Chương 89: Hi Mộ X Thương Minh (3)
Lộc Linh
16/05/2022
Đối mặt với “lời mời” của Thương Minh, Hi Mộ cố giả bộ bình tĩnh, sau khi hít thở sâu vài cái mới buông quần áo nghiêng đầu qua.
Chạy trốn không phải tác phong của cô, để phối hợp với nhu cầu của đương sự, cô cứng đờ khống chế ánh mắt, hỗn loạn nhìn lướt qua.
Cho dù nhìn rất có lệ nhưng cô vẫn có thể đưa ra kết luận đơn giản như cũ…
Cơ ngực, cơ bụng, tuyến nhân ngư, một thứ anh cũng không thiếu.
Hình ảnh chỉ xem mà không nói lời nào hơi quái dị, cô chỉ có thể đứng ngoài cuộc bổ sung thêm câu: “Cũng không tệ lắm, thường xuyên nâng tạ đi.”
Thương Minh:?
Không ngờ cô thật sự dám nhìn, anh chợt cảm thấy bản thân quả nhiên coi thường cô, giờ phút này xoay người cũng không biết nên khóc hay cười: “Ừm, còn có cái gì muốn nói không?”
Vì tránh đi đề tài mình vào sai phòng thay quần áo, cô chỉ có thể bậy bạ theo: “Có thể tập thêm treo người nâng chân tập bụng (Hanging Leg Raise) gì đó để luyện cơ bụng.”
Anh cũng không giận, nở nụ cười cười tiếp tục tới gần: “Còn gì nữa không?”
Cô thật sự không kìm được nữa: “Đã không còn!!”
Thương Minh nắm bàn tay kia của cô vẫn không buông, người tựa như đang cười chấn động nhẹ còn có thể chạm tới lòng bàn tay mẫn cảm của cô.
Điện thoại trong túi cuối cùng cũng bắt đầu rung lên hệt như cứu mạng, cô lập tức lấy ra, chuẩn bị thoát thân: “Bạn tôi đang tìm tôi, tôi đi trước một bước.”
Lúc này anh cuối cùng mới nhàn nhã buông tay ra, thấy cô bước nhanh tới cửa thì nhắc nhở…
“Phòng thay quần áo nữ là màu hồng bên cạnh, đừng đi vào kho chứa đồ.”
“……”
Hi Mộ đi vào căn phòng màu hồng với khuất nhục đầy cõi lòng, vừa lúc va vào Lâm Lạc Tang và Thịnh Thiên Dạ.
Họ đã nhanh chóng thay quần áo rồi, Thịnh Thiên Dạ dựa nửa người vào bồn rửa tay, lúc nhìn thấy cô còn kinh ngạc: “Không phải cậu đã đến từ rất sớm sao, sao còn chưa thay?”
Lâm Lạc Tang cũng hỏi: “Cậu từ đâu lại đây, sao phương hướng không đúng lắm?”
“Đừng nói nữa.” Cô vén rèm lên xẹt vào, kéo theo lời ít mà ý nhiều, “Tớ đi nhầm chỗ ngồi, còn đụng phải Thương Minh.”
Cô bịt tai trộm chuông tin tưởng vững chắc rằng chỉ cần giọng điệu của mình đủ tự nhiên, bạn bè cũng sẽ không nhận ra sự khác thường.
Bên ngoài im lặng vài giây, đang lúc cô cho rằng kế hoạch của bản thân thuận lợi thì Thịnh Thiên Dạ đột nhiên kéo rèm ra: “Cậu đụng phải Thương Minh ở phòng thay đồ nam à?!”
…… Vẫn không giấu giếm được.
“Đúng vậy, xong rồi á,” cô thắt chặt áo choàng và lắc đầu nghĩ thoáng, “Tớ ra sao mà anh ấy chưa thấy qua.”
“Điều này cũng đúng,” Thịnh Thiên Dạ khoanh tay, tưởng tượng về cảnh tượng kia một chút, cảm giác còn khá giống như phim thần tượng bèn hỏi, “Cậu ứng đối như thế nào? Có e thẹn bụm mặt chạy đi hay không? Phim ngôn tình đều diễn như vậy.”
“Tớ có.”
Thịnh Thiên Dạ còn chưa kịp khen thưởng thì nghe thấy cô nói cho hết lời…
“Tớ còn cố gắng thưởng thức một chút, sau đó khen anh ấy tập thể thao cường tráng không tồi.”
Sau một lúc không nói nên lời, Thịnh Thiên Dạ nói: “Nếu hôm nay Thương Minh còn có thể gọi điện thoại cho cậu, cậu nhất định phải quý trọng cho tốt, dù sao đàn ông như vậy không gặp nhiều lắm đâu.”
Vào ban đêm, khi cô đang lau tóc, Thương Minh quả nhiên gọi điện thoại cho cô.
Cô không lưu số của anh, lúc nhìn thấy dãy số kia thì theo bản năng dừng lại, nhanh chóng phản ứng lại rồi ấn loa: “Alo?”
Thương Minh như là cho rằng cô có thể nghe ra, lần này ngay cả tự giới thiệu cũng lược bỏ, trực tiếp hỏi: “Cuối cùng có thuận lợi tắm hơi hay không?”
“Ừm, ngâm rồi.”
“Thoải mái không?”
“Tốt, rất thả lỏng.”
Cuộc đối thoại của bọn họ không có chủ đề cố định, cứ tùy ý trò chuyện như vậy, trong lúc nói chuyện cô cũng không tự giác tắt loa, đưa điện thoại kề sát bên tai.
Tuy rằng chỉ là cuộc trò chuyện hằng ngày nhưng không hiểu sao nhiều thêm chút quan tâm lưu luyến, ngay cả cuộc đối thoại bình thường nhất cũng trở nên riêng tư hơn, mở loa ngoài luôn có cảm giác e sợ không nói nên lời, tựa như thì thầm thế kia, phải kề sát bên tai nghe mới thích hợp nhất.
Cô khoanh chân ngồi trên ghế, nghe anh hỏi: “Buổi sáng ngày mốt em có thời gian hay không?”
Cô cố ý ghi chép lại lịch trình của mình, giờ phút này lật tờ lịch rồi trả lời: “Có.”
“Cả ngày đều có?”
“Vâng.”
Anh cười ở đầu bên kia: “Vậy thì có lẽ tôi muốn mượn cả ngày của em.”
Cô nhướng mày và nhìn vào đầu ngón tay của mình.
“Mượn phải nhớ trả lại.”
Anh thấy khó giải quyết ‘xuýt xoa’ một tiếng ở bên kia: “Tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo…” (*)
(*) Câu này có nghĩa, sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ. Sống không có ơn nghĩa, một mực đòi hỏi, không biết hồi báo sẽ tự làm khánh kiệt hoàn toàn âm đức của bản thân.
