A là không thể cho A, em sẽ không miệt thị quy tắc, trừ phi cấp bậc cuối cùng không phải do em quyết định, nếu không em B vẫn là B.”
Cậy già lên mặt này cô không ăn, lấy ra tuổi tới áp cô cũng không được, Lưu Bình cắn răng nói, “Là không chịu cho A đúng không, cho dù tôi đã nói với em các em ấy hát xuất sắc đến cỡ nào? Kiểu điều kiện giọng hát và phát huy đã rất ưu tú, em đừng luôn lấy quy tắc ra nói chuyện, quy tắc hay không chẳng phải đều do con người đặt ra sao?”
Lâm Lạc Tang càng không cúi đầu, Lưu Bình càng cảm thấy quyền uy người đi trước như mình bị nghi ngờ, nói cái gì cũng phải cúi người nhìn cô, cuối cùng lại mở microphone nói một câu:
“Cô xem thường tôi hay là ánh mắt của tôi?”
Không chỉ có thực tập sinh mà cả nhân viên công tác tại chỗ cũng choáng váng trước lời nói của Lưu Bình… đây cũng quá high rồi đấy.
Người ngoài nghề không biết, có lẽ sẽ cảm thấy là Lưu Bình yêu người tài năng nhưng mấy người trong nghề nhìn thấy rõ ràng, Lưu Bình sử dụng chiêu bài quý trọng tài năng để thỏa mãn sự vượt trội trong việc thể hiện khả năng của mình.
Đáng tiếc không ai dám nói, chỉ có thể nhìn chằm chằm Lâm Lạc Tang, xem cô có thể bị áp chế hay không.
Ai ngờ Lâm Lạc Tang lại nhẹ nhàng nâng chủ đề lên một tầm cao khác.
“Em không xem thường ai cả, em tôn trọng ánh mắt của bất kỳ ai nhưng đồng thời chúng ta thân ở trong thị trường thần tượng, quan trọng nhất chính là quy tắc tôn trọng, kính nể thị trường.”
“Đối với em, A có ý tứ là có thể hoàn thành hoàn chỉnh hát nhảy, xin lỗi, em nghĩ các em ấy còn chưa hoàn toàn chuẩn bị kỹ càng, nói vậy chắc cô cũng không muốn phá vỡ trật tự của thị trường chứ?”
Kế tiếp nửa đoạn sau hai người mở mic, giọng Lâm Lạc Tang truyền khắp các nơi, sóng bình luận đã bị phản ứng của cô thuyết phục:
【 Hay cho câu tôn trọng quy tắc kính nể thị trường ha ha ha ha ha!! Cuối cùng còn chụp cho Lưu Bình cái mũ cao nhất, Lưu Bình này không thể không từ! 】
【 Năng lực phản kích này tuyệt vời, đã khiêm tốn còn lễ phép, còn có thể dùng lời ngầm khiến Lưu Bình tức hộc máu, Tang Tang chị ra sách đi, em mua tất. 】
【 Lưu Bình thật sự quá lắm rồi, cậy già lên mặt không phải sao? 】
【 Lâm Lạc Tang khá có nguyên tắc, thị trường có thể gặp được cố vấn như vậy là có phúc, có thể cho thị trường nhóm nhạc nữ một hướng phát triển rất tốt. 】
【 Trước kia chỉ xem Bữa tiệc tai nghe mắt thấy còn chưa phát hiện, thật ra phía sau hậu trường ẻm còn có sức quyến rũ cá nhân. 】
Nhân viên công tác cũng nhỏ giọng thảo luận ở một bên: “Có lẽ ngay từ đầu Lưu Bình còn chưa tức giận như vậy nhưng muốn đứng dậy sai khiến, cảm thấy mình lớn tuổi nên ai cũng phải nghe mình, không phải, thuật nghiệp hữu chuyên công(*), sao phải nghe ông, người ta cũng là nhân vật thần tượng sáng tạo thời đại mới được chưa? Đây là thị trường idol, muốn dùng quy tắc của bà thì đứng ở thị trường của bà là được, chạy vào vườn người ta rải ngang ngược cái gì, cạn lời.”
(*)闻道有先后, 术业有专攻: “Văn đạo hữu tiên hậu, thuật nghiệp hữu chuyên công”, xuất từ 《 Sư Thuyết 》của Hàn Dũ, ý là chỉ biết đạo lý có trước có sau, kỹ năng học thuật đều có phương hướng nghiên cứu. (baidu)
“Lâm Lạc Tang đã rất giỏi, đổi thành người khác ai có thể nói chuyện với bà ta, sớm giũ ra một câu ‘ công ty cháu gái chị cũng không tệ lắm ’ rồi đi . Nhưng Lâm Lạc Tang chưa nói cái này cũng chiếm thượng phong, quan niệm đại cục làm người vẫn không tồi.”
