Chương 60
Lộc Linh
26/04/2022
Đối với ánh mắt nguy hiểm của anh, đầu óc Lâm Lạc Tang còn chưa kịp thời tìm hiểu câu nói nào đó thì chân lại mềm nhũn trước tiên.
Cô lập tức đổi giọng, dâng tặng một nụ cười ngây thơ hồn nhiên không rành thế sự…
“Vậy chúng ta không ngồi cái này nữa, em cũng cảm thấy hơi chút, hơi chút choáng váng.”
Nói xong, còn cố ý dùng ngón nhỏ so thành một chút.
“Anh muốn ngồi cái gì ạ……? Tháp rơi tự do? Tàu lượn siêu tốc? Thuyền hải tặc?” Nụ cười bên môi cô cứng đờ ở một độ cong khó có thể miêu tả, cố hết sức muốn làm bộ hoàn toàn nghe không hiểu kéo xa đề tài, “Hoặc là đói bụng chưa, chúng ta đi ăn cơm nha?”
Anh lạnh nhạt nhìn cô, dĩ bất biến ứng vạn biến.(*)
(*): Dĩ bất biến ứng vạn biến: “Dĩ bất biến” tức là nguyên tắc phải giữ vững, nhất quán và triệt để; “ứng vạn biến” là linh hoạt, uyển chuyển cho phù hợp với thực tế, thời cuộc. (http://www.baohagiang.vn/media-bhg/201805/di-bat-bien-ung-van-bien-725819/)
“Em cảm thấy thế nào?”
Vào lúc Bùi Hàn Chu cũng không tiếp chiêu cho thỏa đáng, Lâm Lạc Tang cuối cùng cũng ý thức được đầy đủ ở một số vấn đề liên quan đến tôn nghiêm đàn ông, cô tuyệt đối không thể, cũng không có tư cách khiêu khích.
Bởi vì giữ mạng mới quan trọng, cô lập tức chân chó tiến lên trước, vỗ cổ tay áo anh và khen tặng: “Mặc kệ ngồi cái gì cũng khó có thể làm nổi bật sự vĩ đại của anh trong lòng em, dù sao linh hồn của quý ông cao ngạo không nhiễm một hạt bụi như thế, phong thái của quý ông bất phàm như thế, dáng người của quý ông uy mãnh cao lớn như thế, lòng dạ rộng lớn, không giống bình thường.”
Bùi Hàn Chu lạnh lùng lườm cô một cái: “Cụ thể uy mãnh như thế nào, em nói xem.”
“……”
Đối với câu hỏi nông cạn mà trí mạng của anh, Lâm Lạc Tang im lặng một lát.
Trả lời đề không tốt, mạng nhỏ khó được bảo toàn; trả lời quá hay, trắng đêm khó nghỉ ngơi.
Bây giờ cô thậm chí muốn đi đặt một cờ hiệu “Bùi Hàn Chu tốt nhất vũ trụ” treo khắp nơi trên trụ sở Tại Chu, tốt nhất vẫn là dạ quang, 24 giờ luôn luôn sáng, 365 ngày muôn vàn phàm nhân chiêm ngưỡng.
Cô liếm cánh môi, để cứu mình khỏi nước và lửa, cô áp dụng phương thức đường cong cứu nước, sờ sờ bụng mình.
Bùi Hàn Chu còn tưởng rằng cô đang ám chỉ cái gì: “Như thế nào?”
“Em đói bụng, đi ăn cơm đi.”
“……”
Cô tha thiết ngước mắt lên, cặp mắt được ánh trăng tô điểm tỏa sáng, anh cụp mắt nhìn cô, bị cô túm cánh tay kéo về phía trước.
Giữa những vì sao, hai cái bóng quấn quấn quanh quanh mắc cạn.
Cô cứ như vậy lang thang không có mục tiêu lôi kéo anh đi, trong đầu còn đang suy nghĩ chút lung tung rối loạn, định nhìn thấy một cửa hàng hợp mắt thì đi vào nghỉ một lát, ai ngờ ven đường cũng không mấy cửa hàng mở cửa, lúc nghỉ ngơi tại chỗ suy xét kế hoạch tiếp theo thì nghe được giọng nói không gợn sóng của anh.
“Em định bắt cá tổ chức tiệc nướng BBQ tại chỗ cho anh à?”
Cô hoàn hồn, lúc này mới phát hiện mình đang đứng ở trước hồ cá chép, cá chép trong hồ đều vui vẻ vọt về phía cô, khi đong đưa vây đuôi gây náo động một vũng ánh sáng gợn sóng trong hồ.
Ăn cá chép là không có khả năng, lấy tài nấu nướng của cô BBQ tại chỗ càng không có khả năng, vì thế Lâm Lạc Tang cho cá ăn xong, lúc đang định đề nghị nếu không về nhà ăn trứng chiên khổ qua, anh hẳn là ý thức được nguy hiểm sắp tới nên kịp thời dẫn cô về phía nhà hàng xoay vòng cách đó không xa.
Bầu không khí của nhà hàng này rất tốt, xuyên qua cửa sổ có thể thấy biển báo đường thành phố lấp lóe không yên, cùng với ngã tư nơi xa ngựa xe như nước, những chiếc xe nhanh chóng vèo qua và người đi đường bị mờ mặt, cũng có vẻ hài lòng tự tại ở nơi này càng khó hơn.
Chỗ lan can còn có những ngọn đèn ngôi sao quấn quanh, tiếng nhạc violon không rõ tên vang vọng trên đầu.
Cô đỡ trán: “Em cũng chẳng phát hiện nơi này còn đang mở cửa, ánh mắt anh thật tốt.”
Anh hỏi lại: “Em cảm thấy ánh mắt anh tốt ư?”
Sau khi hồi tưởng lại câu hỏi của anh trên đầu lưỡi, Lâm Lạc Tang phản ứng lại: “Ồ, anh đặt chỗ trước rồi sao?”
“Anh đưa em ra ngoài, đương nhiên sẽ sắp xếp xong mọi thứ.” Anh nói.
Cô chẳng hiểu tại sao bị thuyết phục bởi sự chắc chắn trong giọng nói của anh, đuôi mày không tự giác nhướng lên, ho nhẹ hai tiếng áp xuống, vuốt ve cạnh bàn rồi nói năng hoàn chỉnh: “Chọn nơi cũng không tệ lắm, có thể phá lệ…… Thêm chút điểm gì đó.”
Không ngờ anh nghe rõ, tiếng cười tràn ra khỏi khóe môi, thản nhiên hỏi: “Thêm bao nhiêu?”
Cố vấn Lâm phát huy tinh thần chuyên nghiệp cẩn thận phân tích tính toán, che môi nói: “0.5 đi.”
Cho dù biết là cô đang bịa chuyện, anh cũng không để ở trong lòng nhưng vẫn cứ tỏ vẻ nghi ngờ với phép tính của cô: “Trừ điểm thì trừ 60, thêm điểm thì 0.5, phép tính này ai dạy em?”
“Chồng em đó,” cô nói, “Chọc anh mất hứng thì anh chỉnh chết, vui cũng không thay đôi lớn lắm.”
Anh nhíu mày, đang muốn hỏi mình khi nào chỉnh chết cô thì bỗng nhiên nhận ra cái tiếng “chồng” là đang nói mình, tất cả tạp niệm lập tức tiêu tán, chỉ dư lại hai chữ trọng điệm ở trong não tăng lớn âm lượng phát lặp đi lặp lại, từng tiếng xuyên vào đáy lòng, đầu óc tỉnh táo và cơ thể thoải mái, chỉ muốn thảo luận trọng điểm một chút với cô 100 kiểu suy nghĩ về chồng.
Ai đã phát minh ra từ, còn…… Rất êm tai.
Nhìn anh kiềm nén khắc chế nhếch lên khóe môi, Lâm Lạc Tang chọc một tôm trong mâm: “Anh cười cái gì?”
Hôm nay thức ăn trên bàn đều được chọn dựa theo thói quen của cô, salad là chính, thiếu muối thiếu đường, calorie cũng không cao.
Cô yên tâm ăn thêm một lát nữa, phục vụ lại tiến đến mang đồ ăn lên, cô thấy ngón tay thon thả còn tưởng rằng là nữ, trong lòng nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn thấy mặt và bảng tên trên ngực mới yên lòng.
Cứ như vậy, đột nhiên lại nghĩ tới chuyện anh mẫn cảm lần đó.
Lâm Lạc Tang mím môi, buông con tôm trong tay xuống và hỏi Bùi Hàn Chu: “Có điều, trước đó nói đến vấn đề mẫn cảm của anh, rốt cuộc là cái gì gây ra?”
Anh dừng một chút, ngước mí mắt lên nhìn cô vài giây, lúc này mới hỏi: “Ăn xong chưa?”
“Gần xong rồi,” cô nói, “Anh vừa nói em vẫn còn có thể vừa ăn mà.”
Lại thử hỏi: “Chẳng lẽ đặc biệt dài sao?”
“Nói dài cũng không dài lắm,” anh thản nhiên nói, “Nói ngắn cũng không ngắn.”