“Xem ra chỉ có thể trả lại em tuần sau của tôi, hai ngày đủ không?”
Cô ngửa đầu, buồn bực ngán ngẩm dựa ghế rồi cười.
“Đủ nè.”
Lần gặp mặt này, cuối cùng cô cũng nhớ mang theo bộ quần áo quan trọng nhất. Khi cô đặt quần áo ở sau ghế thì anh gõ lên tay lái, làm như đang suy tư gì đấy.
Cô không chú ý tới những biến hóa vi diệu của anh, chỉ sau khi quay người lại mới nhớ tới gì đó nên hỏi: “Ngày hôm qua bạn tôi lại đi tắm hơi, cậu ấy nói lần này phòng thay quần áo nam nữ có viết một tấm biển tiếng Trung, là anh để bọn họ làm sao?”
“Ừm,” anh gật đầu, “Trước đó tôi vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này. Suy cho cùng, tôi cũng biết có những dấu hiệu để phân biệt tốt hơn nhưng lắp vào thì nhìn không được đẹp.”
“Quả thật.”
Phong cách của tầng đó tương đối retro, không viết bảng hiệu sẽ trông lịch sự tao nhã hơn.
Chờ một hồi không đợi được lý do, cô lên tiếng hỏi: “Vậy vì sao lại quyết định lắp?”
Anh cong môi cười cười, hơi cười giễu hơi nghiêm túc.
“Lỡ như em lại đi nhầm, nhìn người đàn ông khác thì làm sao bây giờ?”
Đuôi mắt cô nhấp nháy, tâm trạng bỗng nhiên nhẹ nhàng không ít rồi ho nhẹ hai tiếng ngăn chặn, đáp lại anh: “Khi đó là có người phân tán sự chú ý của tôi, sau này sẽ không.”
“Sẽ không là được,” Thương Minh nói, “Nếu cuối cùng không phải tôi ở bên trong thì có khả năng sẽ trở thành phim chiến đấu.”
Cô hạ cửa kính xe xuống, đúng lúc có một cánh hoa rơi trên đùi.
Cô nhặt lên, hỏi anh: “Là anh thì sao?”
Anh cười không e dè.
“Phim tình cảm.”
“Cắt.”
Cô không che giấu sự ghét bỏ của mình chút nào, khuông nhạc trong đầu chợt bắt đầu ngâm nga bài hát.
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ vừa phải, cô nhịn không được bỏ cánh hoa vào giữa răng nếm thử.
Ngọt.
Ngày hôm đó họ đã đến cung thiên văn, dạo đến rạng sáng mới kết thúc, sau đó anh còn trả cô cái cuối tuần, đi dạo quanh Cầu Tháp rất thú vị, cũng đi bộ từ đầu đến cuối dọc theo cây cầu bắc qua sông.
Buổi tối hôm đó vượt hết cây cầu bắc qua sông, tất cả cái cớ gặp mặt đều bị tiêu hao, cô đang suy nghĩ cơ hội gặp mặt tiếp theo sẽ là thời điểm nào thì bỗng nhiên nhận được lời mời kết bạn WeChat, ghi chú là Thương Minh.
Sau khi đồng ý, anh nói: 【 Hình như tôi làm rơi cái gì ở chỗ em. 】
Trái tim cô rất vi diệu lệch về một bên, hỏi: 【 Cái gì? 】
【 Bật lửa, em nhìn xem có ở trong túi em không. 】
Cô cúi đầu lục lọi, quả nhiên cô tìm thấy một chiếc bật lửa rất đẹp trong túi bên phải, toàn thân đen nhánh, mặt trái còn khắc chữ tiếng Anh của anh.
Cô chụp cho anh: 【 Cái này hửm? 】
Anh đáp thật sự nhanh: 【 Ừm. 】
Tin nhắn thứ hai của Thương Minh gửi ngay lại đây, hệt như sớm đã chuẩn bị xong kịch bản với sự ngầm hiểu ý của cô nói một cách đường hoàng: 【 Vậy thứ tư tuần sau, làm phiền em tự mình trả lại cho tôi. 】
Cô đỡ trán bật cười, gõ từng âm tiết một: 【 Đồng ý. 】
Nói chuyện với Thương Minh xong, cô không nhịn được chụp màn hình gửi cho Lâm Lạc Tang.
Lâm Lạc Tang lập tức get tới trọng điểm: 【 Lần trước tớ nói cái gì? Có phải tớ từng nói kỹ xảo hẹn hò của blogger chia sẻ là làm rơi đồ trên người người ta còn trăm phát trăm trúng hơm? Nhìn xem, nhìn xem, tớ thực sự có trong tay lá bài tiên tri, ngày mai tớ sẽ đến dựng một quầy coi bói dưới gầm cầu vượt. 】
Hi Mộ: 【 Nếu cậu đến cầu vượt bày quán thì con đường kia sẽ bị phá hỏng mất. 】
【 Coi như làm cống hiện cho giao thông công cộng đi, từ bỏ ý nghĩa nguy hiểm này, được không? 】
Ngay sau đó, Lâm Lạc Tang lại phát hiện ra một điểm sáng mới nên khoanh lại câu đầu tiên của Thương Minh: 【 Không nói gạt cậu, lúc ổng nói có cái gì rơi ở trên người cậu, tớ còn tưởng rằng ổng muốn tỏ tình. 】
Hi Mộ: 【? 】
Lâm Lạc Tang bắt đầu phỏng theo hoàn cảnh: 【 “Cô Hi Mộ à, kẻ hèn Thương Minh đã đánh rơi trái tim ở trên người của em.” 】
Cô nghẹn họng nhìn một lát: 【 Người ta không cũ kỹ như vậy được chưa? 】
【 Thôi, bây giờ cậu cũng đã nói chuyện vì anh ấy, cậu có tư cách gì mà cười nhạo tớ hướng cùi chỏ về phía Bùi Hàn Chu lúc giấu giày? 】 ngay sau đó, Lâm Lạc Tang trả lời giả thiết nghi vấn này, 【 Cậu không có. 】
“……”
*
Vào cái ngày trả bật lửa đó, cô tạm thời nhiều thêm một cái lịch trình, buổi tối mới có thể nhính ra thời gian rảnh nên gọi điện thoại cho Thương Minh nói có khả năng phải đổi thời gian, anh nói không sao, vẫn hỏi cô ở nơi nào.
Lần này địa điểm lịch trình vừa lúc ở gần trường cấp ba của cô, cô nhớ tới bản thân đã lâu rồi không qua bên kia nên đề nghị rằng nếu không thì buổi tối đi dạo một vòng trường học cũ của mình, Thương Minh nói được.
