Chương 30: Bắt cóc
Nga My
28/02/2024
Ngụy Hi Hòa cũng không phải quả hồng mềm, tuy thường ngày hiền lành, ít nói nhưng cũng không phải dạng tùy người bắt nạt. Ngụy Hi Hòa thừa cơ hội cô ta không chú ý, định đạp một cước vào người gần cửa, tông cửa chạy ra kêu cứu. Thế nhưng, sức lực cô quá bé nhỏ, phía người bên Trần Nhạc đông nên rất nhanh đã bị bắt lại. Dương Thiếu Trân nắm lấy cằm cô, cười lạnh:
“Muốn chạy? Không có cửa đâu. Hôm nay tao phải cho mày biết kết cục khi dám cướp người của tao.”
Nói xong, cô ta lôi Ngụy Hi Hòa về phía cửa phụ sauquán ăn.Phía sau quán là một con ngõ nhỏ, được học sinh trong thành phố biếtđến là chỗ “giao lưu” của các trường trung học. Tần suất xảy ra đánh nhau ở đây còn nhiều hơn tần suất học sinh đi học của T trung.
Lý Nhất Đồng vừa mua trà sữa về thì không thấy Ngụy Hi Hòa đâu nữa. Cô nàng sốt ruột đi tìm khắp nơi, về trường cũng không thấy. Lý Nhất Đồng cố nhớ kĩ lại, vừa ở quán ăn bắt gặp Trần Nhạc. Người cũ tình mới gặp nhau, kiểu gì nhìn nhau cũng đỏ mắt. Dù sao, chuyện đám bạn gái cũ của Sở Diên đánh nhau cũng không hiếm lạ gì ở Sơ trung. Xâu chuỗi lại sự việc, rất có thể là Ngụy Hi Hòa cô ta bắt đi nên nhanh chóng trở về tìm Sở Diên.
“Sở Diên, Hi Hòa bị bọn đám người của Trần Nhạc bắt đi rồi.”
Sở Diên nghe thấy thì khẽ nhíu mày lo lắng, vội dặn Phương Thành:
“Cậu đi gọi người đến, tôi đến trước,”
Nói xong anh vội chạy ngay đến con ngõ nhỏ phía sau trường. Đám người Ngôn Hi Lạc vội vã gọi người, còn Lý Nhất Đồnglo lắng đến sắp khóc:
“Phương Thành, liệu Hi Hòa có xảy ra chuyện gì không, tớ lo lắng quá.”
“Bà cô nhỏ của tôi ơi, cậu đừng khóc nữa. Sở Diên đến rồi, tiểu tiên nữ chắc sẽ không có việc gì đâu.”
“ Với lại, lát nữa tớ cùng bọn PhươngThành sẽ đến đó.”
Tuy ngoài miệng là nói thế nhưng cậu chàng không khỏi lo lắng.
Cậu gãi đầu, lão đại nhà mìnhchính xác là một đại phiền toái mà, khiến con gái nhà người ta đánh nhau đến đầu rơi máu chảy.
Bây giờ thì hay rồi, đến cả người cũng bị bắt cóc mất luôn, thật không biết phải làm sao.
Trần Nhạc đẩy Ngụy Hi Hòa vào con ngõ nhỏ, ở đó đã có khoảng chục thiếu niên đang đứng sẵn ở đó. Bọn họ mặc đồng phục Thất trung, mặt mày dữ tợn, ai cũng nhuộm tóc sặc sỡ. Trần Nhạc tiếnđến bên Phó Minh, ôm tay hắn, vẻ mặt nũng nịu.
Phó Minh là một một tên lưu manh nổi tiếng tại Thất trung, được coi kẻ thù truyền kiếp của Sở Diên.
Vẻ ngoài của hắn ta cũng khá bảnh bao, gia đình lại giàu có, được xem là nhân vật có máu mặt trong thủ đô. Lúc trước, Phó Minh có một thời gian theo đuổi cô nàng nhưng Trần Nhạc không để hắn ta vào mắt.
Bởi lúc đó, cô ta đã là bạn gái của Sở Diên, Phó Minh nhiều nhất cũng chỉ là lốp dự phòng của Trần Nhạc. Với lại, nhóm lão đại Sở Diên cũng trạm chán nhóm của Phó Minh,lần nào hắn ta cũng bị Trần Dự đập cho tơi tả.
Bây giờ, cô nàng sa cơ lỡ vận mới để ý đến lốp dự phòng Phó Minh. Trần Nhạc bước đến, ghé vào tai Phó Minh thì thầm:
“Phó Thiếu,thấy bạn gái mới của Sở Diên thế nào? Xinh đẹp không?”
Ánh mắt quyến rũ như hồ ly nhìn về phía hắn.