……
Năm 6 tuổi, cuộc hôn nhân của Triệu Toàn Nhã và Bùi Lâu chưa hoàn toàn tan vỡ nhưng hôn nhân vẫn tồn tại trên danh nghĩa như cũ, anh hiếm khi ở chung với cha mẹ, bị gởi nuôi ở nhà ông bà nội.
Áp lực cao lâu dài khiến anh khó mà nghỉ xả hơi, ngẫu nhiên sẽ chạy tới trong sân bà cố, đơn giản hít thở thông khí.
Bà cố cho anh không nhiều lắm nhưng đó là tất cả dịu dàng mà anh cảm nhận được, ngẫu nhiên sẽ đưa đến cho anh một mâm cơm và một ly sữa bò; ông cố thích xem hí khúc, thỉnh thoảng bật một bài hát lặp đi lặp lại mà ông nghe thế nào cũng không biết mỏi mệt, cứ như vậy vỗ cây quạt kể với anh việc nước và dân ca.
Thời gian chung đụng tuy ít nhưng quan hệ của anh với hai ông bà là thân mật nhất.
Khi đó anh cho là may mắn, may mắn hai ông bà đều khoẻ mạnh mới khiến anh không đến mức không chỗ để đi.
Mãi cho đến ngày ông cố rời xa nhân thế.
Anh bị phong tỏa mọi tin tức, cùng ngày thậm chí bị Triệu Toàn Nhã nửa năm mới gặp mặt một lần dẫn đi, mà mục đích của Triệu Toàn Nhã lại là tìm kiếm cho anh một người hôn thê mình để mắt đến.
Anh cũng mới 6 tuổi mà thôi, cùng cô bé mặc váy loli đối diện hai mặt nhìn nhau, chỉ cảm thấy thời gian xấu hổ và khó vượt qua, còn cảm thấy thẹn đến mức khiến người ta một giây cũng không muốn chờ lâu.
Anh cảm thấy mình tựa như một vật phẩm, sau khi được ánh mắt như máy rà quét của mẹ nhìn quét một vòng, chuẩn xác định ra giá trị và giá cả của anh thì cần trao đổi với người đồng giá.
Mà liên hôn cưới một người gọi là nhà giàu danh viện có điều trợ giúp với sự nghiệp trong nhà khiến Triệu Toàn Nhã nở mày nở mặt, tựa như là toàn bộ ý nghĩa khi sinh anh ra.
Gặp dịp thì chơi gương mặt tươi cười và tiếng nịnh nọt xu nịnh, điện thoại Triệu Toàn Nhã vang lên rất nhiều lần, anh muốn nhắc nhở, muốn rời khỏi nơi này nhưng Triệu Toàn Nhã chỉ hung ác liếc xéo anh ra hiệu cho anh đừng lộn xộn, sau đó bỏ điện thoại di động vào túi xách, tiến hành “chính sự”của mình.
Anh quên mình và cô bé bị tới tới lui lui khen bao nhiêu lần, mọi người không chút nào che giấu đánh giá trong ánh mắt, cứ việc anh biết mình đạt được điểm cao nhưng vẫn cảm giác bị mạo phạm, vẫn không có cảm giác được tôn trọng, vẫn cứ…… Chán ghét.
Cái gọi là buổi trà chiều tiến hành hơn hai tiếng, anh lại cảm thấy có hai thế kỷ khó khăn trôi qua. Lúc ngồi trên xe về nhà, cuối cùng có thể buông bàn tay nắm chặt ống quần ra nhưng mà giây tiếp theo, anh nghe thấy Triệu Toàn Nhã trả lời điện thoại.
Ông cố đã mất cách đây một giờ, khi ông ra đi, ông vẫn không ngừng nhắc đi nhắc lại muốn gặp anh.
Trẻ con không cảm nhận được thế giới quan, chỉ cảm thấy ngay lúc đó hình như có cái gì đó đất rung núi chuyển, xôn xao vỡ vụn. Anh rơi vào dại ra, thậm chí hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
Anh khóc cũng không có nước mắt.
Anh nhìn vải dệt bị mình nắm nhăn thành một nhúm, không hiểu làm sao mọi chuyện đã phát triển đến mức này, anh thậm chí cảm thấy là ông cố đang nói giỡn với anh.
Nhưng hiện thực không lưu tình chút nào mở ra ở trước mặt anh, anh đi vào cửa, quản gia bi thương dùng khăn tay che lại gương mặt và nói, “Cậu chủ, sao cậu tới muộn như vậy ……”
Anh bị quản gia ôm vào trong ngực, bỗng nhiên gào khóc đau đớn muốn chết, đến cuối cùng không có sức lực lại bị Triệu Toàn Nhã mạnh mẽ ôm ra khỏi ngực quản gia.
Anh nghe thấy Triệu Toàn Nhã khắc nghiệt chất vấn quản gia: “Ông chỉ là người hầu làm sao dám ôm cậu chủ, có tính xem bản thân có mấy cân lượng?”
Triệu Toàn Nhã tựa như một công cụ được xã hội dùng để phân rõ giai cấp, thậm chí ngay cả trái tim cũng chả có.
Làm sao có người thậm chí không có trái tim cơ chứ.
Trước khi bước vào cửa phòng của ông cố, Triệu Toàn Nhã thậm chí còn nhỏ giọng nói với anh: “Con trai, hôm nay con cảm thấy thế nào? Nếu không hài lòng, ngày mai mẹ lại dẫn con đi gặp một người khác.”
Anh hoảng sợ nhìn chính mẹ mình, chỉ cảm thấy khuôn mặt xa lạ năm xưa vào giờ phút này lại càng xa lạ. Chỉ cảm thấy trở thành con trai của bà ta, bị bà ta kêu như vậy đều là một loại sỉ nhục.
Nhưng khi cánh cửa được đẩy ra, nước mắt của Triệu Toàn Nhã đột nhiên như vỡ đê, giọt nước mắt tinh xảo tròn trịa chảy ra từ khóe mắt bà ta, lăn xuống từng giọt, xinh đẹp và thoả đáng.
Bà ta khóc thương tâm đến như vậy nhưng trong mắt lại không có bi thương, lớp trang điểm của bà ta không bị hư hại một chút nào.
Bà ta nằm ở mép giường của ông cụ khóc lớn, đấm ngực giống như tự trách: “Sao con lại bởi vì điện thoại cài im lặng mà không nhận được cuộc gọi chứ? Con hoàn toàn không nhìn thấy mọi người gọi cho con nhiều cuộc như vậy, nếu nhìn thấy thì nói gì con cũng sẽ trở về…… Khi đó con đang dẫn theo Hàn Chu muốn mua một ít trái cây mang đến, con cho rằng sẽ không nhanh như vậy……”
“Ông trời, ông thật tàn nhẫn, sao ông nỡ lòng nào mang đi một người tốt như vậy khiến cả nhà chúng con thống khổ……”
Nhưng anh biết những lời này đều là giả, bà ta biết rất rõ tình huống của ông cụ, bà ta rõ ràng ý thức được cú điện thoại kia quan trọng cỡ nào cho nên bà ta không cúp máy, chỉ đưa điện thoại về chế độ im lặng đặt ngược lên trên mặt bàn.
Giống như chỉ cần không cúp máy, bà ta thật sự không biết chuyện, bà ta cũng không cần phải nhận bất cứ khiển trách gì.
Bà ta đóng gói mình giả nhân giả nghĩa và hoàn mỹ, không để lại sơ hở, điều duy nhất để lại chỉ là đứa con trai kiệm lời ít nói 6 tuổi.
“Hàn Chu, thất thần làm gì, mau tới đây,” Giọng Triệu Toàn Nhã xa xôi và lạnh băng, gần trong gang tấc gọi anh, “Ông cố con để lại một thứ cho con.”
Anh máy móc đi lên trước, cảm thấy lục phủ ngũ tạng bị xáo trộn khó chịu. Lúc anh đi đến mép giường thì nhìn thấy di ảnh của ông, mà cách đó không xa chính là vải bố trắng qua đỉnh đầu, còn có nước mắt giả dối của Triệu Toàn Nhã.
Khoảnh khắc đó rõ ràng Triệu Toàn Nhã đang chảy nước mắt nhưng trong mắt dường như còn mang theo chút ý cười, hệt như vui sướng vì buổi chiều trà kết thúc thành công, tựa như tự đắc vì giấu giếm, tựa như đắc chí vì sự thông tuệ của mình.
Ghê tởm, buồn nôn, khinh thường, sụp đổ, khó hiểu, khó có thể tin, tuyệt vọng……
Thế giới của anh hoàn toàn sụp đổ, trong nháy mắt tất cả giác quan không nhạy, anh ngửi thấy mùi hoa cỏ trên người người đàn bà kia cứ hệt như là một thanh kiếm sắc bén đâm vào xương sọ anh, sau đó dòi sông lấp biển khuấy động dạ dày của anh.
Ông cố có quá nhiều điều muốn nói với anh, mà anh rõ ràng có cơ hội gặp mặt lần cuối, rõ ràng có thể không để ông cố mang theo tiếc nuối rời đi, rõ ràng có thể đuổi kịp……
Nhưng bởi vì Triệu Toàn Nhã mà anh bỏ lỡ.
Nhưng trái tim bà ta không có chút nào ăn năn, vô sỉ ti tiện, thậm chí còn xây dựng cho mình hình tượng cao thượng và vĩ đại.