Thời gian kết thúc công việc của cô rất trùng hợp, vừa lúc là khoảng 8 giờ. Đang là tháng tám, phần lớn học sinh đều đã được nghỉ hè, chỉ có học sinh 12 còn chuẩn bị cho kỳ thi ở lớp học thêm và tiết tự học buổi tối, 9 giờ rưỡi mới tan học.
Bởi vậy lúc cô và Thương Minh đi đến phố ăn vặt, trên đường dân cư thưa thớt nhưng mỗi cửa hàng đều mở cửa, dùng để chào đón học sinh sẽ đến sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc.
Cô vào cửa tiệm gà rán rồi kêu Thương Minh lại đây: “Trước kia tôi đặc biệt thích ăn gà rán ở tiệm này, sau đó vào đại học cũng thường xuyên trở về, ông chủ cũng biết tôi.”
Khi còn học đại học cô đã là thành viên của một ban nhạc ngầm nổi tiếng, ngẫu nhiên cũng cần tránh vài người qua đường bởi vậy ông chủ đặc biệt xếp cho cô một chỗ ngồi trong góc không đèn để cô an tâm cởi khẩu trang ăn gì đó.
Giờ phút này, cô đứng ở cửa ra hiệu với ông chủ, ông chủ thay cô dọn ra chỗ ngồi đặc biệt rồi sau đó thêm hai cái ghế và hỏi: “Vẫn là món cũ?”
“Dạ, hai phần,” cô nói, “Lại thêm một phần bánh gạo phô mai và một phần thịt tẩm bột chiên giòn.”
“Còn có ba chai Soju.”
“Rượu Soju bán hết rồi, chỉ có rượu khác, em còn muốn không?”
Cô nhìn về phía Thương Minh: “Anh có thể uống không?”
Anh cười: “Em đều có thể uống, vì sao tôi không thể?”
“Vậy được, có cái gì lên cái đó, đều được.” Cô nói với ông chủ.
Ông chủ gật đầu ghi nhớ, lúc sắp rời đi thì kề vào bên tai cô: “Bạn trai em à?”
“Không phải.” Sau khi nói xong cô lại sửa lại, “Vẫn chưa.”
“Vậy nhanh ớ ~” ông chủ bỡn cợt chớp mắt, khích lệ nói, “Rất đẹp trai.”
Ông chủ rời đi rồi, cô quay đầu, vừa lúc bắt gặp ý cưới nhẹ nhàng trong mắt anh.
Rượu soju đã được bán hết, cuối cùng trong tiệm chỉ còn một chai soju ông chủ đã uống, cô chỉ có thể nhận lấy, rót cho mình và Thương Minh mỗi người một ly, vừa nói chuyện phiếm vừa uống.
Cô gần như uống lên hơn nửa chai nên hơi say, cuối cùng xách ghế dời đến bên cạnh anh, quơ quơ cánh tay rồi nói về những toà nhà bên canh: “Tôi có rất nhiều chuyện cũ ở chỗ này.”
Anh cũng hơi say nhưng vẫn tỉnh táo như cũ: “Vậy sao, nói với tôi một chút xem.”
“Anh muốn nghe cái gì?” Cô hỏi.
“Cái gì cũng muốn nghe, nói toàn bộ một chút đi.”
Hi Mộ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh có thấy toà nhà màu xám không? Tôi từng đánh nhau với người ta ở tầng cao nhất.”
“……”
“Vì sao?”
“Quên mất, hình như là bạo lực học đường bạn cùng bàn của tôi suốt, tôi đánh cậu ta đến mức…… Tình nguyện nhảy lầu cũng không muốn về lại trường đi học,” cô sảng khoái cười rộ lên, “Đương nhiên, sau đó cậu ta cũng không dám nhảy, chuyển trường.”
“Sau đó lại đánh hai tên tìm học sinh lớp dưới thu tiền, lúc sau nếp sống trong trường tốt hơn rất nhiều, bọn họ gọi tôi là bậc thầy tu chỉnh trong trường.”
Thương Minh cảm thấy ngạc nhiên với kỹ năng này của cô: “Mỗi lần em đánh nhau đều có thể thắng ư?”
“Đương nhiên.”
Cô gõ mặt bàn, “Đánh không lại tôi cũng sẽ không đi đánh, tôi cũng không ngốc.”
Anh im lặng một lát thì nghe cô nói tiếp, “À, chẳng qua có đôi khi tôi cũng sẽ bị thương, dù sao bị thương là điều không thể tránh được.”
Hi Mộ vén lên mái tóc ngắn của mình: “Vết này đã từng được khâu lại, có một vết nhỏ không mọc ra tóc được, anh có thể thấy rõ không?”
Thương Minh cúi đầu.
Có lẽ là vì mùa hè, cô đã cắt tỉa phần tóc dưới rất ngắn, phía trên vẫn là chiều dài bình thường, lúc thả xuống dưới hoàn toàn không nhìn ra khác thường, nhưng lúc vén lên thì có thể nhìn thấy rất rõ ràng phần dưới cùng đã được cạo ra hình vẽ.
Là một ngôi sao sáu cánh nho nhỏ.
Mà một đầu ngôi sao sáu cánh nào đó đã từng là miệng vết thương không mọc ra tóc mà cô từng nói.
Cô thoải mái và lạc quan, thẳng thắn và hồn nhiên, với chuyện không liên quan đến mình cũng phải thay người ta xả giận, gặp miệng vết thương cũng không khổ sở, ngược lại để thợ cắt tóc sửa cho mình cái hình.
Hoa văn giấu dưới mái tóc ngắn, có thể biết được lác đác vài người, giống như miệng vết thương này của cô. Anh nghĩ người biết được nhất định không nhiều lắm, nhưng mình cũng xem như là một người.
Anh hỏi: “Vì sao thích sao sáu cánh?”
“Đẹp mà.” Cô thẳng thắn thừa nhận, “Có đôi khi tôi cũng rất nông cạn.”
“Ví dụ như khả năng tôi thích cái này một thời gian, tháng sau thì thích sao tám cánh…”
Lời nói mới nói được một nửa, cảm giác có thứ gì mềm ấm rơi vào trong tóc.
Thương Minh vén tóc cô lên, hôn lên miệng vết thương cô.
*
Tửu lượng của cô rất tốt, cho dù uống say cũng có ý thức, bởi vậy ngày hôm sau lúc tỉnh lại đi tắm, cô bỗng nhiên nhớ tới đoạn ngắn có liên quan đến tóc.
