Chương 32: Chỉ sợ lãng tử cuối cùng quay đầu
Nga My
03/03/2024
Tan học, Sở Diên lững thững trở về nhà. Căn hộ cậu ở là một căn hộ cao
cấp gần trường học, cũng nằm ở khu trung tâm thương mại sầm uất, lớn
nhất thủ đô. Căn nhà này là món quà dì nhỏ tặng anh nhân sinh nhật 16
tuổi. Sở Diên ngại đi xa, phần lớn thời gian đều ở trong căn hộ này, chỉ thi thoảng về lại nhà cũ thăm ông nội.
Sở Diên mở của nhà thì đã nhìn thấy đèn điện trong nhà đã sáng trưng, Sở Húc Đông đang ngồi trên sopha. Người đàn ông tây trang phẳng phiu, dáng người cao quý đang nhâm nhi ly rượu vang đỏ, cả người toát lên vẻ thư thái. Thật biết thưởng thức mà.
Sở Húc Đông, chú của Sở Diên, năm nay ba hai tuổi, là chính khách nổi tiếng của giới chính trị, nắm giữ nhiều vai trò quan trọng của quốc gia. Khuôn mặt Trần Húc Đông ôn hòa, ấm áp như gió xuân, dáng người hoàn hảo, là người đàn ông hoàng kim mà thiên kim thủ đô mơ ước. Khác với Sở Thiên lạnh lùng, quyền thế, một tay che trời thì Sở Húc Đông được mệnh danh là con hổ biết cười của giới hào môn thủ đô. Ngoài mặt ấm áp, ôn nhu nhưng thủ đoạn lại giảo hoạt, tàn nhẫn hơn bất cứ người nào.
Sở Húc Đông đặt ly rượu xuống, nhìn gương mặt thiếu niên có ba phần giống anh kia, trầm giọng mắng:
“Thằng nhóc thối tha, về rồi cũng không biết chào hỏi người lớn một tiếng, còn có lễ phép sao?”
Sở Diên ngồi xuống bên cạnh Sở Húc Đông, cướp lại chai rượu trong tay chú nhỏ:
“Anh Đông à! Chú tự tiện vào nhà con, lại uống rượu của con, đây là phép lịch sự tối thiểu mà chú không biết sao? Còn ở đây dạy đạo lí với con à?”
Sở Húc Đông lắc đầu, thằng nhóc này, càng lớn mồm miệng càng sắc bén, lại còn biết trả treo. Uổng công anh hồi xưa dạy nó nhiều như thế, vậy mà toàn học những thói hư tật xấu. Sở Húc Đông châm một điếu thuốc, làn khói trắng lượn lờ khắp không gian, anh trầm ngâm hỏi:
“Chú nghe chú Trần nói con mượn người của chú để xử lí Phó gia? Xảy ra chuyện gì? Ai đắc tội với thái tử gia con vậy?”
Trần Húc Đông nhìn mặt cháu trai mình, trên khuôn mặt điển trai còn có mấy vết thương đã kết vảy, vết bầm còn chưa tan hết. Thái tử Sở gia, chỉ bắt nạt người khác chứ làm gì có chuyện người khác bắt nạt nó. Nhìn mặt mày thương tích thế này, chắc hẳn lần này bị ăn thiệt thòi không nhẹ. Ấy thế mà tính tình thì vẫn thế, vẫn ngang ngược, kiêu ngạo như vậy.
Sở Diên cau mày, chán ghét:
“Sở Húc Đông, chú có giúp con không hay để con nhờ Lục Đông Thâm? Chú mới ba mươi lăm rồi mà lải nhải như mấy ông già tám mươi vậy.”
Thằng nhóc này, anh mới hỏi nó hai câu mà nó đã tỏ thái độ gì đây? Đây là thái độ nhờ người khác giúp đỡ hay sao?
Nhưng suy đi tính lại thì tính cách này cũng đều là do anh dạy hư. Bố mẹ Sở Diên đã li dị từ khi còn bé, Sở Thiên bận rộn công việc nên không quan tâm cậu. Từ nhỏ, Sở Diên đã thân với anh nhất, đi đâu cũng bám lấy chú nhỏ. Sở Húc Đông xem Sở Diên giống như con trai ruột của mình, cái gì tốt nhất cũng giành cho nó.