Ánh mắt Phó Minh tham lam nhìn thân hình nóng bỏng của Trần Nhạc, lại quay qua nhìn gương mặt xinh đẹp của Ngụy Hi hòa. Trần Nhạc thuộc loại con gái ngực to, chân dài, eo nhỏ, điển hình cho phong cách ngự tỷ quyến rũ, bốc lửa. Còn Ngụy Hi Hòađẹp theo kiểu nhẹ nhàng, thanh khiết giống như tình đầu quốc dân.
Hắn híp mắt đảo qua người Ngụy Hi Hòa, âm thầm quan sát hai người. Như sợ mất lòng người đẹp bên cạnh,
Phó Minh cười lớn, ôm lấy eo Trần Nhạc:
“Sao mà xinh đẹp bằng em được.”
Cô ta cười cười, ánh mắt xẹt qua một tia chán ghét nhưng rất nhanh vui vẻ trở lại, vuốt cổ áo hắn ta:
“ Anh thực sự không thử xem mùi vị của bạn gái mới của Sở Diên như thế nào à? Em không để ý đâu.”
Cô ta âm thầm cười nhạo, suy cho cùng đàn ông đều là loại sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Ánh mắt Phó Minh tham lam, nếu cả hai người đẹp đều thuộc về hắn, tội gì hắn ta lại không thử. Khuôn
mặt của hắn áp sát Ngụy Hi Hòa, nâng cằm cô lên, ánh mắt tràn đầy dục vọng đen tối:
“Uầy, bạn gái mới của Sở Diên, khuôn mặt xinh đẹp thế này không biết mùi vị thế nào? Hay là để tí nữa cho anh trai thưởng thức, được không?”
Ngụy Hi Hòa hoảng sợ, từ bé đến lớn, cô chưa bao giờ gặp tình huống như này cả. Vành mắt cô đỏ ửng nhưng quật cường không chịu rơi nước mắt.
Phó Minh thấy sự sợ hãi lại càng thích thú, giống như thỏ con hoảng sợ, nắm lấy cằm cô mà tỉ mỉ quan sát. Đột nhiên Ngụy Hi Hòa dùng sức, lên gối đạp vào hạ bộ của hắn ta. Khuôn mặt Phó Minh trắng bệch, lộ vẻ đau đớn ngã xuống, tay ôm hạ bộ của mình. Tưởng là một con thỏ hiền lành thật không ngờ lại là một con mèo hoang dã.
Hắn ta nhanh chóng đứng dậy, khuôn mặt vặn vẹo vì tức giận, không kiềm được mà vung tay cho Ngụy Hi Hòa một cái tát:
“Con mẹ nó, con đàn bà thối tha này, mày lại dám đánh tao à? Mày đừng tưởng có Sở Diên chốnglưng thì muốn làm gì thì làm.”
Ngụy Hi Hòa bị hắn tát cho ngã nhào xuống đất, vết đỏ năm bàn tay in hằn trên má, trên khóe môi còn rỉ ra từng giọt máu. Thế nhưng nhưng ánh mắt cô rất sáng, rấtquật cường. Trần Nhạc đứng ngoài cuộc quan sát từ nãy đến giờ mới ngồi xuống bên Đường Nha. Cô ta ghé sát tai Ngụy Hi Hòa, gằn lên từng chữ, ánh mắt sắc bén như dao, lóe lên tia tàn độc:. Truyện Sắc
“Nhìn xem khuôn mặt xinh đẹp này bị đánh đến đáng thương thật đấy. Ngụy Hi Hòa đúng không? Đây là bài học nhỏ cho mày. Muốn cướp người của tao, không cửa đâu. ”
Nếu không phải vì Ngụy Hi Hòa, Sở Diên cũng không bỏ rơi cô ta. Con hồ ly tinh này ỷ vào mình có khuôn mặt xinh đẹp mà dám cướp người của cô ta. Trần Nhạc từ trước đến nay chỉ có chuyện cô ta đá người khác, không có chuyện bị người khác đá. Sở Diên ấy vậy mà dám đá cô ta, sỉ nhục cô ta giữ bao nhiêu người. Thù cũ hận mới, vậy tính hết trên đầu cô bạn gái nhỏ này đi.
Sở dĩ, Trần Nhạc mượn tay Phó Minh bởi gia đình hắn ta cũng có máu mặt tại thủ đô, là duy nhất dám đối đầu trực tiếp với Sở Diên. Nghe nói, năm trước Phó Minh làm con gái người ta có bầu, ép cô ấy phá thai khiến người ta đâm đơn kiện. Gia đình hắn đã dùng quyền thế và rất nhiều tiền bạc để bưng bít chuyện này lại, giúp hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Cũng vì thế, Trần Nhạc chọn hắn ta là người thích hợp nhất để ra tay xử lí Sở Diên.