Nhớ cũng là nhớ rất rõ ràng, còn biết bản thân còn chưa dứt lời, cũng nhớ rõ trình tự của cảnh tượng, nhưng không nghĩ ra cái hôn kia rốt cuộc là một phân cảnh trong mơ của mình hay là chân thật đã xảy ra.
Cô vừa nghỉ vừa mở điện thoại ra, ngẫu nhiên phát hiện truyện tranh mình đang đợi đã cập nhật chương kết nên lập tức nhấn vào xem.
Truyện tranh tên là 《 Em đoán anh thích em 》, tổng cộng có ba bộ, một và hai đã hoàn thành trong hai năm đầu, phần kết cục dây dưa dây cà hai năm mới ra đời, nhưng bởi vì độ hot của nó nên được nhiều người mong chờ hơn.
Hôm nay chính là kết cục 1, kết cục 2 phải tuần sau mới có kết thúc chung, hơn nữa tác giả giữ lại đủ hồi hộp để người ta hoàn toàn không đoán ra cuối câu chuyện sẽ phát triển theo hướng nào.
Cô chưa đã thèm nên nhấn vào khu bình luận xem mọi người thảo luận cốt truyện, bỗng nhiên nhìn thấy topic cải biên lớn làm phim mới nhớ tới bộ truyện tranh đầu tiên được cải biên thành phim chiếu mạng dường như đã đóng máy, có vẻ như còn lấy một phần cảnh ở khu nghỉ dưỡng Cảnh Hi.
Cô lên mạng tìm kiếm một chút, quả nhiên cô nhớ không lầm, hơn nữa còn có Thương Minh đầu tư.
Cô đều gác lại vấn đề về chiếc hôn, lập tức click mở khung thoại tìm kiếm khung chat :
【《 Đoán anh 》quay xong ở Cảnh Hi rồi hay không? 】
【 Anh còn đầu tư à? Vậy có phải đã sớm thẩm tra phim hay không, biết kết cục không? 】
Sau khi nói xong mới phát hiện mình quá kích động không nói rõ ràng nên cô nhanh chóng bổ sung: 【 Ngại ghê trước đó tôi dùng tên gọi tắt, hẳn là anh xem không hiểu, tên đầy đủ của phim là…】
【 Em đoán anh thích em. 】
Cô nói chuyện vốn dĩ thích dấu chấm, mới vừa gõ xong tên đầy đủ cuối cùng của bộ truyện tranh thì bỗng nhiên phát hiện ba tin nhắn gửi đi trước đó đều đang xoay vòng, chứng tỏ chúng hoàn toàn chưa được gửi đi.
Không biết là do đầu WiFi hay là WeChat kẹt, cô chuyển mạng không dây sang dữ liệu mạng, gửi đi câu mình mới vừa gõ xong, bắt đầu tiến hành trải nghiệm.
…… một câu cuối cùng bởi vì thay đổi mạng đã được gửi.
Ba tin trước còn đang xoay.
Cho nên, nhìn từ phần hiển thị, cô làm nền một đống lớn trước đó đều không dùng được cái nào, gửi ra chỉ có một câu lẻ loi “Em đoán anh thích em” thôi ư?
Cô rời khỏi khung thoại, đổi mới hai lần ở giao diện chính WeChat, lúc nhấn vào thì thấy anh trả lời…
Anh nói: 【 Đoán đúng rồi. 】
……
…………
Hoàn toàn không ngờ bản thân nổ ra một câu trả lời như thế, cô nhìn điện thoại hơi ngây người, đúng lúc này, mấy tin trước đó cũng lục tục được gửi đi.
Vài giây sau, Thương Minh ý thức được không thích hợp: 【? 】
Trong lúc nhất thời tâm trạng của cô trở nên phức tạp nhưng vẫn thẳng thắn: 【 Đúng vậy, thật ra tôi đang hỏi anh cần anh tiết lộ phim. 】
Bên kia thật lâu không trả lời, có thể là bị cô và bug chọc tức.
Cô đi hết hai vòng trong phòng, cuối cùng đứng bên cửa sổ hỏi anh: 【 Vậy câu trả lời của anh vẫn được tính chứ? 】
Thương Minh: 【 Chỉ cần câu hỏi của em được tính thì câu trả lời của tôi sẽ được tính. 】
*
Anh nói là làm, ngày hôm sau sau khi thừa nhận tình cảm của mình thì dẫn cô về nhà xem xương rồng bà.
Xương rồng bà đặt trên bệ cửa sổ chỗ phòng làm việc của anh để tắm nắng, bên bàn tay nở ra một đóa lại một đóa hoa nhỏ màu trắng, còn có nụ hoa sắp nở, sức sống tràn trề.
“Lần trước không phải bị đánh vỡ và mang đi hai chậu sao?” Cô ngạc nhiên, “Nhanh như vậy lại nở hoa?”
Anh rất có kinh nghiệm: “Xương rồng bà nở hoa không khó, nuôi trồng tốt, gặp được đúng thời cơ thì sẽ nở hoa.”
Cô gật đầu, âm thầm tiếp thu tri thức, bưng chậu hoa lên cẩn thận xem xét.
Thương Minh cứ nhìn cô như vậy trong chốc lát, như là có chuyện muốn nói nên giơ tay lấy chậu hoa trong tay cô ra rồi thả lại chỗ cũ.
Cô ngẩng đầu, chờ anh lên tiếng.
“Không chỉ nở hoa, rất nhiều chuyện đều phải nói đến thời cơ.”
Nói tới đây, anh bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên mình gặp cô thì không có cách nào dời mắt, lúc đó anh cũng không rõ ràng tình cảm kia là như thế nào, chỉ cảm thấy muốn nhìn cô duốt thôi. Lúc gặp lại mới hiểu được, hoá ra có người liếc mắt nhìn là sẽ thích.
Anh cụp mắt, bỗng nhiên nở một một nụ cười, nói ra câu mà anh đã suy nghĩ rất lâu: “Tôi cảm thấy bây giờ vừa lúc là thời cơ, em có muốn hẹn hò với tôi không?”
Bầu trời nơi xa không một gợn mây, có ve sầu nằm trên cây mệt mỏi kêu, ánh nắng tựa như lá vàng bị vò nát rơi rụng từng tấc một.
Yêu từ cái nhìn đầu tiên có thể có bao nhiêu huyền diệu?
Hoá ra lần đầu tiên lúc anh nhìn cô mà không dời mắt ra được là động lòng;
Lúc cô nhìn lòng bàn tay anh không bỏ qua được buồn bã mất mát cũng là động lòng.
Bọn họ dùng thời gian suy nghĩ rất lâu, lúc gặp lại nhau lần nữa thì hoàn toàn xác nhận.
Trái tim trong lồng ngực đập dữ dội, cô cũng cầm lòng không đậu nhếch khóe môi, gật đầu.