……
Sau phần đánh giá cấp bậc, Lưu Bình đã không sẵn lòng lắm, đến cuối cùng trực tiếp xem Lâm Lạc Tang điền cái gì thì mình điền cái đó, mỉa mai cười nói: “Tôi và nhà sản xuất điền giống nhau cũng có thể chứ?”
Lâm Lạc Tang cười cười: “Cảm ơn cô tin tưởng ánh mắt của em.”
Các thực tập sinh ở hàng phía trước gần như bật cười, bóp đùi nhau cố hết sức để mình đừng cười ra tiếng, miễn cho bị bà phù thuỷ Lưu theo dõi.
Chỉ là màn ảnh vẫn bắt trọn được một thực tập sinh ngồi ở sau lưng Lâm Lạc Tang, nhịn không được dựng lên một ngón cái với cô.
Chẳng bao lâu, việc đánh giá cấp bậc đã xong, lấy yêu cầu nghiêm khắc của Lâm Lạc Tang thì cả trận chỉ có một A, ba B.
Cuối cùng, cô đứng ở trên sân khấu tuyên bố nhiệm vụ mới: “Kế tiếp chính là biểu diễn ca khúc chủ đề, yêu cùng nhóm thực tập sinh trong vòng 3 ngày hoàn thành biểu diễn và học tập vũ đạo, vì tiền đồ của mình, cũng vì vinh quang của nhóm, hy vọng mọi người cố gắng hết sức, bởi vì trận chiến sinh tồn này, tất cả mọi người hãy sống mái một trận.”
Cô sẽ biểu diễn ca khúc chủ đề một lần tại chỗ, dĩ nhiên, cô không phải là cố vấn vũ đạo lại có thể hoàn thành toàn bộ bài hát và vũ đạo, hơn nữa lời bài hát đều là cô sáng tác.
Thực tập sinh đã bắt đầu kính nể khi nhìn thấy động tác yêu cầu cao độ: “Trời ơi, không phải cô ấy mới tham gia xong Bữa tiệc tai nghe mắt thấy sao? Cô ấy học điệu nhảy này từ khi nào??”
“Đây là độ chênh lệch giữa người ta và chúng ta, không chỉ hát nhảy không thua nhóm nhạc nữ mà còn sáng tác, năng lực học tập còn mạnh nữa chứ. Bà nói cho tôi biết người như vậy làm gì sẽ đói chết đi? Tôi không thể nghĩ ra.”
Ngay cả cô gái tóc đỏ ngay từ đầu nghi ngờ cũng có chút thay đổi, bắt đầu từ trên vai bạn đồng hành với mình rồi sửa miệng khen ngợi: “Cũng không tệ lắm ha.”
“Đâu chỉ là cũng không tệ lắm, cậu có thể tìm ra người thứ hai toàn năng như vậy ở giới giải trí trong nước không? Những người này không làm tốt bằng cô ấy, làm tốt bằng thì không xinh đẹp như cô ấy.”
Lời này khiến cho thực tập sinh bên cạnh bật cười: “Em gái à, tổng kết quá mức đúng chỗ.”
Sân khấu đánh giá cấp bậc đầu tiên kết thúc, vẫn luôn ghi hình tới 3 giờ sáng. Lúc đứng dậy Lâm Lạc Tang eo đau lưng đau, xoa bả vai muốn đi ra, cuối cùng lúc phải rời khỏi lại xoay người trở về nhắc nhở: “Tuy rằng phải nỗ lực nhưng nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, sắp ăn tết mọi người không được ngã bệnh, để người trong nhà lo lắng.”
Mọi người đứng dậy vẫy tay chào cô nói tạm biệt: “Vâng ạ ~”
Cô quay trở lại RV trong khi thực hiện bài tập mở rộng ngực, mới vừa đi lên, thình lình bị giật nảy mình bởi người đàn ông ngồi trên sô pha.
Hiện thực và ảo cảnh dường như trùng lặp, cô không ngáp được cái nào, quay đầu mới xác định được mình thật sự mới vừa ghi hình xong show tạp kỹ.
“Sao anh lại tới đây, lúc này cũng rạng sáng,” Lâm Lạc Tang hỏi, “…… Mộng du à?”
“Không phải.”
Anh lật vài trang sách, sau một lúc lâu mới nhởn nhơ nói: “Tới đón em.”
Cô sợ tới mức giật mình, thiếu chút nữa đổ nước.
Xe chạy về nhà, cô hơi mệt nhọc nhưng vẫn tựa vào trên bàn làm bài.