Anh gặp cú sốc quá lớn, hôn mê bất tỉnh tại chỗ, sau đó là sốt cao kéo dài cả tuần không lùi, trong mơ cái gì cũng chẳng có, trống rỗng, chỉ có hương nước hoa gay mũi của phụ nữ tràn ngập mỗi một góc, anh suy sụp muốn trốn nhưng làm thế nào cũng trốn không thoát.
Thật vất vả mới hạ sốt, mở mắt ra lần đầu tiên, một người thân cũng không có, chỉ có y tá mỉm cười chạy đến trước mặt anh: “Em tỉnh rồi sao?”
“Vừa nãy chị mới xịt nước hoa do mẹ em nghiên cứu chế tạo, có phải rất thơm hay không, em có cảm giác cho nên tỉnh phải không?” Y tá vung vẩy chai thuỷ tinh với anh, “Cái này là mẹ em đưa chị, hiện tại đều hết hàng, chị cảm thấy xịt lên tâm trạng rất tốt, nghĩ thầm nói không chừng sau khi xịt thì em cũng sẽ tỉnh, quả nhiên.”
“Em không biết đâu, trong lúc em sốt cao mấy ngày nay, mẹ em chịu áp lực cho ra mắt một mẫu nước hoa, một đêm bán được mấy chục triệu chai……”
Mẫu nước hoa kia thành công chưa từng có, anh đang ở trong thời kỳ tinh thần chịu tổn thương, hầu như gặp gỡ mỗi một người phụ nữ xức nước hoa này đã tạo cho anh một bóng ma rất lớn, anh trốn không thể trốn tránh không thể tránh, chỉ muốn co rụt ở góc không bị vạ lây.
Chỉ cần ngửi thấy nó, ngay lúc đó cảm giác hít thở không thông và tuyệt vọng lại lần nữa bao phủ anh thật chặt.
Không ai nghĩ rằng anh sợ hãi, chỉ cảm thấy anh sinh bệnh quá lâu đầu óc không thanh tỉnh. Trong lúc mấu chốt nhất, anh đã mất đi sự điều trị và can thiệp của bác sĩ tâm lý, theo độ phổ biến của nước hoa càng ngày càng nghiêm trọng, chứng sợ hãi của anh cũng thuận theo gia tăng cũng trở thành bế tắc.
Ngày qua ngày, bế tắc rốt cuộc cũng khó được cởi bỏ.
……
Lâm Lạc Tang nghe xong từ đầu đến cuối, cả người chết lặng thậm chí sắp mất giọng.
Trước nay cô không ngờ rằng tiền sử dị ứng có liên quan đến Bùi Hàn Chu lại có một đoạn quá khứ khiến người nghe đều sẽ cảm thấy vô cùng lo lắng như vậy.
Loại tình huống này, thông thường mà nói hẳn là rối loạn căng thẳng sau chấn thương.
Sở dĩ cô biết là vì một nghệ sĩ nào đó trong giới cũng gặp phải vết thương lớn trong tầm mắt có một con dao gọt hoa quả, nỗi sợ hãi và cảm xúc về sự kiện đó đã chuyển sang con dao gọt hoa quả, từ lúc đó trở đi nhìn thấy dao gọt hoa quả sẽ run rẩy thống khổ, rơi lệ không ngừng.
Cô chính mắt gặp qua.
“Cho nên, khi đó hẳn là anh cũng……” Cô nghẹn ngào một chút, “Tin dữ ông cố qua đời còn không thể tiếp thu đã bị mẹ anh rõ đầu rõ đuôi xúc phạm đến, sau đó, sau đó sự chán ghét với bà ta chuyển dời sang nước hoa……”
Lại bởi vì nước hoa vô cùng nổi tiếng trong những năm đó, gần như mỗi người phụ nữ đều xịt, chỉ cần ngửi thấy mùi hương thì miệng vết thương của anh sẽ vô số lần bị xé rách, ký ức thống khổ cũng bị lật ra hết lần này đến lần khác. Đau đớn không có thuốc chữa, chỉ có thể tránh né, tuổi nhỏ anh chỉ có thể tìm cho mình một khoảng cách an toàn không tới gần mới có thể miễn bị hại.
Cứ như vậy, anh dần dần chống lại mọi sự tiếp cận của phụ nữ theo bản năng.
Thấy cô không thể tiếp tục nói chuyện, anh gật đầu, nói tiếp: “Khi còn nhỏ thật ra không có nghiêm trọng như bây giờ, chỉ là sau đó trưởng thành rồi, sau khi phân rõ đúng sai thì càng thêm chán ghét, mới dẫn đến tình trạng như bây giờ.”
Cô muốn nói chuyện nhưng cổ họng khô khốc đến mức hoàn toàn không thể phát ra tiếng, cụp mắt, nước mắt rơi lúc nào không hay.
Anh nhíu mày ngồi vào bên cạnh cô, cong ngón tay lau khô nước mắt cô.
“Em đừng khóc,” anh bất đắc dĩ cười nhẹ, “Sớm biết vậy chẳng nói với em, hại em khổ sở như vậy.”
Cô nức nở khóc thành tiếng: “Anh nên sớm nói với em một tiếng!!”
Anh ấn đầu cô vào ngực, vươn ngón tay ra xoa nắn vài lần, lúc này còn đang trầm giọng chiều theo và trấn an cô:
“Được, đều là do anh không tốt.”
Cô nói không rõ là vì sao, dường như muốn khóc hết những giọt nước mắt bao năm qua thay anh, đỉnh đầu tựa như còn vang lên nhịp tim của anh, sau một lúc lâu, cô khôi phục lại, khàn giọng đáp: “…… Anh tốt lắm.”
Đối thoại cách nhau quá lâu, Bùi Hàn Chu sớm đã quên cô đang đáp lại cái gì nên cúi đầu hỏi: “Hửm?”
“Em nói,” cô hít hít cái mũi, ngẩng đầu nhìn anh nói bằng giọng mũi mềm mại, “Anh đã tốt lắm rồi.”
Là thế giới này không tốt.
Anh không nói gì mà nhìn cô một hồi, lúc này mới vươn ngón tay ra vuốt ve đuôi mắt cô, thấp giọng thở dài: “Mắt khóc sưng lên rồi.”
Cô cũng nâng ngón tay lên, sờ sờ cặp mắt hình như sẽ không rơi lệ của anh, cuối cùng ngừng ở chỗ đuôi mắt anh, nhẹ giọng cầu nguyện, “Em sẽ không bao giờ vì anh mà khóc nữa.”
Sau này không bao giờ lo lắng cho anh, không bao giờ đau lòng vì anh, không bao giờ vì anh đồng cảm như bản thân mình cũng bị, chỉ cười với anh, gây chuyện với anh, cùng anh giết thời gian bình thường một cách nhàm chán, như vậy thì tốt rồi.
“Sau này sẽ không,” anh hôn hôn lên trán cô, “Bây giờ anh đã thấy rất đủ.”
Sau đó Bùi Hàn Chu lại đứt quãng nói rất nhiều với cô, thí dụ như chứng bệnh này mang đến rất nhiều bất tiện, thí dụ như anh cũng từng đi tìm bác sĩ tâm lý trị liệu, đáng tiếc hiệu quả cực nhỏ.
Buổi tối ngày hôm đó Lâm Lạc Tang nằm ở trên giường suy nghĩ rất lâu.
Có lẽ là trời sinh cô sẽ không nghĩ mọi chuyện theo hướng xấu nhất, thế nhưng nghĩ một lúc lại bỗng nhiên cảm thấy cho dù trước đó Bùi Hàn Chu xem bác sĩ tâm lý không có hiệu quả gì thì chỉ cần cô nghĩ cách, dành nhiều thời gian một chút, có lẽ…… Cô có thể chữa khỏi cho anh cũng nói không chừng?
Đây dù sao cũng là căn bệnh thầm kín trong lòng anh, bởi vậy mà anh không thể tham gia những dịp công cộng đông người, trước đó cùng cô đi xem mặt trời mọc cũng cảm thấy khó chịu giữa đám đông
Nếu từng thay đổi vài bác sĩ, điều đó chứng tỏ…… Anh cũng muốn chữa khỏi cho mình.
Nghe Bùi Hàn Chu trình bày xong, cô cảm thấy anh nhất định là có nguyên nhân anh không mẫn cảm với mình, chỉ là trước mắt cô còn chưa tìm được nguyên nhân nhưng chỉ cần tìm kiếm kỹ càng một phen thì cũng có thể tìm được nguyên do.
Mà trước đó, cô muốn thay đổi một cách vô tri vô giác, dùng biện pháp của bản thân từng chút tiêu trừ đi bóng ma Triệu Toàn Nhã năm đó đã để lại.
Chẳng ai muốn sống chung với bóng ma bén nhọn như vậy, mỗi một lần mẫn cảm là mỗi một giây khó chịu, tra tấn với đương sự đều không hề đơn giản như tưởng tượng.