Cô nghĩ, không có thời điểm nào thích hợp hơn thời điểm này.
Chạy trốn không phải tác phong của cô, để phối hợp với nhu cầu của đương sự, cô cứng đờ khống chế ánh mắt, hỗn loạn nhìn lướt qua.
Cho dù nhìn rất có lệ nhưng cô vẫn có thể đưa ra kết luận đơn giản như cũ…
Cơ ngực, cơ bụng, tuyến nhân ngư, một thứ anh cũng không thiếu.
Hình ảnh chỉ xem mà không nói lời nào hơi quái dị, cô chỉ có thể đứng ngoài cuộc bổ sung thêm câu: “Cũng không tệ lắm, thường xuyên nâng tạ đi.”
Thương Minh:?
Không ngờ cô thật sự dám nhìn, anh chợt cảm thấy bản thân quả nhiên coi thường cô, giờ phút này xoay người cũng không biết nên khóc hay cười: “Ừm, còn có cái gì muốn nói không?”
Vì tránh đi đề tài mình vào sai phòng thay quần áo, cô chỉ có thể bậy bạ theo: “Có thể tập thêm treo người nâng chân tập bụng (Hanging Leg Raise) gì đó để luyện cơ bụng.”
Anh cũng không giận, nở nụ cười cười tiếp tục tới gần: “Còn gì nữa không?”
Cô thật sự không kìm được nữa: “Đã không còn!!”
Thương Minh nắm bàn tay kia của cô vẫn không buông, người tựa như đang cười chấn động nhẹ còn có thể chạm tới lòng bàn tay mẫn cảm của cô.
Điện thoại trong túi cuối cùng cũng bắt đầu rung lên hệt như cứu mạng, cô lập tức lấy ra, chuẩn bị thoát thân: “Bạn tôi đang tìm tôi, tôi đi trước một bước.”
Lúc này anh cuối cùng mới nhàn nhã buông tay ra, thấy cô bước nhanh tới cửa thì nhắc nhở…
“Phòng thay quần áo nữ là màu hồng bên cạnh, đừng đi vào kho chứa đồ.”
“……”
Hi Mộ đi vào căn phòng màu hồng với khuất nhục đầy cõi lòng, vừa lúc va vào Lâm Lạc Tang và Thịnh Thiên Dạ.
Họ đã nhanh chóng thay quần áo rồi, Thịnh Thiên Dạ dựa nửa người vào bồn rửa tay, lúc nhìn thấy cô còn kinh ngạc: “Không phải cậu đã đến từ rất sớm sao, sao còn chưa thay?”
Lâm Lạc Tang cũng hỏi: “Cậu từ đâu lại đây, sao phương hướng không đúng lắm?”
“Đừng nói nữa.” Cô vén rèm lên xẹt vào, kéo theo lời ít mà ý nhiều, “Tớ đi nhầm chỗ ngồi, còn đụng phải Thương Minh.”
Cô bịt tai trộm chuông tin tưởng vững chắc rằng chỉ cần giọng điệu của mình đủ tự nhiên, bạn bè cũng sẽ không nhận ra sự khác thường.
Bên ngoài im lặng vài giây, đang lúc cô cho rằng kế hoạch của bản thân thuận lợi thì Thịnh Thiên Dạ đột nhiên kéo rèm ra: “Cậu đụng phải Thương Minh ở phòng thay đồ nam à?!”
…… Vẫn không giấu giếm được.
“Đúng vậy, xong rồi á,” cô thắt chặt áo choàng và lắc đầu nghĩ thoáng, “Tớ ra sao mà anh ấy chưa thấy qua.”
“Điều này cũng đúng,” Thịnh Thiên Dạ khoanh tay, tưởng tượng về cảnh tượng kia một chút, cảm giác còn khá giống như phim thần tượng bèn hỏi, “Cậu ứng đối như thế nào? Có e thẹn bụm mặt chạy đi hay không? Phim ngôn tình đều diễn như vậy.”
“Tớ có.”
Thịnh Thiên Dạ còn chưa kịp khen thưởng thì nghe thấy cô nói cho hết lời…
“Tớ còn cố gắng thưởng thức một chút, sau đó khen anh ấy tập thể thao cường tráng không tồi.”
Sau một lúc không nói nên lời, Thịnh Thiên Dạ nói: “Nếu hôm nay Thương Minh còn có thể gọi điện thoại cho cậu, cậu nhất định phải quý trọng cho tốt, dù sao đàn ông như vậy không gặp nhiều lắm đâu.”
Vào ban đêm, khi cô đang lau tóc, Thương Minh quả nhiên gọi điện thoại cho cô.
Cô không lưu số của anh, lúc nhìn thấy dãy số kia thì theo bản năng dừng lại, nhanh chóng phản ứng lại rồi ấn loa: “Alo?”
Thương Minh như là cho rằng cô có thể nghe ra, lần này ngay cả tự giới thiệu cũng lược bỏ, trực tiếp hỏi: “Cuối cùng có thuận lợi tắm hơi hay không?”
“Ừm, ngâm rồi.”
“Thoải mái không?”
“Tốt, rất thả lỏng.”
Cuộc đối thoại của bọn họ không có chủ đề cố định, cứ tùy ý trò chuyện như vậy, trong lúc nói chuyện cô cũng không tự giác tắt loa, đưa điện thoại kề sát bên tai.
Tuy rằng chỉ là cuộc trò chuyện hằng ngày nhưng không hiểu sao nhiều thêm chút quan tâm lưu luyến, ngay cả cuộc đối thoại bình thường nhất cũng trở nên riêng tư hơn, mở loa ngoài luôn có cảm giác e sợ không nói nên lời, tựa như thì thầm thế kia, phải kề sát bên tai nghe mới thích hợp nhất.
Cô khoanh chân ngồi trên ghế, nghe anh hỏi: “Buổi sáng ngày mốt em có thời gian hay không?”
Cô cố ý ghi chép lại lịch trình của mình, giờ phút này lật tờ lịch rồi trả lời: “Có.”
“Cả ngày đều có?”
“Vâng.”
Anh cười ở đầu bên kia: “Vậy thì có lẽ tôi muốn mượn cả ngày của em.”
Cô nhướng mày và nhìn vào đầu ngón tay của mình.
“Mượn phải nhớ trả lại.”
Anh thấy khó giải quyết ‘xuýt xoa’ một tiếng ở bên kia: “Tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo…” (*)
(*) Câu này có nghĩa, sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ. Sống không có ơn nghĩa, một mực đòi hỏi, không biết hồi báo sẽ tự làm khánh kiệt hoàn toàn âm đức của bản thân.
