Chương 5: Chương 5: Lâm Khả Hân trở về
Thất Nguyệt
23/08/2018
Editor: Mân Côi
“Em là... Khả Hân?”
Tiếu Mặc Thần nhìn nữ nhân *** lãng quyến rũ trước mắt, có chút không dám tin tưởng, giống như không cùng một người trong trí nhớ của hắn.
Chết tiệt, hỏi thăm ôn chuyện xưa mà quên mất hiện tại hẳn là đi theo tuyến ngây thơ! Lâm Khả Hân cắn cắn môi, trong lòng thầm mắng.
“Em... Giải thích dễ hiểu đây là kiểu tóc mà anh thích, còn giới thiệu em làm tóc, em làm như vậy anh không vui sao?” Lâm Khả Hân thay một bộ dáng biểu tình điềm đạm đáng yêu, “Em cũng không thích tạo hình như vậy, nhưng anh thích là tốt rồi.”
“Em vẫn là chính em đi!” Tiếu Mặc Thần yêu thương vuốt vẻ mái tóc của Lâm Khả Hân.
“Em nghe nói...” Lâm Khả Hân sau một lúc lâu hưởng thụ sự âu yếm của Tiêu Mặc Thần, rũ mắt xuống, yếu ớt thở dài, “Em nghe nói anh đã kết hôn với Cố Thiển.” Nàng bối rối giãy giụa vùng lên trong lòng Tiếu Mặc Thần, sắc mặt có chút tài nhợt.
“Khả Hân, anh là có nỗi khổ trong lòng.” Tiếu Mặc Thần có chút thống khổ bắt lấy cổ tay Lâm Khả Hân, lúc này hắn muốn nói hết đầu đuôi cho Lâm Khả Hân, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
“Anh sẽ li hôn với cô ta.” Hắn nói với Lâm Khả Hân, đồng thời cũng khiến cho trái tim gần đây có chút dao động của mình trở nên kiên định.
“Không, Cố Thiển là người bạn tốt nhất của em, em sẽ không cướp người đàn ông của cô ấy! Em không muốn làm tiểu tam!” Lâm Khả Hân có chút tan vỡ, che hai gò má, nước mắt chảy ra từ kẽ hở ngón tay.
Tiếu Mặc Thần có chút kích động vội vàng ôm lấy nàng, “Em làm sao có thể là tiểu tam. Em thiện lương như vậy, Cố Thiển mới là tiểu tam.”
Bộ dáng yếu ớt không chịu nổi kích động của Lâm Khả Hân khiến cho Tiếu Mặc Thần thương tiếc trong lòng, hắn nhẹ nhàng vỗ về nàng.
Lâm Khả Hân khóc một hồi dần dần bình phục, nhưng trên khuông mặt đậm vẻ đau thương khiến Tiếu Mặc Thần đau đớn.
Mà tại đại sảnh hội trường, lần thứ ba người chủ trì gọi tên thì nhân viên bên dưới có chút thiếu kiên nhẫn đứng lên, Cố Thiển nhìn về phòng hóa trang, có chút lo lắng Tiếu Mặc Thần phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn nên muốn đi qua xem xét.
Lúc này, Tiếu Mặc Thần nhanh chóng đi từ sau hậu trường đến, nhấc tay lên, tiếng nghị luận của nhóm nhân viên phía bên dưới ngừng lại.
Cuộc họp thường niên tiến hành bình thường, Cố Thiển nhìn nam nhân giống như thần, ngũ quan tuấn tú rạng rỡ dưới ánh đèn thủy tinh, hấp dẫn ánh mắt nữ nhân toàn hội trường.
“Để tôi giới thiệu cho mọi người một vị đồng nghiệp mới”, hắn quay đầu chìa tay về sau cánh gà, giới thiệu dịu dàng, “Lâm Khả Hân, trong năm tới, cô ấy sẽ đảm nhiệm chức vụ thư ký tổng giám đốc. Lâm Tiểu thư là du học sinh từ nước Mĩ trở về, có độ chuyên nghiệp nhất định…”
Đầu óc Cố Thiển trống rỗng, nàng nhìn đôi môi mở ra khép lại kia, gần như không nghe thấy được thanh âm gì, trong giây phút Lâm Khả Hân xuất hiện, máu toàn thân của nàng nháy mắt đông lại trong mạch máu, toàn bộ lỗ chân lông đều dựng thẳng lên.
Nàng nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Khả Hân trong nháy mắt khi nhìn về phía nàng, khóe miệng nhếch lên, nụ cười lộ ra một tia ác liệt, sau đó lại ngụy trang thành vẻ mặt ngại ngùng.
Không phải sớm đã nghĩ đến sao.