Mọi việc không thể một sớm một chiều, cần phải đến từ từ. Nguyên nhân tạo thành tình trạng này của Bùi Hàn Chu có rất nhiều, có áy náy với ông cố, còn có căm hận Triệu Toàn Nhã và nước hoa, có lẽ cô không giải quyết được người sau nhưng nếu có thể khiến anh áy náy ít đi một chút, lại ở một vài trường hợp dùng mùi hương anh thích nhiều hơn để dẫn đường, có lẽ trong tiềm thức của anh cũng sẽ cảm nhận được một chút…… phụ nữ cũng không có đáng sợ như vậy?
Cô biết, bây giờ Bùi Hàn Chu rất cường đại, hoàn toàn buông xuống Triệu Toàn Nhã; nhưng anh đã từng không có, hoặc là nói trong tiềm thức anh không có.
Tóm lại…… Tình thế đã trở nên rõ ràng, cô nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết phần kháng cự trong tiềm thức anh.
Cô tìm bà cố để hiểu biết một chút câu chuyện có liên quan đến Bùi Hàn Chu và ông cố trước đây, cô quyết định thay đổi một cách vô tri vô giác nơi trị liệu đầu tiên, đặt gần nơi vui chơi trẻ em, nơi ông cố đón anh ta lần đầu tiên.
Để thể hiện thành ý của mình, Lâm Lạc Tang đích thân nghiên cứu, bàn bạc với người phụ trách có liên quan rồi nghĩ cách phục hồi không ít cảnh tượng như cũ, định ngày mốt sẽ dẫn Bùi Hàn Chu tới chỗ này lượn một vòng, nhìn xem có thể tìm được bước ngoặt gì đó hoặc điểm mấu chốt nào có thể bị phá vỡ hay không.
Sau khi tham quan cửa hàng ở nơi vui chơi trẻ em xong, xe tình cờ đi ngang qua Tại Chu, nghe nói Bùi Hàn Chu hôm nay mở họp ở bên này nên Lâm Lạc Tang xuống xe đi lên xem anh rốt cuộc có ở đây không.
Nhân viên đều quen biết cô, dọc theo đường đi thần giao cách cảm chào hỏi với cô, thậm chí cô vào thang máy ấn tầng lầu, Đới Giai Giai còn lễ phép chuyển cô lên tầng 23: “Boss ở tầng 23 trong phòng hội nghị 501 ạ.”
“Sao em biết chị nhất định tới tìm anh ấy?” Sau khi Lâm Lạc Tang ra khỏi thang máy thì xoay người nhìn một cái rồi chỉ vào mình, “Rõ ràng như vậy sao?”
Chào đón cô là một nụ cười trộm không chút nào che giấu.
Thôi được rồi.
Lâm Lạc Tang đi ra ngoài vài bước, bỗng nhiên nghe thấy trong thang máy hình như vang lên tiếng cảm thán kinh ngạc gì mà “Chị gái xinh đẹp nhất thế giới” tựa như là giọng cô gái vừa mới giúp cô ấn thang máy, cẩn thận suy nghĩ thì cảm thấy hẳn là mình nghe lầm nên không miệt mài theo đuổi nữa.
Quả nhiên, đẩy cửa phòng 501 ra, anh đang đưa lưng về phía cửa xem báo cáo tài vụ.
Nghe thấy tiếng bước chân của cô trên giày cao gót, cũng không quay đầu lại đã lạnh giọng hỏi: “Ai cho cô tiến vào?”
Lâm Lạc Tang: “Tự em.”
“……”
Anh nhíu mi quay đầu lại, buông tài liệu trong tay ra, ngoài ý muốn nhìn cô: “Sao em lại ở đây?”
“Đi ngang qua, thuận tiện đến xem anh có lén sau lưng em làm chút chuyện vụng trộm hay không.” Cô lễ phép mỉm cười một chút.
“Anh chưa từng làm gì cả,” anh chỉnh sửa cà vạt, “Nhưng nếu em muốn làm một ít chuyện vụng trộm với anh, anh miễn cưỡng có thể ưng thuận.”
Lâm Lạc Tang:?
Vậy anh thật sự miễn cưỡng lắm nha:)
“Anh đừng ở kia nói hươu nói vượn, chờ lát nữa chẳng phải phải mở họp sao?”
Bùi Hàn Chu: “Anh có thể huỷ hội bỏ nghị vụng trộm với em.”
Cô thật sự tuyệt đối không ngờ trong phòng họp thần thánh như vậy, anh lại có thể nói ra lời đại nghịch bất đạo này, hơn nữa mặt không đỏ tâm không loạn thế kia.
Trán Lâm Lạc Tang nhảy dựng: “Em nói chuyện quan trọng, anh đừng có già mồm ngắt ngang em.”
“Vụng trộm cũng là…”
Lúc anh nói lời trêu đùa thì nhìn thấy cô cởi giày cao gót muốn đánh mình nên kịp thời dừng, “Anh nói.”
“Buổi chiều ngày mốt anh có rảnh không, có việc không?”
Bùi Hàn Chu: “Anh có rảnh hay không, quyết định bởi em, em muốn làm gì, làm bao lâu.”
“Đi ra ngoài giải sầu, đi dạo nhé?”
Anh gật đầu: “Ừ.”
Vốn dĩ đề tài đến nơi đây đã kết thúc nhưng cô vẫn nhịn không được tiếp tục hỏi: “Vậy không làm cái gì?”
“Đi xem concert của A Quái.”
“……”
Người đàn ông này, thật sự, quá mang thù.
Bùi Hàn Chu thấy trong tay cô còn cầm túi nên hỏi: “Đựng cái gì, cho anh ư?”
“Sơn móng tay và đèn làm khô móng, em định tự mình vẽ móng chơi chơi, không cẩn thận xách túi lên,” Lâm Lạc Tang đặt túi lên bàn, “Nếu anh muốn thì đưa anh cũng được.”
Mười phút sau, bởi vì anh nói còn một thời gian nữa mới bắt đầu nên cô lại mở dụng cụ ra tính toán một kế hoạch hoành tráng, cũng không biết bản thân làm sao nhất thời não tàn hỏi anh: “Vì sao vẫn luôn nhìn em, như thế nào, anh muốn giúp em vẽ sao?”
Cô cũng tuyệt đối không ngờ anh lại gật đầu đồng ý: “Có thể.”
Sau đó tình thế lại diễn biến thành như bây giờ …
Các giám đốc điều hành cấp cao đứng ở cửa hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt chấn động nhìn tổng giám đốc ngồi tại chỗ sơn lớp nền cho vợ mình, hết lần này đến lần khác boss dường như không nhận ra, phát huy đầy đủ phẩm chất thương nhân không chút cẩu thả của mình, bôi từng lớp một, sơn đều đều có mức độ.
Anh có tâm lý ổn định, cực kỳ tự nhiên và thong dong, dáng vẻ phóng khoáng sườn mặt được ánh đèn khắc họa lên mặt tường phía sau.
Lâm Lạc Tang rốt cuộc da mặt mỏng, nỗ lực rút tay mình về nên thấp giọng: “Được rồi, có người tới, các anh mở họp đi……”
Làm sao cũng không rút ra được, anh cũng không định buông tay.
Dưới tầm mắt của mọi người, cô cảm thấy mình sắp biến thành Tô Đát Kỷ và Bao Tự trong đầu mọi người, thật vất vả đứng ngồi không yên chờ đến anh sơn xong, anh mở đèn thả tay cô vào, “Động cái gì, mới vừa rồi không phải em còn dặn dò muốn anh hơ cho khô à?”
Lâm Lạc Tang: “……”
Giám đốc điều hành cấp cao đang chờ đợi mở họp: “…………”
Thật vất vả mới giải quyết xong, Lâm Lạc Tang cầm lấy túi xách chạy ra cửa, vừa khom lưng nói xin lỗi vừa rời khỏi phòng khiến người ta sụp đổ với vận tốc ánh sáng.
Ký ức liên quan đến phòng họp luôn khiến người ta khó có thể mở miệng như vậy, lần trước vẫn là cô bị quần áo của mình trói, sau đó bị anh dạy củi khô lửa cháy.
Đêm đó, cô ngồi ở trên sô pha lên án công khai Bùi Hàn Chu: “Anh có biết khi đó em có bao nhiêu xấu hổ hay không, vì sao anh lại muốn ở trước mặt nhiều người như vậy để em chịu đựng cực hình của ánh mắt?”
Anh thong thả ung dung: “Bọn họ độc thân.”
“Cho nên?”
“Ngẫu nhiên để cho bọn họ ghen ghét một chút cũng không tồi.”
“……”
Lâm Lạc Tang cạn lời một lát, cuối cùng nghĩ một đằng nói một nẻo tán dương anh: “Có ông chủ suy nghĩ vì nhân viên như anh, thật tốt.”
Nói chuyện phiếm trước khi ngủ kết thúc, Lâm Lạc Tang vụt vào phòng mình.
Bởi vì trước đó anh gãy xương, cô trực tiếp ngủ ở giữa phòng làm việc, sau khi thích ứng cũng coi như thoải mái, mấy tuần này thói quen vẫn luôn không sửa lại.
Đang lúc cô tắt đèn như thường lệ, đèn trong phòng lại được bật lên.
Mặt anh không vui xuất hiện ở trước mặt: “Em còn không quay về ngủ, em không lạnh sao?”
Lâm Lạc Tang nhìn nhìn chăn mình, “Không lạnh.”