“Xem ra chỉ có thể trả lại em tuần sau của tôi, hai ngày đủ không?”
Cô ngửa đầu, buồn bực ngán ngẩm dựa ghế rồi cười.
“Đủ nè.”
Lần gặp mặt này, cuối cùng cô cũng nhớ mang theo bộ quần áo quan trọng nhất. Khi cô đặt quần áo ở sau ghế thì anh gõ lên tay lái, làm như đang suy tư gì đấy.
Cô không chú ý tới những biến hóa vi diệu của anh, chỉ sau khi quay người lại mới nhớ tới gì đó nên hỏi: “Ngày hôm qua bạn tôi lại đi tắm hơi, cậu ấy nói lần này phòng thay quần áo nam nữ có viết một tấm biển tiếng Trung, là anh để bọn họ làm sao?”
“Ừm,” anh gật đầu, “Trước đó tôi vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này. Suy cho cùng, tôi cũng biết có những dấu hiệu để phân biệt tốt hơn nhưng lắp vào thì nhìn không được đẹp.”
“Quả thật.”
Phong cách của tầng đó tương đối retro, không viết bảng hiệu sẽ trông lịch sự tao nhã hơn.
Chờ một hồi không đợi được lý do, cô lên tiếng hỏi: “Vậy vì sao lại quyết định lắp?”
Anh cong môi cười cười, hơi cười giễu hơi nghiêm túc.
“Lỡ như em lại đi nhầm, nhìn người đàn ông khác thì làm sao bây giờ?”
Đuôi mắt cô nhấp nháy, tâm trạng bỗng nhiên nhẹ nhàng không ít rồi ho nhẹ hai tiếng ngăn chặn, đáp lại anh: “Khi đó là có người phân tán sự chú ý của tôi, sau này sẽ không.”
“Sẽ không là được,” Thương Minh nói, “Nếu cuối cùng không phải tôi ở bên trong thì có khả năng sẽ trở thành phim chiến đấu.”
Cô hạ cửa kính xe xuống, đúng lúc có một cánh hoa rơi trên đùi.
Cô nhặt lên, hỏi anh: “Là anh thì sao?”
Anh cười không e dè.
“Phim tình cảm.”
“Cắt.”
Cô không che giấu sự ghét bỏ của mình chút nào, khuông nhạc trong đầu chợt bắt đầu ngâm nga bài hát.
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ vừa phải, cô nhịn không được bỏ cánh hoa vào giữa răng nếm thử.
Ngọt.
Ngày hôm đó họ đã đến cung thiên văn, dạo đến rạng sáng mới kết thúc, sau đó anh còn trả cô cái cuối tuần, đi dạo quanh Cầu Tháp rất thú vị, cũng đi bộ từ đầu đến cuối dọc theo cây cầu bắc qua sông.
Buổi tối hôm đó vượt hết cây cầu bắc qua sông, tất cả cái cớ gặp mặt đều bị tiêu hao, cô đang suy nghĩ cơ hội gặp mặt tiếp theo sẽ là thời điểm nào thì bỗng nhiên nhận được lời mời kết bạn WeChat, ghi chú là Thương Minh.
Sau khi đồng ý, anh nói: 【 Hình như tôi làm rơi cái gì ở chỗ em. 】
Trái tim cô rất vi diệu lệch về một bên, hỏi: 【 Cái gì? 】
【 Bật lửa, em nhìn xem có ở trong túi em không. 】
Cô cúi đầu lục lọi, quả nhiên cô tìm thấy một chiếc bật lửa rất đẹp trong túi bên phải, toàn thân đen nhánh, mặt trái còn khắc chữ tiếng Anh của anh.
Cô chụp cho anh: 【 Cái này hửm? 】
Anh đáp thật sự nhanh: 【 Ừm. 】
Tin nhắn thứ hai của Thương Minh gửi ngay lại đây, hệt như sớm đã chuẩn bị xong kịch bản với sự ngầm hiểu ý của cô nói một cách đường hoàng: 【 Vậy thứ tư tuần sau, làm phiền em tự mình trả lại cho tôi. 】
Cô đỡ trán bật cười, gõ từng âm tiết một: 【 Đồng ý. 】
Nói chuyện với Thương Minh xong, cô không nhịn được chụp màn hình gửi cho Lâm Lạc Tang.
Lâm Lạc Tang lập tức get tới trọng điểm: 【 Lần trước tớ nói cái gì? Có phải tớ từng nói kỹ xảo hẹn hò của blogger chia sẻ là làm rơi đồ trên người người ta còn trăm phát trăm trúng hơm? Nhìn xem, nhìn xem, tớ thực sự có trong tay lá bài tiên tri, ngày mai tớ sẽ đến dựng một quầy coi bói dưới gầm cầu vượt. 】
Hi Mộ: 【 Nếu cậu đến cầu vượt bày quán thì con đường kia sẽ bị phá hỏng mất. 】
【 Coi như làm cống hiện cho giao thông công cộng đi, từ bỏ ý nghĩa nguy hiểm này, được không? 】
Ngay sau đó, Lâm Lạc Tang lại phát hiện ra một điểm sáng mới nên khoanh lại câu đầu tiên của Thương Minh: 【 Không nói gạt cậu, lúc ổng nói có cái gì rơi ở trên người cậu, tớ còn tưởng rằng ổng muốn tỏ tình. 】
Hi Mộ: 【? 】
Lâm Lạc Tang bắt đầu phỏng theo hoàn cảnh: 【 “Cô Hi Mộ à, kẻ hèn Thương Minh đã đánh rơi trái tim ở trên người của em.” 】
Cô nghẹn họng nhìn một lát: 【 Người ta không cũ kỹ như vậy được chưa? 】
【 Thôi, bây giờ cậu cũng đã nói chuyện vì anh ấy, cậu có tư cách gì mà cười nhạo tớ hướng cùi chỏ về phía Bùi Hàn Chu lúc giấu giày? 】 ngay sau đó, Lâm Lạc Tang trả lời giả thiết nghi vấn này, 【 Cậu không có. 】
“……”
*
Vào cái ngày trả bật lửa đó, cô tạm thời nhiều thêm một cái lịch trình, buổi tối mới có thể nhính ra thời gian rảnh nên gọi điện thoại cho Thương Minh nói có khả năng phải đổi thời gian, anh nói không sao, vẫn hỏi cô ở nơi nào.
Lần này địa điểm lịch trình vừa lúc ở gần trường cấp ba của cô, cô nhớ tới bản thân đã lâu rồi không qua bên kia nên đề nghị rằng nếu không thì buổi tối đi dạo một vòng trường học cũ của mình, Thương Minh nói được.