Nhưng mà thằng nhóc này, sao tự nhiên lần này lại ra tay với nhà họ Phó. Tính tình nó tuy nóng nảy, bất cần nhưng chưa bao giờ ra tay không biết nặng nhẹ. Trừ phi là…
“Sở Diên, có phải con có người trong lòng rồi không?”
Ngoài điều nay ra, Sở Húc Đông thực sự không nghĩ ra nguyên nhân nào khác khiến Sở Diên làm vậy.
Sở Diên nhíu mày, yên lặng không đáp. Sở Húc Đông quá hiểu tính cách của thằng nhóc nhà mình, tuy lạnh nhạt, thờ ơ nhưng một khi đã thích thứ gì sẽ nhất quyết không buông.
Trần Húc Đông hút một hơi, ánh mắt anh nhìn Sở Diên trở lên nghiêm túc:
“Sở Diên, chú hi vọng con là yêu đương nhất thời, đừng đặt nhiều tình cảm vào nó.”
Sở Húc Đông có thể cảm nhận được, lần này, Sở Diên có lẽ đã rung động. Sở Húc Đông chẳng thà để nó phiêu diêu, tự tại như bây giờ, cũng không muốn Sở Diên lún sâu. Anh sợ một ngày nào đó, thiếu niên kiêu ngạo trước mắt này bị kéo xuống thần đàn. Với tính cách quật cường này, dù có bị đâm đến trầy da tróc vẩy, tước bỏ hết cốt khí, kiêu ngạo chắc sẽ không ngoảnh lại, giống như Sở Húc Đông năm đấy.
Không sợ chân tình nhập hồng trần, chỉ sợ lãng cuối cùng cũng quay đầu.
Sở Diên nhìn Trần Húc Đông, bóng dáng cô độc ấy như hằn sâu kí ức của cậu. Trong ánh mắt ấy có hoài niệm, có chua xót xen lẫn cả đau thương nhàn nhạt.
“Sở Húc Đông, chú vẫn chưa quên được chuyện năm đó phải không?”
Sở Húc Đông cười trừ, lại châm thêm một điếu, làn khói trắng như lượn lờ trong không gian. Ánh mắt anh trở lên xa xăm, nếu không phải năm đó anh quá yếu mềm, khuất phục trước số phận thì bây giờ…
“Con lo chuyện của con trước đi. Dạo này, có thường về thăm lão già họ Sởkia không?”
“Rõ ràng chú quan tâm ông nội như thế, tại sao lại không về thăm ông? Hay chú vẫn còn giận ông chuyện chị Ngôn Tinh phải không?"
Sở Húc Đông lảng tránh không đáp, anh mặc áo khoác ngoài, ngoảnh đầu lại nhìn cậu, đôi mắt âm trầm nhìn thiếu niên, dường như thấy được dáng vẻ của mình năm đó:
“Sở Diên, có những chuyện chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ thôi. Sở Diên, chú hi vọng con mãi như vậy, vẫn là thiếu niên khinh cuồng như vậy, đừng vì ai mà thay đổi. Nhớ thường xuyên về thăm ông nội con nhiều hơn, lão gia tử già rồi, đừng để ông ấy chịu kích động.”
“Còn chuyện của Phó gia, con không cần phải nhúng tay vào. Chú sẽ cho người giải quyết ổn thỏa.”
Sở Húc Đông đẩy cửa bước ra, bóng dáng cao lớn bước đi một mình trong màn mưa, lạnh lẽo đến cô độc. Ánh đèn đường chiếu rọi, Sở Diên nhìn theo bóng dáng Sở Húc Đông đã khuất xa, chợt cảm thấy người đàn ông ấy còn cô đơn hơn cả cậu.
Sở Húc Đông mòn mỏi mười năm chờ đợi một người không thể quay về. Nếu không phải năm ấy ông nội cấm cản, đoạn tuyệt quan hệ với Sở Húc Đông, nếu như chị Ngôn Tinh không bị tai nạn xe trên đường ra sân bay,…thì mọi chuyện sẽ không khó giải quyết như vậy. Người đời nói đàn ông Sở gia bọn họ nổi tiếng tàn nhẫn, vô tình nhưng không ai biết rằng bọn họ chung thủy hơn bất cứ ai khác. Đàn ông Sở gia ai nấy đều điên cuồng như vậy, yêu một người giống như giao cả mạng sống cho người đó. Mất đi người đó, cả thế giới như sụp đổ trong nháy mắt.