Anh vô cảm vươn tay tắt máy sưởi trong phòng ngủ.
“Anh lạnh.”
“……”
Cô lập tức đổi giọng, dâng tặng một nụ cười ngây thơ hồn nhiên không rành thế sự…
“Vậy chúng ta không ngồi cái này nữa, em cũng cảm thấy hơi chút, hơi chút choáng váng.”
Nói xong, còn cố ý dùng ngón nhỏ so thành một chút.
“Anh muốn ngồi cái gì ạ……? Tháp rơi tự do? Tàu lượn siêu tốc? Thuyền hải tặc?” Nụ cười bên môi cô cứng đờ ở một độ cong khó có thể miêu tả, cố hết sức muốn làm bộ hoàn toàn nghe không hiểu kéo xa đề tài, “Hoặc là đói bụng chưa, chúng ta đi ăn cơm nha?”
Anh lạnh nhạt nhìn cô, dĩ bất biến ứng vạn biến.(*)
(*): Dĩ bất biến ứng vạn biến: “Dĩ bất biến” tức là nguyên tắc phải giữ vững, nhất quán và triệt để; “ứng vạn biến” là linh hoạt, uyển chuyển cho phù hợp với thực tế, thời cuộc. (http://www.baohagiang.vn/media-bhg/201805/di-bat-bien-ung-van-bien-725819/)
“Em cảm thấy thế nào?”
Vào lúc Bùi Hàn Chu cũng không tiếp chiêu cho thỏa đáng, Lâm Lạc Tang cuối cùng cũng ý thức được đầy đủ ở một số vấn đề liên quan đến tôn nghiêm đàn ông, cô tuyệt đối không thể, cũng không có tư cách khiêu khích.
Bởi vì giữ mạng mới quan trọng, cô lập tức chân chó tiến lên trước, vỗ cổ tay áo anh và khen tặng: “Mặc kệ ngồi cái gì cũng khó có thể làm nổi bật sự vĩ đại của anh trong lòng em, dù sao linh hồn của quý ông cao ngạo không nhiễm một hạt bụi như thế, phong thái của quý ông bất phàm như thế, dáng người của quý ông uy mãnh cao lớn như thế, lòng dạ rộng lớn, không giống bình thường.”
Bùi Hàn Chu lạnh lùng lườm cô một cái: “Cụ thể uy mãnh như thế nào, em nói xem.”
“……”
Đối với câu hỏi nông cạn mà trí mạng của anh, Lâm Lạc Tang im lặng một lát.
Trả lời đề không tốt, mạng nhỏ khó được bảo toàn; trả lời quá hay, trắng đêm khó nghỉ ngơi.
Bây giờ cô thậm chí muốn đi đặt một cờ hiệu “Bùi Hàn Chu tốt nhất vũ trụ” treo khắp nơi trên trụ sở Tại Chu, tốt nhất vẫn là dạ quang, 24 giờ luôn luôn sáng, 365 ngày muôn vàn phàm nhân chiêm ngưỡng.
Cô liếm cánh môi, để cứu mình khỏi nước và lửa, cô áp dụng phương thức đường cong cứu nước, sờ sờ bụng mình.
Bùi Hàn Chu còn tưởng rằng cô đang ám chỉ cái gì: “Như thế nào?”
“Em đói bụng, đi ăn cơm đi.”
“……”
Cô tha thiết ngước mắt lên, cặp mắt được ánh trăng tô điểm tỏa sáng, anh cụp mắt nhìn cô, bị cô túm cánh tay kéo về phía trước.
Giữa những vì sao, hai cái bóng quấn quấn quanh quanh mắc cạn.
Cô cứ như vậy lang thang không có mục tiêu lôi kéo anh đi, trong đầu còn đang suy nghĩ chút lung tung rối loạn, định nhìn thấy một cửa hàng hợp mắt thì đi vào nghỉ một lát, ai ngờ ven đường cũng không mấy cửa hàng mở cửa, lúc nghỉ ngơi tại chỗ suy xét kế hoạch tiếp theo thì nghe được giọng nói không gợn sóng của anh.
“Em định bắt cá tổ chức tiệc nướng BBQ tại chỗ cho anh à?”
Cô hoàn hồn, lúc này mới phát hiện mình đang đứng ở trước hồ cá chép, cá chép trong hồ đều vui vẻ vọt về phía cô, khi đong đưa vây đuôi gây náo động một vũng ánh sáng gợn sóng trong hồ.
Ăn cá chép là không có khả năng, lấy tài nấu nướng của cô BBQ tại chỗ càng không có khả năng, vì thế Lâm Lạc Tang cho cá ăn xong, lúc đang định đề nghị nếu không về nhà ăn trứng chiên khổ qua, anh hẳn là ý thức được nguy hiểm sắp tới nên kịp thời dẫn cô về phía nhà hàng xoay vòng cách đó không xa.
Bầu không khí của nhà hàng này rất tốt, xuyên qua cửa sổ có thể thấy biển báo đường thành phố lấp lóe không yên, cùng với ngã tư nơi xa ngựa xe như nước, những chiếc xe nhanh chóng vèo qua và người đi đường bị mờ mặt, cũng có vẻ hài lòng tự tại ở nơi này càng khó hơn.
Chỗ lan can còn có những ngọn đèn ngôi sao quấn quanh, tiếng nhạc violon không rõ tên vang vọng trên đầu.
Cô đỡ trán: “Em cũng chẳng phát hiện nơi này còn đang mở cửa, ánh mắt anh thật tốt.”
Anh hỏi lại: “Em cảm thấy ánh mắt anh tốt ư?”
Sau khi hồi tưởng lại câu hỏi của anh trên đầu lưỡi, Lâm Lạc Tang phản ứng lại: “Ồ, anh đặt chỗ trước rồi sao?”
“Anh đưa em ra ngoài, đương nhiên sẽ sắp xếp xong mọi thứ.” Anh nói.
Cô chẳng hiểu tại sao bị thuyết phục bởi sự chắc chắn trong giọng nói của anh, đuôi mày không tự giác nhướng lên, ho nhẹ hai tiếng áp xuống, vuốt ve cạnh bàn rồi nói năng hoàn chỉnh: “Chọn nơi cũng không tệ lắm, có thể phá lệ…… Thêm chút điểm gì đó.”
Không ngờ anh nghe rõ, tiếng cười tràn ra khỏi khóe môi, thản nhiên hỏi: “Thêm bao nhiêu?”
Cố vấn Lâm phát huy tinh thần chuyên nghiệp cẩn thận phân tích tính toán, che môi nói: “0.5 đi.”
Cho dù biết là cô đang bịa chuyện, anh cũng không để ở trong lòng nhưng vẫn cứ tỏ vẻ nghi ngờ với phép tính của cô: “Trừ điểm thì trừ 60, thêm điểm thì 0.5, phép tính này ai dạy em?”
“Chồng em đó,” cô nói, “Chọc anh mất hứng thì anh chỉnh chết, vui cũng không thay đôi lớn lắm.”
Anh nhíu mày, đang muốn hỏi mình khi nào chỉnh chết cô thì bỗng nhiên nhận ra cái tiếng “chồng” là đang nói mình, tất cả tạp niệm lập tức tiêu tán, chỉ dư lại hai chữ trọng điệm ở trong não tăng lớn âm lượng phát lặp đi lặp lại, từng tiếng xuyên vào đáy lòng, đầu óc tỉnh táo và cơ thể thoải mái, chỉ muốn thảo luận trọng điểm một chút với cô 100 kiểu suy nghĩ về chồng.
Ai đã phát minh ra từ, còn…… Rất êm tai.
Nhìn anh kiềm nén khắc chế nhếch lên khóe môi, Lâm Lạc Tang chọc một tôm trong mâm: “Anh cười cái gì?”
Hôm nay thức ăn trên bàn đều được chọn dựa theo thói quen của cô, salad là chính, thiếu muối thiếu đường, calorie cũng không cao.
Cô yên tâm ăn thêm một lát nữa, phục vụ lại tiến đến mang đồ ăn lên, cô thấy ngón tay thon thả còn tưởng rằng là nữ, trong lòng nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn thấy mặt và bảng tên trên ngực mới yên lòng.
Cứ như vậy, đột nhiên lại nghĩ tới chuyện anh mẫn cảm lần đó.
Lâm Lạc Tang mím môi, buông con tôm trong tay xuống và hỏi Bùi Hàn Chu: “Có điều, trước đó nói đến vấn đề mẫn cảm của anh, rốt cuộc là cái gì gây ra?”
Anh dừng một chút, ngước mí mắt lên nhìn cô vài giây, lúc này mới hỏi: “Ăn xong chưa?”
“Gần xong rồi,” cô nói, “Anh vừa nói em vẫn còn có thể vừa ăn mà.”
Lại thử hỏi: “Chẳng lẽ đặc biệt dài sao?”
“Nói dài cũng không dài lắm,” anh thản nhiên nói, “Nói ngắn cũng không ngắn.”
……
Năm 6 tuổi, cuộc hôn nhân của Triệu Toàn Nhã và Bùi Lâu chưa hoàn toàn tan vỡ nhưng hôn nhân vẫn tồn tại trên danh nghĩa như cũ, anh hiếm khi ở chung với cha mẹ, bị gởi nuôi ở nhà ông bà nội.