Thời gian kết thúc công việc của cô rất trùng hợp, vừa lúc là khoảng 8 giờ. Đang là tháng tám, phần lớn học sinh đều đã được nghỉ hè, chỉ có học sinh 12 còn chuẩn bị cho kỳ thi ở lớp học thêm và tiết tự học buổi tối, 9 giờ rưỡi mới tan học.
Bởi vậy lúc cô và Thương Minh đi đến phố ăn vặt, trên đường dân cư thưa thớt nhưng mỗi cửa hàng đều mở cửa, dùng để chào đón học sinh sẽ đến sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc.
Cô vào cửa tiệm gà rán rồi kêu Thương Minh lại đây: “Trước kia tôi đặc biệt thích ăn gà rán ở tiệm này, sau đó vào đại học cũng thường xuyên trở về, ông chủ cũng biết tôi.”
Khi còn học đại học cô đã là thành viên của một ban nhạc ngầm nổi tiếng, ngẫu nhiên cũng cần tránh vài người qua đường bởi vậy ông chủ đặc biệt xếp cho cô một chỗ ngồi trong góc không đèn để cô an tâm cởi khẩu trang ăn gì đó.
Giờ phút này, cô đứng ở cửa ra hiệu với ông chủ, ông chủ thay cô dọn ra chỗ ngồi đặc biệt rồi sau đó thêm hai cái ghế và hỏi: “Vẫn là món cũ?”
“Dạ, hai phần,” cô nói, “Lại thêm một phần bánh gạo phô mai và một phần thịt tẩm bột chiên giòn.”
“Còn có ba chai Soju.”
“Rượu Soju bán hết rồi, chỉ có rượu khác, em còn muốn không?”
Cô nhìn về phía Thương Minh: “Anh có thể uống không?”
Anh cười: “Em đều có thể uống, vì sao tôi không thể?”
“Vậy được, có cái gì lên cái đó, đều được.” Cô nói với ông chủ.
Ông chủ gật đầu ghi nhớ, lúc sắp rời đi thì kề vào bên tai cô: “Bạn trai em à?”
“Không phải.” Sau khi nói xong cô lại sửa lại, “Vẫn chưa.”
“Vậy nhanh ớ ~” ông chủ bỡn cợt chớp mắt, khích lệ nói, “Rất đẹp trai.”
Ông chủ rời đi rồi, cô quay đầu, vừa lúc bắt gặp ý cưới nhẹ nhàng trong mắt anh.
Rượu soju đã được bán hết, cuối cùng trong tiệm chỉ còn một chai soju ông chủ đã uống, cô chỉ có thể nhận lấy, rót cho mình và Thương Minh mỗi người một ly, vừa nói chuyện phiếm vừa uống.
Cô gần như uống lên hơn nửa chai nên hơi say, cuối cùng xách ghế dời đến bên cạnh anh, quơ quơ cánh tay rồi nói về những toà nhà bên canh: “Tôi có rất nhiều chuyện cũ ở chỗ này.”
Anh cũng hơi say nhưng vẫn tỉnh táo như cũ: “Vậy sao, nói với tôi một chút xem.”
“Anh muốn nghe cái gì?” Cô hỏi.
“Cái gì cũng muốn nghe, nói toàn bộ một chút đi.”
Hi Mộ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh có thấy toà nhà màu xám không? Tôi từng đánh nhau với người ta ở tầng cao nhất.”
“……”
“Vì sao?”
“Quên mất, hình như là bạo lực học đường bạn cùng bàn của tôi suốt, tôi đánh cậu ta đến mức…… Tình nguyện nhảy lầu cũng không muốn về lại trường đi học,” cô sảng khoái cười rộ lên, “Đương nhiên, sau đó cậu ta cũng không dám nhảy, chuyển trường.”
“Sau đó lại đánh hai tên tìm học sinh lớp dưới thu tiền, lúc sau nếp sống trong trường tốt hơn rất nhiều, bọn họ gọi tôi là bậc thầy tu chỉnh trong trường.”
Thương Minh cảm thấy ngạc nhiên với kỹ năng này của cô: “Mỗi lần em đánh nhau đều có thể thắng ư?”
“Đương nhiên.”
Cô gõ mặt bàn, “Đánh không lại tôi cũng sẽ không đi đánh, tôi cũng không ngốc.”
Anh im lặng một lát thì nghe cô nói tiếp, “À, chẳng qua có đôi khi tôi cũng sẽ bị thương, dù sao bị thương là điều không thể tránh được.”
Hi Mộ vén lên mái tóc ngắn của mình: “Vết này đã từng được khâu lại, có một vết nhỏ không mọc ra tóc được, anh có thể thấy rõ không?”
Thương Minh cúi đầu.
Có lẽ là vì mùa hè, cô đã cắt tỉa phần tóc dưới rất ngắn, phía trên vẫn là chiều dài bình thường, lúc thả xuống dưới hoàn toàn không nhìn ra khác thường, nhưng lúc vén lên thì có thể nhìn thấy rất rõ ràng phần dưới cùng đã được cạo ra hình vẽ.
Là một ngôi sao sáu cánh nho nhỏ.
Mà một đầu ngôi sao sáu cánh nào đó đã từng là miệng vết thương không mọc ra tóc mà cô từng nói.
Cô thoải mái và lạc quan, thẳng thắn và hồn nhiên, với chuyện không liên quan đến mình cũng phải thay người ta xả giận, gặp miệng vết thương cũng không khổ sở, ngược lại để thợ cắt tóc sửa cho mình cái hình.
Hoa văn giấu dưới mái tóc ngắn, có thể biết được lác đác vài người, giống như miệng vết thương này của cô. Anh nghĩ người biết được nhất định không nhiều lắm, nhưng mình cũng xem như là một người.
Anh hỏi: “Vì sao thích sao sáu cánh?”
“Đẹp mà.” Cô thẳng thắn thừa nhận, “Có đôi khi tôi cũng rất nông cạn.”
“Ví dụ như khả năng tôi thích cái này một thời gian, tháng sau thì thích sao tám cánh…”
Lời nói mới nói được một nửa, cảm giác có thứ gì mềm ấm rơi vào trong tóc.
Thương Minh vén tóc cô lên, hôn lên miệng vết thương cô.
*
Tửu lượng của cô rất tốt, cho dù uống say cũng có ý thức, bởi vậy ngày hôm sau lúc tỉnh lại đi tắm, cô bỗng nhiên nhớ tới đoạn ngắn có liên quan đến tóc.
Nhớ cũng là nhớ rất rõ ràng, còn biết bản thân còn chưa dứt lời, cũng nhớ rõ trình tự của cảnh tượng, nhưng không nghĩ ra cái hôn kia rốt cuộc là một phân cảnh trong mơ của mình hay là chân thật đã xảy ra.