Cô ta căm giận nắm chặt bàn tay, móng tay như khảm sâu trong da thịt. Sở Diên ơi Sở Diên, lần này anh chết chắc rồi.
“Muốn chạy? Không có cửa đâu. Hôm nay tao phải cho mày biết kết cục khi dám cướp người của tao.”
Nói xong, cô ta lôi Ngụy Hi Hòa về phía cửa phụ sauquán ăn.Phía sau quán là một con ngõ nhỏ, được học sinh trong thành phố biếtđến là chỗ “giao lưu” của các trường trung học. Tần suất xảy ra đánh nhau ở đây còn nhiều hơn tần suất học sinh đi học của T trung.
Lý Nhất Đồng vừa mua trà sữa về thì không thấy Ngụy Hi Hòa đâu nữa. Cô nàng sốt ruột đi tìm khắp nơi, về trường cũng không thấy. Lý Nhất Đồng cố nhớ kĩ lại, vừa ở quán ăn bắt gặp Trần Nhạc. Người cũ tình mới gặp nhau, kiểu gì nhìn nhau cũng đỏ mắt. Dù sao, chuyện đám bạn gái cũ của Sở Diên đánh nhau cũng không hiếm lạ gì ở Sơ trung. Xâu chuỗi lại sự việc, rất có thể là Ngụy Hi Hòa cô ta bắt đi nên nhanh chóng trở về tìm Sở Diên.
“Sở Diên, Hi Hòa bị bọn đám người của Trần Nhạc bắt đi rồi.”
Sở Diên nghe thấy thì khẽ nhíu mày lo lắng, vội dặn Phương Thành:
“Cậu đi gọi người đến, tôi đến trước,”
Nói xong anh vội chạy ngay đến con ngõ nhỏ phía sau trường. Đám người Ngôn Hi Lạc vội vã gọi người, còn Lý Nhất Đồnglo lắng đến sắp khóc:
“Phương Thành, liệu Hi Hòa có xảy ra chuyện gì không, tớ lo lắng quá.”
“Bà cô nhỏ của tôi ơi, cậu đừng khóc nữa. Sở Diên đến rồi, tiểu tiên nữ chắc sẽ không có việc gì đâu.”
“ Với lại, lát nữa tớ cùng bọn PhươngThành sẽ đến đó.”
Tuy ngoài miệng là nói thế nhưng cậu chàng không khỏi lo lắng.
Cậu gãi đầu, lão đại nhà mìnhchính xác là một đại phiền toái mà, khiến con gái nhà người ta đánh nhau đến đầu rơi máu chảy.
Bây giờ thì hay rồi, đến cả người cũng bị bắt cóc mất luôn, thật không biết phải làm sao.
Trần Nhạc đẩy Ngụy Hi Hòa vào con ngõ nhỏ, ở đó đã có khoảng chục thiếu niên đang đứng sẵn ở đó. Bọn họ mặc đồng phục Thất trung, mặt mày dữ tợn, ai cũng nhuộm tóc sặc sỡ. Trần Nhạc tiếnđến bên Phó Minh, ôm tay hắn, vẻ mặt nũng nịu.
Phó Minh là một một tên lưu manh nổi tiếng tại Thất trung, được coi kẻ thù truyền kiếp của Sở Diên.
Vẻ ngoài của hắn ta cũng khá bảnh bao, gia đình lại giàu có, được xem là nhân vật có máu mặt trong thủ đô. Lúc trước, Phó Minh có một thời gian theo đuổi cô nàng nhưng Trần Nhạc không để hắn ta vào mắt.
Bởi lúc đó, cô ta đã là bạn gái của Sở Diên, Phó Minh nhiều nhất cũng chỉ là lốp dự phòng của Trần Nhạc. Với lại, nhóm lão đại Sở Diên cũng trạm chán nhóm của Phó Minh,lần nào hắn ta cũng bị Trần Dự đập cho tơi tả.
Bây giờ, cô nàng sa cơ lỡ vận mới để ý đến lốp dự phòng Phó Minh. Trần Nhạc bước đến, ghé vào tai Phó Minh thì thầm:
“Phó Thiếu,thấy bạn gái mới của Sở Diên thế nào? Xinh đẹp không?”
Ánh mắt quyến rũ như hồ ly nhìn về phía hắn.
Ánh mắt Phó Minh tham lam nhìn thân hình nóng bỏng của Trần Nhạc, lại quay qua nhìn gương mặt xinh đẹp của Ngụy Hi hòa. Trần Nhạc thuộc loại con gái ngực to, chân dài, eo nhỏ, điển hình cho phong cách ngự tỷ quyến rũ, bốc lửa. Còn Ngụy Hi Hòađẹp theo kiểu nhẹ nhàng, thanh khiết giống như tình đầu quốc dân.