Áp lực cao lâu dài khiến anh khó mà nghỉ xả hơi, ngẫu nhiên sẽ chạy tới trong sân bà cố, đơn giản hít thở thông khí.
Bà cố cho anh không nhiều lắm nhưng đó là tất cả dịu dàng mà anh cảm nhận được, ngẫu nhiên sẽ đưa đến cho anh một mâm cơm và một ly sữa bò; ông cố thích xem hí khúc, thỉnh thoảng bật một bài hát lặp đi lặp lại mà ông nghe thế nào cũng không biết mỏi mệt, cứ như vậy vỗ cây quạt kể với anh việc nước và dân ca.
Thời gian chung đụng tuy ít nhưng quan hệ của anh với hai ông bà là thân mật nhất.
Khi đó anh cho là may mắn, may mắn hai ông bà đều khoẻ mạnh mới khiến anh không đến mức không chỗ để đi.
Mãi cho đến ngày ông cố rời xa nhân thế.
Anh bị phong tỏa mọi tin tức, cùng ngày thậm chí bị Triệu Toàn Nhã nửa năm mới gặp mặt một lần dẫn đi, mà mục đích của Triệu Toàn Nhã lại là tìm kiếm cho anh một người hôn thê mình để mắt đến.
Anh cũng mới 6 tuổi mà thôi, cùng cô bé mặc váy loli đối diện hai mặt nhìn nhau, chỉ cảm thấy thời gian xấu hổ và khó vượt qua, còn cảm thấy thẹn đến mức khiến người ta một giây cũng không muốn chờ lâu.
Anh cảm thấy mình tựa như một vật phẩm, sau khi được ánh mắt như máy rà quét của mẹ nhìn quét một vòng, chuẩn xác định ra giá trị và giá cả của anh thì cần trao đổi với người đồng giá.
Mà liên hôn cưới một người gọi là nhà giàu danh viện có điều trợ giúp với sự nghiệp trong nhà khiến Triệu Toàn Nhã nở mày nở mặt, tựa như là toàn bộ ý nghĩa khi sinh anh ra.
Gặp dịp thì chơi gương mặt tươi cười và tiếng nịnh nọt xu nịnh, điện thoại Triệu Toàn Nhã vang lên rất nhiều lần, anh muốn nhắc nhở, muốn rời khỏi nơi này nhưng Triệu Toàn Nhã chỉ hung ác liếc xéo anh ra hiệu cho anh đừng lộn xộn, sau đó bỏ điện thoại di động vào túi xách, tiến hành “chính sự”của mình.
Anh quên mình và cô bé bị tới tới lui lui khen bao nhiêu lần, mọi người không chút nào che giấu đánh giá trong ánh mắt, cứ việc anh biết mình đạt được điểm cao nhưng vẫn cảm giác bị mạo phạm, vẫn không có cảm giác được tôn trọng, vẫn cứ…… Chán ghét.
Cái gọi là buổi trà chiều tiến hành hơn hai tiếng, anh lại cảm thấy có hai thế kỷ khó khăn trôi qua. Lúc ngồi trên xe về nhà, cuối cùng có thể buông bàn tay nắm chặt ống quần ra nhưng mà giây tiếp theo, anh nghe thấy Triệu Toàn Nhã trả lời điện thoại.
Ông cố đã mất cách đây một giờ, khi ông ra đi, ông vẫn không ngừng nhắc đi nhắc lại muốn gặp anh.
Trẻ con không cảm nhận được thế giới quan, chỉ cảm thấy ngay lúc đó hình như có cái gì đó đất rung núi chuyển, xôn xao vỡ vụn. Anh rơi vào dại ra, thậm chí hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
Anh khóc cũng không có nước mắt.
Anh nhìn vải dệt bị mình nắm nhăn thành một nhúm, không hiểu làm sao mọi chuyện đã phát triển đến mức này, anh thậm chí cảm thấy là ông cố đang nói giỡn với anh.
Nhưng hiện thực không lưu tình chút nào mở ra ở trước mặt anh, anh đi vào cửa, quản gia bi thương dùng khăn tay che lại gương mặt và nói, “Cậu chủ, sao cậu tới muộn như vậy ……”
Anh bị quản gia ôm vào trong ngực, bỗng nhiên gào khóc đau đớn muốn chết, đến cuối cùng không có sức lực lại bị Triệu Toàn Nhã mạnh mẽ ôm ra khỏi ngực quản gia.
Anh nghe thấy Triệu Toàn Nhã khắc nghiệt chất vấn quản gia: “Ông chỉ là người hầu làm sao dám ôm cậu chủ, có tính xem bản thân có mấy cân lượng?”
Triệu Toàn Nhã tựa như một công cụ được xã hội dùng để phân rõ giai cấp, thậm chí ngay cả trái tim cũng chả có.
Làm sao có người thậm chí không có trái tim cơ chứ.
Trước khi bước vào cửa phòng của ông cố, Triệu Toàn Nhã thậm chí còn nhỏ giọng nói với anh: “Con trai, hôm nay con cảm thấy thế nào? Nếu không hài lòng, ngày mai mẹ lại dẫn con đi gặp một người khác.”
Anh hoảng sợ nhìn chính mẹ mình, chỉ cảm thấy khuôn mặt xa lạ năm xưa vào giờ phút này lại càng xa lạ. Chỉ cảm thấy trở thành con trai của bà ta, bị bà ta kêu như vậy đều là một loại sỉ nhục.
Nhưng khi cánh cửa được đẩy ra, nước mắt của Triệu Toàn Nhã đột nhiên như vỡ đê, giọt nước mắt tinh xảo tròn trịa chảy ra từ khóe mắt bà ta, lăn xuống từng giọt, xinh đẹp và thoả đáng.
Bà ta khóc thương tâm đến như vậy nhưng trong mắt lại không có bi thương, lớp trang điểm của bà ta không bị hư hại một chút nào.
Bà ta nằm ở mép giường của ông cụ khóc lớn, đấm ngực giống như tự trách: “Sao con lại bởi vì điện thoại cài im lặng mà không nhận được cuộc gọi chứ? Con hoàn toàn không nhìn thấy mọi người gọi cho con nhiều cuộc như vậy, nếu nhìn thấy thì nói gì con cũng sẽ trở về…… Khi đó con đang dẫn theo Hàn Chu muốn mua một ít trái cây mang đến, con cho rằng sẽ không nhanh như vậy……”
“Ông trời, ông thật tàn nhẫn, sao ông nỡ lòng nào mang đi một người tốt như vậy khiến cả nhà chúng con thống khổ……”
Nhưng anh biết những lời này đều là giả, bà ta biết rất rõ tình huống của ông cụ, bà ta rõ ràng ý thức được cú điện thoại kia quan trọng cỡ nào cho nên bà ta không cúp máy, chỉ đưa điện thoại về chế độ im lặng đặt ngược lên trên mặt bàn.
Giống như chỉ cần không cúp máy, bà ta thật sự không biết chuyện, bà ta cũng không cần phải nhận bất cứ khiển trách gì.
Bà ta đóng gói mình giả nhân giả nghĩa và hoàn mỹ, không để lại sơ hở, điều duy nhất để lại chỉ là đứa con trai kiệm lời ít nói 6 tuổi.
“Hàn Chu, thất thần làm gì, mau tới đây,” Giọng Triệu Toàn Nhã xa xôi và lạnh băng, gần trong gang tấc gọi anh, “Ông cố con để lại một thứ cho con.”
Anh máy móc đi lên trước, cảm thấy lục phủ ngũ tạng bị xáo trộn khó chịu. Lúc anh đi đến mép giường thì nhìn thấy di ảnh của ông, mà cách đó không xa chính là vải bố trắng qua đỉnh đầu, còn có nước mắt giả dối của Triệu Toàn Nhã.
Khoảnh khắc đó rõ ràng Triệu Toàn Nhã đang chảy nước mắt nhưng trong mắt dường như còn mang theo chút ý cười, hệt như vui sướng vì buổi chiều trà kết thúc thành công, tựa như tự đắc vì giấu giếm, tựa như đắc chí vì sự thông tuệ của mình.
Ghê tởm, buồn nôn, khinh thường, sụp đổ, khó hiểu, khó có thể tin, tuyệt vọng……
Thế giới của anh hoàn toàn sụp đổ, trong nháy mắt tất cả giác quan không nhạy, anh ngửi thấy mùi hoa cỏ trên người người đàn bà kia cứ hệt như là một thanh kiếm sắc bén đâm vào xương sọ anh, sau đó dòi sông lấp biển khuấy động dạ dày của anh.
Ông cố có quá nhiều điều muốn nói với anh, mà anh rõ ràng có cơ hội gặp mặt lần cuối, rõ ràng có thể không để ông cố mang theo tiếc nuối rời đi, rõ ràng có thể đuổi kịp……
Nhưng bởi vì Triệu Toàn Nhã mà anh bỏ lỡ.
Nhưng trái tim bà ta không có chút nào ăn năn, vô sỉ ti tiện, thậm chí còn xây dựng cho mình hình tượng cao thượng và vĩ đại.