Sở Diên mở của nhà thì đã nhìn thấy đèn điện trong nhà đã sáng trưng, Sở Húc Đông đang ngồi trên sopha. Người đàn ông tây trang phẳng phiu, dáng người cao quý đang nhâm nhi ly rượu vang đỏ, cả người toát lên vẻ thư thái. Thật biết thưởng thức mà.
Sở Húc Đông, chú của Sở Diên, năm nay ba hai tuổi, là chính khách nổi tiếng của giới chính trị, nắm giữ nhiều vai trò quan trọng của quốc gia. Khuôn mặt Trần Húc Đông ôn hòa, ấm áp như gió xuân, dáng người hoàn hảo, là người đàn ông hoàng kim mà thiên kim thủ đô mơ ước. Khác với Sở Thiên lạnh lùng, quyền thế, một tay che trời thì Sở Húc Đông được mệnh danh là con hổ biết cười của giới hào môn thủ đô. Ngoài mặt ấm áp, ôn nhu nhưng thủ đoạn lại giảo hoạt, tàn nhẫn hơn bất cứ người nào.
Sở Húc Đông đặt ly rượu xuống, nhìn gương mặt thiếu niên có ba phần giống anh kia, trầm giọng mắng:
“Thằng nhóc thối tha, về rồi cũng không biết chào hỏi người lớn một tiếng, còn có lễ phép sao?”
Sở Diên ngồi xuống bên cạnh Sở Húc Đông, cướp lại chai rượu trong tay chú nhỏ:
“Anh Đông à! Chú tự tiện vào nhà con, lại uống rượu của con, đây là phép lịch sự tối thiểu mà chú không biết sao? Còn ở đây dạy đạo lí với con à?”
Sở Húc Đông lắc đầu, thằng nhóc này, càng lớn mồm miệng càng sắc bén, lại còn biết trả treo. Uổng công anh hồi xưa dạy nó nhiều như thế, vậy mà toàn học những thói hư tật xấu. Sở Húc Đông châm một điếu thuốc, làn khói trắng lượn lờ khắp không gian, anh trầm ngâm hỏi:
“Chú nghe chú Trần nói con mượn người của chú để xử lí Phó gia? Xảy ra chuyện gì? Ai đắc tội với thái tử gia con vậy?”
Trần Húc Đông nhìn mặt cháu trai mình, trên khuôn mặt điển trai còn có mấy vết thương đã kết vảy, vết bầm còn chưa tan hết. Thái tử Sở gia, chỉ bắt nạt người khác chứ làm gì có chuyện người khác bắt nạt nó. Nhìn mặt mày thương tích thế này, chắc hẳn lần này bị ăn thiệt thòi không nhẹ. Ấy thế mà tính tình thì vẫn thế, vẫn ngang ngược, kiêu ngạo như vậy.
Sở Diên cau mày, chán ghét:
“Sở Húc Đông, chú có giúp con không hay để con nhờ Lục Đông Thâm? Chú mới ba mươi lăm rồi mà lải nhải như mấy ông già tám mươi vậy.”
Thằng nhóc này, anh mới hỏi nó hai câu mà nó đã tỏ thái độ gì đây? Đây là thái độ nhờ người khác giúp đỡ hay sao?
Nhưng suy đi tính lại thì tính cách này cũng đều là do anh dạy hư. Bố mẹ Sở Diên đã li dị từ khi còn bé, Sở Thiên bận rộn công việc nên không quan tâm cậu. Từ nhỏ, Sở Diên đã thân với anh nhất, đi đâu cũng bám lấy chú nhỏ. Sở Húc Đông xem Sở Diên giống như con trai ruột của mình, cái gì tốt nhất cũng giành cho nó.
Nhưng mà thằng nhóc này, sao tự nhiên lần này lại ra tay với nhà họ Phó. Tính tình nó tuy nóng nảy, bất cần nhưng chưa bao giờ ra tay không biết nặng nhẹ. Trừ phi là…
“Sở Diên, có phải con có người trong lòng rồi không?”