Nàng nhắm mắt lại, cho nên người bị vứt bỏ vĩnh viễn luôn là nàng.
“Em là... Khả Hân?”
Tiếu Mặc Thần nhìn nữ nhân *** lãng quyến rũ trước mắt, có chút không dám tin tưởng, giống như không cùng một người trong trí nhớ của hắn.
Chết tiệt, hỏi thăm ôn chuyện xưa mà quên mất hiện tại hẳn là đi theo tuyến ngây thơ! Lâm Khả Hân cắn cắn môi, trong lòng thầm mắng.
“Em... Giải thích dễ hiểu đây là kiểu tóc mà anh thích, còn giới thiệu em làm tóc, em làm như vậy anh không vui sao?” Lâm Khả Hân thay một bộ dáng biểu tình điềm đạm đáng yêu, “Em cũng không thích tạo hình như vậy, nhưng anh thích là tốt rồi.”
“Em vẫn là chính em đi!” Tiếu Mặc Thần yêu thương vuốt vẻ mái tóc của Lâm Khả Hân.
“Em nghe nói...” Lâm Khả Hân sau một lúc lâu hưởng thụ sự âu yếm của Tiêu Mặc Thần, rũ mắt xuống, yếu ớt thở dài, “Em nghe nói anh đã kết hôn với Cố Thiển.” Nàng bối rối giãy giụa vùng lên trong lòng Tiếu Mặc Thần, sắc mặt có chút tài nhợt.
“Khả Hân, anh là có nỗi khổ trong lòng.” Tiếu Mặc Thần có chút thống khổ bắt lấy cổ tay Lâm Khả Hân, lúc này hắn muốn nói hết đầu đuôi cho Lâm Khả Hân, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
“Anh sẽ li hôn với cô ta.” Hắn nói với Lâm Khả Hân, đồng thời cũng khiến cho trái tim gần đây có chút dao động của mình trở nên kiên định.
“Không, Cố Thiển là người bạn tốt nhất của em, em sẽ không cướp người đàn ông của cô ấy! Em không muốn làm tiểu tam!” Lâm Khả Hân có chút tan vỡ, che hai gò má, nước mắt chảy ra từ kẽ hở ngón tay.
Tiếu Mặc Thần có chút kích động vội vàng ôm lấy nàng, “Em làm sao có thể là tiểu tam. Em thiện lương như vậy, Cố Thiển mới là tiểu tam.”
Bộ dáng yếu ớt không chịu nổi kích động của Lâm Khả Hân khiến cho Tiếu Mặc Thần thương tiếc trong lòng, hắn nhẹ nhàng vỗ về nàng.
Lâm Khả Hân khóc một hồi dần dần bình phục, nhưng trên khuông mặt đậm vẻ đau thương khiến Tiếu Mặc Thần đau đớn.
Mà tại đại sảnh hội trường, lần thứ ba người chủ trì gọi tên thì nhân viên bên dưới có chút thiếu kiên nhẫn đứng lên, Cố Thiển nhìn về phòng hóa trang, có chút lo lắng Tiếu Mặc Thần phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn nên muốn đi qua xem xét.
Lúc này, Tiếu Mặc Thần nhanh chóng đi từ sau hậu trường đến, nhấc tay lên, tiếng nghị luận của nhóm nhân viên phía bên dưới ngừng lại.
Cuộc họp thường niên tiến hành bình thường, Cố Thiển nhìn nam nhân giống như thần, ngũ quan tuấn tú rạng rỡ dưới ánh đèn thủy tinh, hấp dẫn ánh mắt nữ nhân toàn hội trường.
“Để tôi giới thiệu cho mọi người một vị đồng nghiệp mới”, hắn quay đầu chìa tay về sau cánh gà, giới thiệu dịu dàng, “Lâm Khả Hân, trong năm tới, cô ấy sẽ đảm nhiệm chức vụ thư ký tổng giám đốc. Lâm Tiểu thư là du học sinh từ nước Mĩ trở về, có độ chuyên nghiệp nhất định…”
Đầu óc Cố Thiển trống rỗng, nàng nhìn đôi môi mở ra khép lại kia, gần như không nghe thấy được thanh âm gì, trong giây phút Lâm Khả Hân xuất hiện, máu toàn thân của nàng nháy mắt đông lại trong mạch máu, toàn bộ lỗ chân lông đều dựng thẳng lên.
Nàng nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Khả Hân trong nháy mắt khi nhìn về phía nàng, khóe miệng nhếch lên, nụ cười lộ ra một tia ác liệt, sau đó lại ngụy trang thành vẻ mặt ngại ngùng.
Không phải sớm đã nghĩ đến sao.
Nàng nhắm mắt lại, cho nên người bị vứt bỏ vĩnh viễn luôn là nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.