Vừa hoàn thành việc phân nhóm dưới sự hướng dẫn của cố vấn
Một cố vấn dẫn năm nhóm, khoảng hai mươi người, những nhóm này sẽ được chia ra sau đó, nhưng trước khi được chia thì cố vấn riêng cho mỗi người của nhóm thực tập sinh sẽ không thay đổi.
Tuy nói là cố vấn nhưng cũng chỉ là có thêm thời gian hướng dẫn. Tất cả các thực tập sinh sẽ tham gia lớp học lớn cùng nhau.
Lâm Lạc Tang đến cùng cũng từng tiếp xúc với thị trường thần tượng nên để các cố vấn khác đi lựa chọn nhóm trước, sau khi mọi người chọn xong thì lại ngẫu nhiên rút thăm, quân bài trong tay cô không được tốt lắm, một người lớp C, hai người lớp D, còn có hai người lớp E.
Bắt được loại bài này, nếu muốn để học trò mình debut thì quả thật là có tí khó khăn.
Cũng không thể đến lúc đó vị trí debut cũng không có một người mình dẫn dắt, vậy cũng quá thẹn đối với tư cách là nhà sản xuất vị trí Center của cô.
Lâm Lạc Tang cắn môi, một đường đều đang xem tư liệu của các em ấy rồi click mở video viết xuống ưu khuyết điểm của mỗi người, bắt đầu tiến hành phân tích.
Phân tích, cô lại muốn nhìn một chút xem cái nhìn của trai thẳng ngoài giới nên đưa điện thoại qua, vuốt album ảnh vài lần để Bùi Hàn Chu nhìn xem: “Anh cảm thấy bên trong ai đẹp nhất?”
Anh nhìn chằm chằm một lát, vươn ngón tay thon dài tuyển chọn, khi dừng lại thản nhiên nói: “Người này đẹp nhất.”
Lâm Lạc Tang quay đầu tập trung nhìn vào, người đàn ông này vuốt ảnh chụp đến tấm selfie trước đó của cô.
……
“Anh dẹp đi” cô cạn lời, “Em nói nghiêm túc!”
Bùi Hàn Chu đáp bình tĩnh lạ thường, “Em nghiêm túc.”
Cô tựa lưng vào ghế thở dài yếu ớt, nghĩ đến những quân bài trong tay mình thì cảm thấy đau đầu: “Anh nói xem, sao có thể đánh bài bình thường thành vua?”
“Người khác thì anh không biết,” anh quay đầu, “Nhưng chỉ cần là em thì có thể.”
Lâm Lạc Tang đỡ đầu: “…… Bởi vì em sẽ chơi xấu phải không?”
Bùi Hàn Chu: “……”
Thật vất vả mới trở về nhà, cô thật sự buồn ngủ không chịu được, định tắm rửa một cái là ngủ.
Trước khi tắm như thường lệ cô lướt điện thoại ở phòng tắm, đột nhiên tới linh cảm nhưng quần áo đều được cởi hết cũng không thể chạy ra nên click mở ghi âm định ghi nhớ lại linh cảm một chút.
Không mở ra không phát hiện, vừa mở ra, bản ghi nhớ giọng nói cuối cùng thực sự mất hơn một giờ?
Hơn nữa vẫn là ngày đang uống say đó.
Cô có linh cảm kinh thiên địa khiếp quỷ thần gì vậy trời?
Lâm Lạc Tang rất tò mò nhấn mở, mới đầu nội dung còn tương đối bình thường, cho đến khi bắt đầu nghe thấy mình nói hươu nói vượn, cô che mặt lại, không định tiếp tục nghe nữa.
Đang chuẩn bị vươn ngón tay tắt đi thì bỗng nhiên nghe thấy giọng anh…
“Vì sao cảm thấy chúng ta ly hôn?”
Ngón tay Lâm Lạc Tang dừng lại.
Anh còn hỏi loại vấn đề này ư? Sao cô toàn quên mất nhỉ??
Vì thế, giây tiếp theo, Lâm Lạc Tang bị buộc nghe thấy được lời tỏ tình của mình bị cắt ngang hai lần nhưng vẫn như cũ bám riết không tha muốn nói thành lời.
Cô nghĩ như thế nào? Tỏ tình bị ngắt ngang hai lần còn muốn nói?? Cô uống say da mặt dày như vậy sao??
Cả người cô hóa đá tại chỗ, chỉ cảm thấy câu “Em thích anh” giống như một thanh kiếm lập tức đâm xuyên ngực.
Nhưng nhanh chóng, cô nghe thấy anh trầm giọng đáp, cùng với câu kia “Bởi vì là sai”, cả người cứng đờ, thật lâu chưa lấy lại tinh thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.