Ngoài điều nay ra, Sở Húc Đông thực sự không nghĩ ra nguyên nhân nào khác khiến Sở Diên làm vậy.
Sở Diên nhíu mày, yên lặng không đáp. Sở Húc Đông quá hiểu tính cách của thằng nhóc nhà mình, tuy lạnh nhạt, thờ ơ nhưng một khi đã thích thứ gì sẽ nhất quyết không buông.
Trần Húc Đông hút một hơi, ánh mắt anh nhìn Sở Diên trở lên nghiêm túc:
“Sở Diên, chú hi vọng con là yêu đương nhất thời, đừng đặt nhiều tình cảm vào nó.”
Sở Húc Đông có thể cảm nhận được, lần này, Sở Diên có lẽ đã rung động. Sở Húc Đông chẳng thà để nó phiêu diêu, tự tại như bây giờ, cũng không muốn Sở Diên lún sâu. Anh sợ một ngày nào đó, thiếu niên kiêu ngạo trước mắt này bị kéo xuống thần đàn. Với tính cách quật cường này, dù có bị đâm đến trầy da tróc vẩy, tước bỏ hết cốt khí, kiêu ngạo chắc sẽ không ngoảnh lại, giống như Sở Húc Đông năm đấy.
Không sợ chân tình nhập hồng trần, chỉ sợ lãng cuối cùng cũng quay đầu.
Sở Diên nhìn Trần Húc Đông, bóng dáng cô độc ấy như hằn sâu kí ức của cậu. Trong ánh mắt ấy có hoài niệm, có chua xót xen lẫn cả đau thương nhàn nhạt.
“Sở Húc Đông, chú vẫn chưa quên được chuyện năm đó phải không?”
Sở Húc Đông cười trừ, lại châm thêm một điếu, làn khói trắng như lượn lờ trong không gian. Ánh mắt anh trở lên xa xăm, nếu không phải năm đó anh quá yếu mềm, khuất phục trước số phận thì bây giờ…
“Con lo chuyện của con trước đi. Dạo này, có thường về thăm lão già họ Sởkia không?”
“Rõ ràng chú quan tâm ông nội như thế, tại sao lại không về thăm ông? Hay chú vẫn còn giận ông chuyện chị Ngôn Tinh phải không?"
Sở Húc Đông lảng tránh không đáp, anh mặc áo khoác ngoài, ngoảnh đầu lại nhìn cậu, đôi mắt âm trầm nhìn thiếu niên, dường như thấy được dáng vẻ của mình năm đó:
“Sở Diên, có những chuyện chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ thôi. Sở Diên, chú hi vọng con mãi như vậy, vẫn là thiếu niên khinh cuồng như vậy, đừng vì ai mà thay đổi. Nhớ thường xuyên về thăm ông nội con nhiều hơn, lão gia tử già rồi, đừng để ông ấy chịu kích động.”
“Còn chuyện của Phó gia, con không cần phải nhúng tay vào. Chú sẽ cho người giải quyết ổn thỏa.”
Sở Húc Đông đẩy cửa bước ra, bóng dáng cao lớn bước đi một mình trong màn mưa, lạnh lẽo đến cô độc. Ánh đèn đường chiếu rọi, Sở Diên nhìn theo bóng dáng Sở Húc Đông đã khuất xa, chợt cảm thấy người đàn ông ấy còn cô đơn hơn cả cậu.
Sở Húc Đông mòn mỏi mười năm chờ đợi một người không thể quay về. Nếu không phải năm ấy ông nội cấm cản, đoạn tuyệt quan hệ với Sở Húc Đông, nếu như chị Ngôn Tinh không bị tai nạn xe trên đường ra sân bay,…thì mọi chuyện sẽ không khó giải quyết như vậy. Người đời nói đàn ông Sở gia bọn họ nổi tiếng tàn nhẫn, vô tình nhưng không ai biết rằng bọn họ chung thủy hơn bất cứ ai khác. Đàn ông Sở gia ai nấy đều điên cuồng như vậy, yêu một người giống như giao cả mạng sống cho người đó. Mất đi người đó, cả thế giới như sụp đổ trong nháy mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.