Cô vừa nghỉ vừa mở điện thoại ra, ngẫu nhiên phát hiện truyện tranh mình đang đợi đã cập nhật chương kết nên lập tức nhấn vào xem.
Truyện tranh tên là 《 Em đoán anh thích em 》, tổng cộng có ba bộ, một và hai đã hoàn thành trong hai năm đầu, phần kết cục dây dưa dây cà hai năm mới ra đời, nhưng bởi vì độ hot của nó nên được nhiều người mong chờ hơn.
Hôm nay chính là kết cục 1, kết cục 2 phải tuần sau mới có kết thúc chung, hơn nữa tác giả giữ lại đủ hồi hộp để người ta hoàn toàn không đoán ra cuối câu chuyện sẽ phát triển theo hướng nào.
Cô chưa đã thèm nên nhấn vào khu bình luận xem mọi người thảo luận cốt truyện, bỗng nhiên nhìn thấy topic cải biên lớn làm phim mới nhớ tới bộ truyện tranh đầu tiên được cải biên thành phim chiếu mạng dường như đã đóng máy, có vẻ như còn lấy một phần cảnh ở khu nghỉ dưỡng Cảnh Hi.
Cô lên mạng tìm kiếm một chút, quả nhiên cô nhớ không lầm, hơn nữa còn có Thương Minh đầu tư.
Cô đều gác lại vấn đề về chiếc hôn, lập tức click mở khung thoại tìm kiếm khung chat :
【《 Đoán anh 》quay xong ở Cảnh Hi rồi hay không? 】
【 Anh còn đầu tư à? Vậy có phải đã sớm thẩm tra phim hay không, biết kết cục không? 】
Sau khi nói xong mới phát hiện mình quá kích động không nói rõ ràng nên cô nhanh chóng bổ sung: 【 Ngại ghê trước đó tôi dùng tên gọi tắt, hẳn là anh xem không hiểu, tên đầy đủ của phim là…】
【 Em đoán anh thích em. 】
Cô nói chuyện vốn dĩ thích dấu chấm, mới vừa gõ xong tên đầy đủ cuối cùng của bộ truyện tranh thì bỗng nhiên phát hiện ba tin nhắn gửi đi trước đó đều đang xoay vòng, chứng tỏ chúng hoàn toàn chưa được gửi đi.
Không biết là do đầu WiFi hay là WeChat kẹt, cô chuyển mạng không dây sang dữ liệu mạng, gửi đi câu mình mới vừa gõ xong, bắt đầu tiến hành trải nghiệm.
…… một câu cuối cùng bởi vì thay đổi mạng đã được gửi.
Ba tin trước còn đang xoay.
Cho nên, nhìn từ phần hiển thị, cô làm nền một đống lớn trước đó đều không dùng được cái nào, gửi ra chỉ có một câu lẻ loi “Em đoán anh thích em” thôi ư?
Cô rời khỏi khung thoại, đổi mới hai lần ở giao diện chính WeChat, lúc nhấn vào thì thấy anh trả lời…
Anh nói: 【 Đoán đúng rồi. 】
……
…………
Hoàn toàn không ngờ bản thân nổ ra một câu trả lời như thế, cô nhìn điện thoại hơi ngây người, đúng lúc này, mấy tin trước đó cũng lục tục được gửi đi.
Vài giây sau, Thương Minh ý thức được không thích hợp: 【? 】
Trong lúc nhất thời tâm trạng của cô trở nên phức tạp nhưng vẫn thẳng thắn: 【 Đúng vậy, thật ra tôi đang hỏi anh cần anh tiết lộ phim. 】
Bên kia thật lâu không trả lời, có thể là bị cô và bug chọc tức.
Cô đi hết hai vòng trong phòng, cuối cùng đứng bên cửa sổ hỏi anh: 【 Vậy câu trả lời của anh vẫn được tính chứ? 】
Thương Minh: 【 Chỉ cần câu hỏi của em được tính thì câu trả lời của tôi sẽ được tính. 】
*
Anh nói là làm, ngày hôm sau sau khi thừa nhận tình cảm của mình thì dẫn cô về nhà xem xương rồng bà.
Xương rồng bà đặt trên bệ cửa sổ chỗ phòng làm việc của anh để tắm nắng, bên bàn tay nở ra một đóa lại một đóa hoa nhỏ màu trắng, còn có nụ hoa sắp nở, sức sống tràn trề.
“Lần trước không phải bị đánh vỡ và mang đi hai chậu sao?” Cô ngạc nhiên, “Nhanh như vậy lại nở hoa?”
Anh rất có kinh nghiệm: “Xương rồng bà nở hoa không khó, nuôi trồng tốt, gặp được đúng thời cơ thì sẽ nở hoa.”
Cô gật đầu, âm thầm tiếp thu tri thức, bưng chậu hoa lên cẩn thận xem xét.
Thương Minh cứ nhìn cô như vậy trong chốc lát, như là có chuyện muốn nói nên giơ tay lấy chậu hoa trong tay cô ra rồi thả lại chỗ cũ.
Cô ngẩng đầu, chờ anh lên tiếng.
“Không chỉ nở hoa, rất nhiều chuyện đều phải nói đến thời cơ.”
Nói tới đây, anh bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên mình gặp cô thì không có cách nào dời mắt, lúc đó anh cũng không rõ ràng tình cảm kia là như thế nào, chỉ cảm thấy muốn nhìn cô duốt thôi. Lúc gặp lại mới hiểu được, hoá ra có người liếc mắt nhìn là sẽ thích.
Anh cụp mắt, bỗng nhiên nở một một nụ cười, nói ra câu mà anh đã suy nghĩ rất lâu: “Tôi cảm thấy bây giờ vừa lúc là thời cơ, em có muốn hẹn hò với tôi không?”
Bầu trời nơi xa không một gợn mây, có ve sầu nằm trên cây mệt mỏi kêu, ánh nắng tựa như lá vàng bị vò nát rơi rụng từng tấc một.
Yêu từ cái nhìn đầu tiên có thể có bao nhiêu huyền diệu?
Hoá ra lần đầu tiên lúc anh nhìn cô mà không dời mắt ra được là động lòng;
Lúc cô nhìn lòng bàn tay anh không bỏ qua được buồn bã mất mát cũng là động lòng.
Bọn họ dùng thời gian suy nghĩ rất lâu, lúc gặp lại nhau lần nữa thì hoàn toàn xác nhận.
Trái tim trong lồng ngực đập dữ dội, cô cũng cầm lòng không đậu nhếch khóe môi, gật đầu.
Cô nghĩ, không có thời điểm nào thích hợp hơn thời điểm này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.