Anh gặp cú sốc quá lớn, hôn mê bất tỉnh tại chỗ, sau đó là sốt cao kéo dài cả tuần không lùi, trong mơ cái gì cũng chẳng có, trống rỗng, chỉ có hương nước hoa gay mũi của phụ nữ tràn ngập mỗi một góc, anh suy sụp muốn trốn nhưng làm thế nào cũng trốn không thoát.
Thật vất vả mới hạ sốt, mở mắt ra lần đầu tiên, một người thân cũng không có, chỉ có y tá mỉm cười chạy đến trước mặt anh: “Em tỉnh rồi sao?”
“Vừa nãy chị mới xịt nước hoa do mẹ em nghiên cứu chế tạo, có phải rất thơm hay không, em có cảm giác cho nên tỉnh phải không?” Y tá vung vẩy chai thuỷ tinh với anh, “Cái này là mẹ em đưa chị, hiện tại đều hết hàng, chị cảm thấy xịt lên tâm trạng rất tốt, nghĩ thầm nói không chừng sau khi xịt thì em cũng sẽ tỉnh, quả nhiên.”
“Em không biết đâu, trong lúc em sốt cao mấy ngày nay, mẹ em chịu áp lực cho ra mắt một mẫu nước hoa, một đêm bán được mấy chục triệu chai……”
Mẫu nước hoa kia thành công chưa từng có, anh đang ở trong thời kỳ tinh thần chịu tổn thương, hầu như gặp gỡ mỗi một người phụ nữ xức nước hoa này đã tạo cho anh một bóng ma rất lớn, anh trốn không thể trốn tránh không thể tránh, chỉ muốn co rụt ở góc không bị vạ lây.
Chỉ cần ngửi thấy nó, ngay lúc đó cảm giác hít thở không thông và tuyệt vọng lại lần nữa bao phủ anh thật chặt.
Không ai nghĩ rằng anh sợ hãi, chỉ cảm thấy anh sinh bệnh quá lâu đầu óc không thanh tỉnh. Trong lúc mấu chốt nhất, anh đã mất đi sự điều trị và can thiệp của bác sĩ tâm lý, theo độ phổ biến của nước hoa càng ngày càng nghiêm trọng, chứng sợ hãi của anh cũng thuận theo gia tăng cũng trở thành bế tắc.
Ngày qua ngày, bế tắc rốt cuộc cũng khó được cởi bỏ.
……
Lâm Lạc Tang nghe xong từ đầu đến cuối, cả người chết lặng thậm chí sắp mất giọng.
Trước nay cô không ngờ rằng tiền sử dị ứng có liên quan đến Bùi Hàn Chu lại có một đoạn quá khứ khiến người nghe đều sẽ cảm thấy vô cùng lo lắng như vậy.
Loại tình huống này, thông thường mà nói hẳn là rối loạn căng thẳng sau chấn thương.
Sở dĩ cô biết là vì một nghệ sĩ nào đó trong giới cũng gặp phải vết thương lớn trong tầm mắt có một con dao gọt hoa quả, nỗi sợ hãi và cảm xúc về sự kiện đó đã chuyển sang con dao gọt hoa quả, từ lúc đó trở đi nhìn thấy dao gọt hoa quả sẽ run rẩy thống khổ, rơi lệ không ngừng.
Cô chính mắt gặp qua.
“Cho nên, khi đó hẳn là anh cũng……” Cô nghẹn ngào một chút, “Tin dữ ông cố qua đời còn không thể tiếp thu đã bị mẹ anh rõ đầu rõ đuôi xúc phạm đến, sau đó, sau đó sự chán ghét với bà ta chuyển dời sang nước hoa……”
Lại bởi vì nước hoa vô cùng nổi tiếng trong những năm đó, gần như mỗi người phụ nữ đều xịt, chỉ cần ngửi thấy mùi hương thì miệng vết thương của anh sẽ vô số lần bị xé rách, ký ức thống khổ cũng bị lật ra hết lần này đến lần khác. Đau đớn không có thuốc chữa, chỉ có thể tránh né, tuổi nhỏ anh chỉ có thể tìm cho mình một khoảng cách an toàn không tới gần mới có thể miễn bị hại.
Cứ như vậy, anh dần dần chống lại mọi sự tiếp cận của phụ nữ theo bản năng.
Thấy cô không thể tiếp tục nói chuyện, anh gật đầu, nói tiếp: “Khi còn nhỏ thật ra không có nghiêm trọng như bây giờ, chỉ là sau đó trưởng thành rồi, sau khi phân rõ đúng sai thì càng thêm chán ghét, mới dẫn đến tình trạng như bây giờ.”
Cô muốn nói chuyện nhưng cổ họng khô khốc đến mức hoàn toàn không thể phát ra tiếng, cụp mắt, nước mắt rơi lúc nào không hay.
Anh nhíu mày ngồi vào bên cạnh cô, cong ngón tay lau khô nước mắt cô.
“Em đừng khóc,” anh bất đắc dĩ cười nhẹ, “Sớm biết vậy chẳng nói với em, hại em khổ sở như vậy.”
Cô nức nở khóc thành tiếng: “Anh nên sớm nói với em một tiếng!!”
Anh ấn đầu cô vào ngực, vươn ngón tay ra xoa nắn vài lần, lúc này còn đang trầm giọng chiều theo và trấn an cô:
“Được, đều là do anh không tốt.”
Cô nói không rõ là vì sao, dường như muốn khóc hết những giọt nước mắt bao năm qua thay anh, đỉnh đầu tựa như còn vang lên nhịp tim của anh, sau một lúc lâu, cô khôi phục lại, khàn giọng đáp: “…… Anh tốt lắm.”
Đối thoại cách nhau quá lâu, Bùi Hàn Chu sớm đã quên cô đang đáp lại cái gì nên cúi đầu hỏi: “Hửm?”
“Em nói,” cô hít hít cái mũi, ngẩng đầu nhìn anh nói bằng giọng mũi mềm mại, “Anh đã tốt lắm rồi.”
Là thế giới này không tốt.
Anh không nói gì mà nhìn cô một hồi, lúc này mới vươn ngón tay ra vuốt ve đuôi mắt cô, thấp giọng thở dài: “Mắt khóc sưng lên rồi.”
Cô cũng nâng ngón tay lên, sờ sờ cặp mắt hình như sẽ không rơi lệ của anh, cuối cùng ngừng ở chỗ đuôi mắt anh, nhẹ giọng cầu nguyện, “Em sẽ không bao giờ vì anh mà khóc nữa.”
Sau này không bao giờ lo lắng cho anh, không bao giờ đau lòng vì anh, không bao giờ vì anh đồng cảm như bản thân mình cũng bị, chỉ cười với anh, gây chuyện với anh, cùng anh giết thời gian bình thường một cách nhàm chán, như vậy thì tốt rồi.
“Sau này sẽ không,” anh hôn hôn lên trán cô, “Bây giờ anh đã thấy rất đủ.”
Sau đó Bùi Hàn Chu lại đứt quãng nói rất nhiều với cô, thí dụ như chứng bệnh này mang đến rất nhiều bất tiện, thí dụ như anh cũng từng đi tìm bác sĩ tâm lý trị liệu, đáng tiếc hiệu quả cực nhỏ.
Buổi tối ngày hôm đó Lâm Lạc Tang nằm ở trên giường suy nghĩ rất lâu.
Có lẽ là trời sinh cô sẽ không nghĩ mọi chuyện theo hướng xấu nhất, thế nhưng nghĩ một lúc lại bỗng nhiên cảm thấy cho dù trước đó Bùi Hàn Chu xem bác sĩ tâm lý không có hiệu quả gì thì chỉ cần cô nghĩ cách, dành nhiều thời gian một chút, có lẽ…… Cô có thể chữa khỏi cho anh cũng nói không chừng?
Đây dù sao cũng là căn bệnh thầm kín trong lòng anh, bởi vậy mà anh không thể tham gia những dịp công cộng đông người, trước đó cùng cô đi xem mặt trời mọc cũng cảm thấy khó chịu giữa đám đông
Nếu từng thay đổi vài bác sĩ, điều đó chứng tỏ…… Anh cũng muốn chữa khỏi cho mình.
Nghe Bùi Hàn Chu trình bày xong, cô cảm thấy anh nhất định là có nguyên nhân anh không mẫn cảm với mình, chỉ là trước mắt cô còn chưa tìm được nguyên nhân nhưng chỉ cần tìm kiếm kỹ càng một phen thì cũng có thể tìm được nguyên do.
Mà trước đó, cô muốn thay đổi một cách vô tri vô giác, dùng biện pháp của bản thân từng chút tiêu trừ đi bóng ma Triệu Toàn Nhã năm đó đã để lại.
Chẳng ai muốn sống chung với bóng ma bén nhọn như vậy, mỗi một lần mẫn cảm là mỗi một giây khó chịu, tra tấn với đương sự đều không hề đơn giản như tưởng tượng.
Mọi việc không thể một sớm một chiều, cần phải đến từ từ. Nguyên nhân tạo thành tình trạng này của Bùi Hàn Chu có rất nhiều, có áy náy với ông cố, còn có căm hận Triệu Toàn Nhã và nước hoa, có lẽ cô không giải quyết được người sau nhưng nếu có thể khiến anh áy náy ít đi một chút, lại ở một vài trường hợp dùng mùi hương anh thích nhiều hơn để dẫn đường, có lẽ trong tiềm thức của anh cũng sẽ cảm nhận được một chút…… phụ nữ cũng không có đáng sợ như vậy?