Hắn híp mắt đảo qua người Ngụy Hi Hòa, âm thầm quan sát hai người. Như sợ mất lòng người đẹp bên cạnh,
Phó Minh cười lớn, ôm lấy eo Trần Nhạc:
“Sao mà xinh đẹp bằng em được.”
Cô ta cười cười, ánh mắt xẹt qua một tia chán ghét nhưng rất nhanh vui vẻ trở lại, vuốt cổ áo hắn ta:
“ Anh thực sự không thử xem mùi vị của bạn gái mới của Sở Diên như thế nào à? Em không để ý đâu.”
Cô ta âm thầm cười nhạo, suy cho cùng đàn ông đều là loại sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Ánh mắt Phó Minh tham lam, nếu cả hai người đẹp đều thuộc về hắn, tội gì hắn ta lại không thử. Khuôn
mặt của hắn áp sát Ngụy Hi Hòa, nâng cằm cô lên, ánh mắt tràn đầy dục vọng đen tối:
“Uầy, bạn gái mới của Sở Diên, khuôn mặt xinh đẹp thế này không biết mùi vị thế nào? Hay là để tí nữa cho anh trai thưởng thức, được không?”
Ngụy Hi Hòa hoảng sợ, từ bé đến lớn, cô chưa bao giờ gặp tình huống như này cả. Vành mắt cô đỏ ửng nhưng quật cường không chịu rơi nước mắt.
Phó Minh thấy sự sợ hãi lại càng thích thú, giống như thỏ con hoảng sợ, nắm lấy cằm cô mà tỉ mỉ quan sát. Đột nhiên Ngụy Hi Hòa dùng sức, lên gối đạp vào hạ bộ của hắn ta. Khuôn mặt Phó Minh trắng bệch, lộ vẻ đau đớn ngã xuống, tay ôm hạ bộ của mình. Tưởng là một con thỏ hiền lành thật không ngờ lại là một con mèo hoang dã.
Hắn ta nhanh chóng đứng dậy, khuôn mặt vặn vẹo vì tức giận, không kiềm được mà vung tay cho Ngụy Hi Hòa một cái tát:
“Con mẹ nó, con đàn bà thối tha này, mày lại dám đánh tao à? Mày đừng tưởng có Sở Diên chốnglưng thì muốn làm gì thì làm.”
Ngụy Hi Hòa bị hắn tát cho ngã nhào xuống đất, vết đỏ năm bàn tay in hằn trên má, trên khóe môi còn rỉ ra từng giọt máu. Thế nhưng nhưng ánh mắt cô rất sáng, rấtquật cường. Trần Nhạc đứng ngoài cuộc quan sát từ nãy đến giờ mới ngồi xuống bên Đường Nha. Cô ta ghé sát tai Ngụy Hi Hòa, gằn lên từng chữ, ánh mắt sắc bén như dao, lóe lên tia tàn độc:. Truyện Sắc
“Nhìn xem khuôn mặt xinh đẹp này bị đánh đến đáng thương thật đấy. Ngụy Hi Hòa đúng không? Đây là bài học nhỏ cho mày. Muốn cướp người của tao, không cửa đâu. ”
Nếu không phải vì Ngụy Hi Hòa, Sở Diên cũng không bỏ rơi cô ta. Con hồ ly tinh này ỷ vào mình có khuôn mặt xinh đẹp mà dám cướp người của cô ta. Trần Nhạc từ trước đến nay chỉ có chuyện cô ta đá người khác, không có chuyện bị người khác đá. Sở Diên ấy vậy mà dám đá cô ta, sỉ nhục cô ta giữ bao nhiêu người. Thù cũ hận mới, vậy tính hết trên đầu cô bạn gái nhỏ này đi.
Sở dĩ, Trần Nhạc mượn tay Phó Minh bởi gia đình hắn ta cũng có máu mặt tại thủ đô, là duy nhất dám đối đầu trực tiếp với Sở Diên. Nghe nói, năm trước Phó Minh làm con gái người ta có bầu, ép cô ấy phá thai khiến người ta đâm đơn kiện. Gia đình hắn đã dùng quyền thế và rất nhiều tiền bạc để bưng bít chuyện này lại, giúp hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Cũng vì thế, Trần Nhạc chọn hắn ta là người thích hợp nhất để ra tay xử lí Sở Diên.
Cô ta căm giận nắm chặt bàn tay, móng tay như khảm sâu trong da thịt. Sở Diên ơi Sở Diên, lần này anh chết chắc rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.