Cô biết, bây giờ Bùi Hàn Chu rất cường đại, hoàn toàn buông xuống Triệu Toàn Nhã; nhưng anh đã từng không có, hoặc là nói trong tiềm thức anh không có.
Tóm lại…… Tình thế đã trở nên rõ ràng, cô nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết phần kháng cự trong tiềm thức anh.
Cô tìm bà cố để hiểu biết một chút câu chuyện có liên quan đến Bùi Hàn Chu và ông cố trước đây, cô quyết định thay đổi một cách vô tri vô giác nơi trị liệu đầu tiên, đặt gần nơi vui chơi trẻ em, nơi ông cố đón anh ta lần đầu tiên.
Để thể hiện thành ý của mình, Lâm Lạc Tang đích thân nghiên cứu, bàn bạc với người phụ trách có liên quan rồi nghĩ cách phục hồi không ít cảnh tượng như cũ, định ngày mốt sẽ dẫn Bùi Hàn Chu tới chỗ này lượn một vòng, nhìn xem có thể tìm được bước ngoặt gì đó hoặc điểm mấu chốt nào có thể bị phá vỡ hay không.
Sau khi tham quan cửa hàng ở nơi vui chơi trẻ em xong, xe tình cờ đi ngang qua Tại Chu, nghe nói Bùi Hàn Chu hôm nay mở họp ở bên này nên Lâm Lạc Tang xuống xe đi lên xem anh rốt cuộc có ở đây không.
Nhân viên đều quen biết cô, dọc theo đường đi thần giao cách cảm chào hỏi với cô, thậm chí cô vào thang máy ấn tầng lầu, Đới Giai Giai còn lễ phép chuyển cô lên tầng 23: “Boss ở tầng 23 trong phòng hội nghị 501 ạ.”
“Sao em biết chị nhất định tới tìm anh ấy?” Sau khi Lâm Lạc Tang ra khỏi thang máy thì xoay người nhìn một cái rồi chỉ vào mình, “Rõ ràng như vậy sao?”
Chào đón cô là một nụ cười trộm không chút nào che giấu.
Thôi được rồi.
Lâm Lạc Tang đi ra ngoài vài bước, bỗng nhiên nghe thấy trong thang máy hình như vang lên tiếng cảm thán kinh ngạc gì mà “Chị gái xinh đẹp nhất thế giới” tựa như là giọng cô gái vừa mới giúp cô ấn thang máy, cẩn thận suy nghĩ thì cảm thấy hẳn là mình nghe lầm nên không miệt mài theo đuổi nữa.
Quả nhiên, đẩy cửa phòng 501 ra, anh đang đưa lưng về phía cửa xem báo cáo tài vụ.
Nghe thấy tiếng bước chân của cô trên giày cao gót, cũng không quay đầu lại đã lạnh giọng hỏi: “Ai cho cô tiến vào?”
Lâm Lạc Tang: “Tự em.”
“……”
Anh nhíu mi quay đầu lại, buông tài liệu trong tay ra, ngoài ý muốn nhìn cô: “Sao em lại ở đây?”
“Đi ngang qua, thuận tiện đến xem anh có lén sau lưng em làm chút chuyện vụng trộm hay không.” Cô lễ phép mỉm cười một chút.
“Anh chưa từng làm gì cả,” anh chỉnh sửa cà vạt, “Nhưng nếu em muốn làm một ít chuyện vụng trộm với anh, anh miễn cưỡng có thể ưng thuận.”
Lâm Lạc Tang:?
Vậy anh thật sự miễn cưỡng lắm nha:)
“Anh đừng ở kia nói hươu nói vượn, chờ lát nữa chẳng phải phải mở họp sao?”
Bùi Hàn Chu: “Anh có thể huỷ hội bỏ nghị vụng trộm với em.”
Cô thật sự tuyệt đối không ngờ trong phòng họp thần thánh như vậy, anh lại có thể nói ra lời đại nghịch bất đạo này, hơn nữa mặt không đỏ tâm không loạn thế kia.
Trán Lâm Lạc Tang nhảy dựng: “Em nói chuyện quan trọng, anh đừng có già mồm ngắt ngang em.”
“Vụng trộm cũng là…”
Lúc anh nói lời trêu đùa thì nhìn thấy cô cởi giày cao gót muốn đánh mình nên kịp thời dừng, “Anh nói.”
“Buổi chiều ngày mốt anh có rảnh không, có việc không?”
Bùi Hàn Chu: “Anh có rảnh hay không, quyết định bởi em, em muốn làm gì, làm bao lâu.”
“Đi ra ngoài giải sầu, đi dạo nhé?”
Anh gật đầu: “Ừ.”
Vốn dĩ đề tài đến nơi đây đã kết thúc nhưng cô vẫn nhịn không được tiếp tục hỏi: “Vậy không làm cái gì?”
“Đi xem concert của A Quái.”
“……”
Người đàn ông này, thật sự, quá mang thù.
Bùi Hàn Chu thấy trong tay cô còn cầm túi nên hỏi: “Đựng cái gì, cho anh ư?”
“Sơn móng tay và đèn làm khô móng, em định tự mình vẽ móng chơi chơi, không cẩn thận xách túi lên,” Lâm Lạc Tang đặt túi lên bàn, “Nếu anh muốn thì đưa anh cũng được.”
Mười phút sau, bởi vì anh nói còn một thời gian nữa mới bắt đầu nên cô lại mở dụng cụ ra tính toán một kế hoạch hoành tráng, cũng không biết bản thân làm sao nhất thời não tàn hỏi anh: “Vì sao vẫn luôn nhìn em, như thế nào, anh muốn giúp em vẽ sao?”
Cô cũng tuyệt đối không ngờ anh lại gật đầu đồng ý: “Có thể.”
Sau đó tình thế lại diễn biến thành như bây giờ …
Các giám đốc điều hành cấp cao đứng ở cửa hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt chấn động nhìn tổng giám đốc ngồi tại chỗ sơn lớp nền cho vợ mình, hết lần này đến lần khác boss dường như không nhận ra, phát huy đầy đủ phẩm chất thương nhân không chút cẩu thả của mình, bôi từng lớp một, sơn đều đều có mức độ.
Anh có tâm lý ổn định, cực kỳ tự nhiên và thong dong, dáng vẻ phóng khoáng sườn mặt được ánh đèn khắc họa lên mặt tường phía sau.
Lâm Lạc Tang rốt cuộc da mặt mỏng, nỗ lực rút tay mình về nên thấp giọng: “Được rồi, có người tới, các anh mở họp đi……”
Làm sao cũng không rút ra được, anh cũng không định buông tay.
Dưới tầm mắt của mọi người, cô cảm thấy mình sắp biến thành Tô Đát Kỷ và Bao Tự trong đầu mọi người, thật vất vả đứng ngồi không yên chờ đến anh sơn xong, anh mở đèn thả tay cô vào, “Động cái gì, mới vừa rồi không phải em còn dặn dò muốn anh hơ cho khô à?”
Lâm Lạc Tang: “……”
Giám đốc điều hành cấp cao đang chờ đợi mở họp: “…………”
Thật vất vả mới giải quyết xong, Lâm Lạc Tang cầm lấy túi xách chạy ra cửa, vừa khom lưng nói xin lỗi vừa rời khỏi phòng khiến người ta sụp đổ với vận tốc ánh sáng.
Ký ức liên quan đến phòng họp luôn khiến người ta khó có thể mở miệng như vậy, lần trước vẫn là cô bị quần áo của mình trói, sau đó bị anh dạy củi khô lửa cháy.
Đêm đó, cô ngồi ở trên sô pha lên án công khai Bùi Hàn Chu: “Anh có biết khi đó em có bao nhiêu xấu hổ hay không, vì sao anh lại muốn ở trước mặt nhiều người như vậy để em chịu đựng cực hình của ánh mắt?”
Anh thong thả ung dung: “Bọn họ độc thân.”
“Cho nên?”
“Ngẫu nhiên để cho bọn họ ghen ghét một chút cũng không tồi.”
“……”
Lâm Lạc Tang cạn lời một lát, cuối cùng nghĩ một đằng nói một nẻo tán dương anh: “Có ông chủ suy nghĩ vì nhân viên như anh, thật tốt.”
Nói chuyện phiếm trước khi ngủ kết thúc, Lâm Lạc Tang vụt vào phòng mình.
Bởi vì trước đó anh gãy xương, cô trực tiếp ngủ ở giữa phòng làm việc, sau khi thích ứng cũng coi như thoải mái, mấy tuần này thói quen vẫn luôn không sửa lại.
Đang lúc cô tắt đèn như thường lệ, đèn trong phòng lại được bật lên.
Mặt anh không vui xuất hiện ở trước mặt: “Em còn không quay về ngủ, em không lạnh sao?”
Lâm Lạc Tang nhìn nhìn chăn mình, “Không lạnh.”
Anh vô cảm vươn tay tắt máy sưởi trong phòng ngủ.
“Anh lạnh.”
“……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.